Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 55: Hạ Dược (H Nhẹ)

Nhất Khỏa Tử Khương

23/10/2023

Trong phòng vệ sinh không một bóng người, tiếng nước chảy róc rách át đi tiếng khóc tê tâm liệt phế của Liên Chi.

Đại sảnh yến hội náo nhiệt, những lời khen ngợi chúc mừng, âm nhạc du dương, đủ các loại âm thanh như dây thép xoắn lại trong đầu Liên Chi.

Cô bừng tỉnh nhớ tới đoạn thời gian ở biên giới kiếp trước.

Cô giống như một cái bao bố rách, như một con súc sinh bị chơi đùa, sống không bằng chết.

Cơn đau đớn cố tình đè nén trong giây lát lại bay trở về khắp các giác quan, cô xuyên qua tầm mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn gương mặt trong gương.

Chính là khuôn mặt này, kiếp trước đã trải qua ba năm tù giam, một năm cưỡng bức, chỉ mới ngoài đôi mươi sống dần héo mòn.

Run rẩy đau đớn trong lòng khiến hai má Liên Chi giật giật kịch liệt, càng đau, lại càng tàn nhẫn.

Hận Thẩm Hi, hận Hoắc Dao, hận người đàn ông không biết tên họ đó.

Nếu như trước đây cô chỉ muốn kéo Thẩm Hi xuống, danh tiếng bị hủy hoại. Nhưng đến bây giờ, Liên Chi muốn cô ta phải chết!

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh, Liên Chi lập tức lau nước mắt, cúi đầu giả vờ rửa tay.

Sau khi những người đó rời đi, cô mở túi mỹ phẩm ra đơn giản chỉnh trang lại bản thân.

Làm xong hết thảy, Liên Chi lấy ra một lọ thuốc thử nhỏ giấu ở trong túi.

Đây là chuẩn bị cho Tống Diệc Châu. Kế hoạch ban đầu thời gian tốt nhất nên là một hai tháng sau, khi anh ta buông bỏ phòng bị, khi sự ái muội của bọn họ đạt tới đỉnh điểm.

Một nửa kéo, một nửa đẩy.

Nhưng Liên Chi hiện tại không có thời gian, cô cần gấp rất nhiều tiền.

Mà Tống Diệc Châu vừa hay có thể giúp cô chuyện này.

Liên Chi ra khỏi nhà vệ sinh.

Người lui tới khách sạn rất nhiều, có một số doanh nhân đến đây bàn chuyện làm ăn, Liên Chi đi ra một đoạn lại lui trở về, chỉ thấy phía cuối hành lang có mấy người đàn ông đang hàn huyên.

Trong đó có một người đàn ông béo mặc tây trang là Thạch tổng của nội thất Thất Mục.

Cô giả vờ như không thấy mà đi qua, ngược lại là Thạch tổng gọi cô lại.

“Thư ký Liên, sao cô lại ở đây?”

“Thạch tổng.” Liên Chi giả vờ ngạc nhiên nói, “Tôi đi cùng Tống tổng, tới tham gia buổi tiệc tối triển lãm thiết kế.”

Thạch tổng kinh hỉ nói: “Nói như vậy Tống tổng cũng ở đây? Vậy cô phải dẫn tôi đến gặp.”

*

Đại sảnh chật kín người, phục vụ bưng khay rượu đi qua đi lại giữa các vị khách.

Trên ban công lộ thiên, mấy người đàn ông tướng mạo anh tuấn đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, nâng chén chạm ly.

Hoắc Dao hỏi Tống Diệc Châu lần này đi Đức tiến triển thế nào.

“Không có vấn đề, hợp đồng bên kia đã ký rồi.” Tống Diệc Châu đạm cười, hắn cởi áo khoác, để hở hai cúc áo sơ mi, dựa lưng ra sau. So với khi làm việc hoàn toàn là bất đồng tùy tính.

Hoắc Dao nhướng mày: “Thần Đạt có bao nhiêu cổ đông?”

Tống Diệc Châu liếc xéo hắn: “Anh nghĩ bao nhiêu?”

Tống Diệc Châu dự định đem căn hộ phong cách đường phố Đức về Dung Thành, cùng chủ đầu tư bất động sản lớn nhất địa phương hợp tác. Mấy lão già ở Thần Đạt vừa nghe nói việc này sôi nổi chỉ trích nói hắn quá mức cấp tiến.

Hoắc Dao cười, đang định nói gì đó.

“Thật nhàm chán, tới tiệc tối của em còn nói chuyện công việc.” Thẩm Hi ngồi ở bên cạnh Tống Diệc Châu, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Tống Diệc Châu nhìn ra thu lời lại, mỉm cười nhấp một ngụm rượu.

Những người khác trêu chọc cô mấy câu vợ quản nghiêm, sắc mặt Thẩm Hi chợt đỏ bừng, còn có vẻ kiêu ngạo.

“Hi Hi, con quản lý Tống tổng chặt như vậy không tốt, đàn ông phải làm đại sự.” Giang Khải Minh không biết từ lúc nào đi tới, vỗ vỗ bả vai Thẩm Hi.

Thẩm Hi: “Không cần người quản.”



“Người khác ta thật không quan tâm, ai nói ta là chú của con.” Giang Khai Minh nhìn Tống Diệc Châu, cầm ly rượu đối hắn kính.

Tống Diệc Châu cũng nhẹ gật đầu, nhưng khóe miệng cong lên lại dừng lại.

Giang gia làm kinh doanh đen, đạo bất đồng khó lòng hợp tác.

Ánh mắt hắn vô tình hướng sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy Liên Chi hướng bọn họ đi tới, đôi mắt hồ ly của cô trong vắt mát lạnh, thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt hắn.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu nhìn thấy khóe miệng cô tràn ra một tia ý cười.

Mọi người chỉ nhìn thấy cô đi đến bên cạnh Tống Diệc Châu, thì thầm gì đó.

Tống Diệc Châu liền đứng dậy đi ra đại sảnh.

Sắc mặt Thẩm Hi có chút không tốt.

Liên Chi theo hắn rời đi, Giang Khải Minh rất có hứng thú quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như xem hàng hóa. Cô kìm nén cảm giác ghê tởm cùng hận ý xuống, xoay người rời đi.

…..

Thạch tổng có thể ở đây gặp được Tống Diệc Châu quả thực vui mừng khôn xiết, bọn họ sắp bước vào vòng gọi vốn thứ hai, bởi vì Tống Diệc Châu đi Đức mấy ngày không gặp được, vừa lúc gặp nhau ở yến tiệc này có thể thỏa thuận thời gian hội nghị.

Tống Diệc Châu đạm cười nói: “Chính phủ mới đưa ra một loạt chính sách về đồ nội thất. Quan điểm đồ nội thất thân thiện với môi trường của Thất Mục đã đi trước thời đại. Người nên sốt ruột là tôi mới đúng.”

Thạch tổng nói: “Tôi không có dã tâm lớn như vậy. Chỉ hy vọng cơ nghiệp bậc cha chú để lại không đến mức suy tàn dưới tay tôi là được.”

“Suy tàn này là từ nghiêm trọng.”

Tống Diệc Châu nói, “Ba giờ chiếu thứ sáu, thế nào?”

“Đương nhiên, đến lúc đó Thạch mỗ tôi xin đợi Tống tổng quang lâm.” Thạch tổng nói, “Nói đến vẫn là ở hành lang gặp được thư ký Liên, mới biết được Tống tổng có mặt ở đây. Vừa rồi cũng được cô ấy giải thích quy trình, hiếm lắm mới gặp một người thư ký có trách nhiệm như vậy.”

Tống Diệc Châu liếc mắt nhìn Liên Chi một cái.

Cô bởi vì được được khích lệ, vui sướng đã bò lên đến trên đuôi lông mày, lại bởi vì ánh nhìn của hắn thoáng phải khắc chế.

Tống Diệc Châu dịch chuyển tầm mắt, nhẹ giọng nói.

“Thạch tổng quá khen, cô ấy vẫn còn phải học tập rất nhiều.”

Thạch tổng lại nói: “Hôm nay vừa lúc gặp Tống tổng từ Đức trở về, Thạch mỗ kính cậu một ly.”

Bọn họ đang ở phòng tiệc, người đưa rượu lại không đi qua nơi này, Thạch tổng đang muốn đi lấy ly rượu. Nhưng mà hiển nhiên Liên Chi càng có nhãn lực, không biết từ lúc nào cô đã dùng khay bưng hai ly rượu tới.

Hai người mỗi người cầm lấy một, chạm ly.

Tống Diệc Châu nhẹ nhấp môi.

Liên Chi nhìn yết hầu hắn lăn xuống, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

*

Khoảng tám chín giờ, Tống Diệc Châu cùng mấy người ở đại sảnh uống thêm vài ly.

Lúc này, một cổ nóng rực dọc theo bụng dưới hướng lên trên lan tràn, cổ họng cũng có chút khô khốc. Tống Diệc Châu mới đầu còn hoài nghi do hắn uống nhiều quá, nhưng champagne không đến mức như vậy.

Hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng ngọn lửa trong lòng không tắt mà càng ngày càng mạnh, dọc theo toàn bộ lồng ngực hắn lan tràn, một cảm giác hưng phần không thể nào giải thích được chạy lên chạy xuống theo từng mạch máu.

Tống Diệc Châu ánh mắt lạnh lùng.

Hắn đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra, loại thuốc kích dục này chỗ nào cũng có, không nghĩ tới lại có người to gan lớn mật dùng đến tận đây.

Tối nay hắn uống nhiều ly như vậy, Tống Diệc Châu không thể xác định được là ai.

So với việc bắt được thủ phạm, trước tiên hắn lấy di động ra, tính toán gọi Phương Thành đưa hắn đi bệnh viện.

Nhưng mà dược tính càng ngày càng mạnh, cảm giác hưng phấn quỷ dị dâng lên trong đầu, tầm nhìn trước mắt của hắn bắt đầu mơ hồ.

Tống Diệc Châu ra khỏi phòng vệ sinh, lại đụng phải một nữ nhân đang mặc lễ phục.

“Tống tổng!”

Người đụng phải hắn chính là nữ minh tinh, trước đây trong buổi tiệc từ thiện tối từng gặp qua Tống Diệc Châu một lần.



Bây giờ thấy hắn có vẻ say xỉn, tự nhiên tiến lên đỡ lấy.

“Tống tổng, anh uống say sao? Tôi đỡ anh ra ngoài trước.” Cô cố ý đẩy ngực về phía hắn, ai ngờ bị Tống Diệc Châu một phen đẩy ra, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên một tia chán ghét.

“Tránh ra!”

Tống Diệc Châu chống vạch tường trở về.

Hành lang dài và hẹp dường như không có điểm cuối, không biết đến lúc nào, trước mắt hắn xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Vẻ mặt cô tràn ngập lo lẵng, duỗi tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy.

“Tống tổng…Tống tổng…Anh uống say sao?”

Là Liên Chi.

Tống Diệc Châu đè nén cảm giác nóng rát trong cổ họng, trầm giọng nói: “Gọi bác sĩ!”

“Được!”

Liên Chi cũng không hỏi nhiều, đang muốn lấy di động ra, cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy. Sức nóng cơ hồ thiêu đốt cổ tay cô.

Tống Diệc Chây: “Không được để bất cứ kẻ nào biết.”

Sau lưng hắn là Thần Đạt, nếu như bác sĩ gióng trống khua chiêng tới, còn chưa kịp rời đi không biết phóng viên đã viết thành cái dạng gì.

“Được, Tống tổng, trước tiên tôi đưa anh lên phòng nghỉ trên lầu được không?”

Liên Chi khoác tay hắn lên vai dìu hắn hướng lên trên lầu.

Lúc này, ở đại sảnh Thẩm Hi giao lưu cùng một đợt khách xong, đang buồn bực ở đó không thấy bóng dáng của Tống Diệc Châu.

Lúc này tiếng nhạc càng lúc càng lớn, có người ở giữa sảnh nhảy lên điệu valse, lúc này Hoắc Dao đang cùng nhóm bạn đang bàn bạc đặt mua lô mẫu đầu tiên cho câu lạc bộ.

Không chú ý tới sự biến mất của Liên Chi.

Cô đỡ Tống Diệc Châu đi về hướng phòng, hô hấp của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, mỗi hơi thở xẹt qua cổ cô đều ẩn chứa dục vọng.

Bên cạnh truyền đến một mùi hương thơm, cánh tay Tống Diệc Châu cọ qua làn da cổ mềm mại mịn màng của cô, ham muốn dục vọng trong mắt hắn càng nặng nề hơn, bộ phận bên dưới gần như bị đốt cháy.

Vài lần hắn muốn khôi phục lý trí, nhưng sau khi buộc mình kìm nén, dục vọng lại không kiêng nể gì theo mạch máu tiếp tục phun trào.

Liên Chi cảm giác được, nhưng nửa phần cũng không có trêu chọc ắn.

Đêm nay, cô là nạn nhân trong trận tình ái này, là bị cưỡng ép.

*

Vào phòng, trong phòng một mảng tối tăm.

Chỉ có một chút ánh trăng lọt vào qua tấm rèm cửa khép hờ, cô bởi vì dìu một đại nam nhân, giọng nói có chút dồn dập mệt mỏi.

“Tống tổng, trước tiên anh nằm trên ghế sofa một lát, tôi sẽ liên lạc với bác sĩ ngay.”

Cô tràn đầy ngây thơ, như không hề biết mối nguy hiểm sắp ập đến.

Liên Chi đang định chạm vào công tắc, đột nhiên một cánh tay như chiếc bàn ủi vòng qua eo cô, đem cô đẩy vào trên tường.

Phía sau lưng “rầm” một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông đã dán sát lại, dùng cả thân mình đè cô, cặp đùi thô tráng áp chặt đùi cô.

“Tống…Tống tổng?”

Cô hoàn toàn ngốc, cũng quên mất giãy giụa, đôi mắt hồ ly run lên, như là một bát nước trong veo lắc lư lay động.

Không nghĩ tới dáng vẻ này rơi vào ánh mắt hỗn loạn của người đàn ông, giống như con mồi đã dâng đến miệng, chỉ đợi lột da xẻ thịt.

Đôi mắt hắn thoáng chốc đỏ tươi, tràn ngập tia máu.

Cô bị ánh mắt của hắn dọa sợ, muốn mau đẩy ra. Nhưng mà sức lực nam nữ chênh lệch rất lớn, không khác gì châu chấu đá xe.

Động tác này này của cô còn khiến thân thể bọn họ trên dưới cọ động, hai luồng mềm mại trước ngực áp sát vào hắn.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Tống Diệc Châu đứt đoạn.

Hắn giữ đầu cô hôn xuống mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook