Chương 55: Nhớ
Angels yuki
02/05/2017
Từ sau cái lần phát bệnh đó. Nó ngày càng âm trầm lạnh lẽo hơn. Ai đến
gần nó không rét mà cũng run. Ngay cả Kun anh trai nó hỏi gì nó cũng ậm ừ cho qua. Đêm đến nó thường mơ thấy ác mộng, nhưng nó cảm nhận có người
luôn bên nó xoa nhẹ hai hàng mi đang nhíu chặt và thủ thỉ vài câu nó
không nghe rõ. Nhưng đến khi nó bừng tỉnh thì không có ai ở bên cạnh cả, chỉ có bóng đêm bao quanh, trong nó giờ chỉ còn bốn từ " cô đơn, lạc
lõng ". Không biết từ khi nào nước mắt nó rơi tí tách tí tách như mưa
xuống, hai đầu gối co lại, úp mặt xuống gối khóc một trận thật đã rồi
ngủ thiếp đi. Trong thâm tâm nó luôn nghĩ chỉ hôm nay thôi cho nó làm
một con người như trước kia, nó hứa đó. Trong bóng tối có một ánh mắt
nhìn nó không lúc nào rời dù chỉ một giây. Sợ khi hắn chớp mắt một cái
người con gái luôn tỏ ra mạnh mẽ kia lại biến mất. Hừ, nực cười, người
như hắn mà cũng biết sợ ư, thế giới này nhỏ thật, để hắn tìm được người
con gái trước kia đã từng cứu hắn một mạng, mà ông trời cũng thật chớ
trêu vậy, không để hắn gặp nó sớm hơn, nếu không có nhiệm vụ lần này
chắc hắn sẽ chẳng tìm được cô gái năm xưa đâu. Hắn thầm cảm ơn chủ nhân
của mình giao cho hắn nhiệm vụ lần này, hắn quyết không để chủ nhân của
mình thất vọng ( hố hố nam phụ bắt đầu lên sàn, cơ mà lên từ mấy chương
trước rồi )
Kể từ hôm đó Rin biệt tăm biệt tích không thấy đâu, tài liệu của nó cũng không mất, một mảng lộn xộn bừa bãi rơi xuống đầu nó. Nhiều lần Ana khuyên bảo nó nghỉ ngơi để việc này cho cô và nhỏ làm nhưng nó không chịu, cô đành bó tay chạy về than vãn với Kun, anh không đành lòng để cô người yêu bé nhỏ của mình phải buồn phiền, nên chạy qua nhà nó ôm một đống lộn xộn về, nó chỉ biết dở khóc dở cười với ông anh trai của mình
Lại nói kể từ hôm đính ước của nhỏ và Kan hắn biệt tăm biệt tích. Nhiều lần nhỏ có hỏi Kan, nhưng đều không có kết quả mà lại còn bị phạt nữa chứ, nhỏ quay ra trừng mắt với người nằm bên cạnh, cả thân đều đau nhức mà con người này vẫn ăn ngon ngủ kĩ như thế chứ, nhỏ không cam lòng than trời sao người thiệt luôn luôn là người con gái oán trách một hồi nhỏ ngủ lúc nào cũng không hay
Còn hắn khi biết tin nó còn sống khỏi phải nói hắn vui đến cỡ nào, chỉ muốn 24/24 được nhìn thấy nó, nhưng công việc hắn bộn bề chất hàng đống như núi, hắn nhíu đôi mày thanh tú lại, hắn lại nhớ nó rồi, vài ngày không gặp như cách nhau ngàn thu, hắn cầm điện thoại nên. Trên màn hình xuất hiện một cô gái đang mỉm cười đứng cạnh hoa tường vy, nụ cười đó không có một chút tạp chất nào, hắn nở nụ cười nhẹ tay mân mê vào màn hình, ánh mắt chứa đựng sự nhớ nhung da diết, phải chăng hắn yêu nó còn hơn cả tính mạng của hắn rồi hay không. Hắn chỉ muốn ngay bây giờ được nhìn thấy nó, được ôm nó vào lòng thì thầm ba chữ " Anh nhớ em " rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình
* * * * *
Yêu là để hạnh phúc
...vì thế nếu yêu mà không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng.
...Để rồi sau đó, ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm một nửa đích thực còn lại của đời mình đang thất lạc đâu đó trong biển người mênh mông này! Nhớ nhé các bạn
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Kể từ hôm đó Rin biệt tăm biệt tích không thấy đâu, tài liệu của nó cũng không mất, một mảng lộn xộn bừa bãi rơi xuống đầu nó. Nhiều lần Ana khuyên bảo nó nghỉ ngơi để việc này cho cô và nhỏ làm nhưng nó không chịu, cô đành bó tay chạy về than vãn với Kun, anh không đành lòng để cô người yêu bé nhỏ của mình phải buồn phiền, nên chạy qua nhà nó ôm một đống lộn xộn về, nó chỉ biết dở khóc dở cười với ông anh trai của mình
Lại nói kể từ hôm đính ước của nhỏ và Kan hắn biệt tăm biệt tích. Nhiều lần nhỏ có hỏi Kan, nhưng đều không có kết quả mà lại còn bị phạt nữa chứ, nhỏ quay ra trừng mắt với người nằm bên cạnh, cả thân đều đau nhức mà con người này vẫn ăn ngon ngủ kĩ như thế chứ, nhỏ không cam lòng than trời sao người thiệt luôn luôn là người con gái oán trách một hồi nhỏ ngủ lúc nào cũng không hay
Còn hắn khi biết tin nó còn sống khỏi phải nói hắn vui đến cỡ nào, chỉ muốn 24/24 được nhìn thấy nó, nhưng công việc hắn bộn bề chất hàng đống như núi, hắn nhíu đôi mày thanh tú lại, hắn lại nhớ nó rồi, vài ngày không gặp như cách nhau ngàn thu, hắn cầm điện thoại nên. Trên màn hình xuất hiện một cô gái đang mỉm cười đứng cạnh hoa tường vy, nụ cười đó không có một chút tạp chất nào, hắn nở nụ cười nhẹ tay mân mê vào màn hình, ánh mắt chứa đựng sự nhớ nhung da diết, phải chăng hắn yêu nó còn hơn cả tính mạng của hắn rồi hay không. Hắn chỉ muốn ngay bây giờ được nhìn thấy nó, được ôm nó vào lòng thì thầm ba chữ " Anh nhớ em " rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình
* * * * *
Yêu là để hạnh phúc
...vì thế nếu yêu mà không còn cảm thấy hạnh phúc nữa thì hãy chào tạm biệt nhau nhẹ nhàng.
...Để rồi sau đó, ta có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm một nửa đích thực còn lại của đời mình đang thất lạc đâu đó trong biển người mênh mông này! Nhớ nhé các bạn
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.