Chương 53: Triển Lãm
Nhất Khỏa Tử Khương
21/10/2023
Sau đêm đó, Liên Chi vẫn chưa ở trước mặt Tống Diệc Châu cố tình làm thêm gì khác.
Rất nhiều chuyện tốt quá hóa lốp, người đàn ông đó cũng không phải kẻ ngốc, hành vi ái muội đêm đó đã sắp vượt quá giới hạn, sau này nhìn lại khó tránh khỏi có vẻ cố ý.
Nếu lúc này cô lại tiếp tục như có như không trêu chọc, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Với sự chỉ điểm của Tống Diệc Châu, Liên Chi đến phòng nhân sự báo danh khóa học đào tạo định hướng tài chính kinh doanh tại Đại học Dung Thành.
Nghe là Tống tổng đề cử, giám đốc nhân sự phá lệ bổ sung một vị trí khác cho cô. Liên Chi học khóa đào tạo định hướng kinh doanh chỉ là giả, bổ sung khóa học thiết kế mới là thật.
Chương trình thiết kế nghệ thuật tại Đại học Dung Thành tuy không bằng tại Đại học Thanh Hoa nhưng vẫn nằm trong top 10 cả nước. Sau khi lấy được giấy nhập học, Liên Chi đi tới phòng giáo vụ đăng ký thêm khóa học thiết kế nội thất, ngoài thời gian làm việc sẽ đến Đại học Dung Thành học tập.
Cô dự định tiếp tục học lên.
Trong nước cũng được, ngoài nước cũng được. Mọi kiến thức chuyên môn cô thiếu đều phải được bù đắp. Vị trí thư ký cho tổng giám đốc Thần Đạt chính là phương tiện tài chính tốt nhất cho cô.
Vì thế trong hai tuần tiếp theo, Liên Chi ban ngày đi làm, buổi tối đi học.
Việc cầm bút trở lại không hề dễ dàng, cô đã hoàn toàn quên mất quá nhiều kiến thức chuyên môn cùng kết cấu kỹ xảo cơ bản.
Chớp mắt đã tới cuối tuần đầu tiên của tháng 10, Phương Thành theo Tống Diệc Châu đến Đức họp.
Liên Chi nhìn ngày được khoanh tròn trên lịch.
Ngày mai sẽ có buổi triển lãm thiết kế đầu tiên của Thẩm Hi ở Dung Thành, địa điểm ở trung tâm tổ chức hội nghị Quốc tế Dung Thành, đến lúc đó người người đều đổ xô ra đường, nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật đều sẽ trở về.
Liên Chi gọi điện cho Hoắc Dao.
Cô không đề cập đến buổi triển lãm, chỉ hỏi hắn ngày mai có thời gian không, trên phố Coke có một nhà hàng Pháp rất nối tiếng.
“Ngày mai? Ngày mai không được.”
Giọng anh ta lười biếng không chút để ý, nếu Liên Chi không nhắc có lẽ Hoắc Dao đã quên mất chuyện này, “Ngày mai có buổi triển lãm của Thẩm Hi, thiệp mời đã gửi tới rồi.”
“Ah?”
Cô nghe xong có vẻ tiếc nuối, giọng nói cũng mang theo chút ủy khuất không dễ phát hiện, “Đêm đó anh đưa em về, còn chưa có gặp lại.”
Hoắc Dao nói: “Nhớ tôi à?”
Đầu bên kia không nói gì, nhưng hơi thở giống như lông vũ xẹt qua lỗ tai Hoắc Dao.
Ánh mắt Hoắc Dao ra hiệu cho người trong phòng bao bớt ồn ào, những người đó lập tức im lặng.
Hắn cười cười: “Vậy thì đi cùng tôi.”
“Có thể không?”
“Đương nhiên.” Hắn nói với cô.
*
Ngày hôm sau Hoắc Dao lái xe tới đón Liên Chi, điểm đến là Trung tâm hội nghị quốc tế.
Hôm nay Hoắc Dao mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà, phối với thiết kế hai màu tím nhạt. Người khác mặc chỉ sợ lộ tuổi tác, hắn mặc vào lại có chút tùy tính cùng quý khí.
Đến thời gian tổ chức triển lãm, đại sảnh tràn ngập doanh nhân nổi tiếng cùng các gia đình quyền quý.
Poster giới thiệu dài ngoằng của Thẩm Hi treo dọc theo đại sảnh, mất nửa khuôn viên, Liên Chi là lần đầu tiên tới Trung tâm hội nghị quốc tế, nhưng đối với nơi này lại không thấy xa lạ.
Mỗi nhà thiết kế đều có mơ ước có thể tổ chức triển lãm ở đây một lần.
Liên Chi ngây ngốc mà nhìn nơi này, nhìn xa trông giống như một đám mây, đến gần lại trông như một mê cung.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái vòm trong suốt không góc chết, dưới tòa nhà cao lớn uy nghiêm, con người chỉ nhỏ như hạt cát.
Thẩm Hi vẫn chưa xuất hiện, nhưng một đám nhà báo thân thiết vẫn liên tục quay chụp các tác phẩm mấy năm qua của cô ta trên tường.
Hoắc Dao nhìn thấy mấy người bạn liền tiến tới hàn huyên. Liên Chi dọc theo từng tác phẩm của cô ta xem thử. Mấy năm nay, Thẩm Hi ra mắt khá nhiều tác phẩm, nhưng phong cách cổ điển ngày càng lặp lại của cô ta lại không khiến cho giới nghệ thuật oanh động.
Khi Liên Chi lên đến tầng hai, một đám đông lớn vây quanh trước một khu trưng bày, cô đợi đến khi bọn họ gần như đi hết mới bước tới.
Lúc nhìn thấy rõ tác phẩm, cô sững người ngay tại chỗ.
Bố cục bức tranh sử dụng tông màu đại dương hiếm có, chiếc giường tròn hình vỏ sò miên man bất định, ánh nắng chiều phủ lớp sơn tường, còn có chiếc đèn chùm kiểu tàu du lịch treo trên trần nhà.
Kỳ quái đến mức khiến người ta có cảm giác đang ở giữa đại dương.
Liên Chi vẫn còn nhớ cảm giác kích động khi mang tác phẩm này nộp cho thầy hướng dẫn. Cô từ bỏ phong cách đơn giản hậu hiện đại được công nhận nhiện nay, chấp nhận rủi ro.
Cô muốn nhờ Trương Nguyên Triết giúp cô bình chọn cho “ELLE DECPR”, Trương Nguyên Triết xem xong cũng hết lời khen ngợi, đồng ý ngay lập tức.
Thế rồi hơn nửa năm sau mọi chuyện đã thay đổi.
Bản thảo chỗ Trương Nguyên Triết không cánh mà bay, hắn một mực khẳng định chưa bao giờ nhìn qua, mà bản thảo Liên Chi khôi phục nộp lên lại bị cáo buộc sao chép.
Nhìn thấy tác phẩm mà mình mất gần 300 ngày sửa đi sửa lại, hốc mắt Liên Chi nháy mắt ướt đẫm.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ cô đã có thể đến được đây.
“Madam?”
Liên Chi quay đầu, một người đàn ông trung niên tóc vàng ngoại quốc nhìn cô mỉm cười, tiếng phổ thông lưu loát, “Cô thích tác phẩm này à? Tôi thấy cô nhìn nó lâu lắm rồi.”
Liên Chi nói: “Đúng vậy, nó khiến tôi cảm thấy mình thuộc về tự do.”
“Tự do? Sao lại thấy như vậy?”
Liên Chi nhớ lại ý niệm thiết kế lúc ban đầu, cô sinh ra là cô nhi, nhận được rất ít hơi ấm, nhưng cũng không bằng sinh vật phù du quay cuồng dưới đáy biển, không có gì cản trở.
Cô nhẹ giọng nói: “Nếu tôi sống trong một ngôi nhà như vậy, tôi sẽ đem chính mình tưởng tượng thành một con cá. Ở trong đó là ở nơi tôi thuộc về, là tự do.”
Người đàn ông tóc vàng nghe cô nói xong có chút kinh ngạc: “Ở nước cô có câu, anh hùng đều nghĩ giống nhau. Chỉ là sau này Vivian không còn có tác phẩm nào như vậy nữa.”
Vivian là tên tiếng Anh của Thẩm Hi, ông ta đưa cho Liên Chi danh thiếp, nói về sau có thể sẽ có cơ hội hợp tác.
Liên Chi cầm lên xem, Jeff Steven
Không có lời giới thiệu nào khác, cô lâu lắm không xem tạp chí thiết kế nhất thời không nhớ ra người này.
Liên Chi đi dọc xem các tác phẩm đến ngã rẽ, Thẩm Hi mặc chiếc váy màu nâu nhạt, cùng mấy người trung niên mỉm cười trò chuyện.
Sau khi nhìn thấy Liên Chi, nụ cười của cô ta vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng dịch chuyển.
Liên Chi từng bước một đi về phía cô ta.
“Chúc mừng cô Thẩm Hi. Buổi triển lãm thiết kế hôm nay sợ phải đăng trên báo vài ngày.”
Thẩm Hi giả cười nói: “Cảm ơn.”
“Tác phẩm đoạt giải {Thế giới đáy biển} thực sự rất tuyệt.” Liên Chi nói, “Chỉ đáng tiếc bức tranh bị dính chút vệt trà, nhưng tôi tin Thẩm tiểu thư nhất định sẽ thiết kế ra một tác phẩm tốt hơn.”
Vệt trà là do cô không cẩn thận làm dính vào, lúc đó Trương Nguyên Triết còn thấy đau lòng nói cô vài lời.
Nụ cười của Thẩm Hi cứng đờ, tay cũng không khỏi run lên.
Liên Chi đứng đối diện cô ta, nhỏ giọng nói: “Tiếp tục cười, phóng viên tới rồi.”
Mấy phóng viên tiến tới hỏi một số chủ đề liên quan đến nội dung đăng trên tạp chí.
Thẩm Hi duy trì nụ cười tám răng tiêu chuẩn, trả lời từng câu một.
Sau 30 câu hỏi, cuộc phỏng vấn dần trở nên sắc bén.
“Thẩm tiểu thư, có vẻ như sau khi cô đoạt giải, phong cách thiết kế đã hoàn toàn thay đổi. Cô đang tìm kiếm sự đột phá sao? Nhưng trước mắt mấy năm nay cũng không có tác phẩm xuất sắc nào xuất bản, cô có bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại phong cách trước đây của mình không?
Nụ cười của Thẩm Hi hiếu chút nữa không duy trì được, cô không nhớ rõ mình đã trả lời cái gì, nhanh chóng lừa gạt cho qua.
Nhà báo lại càng sắc bén hơn.
“Ngay khi tác phẩm {Thế giới đáy biển} của cô ra mắt đã vướng vào tranh cãi đạo văn. Cô nhìn nhận vấn đề này như thế nào?”
Chủ đề này quá mức nhạy cảm nên trợ lý nói mấy câu ngăn cản.
Cách đám người, Liên Chi cùng Thẩm Hi đối diện, một người bình tĩnh xem kịch, một người đáy mắt tràn đầy hận ý.
Rất nhiều chuyện tốt quá hóa lốp, người đàn ông đó cũng không phải kẻ ngốc, hành vi ái muội đêm đó đã sắp vượt quá giới hạn, sau này nhìn lại khó tránh khỏi có vẻ cố ý.
Nếu lúc này cô lại tiếp tục như có như không trêu chọc, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Với sự chỉ điểm của Tống Diệc Châu, Liên Chi đến phòng nhân sự báo danh khóa học đào tạo định hướng tài chính kinh doanh tại Đại học Dung Thành.
Nghe là Tống tổng đề cử, giám đốc nhân sự phá lệ bổ sung một vị trí khác cho cô. Liên Chi học khóa đào tạo định hướng kinh doanh chỉ là giả, bổ sung khóa học thiết kế mới là thật.
Chương trình thiết kế nghệ thuật tại Đại học Dung Thành tuy không bằng tại Đại học Thanh Hoa nhưng vẫn nằm trong top 10 cả nước. Sau khi lấy được giấy nhập học, Liên Chi đi tới phòng giáo vụ đăng ký thêm khóa học thiết kế nội thất, ngoài thời gian làm việc sẽ đến Đại học Dung Thành học tập.
Cô dự định tiếp tục học lên.
Trong nước cũng được, ngoài nước cũng được. Mọi kiến thức chuyên môn cô thiếu đều phải được bù đắp. Vị trí thư ký cho tổng giám đốc Thần Đạt chính là phương tiện tài chính tốt nhất cho cô.
Vì thế trong hai tuần tiếp theo, Liên Chi ban ngày đi làm, buổi tối đi học.
Việc cầm bút trở lại không hề dễ dàng, cô đã hoàn toàn quên mất quá nhiều kiến thức chuyên môn cùng kết cấu kỹ xảo cơ bản.
Chớp mắt đã tới cuối tuần đầu tiên của tháng 10, Phương Thành theo Tống Diệc Châu đến Đức họp.
Liên Chi nhìn ngày được khoanh tròn trên lịch.
Ngày mai sẽ có buổi triển lãm thiết kế đầu tiên của Thẩm Hi ở Dung Thành, địa điểm ở trung tâm tổ chức hội nghị Quốc tế Dung Thành, đến lúc đó người người đều đổ xô ra đường, nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật đều sẽ trở về.
Liên Chi gọi điện cho Hoắc Dao.
Cô không đề cập đến buổi triển lãm, chỉ hỏi hắn ngày mai có thời gian không, trên phố Coke có một nhà hàng Pháp rất nối tiếng.
“Ngày mai? Ngày mai không được.”
Giọng anh ta lười biếng không chút để ý, nếu Liên Chi không nhắc có lẽ Hoắc Dao đã quên mất chuyện này, “Ngày mai có buổi triển lãm của Thẩm Hi, thiệp mời đã gửi tới rồi.”
“Ah?”
Cô nghe xong có vẻ tiếc nuối, giọng nói cũng mang theo chút ủy khuất không dễ phát hiện, “Đêm đó anh đưa em về, còn chưa có gặp lại.”
Hoắc Dao nói: “Nhớ tôi à?”
Đầu bên kia không nói gì, nhưng hơi thở giống như lông vũ xẹt qua lỗ tai Hoắc Dao.
Ánh mắt Hoắc Dao ra hiệu cho người trong phòng bao bớt ồn ào, những người đó lập tức im lặng.
Hắn cười cười: “Vậy thì đi cùng tôi.”
“Có thể không?”
“Đương nhiên.” Hắn nói với cô.
*
Ngày hôm sau Hoắc Dao lái xe tới đón Liên Chi, điểm đến là Trung tâm hội nghị quốc tế.
Hôm nay Hoắc Dao mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà, phối với thiết kế hai màu tím nhạt. Người khác mặc chỉ sợ lộ tuổi tác, hắn mặc vào lại có chút tùy tính cùng quý khí.
Đến thời gian tổ chức triển lãm, đại sảnh tràn ngập doanh nhân nổi tiếng cùng các gia đình quyền quý.
Poster giới thiệu dài ngoằng của Thẩm Hi treo dọc theo đại sảnh, mất nửa khuôn viên, Liên Chi là lần đầu tiên tới Trung tâm hội nghị quốc tế, nhưng đối với nơi này lại không thấy xa lạ.
Mỗi nhà thiết kế đều có mơ ước có thể tổ chức triển lãm ở đây một lần.
Liên Chi ngây ngốc mà nhìn nơi này, nhìn xa trông giống như một đám mây, đến gần lại trông như một mê cung.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái vòm trong suốt không góc chết, dưới tòa nhà cao lớn uy nghiêm, con người chỉ nhỏ như hạt cát.
Thẩm Hi vẫn chưa xuất hiện, nhưng một đám nhà báo thân thiết vẫn liên tục quay chụp các tác phẩm mấy năm qua của cô ta trên tường.
Hoắc Dao nhìn thấy mấy người bạn liền tiến tới hàn huyên. Liên Chi dọc theo từng tác phẩm của cô ta xem thử. Mấy năm nay, Thẩm Hi ra mắt khá nhiều tác phẩm, nhưng phong cách cổ điển ngày càng lặp lại của cô ta lại không khiến cho giới nghệ thuật oanh động.
Khi Liên Chi lên đến tầng hai, một đám đông lớn vây quanh trước một khu trưng bày, cô đợi đến khi bọn họ gần như đi hết mới bước tới.
Lúc nhìn thấy rõ tác phẩm, cô sững người ngay tại chỗ.
Bố cục bức tranh sử dụng tông màu đại dương hiếm có, chiếc giường tròn hình vỏ sò miên man bất định, ánh nắng chiều phủ lớp sơn tường, còn có chiếc đèn chùm kiểu tàu du lịch treo trên trần nhà.
Kỳ quái đến mức khiến người ta có cảm giác đang ở giữa đại dương.
Liên Chi vẫn còn nhớ cảm giác kích động khi mang tác phẩm này nộp cho thầy hướng dẫn. Cô từ bỏ phong cách đơn giản hậu hiện đại được công nhận nhiện nay, chấp nhận rủi ro.
Cô muốn nhờ Trương Nguyên Triết giúp cô bình chọn cho “ELLE DECPR”, Trương Nguyên Triết xem xong cũng hết lời khen ngợi, đồng ý ngay lập tức.
Thế rồi hơn nửa năm sau mọi chuyện đã thay đổi.
Bản thảo chỗ Trương Nguyên Triết không cánh mà bay, hắn một mực khẳng định chưa bao giờ nhìn qua, mà bản thảo Liên Chi khôi phục nộp lên lại bị cáo buộc sao chép.
