Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 54: Chân Tướng Mại Dâm Kiếp Trước

Nhất Khỏa Tử Khương

22/10/2023

Buổi tiệc tối triển lãm, Thẩm gia lựa chọn tổ chức tại khách sạn 6 sao lớn nhất Dung Thành.

Lúc này, sảnh khách sạn lộng lẫy chật kín người, người phục vụ bưng rượu qua lại giữa các bàn khách, không khí náo nhiệt.

Mà nhân vật chính là Thẩm Hi lại không mấy vui vẻ.

Thẩm Kỳ Dương không tới không sao cả, cha cô cũng không tới, ngay cả Tống Diệc Châu đi Đức họp cũng đến muộn, Hoắc Dao còn mang Liên Chi tới đối phó cô.

“Con không vui sao?”

Nhận thấy tâm tình không tốt của con gái, Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay cô, “Cha con có việc không thể bỏ được, bằng không ngày quan trọng như vậy của con gái sao có thể không tới. Về phần anh con, trở về mắng nó là được.”

Thẩm Kỳ Dương giống như bá vương của nhà họ Thẩm, toàn bộ gia tộc che chở cưng chiều đến mức ngỗ ngược vô lễ, ngay cả cha Thẩm muốn quở trách hắn cũng phải nhẫn nhịn ba phần.

Thẩm Hi nào dám mắng hắn.

Thẩm Hi vốn dĩ có chút tủi thân, nhưng quay đầu thấy ánh mắt yêu thương của mẹ Thẩm, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc sườn xám, mang áo choàng, cả người ngoài chiếc trâm cài áo ra không còn đồ trang sức nào khác.

Nhưng toàn thân ung dung cao quý không ai sánh được.

Thẩm Hi nghĩ thầm, cô là con gái nuôi cũng không sao, chỉ cần còn có quan hệ với Thẩm gia, tất cả mọi người đều phải kính trọng cô ba phần.

Khi sân khấu tiệc mở ra, tất cả khách mời trong đại sảnh đều hướng về phía cô, ánh đèn tụ lại, Thẩm Hi nhìn ánh mắt tôn kính hay ái mộ của những vị khách, sự bất công trong lòng cô cuối cùng tan thành mây khói.

Liên Chi cũng ở đó nhìn hai mẹ con, bên tai thỉnh thoảng vang lên những lời thì thầm, nói Thẩm Hi mệnh tốt, may mắn được Thẩm gia nhận nuôi.

Cũng có người nói không biết nếu vị đại tiểu thư thật không bị lạc mất, sẽ có được bao nhiêu vinh hoa phú quý.

So với Thẩm Hi, Liên Chi lại đang âm thầm chú ý Thẩm phu nhân.

Là con gái duy nhất của một vị tướng, liên hôn với doanh nhân quyền lực, đến Thẩm phu nhân đã là đời thứ 4, tiền tài cùng quyền lực lan rộng như cành cây đại thụ, người Thẩm gia trải rộng khắp Trung Quốc đại lục.

Liên Chi không khỏi nghĩ tới lời đồn thổi bên ngoài.

Mẹ Thẩm phu nhân vốn dĩ sinh đôi, nhưng khi chưa đầy một tuổi em gái đã bị người hầu bắt cóc, từ đó buồn bã nên sau này mới nhận nuôi Thẩm Hi.

Liên Chi cũng đột nhiên sinh ra ý nghĩ: Nếu người đó tìm được em gái mình, sợ là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nháy mắt, Thẩm Hi cùng Thẩm phu nhân đã đi tới trước mặt bọn họ.

Thẩm phu nhân nói với Hoắc Dao: “A Dao, đã lâu không gặp cháu.”

Hoắc Dao thoải mái cười nói: “Lâu rồi không gặp, dì Thẩm ngày càng trẻ đẹp.”

“Ba hoa.” Ánh mắt bà lơ đãng nhìn sang Liên Chi bên cạnh, cười nói: “Bạn gái cháu sao?”

Hoắc Dao liếc nhìn Thẩm Hi phía đối diện, nói: “Đúng vậy.”

“Cô bé thật xinh đẹp.”



Thẩm phu nhân, “Cùng cháu đứng một chỗ đúng là trai tài gái sắc.”

Liên Chi mím môi cười nhẹ.

Lúc này, phía sau truyền đến chút động tĩnh, khu vực yến tiệc trước cửa đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Thẩm Hi thăm dò nhìn sang, là Tống Diệc Châu tới. Hắn mặc một thân tây trang màu xám đậm, cà vạt thắt rất tỉ mỉ.

Có người bước tới chào hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, bắt tay đáp lại.

Thẩm Hi liếc nhìn Thẩm phu nhân, sau khi nhận được sự cho phép, lập tức chạy về phía hắn.

“Tống Diệc Châu, anh giỏi lắm, lần đầu tiên em tổ chức triển lãm thiết kế mà anh cũng đến trễ! Có phải bạn trai nữa không!”

Cô hung hãn, lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ hắn.

Trong mắt Tống Diệc Châu hiện lên vẻ điềm tĩnh cười: “Hội nghị ở Đức lần này đã lên kế hoạch từ hơn nửa năm trước, lúc đó em còn chưa quyết định được thời gian địa điểm.”

Thẩm Hi nói: “Em mặc kệ!”

Cô vẫn như cũ không thuận theo không buông tha, Tống Diệc Châu thay đổi cách nói, “Vừa rồi ở trên xe xem qua ảnh chụp buổi triển lãm, thành tích quả thực không tồi, tiếp tục cố gắng.”

Tâm tình Thẩm Hi lập tức trở nên vui vẻ.

Nhưng tâm tư thiếu nữ làm cô cố ý tìm phiền phức: “Còn tiếp tục cố gắng nữa, xem em là trẻ con sao? Quà đâu? Đi Đức cũng không biết mang quà về cho người ta.”

Vừa dứt lời, Tống Diệc Châu thả vào trên tay cô một cái hộp.

Hắn nhàn nhạt nói: “Mở ra nhìn xem.”

Thẩm Hi kinh hỉ nhìn hắn, cho rằng sẽ là một chiếc nhẫn hoặc dây chuyền gì đó, kết quả mở ra phát hiện lại là một chiếc trâm cài áo.

Tống Diệc Châu nói: “Thích không?”

“Cũng được.” Nói cũng được, nhưng khóe mắt đã lặng lẽ cong lên.

Lúc này, cạnh cửa truyền đến một tiếng trêu chọc.

“Hi Hi, có phải đã quên mất chú Giang đây không.”

Thẩm Hi mở cửa, một người đàn ông đeo kính râm tiến vào phòng tiệc, vừa tháo kính ra, ngũ quan lãnh trầm, nhìn có chút hung dữ. Nhưng vẻ mặt lại đầy kiêu ngạo thách thức.

“Sao có thể? Thẩm Hi cười nói, “Chú Giang, người thật sự đến rồi!”

Không chỉ khách mời trong hội trường, Liên Chi cũng đang nhìn bọn họ.

Cô nhìn người đàn ông đang xoay kính râm trên tay, sau lưng lập tức cứng đờ, nỗi sợ hãi khó tả khiến cô dựng tóc gáy.



Đoạn ký ức kinh hoàng nháy mắt ùa vào tâm trí cô, lan tràn khắp tứ chi.

Nếu chỉ bị sao chép, bị kết án tù Liên Chi còn có thể sống tạm, nhưng bị bán đến biên giới làm gái mại dâm ngay lập tức đã cướp đi cơ hội sống như con người cuối cùng.

Vô số đêm cô không màng tất cả chạy trốn, hoảng sợ tránh né sự truy đuổi của lính đánh thuê.

Nhưng không có ngoại lệ, Liên Chi đều bị bắt trở về.

Không biết sau bao nhiêu lần mình đầy thương tích, cô rốt cuộc đã gặp được ông chủ phía sau.

“Sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?”

Người đàn ông cau mày, không kiên nhẫn nói, “Bị đánh thành như vậy còn muốn chạy, đáng thương, thật là đáng thương.”

Liên Chi vừa khóc vừa cầu xin hắn thả cô ra.

“Thả cô? Được.”

Hắn cười lớn, đá chân cô, khiến máu tươi dính ướt giày hắn.

Người đàn ông cau mày lau mặt cho cô, nhưng Liên Chi cái gì cũng không để ý, chỉ cần có thể buông tha, bắt cô liếm giày cho hắn cô cũng làm được.

Lúc này, có mấy người đàn ông vạm vỡ mình đầy mồ hôi mở cửa đi vào.

Còn có một chiếc camera, ánh sáng trong mắt họ khiến Liên Chi sợ hãi, run rẩy trốn vào một góc.

“Cô biết hậu quả của việc bỏ trốn bị bắt lại là như thế nào rồi chứ?”

Giọng nói người đàn ông bình tĩnh ôn hòa, hắn ngồi trên ghế kiểm tra lại máy ảnh, mấy người đàn ông mới vào cởi quần áo đi đến gần Liên Chi.

“Không!!!!!”

…..

Cho đến tận lúc chết đi ở kiếp trước, Liên Chi vẫn nghĩ do bản thân mình xui xẻo.

Cô sống một mình là mục tiêu của các băng đảng tội phạm, trong nhóm của họ có rất nhiều cô gái, cô cũng không phải ngoại lệ.

Cho đến tận lúc một phát súng bắn vào cổ chết đi, Liên Chi cũng không thể đem tổ chức bức bách cô trở thành gái mại dâm cùng với những người xung quanh Thẩm Hi kết nối lại.

Cho đến tận lúc này, cô mở to mắt nhìn người đàn ông kia xoa đầu Thẩm Hi, hai người nhìn nhau cười

Móng tay Liên Chi cắm sâu vào lòng bàn tay rướm máu.

Môi cô run rẩy, chuyển từ trắng sang tím. Con dao thù hận đảo lộn trong lòng, cùng với máu thịt muốn đâm xuyên cạo sạch.

Ánh mắt cô quá sắc bén, Giang Khải Minh cũng nhìn sang.

Liên Chi vội vàng hạ mí mắt xuống, vài giọt nước mắt nhanh chóng rơi loãng ly vang đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook