Chương 49: Dạy Em
Nhất Khỏa Tử Khương
13/10/2023
“Tống tổng…” Cô lập tức đứng lên, hiển nhiên không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc này.
Đôi mắt hồ ly tròn xoe bối rối.
“Đang xem gì vậy?”
Tống Diệc Châu đến gần hơn, hắn thấy máy tính chính của cô đang hiển thị một loạt các báo cáo phân tích, laptop bên phải là văn kiện tiếng Đức.
Mấy cuốn sổ nhỏ nằm la liệt trên bàn, mặt trên đầy ghi chú.
Dấu chấm hỏi to đùng liếc mắt đã có thể nhìn thấy.
Tống Diệc Châu nói: “Đây là đang thuật lại báo cáo bất động sản sao?”
Thần Đạt có phát hành báo cáo về tình hình bất động sản tại thị trường Bắc Kinh trong nửa đầu năm, tài liệu được đăng trên website chính thức, hắn không nghĩ tới cô sẽ tải xuống để tự nghiên cứu.
Liên Chi gật đầu: “Đúng vậy, công ty còn phải ra thêm một phần báo cáo nửa cuối năm. Kỳ thật đối với phương diện này tôi biết được rất ít, muốn tận dụng thời gian bù lại một chút, không nghĩ tới xem không rõ nhiều như vậy.”
Có lẽ là do quan hệ cấp trên cấp dưới, cô ở trước mặt hắn luôn rất kiềm chế và câu nệ, môi hơi mím lại sợ nói sai.
Ánh mắt Tống Diệc Châu hơi đi xuống, ngón tay cô vô thức chọc vào bàn tay trái đang bị thương được quấn lại như chiếc bánh bao nhỏ.
Hắn thản nhiên nói: “Cô không hiểu chỗ nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn lại cô.
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại là hắn đang muốn dạy cô.
“Trang thứ hai báo cáo phân tích rằng giá bất động sản ở Bắc Kinh đã phục hồi nhẹ trong nửa đầu năm, nhưng sẽ tiếp tục giảm dần trong tương lai. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy.”
Cô vừa nói vừa dịch sang bên cạnh. Muốn nhường vị trí của cô cho hắn.
Tống Diệc Châu không nói gì, sau khi ngồi xuống cầm chuột lướt đến trang cuối cùng.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “ Vấn đề này đáp án nằm ở trang cuối cùng, năm ngoái Bắc Kinh có lệnh hạn chế mua sắm, cộng thêm covid-19 hạn chế quyền tự do của người dân hơn nửa năm, một khi mở ra nhất định sẽ có hành vi tiêu dùng tích lũy.”
Liên Chi không hiểu: “Tài sản cố định lớn như bất động sản cũng có hành vi tiêu dùng tích lũy sao?”
“Đương nhiên, nhà cửa bản chất cũng là hàng hóa.” Tống Diệc Châu chú ý tới trong sổ ghi chú của cô có vài vấn đề, chữ viết xiêu vẹo, giống như gà mổ.
Hắn nhíu nhíu mày, không hiểu sao Liên Chi nhìn ra vài phần ghét bỏ.
Cô bất giác cảm thấy xấu hổ, nói thêm: “Tôi viết nhanh một chút, tưởng chỉ có chính mình xem thôi…”
Tống Diệc Châu lười đáp lại phản ứng của cô, hắn lấy bút trong ống đựng bút, khoanh tròn mấy vấn đề trong đó.
“Mấy vấn đề này cô đi nghe Lang Lập Tiên phân tích kinh tế vĩ mô, nếu nghe xong còn không rõ, công việc này phỏng chừng cô khó mà làm được.”
Đây là đang giao bài tập cho cô, Liên Chức nhanh chóng ghi vào trong đầu. Hắn lấy điện thoại ra tìm kiếm Lang Lập Tiên.
“Về phần cuối cùng.”
Tống Diệc Châu ngẩng đầu lên, cô đứng ở phía sau hắn, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt không biết dừng ở đâu.
Hắn hơi nheo mắt lại: “Đứng cao như vậy có thể thấy sao?”
“Ơ.” Liên Chi kéo một chiếc ghế đến bên cạnh hắn, cách vài nắm tay.
Mùi gỗ thoang thoảng trên người đàn ông phảng phất xộc vào mũi cô, Liên Chi lấy cuốn sổ khác ghi chép.
Tống Diệc Châu nói: “ Tôi thấy cô viết có ba nguyên nhân Bắc Kinh đưa bất động sản ra khỏi nhóm ngành ưu tiên phát triển, cô nói xem ba nguyên nhân này là gì?”
Đây coi như câu hỏi, lúc hắn nhìn sang, Liên Chi vô thức thẳng lưng lên.
“Tôi cảm thấy tương lai dân số đang có xu hướng già hóa. Tiếp theo chính là mực nợ ngắn hạn nội địa đang rất cao, không đủ khả năng chi trả thêm những khoản nợ lớn.”
Cô vặn vặn ngón tay, cân nhắc nửa ngày, “Còn nguyên nhân thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra được. Tống tổng, hai nguyên nhân đầu tiên có đúng không?”
Tống Diệc Châu thu hồi ánh mắt, không xác minh rõ ràng.
“Xem ra phân tích báo cáo này cũng không phải vô ích.”
Khóe miệng cô vừa mới lộ ra ý cười, Tống Diệc Châu lại nói: “Tôi nhớ thiết kế học cũng đề cập đến lý thuyết vòng đời sản phẩm?”
“Là, như thế nào?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu kín: “Cô không hiểu mình học cái gì áp dụng như thế nào hay không biết cách suy luận? Mọi sản phẩm khi sinh ra đều sẽ đến giai đoạn suy thoái ấp dụng với bất kỳ ngành sản xuất nào.”
Liên Chi: “...” Cô đúng là đã học qua kinh tế học, chỉ là con người đều có sở trưởng sở đoản, nào có ai cái gì cũng biết.
Cô trộm xụ miệng xuống, không biết Tống Diệc Châu liếc mắt đã nhìn thấy tất cả.
Ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ nguy hiểm.
“Tống tổng nói đều đúng!” Cô lập tức chân chó nói, “Tôi đêm nay trở về sẽ sửa sang lại lần nữa, sau đó xem đi xem lại tiếp thu tác phẩm của giáo sư Lang Lập Tiên.”
Tống Diệc Châu: “...”
Nói xong, cô cúi đầu cẩn thận ghi nhớ những gì hắn bổ sung, bao gồm cả mấy câu hỏi cô chưa có câu trả lời, ánh mắt Tống Diệc Châu từ cuốn sổ đang viết rơi xuống trên mặt cô.
Đôi môi cô hơi mím lại, một sợi tóc buông xuống cọ qua, bị cô nhẹ nhàng thổi bay.
Mà bàn tay trái giơ lên vẫn như cũ trông như chú cánh cụt vụng về, thập phần buồn cười.
Cô ghi chép xong, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Tống Diệc Châu rất tự nhiên ngoảnh mặt đi, bây giờ cũng không còn vấn đề gì cần giảng, lúc hắn đứng dậy Liên Chi chân thành nói lời cảm ơn.
Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại.
Đi ra tới cửa, Tống Diệc Châu dừng lại, quay đầu.
Đôi mắt cô chăm chú nhìn hắn, so với quả nho giống nhau, chờ đợi sự chỉ thị, vô hình chung lại mang theo chút tôn trọng.
Trạng thái này cùng với trạng thái câu nệ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Tống Diệc Châu nhàn nhạt nói: “ Công ty có chỉ tiêu đào tạo định hướng tài chính kinh doanh tại Đại học Thành Đô, báo danh ở phòng nhân sự, cô có hứng thú thì đi xem.”
Nói xong, hắn thấy cô trố mắt sửng sốt nửa giây, sau đó ý cười tràn ngập đáy mắt: “Tống tổng vạn tuế!”
Tống Diệc Châu không lên tiếng, rời đi.
Chờ tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất ở hành lang, ý cười trên mặt Liên Chi lập tức tắt ngấm, một tia kinh hỉ cũng không có.
Cô tắt báo cáo bất động sản đi, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp bản vẽ thiết kế nội thất đang dang dở.
Đôi mắt hồ ly tròn xoe bối rối.
“Đang xem gì vậy?”
Tống Diệc Châu đến gần hơn, hắn thấy máy tính chính của cô đang hiển thị một loạt các báo cáo phân tích, laptop bên phải là văn kiện tiếng Đức.
Mấy cuốn sổ nhỏ nằm la liệt trên bàn, mặt trên đầy ghi chú.
Dấu chấm hỏi to đùng liếc mắt đã có thể nhìn thấy.
Tống Diệc Châu nói: “Đây là đang thuật lại báo cáo bất động sản sao?”
Thần Đạt có phát hành báo cáo về tình hình bất động sản tại thị trường Bắc Kinh trong nửa đầu năm, tài liệu được đăng trên website chính thức, hắn không nghĩ tới cô sẽ tải xuống để tự nghiên cứu.
Liên Chi gật đầu: “Đúng vậy, công ty còn phải ra thêm một phần báo cáo nửa cuối năm. Kỳ thật đối với phương diện này tôi biết được rất ít, muốn tận dụng thời gian bù lại một chút, không nghĩ tới xem không rõ nhiều như vậy.”
Có lẽ là do quan hệ cấp trên cấp dưới, cô ở trước mặt hắn luôn rất kiềm chế và câu nệ, môi hơi mím lại sợ nói sai.
Ánh mắt Tống Diệc Châu hơi đi xuống, ngón tay cô vô thức chọc vào bàn tay trái đang bị thương được quấn lại như chiếc bánh bao nhỏ.
Hắn thản nhiên nói: “Cô không hiểu chỗ nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn lại cô.
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại là hắn đang muốn dạy cô.
“Trang thứ hai báo cáo phân tích rằng giá bất động sản ở Bắc Kinh đã phục hồi nhẹ trong nửa đầu năm, nhưng sẽ tiếp tục giảm dần trong tương lai. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy.”
Cô vừa nói vừa dịch sang bên cạnh. Muốn nhường vị trí của cô cho hắn.
Tống Diệc Châu không nói gì, sau khi ngồi xuống cầm chuột lướt đến trang cuối cùng.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “ Vấn đề này đáp án nằm ở trang cuối cùng, năm ngoái Bắc Kinh có lệnh hạn chế mua sắm, cộng thêm covid-19 hạn chế quyền tự do của người dân hơn nửa năm, một khi mở ra nhất định sẽ có hành vi tiêu dùng tích lũy.”
Liên Chi không hiểu: “Tài sản cố định lớn như bất động sản cũng có hành vi tiêu dùng tích lũy sao?”
“Đương nhiên, nhà cửa bản chất cũng là hàng hóa.” Tống Diệc Châu chú ý tới trong sổ ghi chú của cô có vài vấn đề, chữ viết xiêu vẹo, giống như gà mổ.
Hắn nhíu nhíu mày, không hiểu sao Liên Chi nhìn ra vài phần ghét bỏ.
Cô bất giác cảm thấy xấu hổ, nói thêm: “Tôi viết nhanh một chút, tưởng chỉ có chính mình xem thôi…”
Tống Diệc Châu lười đáp lại phản ứng của cô, hắn lấy bút trong ống đựng bút, khoanh tròn mấy vấn đề trong đó.
“Mấy vấn đề này cô đi nghe Lang Lập Tiên phân tích kinh tế vĩ mô, nếu nghe xong còn không rõ, công việc này phỏng chừng cô khó mà làm được.”
Đây là đang giao bài tập cho cô, Liên Chức nhanh chóng ghi vào trong đầu. Hắn lấy điện thoại ra tìm kiếm Lang Lập Tiên.
“Về phần cuối cùng.”
Tống Diệc Châu ngẩng đầu lên, cô đứng ở phía sau hắn, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt không biết dừng ở đâu.
Hắn hơi nheo mắt lại: “Đứng cao như vậy có thể thấy sao?”
“Ơ.” Liên Chi kéo một chiếc ghế đến bên cạnh hắn, cách vài nắm tay.
Mùi gỗ thoang thoảng trên người đàn ông phảng phất xộc vào mũi cô, Liên Chi lấy cuốn sổ khác ghi chép.
Tống Diệc Châu nói: “ Tôi thấy cô viết có ba nguyên nhân Bắc Kinh đưa bất động sản ra khỏi nhóm ngành ưu tiên phát triển, cô nói xem ba nguyên nhân này là gì?”
Đây coi như câu hỏi, lúc hắn nhìn sang, Liên Chi vô thức thẳng lưng lên.
“Tôi cảm thấy tương lai dân số đang có xu hướng già hóa. Tiếp theo chính là mực nợ ngắn hạn nội địa đang rất cao, không đủ khả năng chi trả thêm những khoản nợ lớn.”
Cô vặn vặn ngón tay, cân nhắc nửa ngày, “Còn nguyên nhân thứ ba tôi còn chưa nghĩ ra được. Tống tổng, hai nguyên nhân đầu tiên có đúng không?”
Tống Diệc Châu thu hồi ánh mắt, không xác minh rõ ràng.
“Xem ra phân tích báo cáo này cũng không phải vô ích.”
Khóe miệng cô vừa mới lộ ra ý cười, Tống Diệc Châu lại nói: “Tôi nhớ thiết kế học cũng đề cập đến lý thuyết vòng đời sản phẩm?”
“Là, như thế nào?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu kín: “Cô không hiểu mình học cái gì áp dụng như thế nào hay không biết cách suy luận? Mọi sản phẩm khi sinh ra đều sẽ đến giai đoạn suy thoái ấp dụng với bất kỳ ngành sản xuất nào.”
Liên Chi: “...” Cô đúng là đã học qua kinh tế học, chỉ là con người đều có sở trưởng sở đoản, nào có ai cái gì cũng biết.
Cô trộm xụ miệng xuống, không biết Tống Diệc Châu liếc mắt đã nhìn thấy tất cả.
Ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ nguy hiểm.
“Tống tổng nói đều đúng!” Cô lập tức chân chó nói, “Tôi đêm nay trở về sẽ sửa sang lại lần nữa, sau đó xem đi xem lại tiếp thu tác phẩm của giáo sư Lang Lập Tiên.”
Tống Diệc Châu: “...”
Nói xong, cô cúi đầu cẩn thận ghi nhớ những gì hắn bổ sung, bao gồm cả mấy câu hỏi cô chưa có câu trả lời, ánh mắt Tống Diệc Châu từ cuốn sổ đang viết rơi xuống trên mặt cô.
Đôi môi cô hơi mím lại, một sợi tóc buông xuống cọ qua, bị cô nhẹ nhàng thổi bay.
Mà bàn tay trái giơ lên vẫn như cũ trông như chú cánh cụt vụng về, thập phần buồn cười.
Cô ghi chép xong, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Tống Diệc Châu rất tự nhiên ngoảnh mặt đi, bây giờ cũng không còn vấn đề gì cần giảng, lúc hắn đứng dậy Liên Chi chân thành nói lời cảm ơn.
Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng, xem như đáp lại.
Đi ra tới cửa, Tống Diệc Châu dừng lại, quay đầu.
Đôi mắt cô chăm chú nhìn hắn, so với quả nho giống nhau, chờ đợi sự chỉ thị, vô hình chung lại mang theo chút tôn trọng.
Trạng thái này cùng với trạng thái câu nệ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Tống Diệc Châu nhàn nhạt nói: “ Công ty có chỉ tiêu đào tạo định hướng tài chính kinh doanh tại Đại học Thành Đô, báo danh ở phòng nhân sự, cô có hứng thú thì đi xem.”
Nói xong, hắn thấy cô trố mắt sửng sốt nửa giây, sau đó ý cười tràn ngập đáy mắt: “Tống tổng vạn tuế!”
Tống Diệc Châu không lên tiếng, rời đi.
Chờ tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất ở hành lang, ý cười trên mặt Liên Chi lập tức tắt ngấm, một tia kinh hỉ cũng không có.
Cô tắt báo cáo bất động sản đi, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp bản vẽ thiết kế nội thất đang dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.