Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 81: Cố Ý Tiếp Cận

Nhất Khỏa Tử Khương

10/11/2023

…..

Liên Chi ra khỏi phòng làm việc, cái gì mà xấu hổ, thẹn thùng, ngay cả mặt đỏ tim đập nháy mắt đều biến mất.

Cô bước chân trầm ổn, trong mắt lại toát ra ánh sáng kỳ dị, giống như một người mù quáng cuối cùng cũng tìm được con đường chính xác.

Hóa ra, Tống Diệc Châu thích kiểu người như vậy —---

Chăm chỉ đầy tham vọng, tốt nhất còn phải mang chút ngây thơ trẻ con, không quá trau chuốt khi ra ngoài.

Loại người này, quá dễ cải trang.

Buổi chiều Liên Chi vừa tiếp đãi đoàn người bên ngân hàng xong, Trình Tử Chu gửi đến tin tức của Lục Dã.

Cô click vào thì thấy, Lục Dã mấy ngày nay nghỉ phép nhưng không về Dung Thành, ở lại giúp người khác trực giao thông tại đường vành đai 4 phía Bắc.

Trình Tử Chu tìm người theo dõi mấy ngày, thậm chí lấy được cả lịch trực của hắn, từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều.

Cô nhìn bảng lịch trình như suy tư gì đó, lần trước không thành, trần trụi dụ dỗ đều không hề lay động.

Người đàn ông này có lẽ không thích trực tiếp tiếp cận, bây giờ vô tình gặp được chỉ sợ hắn sẽ không quan tâm.

Liên Chi chợt nảy ra một ý.

Nếu ghét bỏ giả tình giả ý, cô sẽ diễn cho hắn biết như thế nào mới là tình yêu đích thực.

*

Gần 6 giờ tối, ngã tư giao phố Trường Bình và phố Viên Bắc vẫn còn rất đông đúc. Đèn xanh đèn đỏ bị ngắt đột ngột, nếu không phải có cảnh sát điều tiết, sợ là không ít tai nạn giao thông.

Lục Dã mặc một thân đồng phục, ánh hoàng hôn buông xuống bao trùm trên cánh tay màu đồng của hắn, cơ bắp rõ ràng.

Chờ bên đường này hơi thông thoáng, Lục Dã huýt còi hướng dẫn xe bên đường kia đi về phía trước.

Gặp tai nạn hoặc không nghe theo chỉ dẫn, hắn tiến lên gõ gõ cửa sổ, mắng mỏ vài tiếng cùng tra hỏi.

Chủ xe thấy nhắn đeo khẩu trang, nhưng mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén mà sáng ngời, thoạt nhìn đã biết là người cứng rắn.

Cũng không dám cãi lại.

Khoảng 6 giờ đèn xanh đèn đỏ hoạt động lại bình thường, có người tới giao ca, vỗ vỗ bả vai hắn.

“Làm phiền cậu rồi Lục Dã, mau về đi.” Chú cảnh sát đưa cho hắn một chai nước, cười nói, “Tiểu Phùng này cũng thật quá đáng, thấy cậu có mấy ngày nghỉ phép là tranh thủ hết.”

Lục Dã nhận lấy, hắn tháo khẩu trang không để ý cười cười.

“Dù sao nghỉ phép tôi cũng không có việc gì làm.”

Công việc cảnh sát giao thông vất vả, bên trong khẩu trang dưới mũi đổ đầy mồ hôi. Lục Dã vặn nắp chai nước, ngửa đầu rót vào trong miệng, yết hầu hoạt động lên xuống.



Đúng lúc này, nghe thấy tiếng va chạm dữ dội, lại xảy ra tai nạn.

Lục Dã quay đầu nhìn, xe điện va chạm với ô tô, xe điện không địch lại, cả xe cả người ngã ra trên đường.

Hắn vặn nắp chai lại, đi về phía ngã tư.

Đoạn đường đông đúc dễ phát sinh tai nạn nhất không phải xe công cộng, mà là xe điện và ô tô cá nhân.

Bắc Kinh cung cấp xe điện quét mã QR, một số người lên xe là chạy lung tung, va chạm bên đường là chuyện quá thường thấy.

Lục Dã còn chưa đến gần đã nghe được tiếng tranh cãi.

Chủ xe xuống xe giận dữ gào lên: “Cô không biết đi xe sao, xa như vậy cũng có thể đụng phải? Đầu óc để trên mây à?”

Người phụ nữ đưa lưng về phía Lục Dã, ngồi dưới đất.

“Thật xin lỗi, nếu không anh đi bảo hiểm đi, hết bao nhiêu tôi sẽ bồi thường.”

Giọng nói quen thuộc tiến vào lỗ tai Lục Dã, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Người phụ nữ cực kỳ chật vật, từ dưới đất chống đỡ ngồi dậy, hai tay bầm tím, quần jean cũng lấm bụi.

“Tôi đang vội, không có thời gian đi bảo hiểm.” Người đàn ông nói, “Xe này tôi mới mua, cô làm xước một đường, chi phí sửa, một vạn!”

