Sứa Biển

Chương 3

Khoa đầu moi

04/12/2024

Đến quán cà phê,

Hai người vừa uống nước vừa nói chuyện, hai người cười nói với nhau mà không hề biết anh đang ngồi cạnh đó nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh

Sau khi uống xong,cậu và hắn trao đổi số điện thoại và phương thức liên lạc với nhau,cậu tạm biệt hắn rồi đạp xe về

Anh lái xe ngay sau cậu, khi vừa ngang nhau anh đã tức giận hét lớn

-"Tiểu An! Người vừa nãy là ai!?"

Cậu sợ hãi run rẩy

-"Không như anh nghĩ đâu, đó là thầy giáo của em! Vừa nãy bọn em có hiểu lầm nên thầy ấy mới muốn đi uống cà phê làm hoà á" Cậu thút thít

Hai người đỗ lại ở công viên, anh đang không muốn bên cậu nữa may có hắn làm lý do,anh tỏ vẻ thất vọng

-"Chia tay đi!" Anh lạnh lùng không nghe cậu nói mà quay người bỏ đi

Cậu muốn anh nghe cậu giải thích nhưng anh không quan tâm mà lái luôn xe đi, cậu tuyệt vọng chạy theo

Nhưng rồi cũng mệt mà dắt xe về, vừa vào nhà cậu đã thấy cha mẹ đang ngồi đó ký giấy tờ kỳ lạ

Cậu đi vào, em gái cậu đứng bên cạnh mẹ cậu cất tiếng nói

-"Anh chọn bố hay mẹ?" Cô bà hai mắt đã sưng đỏ vì khóc

Bố cậu nhìn cậu gằn giọng

-"Nếu con mà theo mẹ thì đừng mơ mà được học ở trường Y nữa!!!" Ông tức giận

Cậu nghe vậy thì sợ hãi, vì tương lai mà cậu quyết định theo bố, mẹ cậu tức giận nhìn ông.Bà mới chuyển công tác sang nơi khác muốn hai con đi theo

Bà và em gái cậu sau đó rời đi, chỉ còn hai bố con ở trong nhà, cậu cũng không để ý nữa mà bước lên phòng



Cậu vừa vào phòng đã ngồi thụp xuống khóc nấc lên, sao mọi chuyện lại ập đến nhanh chóng như vậy

Hết anh chia tay cậu giờ bố mẹ cậu lại ly hôn,mấy hôm nữa lại phải ra toà, cậu lấy máy ra

Giờ chỉ còn hắn là người để cậu tâm sự, cậu nhắn cho hắn một tin nhắn, hắn ngay lập tức nhắn trả lời lại

Cậu như có một tia hi vọng vào cuộc sống,nỗi tuyệt vọng như tan đi, cậu nhắn tin với hắn tới tận tối

Mắt cậu đỏ hoe vì khóc, cậu ngồi dậy hít một hơi thật sâu để không khóc nữa, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt

Anh lúc này đột nhiên gọi điện cho cậu, cứ nghĩ anh sẽ tha thứ cho cậu nhưng những tiếng động cậu nghe được khiến cậu tuyệt vọng

Tiếng này rất quen, chính là tiếng ân ái của anh và một cô gái, cậu bịt miệng lại trợn tròn mắt kinh ngạc

Những tiếng rên la, la hét được cậu nghe kỹ càng.Cậu ném cái điện thoại vào một góc ôm đùi khóc nức nở

Không ai có thể hiểu được nỗi đau này của cậu,sao nó lại xảy đến với cậu cơ chứ,đúng lúc này bố cậu gõ cửa

-"An ơi! Giờ bố và cô Lan sẽ đi có việc con ở nhà nhé" Ông bỏ đi

Cậu lau nước mắt rồi đi ra mở cửa, người đàn bà phá hủy hạnh phúc gia đình cậu lại chỉ hơn cậu mấy tuổi

Cậu trừng mắt nhìn đôi gian phu dâm phụ mà không thể nào nói, cổ họng cậu đau nhói như có ngàn cây kim đâm vào

Đôi mắt đen láy của cậu giờ nhìn ảm đạm, mái tóc màu nâu giờ ướt sũng vì mồ hôi, cậu đóng cửa lại rồi đi xuống bếp

Cậu rót một cốc nước ấm để uống, nhìn thấy cậu có vẻ không vui ông cũng hơi ngớ người.Đã lâu ông không thấy cậu buồn như này

-"Con sao thế?" Ông thắc mắc

-"Con không sao" Cậu giọng run run trả lời rồi lại quay người đi vào nhà vệ sinh



Ông cũng vội đi với con ả tiểu tam đó bỏ lại mình cậu ở lại, căn biệt thự rộng lớn từng là nơi hạnh phúc nhất của gia đình cậu giờ đã trống vắng không tả được

Giờ ông đi rồi cậu chỉ còn có thể ăn mì,cậu buồn bã pha vội bát mì rồi ra bàn ngồi ăn,một mình trong căn nhà trống không bóng người

Gia đình cậu không có nhiều người hầu vì mẹ cậu thỉnh thoảng mới lên trường, nhưng vệ sĩ của bố cậu thì lại rất đông

Những tên vệ sĩ đi vào xếp trải dài khắp phòng,cậu là người mệt mỏi nhất vì chúng rất ầm ĩ

-"Thưa cậu chủ! Chúng tôi đã có mặt để bảo vệ cậu!" Đội trưởng lên tiếng

Cậu cũng mỉm cười với tên đó

-"Các người ở dưới này đói thì vào bếp ăn nhé,ta đi ngủ trước" Cậu bước lên phòng đóng cửa lại

Cậu bên trong phòng nằm trên giường mà không thể nghĩ nổi một thứ gì, cậu không hiểu tại sao anh lại không nghe cậu giải thích mà đã buông lời chia tay

Chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai hiểu cho cậu nữa hay đơn giản vì anh đã hết tình cảm

Cậu lăn qua lộn lại,sau một hồi cũng quyết định gọi lại cho anh. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của một người con gái

Cô chính là Dương Ngọc Diệp, giáo viên chủ nhiệm năm ấy của hai người. Cô cất tiếng nói

-"Ai vậy?"

Cậu sững sờ tay run rẩy, cậu nói nhỏ

-"Có thể cho tôi gặp Minh Vũ được không?"

Cô cũng đưa máy cho anh, cậu lúc này cũng lấy hết dũng khí để nói

-"Anh vẫn không muốn nghe em giải thích à?"

-"Tôi sớm đã không còn tình cảm với cậu,ta dừng lại được rồi" Anh tắt máy sau đó chặn cả số của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sứa Biển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook