Chương 10:
Trần Nan
04/10/2024
Cô ấy là người hiểu rõ nhất Cố Tinh Đàn nghiêm túc với công việc phục chế tranh và thư pháp cổ như thế nào. Rõ ràng là một người yêu cái đẹp, muốn ngủ cho đẹp nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ phục chế, cô đều làm thêm giờ đến tận tờ mờ sáng.
Cố Tinh Đàn thản nhiên xem bình luận, khi nghe cô ấy nói vậy thì tạm dừng lại một chút, đôi mắt vốn thờ ơ nay dần ảm đạm đi.
Trước khi cô tự đạt được thành tựu nhờ thực lực của mình, cô không thể để lộ thân phận.
Đây là sự kiêu ngạo của Cố Tinh Đàn.
Cũng là…
Không muốn bị ba cô cười nhạo. Miễn để bị gọi là thoát khỏi hào quang của gia đình thì chẳng thể làm nên trò trống gì thật.
Nam Trĩ tin tưởng vào thực lực của Cố Tinh Đàn.
Nhưng thiếu điều kiện thì giỏi đến mấy cũng không làm được gì, cho dù kỹ năng phục chế của cô có cao siêu đến đâu thì cũng phí công vô ích.
Cố Tinh Đàn cúp máy vẫn còn nghe thấy Nam Trĩ lẩm bẩm: “Chắc lần này sẽ không phiền phức gì chứ?”
Phòng tổng thống rất lớn.
Ngoài cửa kính sát đất, ánh đèn rực rỡ chiếu vào nhưng không hề có sự hối hả nhộn nhịp, ngược lại mang đến cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Không ai hiểu được sự cô độc của cô.
Cố Tinh Đàn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đầu óc cực kỳ mệt mỏi, nhắc nhở cô đã đến lúc nghỉ ngơi.
Cơ thể mảnh mai yếu đuối vô thức cuộn tròn vào trong góc.
Là tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn.
…
Khi Dung Hoài Yến trở về đã gần rạng sáng.
Người đàn ông trước giờ vốn tao nhã lịch sự, vì say rượu nên đôi mắt đen như mực lơ đãng lộ ra vài phần sắc bén.
Chỉ lộ ra một đôi tay đã được cư dân mạng khen là những ngón tay đầy cảm giác cấm dục, lúc này đang thoải mái tự nhiên vuốt mái tóc đen ngắn của mình, vầng trán sáng ngời lộ ra, mấy sợi tóc rủ xuống càng tăng thêm sự không đứng đắn tùy ý.
Mãi đến khi ánh mắt anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai cuộn tròn trên giường thì trầm xuống.
Mắt cá chân trắng như tuyết xinh đẹp lộ ra dưới tấm chăn trắng gần như hòa thành một, ngoại trừ màu móng đỏ như rượu sáng bóng trong bóng đêm, thấm đượm sự quyến rũ gợi cảm.
Dung Hoài Yến tháo cà vạt ở cổ ra, vì vô thức dùng quá nhiều sức mà một cái cúc áo rơi xuống.
Giải phóng cần cổ bị giam cầm.
Đối mặt với cô Dung cưới hỏi đàng hoàng của mình, Dung Hoài Yến đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
“Ưm…”
Cố Tinh Đàn vốn ngủ không sâu giấc, rất nhanh cô đã mơ màng mở mắt ra, trong hơi thở là mùi hương lạnh lẽo của gỗ mun cùng hương rượu làm say lòng người, cô vô thức nhíu mày lại: “Sao anh luôn nhân lúc tôi đang ngủ mà… đánh lén vậy.”
Dung Hoài Yến nắm lấy cằm cô, chậm rãi thưởng thức.
Mặc dù anh không thích ngọt nhưng lúc này vẫn rất tập trung.
Giọng nói hơi khàn, nhiễm sự lạnh lùng quyến rũ: “Làm tỉnh rượu.”
Tỉnh cái mẹ ấy.
Đây là cách tỉnh rượu gì vậy?
Đôi mắt Cố Tinh Đàn mông lung, chống lại đôi mắt đầy hoang dã của người đàn ông trong bóng đêm, tâm trí tỉnh táo lại lập tức hoạt động rất nhanh, nảy ra một ý tưởng mới.
Cô giữ lại nút thắt của áo choàng tắm lỏng lẻo quanh eo, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc:
“Không được không được.”
“Tôi không có tâm trạng!”
“Anh sẽ không ép buộc tôi phải không?”
Cố Tinh Đàn đưa ra đòn sát thủ, cô biết rất rõ, Dung Hoài Yến có giáo dưỡng và phẩm chất được dạy dỗ bởi dòng dõi thư hương sẽ không ép buộc vợ của mình.
Quả nhiên Dung Hoài Yến bình tĩnh ngồi dậy, đôi chân thon dài lười biếng, nửa người trên dựa vào đầu giường, nhẹ day giữa hai hàng lông mày.
Ngay sau đó.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn chuyển động. Có lẽ khi thượng đế tạo ra con người đã xem anh là tác phẩm nghệ thuật mà tạo nên, nên mới không có một chỗ nào không hoàn hảo cả, ngay cả nơi người ngoài không nhìn thấy được cũng có tài năng trời sinh.
Vô cùng hoang dã, tràn đầy tính công kích.
Tương phản rất lớn với làn da trắng lạnh cấm dục, vẻ thờ ơ khiêm tốn.
“Đẹp không?”
Cố Tinh Đàn nhếch đôi môi đỏ lên, kéo dài giọng: “Đương nhiên đẹp rồi, dùng lại còn tốt nữa.”
Lúc nào nên khen vẫn phải khen.
“Vậy à?”
Dung Hoài Yến hờ hững ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm như biển, giống như nhìn thấu được tất thảy.
Cố Tinh Đàn cũng không che giấu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối anh:
“Nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ có hứng thú với tranh cổ thôi.”
Đột nhiên cô dừng lại, cố ý nhấn mạnh: “Khi đó thì tôi sẽ vô cùng vui vẻ, mà tôi đã vui vẻ thì sẽ cực kỳ phối hợp.”
“Cho dù anh biến thái cỡ nào thì cũng phối hợp.”
Dung Hoài Yến không đáp lại.
Mấy phút sau, anh chậm rãi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Không có được đáp án.
Cố Tinh Đàn cuống lên, nắm lấy ống tay áo của anh theo bản năng: “Anh đi đâu vậy?”
Khuy măng sét màu xanh tinh xảo ở cổ tay áo không cẩn thận bị cô xé rách.
Dung Hoài Yến nhìn cô từ trên cao xuống, nói với giọng điệu trong trẻo ấm áp như thường ngày: “Biến thái muốn làm chuyện biến thái.”
Đồ thù dai!
Cố Tinh Đàn quăng khuy măng sét kia xuống, tâm trạng bình tĩnh đi vài phần.
Cô nhớ lại phản ứng của anh, biết mình đoán không sai, Dung Hoài Yến đưa cô đến thành phố Bắc vì giấy cổ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng lại, Cố Tinh Đàn chớp mắt nhìn lớp kính mờ rồi nhanh nhẹn đi tới gõ cửa, không sợ làm người bên trong hoảng hốt, vẻ mặt “lương thiện” như muốn giúp đỡ người khác.
“Tổng giám đốc Dung, có cần tôi kêu giúp mấy tiếng không?”
Tiếng nước tí tách bên trong dừng lại mấy giây.
Khi Cố Tinh Đàn nghi ngờ không biết có phải cô không nghe thấy gì không thì cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng trả lời lạnh lùng vô cảm của người đàn ông, lời ít ý nhiều: “Kêu đi.”
Cố Tinh Đàn hắng giọng.
Cô tự nghĩ mình không có kinh nghiệm gì, do dự không biết nên dùng âm thanh như nào mới phù hợp.
Thì đã thấy cửa phòng tắm mở ra.
Người đàn ông quấn khăn tắm nửa người, gương mặt dính nước, mái tóc đen ngắn rũ trước trán, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ dưới ánh đèn trắng sáng chói chang của phòng tắm.
Sau đó cô thấy anh chậm rãi dùng khăn trắng chậm rãi lau mái tóc, vừa hỏi: “Sao em không kêu?”
Thấy đôi mắt cười như không cười của anh, Cố Tinh Đàn lập tức phản ứng lại.
Anh căn bản không giải quyết vấn đề trong phòng tắm!
Anh cố ý!
Cố Tinh Đàn vô tội chớp mắt: “Tôi cũng không ngờ tổng giám đốc Dung lại nhanh như vậy đó?”
Nhanh?
Xương cổ tay của Dung Hoài Yến dừng lại, sau đó anh mỉm cười nói với cô: “Không ngờ cô Dung lại ngại nhanh, lần sau Dung mỗ sẽ càng chậm hơn một chút.”
Cố Tinh Đàn: “!”
Thảm bại.
…
Mặc dù thất bại là vinh quang nhưng mà…
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoài Yến trực tiếp dẫn cô đi tìm cuộn giấy cổ.
Thấy chiếc xe khởi động chạy ra xa trung tâm thành phố, xung quanh dần vắng vẻ.
Cuối cùng anh lái xe vào một ngọn núi còn hoang vắng hơn, Cố Tinh Đàn nhìn sang người cậu chủ ôn hòa cao quý đang ngồi bên cạnh cửa sổ xe, cô rất nghi ngờ đồ bại hoại giả vờ nhã nhặn này có phải đã bộc lộ bản tính biến thái muốn giam cầm cô lên trong ngọn núi gọi trời đất không nghe này không!
“Anh chắc chắn ở đây có người chứ?”
Cô vừa nói xong đã thấy một ngôi biệt thự trang viên kiểu vườn phong cách Liên Xô giữa sườn núi.
Xe đi vào, đôi mắt Cố Tinh Đàn sáng lên.
Nơi này…
Chính là chốn thần tiên trong mơ của cô.
Trang viên không lớn, nhưng mỗi bước chân đều đầy phong cảnh, rất hoang sơ, đi qua cánh rừng trúc xanh mướt thì thấy một ông cụ đang ngồi trong tòa nhà được xây dựng tỉ mỉ.
Ông Đường râu bạc trắng, mặc bộ đồ mùa đông nhà Đường, trên mặt bàn có đặt một bàn cờ, một tay ông ấy cầm quân cờ đen, như thể rất tập trung nhưng mãi không hạ xuống.
Bên cạnh có bếp trà nhỏ đã tắt.
Có thể thấy ông ấy đã ngồi đợi từ lâu.
Cố Tinh Đàn thấy Dung Hoài Yến không quấy rầy ông ấy thì yên lặng chờ đợi, khi ánh mắt vô tình nhìn bàn cờ kia thì trở nên bối rối, cô cũng biết một ít quy tắc cờ vây, có thể hiểu được trình độ của ván cờ, nhưng ván cờ này…
Cô hoàn toàn không hiểu.
Trong lúc cô đang bối rối thì ông Đường đột nhiên nới lỏng đầu ngón tay, quân cờ đen rơi lại vào trong hộp, phát ra tiếng ngọc bích va vào nhau.
Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của ông cụ: “Tôi biết ý định hai người đến đây.”
Ông Đường chỉ vào bàn cờ: “Như này đi, chỉ cần hai người có thể giải được ván cờ này của tôi thì có thể lấy thứ mình muốn.”
Trái tim Cố Tinh Đàn treo lơ lửng, vô thức siết chặt ống tay áo người đàn ông bên cạnh, không nhận ra cô đã vò nó nhăn nhúm.
Dung Hoài Yến nhìn xuống nếp nhăn kia, dần nhíu mày lại.
Anh muốn vuốt lại.
Giây tiếp theo đã thấy Cố Tinh Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hai người bất chợt chạm vào nhau, cô nói: “Ván cờ này có khó giải không?”
Dung Hoài Yến cúi người, ngón tay với khớp xương thon dài rõ ràng miết một quân cờ, quân cờ được làm bằng ngọc, sờ vào rất láng mịn, khiến người chơi cờ yêu thích không muốn buông tay.
Đôi mắt anh nhìn thoáng qua cô, dừng lại mấy giây, giọng nói trong trẻo đè thấp xuống:
“Sách cổ dang dở, cờ cổ khó giải.”
Cố Tinh Đàn thản nhiên xem bình luận, khi nghe cô ấy nói vậy thì tạm dừng lại một chút, đôi mắt vốn thờ ơ nay dần ảm đạm đi.
Trước khi cô tự đạt được thành tựu nhờ thực lực của mình, cô không thể để lộ thân phận.
Đây là sự kiêu ngạo của Cố Tinh Đàn.
Cũng là…
Không muốn bị ba cô cười nhạo. Miễn để bị gọi là thoát khỏi hào quang của gia đình thì chẳng thể làm nên trò trống gì thật.
Nam Trĩ tin tưởng vào thực lực của Cố Tinh Đàn.
Nhưng thiếu điều kiện thì giỏi đến mấy cũng không làm được gì, cho dù kỹ năng phục chế của cô có cao siêu đến đâu thì cũng phí công vô ích.
Cố Tinh Đàn cúp máy vẫn còn nghe thấy Nam Trĩ lẩm bẩm: “Chắc lần này sẽ không phiền phức gì chứ?”
Phòng tổng thống rất lớn.
Ngoài cửa kính sát đất, ánh đèn rực rỡ chiếu vào nhưng không hề có sự hối hả nhộn nhịp, ngược lại mang đến cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Không ai hiểu được sự cô độc của cô.
Cố Tinh Đàn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đầu óc cực kỳ mệt mỏi, nhắc nhở cô đã đến lúc nghỉ ngơi.
Cơ thể mảnh mai yếu đuối vô thức cuộn tròn vào trong góc.
Là tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn.
…
Khi Dung Hoài Yến trở về đã gần rạng sáng.
Người đàn ông trước giờ vốn tao nhã lịch sự, vì say rượu nên đôi mắt đen như mực lơ đãng lộ ra vài phần sắc bén.
Chỉ lộ ra một đôi tay đã được cư dân mạng khen là những ngón tay đầy cảm giác cấm dục, lúc này đang thoải mái tự nhiên vuốt mái tóc đen ngắn của mình, vầng trán sáng ngời lộ ra, mấy sợi tóc rủ xuống càng tăng thêm sự không đứng đắn tùy ý.
Mãi đến khi ánh mắt anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai cuộn tròn trên giường thì trầm xuống.
Mắt cá chân trắng như tuyết xinh đẹp lộ ra dưới tấm chăn trắng gần như hòa thành một, ngoại trừ màu móng đỏ như rượu sáng bóng trong bóng đêm, thấm đượm sự quyến rũ gợi cảm.
Dung Hoài Yến tháo cà vạt ở cổ ra, vì vô thức dùng quá nhiều sức mà một cái cúc áo rơi xuống.
Giải phóng cần cổ bị giam cầm.
Đối mặt với cô Dung cưới hỏi đàng hoàng của mình, Dung Hoài Yến đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt.
“Ưm…”
Cố Tinh Đàn vốn ngủ không sâu giấc, rất nhanh cô đã mơ màng mở mắt ra, trong hơi thở là mùi hương lạnh lẽo của gỗ mun cùng hương rượu làm say lòng người, cô vô thức nhíu mày lại: “Sao anh luôn nhân lúc tôi đang ngủ mà… đánh lén vậy.”
Dung Hoài Yến nắm lấy cằm cô, chậm rãi thưởng thức.
Mặc dù anh không thích ngọt nhưng lúc này vẫn rất tập trung.
Giọng nói hơi khàn, nhiễm sự lạnh lùng quyến rũ: “Làm tỉnh rượu.”
Tỉnh cái mẹ ấy.
Đây là cách tỉnh rượu gì vậy?
Đôi mắt Cố Tinh Đàn mông lung, chống lại đôi mắt đầy hoang dã của người đàn ông trong bóng đêm, tâm trí tỉnh táo lại lập tức hoạt động rất nhanh, nảy ra một ý tưởng mới.
Cô giữ lại nút thắt của áo choàng tắm lỏng lẻo quanh eo, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc:
“Không được không được.”
“Tôi không có tâm trạng!”
“Anh sẽ không ép buộc tôi phải không?”
Cố Tinh Đàn đưa ra đòn sát thủ, cô biết rất rõ, Dung Hoài Yến có giáo dưỡng và phẩm chất được dạy dỗ bởi dòng dõi thư hương sẽ không ép buộc vợ của mình.
Quả nhiên Dung Hoài Yến bình tĩnh ngồi dậy, đôi chân thon dài lười biếng, nửa người trên dựa vào đầu giường, nhẹ day giữa hai hàng lông mày.
Ngay sau đó.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn chuyển động. Có lẽ khi thượng đế tạo ra con người đã xem anh là tác phẩm nghệ thuật mà tạo nên, nên mới không có một chỗ nào không hoàn hảo cả, ngay cả nơi người ngoài không nhìn thấy được cũng có tài năng trời sinh.
Vô cùng hoang dã, tràn đầy tính công kích.
Tương phản rất lớn với làn da trắng lạnh cấm dục, vẻ thờ ơ khiêm tốn.
“Đẹp không?”
Cố Tinh Đàn nhếch đôi môi đỏ lên, kéo dài giọng: “Đương nhiên đẹp rồi, dùng lại còn tốt nữa.”
Lúc nào nên khen vẫn phải khen.
“Vậy à?”
Dung Hoài Yến hờ hững ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm như biển, giống như nhìn thấu được tất thảy.
Cố Tinh Đàn cũng không che giấu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối anh:
“Nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ có hứng thú với tranh cổ thôi.”
Đột nhiên cô dừng lại, cố ý nhấn mạnh: “Khi đó thì tôi sẽ vô cùng vui vẻ, mà tôi đã vui vẻ thì sẽ cực kỳ phối hợp.”
“Cho dù anh biến thái cỡ nào thì cũng phối hợp.”
Dung Hoài Yến không đáp lại.
Mấy phút sau, anh chậm rãi đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Không có được đáp án.
Cố Tinh Đàn cuống lên, nắm lấy ống tay áo của anh theo bản năng: “Anh đi đâu vậy?”
Khuy măng sét màu xanh tinh xảo ở cổ tay áo không cẩn thận bị cô xé rách.
Dung Hoài Yến nhìn cô từ trên cao xuống, nói với giọng điệu trong trẻo ấm áp như thường ngày: “Biến thái muốn làm chuyện biến thái.”
Đồ thù dai!
Cố Tinh Đàn quăng khuy măng sét kia xuống, tâm trạng bình tĩnh đi vài phần.
Cô nhớ lại phản ứng của anh, biết mình đoán không sai, Dung Hoài Yến đưa cô đến thành phố Bắc vì giấy cổ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng lại, Cố Tinh Đàn chớp mắt nhìn lớp kính mờ rồi nhanh nhẹn đi tới gõ cửa, không sợ làm người bên trong hoảng hốt, vẻ mặt “lương thiện” như muốn giúp đỡ người khác.
“Tổng giám đốc Dung, có cần tôi kêu giúp mấy tiếng không?”
Tiếng nước tí tách bên trong dừng lại mấy giây.
Khi Cố Tinh Đàn nghi ngờ không biết có phải cô không nghe thấy gì không thì cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng trả lời lạnh lùng vô cảm của người đàn ông, lời ít ý nhiều: “Kêu đi.”
Cố Tinh Đàn hắng giọng.
Cô tự nghĩ mình không có kinh nghiệm gì, do dự không biết nên dùng âm thanh như nào mới phù hợp.
Thì đã thấy cửa phòng tắm mở ra.
Người đàn ông quấn khăn tắm nửa người, gương mặt dính nước, mái tóc đen ngắn rũ trước trán, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ dưới ánh đèn trắng sáng chói chang của phòng tắm.
Sau đó cô thấy anh chậm rãi dùng khăn trắng chậm rãi lau mái tóc, vừa hỏi: “Sao em không kêu?”
Thấy đôi mắt cười như không cười của anh, Cố Tinh Đàn lập tức phản ứng lại.
Anh căn bản không giải quyết vấn đề trong phòng tắm!
Anh cố ý!
Cố Tinh Đàn vô tội chớp mắt: “Tôi cũng không ngờ tổng giám đốc Dung lại nhanh như vậy đó?”
Nhanh?
Xương cổ tay của Dung Hoài Yến dừng lại, sau đó anh mỉm cười nói với cô: “Không ngờ cô Dung lại ngại nhanh, lần sau Dung mỗ sẽ càng chậm hơn một chút.”
Cố Tinh Đàn: “!”
Thảm bại.
…
Mặc dù thất bại là vinh quang nhưng mà…
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoài Yến trực tiếp dẫn cô đi tìm cuộn giấy cổ.
Thấy chiếc xe khởi động chạy ra xa trung tâm thành phố, xung quanh dần vắng vẻ.
Cuối cùng anh lái xe vào một ngọn núi còn hoang vắng hơn, Cố Tinh Đàn nhìn sang người cậu chủ ôn hòa cao quý đang ngồi bên cạnh cửa sổ xe, cô rất nghi ngờ đồ bại hoại giả vờ nhã nhặn này có phải đã bộc lộ bản tính biến thái muốn giam cầm cô lên trong ngọn núi gọi trời đất không nghe này không!
“Anh chắc chắn ở đây có người chứ?”
Cô vừa nói xong đã thấy một ngôi biệt thự trang viên kiểu vườn phong cách Liên Xô giữa sườn núi.
Xe đi vào, đôi mắt Cố Tinh Đàn sáng lên.
Nơi này…
Chính là chốn thần tiên trong mơ của cô.
Trang viên không lớn, nhưng mỗi bước chân đều đầy phong cảnh, rất hoang sơ, đi qua cánh rừng trúc xanh mướt thì thấy một ông cụ đang ngồi trong tòa nhà được xây dựng tỉ mỉ.
Ông Đường râu bạc trắng, mặc bộ đồ mùa đông nhà Đường, trên mặt bàn có đặt một bàn cờ, một tay ông ấy cầm quân cờ đen, như thể rất tập trung nhưng mãi không hạ xuống.
Bên cạnh có bếp trà nhỏ đã tắt.
Có thể thấy ông ấy đã ngồi đợi từ lâu.
Cố Tinh Đàn thấy Dung Hoài Yến không quấy rầy ông ấy thì yên lặng chờ đợi, khi ánh mắt vô tình nhìn bàn cờ kia thì trở nên bối rối, cô cũng biết một ít quy tắc cờ vây, có thể hiểu được trình độ của ván cờ, nhưng ván cờ này…
Cô hoàn toàn không hiểu.
Trong lúc cô đang bối rối thì ông Đường đột nhiên nới lỏng đầu ngón tay, quân cờ đen rơi lại vào trong hộp, phát ra tiếng ngọc bích va vào nhau.
Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của ông cụ: “Tôi biết ý định hai người đến đây.”
Ông Đường chỉ vào bàn cờ: “Như này đi, chỉ cần hai người có thể giải được ván cờ này của tôi thì có thể lấy thứ mình muốn.”
Trái tim Cố Tinh Đàn treo lơ lửng, vô thức siết chặt ống tay áo người đàn ông bên cạnh, không nhận ra cô đã vò nó nhăn nhúm.
Dung Hoài Yến nhìn xuống nếp nhăn kia, dần nhíu mày lại.
Anh muốn vuốt lại.
Giây tiếp theo đã thấy Cố Tinh Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hai người bất chợt chạm vào nhau, cô nói: “Ván cờ này có khó giải không?”
Dung Hoài Yến cúi người, ngón tay với khớp xương thon dài rõ ràng miết một quân cờ, quân cờ được làm bằng ngọc, sờ vào rất láng mịn, khiến người chơi cờ yêu thích không muốn buông tay.
Đôi mắt anh nhìn thoáng qua cô, dừng lại mấy giây, giọng nói trong trẻo đè thấp xuống:
“Sách cổ dang dở, cờ cổ khó giải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.