Chương 118: Đếm Ngược Đến Lật Bài
Nhất Khỏa Tử Khương
10/12/2023
Những lời của Giang Khải Minh khiến Thẩm Hi choáng váng, phảng phất mất đi cảm giác đau đớn, cô cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.
Lòng căm thù mãnh liệt khiến cô muốn giết Liên Chi, thậm chí còn muốn chạy đi tìm Tống Diệc Châu hỏi cho rõ ràng.
Nhưng khi từ cửa công ty bước ra, khuôn mặt vặn vẹo của cô lại bình tĩnh lại.
Cứ như vậy chạy đến Thần Đạt, mặc kệ sự tình thật giả đúng sai, quan hệ của cô cùng Tống Diệc Châu xem như xong đời.
Cô lập tức do dự.
Dày vò chịu đựng vài ngày, vừa đúng gặp lúc Hoắc Kỳ Sơn trở về thăm Hoắc Dao, Thẩm Hi liền tranh thủ thời gian và lý do này, đi tìm Tống Diệc Châu.
Lúc này, vừa đến giờ tan tầm, cô lẳng lặng lên tầng 39.
Liên Chi ở phòng thư ký bận rộn không chú ý đến cô, Thẩm Hi đẩy ra cửa văn phòng.
Mục Tĩnh Đình đang báo cáo lợi nhuận nửa đầu năm của bệnh viện Tống thị cho Tống Diệc Châu, đồng thời có một số văn kiện cần hắn ký tên.
Tống Diệc Châu cúi đầu ký tên, đồng thời vô tình hỏi một câu.
“Lái xe đó quen không?”
“...Không tệ.” Cho dù cô đến Thần Đạt là có mục đích, nhưng người đàn ông đứng trước mặt này vẫn làm tim cô đập đến hỗn loạn.
Lúc này hắn hơi cúi đầu, sườn mặt hình dáng lập thể, vô cớ làm người rung động.
Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Dùng không quen có thể bảo Phương Thành đổi một chiếc khác.”
“Cảm ơn Tống tổng.”
Ý cười vừa nở trên mặt Mục Tĩnh Đình, cô ngẩng đầu liền thấy Thẩm Hi.
Thẩm Hi lạnh lùng nhìn cô.
Ý cười của cô tắt dần, cầm tài liệu đi ra cửa, lúc ngang qua gọi một tiếng Thẩm tiểu thư.
Nhưng mà Thẩm Hi nửa ánh mắt cũng không ném qua, cô ta đi đến bên cạnh Tống Diệc Châu.
“Diệc Châu, anh còn bận sao?” Cô kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tống Diệc Châu, tựa đầu vào vai hắn.
“Lần trước em tức giận anh cũng không biết chủ động đến dỗ em?”
Tống Diệc Châu khóe miệng đạm cười, nói: “Cũng không phải lần đầu tiên em náo loạn như vậy.”
Thẩm Hi hừ một tiếng, lại nói: “Lát nữa anh có bận gì không, nếu không chúng ta đi thăm Hoắc Dao?” Cô nói chú Hoắc cũng đã trở về, bọn họ hình như vẫn chưa cùng nhau đi đến bệnh viện.
Tống Diệc Châu lát nữa không có cuộc họp.
Hắn đồng ý.
Hắn đứng dậy lấy tây trang, Thẩm Hi vô tình thử một câu.
“Hay là gọi cả Liên Chi?”
Tống Diệc Châu nhìn cô một dây, ánh mắt trong sáng.
“Đều được.”
Thẩm Hi nhất thời không nhìn ra cái gì.
Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, nhưng phòng thư ký sớm đã không còn ai, nếu không bận rộn, Liên Chi đúng giờ chuồn mất.
Ý tưởng thử hai người này của Thẩm Hi thất bại.
Trên đường đến bệnh viện, Phương Thành ở phía trước lái xe, Thẩm Hi nói: “Diệc Châu, nghe nói lần trước người nhà Liên Chi đến công ty gây rối là anh đứng ra xử lý?”
Tống Diệc Châu nói: “Nghe ai nói?”
Giọng hắn vẫn bình thường, nhưng ánh mắt rõ ràng không dễ lừa gạt.
Thẩm Hi trong lòng nhảy dựng, “Nghe nhân viên công ty nói, anh còn đối xử với cô ấy khá tốt.”
Trong xe yên tĩnh như vậy, bóng đêm lưu chuyển trong mắt Tống Diệc Châu không hề gợn sóng, nhưng khóe miệng hắn lại hơi giật giật.
“Lời này ta nghe còn có ý khác.”
Thẩm Hi hừ một tiếng.
Tống Diệc Châu nói: “Việc này bị làm lớn lên người bị chịu thiệt chính là Thần Đạt.”
Thẩm Hi biết hắn luôn đặt công việc lên trên hàng đầu, trong lòng thầm tư hỏi có phải là cô và Giang Khải Minh đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô lại nghĩ tới chuyện vừa rồi của Mục Tĩnh Đình, không chịu buông tha.
“Anh còn cấp xe cho trợ ký sao?”
Tống Diệc Châu đạm cười nhìn cô: “Hình như anh đã sang tên cho em không chỉ một chiếc.”
“Cái đó không giống nhau.”
Lúc này, Phương Thành từ phía ghế lái lên tiếng: “Thẩm tiểu thư, về sau trợ lý Mục sẽ theo Tống tổng đến tập đoàn.”
Ý là, sau này sẽ còn rất nhiều chỗ cho Mục Tĩnh Đình làm việc…
Thẩm Hi không nói.
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ từ bãi đậu xe đi lên, thang máy dừng ở tầng một, qua khe cửa mở Tống Diệc Châu nhìn thấy Liên Chi.
Cô đeo balo, tóc buộc đuôi ngựa, chân vì bị lạnh mà còn dậm dậm.
Hắn vốn tưởng rằng cô hết giờ làm là đi học tập, không ngờ lại chạy đến đây.
A…
Cửa thang máy mở ra, Liên Chi nhìn thấy bọn họ, nhẹ giọng chào hỏi.
“Tống tổng, Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Hi không buồn trả lời. Tống Diệc Châ liếc cô một cái.
“Tới gặp Hoắc Dao?”
Ánh mắt hắn có chút ý tứ, Liên Chi chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, gật đầu.
*
Lúc Hoắc Kỳ Sơn đến bệnh viện, Hoắc Dao gần như đã hoàn thành quá trình phục hồi chân.
Gãy xương vụn phẫu thuật có thể trị khỏi, nhưng quá trình vô cùng đau đớn, mấy lần phẫu thuật cắt xương đóng đinh không nói, việc đeo dụng cụ cố định bên ngoài càng là xuyên tim xẻ thịt.
Nhưng toàn bộ hành trình Hoắc Dao không rên một tiếng, chính là kìm nén chịu đựng nuốt xuống.
Mỗi ngày làm phục hồi chức năng, sắp phục hồi như cũ, cũng chính lúc này Hoắc Kỳ Sơn tới.
Hoắc Kỳ Sơn hỏi thăm tình hình, biết không có vấn đề gì.
Lúc trở lại phòng bệnh sắc mặt hắn tối sầm: “Lái cái xe cũng có thể xảy ra chuyện, nếu có lần sau ta sẽ thu hết xe của anh.”
“Không dám nữa.”
Lời của Hoắc Dao tuy cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt đen nhánh rũ xuống, bên trong lạnh lẽo.
Hoắc Kỳ Sơn nói: “Bên Pháp xảy ra chuyện, ta không thể tự do đi lại, cho nên mới về trễ mấy ngày.”
Hoắc Dao cười lạnh, không chút quan tâm.
“Cũng không phải chuyện lớn, con trai người mệnh lớn, đừng nói nửa cái mạng tiến vào địa phủ, cho dù đã chết Diêm Vương cũng có thể ném trở về.”
Nhị phu nhân vô vỗ bả vai hắn: “Sắp tết đến nơi, nói những lời này thật không may mắn.”
Hoắc Kỳ Sơn cười lớn.
“Lời này của nó cũng có lý.”
Hoắc Dao vô cảm.
Hắn thậm chí không thèm nhìn Hoắc Kỳ Sơn, hai bên bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
“Chú Hoắc.” Thẩm Hi cười nói.
Hoắc Kỳ Sơn làm ra vẻ mặt hiền lành.
“Là Diệc Châu và Thẩm Hi à, Diệc Châu, gần đây ông nội cậu sức khỏe tốt không.”
Tống Diệc Châu đạm cười: “Phiền người lo lắng rồi, rất tốt.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Sơn dừng ở trên người Liên Chi đang đứng một bên, Nhị phu nhân ở trước mặt ông ấy nhắc qua một tiếng.
“Đây là bạn gái A Dao à?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liên Chi, cô đang muốn cười cười lừa gạt cho qua.
Ai ngờ Hoắc Dao lần trước không có phủ nhận, lần này lại trực tiếp lên tiếng.
“Ừm.”
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn cô, vô tình đụng phải ánh mắt cô đang tìm kiếm.
Hoắc Dao khụ khụ mấy tiếng, cưỡng ép tìm chủ đề khác: “Ngày hôm qua nói mang cho tôi cơm tối đâu?”
Hắn còn đang nhớ tới món móng heo hầm đậu kia, Liên Chi giơ tay nhún vai.
“Đóng cửa.”
Hoắc Dao méo miệng, lại nói: “Tôi muốn uống nước.”
Ngụ ý là bảo cô đến giúp.
Liên Chi chịu đi mới có quỷ.
Trong phòng có nhiều người thân của hắn như vậy, hà tất phải tìm người bạn gái trên danh nghĩa này.
Cô giả vờ như không nghe thấy.
Hoắc Dao nghiến răng: “Liên Chi, tôi muốn uống nước, phiền cô được không?”
Ánh mắt hắn hướng ra bên ngoài, ý tứ là đi đi rồi trả tiền.
“Đứa nhỏ này, cái gì cũng bắt bạn gái làm.” Nhị phu nhân đang định gọi người đi lấy, Liên Chi nói: “Dì, để con làm, đây là việc con nên làm.”
Cô nhanh chóng lẻn ra khỏi cửa.
Ánh mắt Hoắc Dao vẫn luôn dõi theo, khẽ hừ một tiếng.
Tiểu tham tiền.
Tống Diệc Châu đem hành động của hai người này nạp vào đáy mắt.
Tựa hồ sau lần xảy ra tai nạn này, cô và Hoắc Dao không còn như trước.
Kính cửa sổ màu lam, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của hắn.
**
Lúc Liên Chi ở phòng lấy nước, tình cờ gặp một dì không biết dùng lò vi sóng, vì thế trì hoãn một chút.
Lúc này di động rung lên hai tiếng, Lục Dã đột nhiên gửi đến tin nhắn.
[Tan làm chưa?]
Liên chi mở miệng nói dối, chậm rãi gõ phím từng chữ.
[Vẫn chưa]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Lục Dã liền gọi điện tới.
“Lát nữa anh tới đón em nhé?”
Giọng hắn trầm thấp vang vọng, Liên Chi như đang trong mơ.
“Anh về rồi sao?”
Lời này của cô một nửa ngạc nhiên một nửa sợ hãi.
Hắn bởi vì có việc ở Bắc Kinh đã trì hoãn một lần, không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên trở về Dung Thành.
Lục Dã: “Như thế nào, không chào đón?”