Nhìn thấy tác phẩm mà mình mất gần 300 ngày sửa đi sửa lại, hốc mắt Liên Chi nháy mắt ướt đẫm.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ cô đã có thể đến được đây.
“Madam?”
Liên Chi quay đầu, một người đàn ông trung niên tóc vàng ngoại quốc nhìn cô mỉm cười, tiếng phổ thông lưu loát, “Cô thích tác phẩm này à? Tôi thấy cô nhìn nó lâu lắm rồi.”
Liên Chi nói: “Đúng vậy, nó khiến tôi cảm thấy mình thuộc về tự do.”
“Tự do? Sao lại thấy như vậy?”
Liên Chi nhớ lại ý niệm thiết kế lúc ban đầu, cô sinh ra là cô nhi, nhận được rất ít hơi ấm, nhưng cũng không bằng sinh vật phù du quay cuồng dưới đáy biển, không có gì cản trở.
Cô nhẹ giọng nói: “Nếu tôi sống trong một ngôi nhà như vậy, tôi sẽ đem chính mình tưởng tượng thành một con cá. Ở trong đó là ở nơi tôi thuộc về, là tự do.”
Người đàn ông tóc vàng nghe cô nói xong có chút kinh ngạc: “Ở nước cô có câu, anh hùng đều nghĩ giống nhau. Chỉ là sau này Vivian không còn có tác phẩm nào như vậy nữa.”
Vivian là tên tiếng Anh của Thẩm Hi, ông ta đưa cho Liên Chi danh thiếp, nói về sau có thể sẽ có cơ hội hợp tác.
Liên Chi cầm lên xem, Jeff Steven
Không có lời giới thiệu nào khác, cô lâu lắm không xem tạp chí thiết kế nhất thời không nhớ ra người này.
Liên Chi đi dọc xem các tác phẩm đến ngã rẽ, Thẩm Hi mặc chiếc váy màu nâu nhạt, cùng mấy người trung niên mỉm cười trò chuyện.
Sau khi nhìn thấy Liên Chi, nụ cười của cô ta vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng dịch chuyển.
Liên Chi từng bước một đi về phía cô ta.
“Chúc mừng cô Thẩm Hi. Buổi triển lãm thiết kế hôm nay sợ phải đăng trên báo vài ngày.”
Thẩm Hi giả cười nói: “Cảm ơn.”
“Tác phẩm đoạt giải {Thế giới đáy biển} thực sự rất tuyệt.” Liên Chi nói, “Chỉ đáng tiếc bức tranh bị dính chút vệt trà, nhưng tôi tin Thẩm tiểu thư nhất định sẽ thiết kế ra một tác phẩm tốt hơn.”
Vệt trà là do cô không cẩn thận làm dính vào, lúc đó Trương Nguyên Triết còn thấy đau lòng nói cô vài lời.
Nụ cười của Thẩm Hi cứng đờ, tay cũng không khỏi run lên.
Liên Chi đứng đối diện cô ta, nhỏ giọng nói: “Tiếp tục cười, phóng viên tới rồi.”
Mấy phóng viên tiến tới hỏi một số chủ đề liên quan đến nội dung đăng trên tạp chí.
Thẩm Hi duy trì nụ cười tám răng tiêu chuẩn, trả lời từng câu một.
Sau 30 câu hỏi, cuộc phỏng vấn dần trở nên sắc bén.
“Thẩm tiểu thư, có vẻ như sau khi cô đoạt giải, phong cách thiết kế đã hoàn toàn thay đổi. Cô đang tìm kiếm sự đột phá sao? Nhưng trước mắt mấy năm nay cũng không có tác phẩm xuất sắc nào xuất bản, cô có bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại phong cách trước đây của mình không?
Nụ cười của Thẩm Hi hiếu chút nữa không duy trì được, cô không nhớ rõ mình đã trả lời cái gì, nhanh chóng lừa gạt cho qua.
Nhà báo lại càng sắc bén hơn.
“Ngay khi tác phẩm {Thế giới đáy biển} của cô ra mắt đã vướng vào tranh cãi đạo văn. Cô nhìn nhận vấn đề này như thế nào?”
Chủ đề này quá mức nhạy cảm nên trợ lý nói mấy câu ngăn cản.
Cách đám người, Liên Chi cùng Thẩm Hi đối diện, một người bình tĩnh xem kịch, một người đáy mắt tràn đầy hận ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.