Chương 117: Tống Diệc Châu Cổ Vũ
Nhất Khỏa Tử Khương
09/12/2023
Đôi mắt hắn đen nhánh bình thường, bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt cô.
Liên Chi không hiểu sao cảm thấy lo lắng.
Cô bước tới đặt tập tài liệu lên trên mặt bàn, đồng thời cũng đưa mấy bản sao lưu cho hai vị giám đốc thiết kế.
“Nguồn gốc chuyện này là khi tôi và Jeef xem xét bản thảo, một số quan điểm của chúng tôi không bàn mà trùng hợp, cho nên anh ấy mới mời tôi.
Mấy ngày nay tôi có làm một số phương án hướng dẫn thiết kế.”
Tống Diệc Châu mở tài liệu ra, bản vẽ dày đặc, cũng không biết cô đã trộm làm từ lúc nào.
Hắn ngồi trên ghế, ánh mắt tập trung xem xét bản thảo, thi thoảng ngước mắt nhìn cô một cái.
“Ở đây tôi đã liệt kê ra ba loại phong cách phổ biến thường thấy, cũng tiến hành phân tích đối tượng thị trường, ví dụ như phong cách khách sạn nhanh và tiết kiệm, kiểu phong cách này đơn giản, nhưng tổng thể nhìn chung nhất quán.
Rất nhiều khách sạn đã có những thay đổi về phong cách để mở cửa thị trường. Nhưng hiện tại kết quả ở mức trung bình, mặt sau tôi có đính kèm hướng dẫn bản vẽ tương ứng.”
Cô chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, Tống Diệc Châu mở ra một xấp tài liệu thật dày, bên trong có hướng dẫn vẽ.
Người đàn ông thỉnh thoảng liếc cô, nhưng ánh mắt lại rất tùy ý, như thể suy nghĩ, lại như thể chỉ đang lắng nghe.
“Báo cáo khả tinh nói xong rồi, bản thiết kế của cô đâu?”
Hắn hỏi nghĩa là có thể, trong lòng Liên Chi dâng lên một tia hy vọng, cô dùng ngón tay chỉ vào tài liệu phía trước mặt hắn.
“Ở mấy trang cuối cùng, bởi vì tôi tương đối hiểu biết về không gian ba chiều, cho nên đã thực hiện với tỷ lệ độ cao tương ứng, sử dụng phong cách Rococo, tông màu phù hợp có độ bão hòa thấp hơn, không bắt mắt như phong cách Địa Trung Hải, nhưng tính lưu thông với thời đại sẽ lớn hơn. Phòng suite và phòng tắm, còn có phòng tập thể dục và đại sảnh tôi thể hiện ở trên bản vẽ…”
Có lẽ là được nói về chuyên ngành của mình, trong hơn năm phút, Tống Diệc Châu không thấy cô dừng lại dù chỉ là nửa giây, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
Hắn nghe xong lý luận của cô, nói: “Phong cách Rococo nổi tiếng với những đường cong, như vậy vô hình trung gia tăng thêm chi phí xây dựng.”
“Đúng vậy, cho nên thiên hướng thiết kế phòng khách sạn sẽ càng đơn giản hóa, so với tổng thể không gian mà nói, khách hàng lựa chọn đến nghỉ càng mong muốn sự thoải mái hơn.”
Tống Diệc Châu trầm mặc hai giây, môi hơi cong lên.
“Phần kế hoạch thiết kế này tôi thấy không có vấn đề gì.”
Hai mắt Liên Chi đột nhiên sáng lên.
Giống như chó con nhìn thấy khúc xương.
Tống Diệc Châu nhìn thấy, có chút buồn cười.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra điều đó.
“Diệc Châu!” Thẩm Hi không thể tin được nói, “Sao anh có thể để cô ta gia nhập đoàn đội?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô nói, “Em thấy có vấn đề gì?
Phương án Liên Chi đưa ra nội dung rõ ràng, so với kế hoạch của đoàn đội không tệ, hay là mấy vị giám đốc có ý kiến khác?”
Ánh mắt hắn đảo qua phía sau Thẩm Hi, mấy vị giám đốc lập tức lắc đầu.
Năng lực của cô gái này quả thực có đủ tư cách để gia nhập đoàn đội.
Môi Thẩm Hi khẽ run lên: “Cô ấy là thư ký, không phải nhà thiết kế!”
Bản thân cô cũng không nhận ra, ánh mắt nhìn Liên Chi mang theo đầy hận ý cùng sợ hãi.
Tống Diệc Châu gật đầu, nói: “Cho nên cô ấy là làm cố vấn đặc biệt, không phải nhà thiết kế để tham gia đội.”
Lời này của hắn bình thản thong dong, nhưng những người quen hắn đều biết đây chính là quyết định cuối cùng.
