Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 80: Lỡ Một Nhịp Tim

Nhất Khỏa Tử Khương

09/11/2023

Hôm sau.

Liên Chi theo Tống Diệc Châu đến cao ốc Tống thị, trụ sở tập đoàn tọa lạc tại Bắc Kinh, đường phố rộng lớn mà an tĩnh, bạch quả hai bên đã chuyển sang màu vàng. Khu vực này là trung tâm thành phố Bắc Kinh, cao ốc san sát nối tiếp nhau.

Khách sạn Vạn Sâm trực thuộc tập đoàn Tống thị, gần đây Thần Đạt tham gia đầu tư vào mảng này, tính toán xây dựng thêm một khách sạn nghỉ dưỡng kiểu mới. Phòng cháy chữa cháy và cung cấp vật liệu đều đã tìm được đối tác tương ứng.

Chỉ có các chuyên gia thiết kế kiến trúc khách sạn được thuê về, vẫn luôn không thống nhất được quan điểm với bên Vạn Sâm.

Phương Thành vừa lái xe vừa nói: “Theo ý kiến của Cao tổng phía bên kia, kiến trúc sư phái hiện thực Karen Peano và Oe Kenchi đều là những lựa chọn không tồi. Nếu hai vị lão sư cùng nhau hợp tác, việc xây dựng cũng có thể nhanh chóng khởi công!”

Karen Peano?

Liên Chi lặng lẽ dựng lỗ tai lên, học thiết kế sao có thể không biết vị đại sư này, khách sạn du thuyền nổi tiếng thế giới chính là ông ấy thiết kế.

Tống Diệc Châu dựa vào sau ghế mở ra một xấp dày báo cáo, giới thiệu chi tiết về hai vị kiến trúc sư, trước đây hắn cũng có nghe qua.

Hắn lật tài liệu, lướt nhanh như gió.

Theo Liên Chi, hai người đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp, độ nhận diện công chúng của Karen Piano ở quốc tế không cao, nhưng các thiết kế của ông rất có linh khí, một số công trình khách sạn đã trở thành biểu tượng thành phố.

Nhưng có vẻ Tống Diệc Châu không mấy hứng thú đến ông ấy.

Liên Chi khụ khụ mấy tiếng, nói: “Tống tổng, khách sạn Sands ở Singapore hoàn thiện cách đây tám năm chính là do Karen Peano thiết kế, đến bây giờ vẫn là một trong số những khách sạn có diện mạo đẹp và tiện nghi nhất.”

Tống Diệc Châu đảo mắt, nhàn nhạt nhìn cô.

“Cho nên?

Liên Chi: “...”

Cô chỉ muốn trộm bầu một phiếu cho vị đại sư mình thích, không nghĩ tới người đàn ông này lại giả vờ không hiểu.

“Chính là cảm thấy ông ấy có cách nhìn rất đặc biệt, rất có thiên phú.”

“Phải không?” Tống Diệc Châu đóng lại báo cáo.

Không hề hàm ý mà đạm cười một chút, “Tôi lại cảm thấy quá mức theo đuổi vẻ ngoài kỳ quái, làm mánh lới quảng cáo không thực tế.”

Tri âm khó tìm, nếu Karen Peano nghe được câu này sợ là phải học Van Gogh cắt lỗ tai đi.

Cô lặng lẽ trợn mắt, lại bị Tống Diệc Châu nghiêng đầu nhìn thấy, hắn hơi nheo mắt lại, có chút nguy hiểm.

Liên Chi lập tức nói: “Tống tổng nói đều đúng!”

Lúc xuống xe, Phương Thành hỏi Tống Diệc Châu cuối cùng sẽ chọn ai.

Tống Diệc Châu: “Karen Peano.”

Liên Chi: “.....”



*

Cao ốc Tống thị có văn phòng dành riêng cho Tống Diệc Châu, cảnh quan bên trong thiết kế cực kỳ độc đáo.

Mấy ngày nay Tống Diệc Châu tham gia hội nghị liên tục, đã vượt xa phạm vi đầu tư.

Liên Chi âm thầm phỏng đoán, liệu có phải Tống gia muốn bồi Dưỡng Tống Diệc Châu làm người nối nghiệp.

Những ngày này cô cũng không nhàn rỗi, đem tác phẩm và cả tính cách của Karen Peano làm thành bảng phân tích.

Tống Diệc Châu giao nhiệm vụ tiếp đãi Karen Peano khi ông đến Trung Quốc cho Phương Thành, Liên Chi muốn chủ động tranh giành, kiến trúc và thiết kế không thể tách rời, đi theo vị đại sư này cô khẳng định được lợi không ít.

Liên Chi bưng ly cà phê, thừa dịp giải lao giữa các cuộc họp gõ cửa văn phòng hắn.

Lúc cô đi vào , Tống Diệc Châu đang dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần.

Hai cúc áo sơ mi mở ra, có vẻ tùy tính, khác hẳn với trạng thái không chút cẩu thả thường ngày. Mấy ngày này họp hành không ngừng, có lẽ là rất mệt mỏi.

Liên Chi giảm thấp động tĩnh, nhẹ nhàng dẫm lên thảm, chút âm thanh này khiến người đàn ông bừng tỉnh, ánh mắt dần dần tập trung vào khuôn mặt cô.

“Như thế nào?”

Liên Chi đăt cà phê lên bàn, cả tập tài liệu cùng nhau đẩy qua.

Cô nhẹ giọng nói: “Tống tổng, trước đây tôi có nghe qua buổi diễn thuyết của Karen Peano, đối với ông ấy có chút hiểu biết, nên đã làm một phần báo cáo chi tiết.”

Tống Diệc Châu dựa lưng trên sofa, đánh giá cô vài giây, Liên Chi vô thức dựng thẳng người, như thể chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm.

Trong mắt hắn xẹt qua một tia ý cười rồi nhanh chóng biến mất.

“Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài đi?”

Cứ…Như vậy?

Cô đứng yên tại chỗ, có chút ấp a ấp úng.

Tống Diệc Châu giả vờ không hiểu: “Sao vậy, cô còn có chuyện gì sao?”

Cô trịnh trọng nói: “Tống tổng, anh có thể đem việc tiếp đãi Karen Peano giao cho tôi được không? Tôi nhất định sẽ nghiêm túc phụ trách.”

Tống Diệc Châu bưng ly cà phê, gõ gõ tay bên thành cốc.

“Tại sao phải giao cho cô, Phương Thành làm việc ổn trọng, công tác tiếp đãi đã mười mấy năm, còn cô thì sao?”

Hắn nhấp một ngụm cà phê, biểu tình thả lỏng, có lẽ vì ánh mặt trời phía sau quá ấm áp, đáy mắt cũng lấp lánh tia sáng nhàn nhạt, so với ngày thường ôn hòa hơn rất nhiều.

Liên Chi đã chuẩn bị đẩy đủ, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi càng hiểu biết về Karen Peano hơn Phương Thành, lúc học đại học những tác phẩm xuất bản của ông ấy tôi đều đã đọc qua, trường phái hiện đại ông ấy tôn sùng cũng là thứ tôi rõ nhất, báo cáo phân tích về ông ấy tôi có thể viết thêm vài tờ.



Tiếp đãi người, tôi cho rằng không chỉ đòi hỏi kinh nghiệm, mà còn phải có giao tiếp và lý tưởng tương thông…”

Cô thậm chí còn chuẩn bị một đống lớn lý do thoái thác, ai ngờ Tống Diệc Châu lại nhàn nhã nói: “Tiếp đãi người cũng không phải dễ làm như vậy, ví dụ như —---”

Hắn nhướng mi, con ngươi đen nhánh cất giấu tia sâu thẳm cùng dò xét, “Đợi lệnh bất cứ lúc nào, sau này muốn ra ngoài hẹn hò sẽ rất khó khăn.”

Liên Chi sửng sốt.

Hắn nói hẹn hò, là mấy ngày trước cũng Hoắc Dao đến ngoại ô tham gia tiệc rượu?

Cô lập tức thẳng lưng đáp: “Vì công ty, tôi sẵn sàng hy sinh thời gian cá nhân.”

Tống Diệc Châu khóe miệng nhếch lên, còn rất đường hoàng.

Hắn nói: “Nói như vậy, để cô tiếp đãi tựa hồ cũng có chỗ đáng khen.”

“Vậy là?”

Đôi mắt cô sáng lên, mọi tâm tư đều được viết vào đó. Tống Diếc Châu hơi hơi mỉm cười nói: “Thử xem.”

Nụ cười cô còn chưa kịp nở hoa, Tống Diệc Châu lại nói thêm, “Làm không tốt thì cầm đơn nghỉ việc cùng nhau nộp lên.”

Cô xụ miệng, như thể đang nổi cơn thịnh nộ, lại cầm lòng không được mà cười vui.

“Cảm ơn Tống tổng, tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

Đại khái cuộc đàm phán này giống nói chuyện phiếm hơn, tâm trạng của Tống Diệc Châu cũng rất thoải mái.

Hắn vô tình liếc cô một cái, mới phát hiện cánh môi màu mật đào, hồng nhuận đến mê người chỉ muốn nhấp một ngụm.

Tống Diệc Châu nhìn như bình thường nói: “Lát nữa người bên ngân hàng tới, là cô đón tiếp?”

Liên Chi gật đầu.

Tống Diệc Châu nói: “Tới đây.”

Liên Chi hơi sửng sốt, ánh mắt hắn dừng trên mặt cô, con ngươi đen nhánh phảng phất phản chiếu ngọn lửa sâu thẳm, có độ ấm. Cô do dự đến gần, vừa bước đến trước mặt hắn.

Cánh tay đã bị nắm lấy, nghiêng về phía hắn.

Liên Chi suýt chút nữa lao vào người hắn, cô khó khăn lắm mới đứng vững được, nhìn nhau ở khoảng cách gần, đôi mắt hắn màu hổ phách, hơi thở nóng rực phả vào chóp mũi.

Ngón tay Tống Diệc Châu chạm vào cánh môi cô, xúc cảm thô ráp khiến hai má đỏ bừng.

Hắn nhẹ nhàng miết qua, giống như một ngọn lửa, màu mật đào lập tức biến mất.

Cô vẫn còn đang bối rối.

Hắn đã buông lỏng lực đạo kiềm chế ở tay, nói: “Đi làm việc đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook