Chương 64: Dẫn Sói Vào Nhà (H Nhẹ)
Nhất Khỏa Tử Khương
28/10/2023
Cùng lúc đó, Lục Dã mới đi tuần tra trở về.
Khu vực phức tạp, nhân lực không đủ, Lục Dã mất cả buổi tối xử lý mấy vụ say rượu đánh nhau.
Lúc hắn trở lại đồn cảnh sát, chỉ có Triệu Cầm trực ban ở đó.
Thấy hắn lúc này mới về, Triệu Cầm nói: “Lại bị kẹt ở đường Triệu Hưng sao.”
Lục Dã “Ừm” một tiếng.
Hắn cầm lên chai nước khoáng, ngửa đầu rót vào trong miệng, yết hầu từng chút từng chút lên xuống.
Cả buổi tối không được uống nước, cái chai chỉ một lát đã thấy đáy.
Triệu Cầm nhìn đồng phục của hắn dính bẩn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mu bàn tay còn có vết máu.
Thở dài: “Anh Dã, anh hà tất phải làm vậy? Bọn tôi ở cấp cơ sở đã đành, không quan hệ không căn cơ, nhưng anh thì khác____”
Lời còn chưa nói xong, Lục Dã quay sang nhìn hắn, đôi mắt đen sáng quắc: “Có gì khác nhau?”
Triệu Cầm quyết đoán im miệng.
Đúng lúc này, di động Lục Dã vang lên vài tiếng tinh tinh.
Tay vẫn cầm chai nước, cầm di động lên liếc nhìn rồi khựng lại.
Liên Chi gửi tới.
Kết bạn Wechat xong hai người chưa từng nói chuyện, Lục Dã cũng không có lời nào để nói với cô.
Giờ phút này, rõ ràng ánh mắt hắn dừng lại vài giây, tiện đà mở ra.
Hai tin nhắn một tấm hình.
Đối với hai câu cô gửi tới hắn có chút không hiểu, vì thế ngón cái khẽ chạm hình ảnh, click mở.
Ngay lập tức, đồng tử hắn co rút lại.
Người phụ nữ trong ảnh để lộ nửa bầu ngực, trắng như tuyết, khe ngực sâu bị che bởi mảnh vải trông rất chướng mắt.
Nửa che nửa lộ, khiến người ta muốn kéo tấm khăn tắm chướng mắt kia ra để nhìn toàn cảnh.
“Anh Dã, anh làm gì vậy?”
Triệu Cầm đưa bảng ký tên trực ra, vừa lúc tiến đến trước mặt hắn. Ai ngờ, Lục Dã một giây tắt điện thoại.
Triệu Cầm không thấy được, nhưng tiện thắc mắc: “Anh…Sao tai anh đỏ vậy.”
Hắn dở khóc dở cười.
Ai ngờ bị Lục Dã nhìn lại bằng đôi mắt cảnh cáo. “Làm việc của cậu đi.”
“Được rồi.” Hắn nhún vai rời đi.
Văn phòng cảnh sát vắng tanh, người đàn ông đứng yên như khúc gỗ, một hồi lâu mới lại mở điện thoại lên.
Hắn không mở lại hình ảnh nữa, thậm chí cố tình không nhìn, chỉ quét mắt qua hai câu nói làm bộ làm tịch kia của cô.
Dưới ánh đèn ngược sáng, đôi mắt Lục Dã đen mà sáng rõ, một lúc sau mới tặc lưỡi, khẽ hừ một tiếng.
*
Không trả lời!
Dựa vào cái gì!
Nửa chữ cũng không gửi cho cô, cứ như viên đá chìm xuống đáy biển.
Tuy là Liên Chi tố chất tâm lý cứng rắn, vẫn nghĩ ra được vài tình huống, nào là trèo cột dọc*, tiếp tục làm liếm cẩu*, nếu không nữa thì cũng phải tìm hiểu nguồn gốc rồi cùng cô sinh ra quen biết.
*Trèo cột dọc: phục tùng ý muốn của chủ nhân, lấy lòng để đạt được mục đích.
*Liếm cẩu: biết người ta không thích mình nhưng vẫn cứ dính lấy.
Mỗi trường hợp, đều không phải không có tin tức như bây giờ.
Liên Chi thậm chí hoài nghi có phải người đàn ông này xóa mình rồi không, nhưng vòng bạn bè vẫn còn đó, chỉ là hắn đã đọc nhưng không trả lời thôi.
Nếu là hạng người rẻ tiền, nếu hắn dễ dàng mắc bẫy, Liên Chi ngược lại đã không để ý đến rồi, nhưng đây là cố tình phớt lờ.
Vì thế sự bực bội cùng bất mãn không phục càng tích càng hăng, thứ sáu Liên Chi học xong vừa mới tắm rửa, tin tức từ thám tử tư gửi đến.
Liên Chi click vào hộp thư kiểm tra, phân loại từng loại tin tức.
Hoắc Dao tuần này đi đón gái về câu lạc bộ đua xe chơi rất vui vẻ, dưới ánh đèn vàng son, đáy mắt hắn tản mạn thả lỏng, có chút bất cần.
Liên Chi xem ảnh của hắn, trong chớp mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Kiếp trước sau khi cô ra tù, Hoắc gia ở đất Dung Thành dường như thay đổi chỉ sau một đêm, hai vị phu nhân của Hoắc Khải Sơn lần lượt tử vong, con cái trong nhà tranh giành gia sản, cuối cùng người thắng chính là Hoắc Dao.
Hoắc Dao giành được quyền thừa kế Hoắc thị, không ngờ, sau khi nhậm chức không lâu hắn mang Hoắc thị tất cả bán đi, cơ nghiệp của tổ tiên cũng không giữ lại chút gì.
Hành vi này của hắn làm quần chúng mờ mịt, Liên Chi lúc ấy cũng thế.
Bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì không ai biết.
Hoắc Dao tạm thời không có gì đột phá, nên Liên Chi yêu cầu cầu Trình Tử Chu tiếp tục điều tra ba vị phu nhân Hoắc gia.
Tuần này Thẩm Hi và Giang Khải Minh đều ra nước ngoài công tác, thông tin về bọn họ cũng không có nhiều, nhưng mà, điều làm Liên Chi kinh hãi nhất là Vương Thế Trung đã chết, cách đây hai năm.
Sau khi xảy ra vụ đạo văn, Liên Chi như chó đi lạc rời khỏi thủ đô, cắt đứt liên lạc với toàn bộ bạn học.
Bây giờ nghe được tin Vương Thế Trung đã chết, ngoài việc đáng đời, còn có chút nghi ngờ.
Người đàn ông này thân thể vô cùng cường tráng, bốn năm đại học Liên Chi thường xuyên thấy hắn ở sân cầu lông tập luyện, đại hội thể thao nào cũng đều đi đầu tham gia.
Làm sao có thể nói chết liền chết?
Cô cảm thấy khó hiểu đồng thời cũng hoài nghi tất cả chuyện này liệu có liên quan gì đến Thẩm Hi hay không.
Chỉ là sự việc đã xảy ra từ hai năm trước, thám tử tư năng lực rốt cuộc có hạn, cô cân nhắc nếu có quan hệ trong cục cảnh sát giúp đỡ thì tốt biết mấy.
Liên Chi nháy mắt nghĩ tới Lục Dã, nhưng lại lập tức lắc đầu.
Người này sinh ra đã lưu manh, có thể làm cảnh sát trong khu dân cư đã rất khó khăn, bắt hắn điều động hồ sơ từ khu vực khác đúng là viển vông.
Liên Chi nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, cả một ngày đi làm áp lực cùng học tập mệt mỏi khiến tinh thần căng chặt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng mộng thấy kiếp trước.
Ác mộng vĩnh viễn tồn tại trong tâm trí mỗi người, người đàn ông đầu tiên cô tiếp là một người chột mắt, trên mặt đầy mụn, lớn lên quá xấu không ai thèm, chỉ có thể tới câu lạc bộ thỏa mãn.
Nếu là lúc trước nửa mắt cô cũng không thèm nhìn loại đàn ông này, nhưng lại buộc phải nằm dưới thân hắn.
Nếu dám phản kháng liền ăn ăn roi, dùi cui điện, tới tới lui lui mấy lần đành chịu khuất phục.
Đã từng kiêu ngạo trước hàng nghìn người, hội trưởng hội sinh viên đẹp trai lắm tiền cầm hòa đứng dưới lầu tỏ tình, cô không hề động lòng, bây giờ, lại theo một con cóc.
Tỉnh lại sau giấc mộng dài, Liên Chi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ tối tăm, trống rỗng vô hạn cùng chua xót ập tới.
Sự hư không dày đặc tràn ngập cơ thể cô.
Muốn làm tình, điên cuồng muốn làm tình.
Muốn siết chặt tấm lưng săn chắc của người đàn ông, tận hưởng sự thâm nhập hết lần này đến lần khác.
Hai chân Liên Chi vô thức kẹp chặt chăn, ngón chân non mịn cọ trên ga trải giường.
Cũng đúng lúc này, cô lại nghĩ tới Lục Dã, tưởng tượng bàn tay mạnh mẽ kia ở trên thân thể cô đùa giỡn, sung sướng biết bao.
Liên Chi đột nhiên mở bừng mắt, trong lòng tính kế.
Đầu tiên cô đi thay một chiếc áo ngủ tơ tằm gợi cảm, sau đó mở cửa sổ ra, xáo loạn căn phòng đến rối tinh rối mù.
Làm xong tất cả những việc này, Liên Chi mở điện thoại lên gọi cho Lục Dã.
Gần 30 giây quay số, cô thoa một lớp son bóng lên môi.
Đầu bên kia vừa kết nối được, cô đã bật khóc.
“Lục Dã cứu tôi! Nửa đêm có kẻ trộm vào nhà, mau tới cứu tôi!...A! Không được đến đây!...Tôi gọi cảnh sát!...”
Cô khàn giọng hét lên trong điện thoại, thanh âm tràn ngập hoảng sợ.
Cơn buồn ngủ của Lục Dã nháy mắt biến mất, hắn trầm giọng nói: “Liên Chi! Liên Chi?”
Không có phản hồi.
Liên Chi lập tức tắt điện thoại.
Màn hình di động mơ hồ phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, cô không tin Lục Dã không tới.
Lục Dã sau đó gọi tới mấy cuộc, Liên Chi một cái cũng không tiếp, cô cầm tập tài liệu Tiếng Anh lên bắt đầu học thuộc lòng, còn chưa thuộc xong cửa đã bị một lực mạnh gõ tới tấp.
“Liên Chi!”
Cách một lớp của, Lục Dã nói giọng cực trầm, nhưng lại có lực xuyên thấu.
Bên trong không có ai trả lời, đèn hành lang theo tiếng gọi sáng lên, bao trùm khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi mày chau lại.
Sau vài giây, hắn giống như hết kiên nhẫn, một đấm vào cửa.
“Mở cửa!”
Đang muốn lấy đà, một chân đá văng cửa ra.
Cửa phòng lúc này lại tự động mở, không đợi hắn phản ứng, một bóng người đột nhiên lao tới.
Cùng với luồng không khí đối nghịch, mùi hoa hồng thoang thoảng lượn lờ quanh mũi hắn như hút hồn.
“Lục Dã…Hu hu hu…Cuối cùng anh cùng tới.”
Cô ôm cổ hắn khóc thút thít, “Làm tôi sợ chết khiếp, sao giờ anh mới tới.”
Cô giống như bạch tuộc bám vào cổ hắn, hai cái đùi dang rộng ở bên hông kẹp chặt, nghẹn ngào khóc nức nở, bộ ngực theo thế trong lồng ngực hắn cọ động.
Lục Dã vội đến nên không kịp thay đồ.
Giờ phút này hai gò bồng đảo trên ngực cô cách lớp áo ngủ cọ hắn, tới tới lui lui, Lục Dã thậm chí có thể cảm nhận được hai đỉnh nhọn hoắt.
Đôi mắt hắn lập tức tối sầm.
Lục Dã muốn đẩy cô ra, bàn tay vừa nắm lấy bả vai như bị điện giật thu trở lại. Không vì cái gì khác, tấm lưng cô gần như trần trụi, ngoại trừ hai cái dây đeo.
Chạm vào giống như dương chi bạch ngọc*, mịn màng.
*Dương chi bạch ngọc: là loại ngọc màu trắng rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc.
Lục Dã lúc huấn luyện bị đánh cùng không chớp mắt, hiện tại đối mặt với tình huống này lại không biết làm gì.
“Liên Chi, cô xuống trước đã!” Hắn trầm giọng nói.
Cô vùi mình vào cổ hắn, lắc đầu nghẹn ngào: “Không được! Tôi sợ…”
“Xuống dưới rồi nói!”
“Không được…Nếu có người vào nữa làm sao bây giờ.”
Cô ngửa đầu nhìn hắn, khóc như con mèo nhỏ, “Anh không biết vừa rồi tôi sợ đến thế nào đâu…Người kia muốn chạm vào tôi…Nếu không phải nhanh chóng trốn được, có thể đã không thấy anh nữa rồi…”
Môi cô khẽ run. hốc mắt hồng hồng, vài giọt nước mắt theo cằm rơi xuống, thấm vào khe ngực.
Lục Dã bị cảnh này kích thích đến đồng tử co rụt lại, lập tức quay mặt đi.
Liên Chi liền ghé vào trong lòng ngực hắn, rõ ràng có thể thấy được, vành tai nháy mắt đỏ bừng.
Giống như chảy máu.
Cô đắc ý lông mày nháy mắt nhếch lên.
Quả nhiên là muộn tao nam*.
*Muộn tao nam: Ngoài lạnh trong nóng.
Khu vực phức tạp, nhân lực không đủ, Lục Dã mất cả buổi tối xử lý mấy vụ say rượu đánh nhau.
Lúc hắn trở lại đồn cảnh sát, chỉ có Triệu Cầm trực ban ở đó.
Thấy hắn lúc này mới về, Triệu Cầm nói: “Lại bị kẹt ở đường Triệu Hưng sao.”
Lục Dã “Ừm” một tiếng.
Hắn cầm lên chai nước khoáng, ngửa đầu rót vào trong miệng, yết hầu từng chút từng chút lên xuống.
Cả buổi tối không được uống nước, cái chai chỉ một lát đã thấy đáy.
Triệu Cầm nhìn đồng phục của hắn dính bẩn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mu bàn tay còn có vết máu.
Thở dài: “Anh Dã, anh hà tất phải làm vậy? Bọn tôi ở cấp cơ sở đã đành, không quan hệ không căn cơ, nhưng anh thì khác____”
Lời còn chưa nói xong, Lục Dã quay sang nhìn hắn, đôi mắt đen sáng quắc: “Có gì khác nhau?”
Triệu Cầm quyết đoán im miệng.
Đúng lúc này, di động Lục Dã vang lên vài tiếng tinh tinh.
Tay vẫn cầm chai nước, cầm di động lên liếc nhìn rồi khựng lại.
Liên Chi gửi tới.
Kết bạn Wechat xong hai người chưa từng nói chuyện, Lục Dã cũng không có lời nào để nói với cô.
Giờ phút này, rõ ràng ánh mắt hắn dừng lại vài giây, tiện đà mở ra.
Hai tin nhắn một tấm hình.
Đối với hai câu cô gửi tới hắn có chút không hiểu, vì thế ngón cái khẽ chạm hình ảnh, click mở.
Ngay lập tức, đồng tử hắn co rút lại.
Người phụ nữ trong ảnh để lộ nửa bầu ngực, trắng như tuyết, khe ngực sâu bị che bởi mảnh vải trông rất chướng mắt.
Nửa che nửa lộ, khiến người ta muốn kéo tấm khăn tắm chướng mắt kia ra để nhìn toàn cảnh.
“Anh Dã, anh làm gì vậy?”
Triệu Cầm đưa bảng ký tên trực ra, vừa lúc tiến đến trước mặt hắn. Ai ngờ, Lục Dã một giây tắt điện thoại.
Triệu Cầm không thấy được, nhưng tiện thắc mắc: “Anh…Sao tai anh đỏ vậy.”
Hắn dở khóc dở cười.
Ai ngờ bị Lục Dã nhìn lại bằng đôi mắt cảnh cáo. “Làm việc của cậu đi.”
“Được rồi.” Hắn nhún vai rời đi.
Văn phòng cảnh sát vắng tanh, người đàn ông đứng yên như khúc gỗ, một hồi lâu mới lại mở điện thoại lên.
Hắn không mở lại hình ảnh nữa, thậm chí cố tình không nhìn, chỉ quét mắt qua hai câu nói làm bộ làm tịch kia của cô.
Dưới ánh đèn ngược sáng, đôi mắt Lục Dã đen mà sáng rõ, một lúc sau mới tặc lưỡi, khẽ hừ một tiếng.
*
Không trả lời!
Dựa vào cái gì!
Nửa chữ cũng không gửi cho cô, cứ như viên đá chìm xuống đáy biển.
Tuy là Liên Chi tố chất tâm lý cứng rắn, vẫn nghĩ ra được vài tình huống, nào là trèo cột dọc*, tiếp tục làm liếm cẩu*, nếu không nữa thì cũng phải tìm hiểu nguồn gốc rồi cùng cô sinh ra quen biết.
*Trèo cột dọc: phục tùng ý muốn của chủ nhân, lấy lòng để đạt được mục đích.
*Liếm cẩu: biết người ta không thích mình nhưng vẫn cứ dính lấy.
Mỗi trường hợp, đều không phải không có tin tức như bây giờ.
Liên Chi thậm chí hoài nghi có phải người đàn ông này xóa mình rồi không, nhưng vòng bạn bè vẫn còn đó, chỉ là hắn đã đọc nhưng không trả lời thôi.
Nếu là hạng người rẻ tiền, nếu hắn dễ dàng mắc bẫy, Liên Chi ngược lại đã không để ý đến rồi, nhưng đây là cố tình phớt lờ.
Vì thế sự bực bội cùng bất mãn không phục càng tích càng hăng, thứ sáu Liên Chi học xong vừa mới tắm rửa, tin tức từ thám tử tư gửi đến.
Liên Chi click vào hộp thư kiểm tra, phân loại từng loại tin tức.
Hoắc Dao tuần này đi đón gái về câu lạc bộ đua xe chơi rất vui vẻ, dưới ánh đèn vàng son, đáy mắt hắn tản mạn thả lỏng, có chút bất cần.
Liên Chi xem ảnh của hắn, trong chớp mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Kiếp trước sau khi cô ra tù, Hoắc gia ở đất Dung Thành dường như thay đổi chỉ sau một đêm, hai vị phu nhân của Hoắc Khải Sơn lần lượt tử vong, con cái trong nhà tranh giành gia sản, cuối cùng người thắng chính là Hoắc Dao.
Hoắc Dao giành được quyền thừa kế Hoắc thị, không ngờ, sau khi nhậm chức không lâu hắn mang Hoắc thị tất cả bán đi, cơ nghiệp của tổ tiên cũng không giữ lại chút gì.
Hành vi này của hắn làm quần chúng mờ mịt, Liên Chi lúc ấy cũng thế.
Bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì không ai biết.
Hoắc Dao tạm thời không có gì đột phá, nên Liên Chi yêu cầu cầu Trình Tử Chu tiếp tục điều tra ba vị phu nhân Hoắc gia.
Tuần này Thẩm Hi và Giang Khải Minh đều ra nước ngoài công tác, thông tin về bọn họ cũng không có nhiều, nhưng mà, điều làm Liên Chi kinh hãi nhất là Vương Thế Trung đã chết, cách đây hai năm.
Sau khi xảy ra vụ đạo văn, Liên Chi như chó đi lạc rời khỏi thủ đô, cắt đứt liên lạc với toàn bộ bạn học.
Bây giờ nghe được tin Vương Thế Trung đã chết, ngoài việc đáng đời, còn có chút nghi ngờ.
Người đàn ông này thân thể vô cùng cường tráng, bốn năm đại học Liên Chi thường xuyên thấy hắn ở sân cầu lông tập luyện, đại hội thể thao nào cũng đều đi đầu tham gia.
Làm sao có thể nói chết liền chết?
Cô cảm thấy khó hiểu đồng thời cũng hoài nghi tất cả chuyện này liệu có liên quan gì đến Thẩm Hi hay không.
Chỉ là sự việc đã xảy ra từ hai năm trước, thám tử tư năng lực rốt cuộc có hạn, cô cân nhắc nếu có quan hệ trong cục cảnh sát giúp đỡ thì tốt biết mấy.
Liên Chi nháy mắt nghĩ tới Lục Dã, nhưng lại lập tức lắc đầu.
Người này sinh ra đã lưu manh, có thể làm cảnh sát trong khu dân cư đã rất khó khăn, bắt hắn điều động hồ sơ từ khu vực khác đúng là viển vông.
Liên Chi nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, cả một ngày đi làm áp lực cùng học tập mệt mỏi khiến tinh thần căng chặt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng mộng thấy kiếp trước.
Ác mộng vĩnh viễn tồn tại trong tâm trí mỗi người, người đàn ông đầu tiên cô tiếp là một người chột mắt, trên mặt đầy mụn, lớn lên quá xấu không ai thèm, chỉ có thể tới câu lạc bộ thỏa mãn.
Nếu là lúc trước nửa mắt cô cũng không thèm nhìn loại đàn ông này, nhưng lại buộc phải nằm dưới thân hắn.
Nếu dám phản kháng liền ăn ăn roi, dùi cui điện, tới tới lui lui mấy lần đành chịu khuất phục.
Đã từng kiêu ngạo trước hàng nghìn người, hội trưởng hội sinh viên đẹp trai lắm tiền cầm hòa đứng dưới lầu tỏ tình, cô không hề động lòng, bây giờ, lại theo một con cóc.
Tỉnh lại sau giấc mộng dài, Liên Chi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ tối tăm, trống rỗng vô hạn cùng chua xót ập tới.
Sự hư không dày đặc tràn ngập cơ thể cô.
Muốn làm tình, điên cuồng muốn làm tình.
Muốn siết chặt tấm lưng săn chắc của người đàn ông, tận hưởng sự thâm nhập hết lần này đến lần khác.
Hai chân Liên Chi vô thức kẹp chặt chăn, ngón chân non mịn cọ trên ga trải giường.
Cũng đúng lúc này, cô lại nghĩ tới Lục Dã, tưởng tượng bàn tay mạnh mẽ kia ở trên thân thể cô đùa giỡn, sung sướng biết bao.
Liên Chi đột nhiên mở bừng mắt, trong lòng tính kế.
Đầu tiên cô đi thay một chiếc áo ngủ tơ tằm gợi cảm, sau đó mở cửa sổ ra, xáo loạn căn phòng đến rối tinh rối mù.
Làm xong tất cả những việc này, Liên Chi mở điện thoại lên gọi cho Lục Dã.
Gần 30 giây quay số, cô thoa một lớp son bóng lên môi.
Đầu bên kia vừa kết nối được, cô đã bật khóc.
“Lục Dã cứu tôi! Nửa đêm có kẻ trộm vào nhà, mau tới cứu tôi!...A! Không được đến đây!...Tôi gọi cảnh sát!...”
Cô khàn giọng hét lên trong điện thoại, thanh âm tràn ngập hoảng sợ.
Cơn buồn ngủ của Lục Dã nháy mắt biến mất, hắn trầm giọng nói: “Liên Chi! Liên Chi?”
Không có phản hồi.
Liên Chi lập tức tắt điện thoại.
Màn hình di động mơ hồ phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, cô không tin Lục Dã không tới.
Lục Dã sau đó gọi tới mấy cuộc, Liên Chi một cái cũng không tiếp, cô cầm tập tài liệu Tiếng Anh lên bắt đầu học thuộc lòng, còn chưa thuộc xong cửa đã bị một lực mạnh gõ tới tấp.
“Liên Chi!”
Cách một lớp của, Lục Dã nói giọng cực trầm, nhưng lại có lực xuyên thấu.
Bên trong không có ai trả lời, đèn hành lang theo tiếng gọi sáng lên, bao trùm khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi mày chau lại.
Sau vài giây, hắn giống như hết kiên nhẫn, một đấm vào cửa.
“Mở cửa!”
Đang muốn lấy đà, một chân đá văng cửa ra.
Cửa phòng lúc này lại tự động mở, không đợi hắn phản ứng, một bóng người đột nhiên lao tới.
Cùng với luồng không khí đối nghịch, mùi hoa hồng thoang thoảng lượn lờ quanh mũi hắn như hút hồn.
“Lục Dã…Hu hu hu…Cuối cùng anh cùng tới.”
Cô ôm cổ hắn khóc thút thít, “Làm tôi sợ chết khiếp, sao giờ anh mới tới.”
Cô giống như bạch tuộc bám vào cổ hắn, hai cái đùi dang rộng ở bên hông kẹp chặt, nghẹn ngào khóc nức nở, bộ ngực theo thế trong lồng ngực hắn cọ động.
Lục Dã vội đến nên không kịp thay đồ.
Giờ phút này hai gò bồng đảo trên ngực cô cách lớp áo ngủ cọ hắn, tới tới lui lui, Lục Dã thậm chí có thể cảm nhận được hai đỉnh nhọn hoắt.
Đôi mắt hắn lập tức tối sầm.
Lục Dã muốn đẩy cô ra, bàn tay vừa nắm lấy bả vai như bị điện giật thu trở lại. Không vì cái gì khác, tấm lưng cô gần như trần trụi, ngoại trừ hai cái dây đeo.
Chạm vào giống như dương chi bạch ngọc*, mịn màng.
*Dương chi bạch ngọc: là loại ngọc màu trắng rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc.
Lục Dã lúc huấn luyện bị đánh cùng không chớp mắt, hiện tại đối mặt với tình huống này lại không biết làm gì.
“Liên Chi, cô xuống trước đã!” Hắn trầm giọng nói.
Cô vùi mình vào cổ hắn, lắc đầu nghẹn ngào: “Không được! Tôi sợ…”
“Xuống dưới rồi nói!”
“Không được…Nếu có người vào nữa làm sao bây giờ.”
Cô ngửa đầu nhìn hắn, khóc như con mèo nhỏ, “Anh không biết vừa rồi tôi sợ đến thế nào đâu…Người kia muốn chạm vào tôi…Nếu không phải nhanh chóng trốn được, có thể đã không thấy anh nữa rồi…”
Môi cô khẽ run. hốc mắt hồng hồng, vài giọt nước mắt theo cằm rơi xuống, thấm vào khe ngực.
Lục Dã bị cảnh này kích thích đến đồng tử co rụt lại, lập tức quay mặt đi.
Liên Chi liền ghé vào trong lòng ngực hắn, rõ ràng có thể thấy được, vành tai nháy mắt đỏ bừng.
Giống như chảy máu.
Cô đắc ý lông mày nháy mắt nhếch lên.
Quả nhiên là muộn tao nam*.
*Muộn tao nam: Ngoài lạnh trong nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.