Thẩm Hi rưng rưng nước mắt, cô cảm thấy hắn đang thiên vị Liên Chi, nhưng trên mặt lại không hiện lên bất cứ điều gì.
Cô hung hăng đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Mấy vị giám đốc cũng gật đầu rời đi, Liên Chi đang muốn đi ra ngoài.
Tống Diệc Châu đột nhiên nói: “Cho nên ngày đó cô hoàn trả chi phí tiếp đón, là chi phí đưa Jeef Steven đi xem thiết kế phòng khách sạn, cộng thêm phí tư vấn thị trường nội thất?”
Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt người đàn ông trong trẻo, thậm chí có chút ung dung.
Da đầu Liên Chi nổ tung.
Hắn không nhắc đến cô đã sớm quên mất chuyện này từ lâu, lúc ấy bởi vì tiếc nuối bỏ ra mấy ngàn, nên muốn đục nước béo cò nhét vào khoản bồi hoàn.
Không nghĩ tới lại bị người đàn ông này phát hiện.
Giờ phút này, Liên Chi hết cách gật đầu.
“...Vâng.”
Tống Diệc Châu nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn thiêu thành một lỗ trên mặt cô.
“Biết nên làm thế nào rồi chứ?” Hắn nói.
“Tôi biết rồi!” Liên Chi chân chó nói, “Tôi lập tức quay về hủy đơn xin hoàn trả.”
Cô trong lòng thầm mắng hắn keo kẹt, cầm tài liệu chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tống Diệc Châu nhàn nhạt nói: “Thiết kế khách sạn làm rất tốt.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông thần sắc thả lỏng, gõ gõ trên tập tài liệu của cô, trọng lượng nhè nhẹ đè ở trên tay Liên Chi.
“Việc này nếu làm lung tung, nợ cũ nợ mới cùng nhau giải quyết.”
Lời hắn tuy nói vậy, nhưng trên mặt lại không có chút nào nghiêm khắc.
Đáy mắt Liên Chi hiện lên ý cười, nói: “Cảm ơn Tống tổng!”
*
Thẩm Hi trở lại văn phòng, hung hăng ném hết tài liệu xuống dưới mắt đất, trợ lý nghe thấy gõ cửa dò hỏi tình hình, cô cầm cái ly ném mạnh ra phía ngoài cửa.
“Ra ngoài!”
Ngoài cửa lập tức im lặng, Thẩm Hi chảy nước mắt, cắn chặt môi đến bật máu.
Cô hối hận.
Cô không nên để cô ta ở lại Thần Đạt lâu như vậy, đáng lẽ nên giết chết Liên Chi ngay từ khi cô ta vừa mới xuất hiện, nếu không tiện nhân đó đã không gây ra những sóng gió này.
Nghĩ đến cảnh về sau sẽ phải hợp tác với cô ta, Thẩm Hi hận đến cả người run rẩy.
Cô muốn gọi cho mẹ, nhưng vừa mới chuyển đi lại cắt đứt ngay lập tức.
Nói như thế nào, bảo Thẩm gia đi đối phó với Liên Chi sao?
Bà ấy sẽ chỉ nói cô là ác độc mà thôi.
Thẩm Hi lau nước mắt, gọi cho Giang Khải Minh.
Đầu kia lâu sau mới bắt máy.
“Hi Hi, sao vậy?”
“Chú Giang…” Thẩm Hi không nói lời nào, chỉ khóc.
Giang Khải Minh hoàn toàn hiểu được.
“Con khốn đó lại làm khó cháu sao?”
Thẩm Hi khóc đến càng thêm thê thảm.
Giang Khải Minh nghe cũng khó chịu, hận không thể đem Liên Chi đi xẻ thịt uống máu, nhưng hiện giờ là thời khắc mấu chốt của cuộc bầu cử, cha hắn gần như tìm người theo dõi hắn thời thời khắc khắc, không cho phép hắn ra khỏi cửa.
Hắn nói: “Là ta có lỗi với con, chờ đoạn thời gian này qua đi ta đảm bảo cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa…”
Thẩm Hi lắc đâu: “Không có, chú Giang đối với con tốt nhất.”
Hai người trò chuyện vài câu, Giang Khải Minh chợt nhớ tới một chuyện.
“Hi Hi, con chú ý tới Tống Diệc Châu một chút.”
Thẩm Hi sửng sốt.
“Lần trước ta tìm cha nuôi cô ta đến Thần Đạt gây rối, kết quả cuối cùng Tống Diệc Châu nhúng tay, nói hắn và con khốn kia không có quan hệ ta không thể tin.” Cùng là đàn ông, Giang Khải Minh đối với chuyện này cực kỳ nhanh nhạy.
Thẩm Hi nghe xong sắc mặt đại biến.
Liên Chi không hiểu sao cảm thấy lo lắng.
Cô bước tới đặt tập tài liệu lên trên mặt bàn, đồng thời cũng đưa mấy bản sao lưu cho hai vị giám đốc thiết kế.
“Nguồn gốc chuyện này là khi tôi và Jeef xem xét bản thảo, một số quan điểm của chúng tôi không bàn mà trùng hợp, cho nên anh ấy mới mời tôi.
Mấy ngày nay tôi có làm một số phương án hướng dẫn thiết kế.”
Tống Diệc Châu mở tài liệu ra, bản vẽ dày đặc, cũng không biết cô đã trộm làm từ lúc nào.
Hắn ngồi trên ghế, ánh mắt tập trung xem xét bản thảo, thi thoảng ngước mắt nhìn cô một cái.
“Ở đây tôi đã liệt kê ra ba loại phong cách phổ biến thường thấy, cũng tiến hành phân tích đối tượng thị trường, ví dụ như phong cách khách sạn nhanh và tiết kiệm, kiểu phong cách này đơn giản, nhưng tổng thể nhìn chung nhất quán.
Rất nhiều khách sạn đã có những thay đổi về phong cách để mở cửa thị trường. Nhưng hiện tại kết quả ở mức trung bình, mặt sau tôi có đính kèm hướng dẫn bản vẽ tương ứng.”
Cô chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước, Tống Diệc Châu mở ra một xấp tài liệu thật dày, bên trong có hướng dẫn vẽ.
Người đàn ông thỉnh thoảng liếc cô, nhưng ánh mắt lại rất tùy ý, như thể suy nghĩ, lại như thể chỉ đang lắng nghe.
“Báo cáo khả tinh nói xong rồi, bản thiết kế của cô đâu?”
Hắn hỏi nghĩa là có thể, trong lòng Liên Chi dâng lên một tia hy vọng, cô dùng ngón tay chỉ vào tài liệu phía trước mặt hắn.
“Ở mấy trang cuối cùng, bởi vì tôi tương đối hiểu biết về không gian ba chiều, cho nên đã thực hiện với tỷ lệ độ cao tương ứng, sử dụng phong cách Rococo, tông màu phù hợp có độ bão hòa thấp hơn, không bắt mắt như phong cách Địa Trung Hải, nhưng tính lưu thông với thời đại sẽ lớn hơn. Phòng suite và phòng tắm, còn có phòng tập thể dục và đại sảnh tôi thể hiện ở trên bản vẽ…”
Có lẽ là được nói về chuyên ngành của mình, trong hơn năm phút, Tống Diệc Châu không thấy cô dừng lại dù chỉ là nửa giây, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
Hắn nghe xong lý luận của cô, nói: “Phong cách Rococo nổi tiếng với những đường cong, như vậy vô hình trung gia tăng thêm chi phí xây dựng.”
“Đúng vậy, cho nên thiên hướng thiết kế phòng khách sạn sẽ càng đơn giản hóa, so với tổng thể không gian mà nói, khách hàng lựa chọn đến nghỉ càng mong muốn sự thoải mái hơn.”
Tống Diệc Châu trầm mặc hai giây, môi hơi cong lên.
“Phần kế hoạch thiết kế này tôi thấy không có vấn đề gì.”
Hai mắt Liên Chi đột nhiên sáng lên.
Giống như chó con nhìn thấy khúc xương.
Tống Diệc Châu nhìn thấy, có chút buồn cười.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra điều đó.
“Diệc Châu!” Thẩm Hi không thể tin được nói, “Sao anh có thể để cô ta gia nhập đoàn đội?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô nói, “Em thấy có vấn đề gì?
Phương án Liên Chi đưa ra nội dung rõ ràng, so với kế hoạch của đoàn đội không tệ, hay là mấy vị giám đốc có ý kiến khác?”
Ánh mắt hắn đảo qua phía sau Thẩm Hi, mấy vị giám đốc lập tức lắc đầu.
Năng lực của cô gái này quả thực có đủ tư cách để gia nhập đoàn đội.
Môi Thẩm Hi khẽ run lên: “Cô ấy là thư ký, không phải nhà thiết kế!”
Bản thân cô cũng không nhận ra, ánh mắt nhìn Liên Chi mang theo đầy hận ý cùng sợ hãi.
Tống Diệc Châu gật đầu, nói: “Cho nên cô ấy là làm cố vấn đặc biệt, không phải nhà thiết kế để tham gia đội.”
Lời này của hắn bình thản thong dong, nhưng những người quen hắn đều biết đây chính là quyết định cuối cùng.
Thẩm Hi rưng rưng nước mắt, cô cảm thấy hắn đang thiên vị Liên Chi, nhưng trên mặt lại không hiện lên bất cứ điều gì.
Cô hung hăng đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Mấy vị giám đốc cũng gật đầu rời đi, Liên Chi đang muốn đi ra ngoài.
Tống Diệc Châu đột nhiên nói: “Cho nên ngày đó cô hoàn trả chi phí tiếp đón, là chi phí đưa Jeef Steven đi xem thiết kế phòng khách sạn, cộng thêm phí tư vấn thị trường nội thất?”
Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt người đàn ông trong trẻo, thậm chí có chút ung dung.
Da đầu Liên Chi nổ tung.
Hắn không nhắc đến cô đã sớm quên mất chuyện này từ lâu, lúc ấy bởi vì tiếc nuối bỏ ra mấy ngàn, nên muốn đục nước béo cò nhét vào khoản bồi hoàn.
Không nghĩ tới lại bị người đàn ông này phát hiện.
Giờ phút này, Liên Chi hết cách gật đầu.
“...Vâng.”
Tống Diệc Châu nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn thiêu thành một lỗ trên mặt cô.
“Biết nên làm thế nào rồi chứ?” Hắn nói.
“Tôi biết rồi!” Liên Chi chân chó nói, “Tôi lập tức quay về hủy đơn xin hoàn trả.”
Cô trong lòng thầm mắng hắn keo kẹt, cầm tài liệu chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tống Diệc Châu nhàn nhạt nói: “Thiết kế khách sạn làm rất tốt.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông thần sắc thả lỏng, gõ gõ trên tập tài liệu của cô, trọng lượng nhè nhẹ đè ở trên tay Liên Chi.
“Việc này nếu làm lung tung, nợ cũ nợ mới cùng nhau giải quyết.”
Lời hắn tuy nói vậy, nhưng trên mặt lại không có chút nào nghiêm khắc.
Đáy mắt Liên Chi hiện lên ý cười, nói: “Cảm ơn Tống tổng!”
*
Thẩm Hi trở lại văn phòng, hung hăng ném hết tài liệu xuống dưới mắt đất, trợ lý nghe thấy gõ cửa dò hỏi tình hình, cô cầm cái ly ném mạnh ra phía ngoài cửa.
“Ra ngoài!”
Ngoài cửa lập tức im lặng, Thẩm Hi chảy nước mắt, cắn chặt môi đến bật máu.
Cô hối hận.
Cô không nên để cô ta ở lại Thần Đạt lâu như vậy, đáng lẽ nên giết chết Liên Chi ngay từ khi cô ta vừa mới xuất hiện, nếu không tiện nhân đó đã không gây ra những sóng gió này.
Nghĩ đến cảnh về sau sẽ phải hợp tác với cô ta, Thẩm Hi hận đến cả người run rẩy.
Cô muốn gọi cho mẹ, nhưng vừa mới chuyển đi lại cắt đứt ngay lập tức.
Nói như thế nào, bảo Thẩm gia đi đối phó với Liên Chi sao?
Bà ấy sẽ chỉ nói cô là ác độc mà thôi.
Thẩm Hi lau nước mắt, gọi cho Giang Khải Minh.
Đầu kia lâu sau mới bắt máy.
“Hi Hi, sao vậy?”
“Chú Giang…” Thẩm Hi không nói lời nào, chỉ khóc.
Giang Khải Minh hoàn toàn hiểu được.
“Con khốn đó lại làm khó cháu sao?”
Thẩm Hi khóc đến càng thêm thê thảm.
Giang Khải Minh nghe cũng khó chịu, hận không thể đem Liên Chi đi xẻ thịt uống máu, nhưng hiện giờ là thời khắc mấu chốt của cuộc bầu cử, cha hắn gần như tìm người theo dõi hắn thời thời khắc khắc, không cho phép hắn ra khỏi cửa.
Hắn nói: “Là ta có lỗi với con, chờ đoạn thời gian này qua đi ta đảm bảo cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa…”
Thẩm Hi lắc đâu: “Không có, chú Giang đối với con tốt nhất.”
Hai người trò chuyện vài câu, Giang Khải Minh chợt nhớ tới một chuyện.
“Hi Hi, con chú ý tới Tống Diệc Châu một chút.”
Thẩm Hi sửng sốt.
“Lần trước ta tìm cha nuôi cô ta đến Thần Đạt gây rối, kết quả cuối cùng Tống Diệc Châu nhúng tay, nói hắn và con khốn kia không có quan hệ ta không thể tin.” Cùng là đàn ông, Giang Khải Minh đối với chuyện này cực kỳ nhanh nhạy.
Thẩm Hi nghe xong sắc mặt đại biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.