“Một vạn! Anh chắc chắn, sửa cái này nhiều lắm hai, ba ngàn.”

Liên Chi giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt lại vặn vẹo cơ hồ muốn xé nát hắn, không nghĩ tới cô cố ý ăn vạ còn bị tống tiền ngược lại.

Cô một bên cùng chủ xe thương lượng giá cả, một bên chú ý động tĩnh phía sau, mãi đến khi nhìn thấy Lục Dã tới trong lòng mới vui mừng.

Hai người bọn họ ngã ở đây làm cản trở giao thông, những người phía sau đều thò đầu ra yêu cầu sang một bên giải quyết.

Liên Chi đang muốn đẩy xe điện lên, nhưng mà trọng lượng quá lớn, nhất thời tiến lùi không được.

Đúng lúc này, một bàn tay to vững vàng nắm lấy tay vịn xe điện, lực đạo nặng nề ở tay Liên Chi bất ngờ biến mất, xe đã được dựa lên.

Liên Chi quay đầu lại nhìn, tức khắc mặt lộ vẻ kinh hỉ.

“Anh!...Sao anh lại ở đây?”

Lục Dã nhìn ánh mắt cô sáng ngời, giống như con thỏ rớt vào bẫy đột nhiên cắn được dây thừng.

Mà hắn chính là dây thừng đó.

Hắn chuyển mắt, nhìn về phía chủ xe, trầm giọng nói: “Đem xe lái sang một bên trước, đừng làm ảnh hưởng đến người khác!”

Người đàn ông dáng vẻ rắn rỏi, âm thanh sắc bén lại đang mặc cảnh phục, vừa nhìn liền biết không phải dễ chọc, chủ xe chỉ có thể làm theo.



Nhưng mà ở một bên thương lượng giá cả với Liên Chi lại là thái độ khác, chủ xe nhất chết một vạn, không bớt một đồng.

Hắn nói lớn, rống lên như muốn đánh người. Cô cũng không còn cố gắng cãi lý với hắn như lúc nãy nữa, chỉ biết lắc đầu từ chối, nhưng mà khí tráng lại thua.

Lục Dã mới vừa điều tiết xe xong quay lại, liền thấy cô đứng đó sắc mặt xám xịt, bị mắng đến đôi mắt có chút hồng.

Ánh mắt hắn tối sầm, bước tối kéo cô ra sau, nhìn đối diện chủ xe: “Tôi kiến nghị nên đi bảo hiểm, bằng không chuyện này đối với anh bất lợi.”

Chủ xe sửng sốt.

Lục Dã dùng ngón tay chỉ vào đèn giao thông bị hỏng, nói: “Hôm nay đèn đường trục trặc, lúc anh lại đây còn đang thay đèn vàng, hiện tại là xe điện sai, nhưng nếu xem hệ thống giám sát chứng minh có hành động vượt đèn, ngược lại người chịu trách nhiệm lại là anh.”

Chủ xe giật mình sợ hãi.

Người đàn ông gương mặt trầm ổn, đồng tử đen nhánh mà sắc bén, đứng đó cực có tiếng nói, làm người tin phục.

Chủ xe cuối cùng đồng ý đi bảo hiểm.

Sau khi những người khác rời đi..

Liên Chi cảm kích nhìn hắn, chân thành nói: “Cảm ơn anh Lục Dã, nếu không có anh hôm nay có lẽ tôi đã bị tống tiền.”

Trên mặt cô vẫn mang một tia may mắn sống sót sau tai nạn, người cũng thực ngoan ngoãn.

Lục Dã nhìn thoáng qua, không nhịn được nói: “Về sau gặp chuyện này thì báo cảnh sát, không cần cùng người ta nói chuyện vô nghĩa.”

Cô vội vàng gật đầu, lại hỏi.

“Sao anh lại ở Bắc Kinh?”

Lục Dã nói: “Nghỉ phép.”

Hắn sau khi nói xong không có hỏi lại, cởi gang tay ra, giống như đối với hành tung của cô không có hiếu kỳ, cũng hoàn toàn không muốn hỏi.

Liên Chi thật là đậu má.

Cô nói: “Anh có thời gian không? Lát nữa tôi mời anh bữa cơm.”

Lục Dã đang định từ chối, cô lại làm bộ làm tịch, “Đúng rồi, trước tài khoản Wechat của tôi bị hack một thời gian, sau lấy lại được mới phát hiện có nhiều người bị kéo vào danh sách đen, có cả anh trong đó.

Sợ tới mức vội vàng kéo trở về, anh sẽ không hiểu lầm tôi đúng không?”

Cô đôi mắt mở lớn, giống như tiểu hồ ly, chân thành lại mong đợi mà nhìn hắn, không phải kiểu nói dối.

Đầu lưỡi Lục Dã chạm vào răng trên, ý vị không rõ mà cười một chút.

Lời nói cự tuyệt thu về, muốn xem nha đầu này đang có âm mưu gì.

“Được, vừa lúc tôi cũng đang đói bụng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook