Chương 74: Uy Hiếp
Nhất Khỏa Tử Khương
03/11/2023
Thẩm Hi bưng đĩa trái cây chậm rãi lên lầu, người có tiếng nói nhất Tống gia là ông nội Tống, cô cũng không ngại lấy lòng ông.
Cô đi qua hành lang, thấy cửa thư phòng hơi đóng lại, chỉ còn một khe hở.
Cô đang định đẩy cửa bước vào.
Liền nghe thấy ông nội Tống nói: “Sa thải nữ thư ký kia đi.”
Thẩm Hi trong lòng đại hỉ.
Cô nhìn qua khe cửa, sườn mặt Tống Diệc Châu không có nhiều biểu cảm.
“Tại sao, người không phải là người chưa minh bạch đã vội định tội?”
“Không phải định tội.”
Ông nội Tống thở dài nói, “Vừa rồi ở trên bàn ăn Thẩm nha đầu cố ý vô tình nhắc đến nữ thư ký kia, rõ ràng là trong lòng có khúc mắc.
Hai đứa đính hôn chỉ là chuyện sớm muộn, bớt chuyện phiền toái, tránh cành mẹ đẻ cành con.”
Lời này của ông xem như can thiệp, một điều hiếm khi xảy ra trong ngần ấy năm.
Tống Diệc Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ đẩy qua một tách trà.
Ông cháu nhìn nhau, ánh mắt hắn đen nhánh, không khoan nhượng: “Ông nội, cháu có chừng mực.”
Lời này của hắn chính là cự tuyệt đề nghị của ông nội Tống.
Thẩm Hi ở ngoài cửa cắn cắn mội, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Những lời bóng gió của cô không có tác dụng gì.
Thẩm Hi và Tống Diệc Châu quen nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể dễ dàng nghe ra được ý của hắn.
Hắn sẽ không sa thải Liên Chi.
Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã có ý bảo vệ Liên Chi.
Thẩm Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô không một tiếng động đi xuống lầu.
Đến chỗ không có ai, cô mở điện thoại gọi cho Giang Khải Minh.
Đầu bên kia vừa kết nối, cô liền nức nở: “Chú Giang…”
*
Thứ bảy Liên Chi được rảnh rỗi, không có lịch trình công việc nào.
Cô dành thời gian đến đường Lâm Nam- nơi Vương Thế Trung sống trước khi qua đời.
Mặc dù Vương Thế Trung là một trong những sinh viên đầu tiên áp dụng kiến thức vào thực tế sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thế mà của cải cũng không nhiều, nhưng với tư cách là giảng viên lâu năm, nhà trường cũng không bạc đãi hắn.
Có một căn biệt thự trên đường Lâm Nam.
Cô dạo qua đám ngô đồng tươi xanh, khu phố cũ thảm thực vật nhiều, môi trường trong lành là thứ tốt nhất.
Liên Chi vẫn nhớ năm đó bởi vì thiết kế các dự án nhiều lần chạy đến nhà Vương Thế Trung tìm hắn, vợ hắn lần nào cũng tiếp đón cô rất ân cần. Khi đó cô tràn đầy sức sống, Vương Thế Trung là giáo sư mà cô kính trọng nhất.
Liên Chi đi đến trước một căn biệt thự, chỉ thấy dòng chữ “Nhà họ Vương” được viết trên một tấm bảng cũ đã phai màu.
Hàng rào sắt đã hoen gỉ, Liên Chi nhìn vào bên trong, sân nhà cỏ dại mọc um tùm, như là đã nhiều năm không được xử lý.
Có một người đẩy xe nôi đi ngang qua, Liên Chi liền gọi lại, dò hỏi tình hình cụ thể của chủ nhân biệt thự.
Cô giới thiệu mình là học trò của giáo sư Vương, nhiều năm muốn quay lại thăm hỏi, nhưng phát hiện không có ai.
“Cô gái, giáo sư Vương đã qua đời hai năm trước.” Bà nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, “Lúc đó náo loạn lớn như vậy, cô không biết sao?”
“A?”
Sắc mặt Liên Chi tái nhợt vì kinh ngạc, “Tại sao vậy, người nhà ông ấy đã đi đâu.” Cô vừa nói vừa bật khóc, như thể đang tiếc nuối về sự ra đi của người thầy.
Bà cô nói rằng lúc đó bà mới vừa tới nơi này làm bảo mẫu, chuyện còn kinh động đến cảnh sát, cuối cùng được xác định là do dị ứng phấn hoa.
“Vợ con hắn từ sau chuyện này đã đi sang Đức, không còn gặp lại nữa…”
Câu nói tiếp theo Liên Chi dần thất thần.
Dị ứng phấn hoa?
Cô không nhớ Vương Thế Trung có loại bệnh này, mỗi dịp tốt nghiệp Vương Thế Trung lên đài trao bằng cho sinh viên tốt nghiệp, sinh viên tặng hoa còn ít sao?
Người nhà hắn cũng chấp nhận lý do hàm hồ đó?
Bà cô nói chuyện xong liền vội vàng rời đi, Liên Chi lại không có giải đáp được nghi hoặc, ngược lại trong lòng càng nảy sinh ra nhiều thắc mắc.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trực giác nói cho Liên Chi biết việc này không thể tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Hi, nhưng đã qua mấy năm, cô không có quan hệ ở cục cảnh sát.
Muốn lập lại án nói dễ hơn làm.
Liên Chi đi qua mấy con phố, tâm tình không mấy vui vẻ.
Đột nhiên, vài tiếng còi chói tai vang lên, Liên Chi quay đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao lao thẳng về phía cô, động cơ gầm rú.
Cô giật mình, lùi về sau ngã ra đất.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại cách cô không đến một gang tay, đâm vào cây bên đường.
“Chết tiệt! Cậu có biết lái xe không, thuê người vô dụng!” Người đàn ông trong xe gắt gỏng.
Bàn tay Liên Chi đều trầy xước.
Cô ngồi dưới đất trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi nếu không phải cô nhanh chân, bị đâm chính là cô.
Lúc này, cửa xe mở ra.
Đôi giày da đen tuyền giẫm lên mặt đất.
“Thực xin lỗi tiểu thư, cô không bị thương chứ?”
Liên Chi đột nhiên ngẩng đầu, Giang Khải Minh cười nhìn cô, nói xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt bất hảo lại không có chút nào hối lỗi.
Cô đi qua hành lang, thấy cửa thư phòng hơi đóng lại, chỉ còn một khe hở.
Cô đang định đẩy cửa bước vào.
Liền nghe thấy ông nội Tống nói: “Sa thải nữ thư ký kia đi.”
Thẩm Hi trong lòng đại hỉ.
Cô nhìn qua khe cửa, sườn mặt Tống Diệc Châu không có nhiều biểu cảm.
“Tại sao, người không phải là người chưa minh bạch đã vội định tội?”
“Không phải định tội.”
Ông nội Tống thở dài nói, “Vừa rồi ở trên bàn ăn Thẩm nha đầu cố ý vô tình nhắc đến nữ thư ký kia, rõ ràng là trong lòng có khúc mắc.
Hai đứa đính hôn chỉ là chuyện sớm muộn, bớt chuyện phiền toái, tránh cành mẹ đẻ cành con.”
Lời này của ông xem như can thiệp, một điều hiếm khi xảy ra trong ngần ấy năm.
Tống Diệc Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ đẩy qua một tách trà.
Ông cháu nhìn nhau, ánh mắt hắn đen nhánh, không khoan nhượng: “Ông nội, cháu có chừng mực.”
Lời này của hắn chính là cự tuyệt đề nghị của ông nội Tống.
Thẩm Hi ở ngoài cửa cắn cắn mội, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Những lời bóng gió của cô không có tác dụng gì.
Thẩm Hi và Tống Diệc Châu quen nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể dễ dàng nghe ra được ý của hắn.
Hắn sẽ không sa thải Liên Chi.
Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã có ý bảo vệ Liên Chi.
Thẩm Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô không một tiếng động đi xuống lầu.
Đến chỗ không có ai, cô mở điện thoại gọi cho Giang Khải Minh.
Đầu bên kia vừa kết nối, cô liền nức nở: “Chú Giang…”
*
Thứ bảy Liên Chi được rảnh rỗi, không có lịch trình công việc nào.
Cô dành thời gian đến đường Lâm Nam- nơi Vương Thế Trung sống trước khi qua đời.
Mặc dù Vương Thế Trung là một trong những sinh viên đầu tiên áp dụng kiến thức vào thực tế sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thế mà của cải cũng không nhiều, nhưng với tư cách là giảng viên lâu năm, nhà trường cũng không bạc đãi hắn.
Có một căn biệt thự trên đường Lâm Nam.
Cô dạo qua đám ngô đồng tươi xanh, khu phố cũ thảm thực vật nhiều, môi trường trong lành là thứ tốt nhất.
Liên Chi vẫn nhớ năm đó bởi vì thiết kế các dự án nhiều lần chạy đến nhà Vương Thế Trung tìm hắn, vợ hắn lần nào cũng tiếp đón cô rất ân cần. Khi đó cô tràn đầy sức sống, Vương Thế Trung là giáo sư mà cô kính trọng nhất.
Liên Chi đi đến trước một căn biệt thự, chỉ thấy dòng chữ “Nhà họ Vương” được viết trên một tấm bảng cũ đã phai màu.
Hàng rào sắt đã hoen gỉ, Liên Chi nhìn vào bên trong, sân nhà cỏ dại mọc um tùm, như là đã nhiều năm không được xử lý.
Có một người đẩy xe nôi đi ngang qua, Liên Chi liền gọi lại, dò hỏi tình hình cụ thể của chủ nhân biệt thự.
Cô giới thiệu mình là học trò của giáo sư Vương, nhiều năm muốn quay lại thăm hỏi, nhưng phát hiện không có ai.
“Cô gái, giáo sư Vương đã qua đời hai năm trước.” Bà nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, “Lúc đó náo loạn lớn như vậy, cô không biết sao?”
“A?”
Sắc mặt Liên Chi tái nhợt vì kinh ngạc, “Tại sao vậy, người nhà ông ấy đã đi đâu.” Cô vừa nói vừa bật khóc, như thể đang tiếc nuối về sự ra đi của người thầy.
Bà cô nói rằng lúc đó bà mới vừa tới nơi này làm bảo mẫu, chuyện còn kinh động đến cảnh sát, cuối cùng được xác định là do dị ứng phấn hoa.
“Vợ con hắn từ sau chuyện này đã đi sang Đức, không còn gặp lại nữa…”
Câu nói tiếp theo Liên Chi dần thất thần.
Dị ứng phấn hoa?
Cô không nhớ Vương Thế Trung có loại bệnh này, mỗi dịp tốt nghiệp Vương Thế Trung lên đài trao bằng cho sinh viên tốt nghiệp, sinh viên tặng hoa còn ít sao?
Người nhà hắn cũng chấp nhận lý do hàm hồ đó?
Bà cô nói chuyện xong liền vội vàng rời đi, Liên Chi lại không có giải đáp được nghi hoặc, ngược lại trong lòng càng nảy sinh ra nhiều thắc mắc.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trực giác nói cho Liên Chi biết việc này không thể tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Hi, nhưng đã qua mấy năm, cô không có quan hệ ở cục cảnh sát.
Muốn lập lại án nói dễ hơn làm.
Liên Chi đi qua mấy con phố, tâm tình không mấy vui vẻ.
Đột nhiên, vài tiếng còi chói tai vang lên, Liên Chi quay đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao lao thẳng về phía cô, động cơ gầm rú.
Cô giật mình, lùi về sau ngã ra đất.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại cách cô không đến một gang tay, đâm vào cây bên đường.
“Chết tiệt! Cậu có biết lái xe không, thuê người vô dụng!” Người đàn ông trong xe gắt gỏng.
Bàn tay Liên Chi đều trầy xước.
Cô ngồi dưới đất trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi nếu không phải cô nhanh chân, bị đâm chính là cô.
Lúc này, cửa xe mở ra.
Đôi giày da đen tuyền giẫm lên mặt đất.
“Thực xin lỗi tiểu thư, cô không bị thương chứ?”
Liên Chi đột nhiên ngẩng đầu, Giang Khải Minh cười nhìn cô, nói xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt bất hảo lại không có chút nào hối lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.