“Làm sao có thể, anh đã biết hiểu lầm em!”
Lời cô nói như muốn dậm chân, Lục Dã mím môi, nhịn không được nhẹ giọng cười: “Đợi lát nữa anh lái xe đến đón em?”
“Được.”
Lục Dã tạm dừng nửa giây: “Lát nữa đồng nghiệp ở cục cảnh sát có hẹn ăn tối, em muốn đi không?”
Liên Chi không nói gì.
Đầu bên kia an an tĩnh tĩnh.
“Nếu không muốn đi —---”
“Đi! Sao mà không đi, đến cho bọn họ nhìn xem em lớn lên xinh đẹp thế nào.”
Lục Dã cười: “Cũng không phải chưa từng gặp qua.”
“Kia không giống nhau, lần này thân phận của em là bạn gái của Lục Dã, mục đích chính là cho Lục Dã thể diện.”
Lời này làm da đầu người đàn ông tê rần, hắn xoa xoa mũi, độ cung khóe miệng cong lên hơn nữa.
“Được rồi, anh sẽ ghi nhớ.” Hắn nói, “Anh đến bệnh viện gặp một người, đợi lát nữa đến đón em.”
Cúp điện thoại, Liên Chi dọc theo hành lang trở về phòng bệnh.
Trong lòng lại đang cân nhắc lát nữa từ bãi đỗ xe của tòa nhà đi lên, lúc Lục Dã đến dưới lầu, cô sẽ đi xuống như không có chuyện gì.
Như vậy thần không biết quỷ không hay.
Cô đến cuối hành lang, đang định đẩy cửa ra, lại xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hắn mặc áo khoác đứng yên ở đó, vóc dáng lãng ngạnh, ánh mắt đen nhánh, có lẽ là do đặc thù công việc, khí tráng mạnh mẽ.
Đúng là Lục Dã.
Có lẽ nhận thấy được ánh mắt ngoài cửa, Lúc Dã quay đầu nhìn lại.
Liên Chi nhanh chóng trốn sang một bên, trái tim suýt bị dọa rớt.
Lục Dã sao lại ở đây?
Lòng căm thù mãnh liệt khiến cô muốn giết Liên Chi, thậm chí còn muốn chạy đi tìm Tống Diệc Châu hỏi cho rõ ràng.
Nhưng khi từ cửa công ty bước ra, khuôn mặt vặn vẹo của cô lại bình tĩnh lại.
Cứ như vậy chạy đến Thần Đạt, mặc kệ sự tình thật giả đúng sai, quan hệ của cô cùng Tống Diệc Châu xem như xong đời.
Cô lập tức do dự.
Dày vò chịu đựng vài ngày, vừa đúng gặp lúc Hoắc Kỳ Sơn trở về thăm Hoắc Dao, Thẩm Hi liền tranh thủ thời gian và lý do này, đi tìm Tống Diệc Châu.
Lúc này, vừa đến giờ tan tầm, cô lẳng lặng lên tầng 39.
Liên Chi ở phòng thư ký bận rộn không chú ý đến cô, Thẩm Hi đẩy ra cửa văn phòng.
Mục Tĩnh Đình đang báo cáo lợi nhuận nửa đầu năm của bệnh viện Tống thị cho Tống Diệc Châu, đồng thời có một số văn kiện cần hắn ký tên.
Tống Diệc Châu cúi đầu ký tên, đồng thời vô tình hỏi một câu.
“Lái xe đó quen không?”
“...Không tệ.” Cho dù cô đến Thần Đạt là có mục đích, nhưng người đàn ông đứng trước mặt này vẫn làm tim cô đập đến hỗn loạn.
Lúc này hắn hơi cúi đầu, sườn mặt hình dáng lập thể, vô cớ làm người rung động.
Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Dùng không quen có thể bảo Phương Thành đổi một chiếc khác.”
“Cảm ơn Tống tổng.”
Ý cười vừa nở trên mặt Mục Tĩnh Đình, cô ngẩng đầu liền thấy Thẩm Hi.
Thẩm Hi lạnh lùng nhìn cô.
Ý cười của cô tắt dần, cầm tài liệu đi ra cửa, lúc ngang qua gọi một tiếng Thẩm tiểu thư.
Nhưng mà Thẩm Hi nửa ánh mắt cũng không ném qua, cô ta đi đến bên cạnh Tống Diệc Châu.
“Diệc Châu, anh còn bận sao?” Cô kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tống Diệc Châu, tựa đầu vào vai hắn.
“Lần trước em tức giận anh cũng không biết chủ động đến dỗ em?”
Tống Diệc Châu khóe miệng đạm cười, nói: “Cũng không phải lần đầu tiên em náo loạn như vậy.”
Thẩm Hi hừ một tiếng, lại nói: “Lát nữa anh có bận gì không, nếu không chúng ta đi thăm Hoắc Dao?” Cô nói chú Hoắc cũng đã trở về, bọn họ hình như vẫn chưa cùng nhau đi đến bệnh viện.
Tống Diệc Châu lát nữa không có cuộc họp.
Hắn đồng ý.
Hắn đứng dậy lấy tây trang, Thẩm Hi vô tình thử một câu.
“Hay là gọi cả Liên Chi?”
Tống Diệc Châu nhìn cô một dây, ánh mắt trong sáng.
“Đều được.”
Thẩm Hi nhất thời không nhìn ra cái gì.
Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, nhưng phòng thư ký sớm đã không còn ai, nếu không bận rộn, Liên Chi đúng giờ chuồn mất.
Ý tưởng thử hai người này của Thẩm Hi thất bại.
Trên đường đến bệnh viện, Phương Thành ở phía trước lái xe, Thẩm Hi nói: “Diệc Châu, nghe nói lần trước người nhà Liên Chi đến công ty gây rối là anh đứng ra xử lý?”
Tống Diệc Châu nói: “Nghe ai nói?”
Giọng hắn vẫn bình thường, nhưng ánh mắt rõ ràng không dễ lừa gạt.
Thẩm Hi trong lòng nhảy dựng, “Nghe nhân viên công ty nói, anh còn đối xử với cô ấy khá tốt.”
Trong xe yên tĩnh như vậy, bóng đêm lưu chuyển trong mắt Tống Diệc Châu không hề gợn sóng, nhưng khóe miệng hắn lại hơi giật giật.
“Lời này ta nghe còn có ý khác.”
Thẩm Hi hừ một tiếng.
Tống Diệc Châu nói: “Việc này bị làm lớn lên người bị chịu thiệt chính là Thần Đạt.”
Thẩm Hi biết hắn luôn đặt công việc lên trên hàng đầu, trong lòng thầm tư hỏi có phải là cô và Giang Khải Minh đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô lại nghĩ tới chuyện vừa rồi của Mục Tĩnh Đình, không chịu buông tha.
“Anh còn cấp xe cho trợ ký sao?”
Tống Diệc Châu đạm cười nhìn cô: “Hình như anh đã sang tên cho em không chỉ một chiếc.”
“Cái đó không giống nhau.”
Lúc này, Phương Thành từ phía ghế lái lên tiếng: “Thẩm tiểu thư, về sau trợ lý Mục sẽ theo Tống tổng đến tập đoàn.”
Ý là, sau này sẽ còn rất nhiều chỗ cho Mục Tĩnh Đình làm việc…
Thẩm Hi không nói.
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ từ bãi đậu xe đi lên, thang máy dừng ở tầng một, qua khe cửa mở Tống Diệc Châu nhìn thấy Liên Chi.
Cô đeo balo, tóc buộc đuôi ngựa, chân vì bị lạnh mà còn dậm dậm.
Hắn vốn tưởng rằng cô hết giờ làm là đi học tập, không ngờ lại chạy đến đây.
A…
Cửa thang máy mở ra, Liên Chi nhìn thấy bọn họ, nhẹ giọng chào hỏi.
“Tống tổng, Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Hi không buồn trả lời. Tống Diệc Châ liếc cô một cái.
“Tới gặp Hoắc Dao?”
Ánh mắt hắn có chút ý tứ, Liên Chi chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, gật đầu.
*
Lúc Hoắc Kỳ Sơn đến bệnh viện, Hoắc Dao gần như đã hoàn thành quá trình phục hồi chân.
Gãy xương vụn phẫu thuật có thể trị khỏi, nhưng quá trình vô cùng đau đớn, mấy lần phẫu thuật cắt xương đóng đinh không nói, việc đeo dụng cụ cố định bên ngoài càng là xuyên tim xẻ thịt.
Nhưng toàn bộ hành trình Hoắc Dao không rên một tiếng, chính là kìm nén chịu đựng nuốt xuống.
Mỗi ngày làm phục hồi chức năng, sắp phục hồi như cũ, cũng chính lúc này Hoắc Kỳ Sơn tới.
Hoắc Kỳ Sơn hỏi thăm tình hình, biết không có vấn đề gì.
Lúc trở lại phòng bệnh sắc mặt hắn tối sầm: “Lái cái xe cũng có thể xảy ra chuyện, nếu có lần sau ta sẽ thu hết xe của anh.”
“Không dám nữa.”
Lời của Hoắc Dao tuy cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt đen nhánh rũ xuống, bên trong lạnh lẽo.
Hoắc Kỳ Sơn nói: “Bên Pháp xảy ra chuyện, ta không thể tự do đi lại, cho nên mới về trễ mấy ngày.”
Hoắc Dao cười lạnh, không chút quan tâm.
“Cũng không phải chuyện lớn, con trai người mệnh lớn, đừng nói nửa cái mạng tiến vào địa phủ, cho dù đã chết Diêm Vương cũng có thể ném trở về.”
Nhị phu nhân vô vỗ bả vai hắn: “Sắp tết đến nơi, nói những lời này thật không may mắn.”
Hoắc Kỳ Sơn cười lớn.
“Lời này của nó cũng có lý.”
Hoắc Dao vô cảm.
Hắn thậm chí không thèm nhìn Hoắc Kỳ Sơn, hai bên bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
“Chú Hoắc.” Thẩm Hi cười nói.
Hoắc Kỳ Sơn làm ra vẻ mặt hiền lành.
“Là Diệc Châu và Thẩm Hi à, Diệc Châu, gần đây ông nội cậu sức khỏe tốt không.”
Tống Diệc Châu đạm cười: “Phiền người lo lắng rồi, rất tốt.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Sơn dừng ở trên người Liên Chi đang đứng một bên, Nhị phu nhân ở trước mặt ông ấy nhắc qua một tiếng.
“Đây là bạn gái A Dao à?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liên Chi, cô đang muốn cười cười lừa gạt cho qua.
Ai ngờ Hoắc Dao lần trước không có phủ nhận, lần này lại trực tiếp lên tiếng.
“Ừm.”
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn cô, vô tình đụng phải ánh mắt cô đang tìm kiếm.
Hoắc Dao khụ khụ mấy tiếng, cưỡng ép tìm chủ đề khác: “Ngày hôm qua nói mang cho tôi cơm tối đâu?”
Hắn còn đang nhớ tới món móng heo hầm đậu kia, Liên Chi giơ tay nhún vai.
“Đóng cửa.”
Hoắc Dao méo miệng, lại nói: “Tôi muốn uống nước.”
Ngụ ý là bảo cô đến giúp.
Liên Chi chịu đi mới có quỷ.
Trong phòng có nhiều người thân của hắn như vậy, hà tất phải tìm người bạn gái trên danh nghĩa này.
Cô giả vờ như không nghe thấy.
Hoắc Dao nghiến răng: “Liên Chi, tôi muốn uống nước, phiền cô được không?”
Ánh mắt hắn hướng ra bên ngoài, ý tứ là đi đi rồi trả tiền.
“Đứa nhỏ này, cái gì cũng bắt bạn gái làm.” Nhị phu nhân đang định gọi người đi lấy, Liên Chi nói: “Dì, để con làm, đây là việc con nên làm.”
Cô nhanh chóng lẻn ra khỏi cửa.
Ánh mắt Hoắc Dao vẫn luôn dõi theo, khẽ hừ một tiếng.
Tiểu tham tiền.
Tống Diệc Châu đem hành động của hai người này nạp vào đáy mắt.
Tựa hồ sau lần xảy ra tai nạn này, cô và Hoắc Dao không còn như trước.
Kính cửa sổ màu lam, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của hắn.
**
Lúc Liên Chi ở phòng lấy nước, tình cờ gặp một dì không biết dùng lò vi sóng, vì thế trì hoãn một chút.
Lúc này di động rung lên hai tiếng, Lục Dã đột nhiên gửi đến tin nhắn.
[Tan làm chưa?]
Liên chi mở miệng nói dối, chậm rãi gõ phím từng chữ.
[Vẫn chưa]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Lục Dã liền gọi điện tới.
“Lát nữa anh tới đón em nhé?”
Giọng hắn trầm thấp vang vọng, Liên Chi như đang trong mơ.
“Anh về rồi sao?”
Lời này của cô một nửa ngạc nhiên một nửa sợ hãi.
Hắn bởi vì có việc ở Bắc Kinh đã trì hoãn một lần, không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên trở về Dung Thành.
Lục Dã: “Như thế nào, không chào đón?”
“Làm sao có thể, anh đã biết hiểu lầm em!”
Lời cô nói như muốn dậm chân, Lục Dã mím môi, nhịn không được nhẹ giọng cười: “Đợi lát nữa anh lái xe đến đón em?”
“Được.”
Lục Dã tạm dừng nửa giây: “Lát nữa đồng nghiệp ở cục cảnh sát có hẹn ăn tối, em muốn đi không?”
Liên Chi không nói gì.
Đầu bên kia an an tĩnh tĩnh.
“Nếu không muốn đi —---”
“Đi! Sao mà không đi, đến cho bọn họ nhìn xem em lớn lên xinh đẹp thế nào.”
Lục Dã cười: “Cũng không phải chưa từng gặp qua.”
“Kia không giống nhau, lần này thân phận của em là bạn gái của Lục Dã, mục đích chính là cho Lục Dã thể diện.”
Lời này làm da đầu người đàn ông tê rần, hắn xoa xoa mũi, độ cung khóe miệng cong lên hơn nữa.
“Được rồi, anh sẽ ghi nhớ.” Hắn nói, “Anh đến bệnh viện gặp một người, đợi lát nữa đến đón em.”
Cúp điện thoại, Liên Chi dọc theo hành lang trở về phòng bệnh.
Trong lòng lại đang cân nhắc lát nữa từ bãi đỗ xe của tòa nhà đi lên, lúc Lục Dã đến dưới lầu, cô sẽ đi xuống như không có chuyện gì.
Như vậy thần không biết quỷ không hay.
Cô đến cuối hành lang, đang định đẩy cửa ra, lại xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hắn mặc áo khoác đứng yên ở đó, vóc dáng lãng ngạnh, ánh mắt đen nhánh, có lẽ là do đặc thù công việc, khí tráng mạnh mẽ.
Đúng là Lục Dã.
Có lẽ nhận thấy được ánh mắt ngoài cửa, Lúc Dã quay đầu nhìn lại.
Liên Chi nhanh chóng trốn sang một bên, trái tim suýt bị dọa rớt.
Lục Dã sao lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.