Chương 72: Giới Thiệu Triệu Mẫn Phàm
Nhất Khỏa Tử Khương
01/11/2023
Chủ nhật, Liên Chi đang mải mê với đống câu hỏi đột nhiên nhận được điện thoại của Tống Diệc Châu, 5 giờ chiều hắn có tiệc rượu, yêu cầu cô đi cùng.
Cúp điện thoại xong, Liên Chi trong lòng nhảy dựng, mơ hồ đoán được ý đồ của Tống Diệc Châu.
Nhưng càng sợ là chính mình kỳ vọng quá nhiều, rồi lại thất vọng.
Cô mở camera trên điện thoại xem lại bản thân, sáng sớm dọn dẹp trì hoãn thời gian, cô trực tiếp buộc tóc đuôi ngựa để mặt mộc ra ngoài, son môi cũng không đánh.
Liên Chi nghĩ thầm phải về chuẩn bị một chút.
Nhưng mà xe của Tống Diệc Châu trực tiếp chạy thẳng đến cửa thư viện, cô chỉ cần thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Chiếc Bentley quen thuộc đậu ở bên đường.
Sau khi Liên Chi đến gần, thông qua kính chắn gió phía trước nhìn thấy Phương Thành ngồi ở ghế lái, cô không muốn vạch trần mối quan hệ giữa bọn họ trước mặt đồng nghiệp, vì thế làm bộ làm tịch mở cửa ghế phụ.
Lúc này, kính chắn gió cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, Tống Diệc Châu nheo mắt nhìn cô vài giây, nói.
“Ghế sau.”
Cô phải đi vòng sang bên kia.
Sau khi ngồi vào đóng cửa lại, xe nhanh chóng quay đầu.
Hôm nay Tống Diệc Châu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tây trang màu xanh đậm, cà vạt cũng không thắt.
Liên Chi thầm nghĩ tiệc rượu hôm nay có lẽ là tiệc giải trí.
Cô nói bóng nói gió, cân nhắc câu chữ: “Tống tổng, còn bao lâu nữa sẽ đến buổi tiệc rượu, nếu không tôi quay về chuẩn bị một chút?”
Tống tổng…
Tống Diệc Châu nghiêng đầu nhìn cô, tóc đuôi ngựa cột cao, để lộ vầng trán đầy đặn, môi căng mọng hơi hồng, áo phông phối hợp quần jean giống như sinh viên năm nhất vô tình đột nhập vào trường.
Lúc ánh mắt hắn đảo qua rơi xuống, cô không hiểu sao có chút khẩn trương.
Tống Diệc Châu dời mắt đi, bình thường nói.
“Không cần, như vậy rất phù hợp.”
Liên Chi trên đường đi đều suy nghĩ ý tứ lời này của hắn.
Nửa giờ sau, xe dừng trước một nhà hàng kiểu Trung, sắc điệu cổ xưa, tông màu đơn giản với ngói đỏ, trong đại sảnh mỗi bàn ăn đều được ngăn lại bằng bình phong.
Liên Chi đi theo Tống Diệc Châu. Đến phòng riêng, Tống Diệc Châu đẩy cửa ra.
Bên trong mọi người đã ngồi hơn phân nửa, Liên Chi vô tình đảo qua xung quanh.
Đột nhiên nhịp tim tăng nhanh.
Triệu Mẫn Phàm?
Ngồi ở bàn tròn bên trong không phải Triệu Mẫn Phàm thì là ai, kính đen, khuôn mặt hiền lành.
Quả nhiên là Triệu Mẫn Phàm!
Liên Chi suy đoán hắn sẽ giúp mình giật dây, nhưng không ngờ là nhanh đến như vậy.
Sắp xếp thời gian, hẹn trước địa điểm, mấy việc này phải mất đến hai tuần.
Nhưng người đàn ông này, chưa đến hai ngày đã làm xong.
Cô trộm nhìn Tống Diệc Châu, trong lòng không giấu được kích động.
Tống Diệc Châu liếc cô một cái, đem suy nghĩ đó nhìn thấu.
Trong phòng đều là những người đàn ông trung niên, nhìn thấy người tới liền đứng dậy chào hỏi.
“Tống tổng!”
Tống Diệc Châu gật đầu nói: “Xin lỗi trên đường kẹt xe, Tống mỗ đến muộn.”
“Nào có nào có, rõ ràng là chúng tôi rảnh rỗi đến sớm.”
Bên cạnh Triệu Mẫn Phàm còn có hai ghế trống, Tống Diệc Châu hàn huyên vài câu liền ngồi xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn Liên Chi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Liên Chi liền ngồi xuống bên cạnh.
Những người trong bàn ít nhiều bối rối nhìn cô một cái, nhưng cô lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Tống Diệc Châu, vẫn chưa cố ý để lộ thân phận.
Hôm nay trên bàn ăn này phần lớn đều là người kinh doanh bất động sản, có người hỏi Tống Diệc Châu.
“Nghe nói gần đây Tống tổng có hứng thú với khu nhà ở kiểu khách sạn?”
“Không thể nói là có hứng thú.” Tống Diệc Châu nở nụ cười nhàn nhạt, nói, “Chỉ là gần đây tiếp nhận một vài hạng mục kiểu căn hộ, nhưng đều không đạt yêu cầu, Tống mỗ không khỏi hoài nghi liệu có phải mình không theo kịp thời đại, vì vậy mới muốn nhân cơ hội này đi xem thị trường.”
“Ôi___bây giờ kiến trúc không đạt yêu cầu, các ông chủ đều tham gia đầu tư tài chính, lợi tức vòng lại rất nhanh, không giống thiết kế kiến trúc, sao chép trong nước ngoài nước, ai có thể phân biệt được độc đáo hay bắt chước.”
Người nói là Cao tổng bụng phệ làm đầu tư, ông ta nói mà không nghĩ xem mình đang nói cái gì.
Triệu Mẫn Phàm có chút không vui.
Người bên chạm vào cánh tay hắn, Cao tổng cũng cười cười chuyển chủ đề.
“Nhưng mà Tống tổng anh đầu tư hiếm khi mắc sai lầm, tôi tin rằng làm khách sạn cũng vậy. Hôm nay đúng lúc giáo sư Triệu có ở đây, về mặt thiết kế không ai hiểu rõ hơn cô ấy.”
Tống Diệc Châu liếc nhìn Triệu Mẫn Phàm, nở nụ cười có chút khiêm tốn.
“Đó là đương nhiên, về sau còn rất nhiều chuyện cần giáo sư Triệu chỉ điểm.”
Triệu Mẫn Phàm nói: “Tống tổng khách khí.”
Trò chuyện một hồi, Liên Chi đã đoán được ra thân phận của những người này, hai giáo sư kiến trúc, một số nhà đầu tư.
Rõ ràng hôm nay chỉ là tán gẫu, Tống Diệc Châu không cướp chủ đề, nói chuyện cũng là thái độ chậm rãi. Mấy ông chủ còn lại thảo luận về xu hướng xe năng lượng đến mặt đỏ tai hồng.
Hắn lại nhàn nhã dùng bữa, bị hỏi đến ba câu thì hết hai câu dùng thái độ không quan tâm đáp lại.
Liên Chi thừa dịp mọi người trong bàn đang bàn tán sôi nổi, thì thầm với Triệu Mẫn Phàm: “Giáo sư Triệu, tôi đã đọc qua [Nguyên tắc kiến trúc] và [Nguồn gốc thiết kế], quan điểm của chúng khiến tôi chấn động.”
“Ồ?” Triệu Mẫn Phàm ngạc nhiên nhìn cô, “Cô thích thiết kế kiến trúc?”
Liên Chi nói: “Chuyên ngành đại học của tôi là thiết kế, hiện tại tôi định nghiên cứu sâu hơn.”
Triệu Mẫn Phàm nói: “Không sợ học xong vô dụng, lãng phí thời gian?”
Hiện nay, kiến trúc và thiết kế nội thất sao chép từ nước ngoài rất nhiều, phong cách rập khuôn, không còn dấu vết gạch đỏ ngói xanh cổ xưa chi thuật của thế kỷ trước, quốc túy gần như biến mất.
Khi Kim Môn, đại diện hàng đầu của Viện Kiến trúc Quốc gia, mời tất cả đều là nhà thiết kế nước ngoài, không thế nghi ngờ đây chắc chắn là dấu hiệu của sự xuống dốc.
Liên Chi lắc đầu: “Không sợ, không áp dụng được những gì đã học có nghĩa là học chưa đủ, mù quáng chạy theo xu hướng.”
Đây là, bên cạnh vươn tới một bàn tay.
Tống Diệc Châu gắp một miếng sườn cho vào bát của cô, nói: “Ăn chút gì đi.”
Hành động này không tầm thường, đôi mắt Triệu Mẫn Phàm lóe lên.
Tống Diệc Châu cười cười, lại nói: “Nha đầu này hôm nay dự định nộp đơn vào khoa thiết kế kiến trúc Đại học Bắc Kinh. Nếu cô ấy nộp đơn dưới tên của giáo sư Triệu, hi vọng sẽ được chỉ giáo nhiều hơn.”
Lời nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng Triệu Mẫn Phàm lại nghe ra được ý bảo vệ.
“Chỉ giáo quá nghiêm trọng rồi.”
Triệu Mẫn Phàm không bày tỏ quan điểm trước, mà chỉ cười hỏi Liên Chi, “Cô gái nhìn tuổi tác còn nhỏ, tại sao lại muốn đăng ký dưới tên bà già tôi đây? Hiện giờ phong cách trung cổ đang xuống dốc, không sợ tôi không có gì để cho cô.”
Không ngờ giáo sư nổi tiếng cả nước lại là người khiêm tốn như vậy.
Liên Chi càng thêm ngưỡng mộ: “Sao có thể, một đoạn thời gian dài trước khi thi đại học, tôi không biết mình muốn cái gì, tương lai sẽ làm gì. Chỉ là mù quáng học tập để ghi điểm mà thôi, mãi đến khi đọc được tự truyện của cô, tôi môi mới quyết định lựa chọn thiết kế nội thất.”
Tống Diệc Châu tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên tay vịn.
Mấy lão tổng càng thảo luận càng hăng, thô lỗ cãi nhau, nhưng giọng nói không nhanh không chậm của cô vẫn như một cơn gió chui vào lỗ tai hắn.
Cô nói: “Cô đã viết trong cuốn tự truyện rằng thế kỷ trước không mấy thân thiện với phụ nữ. Mặc dù phong trào thanh niên sinh viên đã giải phóng phụ nữ khỏi việc ở nhà nhưng họ vẫn bị hạn chế trong một số ngành nhất định, cho rằng phụ nữ không đủ trình độ cùng sức sáng tạo.”
“Bao gồm cả cha mẹ của cô đều khuyên cô trở thành giáo viên hoặc kế toán, nhưng cô nói rằng Trung Quốc có nữ kiến trúc sư đầu tiên, cô ấy là Lâm Huy Nhân. Về sau sẽ có người thứ hai, và vô số người khác nữa. Cô muốn cho các cô gái biết rằng trong bất kỳ công việc nhàm chán nào, họ đều có thể cầm bút, thiết kế ra những tác phẩm hoàn toàn không giống nhau.”
Liên Chi chân thành nói, “Đây cũng là ý định ban đầu khi tôi làm thiết kế.”
Xung quanh yên lặng vài giây.
Tống Diệc Châu dùng khăn lông lau tay, người đàn ông gọi bên cạnh gọi hắn mấy lần mới định thần lại, tiếp tục trò chuyện với những người khác như không có chuyện gì.
Sau lời này, Triệu Mẫn Phàm không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ là sau khi bữa tiệc kết thúc, mới nói một câu bảo cô làm bài thật tốt.
Liên Chi tức khắc vui mừng khôn xiết.
Những lời này giống như thuốc an thần, xua tan mọi băn khoăn trong lòng cô. Phần còn lại là xem chính bản thân cô nỗ lực.
Trên đường về, cô không kiềm chế được sung sướng, đuôi vẫy tận lên trời.
“Vui như vậy sao?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Liên Chi lập tức thu lại biểu cảm, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tống tổng.”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn vì cái gì?”
