Chương 65: Danh Sách Đen
Nhất Khỏa Tử Khương
28/10/2023
Cô không xuống, cứ ở trong lồng ngực hắn khóc.
Lục Dã hết cách, đành phải mang theo cô vào nhà. Cửa đóng lại, người đàn ông chạm cũng không dám chạm vào, chỉ giữ sau gáy sợ cô sẽ ngã.
Nhưng người phụ nữ trong ngực không phải dễ đối phó.
Cô ôm lấy cổ hắn lau nước mắt trên áo, cuối cùng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ dụi vào cổ hắn cọ cọ, hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai Lục Dã.
Sau gáy hắn cứng đờ.
Một đoạn đường ngắn như vậy, hắn cũng không biết sao lại gian nan đến thế. Vừa đến sofa, liền nắm lấy cổ Liên Chi, dùng chút lực đặt cô xuống ghế.
Động tác rất nhanh chóng, bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra mình có chút thận trọng.
Nhưng cô vẫn không chịu để hắn đi, nắm lấy cánh tay.
“Anh…Anh đừng đi…Tôi sợ, nếu lát nữa hắn quay lại tôi phải làm sao bây giờ.”
Đôi mắt cô ngấn nước, vừa khóc vừa thuận thế trèo lên cổ hắn, dù thế nào cũng không thả ra.
“Tôi không muốn ở một mình…Anh đừng đi…”
Lục Dã bắt lấy tay cô, có chút bất đắc dĩ.
“Tôi không đi, cô buông ra trước đã.”
“Không được đâu, tôi sợ…”
Cô thì thầm, giọng mũi ong ong như đứa trẻ bị khi dễ, còn lấy ngực hắn lau nước mắt.
Lục Dã cứng đờ như cục đá, không dám cử động.
Nhưng cơ thể trong lồng ngực thơm thơm, mềm mại, khiến hắn nhớ tới cô gái thời niên thiếu kiêu ngạo như khổng tước, nửa ánh mắt cũng không thèm cho hắn, bây giờ lại ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng không muốn xa rời.
Trong mơ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng xa vời này, Lục Dã bất giác thở dài, cúi đầu, ngơ ngác nhìn cô.
Liên Chi đương nhiên cảm nhận được hắn cứng đờ, trong lòng càng thêm đắc ý.
Không phải chứ, xem bộ dáng này sẽ không phải vẫn là xử nam ngây thơ đi, ngần ấy năm cũng thật giỏi nhẫn nhịn.
Cô càng thêm quyết tâm muốn ngủ với hắn.
Vẫn là Lục Dã không được tự nhiên “Khụ” một tiếng.
“Đêm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay thời tiết có chút oi bức, nên buổi tối liền mở cửa sổ ra ngủ, ai ngờ mơ mơ màng màng cảm giác trong phòng có động tĩnh.”
Cô ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt ngân ngấn long lanh đầy nước, “Vừa mở mắt ra liền thấy có người trèo qua cửa sổ nhảy vào, tôi lập tức hô to, ném đồ sang sau đó gọi điện thoại cho anh, hắn mới bị dọa chạy mất.”
“Nếu tôi không tỉnh lại, có phải sẽ không được gặp anh nữa không?”
Nói đến đây, môt giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.
Ánh mắt Lục Dã thâm thúy, không tự chủ được vươn tay ra. Nhưng cuối cùng, chỉ vỗ nhẹ vai cô an ủi.
“Hắn chạy rồi, bây giờ đã an toàn.”
Cô lắc đầu, vẻ mặt đáng thương.
“Tôi sợ…Sau này anh ở đây cùng tôi được không, tôi không thể ở một mình trong căn phòng này được.”
Lục Dã không trả lời.
“Có được không…Được không…”
Cô không thuận theo treo trên cổ hắn lắc qua lắc lại, giống như vô lại ép hắn đáp ứng.
Không biết từ lúc nào, hai người càng ngày càng dán vào nhau, cô ngồi trên đùi hắn, toàn bộ ngực đều áp vào lồng ngực hắn.
Trông thật đáng thương, nhưng hốc mắt hồng hồng lại hàm chứa chút quật cường.
Rõ ràng là thợ săn, lại muốn ngụy trang thành bộ dáng con mồi.
Lục Dã không nhúc nhích.
Hắn nhìn xuống, đôi mắt đen tối dừng ở trên mặt cô, hô hấp dần sâu hơn.
Tĩnh mạch trên cổ người đàn ông đã hơi căng thẳng, Liên Chi nhìn ra được hắn đang kiềm chế, áp chế.
Cô lặng lẽ sát lại gần nhu nhược động lòng người, đôi môi mềm mại hơi hé mở, bộ dáng sẵn sàng đón nhận.
Trong phòng khách tối tăm lạnh lẽo, chỉ có chỗ bọn họ lửa nóng lan tràn.
Lục Dã tựa hồ bất động, nhưng mắt đen sớm đã sâu thẳm ảm đạm, dày đặc dục vọng quay cuồng.
Cô ở trong lồng ngực, môi hơi hé phảng phất có hương thơm mị hoặc chui vào mũi hắn.
Hô hấp hắn bỗng dưng nặng nề, trong căn phòng khách thiếu sáng mơ hồ nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ trong đôi môi khép hờ, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nháy mắt nạp tất cả vào miệng.
Hơi thở nóng bỏng vô tình trở thành xuân dược, cám dỗ con người chạy theo ham muốn nguyên thủy.
Ở thời khắc môi sắp dán vào nhau, Lục Dã đột nhiên nắm lấy bả vai cô, đẩy ra.
Liên Chi ngơ ngác giật mình nhìn chằm chằm hắn.
Hắn lại giống như muốn trốn nhìn sang nơi khác, đứng dậy xách cô từ trên người thả xuống như gà con.
“Tôi đi kiểm tra dấu vết để lại trong phòng ngủ trước.”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng sải bước về phía phòng ngủ.
Wao!
Liên Chi tức giận đấm vào không khí, Lục Dã này đúng là Liễu Hạ Huệ hóa thành mà, loại tình huống này cũng có thể nhịn được!
Chết tiệt!
Mặt cô vặn vẹo một giây, nháy mắt tự nhiên biến thành bộ dáng đáng thương.
Quên đi, chỉ cần làm hắn về sau đêm nào cũng tới, cô không tin không tìm được cơ hội ngủ với hắn.
Cô đứng dậy đi theo vào phòng ngủ.
Chăn và gối cô cố ý ném xuống giường đã được người đàn ông nhặt lên, chồng sách vứt loạn cũng được Lục Dã sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Lúc cô bước vào, người đàn ông đứng ở mép giường đưa lưng về phía cô, lưng rộng như cung, gió nhẹ đem phần tóc trên trán thổi đến rối bù.
Cô kìm giọng nói khe khẽ trong cổ.
“Cảm ơn anh sắp xếp lại giúp tôi.”
Hắn đột nhiên trầm giọng nói: “Chơi với tôi vui không?”
Liên Chi sửng sốt.
Lục Dã xoay người lại, đồng tử tối sầm, cất giấu chút lạnh lẽo.
“Nửa đêm đột nhập? Dấu vết đâu?” Hắn nói, “Chẳng lẽ là vượt nóc xuyên tường, hay là lúc cô hoảng sợ còn có thời gian kiểm tra dấu chân, cùng với dấu vết trên tường lau đi?”
Người đàn ông sừng sững đứng thẳng ở đó, đôi mắt sắc bén dường như đã hiểu rõ hết thảy.
Thấy mình bị vạch trần, Liên Chi cũng không giả vờ nữa.
Cô chống tay lên vách tường, dựa lưng vào cửa, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, là tôi làm, không thì sao gọi anh đến được.”
Khóe miệng cô cong lên, giống như một con hồ ly xảo quyệt.
Lục Dã nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô có ý đồ gì?”
Cô dùng hành động nói cho hắn biết cô đang có ý đồ gì.
Liên Chi chậm rãi tới gần, đi đến bên cạnh hắn.
Lục Dã cao hơn cô gần một cái đầu, cơ hồ che mất hoàn toàn ánh sáng trước mắt.
Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, ngón tay trên ngực nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
“Trai đơn gái chiếc, anh nói xem tôi có ý đồ gì?” Cô nói, “Đương nhiên là cơ thể anh.”
Đồng tử Lục Dã co rụt lại.
Cơn phẫn nộ đang dâng trào vừa rồi nháy mắt biến mất, hắn biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng suy đoán là một chuyện, cô như thế nói thẳng ra không chút xấu hổ lại là chuyện khác.
Lục Dã bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô.
Nhưng cô vẫn không biết xấu hổ mà thăm dò, lúc sắp chạm đến cổ hắn thì bị Lục Dã tóm lấy.
“Nếu đó là mục đích của cô, tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng.” Hắn nói.
“Tại sao?”
Liên Chi nói: “Lục Dã, ngần ấy năm chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”
Giờ phút này, cô bình tĩnh nhìn hắn, vài phần trêu chọc vài phần khó hiểu.
Cứ như thể việc thảo luận mấy vấn đề này cùng hắn rất bình thường. Giống như chuyện nói cùng ai cũng được.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có trận gió mạnh thổi qua, giọng nói Lục Dã càng lạnh lùng hơn.
“Cô đơn hay không là chuyện của tôi.”
Hắn nhếch môi, như muốn giáng cho cô trận đòn phủ đầu, “Nhưng tôi với cô không có hứng thú.”
Sắc mặt liên chi đột nhiên thay đổi.
Hắn nói xong, lướt qua cô mở cửa rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại, hung hăng cầm gối ném ra.
Hắn quả nhiên biết cách chọc giận cô.
Một câu ngắn ngủn khiến cô bất mãn dậm chân, vừa xinh đẹp, dáng người chuẩn, còn có học vấn cao tiền lương cao.
Lại bị một tên lưu manh xấu xí nói không có hứng thú!
Tức giận xong rồi, Liên Chi hừ lạnh một tiếng.
Chỉ là chơi chơi mà thôi, nếu hắn không cắn câu thì quên đi, ở đâu chẳng có đàn ông đẹp trai cơ thể cường tráng.
Liên Chi tìm Wechat của Lục Dã, kéo cả số điện thoại của hắn vào danh sách đen.
Lục Dã hết cách, đành phải mang theo cô vào nhà. Cửa đóng lại, người đàn ông chạm cũng không dám chạm vào, chỉ giữ sau gáy sợ cô sẽ ngã.
Nhưng người phụ nữ trong ngực không phải dễ đối phó.
Cô ôm lấy cổ hắn lau nước mắt trên áo, cuối cùng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ dụi vào cổ hắn cọ cọ, hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai Lục Dã.
Sau gáy hắn cứng đờ.
Một đoạn đường ngắn như vậy, hắn cũng không biết sao lại gian nan đến thế. Vừa đến sofa, liền nắm lấy cổ Liên Chi, dùng chút lực đặt cô xuống ghế.
Động tác rất nhanh chóng, bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra mình có chút thận trọng.
Nhưng cô vẫn không chịu để hắn đi, nắm lấy cánh tay.
“Anh…Anh đừng đi…Tôi sợ, nếu lát nữa hắn quay lại tôi phải làm sao bây giờ.”
Đôi mắt cô ngấn nước, vừa khóc vừa thuận thế trèo lên cổ hắn, dù thế nào cũng không thả ra.
“Tôi không muốn ở một mình…Anh đừng đi…”
Lục Dã bắt lấy tay cô, có chút bất đắc dĩ.
“Tôi không đi, cô buông ra trước đã.”
“Không được đâu, tôi sợ…”
Cô thì thầm, giọng mũi ong ong như đứa trẻ bị khi dễ, còn lấy ngực hắn lau nước mắt.
Lục Dã cứng đờ như cục đá, không dám cử động.
Nhưng cơ thể trong lồng ngực thơm thơm, mềm mại, khiến hắn nhớ tới cô gái thời niên thiếu kiêu ngạo như khổng tước, nửa ánh mắt cũng không thèm cho hắn, bây giờ lại ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng không muốn xa rời.
Trong mơ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng xa vời này, Lục Dã bất giác thở dài, cúi đầu, ngơ ngác nhìn cô.
Liên Chi đương nhiên cảm nhận được hắn cứng đờ, trong lòng càng thêm đắc ý.
Không phải chứ, xem bộ dáng này sẽ không phải vẫn là xử nam ngây thơ đi, ngần ấy năm cũng thật giỏi nhẫn nhịn.
Cô càng thêm quyết tâm muốn ngủ với hắn.
Vẫn là Lục Dã không được tự nhiên “Khụ” một tiếng.
“Đêm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay thời tiết có chút oi bức, nên buổi tối liền mở cửa sổ ra ngủ, ai ngờ mơ mơ màng màng cảm giác trong phòng có động tĩnh.”
Cô ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt ngân ngấn long lanh đầy nước, “Vừa mở mắt ra liền thấy có người trèo qua cửa sổ nhảy vào, tôi lập tức hô to, ném đồ sang sau đó gọi điện thoại cho anh, hắn mới bị dọa chạy mất.”
“Nếu tôi không tỉnh lại, có phải sẽ không được gặp anh nữa không?”
Nói đến đây, môt giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.
Ánh mắt Lục Dã thâm thúy, không tự chủ được vươn tay ra. Nhưng cuối cùng, chỉ vỗ nhẹ vai cô an ủi.
“Hắn chạy rồi, bây giờ đã an toàn.”
Cô lắc đầu, vẻ mặt đáng thương.
“Tôi sợ…Sau này anh ở đây cùng tôi được không, tôi không thể ở một mình trong căn phòng này được.”
Lục Dã không trả lời.
“Có được không…Được không…”
Cô không thuận theo treo trên cổ hắn lắc qua lắc lại, giống như vô lại ép hắn đáp ứng.
Không biết từ lúc nào, hai người càng ngày càng dán vào nhau, cô ngồi trên đùi hắn, toàn bộ ngực đều áp vào lồng ngực hắn.
Trông thật đáng thương, nhưng hốc mắt hồng hồng lại hàm chứa chút quật cường.
Rõ ràng là thợ săn, lại muốn ngụy trang thành bộ dáng con mồi.
Lục Dã không nhúc nhích.
Hắn nhìn xuống, đôi mắt đen tối dừng ở trên mặt cô, hô hấp dần sâu hơn.
Tĩnh mạch trên cổ người đàn ông đã hơi căng thẳng, Liên Chi nhìn ra được hắn đang kiềm chế, áp chế.
Cô lặng lẽ sát lại gần nhu nhược động lòng người, đôi môi mềm mại hơi hé mở, bộ dáng sẵn sàng đón nhận.
Trong phòng khách tối tăm lạnh lẽo, chỉ có chỗ bọn họ lửa nóng lan tràn.
Lục Dã tựa hồ bất động, nhưng mắt đen sớm đã sâu thẳm ảm đạm, dày đặc dục vọng quay cuồng.
Cô ở trong lồng ngực, môi hơi hé phảng phất có hương thơm mị hoặc chui vào mũi hắn.
Hô hấp hắn bỗng dưng nặng nề, trong căn phòng khách thiếu sáng mơ hồ nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ trong đôi môi khép hờ, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nháy mắt nạp tất cả vào miệng.
Hơi thở nóng bỏng vô tình trở thành xuân dược, cám dỗ con người chạy theo ham muốn nguyên thủy.
Ở thời khắc môi sắp dán vào nhau, Lục Dã đột nhiên nắm lấy bả vai cô, đẩy ra.
Liên Chi ngơ ngác giật mình nhìn chằm chằm hắn.
Hắn lại giống như muốn trốn nhìn sang nơi khác, đứng dậy xách cô từ trên người thả xuống như gà con.
“Tôi đi kiểm tra dấu vết để lại trong phòng ngủ trước.”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng sải bước về phía phòng ngủ.
Wao!
Liên Chi tức giận đấm vào không khí, Lục Dã này đúng là Liễu Hạ Huệ hóa thành mà, loại tình huống này cũng có thể nhịn được!
Chết tiệt!
Mặt cô vặn vẹo một giây, nháy mắt tự nhiên biến thành bộ dáng đáng thương.
Quên đi, chỉ cần làm hắn về sau đêm nào cũng tới, cô không tin không tìm được cơ hội ngủ với hắn.
Cô đứng dậy đi theo vào phòng ngủ.
Chăn và gối cô cố ý ném xuống giường đã được người đàn ông nhặt lên, chồng sách vứt loạn cũng được Lục Dã sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Lúc cô bước vào, người đàn ông đứng ở mép giường đưa lưng về phía cô, lưng rộng như cung, gió nhẹ đem phần tóc trên trán thổi đến rối bù.
Cô kìm giọng nói khe khẽ trong cổ.
“Cảm ơn anh sắp xếp lại giúp tôi.”
Hắn đột nhiên trầm giọng nói: “Chơi với tôi vui không?”
Liên Chi sửng sốt.
Lục Dã xoay người lại, đồng tử tối sầm, cất giấu chút lạnh lẽo.
“Nửa đêm đột nhập? Dấu vết đâu?” Hắn nói, “Chẳng lẽ là vượt nóc xuyên tường, hay là lúc cô hoảng sợ còn có thời gian kiểm tra dấu chân, cùng với dấu vết trên tường lau đi?”
Người đàn ông sừng sững đứng thẳng ở đó, đôi mắt sắc bén dường như đã hiểu rõ hết thảy.
Thấy mình bị vạch trần, Liên Chi cũng không giả vờ nữa.
Cô chống tay lên vách tường, dựa lưng vào cửa, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, là tôi làm, không thì sao gọi anh đến được.”
Khóe miệng cô cong lên, giống như một con hồ ly xảo quyệt.
Lục Dã nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô có ý đồ gì?”
Cô dùng hành động nói cho hắn biết cô đang có ý đồ gì.
Liên Chi chậm rãi tới gần, đi đến bên cạnh hắn.
Lục Dã cao hơn cô gần một cái đầu, cơ hồ che mất hoàn toàn ánh sáng trước mắt.
Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, ngón tay trên ngực nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
“Trai đơn gái chiếc, anh nói xem tôi có ý đồ gì?” Cô nói, “Đương nhiên là cơ thể anh.”
Đồng tử Lục Dã co rụt lại.
Cơn phẫn nộ đang dâng trào vừa rồi nháy mắt biến mất, hắn biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng suy đoán là một chuyện, cô như thế nói thẳng ra không chút xấu hổ lại là chuyện khác.
Lục Dã bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô.
Nhưng cô vẫn không biết xấu hổ mà thăm dò, lúc sắp chạm đến cổ hắn thì bị Lục Dã tóm lấy.
“Nếu đó là mục đích của cô, tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng.” Hắn nói.
“Tại sao?”
Liên Chi nói: “Lục Dã, ngần ấy năm chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”
Giờ phút này, cô bình tĩnh nhìn hắn, vài phần trêu chọc vài phần khó hiểu.
Cứ như thể việc thảo luận mấy vấn đề này cùng hắn rất bình thường. Giống như chuyện nói cùng ai cũng được.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có trận gió mạnh thổi qua, giọng nói Lục Dã càng lạnh lùng hơn.
“Cô đơn hay không là chuyện của tôi.”
Hắn nhếch môi, như muốn giáng cho cô trận đòn phủ đầu, “Nhưng tôi với cô không có hứng thú.”
Sắc mặt liên chi đột nhiên thay đổi.
Hắn nói xong, lướt qua cô mở cửa rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại, hung hăng cầm gối ném ra.
Hắn quả nhiên biết cách chọc giận cô.
Một câu ngắn ngủn khiến cô bất mãn dậm chân, vừa xinh đẹp, dáng người chuẩn, còn có học vấn cao tiền lương cao.
Lại bị một tên lưu manh xấu xí nói không có hứng thú!
Tức giận xong rồi, Liên Chi hừ lạnh một tiếng.
Chỉ là chơi chơi mà thôi, nếu hắn không cắn câu thì quên đi, ở đâu chẳng có đàn ông đẹp trai cơ thể cường tráng.
Liên Chi tìm Wechat của Lục Dã, kéo cả số điện thoại của hắn vào danh sách đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.