Chương 73: Nghi Ngờ
Nhất Khỏa Tử Khương
02/11/2023
Lục Dã đêm nay trực ban.
Phòng trực ban có mấy anh em ngủ chung giường tầng, bạn gái Tiểu Chu tới gặp hắn, lúc rời đi còn trình diễn một bộ tình chàng ý thiếp, mọi người trong phòng đều đang chê cười.
Tiểu Chu nói lớn: “Các người thì biết cái gì?”
“Tôi quen bạn gái từ khi còn học cấp 3. Khi cô ấy học đại học, tôi vào trường quân sự, lúc cô ấy học cao học, tôi trở thành cảnh sát, đã bao nhiêu năm đương nhiên không nỡ.”
Mặt khác mấy anh em giơ ngón tay cái lên, ghê gớm.
“Thật hiếm có, ngần ấy năm trời.”
“Tiểu Chu mệnh cậu cũng thật tốt, hồi cấp ba tôi vừa lùn vừa nghèo, mấy cô gái tôi thích đều phớt lờ không thèm nhìn.”
Ở giữa, Lục Dã lại đặc biệt trầm mặc.
Hắn nằm thẳng trên giường, dùng khuỷu tay làm gối, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đen nhánh mà sáng ngời.
Tiểu Chu quay đầu hỏi hắn.
“Anh Dã, từ lúc tôi vào cục cảnh sát đến giờ đã mấy năm vẫn thấy anh độc thân, chưa tìm được cô gái nào phù hợp sao? Hay là để tôi giới thiệu cho anh?”
“Cái này cậu không hiểu, anh Dã này của cậu chắc chắn là trong lòng có bạch nguyệt quang nhiều năm.”
Vừa dứt lời, Lục Dã nhấc chân đá hắn vào cạnh giường, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhàn quá rồi đúng không, ngày mai cậu đi làm nhiệm vụ nhé?”
Triệu Cầm ai da một tiếng, cũng không dám nói thêm.
Phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh, nhưng Lục Dã không còn thấy buồn ngủ nữa.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, kiêu ngạo lại đắc ý giống như khổng tước.
Cô ấy vẫn như 6 năm trước, tự cho mình là trung tâm trêu chọc người khác.
Cũng…Vẫn đẹp như vậy.
Trong mắt hắn ngẩn ra một giây, vì suy nghĩ đột ngột này.
Di động đột nhiên rung lên vài lần, Lục Dã cầm lên xem, thần sắc chợt thu lại nửa phần, trở nên trầm mặc.
Hắn đứng dậy mở cửa, đi ra hành lang.
Vừa mới áp bên tai, đầu kia liền hỏi.
“Gần đây công việc thế nào?”
Lục Dã nhàn nhạt nói: “Vẫn như vậy.”
Giọng người đàn ông trầm ổn nghiêm nghị: “Tôi nghe lãnh đạo cậu nói cách đây không lâu lúc bắt tội phạm bị bắn vào tay. Làm việc vẫn cứ liều lĩnh như vậy. Bọn họ có súng cũng không biết đi đường vòng, mấy năm nay làm cảnh sát đúng là vô ích mà.”
Lục Dã dừng lại vài giây, ý vị không rõ cười ra một tiếng.
“Tôi từ nhỏ đến lớn tính cách đã như vậy, anh không biết sao, hiện giờ mới giáo huấn có phải quá muộn rồi không?”
Người đàn ông không trả lời.
Lục Dã lại nói: “Ngày nào cũng tìm cục trưởng hỏi chuyện, cũng không ngại gửi tặng nhân sâm, anh có thể đừng duỗi tay ra xa xa như vậy được không? Người không biết đều cho rằng em ở cục cảnh sát là do có người mở đường.”
Sự lạnh lùng trong lời nói của hắn khiến mối quan hệ vốn đang giằng co rơi vào bế tắc.
Đầu kia nói sang chuyện khác: “Mấy ngày tới cậu nghỉ phép, tìm thời gian quay lại Bắc Kinh một chuyến.”
Đoán được Lục Dã muốn cự tuyệt, người đàn ông nói, “Đại thọ của ông nội cậu sẽ không quên chứ, ông ấy sức khỏe không tốt, vừa lúc nãy vẫn còn hỏi cậu.”
Lục Dã không nói gì.
Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng đó vài giây mới trở về, sườn mặt góc cạnh như đỉnh núi hiểm trở, lại mang theo chút không giao động.
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu tiếp cảnh vang lên, động nghiệp sau khi trả lời điện thoại, lập tức hét lên trên lầu.
“Các anh em đi thôi, KTV bên cạnh có người gây sự, nghe nói vỡ đầu.”
Mấy người lần lượt xuống lầu, Lục Dã quay lại phòng trực thay một chiếc áo khác, trong lúc thay đồ có cái gì đó từ túi ngực rơi ra.
Lục Dã nhặt lên thì thấy là một dây chuyền bạc sáng bóng, mặt dây chuyền là một con gấu nhỏ, ở trong đêm tối phản quang lấp lánh.
Áo này hắn mới chỉ mặc một lần___cái đêm bị cô điện thoại lừa đi.
Ánh sáng vụn vặt tiến vào đáy mắt của người đàn ông, chiếu đến thâm thúy mà sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm nó vài giây, cuối cùng cho vào trong túi.
Xe cảnh sát đang đợi bên ngoài, sau khi Lục Dã lên xe, mấy anh em đều đang oán giận bên nào nửa đêm còn đi gây rối.
Hắn lấy điện thoại ra, mở Wechat của Liên Chi.
Hộp thoại vẫn còn dừng lại ở hai tin nhắn giả bộ mà cô gửi, ảnh chụp đã bị Lục Dã ẩn đi.
Lục Dã cân nhắc một lát, gửi tin nhắn cho cô.
[Vòng cổ của cô rơi ở chỗ tôi, khi nào rảnh đến lấy.]
Mới vừa gửi đi, lại đột nhiên nhảy ra một câu thông báo____
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.
Lục Dã sửng sốt hai giây, sau đó mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lạnh lùng cười ra một tiếng.
Mỉm cười, thần sắc lại dần dần trống trải, trở nên cô đơn.
*
Cuối tuần này Tống Diệc Châu có một hội thảo ở Bắc Kinh cần tham gia, tính cả tuần sau đều không ở Dung Thành.
Thứ sáu, Liên Chi đang kiểm tra đối chiếu lịch trình, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Dao, hỏi cô cuối tuần có thời gian không, ra ngoài đi dạo, hắn cho người đến đón cô.
Cuối tuần này có một buổi tiệc cocktail tại tòa nhà Khải Hạ, khá trang trọng. Hoắc Dao thiếu bạn nữ đi cùng, lúc này mới nhớ tới Liên Chi.
Liên Chi thấp giọng nói: “Cuối tuần này em phải cùng Tống tổng đến Bắc Kinh, cuối tuần này anh ấy có buổi hội thảo.”
“Thật trùng hợp?” Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Hoắc Dao nói, “Tôi cũng ở Bắc Kinh, khi nào hội nghị kết thúc?”
“Khoảng 4 giờ chiều cuối tuần.”
Hoắc Dao nói: “Vậy buổi chiều tôi đến đón em nhé?”
Liên Chi đồng ý.
Chuyến bay khởi hành vào sáng thứ bảy, Tống Diệc Châu ngồi khoang hạng nhất, cô và Phương Thành ngồi ở khoang thương gia. Máy bay vòng trên bầu trời, sương mù dày đặc tan đi, có thể thấy được vạn dặm.
Liên Chi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như bị thôi miên.
Sáu năm, cảm giác phấn khích khi nhận được thông báo trúng tuyển vẫn rõ ràng trước mắt, suốt cả mùa hè cô đi làm gia sư, cắn răng mua cho mình một chiếc vé máy bay mà trước nay chưa từng ngồi qua.
Được ăn cả ngã về không, cảm giác dũng cảm này cả đời chỉ có một lần.
Bây giờ, trạng thái hoàn toàn khác.
Xuống máy bay, Tống Diệc Châu tranh thủ thời gian về thăm Tống gia.
Xe dọc theo con đường núi quanh co cuối cùng rẽ vào một trang viên, cửa sắt chậm rãi mở ra, xung quanh đều là hoa hồng và tường vi, Tống Diệc Chấu cuối cùng dừng lại trước một căn nhà song lập.
Trên sofa ở đại sảnh có vài vị khách, ông Tống bà Tống đang trò chuyện với Thẩm phu nhân. Thẩm Hi ở một bên yên lặng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười.
Nhìn thấy Tống Diệc Châu chậm rãi đi tới, cô kích động tiến lên nắm lấy cánh tay hắn.
“Diệc Châu, anh thật chậm.”
Tống Diệc Châu để cô tùy ý khoác tay hắn, hỏi lại: “Hai tuần này ở Pháp thế nào?”
Thẩm Hi nói: “Cũng bình thường thôi, lần này bản thảo đến rất nhanh, nếu không phải trợ lý nói nhầm bị lộ, em đã sớm về rồi.”
Tống Diệc Châu hỏi: “Đoạt giải?”
Thẩm Hi nói: “Đương nhiên, em không làm anh mất mắt đúng không?”
Tống Diệc Châu đạm cười: “Đúng như dự đoán.”
Hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống sofa, ông nội Tống từ trên lầu đi xuống, tay cầm cây gậy sắc mặt uy nghiêm.
Thẩm Hi lập tức nói: “Ông nội ~~”
“Ồ, là Thẩm nha đầu, đã lâu không thấy được cháu.” Ông nội Tống nói, “Từ lúc Diệc Châu đi Dung Thành, liền không nhớ tới ông nội nữa.”
“Nào có?”
Thẩm Hi hơi đỏ mặt, bước tới nắm lấy cánh tay ông, “Sau này mỗi ngày con đều đến nói chuyện với ông nội được không?”
“Tốt tốt…”
Cả phòng bị hai ông cháu làm cho cười phá lên.
Tống Diệc Châu cũng đang cười, chỉ là khóe miệng chỉ hơi cong lên, không chạm tới đáy mắt.
Chớp mắt đã đến buổi trưa, nhà họ Tống đương nhiên thịnh tình tiếp đãi.
Giờ ăn cơm, ông Tống nói: “Sao gần đây không thấy Kỳ Dương?”
Thẩm phu nhân bắc đắc dĩ nói: “Nó từ trước đến nay không về nhà, đến cả ông nội cũng không quản được.”
“Gần đây bên Anh có tổ chức giải GT, cha nó vì để phòng ngừa nó lẻn đi, nhờ người trong quân đội để mắt tới, kết quả vẫn là bị tiểu tử này bắt được.”
Ông Tống cười nói: “Tôi cảm thấy cái tính không đạt được mục đích không bỏ cuộc này không thua gì cha nó, đàn ông nhiệt huyết rất tốt.”
Thẩm phu nhân cười cười, nói: “Tôi chỉ hy vọng nó cũng điềm tĩnh được như Diệc Châu. Cùng tuổi, Diệc Châu đã quản lý Thần Đạt gọn gàng, nó vẫn còn gây họa khắp nơi.”
“Cái này không giống nhau.”
Tống phu nhân cười nói, “Hai đứa nhà chị khiến bao nhiêu người xung quanh ghen tỵ.”
Thẩm Hi vừa nghe, vừa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Tống Diệc Châu, cô nhìn thấy trên mu bàn tay hắn có vết thương.
“Diệc Châu, tay anh bị sao vậy?”
Tống Diệc Châu cúi đầu nhìn, là một vết sẹo nông có chảy máu, hiện tại đã khép lại.
Là cô đêm đó động tình gây ra.
Tống Diệc Châu thần sắc rất tự nhiên, cười nói: “Mèo con cào.”
“Anh nuôi mèo khi nào thế?”
“Đối tác nuôi mèo.”
Thẩm Hi chống cằm: “Vậy nữ thư ký kia của anh không giúp anh lau sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người họ.
Tống Diệc Châu quay sang nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi: “Em cảm thấy cô ấy phải phụ trách chuyện này?”
Thẩm Hi lẩm bẩm: “Cô ấy xinh đẹp lại có năng lực, nhưng không nhất định phải làm ~”
Xung quanh đột nhiên rơi vào an tĩnh.
Tống Diệc Châu rũ mắt xuống, lại nhìn cô lần nữa, vẫn giữ bộ dáng ôn hòa như cũ.
Hắn nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
…….
Sau bữa trưa, Tống Diệc Châu lên lầu tìm ông nội Tống, ông lão đã ngoài năm mươi, thích cùng cỏ hoa cây cối làm bạn.
Lúc hắn bước vào, ông nội Tống đang đứng trước bàn, viết thư pháp.
Hai người nhìn nhau một cái, Tống Diệc Châu chậm rãi đến gần, chào một tiếng ông nội.
Ông nội Tống nói: “Gần đây công việc có gì khó khăn không?”
“Không có.”
Tống Diệc Châu ngồi đối diện ông, rót thêm một tách trà, “Những chuyện đó đều không đủ để quấy rầy ông.”
Ông nội Tống buông bút, “Nhưng ta nghe nói đêm diễn ra triển lãm của Thẩm nha đầu, cháu vào phòng khách sạn liền không thấy ra nữa.”
Lời nói vừa dứt, Tống Diệc Châu ngước mắt lên, ông nội đang nhìn hắn, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên một tia khôn khéo.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ý vị không rõ nói: “Phương Thành nói cho người biết sao?”
“Phương Thành là người của cháu, hắn sao dám?”
Ông nội nói, “Những việc này đã làm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Đã nghĩ ra được là ai giở trò chưa?”
Tống Diệc Châu nói: “Đêm đó khách sạn quá nhiều nhân viên.”
“Nữ thư ký đỡ cháu lên____”
Tống Diệc Châu gần như chắc chắn nói: “Không có khả năng.”
Ông nội Tống chắp tay sau lưng, một lúc sau lại mỉm cười, trong mắt ẩn ý mà hắn nhìn không thể hiểu được.
“Việc này người trẻ như cháu xem ra vẫn quá thiển cận, sau sự việc ai được lợi lớn nhất, đáng để nghi ngờ nhất.”
Ông cầm bút lên, nhẹ nhàng viết lên trên giấy mấy chữ lớn.
“Binh bất yếm trá.*”
*Binh bất yếm trá: nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng.
Chữ viết mạnh mẽ, hữu lực.
Tống Diệc Châu nhìn qua, trên mặt trầm mặc vài giây, ánh sáng phản chiếu trong con ngươi đen nhánh mà sắc bén.
Phòng trực ban có mấy anh em ngủ chung giường tầng, bạn gái Tiểu Chu tới gặp hắn, lúc rời đi còn trình diễn một bộ tình chàng ý thiếp, mọi người trong phòng đều đang chê cười.
Tiểu Chu nói lớn: “Các người thì biết cái gì?”
“Tôi quen bạn gái từ khi còn học cấp 3. Khi cô ấy học đại học, tôi vào trường quân sự, lúc cô ấy học cao học, tôi trở thành cảnh sát, đã bao nhiêu năm đương nhiên không nỡ.”
Mặt khác mấy anh em giơ ngón tay cái lên, ghê gớm.
“Thật hiếm có, ngần ấy năm trời.”
“Tiểu Chu mệnh cậu cũng thật tốt, hồi cấp ba tôi vừa lùn vừa nghèo, mấy cô gái tôi thích đều phớt lờ không thèm nhìn.”
Ở giữa, Lục Dã lại đặc biệt trầm mặc.
Hắn nằm thẳng trên giường, dùng khuỷu tay làm gối, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đen nhánh mà sáng ngời.
Tiểu Chu quay đầu hỏi hắn.
“Anh Dã, từ lúc tôi vào cục cảnh sát đến giờ đã mấy năm vẫn thấy anh độc thân, chưa tìm được cô gái nào phù hợp sao? Hay là để tôi giới thiệu cho anh?”
“Cái này cậu không hiểu, anh Dã này của cậu chắc chắn là trong lòng có bạch nguyệt quang nhiều năm.”
Vừa dứt lời, Lục Dã nhấc chân đá hắn vào cạnh giường, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhàn quá rồi đúng không, ngày mai cậu đi làm nhiệm vụ nhé?”
Triệu Cầm ai da một tiếng, cũng không dám nói thêm.
Phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh, nhưng Lục Dã không còn thấy buồn ngủ nữa.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, kiêu ngạo lại đắc ý giống như khổng tước.
Cô ấy vẫn như 6 năm trước, tự cho mình là trung tâm trêu chọc người khác.
Cũng…Vẫn đẹp như vậy.
Trong mắt hắn ngẩn ra một giây, vì suy nghĩ đột ngột này.
Di động đột nhiên rung lên vài lần, Lục Dã cầm lên xem, thần sắc chợt thu lại nửa phần, trở nên trầm mặc.
Hắn đứng dậy mở cửa, đi ra hành lang.
Vừa mới áp bên tai, đầu kia liền hỏi.
“Gần đây công việc thế nào?”
Lục Dã nhàn nhạt nói: “Vẫn như vậy.”
Giọng người đàn ông trầm ổn nghiêm nghị: “Tôi nghe lãnh đạo cậu nói cách đây không lâu lúc bắt tội phạm bị bắn vào tay. Làm việc vẫn cứ liều lĩnh như vậy. Bọn họ có súng cũng không biết đi đường vòng, mấy năm nay làm cảnh sát đúng là vô ích mà.”
Lục Dã dừng lại vài giây, ý vị không rõ cười ra một tiếng.
“Tôi từ nhỏ đến lớn tính cách đã như vậy, anh không biết sao, hiện giờ mới giáo huấn có phải quá muộn rồi không?”
Người đàn ông không trả lời.
Lục Dã lại nói: “Ngày nào cũng tìm cục trưởng hỏi chuyện, cũng không ngại gửi tặng nhân sâm, anh có thể đừng duỗi tay ra xa xa như vậy được không? Người không biết đều cho rằng em ở cục cảnh sát là do có người mở đường.”
Sự lạnh lùng trong lời nói của hắn khiến mối quan hệ vốn đang giằng co rơi vào bế tắc.
Đầu kia nói sang chuyện khác: “Mấy ngày tới cậu nghỉ phép, tìm thời gian quay lại Bắc Kinh một chuyến.”
Đoán được Lục Dã muốn cự tuyệt, người đàn ông nói, “Đại thọ của ông nội cậu sẽ không quên chứ, ông ấy sức khỏe không tốt, vừa lúc nãy vẫn còn hỏi cậu.”
Lục Dã không nói gì.
Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng đó vài giây mới trở về, sườn mặt góc cạnh như đỉnh núi hiểm trở, lại mang theo chút không giao động.
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu tiếp cảnh vang lên, động nghiệp sau khi trả lời điện thoại, lập tức hét lên trên lầu.
“Các anh em đi thôi, KTV bên cạnh có người gây sự, nghe nói vỡ đầu.”
Mấy người lần lượt xuống lầu, Lục Dã quay lại phòng trực thay một chiếc áo khác, trong lúc thay đồ có cái gì đó từ túi ngực rơi ra.
Lục Dã nhặt lên thì thấy là một dây chuyền bạc sáng bóng, mặt dây chuyền là một con gấu nhỏ, ở trong đêm tối phản quang lấp lánh.
Áo này hắn mới chỉ mặc một lần___cái đêm bị cô điện thoại lừa đi.
Ánh sáng vụn vặt tiến vào đáy mắt của người đàn ông, chiếu đến thâm thúy mà sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm nó vài giây, cuối cùng cho vào trong túi.
Xe cảnh sát đang đợi bên ngoài, sau khi Lục Dã lên xe, mấy anh em đều đang oán giận bên nào nửa đêm còn đi gây rối.
Hắn lấy điện thoại ra, mở Wechat của Liên Chi.
Hộp thoại vẫn còn dừng lại ở hai tin nhắn giả bộ mà cô gửi, ảnh chụp đã bị Lục Dã ẩn đi.
Lục Dã cân nhắc một lát, gửi tin nhắn cho cô.
[Vòng cổ của cô rơi ở chỗ tôi, khi nào rảnh đến lấy.]
Mới vừa gửi đi, lại đột nhiên nhảy ra một câu thông báo____
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.
Lục Dã sửng sốt hai giây, sau đó mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lạnh lùng cười ra một tiếng.
Mỉm cười, thần sắc lại dần dần trống trải, trở nên cô đơn.
*
Cuối tuần này Tống Diệc Châu có một hội thảo ở Bắc Kinh cần tham gia, tính cả tuần sau đều không ở Dung Thành.
Thứ sáu, Liên Chi đang kiểm tra đối chiếu lịch trình, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Dao, hỏi cô cuối tuần có thời gian không, ra ngoài đi dạo, hắn cho người đến đón cô.
Cuối tuần này có một buổi tiệc cocktail tại tòa nhà Khải Hạ, khá trang trọng. Hoắc Dao thiếu bạn nữ đi cùng, lúc này mới nhớ tới Liên Chi.
Liên Chi thấp giọng nói: “Cuối tuần này em phải cùng Tống tổng đến Bắc Kinh, cuối tuần này anh ấy có buổi hội thảo.”
“Thật trùng hợp?” Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Hoắc Dao nói, “Tôi cũng ở Bắc Kinh, khi nào hội nghị kết thúc?”
“Khoảng 4 giờ chiều cuối tuần.”
Hoắc Dao nói: “Vậy buổi chiều tôi đến đón em nhé?”
Liên Chi đồng ý.
Chuyến bay khởi hành vào sáng thứ bảy, Tống Diệc Châu ngồi khoang hạng nhất, cô và Phương Thành ngồi ở khoang thương gia. Máy bay vòng trên bầu trời, sương mù dày đặc tan đi, có thể thấy được vạn dặm.
Liên Chi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như bị thôi miên.
Sáu năm, cảm giác phấn khích khi nhận được thông báo trúng tuyển vẫn rõ ràng trước mắt, suốt cả mùa hè cô đi làm gia sư, cắn răng mua cho mình một chiếc vé máy bay mà trước nay chưa từng ngồi qua.
Được ăn cả ngã về không, cảm giác dũng cảm này cả đời chỉ có một lần.
Bây giờ, trạng thái hoàn toàn khác.
Xuống máy bay, Tống Diệc Châu tranh thủ thời gian về thăm Tống gia.
Xe dọc theo con đường núi quanh co cuối cùng rẽ vào một trang viên, cửa sắt chậm rãi mở ra, xung quanh đều là hoa hồng và tường vi, Tống Diệc Chấu cuối cùng dừng lại trước một căn nhà song lập.
Trên sofa ở đại sảnh có vài vị khách, ông Tống bà Tống đang trò chuyện với Thẩm phu nhân. Thẩm Hi ở một bên yên lặng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười.
Nhìn thấy Tống Diệc Châu chậm rãi đi tới, cô kích động tiến lên nắm lấy cánh tay hắn.
“Diệc Châu, anh thật chậm.”
Tống Diệc Châu để cô tùy ý khoác tay hắn, hỏi lại: “Hai tuần này ở Pháp thế nào?”
Thẩm Hi nói: “Cũng bình thường thôi, lần này bản thảo đến rất nhanh, nếu không phải trợ lý nói nhầm bị lộ, em đã sớm về rồi.”
Tống Diệc Châu hỏi: “Đoạt giải?”
Thẩm Hi nói: “Đương nhiên, em không làm anh mất mắt đúng không?”
Tống Diệc Châu đạm cười: “Đúng như dự đoán.”
Hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống sofa, ông nội Tống từ trên lầu đi xuống, tay cầm cây gậy sắc mặt uy nghiêm.
Thẩm Hi lập tức nói: “Ông nội ~~”
“Ồ, là Thẩm nha đầu, đã lâu không thấy được cháu.” Ông nội Tống nói, “Từ lúc Diệc Châu đi Dung Thành, liền không nhớ tới ông nội nữa.”
“Nào có?”
Thẩm Hi hơi đỏ mặt, bước tới nắm lấy cánh tay ông, “Sau này mỗi ngày con đều đến nói chuyện với ông nội được không?”
“Tốt tốt…”
Cả phòng bị hai ông cháu làm cho cười phá lên.
Tống Diệc Châu cũng đang cười, chỉ là khóe miệng chỉ hơi cong lên, không chạm tới đáy mắt.
Chớp mắt đã đến buổi trưa, nhà họ Tống đương nhiên thịnh tình tiếp đãi.
Giờ ăn cơm, ông Tống nói: “Sao gần đây không thấy Kỳ Dương?”
Thẩm phu nhân bắc đắc dĩ nói: “Nó từ trước đến nay không về nhà, đến cả ông nội cũng không quản được.”
“Gần đây bên Anh có tổ chức giải GT, cha nó vì để phòng ngừa nó lẻn đi, nhờ người trong quân đội để mắt tới, kết quả vẫn là bị tiểu tử này bắt được.”
Ông Tống cười nói: “Tôi cảm thấy cái tính không đạt được mục đích không bỏ cuộc này không thua gì cha nó, đàn ông nhiệt huyết rất tốt.”
Thẩm phu nhân cười cười, nói: “Tôi chỉ hy vọng nó cũng điềm tĩnh được như Diệc Châu. Cùng tuổi, Diệc Châu đã quản lý Thần Đạt gọn gàng, nó vẫn còn gây họa khắp nơi.”
“Cái này không giống nhau.”
Tống phu nhân cười nói, “Hai đứa nhà chị khiến bao nhiêu người xung quanh ghen tỵ.”
Thẩm Hi vừa nghe, vừa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của Tống Diệc Châu, cô nhìn thấy trên mu bàn tay hắn có vết thương.
“Diệc Châu, tay anh bị sao vậy?”
Tống Diệc Châu cúi đầu nhìn, là một vết sẹo nông có chảy máu, hiện tại đã khép lại.
Là cô đêm đó động tình gây ra.
Tống Diệc Châu thần sắc rất tự nhiên, cười nói: “Mèo con cào.”
“Anh nuôi mèo khi nào thế?”
“Đối tác nuôi mèo.”
Thẩm Hi chống cằm: “Vậy nữ thư ký kia của anh không giúp anh lau sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người họ.
Tống Diệc Châu quay sang nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi: “Em cảm thấy cô ấy phải phụ trách chuyện này?”
Thẩm Hi lẩm bẩm: “Cô ấy xinh đẹp lại có năng lực, nhưng không nhất định phải làm ~”
Xung quanh đột nhiên rơi vào an tĩnh.
Tống Diệc Châu rũ mắt xuống, lại nhìn cô lần nữa, vẫn giữ bộ dáng ôn hòa như cũ.
Hắn nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
…….
Sau bữa trưa, Tống Diệc Châu lên lầu tìm ông nội Tống, ông lão đã ngoài năm mươi, thích cùng cỏ hoa cây cối làm bạn.
Lúc hắn bước vào, ông nội Tống đang đứng trước bàn, viết thư pháp.
Hai người nhìn nhau một cái, Tống Diệc Châu chậm rãi đến gần, chào một tiếng ông nội.
Ông nội Tống nói: “Gần đây công việc có gì khó khăn không?”
“Không có.”
Tống Diệc Châu ngồi đối diện ông, rót thêm một tách trà, “Những chuyện đó đều không đủ để quấy rầy ông.”
Ông nội Tống buông bút, “Nhưng ta nghe nói đêm diễn ra triển lãm của Thẩm nha đầu, cháu vào phòng khách sạn liền không thấy ra nữa.”
Lời nói vừa dứt, Tống Diệc Châu ngước mắt lên, ông nội đang nhìn hắn, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên một tia khôn khéo.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ý vị không rõ nói: “Phương Thành nói cho người biết sao?”
“Phương Thành là người của cháu, hắn sao dám?”
Ông nội nói, “Những việc này đã làm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Đã nghĩ ra được là ai giở trò chưa?”
Tống Diệc Châu nói: “Đêm đó khách sạn quá nhiều nhân viên.”
“Nữ thư ký đỡ cháu lên____”
Tống Diệc Châu gần như chắc chắn nói: “Không có khả năng.”
Ông nội Tống chắp tay sau lưng, một lúc sau lại mỉm cười, trong mắt ẩn ý mà hắn nhìn không thể hiểu được.
“Việc này người trẻ như cháu xem ra vẫn quá thiển cận, sau sự việc ai được lợi lớn nhất, đáng để nghi ngờ nhất.”
Ông cầm bút lên, nhẹ nhàng viết lên trên giấy mấy chữ lớn.
“Binh bất yếm trá.*”
*Binh bất yếm trá: nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng.
Chữ viết mạnh mẽ, hữu lực.
Tống Diệc Châu nhìn qua, trên mặt trầm mặc vài giây, ánh sáng phản chiếu trong con ngươi đen nhánh mà sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.