“Cảm ơn anh đã giới thiệu tôi với giáo sư Triệu.”
Tống Diệc Châu nhìn cô, lông mày không động, chưa có ý định nhận lãnh phần cảm tình này.
Ánh đèn tối tăm ở trong xe luân chuyển, xẹt qua khuôn mày đen nhánh sắc bén của hắn.
“Giới thiệu nhưng thật ra tiếp theo, thành công hay không là ở cô.” Hắn nói, “Giáo sư Triệu trông có vẻ khiêm tốn, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, đã từng có người tưởng thông qua quan hệ muốn gửi sinh viên đến dưới tên cô, nhưng giáp mặt đã trực tiếp từ chối.”
Lời nói của hắn bình thường, không mang quá nhiều cảm xúc. Nhưng lại hơn cả những câu sắc bén, xua tan ý niệm không làm mà muốn hưởng của cô.
Liên Chi không hiểu sao bất giác thẳng lưng, nói: “Tôi biết, đỗ hay không đỗ hoàn toàn do tôi quyết định, nhưng vẫn cảm ơn anh cho tôi cơ hội gặp mặt này.”
Vừa nói, đôi mắt nhìn về phía hắn cong cong, hai bên răng khểnh theo nụ cười lộ ra.
Cười thật hay cười giả Tống Diệc Châu vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Hắn nhìn đến thú vị, ngừng lại hai giây, không nhịn được trêu chọc cô.
“Cô định trả ơn như thế nào?”
“...” Lời này của hắn không hiểu sao làm cô nhớ đến đêm thứ sáu đó, vì thế á khẩu không nói nên lời, bên tai cùng nóng rát.
Tống Diệc Châu lúc đầu không có nghĩ tới, nhưng sau khi nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, suy nghĩ nửa giây cũng hồi tưởng lại.
Đêm hôm trước cô nằm dưới thân hắn, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể trắng muốt như tuyết.
Bầu ngực lắc lư qua lại, hắn thế nhưng cứ như vậy bị mê hoặc trầm luân hết lần này đến lần khác.
Vừa rồi uống hai ly rượu bắt đầu có tác dụng, cổ họng sôi trào thiêu đốt.
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, yết hầu trượt xuống.
Cúp điện thoại xong, Liên Chi trong lòng nhảy dựng, mơ hồ đoán được ý đồ của Tống Diệc Châu.
Nhưng càng sợ là chính mình kỳ vọng quá nhiều, rồi lại thất vọng.
Cô mở camera trên điện thoại xem lại bản thân, sáng sớm dọn dẹp trì hoãn thời gian, cô trực tiếp buộc tóc đuôi ngựa để mặt mộc ra ngoài, son môi cũng không đánh.
Liên Chi nghĩ thầm phải về chuẩn bị một chút.
Nhưng mà xe của Tống Diệc Châu trực tiếp chạy thẳng đến cửa thư viện, cô chỉ cần thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Chiếc Bentley quen thuộc đậu ở bên đường.
Sau khi Liên Chi đến gần, thông qua kính chắn gió phía trước nhìn thấy Phương Thành ngồi ở ghế lái, cô không muốn vạch trần mối quan hệ giữa bọn họ trước mặt đồng nghiệp, vì thế làm bộ làm tịch mở cửa ghế phụ.
Lúc này, kính chắn gió cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, Tống Diệc Châu nheo mắt nhìn cô vài giây, nói.
“Ghế sau.”
Cô phải đi vòng sang bên kia.
Sau khi ngồi vào đóng cửa lại, xe nhanh chóng quay đầu.
Hôm nay Tống Diệc Châu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tây trang màu xanh đậm, cà vạt cũng không thắt.
Liên Chi thầm nghĩ tiệc rượu hôm nay có lẽ là tiệc giải trí.
Cô nói bóng nói gió, cân nhắc câu chữ: “Tống tổng, còn bao lâu nữa sẽ đến buổi tiệc rượu, nếu không tôi quay về chuẩn bị một chút?”
Tống tổng…
Tống Diệc Châu nghiêng đầu nhìn cô, tóc đuôi ngựa cột cao, để lộ vầng trán đầy đặn, môi căng mọng hơi hồng, áo phông phối hợp quần jean giống như sinh viên năm nhất vô tình đột nhập vào trường.
Lúc ánh mắt hắn đảo qua rơi xuống, cô không hiểu sao có chút khẩn trương.
Tống Diệc Châu dời mắt đi, bình thường nói.
“Không cần, như vậy rất phù hợp.”
Liên Chi trên đường đi đều suy nghĩ ý tứ lời này của hắn.
Nửa giờ sau, xe dừng trước một nhà hàng kiểu Trung, sắc điệu cổ xưa, tông màu đơn giản với ngói đỏ, trong đại sảnh mỗi bàn ăn đều được ngăn lại bằng bình phong.
Liên Chi đi theo Tống Diệc Châu. Đến phòng riêng, Tống Diệc Châu đẩy cửa ra.
Bên trong mọi người đã ngồi hơn phân nửa, Liên Chi vô tình đảo qua xung quanh.
Đột nhiên nhịp tim tăng nhanh.
Triệu Mẫn Phàm?
Ngồi ở bàn tròn bên trong không phải Triệu Mẫn Phàm thì là ai, kính đen, khuôn mặt hiền lành.
Quả nhiên là Triệu Mẫn Phàm!
Liên Chi suy đoán hắn sẽ giúp mình giật dây, nhưng không ngờ là nhanh đến như vậy.
Sắp xếp thời gian, hẹn trước địa điểm, mấy việc này phải mất đến hai tuần.
Nhưng người đàn ông này, chưa đến hai ngày đã làm xong.
Cô trộm nhìn Tống Diệc Châu, trong lòng không giấu được kích động.
Tống Diệc Châu liếc cô một cái, đem suy nghĩ đó nhìn thấu.
Trong phòng đều là những người đàn ông trung niên, nhìn thấy người tới liền đứng dậy chào hỏi.
“Tống tổng!”
Tống Diệc Châu gật đầu nói: “Xin lỗi trên đường kẹt xe, Tống mỗ đến muộn.”
“Nào có nào có, rõ ràng là chúng tôi rảnh rỗi đến sớm.”
Bên cạnh Triệu Mẫn Phàm còn có hai ghế trống, Tống Diệc Châu hàn huyên vài câu liền ngồi xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn Liên Chi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Liên Chi liền ngồi xuống bên cạnh.
Những người trong bàn ít nhiều bối rối nhìn cô một cái, nhưng cô lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Tống Diệc Châu, vẫn chưa cố ý để lộ thân phận.
Hôm nay trên bàn ăn này phần lớn đều là người kinh doanh bất động sản, có người hỏi Tống Diệc Châu.
“Nghe nói gần đây Tống tổng có hứng thú với khu nhà ở kiểu khách sạn?”
“Không thể nói là có hứng thú.” Tống Diệc Châu nở nụ cười nhàn nhạt, nói, “Chỉ là gần đây tiếp nhận một vài hạng mục kiểu căn hộ, nhưng đều không đạt yêu cầu, Tống mỗ không khỏi hoài nghi liệu có phải mình không theo kịp thời đại, vì vậy mới muốn nhân cơ hội này đi xem thị trường.”
“Ôi___bây giờ kiến trúc không đạt yêu cầu, các ông chủ đều tham gia đầu tư tài chính, lợi tức vòng lại rất nhanh, không giống thiết kế kiến trúc, sao chép trong nước ngoài nước, ai có thể phân biệt được độc đáo hay bắt chước.”
Người nói là Cao tổng bụng phệ làm đầu tư, ông ta nói mà không nghĩ xem mình đang nói cái gì.
Triệu Mẫn Phàm có chút không vui.
Người bên chạm vào cánh tay hắn, Cao tổng cũng cười cười chuyển chủ đề.
“Nhưng mà Tống tổng anh đầu tư hiếm khi mắc sai lầm, tôi tin rằng làm khách sạn cũng vậy. Hôm nay đúng lúc giáo sư Triệu có ở đây, về mặt thiết kế không ai hiểu rõ hơn cô ấy.”
Tống Diệc Châu liếc nhìn Triệu Mẫn Phàm, nở nụ cười có chút khiêm tốn.
“Đó là đương nhiên, về sau còn rất nhiều chuyện cần giáo sư Triệu chỉ điểm.”
Triệu Mẫn Phàm nói: “Tống tổng khách khí.”
Trò chuyện một hồi, Liên Chi đã đoán được ra thân phận của những người này, hai giáo sư kiến trúc, một số nhà đầu tư.
Rõ ràng hôm nay chỉ là tán gẫu, Tống Diệc Châu không cướp chủ đề, nói chuyện cũng là thái độ chậm rãi. Mấy ông chủ còn lại thảo luận về xu hướng xe năng lượng đến mặt đỏ tai hồng.
Hắn lại nhàn nhã dùng bữa, bị hỏi đến ba câu thì hết hai câu dùng thái độ không quan tâm đáp lại.
Liên Chi thừa dịp mọi người trong bàn đang bàn tán sôi nổi, thì thầm với Triệu Mẫn Phàm: “Giáo sư Triệu, tôi đã đọc qua [Nguyên tắc kiến trúc] và [Nguồn gốc thiết kế], quan điểm của chúng khiến tôi chấn động.”
“Ồ?” Triệu Mẫn Phàm ngạc nhiên nhìn cô, “Cô thích thiết kế kiến trúc?”
Liên Chi nói: “Chuyên ngành đại học của tôi là thiết kế, hiện tại tôi định nghiên cứu sâu hơn.”
Triệu Mẫn Phàm nói: “Không sợ học xong vô dụng, lãng phí thời gian?”
Hiện nay, kiến trúc và thiết kế nội thất sao chép từ nước ngoài rất nhiều, phong cách rập khuôn, không còn dấu vết gạch đỏ ngói xanh cổ xưa chi thuật của thế kỷ trước, quốc túy gần như biến mất.
Khi Kim Môn, đại diện hàng đầu của Viện Kiến trúc Quốc gia, mời tất cả đều là nhà thiết kế nước ngoài, không thế nghi ngờ đây chắc chắn là dấu hiệu của sự xuống dốc.
Liên Chi lắc đầu: “Không sợ, không áp dụng được những gì đã học có nghĩa là học chưa đủ, mù quáng chạy theo xu hướng.”
Đây là, bên cạnh vươn tới một bàn tay.
Tống Diệc Châu gắp một miếng sườn cho vào bát của cô, nói: “Ăn chút gì đi.”
Hành động này không tầm thường, đôi mắt Triệu Mẫn Phàm lóe lên.
Tống Diệc Châu cười cười, lại nói: “Nha đầu này hôm nay dự định nộp đơn vào khoa thiết kế kiến trúc Đại học Bắc Kinh. Nếu cô ấy nộp đơn dưới tên của giáo sư Triệu, hi vọng sẽ được chỉ giáo nhiều hơn.”
Lời nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng Triệu Mẫn Phàm lại nghe ra được ý bảo vệ.
“Chỉ giáo quá nghiêm trọng rồi.”
Triệu Mẫn Phàm không bày tỏ quan điểm trước, mà chỉ cười hỏi Liên Chi, “Cô gái nhìn tuổi tác còn nhỏ, tại sao lại muốn đăng ký dưới tên bà già tôi đây? Hiện giờ phong cách trung cổ đang xuống dốc, không sợ tôi không có gì để cho cô.”
Không ngờ giáo sư nổi tiếng cả nước lại là người khiêm tốn như vậy.
Liên Chi càng thêm ngưỡng mộ: “Sao có thể, một đoạn thời gian dài trước khi thi đại học, tôi không biết mình muốn cái gì, tương lai sẽ làm gì. Chỉ là mù quáng học tập để ghi điểm mà thôi, mãi đến khi đọc được tự truyện của cô, tôi môi mới quyết định lựa chọn thiết kế nội thất.”
Tống Diệc Châu tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên tay vịn.
Mấy lão tổng càng thảo luận càng hăng, thô lỗ cãi nhau, nhưng giọng nói không nhanh không chậm của cô vẫn như một cơn gió chui vào lỗ tai hắn.
Cô nói: “Cô đã viết trong cuốn tự truyện rằng thế kỷ trước không mấy thân thiện với phụ nữ. Mặc dù phong trào thanh niên sinh viên đã giải phóng phụ nữ khỏi việc ở nhà nhưng họ vẫn bị hạn chế trong một số ngành nhất định, cho rằng phụ nữ không đủ trình độ cùng sức sáng tạo.”
“Bao gồm cả cha mẹ của cô đều khuyên cô trở thành giáo viên hoặc kế toán, nhưng cô nói rằng Trung Quốc có nữ kiến trúc sư đầu tiên, cô ấy là Lâm Huy Nhân. Về sau sẽ có người thứ hai, và vô số người khác nữa. Cô muốn cho các cô gái biết rằng trong bất kỳ công việc nhàm chán nào, họ đều có thể cầm bút, thiết kế ra những tác phẩm hoàn toàn không giống nhau.”
Liên Chi chân thành nói, “Đây cũng là ý định ban đầu khi tôi làm thiết kế.”
Xung quanh yên lặng vài giây.
Tống Diệc Châu dùng khăn lông lau tay, người đàn ông gọi bên cạnh gọi hắn mấy lần mới định thần lại, tiếp tục trò chuyện với những người khác như không có chuyện gì.
Sau lời này, Triệu Mẫn Phàm không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ là sau khi bữa tiệc kết thúc, mới nói một câu bảo cô làm bài thật tốt.
Liên Chi tức khắc vui mừng khôn xiết.
Những lời này giống như thuốc an thần, xua tan mọi băn khoăn trong lòng cô. Phần còn lại là xem chính bản thân cô nỗ lực.
Trên đường về, cô không kiềm chế được sung sướng, đuôi vẫy tận lên trời.
“Vui như vậy sao?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Liên Chi lập tức thu lại biểu cảm, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tống tổng.”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn vì cái gì?”
“Cảm ơn anh đã giới thiệu tôi với giáo sư Triệu.”
Tống Diệc Châu nhìn cô, lông mày không động, chưa có ý định nhận lãnh phần cảm tình này.
Ánh đèn tối tăm ở trong xe luân chuyển, xẹt qua khuôn mày đen nhánh sắc bén của hắn.
“Giới thiệu nhưng thật ra tiếp theo, thành công hay không là ở cô.” Hắn nói, “Giáo sư Triệu trông có vẻ khiêm tốn, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, đã từng có người tưởng thông qua quan hệ muốn gửi sinh viên đến dưới tên cô, nhưng giáp mặt đã trực tiếp từ chối.”
Lời nói của hắn bình thường, không mang quá nhiều cảm xúc. Nhưng lại hơn cả những câu sắc bén, xua tan ý niệm không làm mà muốn hưởng của cô.
Liên Chi không hiểu sao bất giác thẳng lưng, nói: “Tôi biết, đỗ hay không đỗ hoàn toàn do tôi quyết định, nhưng vẫn cảm ơn anh cho tôi cơ hội gặp mặt này.”
Vừa nói, đôi mắt nhìn về phía hắn cong cong, hai bên răng khểnh theo nụ cười lộ ra.
Cười thật hay cười giả Tống Diệc Châu vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Hắn nhìn đến thú vị, ngừng lại hai giây, không nhịn được trêu chọc cô.
“Cô định trả ơn như thế nào?”
“...” Lời này của hắn không hiểu sao làm cô nhớ đến đêm thứ sáu đó, vì thế á khẩu không nói nên lời, bên tai cùng nóng rát.
Tống Diệc Châu lúc đầu không có nghĩ tới, nhưng sau khi nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, suy nghĩ nửa giây cũng hồi tưởng lại.
Đêm hôm trước cô nằm dưới thân hắn, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể trắng muốt như tuyết.
Bầu ngực lắc lư qua lại, hắn thế nhưng cứ như vậy bị mê hoặc trầm luân hết lần này đến lần khác.
Vừa rồi uống hai ly rượu bắt đầu có tác dụng, cổ họng sôi trào thiêu đốt.
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, yết hầu trượt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.