Chương 91: Lục Dã Ghen
Nhất Khỏa Tử Khương
19/11/2023
Đã một tuần từ khi Lục Dã trở về Dung Thành.
Cuối tháng 11 xem như là khoảng thời gian ít bận rộn nhất ở Cục cảnh sát Giang Nam, giải quyết xong hậu quả từ tuần lễ Quốc Khánh, lại chuẩn bị ngày tết Nguyên Đán sắp đến, tuy rằng mỗi ngày nhận được không ít vụ án lớn nhỏ.
Nhưng tổng thể vẫn xem như nhàn nhã, vì thế Triệu Cần cùng mấy người khác bắt đầu nghĩ đến kế hoạch xây dựng đội ngũ được tài trợ hàng năm.
Bọn họ tham khảo hết mấy ngọn núi xung quanh, trang viên rồi cả nông trang, cuối cùng quyết định biệt thự suối nước nóng ở núi Cổ Điền.
Thời tiết lạnh buốt, cùng ăn nồi lẩu, rồi ngâm mình trong suối nước nóng.
Triệu Cần nói: “Anh Dã, anh thấy thế nào?”
Lục Dã mới vừa ra khỏi phòng phỏng vấn, đang ở bàn làm việc xử lý bản ghi.
“Đều được, tôi không có ý kiến.”
“Mười ba anh em cộng thêm người nhà, tổng năm chiếc xe có thể.” Tiểu Trương xa xa thét to một tiếng, “Anh Dã, nếu không anh lái chiếc xe địa hình kia đi?”
“Được.”
Lục Dã đạm cười, mấy việc nhỏ nhặt như vậy hắn không để ý.
Triệu Cầm lúc này đi đến trước mặt hắn, nói: “Nghe nói bạn gái Tiểu Trương nhờ bạn thân thêm Wechat anh, hai tuần nay trò chuyện thế nào?”
Dứt lời, Lục Dã nheo mắt lại nhìn hắn.
“Chủ ý của cậu?”
Triệu Cầm: “Không phải!”
Lục Dã nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích.
“Được rồi, cũng coi như làm một bà mối nho nhỏ.” Triệu Cầm nói, “Không phải, con gái người ta có chỗ nào không tốt? Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, tính cách cũng tốt, nhìn thấy ảnh chụp của anh còn nói có cảm giác…”
Cô gái kia nói Lục Dã không thấy nhiệt tình, Triệu Cầm mới muốn đến giúp một tay.
Lục Dã nghiêng đầu liếc hắn một cái, căn bản không muốn để ý.
Hắn cười như không cười nói: “Tôi cảm ơn cậu.”
Triệu Cầm tỉnh táo lại nói: “Anh không thích cô ấy?”
Lục Dã không tiếp lời.
Hắn tập trung vào tài liệu trên tay, bút máy trượt trên mặt giấy, nét chữ qua loa.
Triệu Cầm nói: “Vậy anh thích kiểu gì, tôi xem ảnh chụp cô gái đó không tệ. Chẳng lẽ cô gái đụng ở Cẩm Tú Nam Loan với anh càng có —------”
Lục Dã không đáp lời, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.
“Vụ án trộm cướp đến tay cậu bao lâu rồi, sáng nay cục trưởng Vương mới hỏi tiến độ, bằng không tôi đi nói cho anh ấy?”
Triệu Cầm lập tức ngậm miệng.
Lục Dã nhìn hắn như vậy, hừ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Chu Dữ hoàn thành phiên trực đi vào văn phòng.
Hắn mới được điều về cục, bị phân đi tuần tra cùng đội phó.
Nghe nói xong tin hoạt động xây dựng đội ngũ, Chu Dũ hưng phấn mò qua.
“Anh Dã, tôi ngồi xe anh được không?”
Hắn say xe, nghe nói Lục Dã là tài xế già, kinh nghiệm lái xe gần mười năm, rất ổn định.
Lục Dã nói: “Được.”
Bên cạnh Tiểu Trương đang định mở sổ ghi thêm tên hắn.
Chu Dữ nói: “Tôi có lẽ sẽ mang theo một người bạn.”
Mấy người quay đầu nhìn về phía hắn.
Lục Dã dựa lưng sau ghế, nói: “Nam hay nữ?”
Chu Dữ đỏ mặt: “Con gái.”
Lục Dã gõ gõ cây bút trên bàn, nói: “Con gái tôi không chở.”
“Anh Dã!”
Chu Dữ muốn nhảy dựng lên, Lục Dã cùng mấy người khác trong phòng không khỏi bật cười.
……..
Đến ngày xuất phát, Lục Dã đem vật dụng từng thứ xếp vào cốp xe, hơn chục thùng nước nhẹ nhàng xếp chồng lên nhau, sau đó còn có lều trại, thức ăn.
Bên cạnh có một chiếc xe, gần giờ khởi hành mới phát hiện lốp xảy ra vấn đề, may mắn là dụng cụ và lốp dự phòng đều có sẵn.
Mọi người còn chưa đến đủ, Lục Dã thuận tay ghé sang thay lốp.
Lúc mấy cô gái vào cửa, liền thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất cầm cơ lê siết chặt ốc vít, cánh tay lộ ra một đoạn cơ bắp, săn chắc hữu lực.
Góc mặt trầm lặng mà kiên nghị, đầy vẻ nam tính.
Bạn gái Tiểu Trương nháy mắt bạn thân ra hiệu, con gái vẫn nên lớn mật một chút.
Vì thế lúc họ đổi xong săm lốp, cô gái tiến lên hỏi Lục Dã có thể ngồi vào ghế phụ của hắn hay không.
Cô ấy xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhưng Lục Dã lại không hề quan tâm, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, cô ngồi xe sau đi, ghế phụ có người.”
Hắn vỗ vỗ vai mập mạp bên cạnh.
Mập mạp nói: “Tôi từ lúc nào —-----”
Lục Dã liếc mắt nhìn hắn, mập mạp nhanh chóng gói xong lời nói nuốt lại trở về, “Chúng ta khi nào xuất phát, đợi lát nữa hai ta đổi sau.”
Mọi người lần lượt có mặt.
Lục Dã đêm qua ngủ muộn, dựa vào ghế lại nhắm mắt dưỡng thần, mơ mơ màng màng nghe được tiếng bước chân, tiếng trêu chọc, có người nói Chu Dữ có phúc, sao lại gặp được một người xinh đẹp như vậy.
Chu Dữ từ chối đáp lời.
“Là lần trước tôi bị cướp, anh ấy giúp tôi lấy lại.”
Thanh âm trong trẻo như nước đột nhiên vang lên, quen thuộc đến mức chấn động đỉnh đầu.
Lục Dã bất ngờ mở mắt, khuôn mặt mềm mại trong sáng lọt vào đáy mắt.
Cô trang điểm nhẹ, cột tóc đuôi ngựa, lớp son bóng mỏng tô ở trên môi.
Đứng bên cạnh Chu Dữ, hai người giống như cặp đôi vườn trường vừa mới bước ra.
Triệu Cầm nhận ra Liên Chi.
Ở một bên điên cuồng nháy mắt ra hiệu, sao lại thế này.
Chu Dữ kéo Liên Chi đi tới, hướng Lục Dã chào hỏi.
“Anh Dã, đây là Liên Chi.”
Liên Chi nhìn vào cặp mắt đen nhánh đối diện, vẻ mặt không thể nào ngây thơ hơn.
“Chào anh.”
Lục Dã nhìn cô vài giây, ánh mắt chuyển từ đôi tay họ đan vào nhau đến khuôn mặt vô tội.
Hắn không nói một lời.
Nhưng trong ánh mắt sắc bén kia của hắn lại mang theo vài tia áp bách, như thể có thể giết người.
*
Sau khi lên xe, đoàn người khởi hành về núi Cổ Điền.
Triệu Cầm nhạy bén ngửi được một tia bát quái, vì thế trước khi xuất phát đã cũng mập mạp thay đổi vị trí. Hắn nói rất nhiều, ngồi trên ghế phụ đem chuyện trước đây kể ra rõ ràng.
Chỉ là âm thầm xóa đoạn Liên Chi muốn xin Wechat.
Chu Dữ kinh ngạc nói: “Không ngờ án hiếp dâm là xảy ra ở tiểu khu cô ở?”
“Đúng vậy, lúc đó em biết mà sợ chết khiếp.”
Chu Dữ vẫn là lo lắng: “Nếu không đổi chỗ ở đi, an ninh tiểu khu đều là giống nhau, nếu cô bằng lòng tôi có thể tìm giúp.”
“Không cần.” Liên Chi mỉm cười nhìn hắn, “Nếu anh thật sự lo lắng, về sau mỗi ngày đều tiễn tôi về không phải là được rồi sao.”
“Được.” Chu Dữ sờ mũi.
Hắn chỉ là một thanh niên ngây thơ, nào có thể cưỡng lại được sự tán tỉnh như vậy của Liên Chi.
Không khí trong xe rõ ràng căng thẳng hơn nhiều, Triệu Cầm hận không thể đem lỗ tai chính mình bịt lại.
Điều hòa trong xe phát ra khí lạnh như đông chết người, hai người này không phát hiện sao?
Triệu Cầm lén liếc bên cạnh, người đàn ông nhìn như không hề phản ứng, nhưng quai hàm rõ ràng căng chặt.
Hắn cầu khấn hai vị tổ tông phía sau có thể an phận một chút.
Nhưng mà dọc đường đi khá dài, không thể nào có khả năng như vậy.
Xe chạy từ nội thành ra ngoài, tòa nhà chọc trời biến thành cát bay đá cháy, chân trời dãy núi nhấp nhô, phong cảnh càng ngày càng đẹp.
Liên Chi hạ xuống cửa sổ xe, chỉ nói: “Anh xem, tảng đá trên đỉnh núi kia giống một đôi tai thỏ?”
Chu Dữ ngồi gần cô hơn.
Mới đầu hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng tóc cô mơ hồ truyền đến hương thơm nhàn nhạt, chưa đụng tới đã cảm thấy mềm.
Hắn vô thức muốn tới gần cô hơn: “Ở đâu.”
“Kia kìa!”
Chu Dữ nói: “Tôi cảm thấy không giống, giống một con ngựa hơn.”
Hắn đặt tay lên cửa sổ xe, như thể một nửa ôm cô vào lòng. Khoảnh khắc đối diện, mắt cô lấp lánh, mặt mày mỗi chỗ đều mang một tia quyến rũ.
Chu Dữ trong lòng càng thêm mềm mại thỏa mãn.
Bỗng nhiên, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, hắn chưa kịp ngồi ổn, gần như ngã xuống rồi ngã trở về.
“Ngồi yên!”
Ghế lái truyền đến tiếng nói trầm thấp.
Dạ dày Chu Dữ cuộn trào, đồ ăn buổi sáng đều phun ra hết.
Ở mấy góc cua tiếp theo, bọn họ giống như sắp đi cùng xe.
Không phải nói anh Dã lái xe mười năm rồi sao? Như thế nào mà mấy khúc cua như thể đại hội đua xe, hắn quả thực khổ mà không nói nên lời.
Hắn say xe nghiêm trọng, cuối cùng thật sự không thể chịu nổi phải chuyển xe khác.
Kẻ chủ mưu là Liên Chi bàng quan hết thảy, cô mượn kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt của người lái xe.
Lục Dã tròng mắt âm u, nguy hiểm. Cô lại đắc ý cười cười.
Cuối tháng 11 xem như là khoảng thời gian ít bận rộn nhất ở Cục cảnh sát Giang Nam, giải quyết xong hậu quả từ tuần lễ Quốc Khánh, lại chuẩn bị ngày tết Nguyên Đán sắp đến, tuy rằng mỗi ngày nhận được không ít vụ án lớn nhỏ.
Nhưng tổng thể vẫn xem như nhàn nhã, vì thế Triệu Cần cùng mấy người khác bắt đầu nghĩ đến kế hoạch xây dựng đội ngũ được tài trợ hàng năm.
Bọn họ tham khảo hết mấy ngọn núi xung quanh, trang viên rồi cả nông trang, cuối cùng quyết định biệt thự suối nước nóng ở núi Cổ Điền.
Thời tiết lạnh buốt, cùng ăn nồi lẩu, rồi ngâm mình trong suối nước nóng.
Triệu Cần nói: “Anh Dã, anh thấy thế nào?”
Lục Dã mới vừa ra khỏi phòng phỏng vấn, đang ở bàn làm việc xử lý bản ghi.
“Đều được, tôi không có ý kiến.”
“Mười ba anh em cộng thêm người nhà, tổng năm chiếc xe có thể.” Tiểu Trương xa xa thét to một tiếng, “Anh Dã, nếu không anh lái chiếc xe địa hình kia đi?”
“Được.”
Lục Dã đạm cười, mấy việc nhỏ nhặt như vậy hắn không để ý.
Triệu Cầm lúc này đi đến trước mặt hắn, nói: “Nghe nói bạn gái Tiểu Trương nhờ bạn thân thêm Wechat anh, hai tuần nay trò chuyện thế nào?”
Dứt lời, Lục Dã nheo mắt lại nhìn hắn.
“Chủ ý của cậu?”
Triệu Cầm: “Không phải!”
Lục Dã nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích.
“Được rồi, cũng coi như làm một bà mối nho nhỏ.” Triệu Cầm nói, “Không phải, con gái người ta có chỗ nào không tốt? Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, tính cách cũng tốt, nhìn thấy ảnh chụp của anh còn nói có cảm giác…”
Cô gái kia nói Lục Dã không thấy nhiệt tình, Triệu Cầm mới muốn đến giúp một tay.
Lục Dã nghiêng đầu liếc hắn một cái, căn bản không muốn để ý.
Hắn cười như không cười nói: “Tôi cảm ơn cậu.”
Triệu Cầm tỉnh táo lại nói: “Anh không thích cô ấy?”
Lục Dã không tiếp lời.
Hắn tập trung vào tài liệu trên tay, bút máy trượt trên mặt giấy, nét chữ qua loa.
Triệu Cầm nói: “Vậy anh thích kiểu gì, tôi xem ảnh chụp cô gái đó không tệ. Chẳng lẽ cô gái đụng ở Cẩm Tú Nam Loan với anh càng có —------”
Lục Dã không đáp lời, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.
“Vụ án trộm cướp đến tay cậu bao lâu rồi, sáng nay cục trưởng Vương mới hỏi tiến độ, bằng không tôi đi nói cho anh ấy?”
Triệu Cầm lập tức ngậm miệng.
Lục Dã nhìn hắn như vậy, hừ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Chu Dữ hoàn thành phiên trực đi vào văn phòng.
Hắn mới được điều về cục, bị phân đi tuần tra cùng đội phó.
Nghe nói xong tin hoạt động xây dựng đội ngũ, Chu Dũ hưng phấn mò qua.
“Anh Dã, tôi ngồi xe anh được không?”
Hắn say xe, nghe nói Lục Dã là tài xế già, kinh nghiệm lái xe gần mười năm, rất ổn định.
Lục Dã nói: “Được.”
Bên cạnh Tiểu Trương đang định mở sổ ghi thêm tên hắn.
Chu Dữ nói: “Tôi có lẽ sẽ mang theo một người bạn.”
Mấy người quay đầu nhìn về phía hắn.
Lục Dã dựa lưng sau ghế, nói: “Nam hay nữ?”
Chu Dữ đỏ mặt: “Con gái.”
Lục Dã gõ gõ cây bút trên bàn, nói: “Con gái tôi không chở.”
“Anh Dã!”
Chu Dữ muốn nhảy dựng lên, Lục Dã cùng mấy người khác trong phòng không khỏi bật cười.
……..
Đến ngày xuất phát, Lục Dã đem vật dụng từng thứ xếp vào cốp xe, hơn chục thùng nước nhẹ nhàng xếp chồng lên nhau, sau đó còn có lều trại, thức ăn.
Bên cạnh có một chiếc xe, gần giờ khởi hành mới phát hiện lốp xảy ra vấn đề, may mắn là dụng cụ và lốp dự phòng đều có sẵn.
Mọi người còn chưa đến đủ, Lục Dã thuận tay ghé sang thay lốp.
Lúc mấy cô gái vào cửa, liền thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất cầm cơ lê siết chặt ốc vít, cánh tay lộ ra một đoạn cơ bắp, săn chắc hữu lực.
Góc mặt trầm lặng mà kiên nghị, đầy vẻ nam tính.
Bạn gái Tiểu Trương nháy mắt bạn thân ra hiệu, con gái vẫn nên lớn mật một chút.
Vì thế lúc họ đổi xong săm lốp, cô gái tiến lên hỏi Lục Dã có thể ngồi vào ghế phụ của hắn hay không.
Cô ấy xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhưng Lục Dã lại không hề quan tâm, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, cô ngồi xe sau đi, ghế phụ có người.”
Hắn vỗ vỗ vai mập mạp bên cạnh.
Mập mạp nói: “Tôi từ lúc nào —-----”
Lục Dã liếc mắt nhìn hắn, mập mạp nhanh chóng gói xong lời nói nuốt lại trở về, “Chúng ta khi nào xuất phát, đợi lát nữa hai ta đổi sau.”
Mọi người lần lượt có mặt.
Lục Dã đêm qua ngủ muộn, dựa vào ghế lại nhắm mắt dưỡng thần, mơ mơ màng màng nghe được tiếng bước chân, tiếng trêu chọc, có người nói Chu Dữ có phúc, sao lại gặp được một người xinh đẹp như vậy.
Chu Dữ từ chối đáp lời.
“Là lần trước tôi bị cướp, anh ấy giúp tôi lấy lại.”
Thanh âm trong trẻo như nước đột nhiên vang lên, quen thuộc đến mức chấn động đỉnh đầu.
Lục Dã bất ngờ mở mắt, khuôn mặt mềm mại trong sáng lọt vào đáy mắt.
Cô trang điểm nhẹ, cột tóc đuôi ngựa, lớp son bóng mỏng tô ở trên môi.
Đứng bên cạnh Chu Dữ, hai người giống như cặp đôi vườn trường vừa mới bước ra.
Triệu Cầm nhận ra Liên Chi.
Ở một bên điên cuồng nháy mắt ra hiệu, sao lại thế này.
Chu Dữ kéo Liên Chi đi tới, hướng Lục Dã chào hỏi.
“Anh Dã, đây là Liên Chi.”
Liên Chi nhìn vào cặp mắt đen nhánh đối diện, vẻ mặt không thể nào ngây thơ hơn.
“Chào anh.”
Lục Dã nhìn cô vài giây, ánh mắt chuyển từ đôi tay họ đan vào nhau đến khuôn mặt vô tội.
Hắn không nói một lời.
Nhưng trong ánh mắt sắc bén kia của hắn lại mang theo vài tia áp bách, như thể có thể giết người.
*
Sau khi lên xe, đoàn người khởi hành về núi Cổ Điền.
Triệu Cầm nhạy bén ngửi được một tia bát quái, vì thế trước khi xuất phát đã cũng mập mạp thay đổi vị trí. Hắn nói rất nhiều, ngồi trên ghế phụ đem chuyện trước đây kể ra rõ ràng.
Chỉ là âm thầm xóa đoạn Liên Chi muốn xin Wechat.
Chu Dữ kinh ngạc nói: “Không ngờ án hiếp dâm là xảy ra ở tiểu khu cô ở?”
“Đúng vậy, lúc đó em biết mà sợ chết khiếp.”
Chu Dữ vẫn là lo lắng: “Nếu không đổi chỗ ở đi, an ninh tiểu khu đều là giống nhau, nếu cô bằng lòng tôi có thể tìm giúp.”
“Không cần.” Liên Chi mỉm cười nhìn hắn, “Nếu anh thật sự lo lắng, về sau mỗi ngày đều tiễn tôi về không phải là được rồi sao.”
“Được.” Chu Dữ sờ mũi.
Hắn chỉ là một thanh niên ngây thơ, nào có thể cưỡng lại được sự tán tỉnh như vậy của Liên Chi.
Không khí trong xe rõ ràng căng thẳng hơn nhiều, Triệu Cầm hận không thể đem lỗ tai chính mình bịt lại.
Điều hòa trong xe phát ra khí lạnh như đông chết người, hai người này không phát hiện sao?
Triệu Cầm lén liếc bên cạnh, người đàn ông nhìn như không hề phản ứng, nhưng quai hàm rõ ràng căng chặt.
Hắn cầu khấn hai vị tổ tông phía sau có thể an phận một chút.
Nhưng mà dọc đường đi khá dài, không thể nào có khả năng như vậy.
Xe chạy từ nội thành ra ngoài, tòa nhà chọc trời biến thành cát bay đá cháy, chân trời dãy núi nhấp nhô, phong cảnh càng ngày càng đẹp.
Liên Chi hạ xuống cửa sổ xe, chỉ nói: “Anh xem, tảng đá trên đỉnh núi kia giống một đôi tai thỏ?”
Chu Dữ ngồi gần cô hơn.
Mới đầu hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng tóc cô mơ hồ truyền đến hương thơm nhàn nhạt, chưa đụng tới đã cảm thấy mềm.
Hắn vô thức muốn tới gần cô hơn: “Ở đâu.”
“Kia kìa!”
Chu Dữ nói: “Tôi cảm thấy không giống, giống một con ngựa hơn.”
Hắn đặt tay lên cửa sổ xe, như thể một nửa ôm cô vào lòng. Khoảnh khắc đối diện, mắt cô lấp lánh, mặt mày mỗi chỗ đều mang một tia quyến rũ.
Chu Dữ trong lòng càng thêm mềm mại thỏa mãn.
Bỗng nhiên, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, hắn chưa kịp ngồi ổn, gần như ngã xuống rồi ngã trở về.
“Ngồi yên!”
Ghế lái truyền đến tiếng nói trầm thấp.
Dạ dày Chu Dữ cuộn trào, đồ ăn buổi sáng đều phun ra hết.
Ở mấy góc cua tiếp theo, bọn họ giống như sắp đi cùng xe.
Không phải nói anh Dã lái xe mười năm rồi sao? Như thế nào mà mấy khúc cua như thể đại hội đua xe, hắn quả thực khổ mà không nói nên lời.
Hắn say xe nghiêm trọng, cuối cùng thật sự không thể chịu nổi phải chuyển xe khác.
Kẻ chủ mưu là Liên Chi bàng quan hết thảy, cô mượn kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt của người lái xe.
Lục Dã tròng mắt âm u, nguy hiểm. Cô lại đắc ý cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.