Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 9:

Trần Nan

04/10/2024

Ba phút sau, dưới ánh mắt khiếp sợ của nhân viên, chị đẹp quyến rũ kiêu ngạo phô trương này đã được thư ký Giang cung kính mời vào thang máy đặc biệt của giám đốc.

Cùng ngày hôm đó, trong nhóm của tập đoàn Dung Thị bùng nổ.

[Aaa, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?]

[Trước đây tôi nghe cấp trên của tôi từng nói, tổng giám đốc Dung giấu giếm nuôi người đẹp, chỉ sợ là người này.]

[Tôi có một suy đoán to gan, mấy ngày hôm trước ở cổ của tổng giám đốc Dung có dấu móng tay rất dài… mọi người đoán xem.]

[Wow… Dung túng quá rồi!]

[Tổng giám đốc Dung tỏa sáng như ánh trăng, như tuyết trên núi cao của chúng ta, sắp… hạ phàm rồi sao?]

[…]

Văn phòng tổng giám đốc.

Cố Tinh Đàn bị mọi người bàn tán xôn xao đang ngồi trên bộ sofa da trắng, đôi mắt như nước mùa thu cụp xuống, lướt xem hàng chữ trong điện thoại.

Dung Hoài Yến thản nhiên pha trà, từng động tác đều đầy sự tao nhã, lộ ra phong thái cao quý được nuôi dưỡng bởi danh gia vọng tộc có bề dày trăm năm, thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Trong căn phòng này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục, hương trà lượn lờ, lại chất thêm sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Khiến cho thư ký Giang đứng bên cạnh càng hốt hoảng sợ hãi hơn.

Mãi đến khi đôi môi đỏ mọng của Cố Tinh Đàn nở nụ cười lạnh lùng, phá vỡ sự yên tĩnh.

Cô tìm kiếm các quy định pháp luật trên trang web ở điện thoại rồi đưa mắt nhìn Dung Hoài Yến: “Anh dùng dáng vẻ giả vờ đứng đắn này để lừa cô gái ngây thơ như tôi sao?”

“Pháp luật quy định, nhà gái không muốn chính là trái pháp luật!”

Là thư ký toàn năng, nhìn thấy vấn đề niềm tin giữa sếp và vợ sếp đang trên bờ vực sụp đổ.

Anh ấy lập tức tiến lên, liều chết góp ý: “Thưa cô chủ, về giấy tờ cổ, tổng giám đốc Dung không hề cố ý mà là bà chủ đã tự tiện đưa bộ sưu tập cất giữ trong nhà cũ đưa cho cô Đường mà chưa có sự cho phép, trước đây tổng giám đốc Dung cũng không biết chuyện này.”

Cố Tinh Đàn không muốn nghe viện cớ, mặt cô không hề thay đổi mà liếc nhìn anh ấy một cái: “Đây là chuyện gia đình.”

Ý tứ rất rõ ràng, không cần anh ấy nói thay anh.

Thư ký Giang hiểu rõ tình hình mà ngậm miệng lại.

Thật ra Dung Hoài Yến không hề tức giận, anh nhếch môi cười nhạt.

Ngón tay như ngọc chạm vào chén trà tinh tế, chậm rãi đẩy đến trước mặt Cố Tinh Đàn, cất giọng lạnh lùng: “Hạ hỏa đi.”

Không khác gì đấm vào bông, người ta còn chẳng thèm tiếp chiêu.

Cố Tinh Đàn hít sâu vài hơi, cầm tách trà lên, muốn uống một ngụm trà đè nén sự khó chịu của mình, ai ngờ đôi môi đỏ vừa chạm vào vành chén sứ lại chợt nghe thấy anh chậm rãi nói một câu: “Nói nhiều như vậy không thấy đau lưỡi à?”

Môi cô vô thức mím lại, nhìn vào màn sương bốc hơi nóng của chén trà.

Tên chó chết.

Không biết cái gì nên nói, cái gì không à.

Trong lúc Cố Tinh Đàn đang cầm tách trà, uống cũng không được mà không uống cũng không được thì cách lớp hơi mỏng, ánh mắt Dung Hoài Yến mơ hồ đảo qua gương mặt đang đanh lại của cô gái.

Nhìn rõ mới thôi.

Vì vậy anh ra hiệu cho thư ký Giang đang ngồi trồng nấm trong góc, bình tĩnh nói: “Hạ lệnh xuống, bảo bọn họ trong vòng một tuần phải chuyển ra khỏi nhà cũ.”



Từ khi ông nội qua đời, nhà cũ trống trải, Dung Hoài Yến không ngăn cản đón bọn họ vào ở.

Mấy tháng ngắn ngủi, họ đã coi nhà cũ như đồ của mình, thậm chí còn dám tự tiện mang cho những thứ trong phòng sưu tầm đi.

Ngón tay dài của Dung Hoài Yến xoa tách trà tráng men một lúc, như đang nghĩ điều gì đó: “Nhân tiện, khóa thẻ của Dung Đinh Đinh lại.”

Giết gà dọa khỉ.

Thư ký Giang đáp lại, lập tức đi làm.

Mãi đến khi cửa văn phòng đóng lại, anh ấy vẫn không nhịn được mà run sống lưng lên, càng sợ thủ đoạn tàn nhẫn của tổng giám đốc Dung hơn.

Bởi đến cả ba mẹ ruột cũng bạc tình như vậy.

Không hổ là người nắm trong tay một tập đoàn lớn như Dung Thị.

Thậm chí cô Dung càng đáng sợ hơn.

Bởi vì cô dám làm càn trước mặt tổng giám đốc Dung mà không bị làm sao.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ nên bây giờ Cố Tinh Đàn đã có thể thả lỏng.

Hàng lông mi của cô rũ xuống, có lẽ do hơi nóng bốc hơi nên đôi mắt hơi ửng hồng lên trông rất tủi thân, đôi môi mím chặt lại: “Nhưng giấy của tôi không còn nữa rồi.”

“Hơn nữa tối hôm qua anh còn làm tôi đau…”

Cô nhấn mạnh: “Đến bây giờ vẫn còn đau!”

Cho nên xử lý bọn họ có tác dụng gì chứ?

Cô vẫn phải chịu tủi thân mà?

Quan trọng là…

Không chỉ như vậy!

Khảo sát phục chế không hoàn thành thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Dung Hoài Yến thưởng thức kỹ năng diễn xuất ba phần thật bảy phần giả của cô Dung rồi mới thản nhiên đứng lên, mặc áo khoác dài được treo gọn gàng bên cạnh, chậm rãi nhắc nhở cô: “Đi thôi.”

Cố Tinh Đàn nhìn tấm lưng cao thẳng của người đàn ông, lông mi khẽ run rẩy, vẻ mặt nghi ngờ.

Đây là hành động gì vậy, cô đi theo sau anh theo bản năng: “Đi đâu vậy?”

“Đưa em đi tìm phương pháp bí mật giảm đau.”

Ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của Dung Hoài Yến chống lên ván cửa cao chót vót, nghiêng người nhìn vào đôi mắt bối rối của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, giọng điệu đầy thâm thúy.



Chín giờ tối, thành phố Bắc.

Phòng tổng thống ở khách sạn.

Trong căn phòng sang trọng tràn ngập mùi hương êm dịu khiến người ta thoải mái.

Cố Tinh Đàn lại khó mà bình tĩnh được, cô đến tìm Dung Hoài Yến là vì để tính sổ cơ mà? Sao trong thời gian ngắn ngủi sao lại biến thành đi công tác một chuyến vượt núi vượt biển đến thành phố Bắc với anh rồi.

Thư ký đi cùng đích thân phục vụ bữa tối xa hoa cho cô Dung và giải thích: “Tổng giám đốc Dung còn có tiệc rượu, tối nay sẽ quay lại sau, anh ấy bảo cô ngủ trước, không cần đợi ạ.”

Ai muốn đợi anh.



Mặt mày Cố Tinh Đàn xinh đẹp quyến rũ, lúc này có hơi mệt mỏi nên dựa vào cạnh cửa, nghe thư ký nói xong thì mới đóng cửa lại.

Cô liếc nhìn món ngon trên bàn rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.

Không muốn ăn chút nào.

Mặc chiếc áo choàng tắm mới tinh dài đến mắt cá chân, Cố Tinh Đàn lười biếng ngồi trước gương trang điểm, đầu ngón tay trắng nõn bôi một ít kem từ từ thấm vào làn da.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp không son phấn.

Cô ngẩn người suy đoán mục đích Dung Hoài Yến đưa cô đến nơi này.

Chiếc điện thoại bên cạnh đột ngột rung lên.

Cố Tinh Đàn rũ mắt nhìn, là Nam Trĩ gửi liên tiếp mấy hình ảnh đến.

Cô hơi nhướng mày lên, mở WeChat ra xem.

Từng dấu chấm than đầy kích động của Nam Trĩ hiện ra:

Fan CP số một của cô Cố và cậu chủ Dung: [Cô giáo ơi! Cô lại lên hot search rồi!]

Cố Tinh Đàn nhìn thấy ID mới của cô ấy thì nhíu mày: [Sao em lại để tên thế này?]

Fan CP số một của cô Cố và cậu chủ Dung: [Trời ạ sao cô lại quan tâm cái này? Trọng điểm là hiện giờ không chỉ có một mình em mà là toàn bộ cư dân mạng đều đang bàn tán xôn xao kia kìa.]

Thế nên cô ấy mới không thể chờ được mà vội vàng chiếm vị trí fan CP số một xịn xò đẳng cấp đầu tiên trước.

Đến khi Cố Tinh Đàn mở Weibo ra thì mới hiểu mọi chuyện.

Hóa ra lúc trước có một cô gái ở cùng khoang hạng nhất đã nhận ra cô nên lén chụp mấy bức ảnh.

Bàn chân nhỏ nhắn mềm mại như ngọc trai của Cố Tinh Đàn dẫm lên tấm thảm xám với vẻ lạnh lùng và bước đến bên giường.

Cô uể oải ấn vào Weibo.

Blogger: “Aaa, đoán xem tôi tình cờ gặp ai? Chính là người phục chế xinh đẹp nhất Cố Tinh Đàn, trời ơi, người thật còn đẹp hơn trong video, góc nghiêng đỉnh quá, wow, tiên nữ hạ phàm! Quan trọng là bạn trai cô ấy cũng siêu cấp đẹp trai, nhưng tiếc là quá xa nên hình ảnh hơi mờ, không tiện chụp thẳng mặt. Hình minh họa.”

Trong ảnh, cô gái tựa như người đẹp ngủ trong rừng, cả người như chìm vào ghế ngồi lớn của khoang hạng nhất, ánh sáng từ bên ngoài rải lên hàng mi dài của cô tạo nên một cái bóng mờ. Cố Tinh Đàn là người đẹp không dao kéo nên cho dù ngủ cũng không che giấu được khuôn mặt tuyệt đẹp này. Càng đáng chú ý hơn là bên dưới cô có một đôi bàn tay trắng lạnh với những khớp xương rõ ràng của đàn ông vô tình lọt vào ống kính, có thể thấy được là đang đắp chăn cho cô.

Cố Tinh Đàn ngạc nhiên nhìn bàn tay quen thuộc trong bức ảnh, còn tưởng rằng là thư ký đi cùng giúp đỡ.

Bên dưới có hai luồng bình luận.

Một là khen giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng của cô, xin cô bước vào giới giải trí, nâng cao giá trị ngoại hình trung bình của giới giải trí.

Hai là mắng cô thích tạo sự chú ý, không tập trung làm công việc của mình, người làm việc phía sau hậu trường mà suốt ngày xuất đầu lộ diện.

Tất nhiên là vế sau là do có người biết tí chuyện trong ngành phục chế tiết lộ:

“Cái cô này gần đây chẳng phải đang đóng cửa tu sửa tranh để qua khảo sát nhận chức sao, thế mà vẫn còn thời gian ra ngoài, không lẽ từ bỏ rồi à? Hay là sợ không vượt qua được?”

Điều có thể khơi dậy lòng nổi loạn nhất trên thế giới chính là sự đối xử bất công.

Trong khoảng thời gian này, Nam Trĩ đối mặt với đủ loại xa lánh, chửi bởi cô Cố của mình đã không thể kiềm chế được nữa.

Cô ấy thấy bình luận này suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

“Cô khiêm tốn quá đi mất! Nếu bọn họ biết cô là cháu ngoại của nhà phục chế bảo vật quốc gia Đàm Trinh Khanh, từ nhỏ đã theo ông cụ học tập, xem ai còn dám xem thường kỹ thuật phục chế của cô nữa!”

Nam Trĩ cảm thấy rất không công bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook