Chương 92: Thể Hiện Sự Mềm Mại
Nhất Khỏa Tử Khương
20/11/2023
Đến suối nước nóng, khách sạn nằm giữa sườn núi.
Trong làn gió nhẹ, hơi nước bốc lên, giống như rong chơi trong điệu nhạc Izu của mùa đông miền Bắc.
Mọi người thu dọn đồ xong, chuẩn bị đi ngâm nước nóng.
Lúc thay quần áo, mấy lão cảnh sát trộm hỏi Chu Dữ, cùng Liên Chi tiến triển đến bước nào rồi.
Chu Dữ thập phần ngượng ngùng: “Chúng tôi mới vừa quen nhau chưa được hai tuần, còn chưa ở bên nhau đâu.”
Tiểu Trương nói: “Da mặt mỏng như cậu sợ là hai tháng nữa vẫn tiến độ này, có muốn anh trai chỉ cậu mấy chiêu?”
“Hả?”
“Hả cái gì, cậu không biết nam nữ du lịch, đi chơi chỉ là thứ yếu, quan trọng phải tạo cơ hội tiếp xúc, chẳng hạn…”
Ý tứ trong lời của hắn không nói cũng biết.
Những người còn lại đều bật cười.
Chỉ có Lục Dã là người duy nhất toàn bộ quá trình không nói gì, hắn thu dọn hành lý, sắp xếp lại quần áo, im lặng từ đầu đến cuối.
Ánh mắt trời ngoài cửa chiếu lên mặt hắn, có vẻ trầm mặc.
Thu dọn xong, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi phòng.
Tiểu Trương nói: “Anh Dã, anh đi đâu vậy? Không ngâm suối nước nóng sao?”
Lục Dã nói: “Các cậu đi trước đi.”
Lục Dã đi thẳng đến bể bơi trên lầu hai, nơi này bọn họ đã tới không chỉ một lần, sớm đã thuộc lòng vị trí.
Bể bơi rộng lớn, xa xa là đỉnh núi bọc tuyết trắng xóa, nhìn qua mênh mông mờ ảo.
Thân thể cường tráng nhanh chóng lướt trên mặt nước, cánh tay mạnh mẽ liên tục vung về phía trước, bọt sóng văng lên tung tóe, mặt nước dao động giữ dội, hắn đã bơi vào giữa.
Lại lần nữa vùi vào trong nước, thế giới như bị lôi kéo dị dạng, vô số hình hình xẹt qua trước mắt Lục Dã.
Cô đặt tay trên mu bàn tay hắn, khóc lóc xin lỗi, cô lấy lý do bắt trộm lừa hắn đến nhà…Cô bị Chu Dữ ôm lấy trong ngực, hai người nhìn nhau mỉm cười…
Từng đoạn ngắn ngủi lướt qua đầu hắn, vốn nên thả lỏng phát tiết tinh lực, Lục Dã lại phát hiện bây giờ ngược lại, hoàn toàn ngược lại.
Hắn không có ý định chiến đấu, đang muốn bơi lại vào bờ.
Đột nhiên, “Ùm” một tiếng lớn, có người rơi xuống nước.
“Cứu..Cứu mạng…”
Chỉ thấy một đoạn cánh tay vung lên, Lục Dã bơi ngược dòng nước bọt bắn tung tóe, nắm được thân ảnh kịch liệt giãy giụa, cô liền giống như bạch tuộc bám chặt người hắn.
“Khụ khụ…Khụ khụ…” Liên Chi khắp mặt đầy nước, khóc lóc kêu lên, “Hù chết tôi…Làm tôi sợ muốn chết!”
“Thả lỏng, hít thở…Thả lỏng…” Lục Dã vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
Nhưng tay chân cô quấn quanh người hắn, càng lúc càng chặt, toàn thân run rẩy dữ dội. Cô mặc bộ đồ bơi, người đàn ông nửa thân trên hoàn toàn lộ rõ, hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Phảng phất kéo nhẹ một cái có thể rơi ra.
Sau cổ Lục Dã cứng lại, trầm giọng nói: “Buông ra trước.”
“Không!” Cô nói, “Chân tôi đau…”
Cô lại dùng lại thủ đoạn bất đắc dĩ, Lục Dã không còn cách nào, chỉ có thể bế cô đi lên.
Thoát khỏi bể bơi, người cô ướt đẫm co ro trong vòng tay hắn, hai bầu vú cao ngất thi thoảng áp vào lồng ngực.
Lục Dã một tay ôm lấy eo cô. Chỉ một đoạn đường ngắn, hắn nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ mất gần hết sức lực mới đi được xong.
Đến trước ghế nghỉ, hắn đặt cô xuống, dùng khăn tắm quấn chặt cô lại từ đầu đến chân.
Chỉ trừ lại khuôn mặt ướt đẫm thò ra bên ngoài.
Giống như gà con mới nở, Lục Dã không hiểu có chút buồn cười.
Cô vẫn cứ khóc bẹp cái miệng nhỏ.
“Chân tôi đau quá.”
Lục Dã mới đầu còn cho rằng cô đang nói dối, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương như vậy có lẽ không phải.
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra, vừa mới nắm vào chân.
Cô liền rít lên: “Anh nhẹ một chút…”
Giọng nói tràn đầy đau đớn, lại thêm chút mềm mại, khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lục Dã biết cô cố ý, ban đầu không thèm phản ứng.
Nhưng lúc nắm lấy chân cô mới phát hiện chúng mềm cỡ nào, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn, ngón chân còn sơn một lớp nhũ sáng, có thể thấy đã được chăm sóc kỹ lưỡng, mỗi nơi chạm vào đều rất mịn màng.
Hắn chỉ chạm nhẹ một chút, đã để lại vệt đỏ mờ mờ.
Lục Dã ánh mắt tối sầm.
Hắn là đàn ông, mấy cái suy nghĩ xấu xa nói đến là đến. Nhưng mà không hề hiện lên trên mặt, nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn cổ chân.
Đại khái xoa bóp một chút, ấn ấn vài cái liền không có việc gì.
Không khí trầm mặc, cô lại bắt đầu hành động.
Ngón tay mảnh khảnh chọc nhẹ ngực hắn, cơ bắp đàn hồi, một tia tê dại xuyên vào trái tim Lục Dã.
“Lục Dã, không ngờ thân hình anh còn khá đẹp.”
Giọng điệu cô vừa giống khen ngợi vừa như gạ gẫm, Lục Dã ngước đầu nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo.
“Đừng tìm phiền phức.”
Cô lập tức thu tay trở về.
Nhìn như là quy củ, nhưng những ngón chân non mịn thừa dịp lúc hắn xoa bóp, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Lục Dã: “....”
Hắn hừ một tiếng, nha đầu này chính là thiếu đòn. Lần này hắn không có ý định bao dung, tay cầm chân cô siết chặt.
“A!” Cô đau đớn kêu lên, chân còn lại dẫm lên bả vai hắn. “Đau, anh không thể nhẹ nhàng hơn được sao?”
Lục Dã rút chân của cô xuống, sắc mặt không tốt lắm.
“Cô biết bơi rồi à?” Hắn nhớ rõ hồi cấp ba cô dính chút nước đều sợ.
Liên Chi lắc đầu.
Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, cười cười nói: “Vậy là cô đến tìm chết, tôi không nên cứu cô.”
Tên hũ nút này đúng là khiến người ta nghẹn mà.
Cô không phục nói: “Sao anh ác thế? Tôi đâu có biết sẽ ngã xuống, chỉ định lấy phao chơi trong nước một chút thôi mà.”
Liên Chi ở đó nói hưu nói vượn, tìm cách sát lại Lục Dã.
Hắn làm sao mà nhìn không ra, bất quá cũng lười chọc thủng, đứng dậy nhặt chiếc áo thun mặc vào trên người.
Vừa rồi anh ta ngồi xổm Liên Chi còn không để ý, bây giờ đứng dậy, cơ bụng tám múi cùng đường nhân ngư lộ ra rõ ràng, chốc lát lại bị che mất.
Liên Chi nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt từ trên xuống dưới.
Lục Dã quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt không mấy tốt đẹp của cô.
Hắn cũng không có tâm tư so đo, nói: “Đi được không? Xuống bôi thuốc trước.”
Cô lắc đầu.
“Vẫn còn đau.” Nói xong lại bĩu môi nhìn hắn đáng thương.
Lại giả vờ, Lục Dã ý vị không rõ cười nói: “Làm sao bây giờ, nếu không cứ ở lại đây hong khô đi, dù sao sớm muộn cũng sẽ ổn thôi.”
Lời này hắn cũng nói được.
Cô căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại đáng thương nói: “Tôi thật sự rất đau, vừa rồi rớt xuống bị trẹo chân rồi.”
Nói xong cho hắn nhìn xem cổ chân đỏ bừng.
Lục Dã quả thực không thể giận cô, hắn mặc áo khoác, bế cô đi xuống dưới lầu.
Cô cũng tự nhiên để cho hắn ôm, vòng tay quanh cánh tay hắn.
Sườn mặt an tĩnh trầm mặc, Liên Chi nhịn không được chọc chọc mặt hắn, nhẹ giọng.
“Lục Dã, anh thật tốt.”
Lục Dã rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mềm mại cuộn tròn trong lồng ngực hắn, như là tiểu hồ ly.
Lúc cô làm trời làm đất thật sự chọc người phiền lòng, như lúc vừa rồi trên xe. Nhưng tùy tiện yếu đuối một chút, nói vài lời tử tế, lại khiến trái tim người ta bùng cháy.
Hắn lạnh mặt không đáp lại cô.
Nhưng biểu tình rõ ràng mất khống chế, hai người khoảng cách rất gần, hắn nhìn thấy khuôn mặt chính mình trong đôi mắt sáng của cô.
Ôn nhu che dấu không được.
Lục Dã nói: “Con sói mắt trắng này, còn biết tốt xấu sao?”
“Đương nhiên, tuy rằng anh vài lần ngoài miệng nói ghét bỏ tôi, nhưng đều giúp tôi giải quyết hậu quả.”
Liên Chi nói, “Đây là tốt.”
Lục Dã đột nhiên mất đi bình tĩnh, môi hơi nâng lên, nhưng mà ý cười không đạt đáy mắt.
Bọn họ ở ngoài hành lang gặp được Chu Dữ.
Hắn hơi sửng sốt: “Anh Dã, đây là…”
Lục Dã nói: “Cô ấy bị thương lúc bơi, tôi đưa cô ấy xuống.”
“Cảm ơn anh Dã, còn lại giao cho tôi đi.” Hắn tiến lên, muốn từ trong lòng Lục Dã tiếp nhận Liên Chi.
Lục Dã trầm mặc, không hề cử động.
“Không cần—----”
Lời còn chưa nói xong, Liên Chi đã đưa tay ra, vòng qua cổ Chu Dữ, đồng thời quay đầu mỉm cười nói với Lục Dã.
“Vừa rồi cảm ơn anh, Lục Dã.”
Hai cặp mắt đối diện, một bên mang theo cong cong ý cười, một bên đen nhánh trầm mặc.
Trong làn gió nhẹ, hơi nước bốc lên, giống như rong chơi trong điệu nhạc Izu của mùa đông miền Bắc.
Mọi người thu dọn đồ xong, chuẩn bị đi ngâm nước nóng.
Lúc thay quần áo, mấy lão cảnh sát trộm hỏi Chu Dữ, cùng Liên Chi tiến triển đến bước nào rồi.
Chu Dữ thập phần ngượng ngùng: “Chúng tôi mới vừa quen nhau chưa được hai tuần, còn chưa ở bên nhau đâu.”
Tiểu Trương nói: “Da mặt mỏng như cậu sợ là hai tháng nữa vẫn tiến độ này, có muốn anh trai chỉ cậu mấy chiêu?”
“Hả?”
“Hả cái gì, cậu không biết nam nữ du lịch, đi chơi chỉ là thứ yếu, quan trọng phải tạo cơ hội tiếp xúc, chẳng hạn…”
Ý tứ trong lời của hắn không nói cũng biết.
Những người còn lại đều bật cười.
Chỉ có Lục Dã là người duy nhất toàn bộ quá trình không nói gì, hắn thu dọn hành lý, sắp xếp lại quần áo, im lặng từ đầu đến cuối.
Ánh mắt trời ngoài cửa chiếu lên mặt hắn, có vẻ trầm mặc.
Thu dọn xong, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi phòng.
Tiểu Trương nói: “Anh Dã, anh đi đâu vậy? Không ngâm suối nước nóng sao?”
Lục Dã nói: “Các cậu đi trước đi.”
Lục Dã đi thẳng đến bể bơi trên lầu hai, nơi này bọn họ đã tới không chỉ một lần, sớm đã thuộc lòng vị trí.
Bể bơi rộng lớn, xa xa là đỉnh núi bọc tuyết trắng xóa, nhìn qua mênh mông mờ ảo.
Thân thể cường tráng nhanh chóng lướt trên mặt nước, cánh tay mạnh mẽ liên tục vung về phía trước, bọt sóng văng lên tung tóe, mặt nước dao động giữ dội, hắn đã bơi vào giữa.
Lại lần nữa vùi vào trong nước, thế giới như bị lôi kéo dị dạng, vô số hình hình xẹt qua trước mắt Lục Dã.
Cô đặt tay trên mu bàn tay hắn, khóc lóc xin lỗi, cô lấy lý do bắt trộm lừa hắn đến nhà…Cô bị Chu Dữ ôm lấy trong ngực, hai người nhìn nhau mỉm cười…
Từng đoạn ngắn ngủi lướt qua đầu hắn, vốn nên thả lỏng phát tiết tinh lực, Lục Dã lại phát hiện bây giờ ngược lại, hoàn toàn ngược lại.
Hắn không có ý định chiến đấu, đang muốn bơi lại vào bờ.
Đột nhiên, “Ùm” một tiếng lớn, có người rơi xuống nước.
“Cứu..Cứu mạng…”
Chỉ thấy một đoạn cánh tay vung lên, Lục Dã bơi ngược dòng nước bọt bắn tung tóe, nắm được thân ảnh kịch liệt giãy giụa, cô liền giống như bạch tuộc bám chặt người hắn.
“Khụ khụ…Khụ khụ…” Liên Chi khắp mặt đầy nước, khóc lóc kêu lên, “Hù chết tôi…Làm tôi sợ muốn chết!”
“Thả lỏng, hít thở…Thả lỏng…” Lục Dã vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
Nhưng tay chân cô quấn quanh người hắn, càng lúc càng chặt, toàn thân run rẩy dữ dội. Cô mặc bộ đồ bơi, người đàn ông nửa thân trên hoàn toàn lộ rõ, hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Phảng phất kéo nhẹ một cái có thể rơi ra.
Sau cổ Lục Dã cứng lại, trầm giọng nói: “Buông ra trước.”
“Không!” Cô nói, “Chân tôi đau…”
Cô lại dùng lại thủ đoạn bất đắc dĩ, Lục Dã không còn cách nào, chỉ có thể bế cô đi lên.
Thoát khỏi bể bơi, người cô ướt đẫm co ro trong vòng tay hắn, hai bầu vú cao ngất thi thoảng áp vào lồng ngực.
Lục Dã một tay ôm lấy eo cô. Chỉ một đoạn đường ngắn, hắn nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ mất gần hết sức lực mới đi được xong.
Đến trước ghế nghỉ, hắn đặt cô xuống, dùng khăn tắm quấn chặt cô lại từ đầu đến chân.
Chỉ trừ lại khuôn mặt ướt đẫm thò ra bên ngoài.
Giống như gà con mới nở, Lục Dã không hiểu có chút buồn cười.
Cô vẫn cứ khóc bẹp cái miệng nhỏ.
“Chân tôi đau quá.”
Lục Dã mới đầu còn cho rằng cô đang nói dối, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương như vậy có lẽ không phải.
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra, vừa mới nắm vào chân.
Cô liền rít lên: “Anh nhẹ một chút…”
Giọng nói tràn đầy đau đớn, lại thêm chút mềm mại, khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lục Dã biết cô cố ý, ban đầu không thèm phản ứng.
Nhưng lúc nắm lấy chân cô mới phát hiện chúng mềm cỡ nào, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn, ngón chân còn sơn một lớp nhũ sáng, có thể thấy đã được chăm sóc kỹ lưỡng, mỗi nơi chạm vào đều rất mịn màng.
Hắn chỉ chạm nhẹ một chút, đã để lại vệt đỏ mờ mờ.
Lục Dã ánh mắt tối sầm.
Hắn là đàn ông, mấy cái suy nghĩ xấu xa nói đến là đến. Nhưng mà không hề hiện lên trên mặt, nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn cổ chân.
Đại khái xoa bóp một chút, ấn ấn vài cái liền không có việc gì.
Không khí trầm mặc, cô lại bắt đầu hành động.
Ngón tay mảnh khảnh chọc nhẹ ngực hắn, cơ bắp đàn hồi, một tia tê dại xuyên vào trái tim Lục Dã.
“Lục Dã, không ngờ thân hình anh còn khá đẹp.”
Giọng điệu cô vừa giống khen ngợi vừa như gạ gẫm, Lục Dã ngước đầu nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo.
“Đừng tìm phiền phức.”
Cô lập tức thu tay trở về.
Nhìn như là quy củ, nhưng những ngón chân non mịn thừa dịp lúc hắn xoa bóp, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Lục Dã: “....”
Hắn hừ một tiếng, nha đầu này chính là thiếu đòn. Lần này hắn không có ý định bao dung, tay cầm chân cô siết chặt.
“A!” Cô đau đớn kêu lên, chân còn lại dẫm lên bả vai hắn. “Đau, anh không thể nhẹ nhàng hơn được sao?”
Lục Dã rút chân của cô xuống, sắc mặt không tốt lắm.
“Cô biết bơi rồi à?” Hắn nhớ rõ hồi cấp ba cô dính chút nước đều sợ.
Liên Chi lắc đầu.
Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, cười cười nói: “Vậy là cô đến tìm chết, tôi không nên cứu cô.”
Tên hũ nút này đúng là khiến người ta nghẹn mà.
Cô không phục nói: “Sao anh ác thế? Tôi đâu có biết sẽ ngã xuống, chỉ định lấy phao chơi trong nước một chút thôi mà.”
Liên Chi ở đó nói hưu nói vượn, tìm cách sát lại Lục Dã.
Hắn làm sao mà nhìn không ra, bất quá cũng lười chọc thủng, đứng dậy nhặt chiếc áo thun mặc vào trên người.
Vừa rồi anh ta ngồi xổm Liên Chi còn không để ý, bây giờ đứng dậy, cơ bụng tám múi cùng đường nhân ngư lộ ra rõ ràng, chốc lát lại bị che mất.
Liên Chi nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt từ trên xuống dưới.
Lục Dã quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt không mấy tốt đẹp của cô.
Hắn cũng không có tâm tư so đo, nói: “Đi được không? Xuống bôi thuốc trước.”
Cô lắc đầu.
“Vẫn còn đau.” Nói xong lại bĩu môi nhìn hắn đáng thương.
Lại giả vờ, Lục Dã ý vị không rõ cười nói: “Làm sao bây giờ, nếu không cứ ở lại đây hong khô đi, dù sao sớm muộn cũng sẽ ổn thôi.”
Lời này hắn cũng nói được.
Cô căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại đáng thương nói: “Tôi thật sự rất đau, vừa rồi rớt xuống bị trẹo chân rồi.”
Nói xong cho hắn nhìn xem cổ chân đỏ bừng.
Lục Dã quả thực không thể giận cô, hắn mặc áo khoác, bế cô đi xuống dưới lầu.
Cô cũng tự nhiên để cho hắn ôm, vòng tay quanh cánh tay hắn.
Sườn mặt an tĩnh trầm mặc, Liên Chi nhịn không được chọc chọc mặt hắn, nhẹ giọng.
“Lục Dã, anh thật tốt.”
Lục Dã rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mềm mại cuộn tròn trong lồng ngực hắn, như là tiểu hồ ly.
Lúc cô làm trời làm đất thật sự chọc người phiền lòng, như lúc vừa rồi trên xe. Nhưng tùy tiện yếu đuối một chút, nói vài lời tử tế, lại khiến trái tim người ta bùng cháy.
Hắn lạnh mặt không đáp lại cô.
Nhưng biểu tình rõ ràng mất khống chế, hai người khoảng cách rất gần, hắn nhìn thấy khuôn mặt chính mình trong đôi mắt sáng của cô.
Ôn nhu che dấu không được.
Lục Dã nói: “Con sói mắt trắng này, còn biết tốt xấu sao?”
“Đương nhiên, tuy rằng anh vài lần ngoài miệng nói ghét bỏ tôi, nhưng đều giúp tôi giải quyết hậu quả.”
Liên Chi nói, “Đây là tốt.”
Lục Dã đột nhiên mất đi bình tĩnh, môi hơi nâng lên, nhưng mà ý cười không đạt đáy mắt.
Bọn họ ở ngoài hành lang gặp được Chu Dữ.
Hắn hơi sửng sốt: “Anh Dã, đây là…”
Lục Dã nói: “Cô ấy bị thương lúc bơi, tôi đưa cô ấy xuống.”
“Cảm ơn anh Dã, còn lại giao cho tôi đi.” Hắn tiến lên, muốn từ trong lòng Lục Dã tiếp nhận Liên Chi.
Lục Dã trầm mặc, không hề cử động.
“Không cần—----”
Lời còn chưa nói xong, Liên Chi đã đưa tay ra, vòng qua cổ Chu Dữ, đồng thời quay đầu mỉm cười nói với Lục Dã.
“Vừa rồi cảm ơn anh, Lục Dã.”
Hai cặp mắt đối diện, một bên mang theo cong cong ý cười, một bên đen nhánh trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.