Chương 14:
Trần Nan
04/10/2024
# Trang livestream nào đó chợt xuất hiện búp bê ma #
Đề tài hút khách này vừa xuất hiện đã quét ngang một phạm vi nhỏ của app livestream.
Vừa kết thúc lần livestream đầu tiên.
Cố Tinh Đàn lười biếng dựa vào chiếc ghế bành bằng gỗ trầm hương, đeo gọng kính vàng tinh xảo, mặt mày lộ ra vẻ xinh đẹp mỹ miều động lòng người. Cô lướt bình luận của dân mạng, không khỏi cong môi nở một nụ cười ranh mãnh.
Nam Trĩ lại đang phải trả lời những câu hỏi của giám đốc ở phía bên kia.
"Đúng đúng đúng, đó cũng là một cách hút fan."
"Ông xem đi, fan của chúng ta tăng lên rất nhanh, livestream thêm vài lần nữa là đến lượt chúng ta kéo anh bạn hàng xóm Yangbo rồi đó."
"..."
Nam Trĩ vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện với cấp trên, cảm thấy mình già đi cả chục tuổi.
Cô ấy quay đầu thấy Cố Tinh Đàn đang thảnh thơi cầm điện thoại nhắn tin, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nói: "Cô Cố, cô đang làm gì vậy!"
Cố Tinh Đàn chống khuỷu tay lên tay ghế, ngón tay thon dài trắng nõn đẩy gọng kính, nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại đen tuyền trượt qua bờ vai gầy mong manh rơi rụng xuống cái ghế bành cổ, ra vẻ vô tội: "Họ nói tôi xấu."'
Chuyện này ai mà nhịn được?
Nam Trĩ: "?"
Thế nên, cô chiêu này bèn dùng tài khoản vừa được xét duyệt "Nhà phục chế Cố Tinh Đàn" đăng một đoạn văn ngắn khoảng 500 chữ miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp của mình ư?
Cư dân mạng đều mang tâm lý trái ngược cả thôi.
Bọn họ bị Cố Tinh Đàn nói một trận thì bắt đầu la lối om sòm, đăng ảnh chụp màn hình của cô dưới phần bình luận.
Nam Trĩ là người dễ kích động, cô ấy không chịu nổi bèn ôm ngực rồi tỏ vẻ trời sụp đất nứt nói: "Cô Cố, này là cô bị bôi nhọ đó! Vậy mà cô còn thích thú ngồi xem nữa!"
Tâm lý phải cứng rắn đến mức nào vậy!
Bôi nhọ?
Mà khoan?
Hàng mi dài của Cố Tinh Đàn rung nhẹ, đôi con ngươi vốn thong dong bình tĩnh cuối cũng cũng dao động.
Cô chợt nhớ tới lịch sử bị bôi nhọ mà khiến cô cảm thấy hổ thẹn cả đời.
Ngón trỏ xinh xắn lập tức khẽ vuốt, chuyển đến giao diện WeChat.
Cố Tinh Đàn kéo xuống một lúc lâu mới tìm được ảnh đại diện trắng bóc giữa một loạt ảnh đại diện lòe loẹt.
Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại từ lần trước.
Cố Tinh Đàn hơi mím đôi môi đỏ mọng, dưới ánh đèn bất giác toát ra đôi nét lạnh lùng xinh đẹp. Cô yên lặng suy nghĩ một lát, mới gõ từng chữ một...
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Tổng giám đốc Dung, anh đỡ sốt hơn chút nào chưa?]
Cố Tinh Đàn nghiêng đầu ngó sắc trời bên ngoài.
Đã 9 giờ tối.
Cô chột dạ kiểm điểm: hình như quan tâm hơi trễ thì phải.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động trong lòng bàn tay cô khẽ rung một cái.
Cố Tinh Đàn rũ mắt nhìn, lọt vào trong tầm mắt là tin nhắn trả lời.
Rhy: [Nhờ ơn bà Dung, sau khi hoạt động đổ mồ hôi đã hết sốt rồi.]
Trong đầu Cố Tinh Đàn thoáng chốc hiện lên cảnh tượng xấu hổ mình đè người ta lên đầu giường. Cô cố gắng không đỏ mặt, nhưng khóe mắt lại không khỏi nhuộm chút ráng đỏ.
Điều đó khiến cho Nam Trĩ cũng phải liếc qua cô mấy lần.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ khẽ cắn đôi môi dưới của mình. Cô biết ngay tên khốn thù dai Dung Hoài Yến kia chắc chắn không có quên chuyện này.
Anh chắc chắn đang ám chỉ cô.
Cố Tinh Đàn bỗng đứng phắt dậy rồi đi thẳng ra ngoài, tiện thể lắc lắc ngón tay với Nam Trĩ: "Tan tầm, về nhà đây."
Nam Trĩ: "..."
Cứ thế đi về à?
Vậy dư luận trên mạng phải làm sao đây?
Nam Trĩ đi theo phía sau cô Cố, buồn bực nói: "Cô Cố, em cảm thấy cô cần có một đội ngũ riêng."
"Đội ngũ riêng gì?"
Cố Tinh Đàn thuận miệng hỏi.
"Đội ngũ truyền thông."
Nam Trĩ định ngày mai sẽ đi xin lãnh đạo!
Cố Tinh Đàn tùy tiện xua tay, không chút để ý cười khẽ nói: "Tôi cũng không phải ngôi sao nổi tiếng gì."
Giám đốc mà đồng ý mới là lạ.
...
Gần 11 giờ, Cố Tinh Đàn mới về đến nhà.
"Dung..." Hoài Yến đâu?
Cô vừa nói một chữ đã gặp phải nụ cười tao nhã đầy lịch thiệp của quản gia, lập tức đổi giọng, rụt rè nhã nhạn hỏi: "Anh nhà tôi đâu?"
Quản gia nhận lấy chiếc áo măng tô của cô, dịu giọng đáp: "Cậu chủ đang ở phòng vẽ tranh trên lầu hai, cô có thể lên đó."
Phòng vẽ tranh?
Bước chân lên lầu của Cố Tinh Đàn khựng lại, ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn cầu thang bóng loáng âm ấm như nhớ đến cái gì đó.
Quản gia thấy cô đứng im bèn nói tiếp: "Cậu chủ nói thứ cô muốn đang ở trong phòng vẽ tranh."
Chậc.
Dung Hoài Yến quả nhiên biết mục đích của mình.
Để có thể đàm phán tốt hơn với Dung Hoài Yến, Cố Tinh Đàn bèn đến phòng tắm tắm rửa trước để chuẩn bị tinh thần, tiện thể lên kế hoạch sẵn trong đầu.
Ai ngờ, cửa phòng vẽ tranh chỉ khép hờ, Cố Tinh Đàn vươn tay ra định gõ bèn khựng lại, lập tức quên sạch mọi kế hoạch nghĩ sẵn trong đầu.
Cô rũ mắt nhìn tấm thảm hình học dưới sàn, mím đôi môi đỏ, làn váy ngủ màu trắng tinh khôi khẽ đung đưa theo cái bóng.
Lúc này, bên trong vang lên một giọng nói nhàn nhạt trong trẻo: "Không dám vào à?"
Phép khích tướng này cực kỳ hiệu quả.
Cố Tinh Đàn trực tiếp đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là phong cách thiết kế đơn giản nhưng trang nhã của căn phòng. Đáng chú ý nhất lại là chiếc bàn vẽ vân gỗ màu trắng dài mấy mét và một loạt cọ được sắp xếp theo trình tự dùng cho những dòng mực khác nhau. Vừa nhìn đã biết là được đặt làm riêng với giá trị xa xỉ.
Và cả người đàn ông đứng trước bàn lại có khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh, khớp xương ngón tay nuột nà như ngọc cầm một cây cọ mảnh đang vẽ gì đó, vẫn chưa ngước mắt lên.
Trông anh cực kỳ trang nhã, toát ra khí chất của một cậu ấm con nhà thế gia đang thong dong nhàn nhã vẽ tranh.
Cố Tinh Đàn nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc của mình, mím môi, giống như có hơi căng thẳng trước khung cảnh trong phòng vẽ tranh, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt anh: "Ai nói tôi không dám vào."
Cô chẳng những vào, còn đi đến trước mặt anh.
Cố Tinh Đàn vừa nói xong, Dung Hoài Yến cũng vẽ xong nét cuối cùng, sau đó chậm rãi đặt cọ xuống.
Tiếp theo, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt trong vắt nhưng lạnh lẽo như vực sâu lẳng lặng rồi khẽ cong đôi môi mỏng, thuận tay nhặt lên chiếc điện thoại di động đặt trên bàn và hỏi: "Muốn à?"
Ánh mắt của Cố Tinh Đàn lướt qua các ngón tay của anh.
Tất cả là lịch sử đen tối của mình, phải xóa hết, không thì sau này sao dám chường mặt ra gặp ai nữa. Mà quan trọng là còn bị anh nắm lấy nhược điểm nữa chứ!
Sau khi tự mình thôi miên mình xong, Cố Tinh Đàn mới nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào mới chịu xóa nó hả?"
Khóe mắt cô lại thoáng thấy đóa Tây Phủ hải đường xinh đẹp trên tờ giấy đặt trên bàn, chỉ với vài nét phác họa đơn giản lại trông cực kỳ sống động, dường như đang hiện hữu.
Một họa sĩ bậc thầy.
Nhưng...
Cố Tinh Đàn lại hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh: "Ngoài việc bảo tôi vẽ tranh."
Có chết cô cũng không vẽ tranh!
"Được thôi, có điều..."
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến vân vê xác ngoài kim loại của chiếc điện thoại, nhẹ nhàng đồng ý với yêu cầu của cô.
Tuy nhiên, chưa chờ Cố Tinh Đàn vui vẻ.
Kế tiếp.
Anh ném bức Tây Phủ hải đường chỉ mới vẽ một đóa hoa xuống dưới đất, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn, từ tốn cất lời: "Không cần em phải cầm cọ vẽ, cô Dung có bằng lòng dâng mình để Dung mỗ cầm bút vẽ tranh không?"
Anh dùng một khuôn mặt đứng đắn chính trực để nói ra những lời đầy phóng đãng.
Đôi mắt ung dung của Cố Tinh Đàn lập tức trợn to, một người nhanh mồm dẻo miệng như cô lại bị sự suồng sã của anh khiến cho sửng sốt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi, phải giúp anh... vẽ tranh thế nào?"
Mấy phút sau, Dung Hoài Yến đã tự mình biểu thị cho cô Dung thấy mình vẽ tranh như thế nào.
Phòng vẽ tranh gần như chiếm một nửa diện tích lầu hai.
Vòng qua vách ngăn hình cung nữ kiểu cổ, bên trong là một gian phòng nghỉ ngơi riêng đặt một chiếc ghế quý phi cực kỳ sang trọng. Người đàn ông anh tuấn cao quý với vóc dáng cường tráng, mặc sơ mi đen bế một cô gái mặc chiếc váy sa tanh màu trắng. Dưới ánh đèn, từng miếng vải rơi rụng như có sắc vàng chảy xuôi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, chúng đã bị đôi bàn tay hoàn mỹ có khung xương rõ ràng chậm rãi vén lên.
Thoáng chốc, làn váy đã bị kéo lên sát mép đùi.
Ngón tay Cố Tinh Đàn siết chặt cổ áo anh, khóe mắt thoáng thấy cây cọ dính mực đỏ trong tay anh, ngẩn ngơ một lát mới phản ứng được là anh định vẽ chỗ nào: "Tôi, hối, hận, rồi!"
Nhưng ngay sau đó.
Một chiếc điện thoại có khung kim loại trông cực kỳ hiện đại đã được nhét thẳng vào tay cô.
Bờ môi mỏng của anh mấp máy nhả ra đúng hai chữ, lời ít ý nhiều: "Xóa đi."
Chiếc điện thoại mà cô mơ ước bao lâu nay giờ đã ở ngay trước mắt, sự chú ý của Cố Tinh Đàn cũng bị cuốn đi theo.
Sau khi xóa xong.
Tên khốn Dung Hoài Yến kia sẽ không bao giờ có thể đe dọa cô nữa!
Ngón tay thon dài lập tức mở chiếc điện thoại không đặt mật khẩu rồi tìm kiếm mục ghi âm.
"Anh ghi âm bằng cái gì?"
Dung Hoài Yến đã vẽ được nét đầu tiên.
Cùng với đó là giọng nói lạnh lẽo như băng phảng phất bay từ trên đỉnh núi tuyết xuống: "Tự tìm đi."
Hừ!
Đầu cọ vừa rơi xuống còn có chút lạnh, làn da cô lập tức dính lên chút sắc đỏ tươi đẹp.
Đầu cọ theo từng động tác phác họa không nhanh không chậm của anh, mang lại cảm giác như Dung Hoài Yến đang vẽ một tác phẩm xuất sắc không gì sánh bằng nào đó.
Cành hoa uốn lượn, sắc đỏ dần thành hình.
Khi Dung Hoài Yến bắt đầu phác họa từng đóa Tây Phủ hải đường.
Lông mi Cố Tinh Đàn run rẩy như cánh bướm, lâu lâu mới chớp một chút, dựa lưng vào lồng ngực anh. Cách một lớp vải, cô như thể cảm giác được từng tiếng tim đập đầy vững chãi của anh.
Trong khi cô ép đang mình tập trung chú ý vào chiếc điện thoại của người đàn ông thì lại nghe thấy anh vừa vẽ vừa dùng giọng nói trong trẻo như nước nói khẽ bên tai mình: "Muốn vẽ hoa thì phải chấm những nét đậm trước, sau đó nối chúng lại với nhau..."
Anh lại còn dạy cô vẽ tranh nữa à?
Cố Tinh Đàn há hốc miệng, có chút không tin nổi, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào lời hướng dẫn phải vẽ hoa như nào của anh. Thực ra là mấy cái này cô đã học từ khi còn nhỏ rồi, hầu như đều là kiến thức dạng cơ sở mà thôi.
Giờ đây, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn của Dung Hoài Yến giống như một người thầy đứng đắn, tiếp tục dạy cô: "Khi phác họa có thể chừa ra những khoảng trống, có vậy thì hoa..."
Ngòi bút lại xoay chuyển. Lúc này, Cố Tinh Đàn lơ đãng ngó sang xem thử cành hoa hải đường xinh đẹp ướt át, uốn lượn quanh mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn, trông cực kỳ đẹp, khiến người ta không kiềm được mà nín thở.
Quả thật anh vẽ rất giỏi.
Trong căn phòng vẽ tranh chiếm gần một nửa diện tích lầu hai, hương gỗ mun thoang thoảng dần bị mùi hoa hải đường trên người cô gái dung hợp.
Giống như là từng đóa Tây Phủ hải đường quấn quanh mắt cá chân của cô lập tức sống lại trong đêm đông, tỏa ra hương thơm sâu lắng.
Trong khi toàn bộ tâm trí của cô đều bị ngòi bút nhỏ nhắn kia thu hút sự chú ý thì cảm giác nơi mắt cá chân cũng cực kỳ chân thật. Cô không khỏi rụt chân, nhưng lại bị người đàn ông sau lưng giữ chặt một cách dễ dàng: "Đừng nhúc nhích, sẽ vẽ lệch."
Sau đó, anh vờ như vô tình nhắc nhở: "Mực chu sa trên cọ được sản xuất riêng nên sẽ không bay màu trong vòng nửa tháng.”
Cơ thể Cố Tinh Đàn bỗng dưng cứng đờ.
!
Trời ơi!
Anh cố ý đúng không?
Chắc chắn là cố ý!
Biết thừa không rửa được sạch còn vẽ lên người cô!
Giờ Cố Tinh Đàn không phải là xấu hổ nữa mà là tức đến khó thở. Sau đó, cô phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm điện thoại di động của Dung Hoài Yến.
Cố Tinh Đàn nhớ đến mục đích của mình bèn cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Phải rồi, nhẫn nhục chịu đựng vì ghi âm cơ mà, phải làm chuyện quan trọng nhất trước đã, không thể bị anh dắt mũi được.
May mà cô đã tìm được đoạn ghi âm kia trước khi hàng rào bảo vệ của mình hoàn toàn sụp đổ.
Cô run rẩy vươn tay xóa sạch đoạn ghi âm, ngó giao diện điện thoại, con ngươi khẽ đảo, chợt nghĩ ra cách để bắt chẹt anh.
Vì vậy, cô cố ý kéo cổ áo anh xuống, ngửa đầu mềm mại nũng nịu hỏi: "Tổng giám đốc Dung ơi, là vợ của anh, chắc tôi kiểm tra điện thoại của anh một chút cũng không sao mà đúng không?"
"Cứ tự nhiên."
Nhìn thì bình tĩnh thế nhưng Cố Tinh Đàn không tin là anh không hề có bí mật gì.
Điện thoại của ai mà không có một vài bí mật chẳng muốn ai biết chứ!
Ban nãy khi tìm bản ghi âm, cô cũng không có mở ra những app riêng tư của Dung Hoài Yến.
Cô bình tĩnh lại rồi vào thẳng giao diện tìm kiếm, kiểm tra lịch sử tìm kiếm của anh!
Đến khi nhìn thấy lịch sử tìm kiếm, Cố Tinh Đàn cau mày nghĩ: không có gì thật ư?
Người đàn ông này không khỏi đơn điệu, sạch sẽ quá thì phải?
Không đúng.
Vậy anh học mấy cái trò... Dâm dục kia ở đâu?
Giờ phút này, đầu ngón tay cô không cẩn thận ấn vào album, ập vào mắt là từng tấm ảnh "Kinh dị.”
Cố Tinh Đàn suýt nữa thì bị dọa ném điện thoại đi luôn.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lộ ra vẻ mặt khó tin hỏi: "Dung Hoài Yến, thẩm mỹ của anh chắc biến thái lắm hả?"
"Nhiều bức ảnh xinh đẹp trang nhã của tôi như vậy mà anh không lưu, lưu mấy bức này làm gì?"
Dung Hoài Yến bình tĩnh ngó chúng: "Cô Dung xinh đẹp như tiên, lưu lại làm kỳ niệm."
Lưu làm kỷ niệm cái con khỉ ấy!
Cô bắt đầu cảm thấy Nam Trĩ nói rất đúng.
Những tấm ảnh đó chính là lịch sử đen tối của cô!
Mắt thấy anh sắp vẽ xong, Cố Tinh Đàn lập tức đẩy Dung Hoài Yến ra rồi nhảy xuống ghế quý phi, xách váy lên, để chân trần chạy như bay ra ngoài.
Dung Hoài Yến cũng không cản cô, thuận tay đặt bút xuống, vẻ mặt thả lỏng dựa vào ghế quý phi, cổ áo vẫn luôn ngay ngắn nghiêm chỉnh bị cô nhéo nhăn dúm dó, hơi rộng mở lộ ra cái cổ với đường cong hoàn mỹ.
Giờ đây, khuôn mặt luôn kiêu ngạo lạnh lùng của Dung Hoài Yến lại toát ra vẻ nhẹ nhàng lười biếng trước bóng đêm mịt mù ngoài cửa sổ.
Đôi mắt đen kịt như mực khẽ nheo lại, lướt qua bình phong cổ nhìn về phía đôi chân thon thả của cô gái.
Dung Hoài Yến thấy mỗi khi cô dùng sức thì hoa hải đường ở mắt cá chân sẽ bò lên giống như đung đưa trước gió, làn váy cũng bồng bềnh bay nhẹ lên. Sau đó, anh có thể thấy được đóa hoa Tây Phủ hải đường nở rộ, trông cực kỳ đẹp trên bắp chân trắng nõn của cô.
Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến cong cong, ngón tay thon dài chậm rãi mở nắp lư hương bằng đồng hình sư tử bên cạnh ra, đốt thêm một cây nhang gỗ mun.
Nhưng cuối cùng, mùi hương gỗ mun thoang thoảng vẫn chẳng thể xóa tan mùi hoa tươi mát của đóa hải đường kia.
Đề tài hút khách này vừa xuất hiện đã quét ngang một phạm vi nhỏ của app livestream.
Vừa kết thúc lần livestream đầu tiên.
Cố Tinh Đàn lười biếng dựa vào chiếc ghế bành bằng gỗ trầm hương, đeo gọng kính vàng tinh xảo, mặt mày lộ ra vẻ xinh đẹp mỹ miều động lòng người. Cô lướt bình luận của dân mạng, không khỏi cong môi nở một nụ cười ranh mãnh.
Nam Trĩ lại đang phải trả lời những câu hỏi của giám đốc ở phía bên kia.
"Đúng đúng đúng, đó cũng là một cách hút fan."
"Ông xem đi, fan của chúng ta tăng lên rất nhanh, livestream thêm vài lần nữa là đến lượt chúng ta kéo anh bạn hàng xóm Yangbo rồi đó."
"..."
Nam Trĩ vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện với cấp trên, cảm thấy mình già đi cả chục tuổi.
Cô ấy quay đầu thấy Cố Tinh Đàn đang thảnh thơi cầm điện thoại nhắn tin, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nói: "Cô Cố, cô đang làm gì vậy!"
Cố Tinh Đàn chống khuỷu tay lên tay ghế, ngón tay thon dài trắng nõn đẩy gọng kính, nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại đen tuyền trượt qua bờ vai gầy mong manh rơi rụng xuống cái ghế bành cổ, ra vẻ vô tội: "Họ nói tôi xấu."'
Chuyện này ai mà nhịn được?
Nam Trĩ: "?"
Thế nên, cô chiêu này bèn dùng tài khoản vừa được xét duyệt "Nhà phục chế Cố Tinh Đàn" đăng một đoạn văn ngắn khoảng 500 chữ miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp của mình ư?
Cư dân mạng đều mang tâm lý trái ngược cả thôi.
Bọn họ bị Cố Tinh Đàn nói một trận thì bắt đầu la lối om sòm, đăng ảnh chụp màn hình của cô dưới phần bình luận.
Nam Trĩ là người dễ kích động, cô ấy không chịu nổi bèn ôm ngực rồi tỏ vẻ trời sụp đất nứt nói: "Cô Cố, này là cô bị bôi nhọ đó! Vậy mà cô còn thích thú ngồi xem nữa!"
Tâm lý phải cứng rắn đến mức nào vậy!
Bôi nhọ?
Mà khoan?
Hàng mi dài của Cố Tinh Đàn rung nhẹ, đôi con ngươi vốn thong dong bình tĩnh cuối cũng cũng dao động.
Cô chợt nhớ tới lịch sử bị bôi nhọ mà khiến cô cảm thấy hổ thẹn cả đời.
Ngón trỏ xinh xắn lập tức khẽ vuốt, chuyển đến giao diện WeChat.
Cố Tinh Đàn kéo xuống một lúc lâu mới tìm được ảnh đại diện trắng bóc giữa một loạt ảnh đại diện lòe loẹt.
Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại từ lần trước.
Cố Tinh Đàn hơi mím đôi môi đỏ mọng, dưới ánh đèn bất giác toát ra đôi nét lạnh lùng xinh đẹp. Cô yên lặng suy nghĩ một lát, mới gõ từng chữ một...
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Tổng giám đốc Dung, anh đỡ sốt hơn chút nào chưa?]
Cố Tinh Đàn nghiêng đầu ngó sắc trời bên ngoài.
Đã 9 giờ tối.
Cô chột dạ kiểm điểm: hình như quan tâm hơi trễ thì phải.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động trong lòng bàn tay cô khẽ rung một cái.
Cố Tinh Đàn rũ mắt nhìn, lọt vào trong tầm mắt là tin nhắn trả lời.
Rhy: [Nhờ ơn bà Dung, sau khi hoạt động đổ mồ hôi đã hết sốt rồi.]
Trong đầu Cố Tinh Đàn thoáng chốc hiện lên cảnh tượng xấu hổ mình đè người ta lên đầu giường. Cô cố gắng không đỏ mặt, nhưng khóe mắt lại không khỏi nhuộm chút ráng đỏ.
Điều đó khiến cho Nam Trĩ cũng phải liếc qua cô mấy lần.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ khẽ cắn đôi môi dưới của mình. Cô biết ngay tên khốn thù dai Dung Hoài Yến kia chắc chắn không có quên chuyện này.
Anh chắc chắn đang ám chỉ cô.
Cố Tinh Đàn bỗng đứng phắt dậy rồi đi thẳng ra ngoài, tiện thể lắc lắc ngón tay với Nam Trĩ: "Tan tầm, về nhà đây."
Nam Trĩ: "..."
Cứ thế đi về à?
Vậy dư luận trên mạng phải làm sao đây?
Nam Trĩ đi theo phía sau cô Cố, buồn bực nói: "Cô Cố, em cảm thấy cô cần có một đội ngũ riêng."
"Đội ngũ riêng gì?"
Cố Tinh Đàn thuận miệng hỏi.
"Đội ngũ truyền thông."
Nam Trĩ định ngày mai sẽ đi xin lãnh đạo!
Cố Tinh Đàn tùy tiện xua tay, không chút để ý cười khẽ nói: "Tôi cũng không phải ngôi sao nổi tiếng gì."
Giám đốc mà đồng ý mới là lạ.
...
Gần 11 giờ, Cố Tinh Đàn mới về đến nhà.
"Dung..." Hoài Yến đâu?
Cô vừa nói một chữ đã gặp phải nụ cười tao nhã đầy lịch thiệp của quản gia, lập tức đổi giọng, rụt rè nhã nhạn hỏi: "Anh nhà tôi đâu?"
Quản gia nhận lấy chiếc áo măng tô của cô, dịu giọng đáp: "Cậu chủ đang ở phòng vẽ tranh trên lầu hai, cô có thể lên đó."
Phòng vẽ tranh?
Bước chân lên lầu của Cố Tinh Đàn khựng lại, ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn cầu thang bóng loáng âm ấm như nhớ đến cái gì đó.
Quản gia thấy cô đứng im bèn nói tiếp: "Cậu chủ nói thứ cô muốn đang ở trong phòng vẽ tranh."
Chậc.
Dung Hoài Yến quả nhiên biết mục đích của mình.
Để có thể đàm phán tốt hơn với Dung Hoài Yến, Cố Tinh Đàn bèn đến phòng tắm tắm rửa trước để chuẩn bị tinh thần, tiện thể lên kế hoạch sẵn trong đầu.
Ai ngờ, cửa phòng vẽ tranh chỉ khép hờ, Cố Tinh Đàn vươn tay ra định gõ bèn khựng lại, lập tức quên sạch mọi kế hoạch nghĩ sẵn trong đầu.
Cô rũ mắt nhìn tấm thảm hình học dưới sàn, mím đôi môi đỏ, làn váy ngủ màu trắng tinh khôi khẽ đung đưa theo cái bóng.
Lúc này, bên trong vang lên một giọng nói nhàn nhạt trong trẻo: "Không dám vào à?"
Phép khích tướng này cực kỳ hiệu quả.
Cố Tinh Đàn trực tiếp đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là phong cách thiết kế đơn giản nhưng trang nhã của căn phòng. Đáng chú ý nhất lại là chiếc bàn vẽ vân gỗ màu trắng dài mấy mét và một loạt cọ được sắp xếp theo trình tự dùng cho những dòng mực khác nhau. Vừa nhìn đã biết là được đặt làm riêng với giá trị xa xỉ.
Và cả người đàn ông đứng trước bàn lại có khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh, khớp xương ngón tay nuột nà như ngọc cầm một cây cọ mảnh đang vẽ gì đó, vẫn chưa ngước mắt lên.
Trông anh cực kỳ trang nhã, toát ra khí chất của một cậu ấm con nhà thế gia đang thong dong nhàn nhã vẽ tranh.
Cố Tinh Đàn nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc của mình, mím môi, giống như có hơi căng thẳng trước khung cảnh trong phòng vẽ tranh, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt anh: "Ai nói tôi không dám vào."
Cô chẳng những vào, còn đi đến trước mặt anh.
Cố Tinh Đàn vừa nói xong, Dung Hoài Yến cũng vẽ xong nét cuối cùng, sau đó chậm rãi đặt cọ xuống.
Tiếp theo, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt trong vắt nhưng lạnh lẽo như vực sâu lẳng lặng rồi khẽ cong đôi môi mỏng, thuận tay nhặt lên chiếc điện thoại di động đặt trên bàn và hỏi: "Muốn à?"
Ánh mắt của Cố Tinh Đàn lướt qua các ngón tay của anh.
Tất cả là lịch sử đen tối của mình, phải xóa hết, không thì sau này sao dám chường mặt ra gặp ai nữa. Mà quan trọng là còn bị anh nắm lấy nhược điểm nữa chứ!
Sau khi tự mình thôi miên mình xong, Cố Tinh Đàn mới nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào mới chịu xóa nó hả?"
Khóe mắt cô lại thoáng thấy đóa Tây Phủ hải đường xinh đẹp trên tờ giấy đặt trên bàn, chỉ với vài nét phác họa đơn giản lại trông cực kỳ sống động, dường như đang hiện hữu.
Một họa sĩ bậc thầy.
Nhưng...
Cố Tinh Đàn lại hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh: "Ngoài việc bảo tôi vẽ tranh."
Có chết cô cũng không vẽ tranh!
"Được thôi, có điều..."
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến vân vê xác ngoài kim loại của chiếc điện thoại, nhẹ nhàng đồng ý với yêu cầu của cô.
Tuy nhiên, chưa chờ Cố Tinh Đàn vui vẻ.
Kế tiếp.
Anh ném bức Tây Phủ hải đường chỉ mới vẽ một đóa hoa xuống dưới đất, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn, từ tốn cất lời: "Không cần em phải cầm cọ vẽ, cô Dung có bằng lòng dâng mình để Dung mỗ cầm bút vẽ tranh không?"
Anh dùng một khuôn mặt đứng đắn chính trực để nói ra những lời đầy phóng đãng.
Đôi mắt ung dung của Cố Tinh Đàn lập tức trợn to, một người nhanh mồm dẻo miệng như cô lại bị sự suồng sã của anh khiến cho sửng sốt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi, phải giúp anh... vẽ tranh thế nào?"
Mấy phút sau, Dung Hoài Yến đã tự mình biểu thị cho cô Dung thấy mình vẽ tranh như thế nào.
Phòng vẽ tranh gần như chiếm một nửa diện tích lầu hai.
Vòng qua vách ngăn hình cung nữ kiểu cổ, bên trong là một gian phòng nghỉ ngơi riêng đặt một chiếc ghế quý phi cực kỳ sang trọng. Người đàn ông anh tuấn cao quý với vóc dáng cường tráng, mặc sơ mi đen bế một cô gái mặc chiếc váy sa tanh màu trắng. Dưới ánh đèn, từng miếng vải rơi rụng như có sắc vàng chảy xuôi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, chúng đã bị đôi bàn tay hoàn mỹ có khung xương rõ ràng chậm rãi vén lên.
Thoáng chốc, làn váy đã bị kéo lên sát mép đùi.
Ngón tay Cố Tinh Đàn siết chặt cổ áo anh, khóe mắt thoáng thấy cây cọ dính mực đỏ trong tay anh, ngẩn ngơ một lát mới phản ứng được là anh định vẽ chỗ nào: "Tôi, hối, hận, rồi!"
Nhưng ngay sau đó.
Một chiếc điện thoại có khung kim loại trông cực kỳ hiện đại đã được nhét thẳng vào tay cô.
Bờ môi mỏng của anh mấp máy nhả ra đúng hai chữ, lời ít ý nhiều: "Xóa đi."
Chiếc điện thoại mà cô mơ ước bao lâu nay giờ đã ở ngay trước mắt, sự chú ý của Cố Tinh Đàn cũng bị cuốn đi theo.
Sau khi xóa xong.
Tên khốn Dung Hoài Yến kia sẽ không bao giờ có thể đe dọa cô nữa!
Ngón tay thon dài lập tức mở chiếc điện thoại không đặt mật khẩu rồi tìm kiếm mục ghi âm.
"Anh ghi âm bằng cái gì?"
Dung Hoài Yến đã vẽ được nét đầu tiên.
Cùng với đó là giọng nói lạnh lẽo như băng phảng phất bay từ trên đỉnh núi tuyết xuống: "Tự tìm đi."
Hừ!
Đầu cọ vừa rơi xuống còn có chút lạnh, làn da cô lập tức dính lên chút sắc đỏ tươi đẹp.
Đầu cọ theo từng động tác phác họa không nhanh không chậm của anh, mang lại cảm giác như Dung Hoài Yến đang vẽ một tác phẩm xuất sắc không gì sánh bằng nào đó.
Cành hoa uốn lượn, sắc đỏ dần thành hình.
Khi Dung Hoài Yến bắt đầu phác họa từng đóa Tây Phủ hải đường.
Lông mi Cố Tinh Đàn run rẩy như cánh bướm, lâu lâu mới chớp một chút, dựa lưng vào lồng ngực anh. Cách một lớp vải, cô như thể cảm giác được từng tiếng tim đập đầy vững chãi của anh.
Trong khi cô ép đang mình tập trung chú ý vào chiếc điện thoại của người đàn ông thì lại nghe thấy anh vừa vẽ vừa dùng giọng nói trong trẻo như nước nói khẽ bên tai mình: "Muốn vẽ hoa thì phải chấm những nét đậm trước, sau đó nối chúng lại với nhau..."
Anh lại còn dạy cô vẽ tranh nữa à?
Cố Tinh Đàn há hốc miệng, có chút không tin nổi, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào lời hướng dẫn phải vẽ hoa như nào của anh. Thực ra là mấy cái này cô đã học từ khi còn nhỏ rồi, hầu như đều là kiến thức dạng cơ sở mà thôi.
Giờ đây, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn của Dung Hoài Yến giống như một người thầy đứng đắn, tiếp tục dạy cô: "Khi phác họa có thể chừa ra những khoảng trống, có vậy thì hoa..."
Ngòi bút lại xoay chuyển. Lúc này, Cố Tinh Đàn lơ đãng ngó sang xem thử cành hoa hải đường xinh đẹp ướt át, uốn lượn quanh mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn, trông cực kỳ đẹp, khiến người ta không kiềm được mà nín thở.
Quả thật anh vẽ rất giỏi.
Trong căn phòng vẽ tranh chiếm gần một nửa diện tích lầu hai, hương gỗ mun thoang thoảng dần bị mùi hoa hải đường trên người cô gái dung hợp.
Giống như là từng đóa Tây Phủ hải đường quấn quanh mắt cá chân của cô lập tức sống lại trong đêm đông, tỏa ra hương thơm sâu lắng.
Trong khi toàn bộ tâm trí của cô đều bị ngòi bút nhỏ nhắn kia thu hút sự chú ý thì cảm giác nơi mắt cá chân cũng cực kỳ chân thật. Cô không khỏi rụt chân, nhưng lại bị người đàn ông sau lưng giữ chặt một cách dễ dàng: "Đừng nhúc nhích, sẽ vẽ lệch."
Sau đó, anh vờ như vô tình nhắc nhở: "Mực chu sa trên cọ được sản xuất riêng nên sẽ không bay màu trong vòng nửa tháng.”
Cơ thể Cố Tinh Đàn bỗng dưng cứng đờ.
!
Trời ơi!
Anh cố ý đúng không?
Chắc chắn là cố ý!
Biết thừa không rửa được sạch còn vẽ lên người cô!
Giờ Cố Tinh Đàn không phải là xấu hổ nữa mà là tức đến khó thở. Sau đó, cô phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm điện thoại di động của Dung Hoài Yến.
Cố Tinh Đàn nhớ đến mục đích của mình bèn cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Phải rồi, nhẫn nhục chịu đựng vì ghi âm cơ mà, phải làm chuyện quan trọng nhất trước đã, không thể bị anh dắt mũi được.
May mà cô đã tìm được đoạn ghi âm kia trước khi hàng rào bảo vệ của mình hoàn toàn sụp đổ.
Cô run rẩy vươn tay xóa sạch đoạn ghi âm, ngó giao diện điện thoại, con ngươi khẽ đảo, chợt nghĩ ra cách để bắt chẹt anh.
Vì vậy, cô cố ý kéo cổ áo anh xuống, ngửa đầu mềm mại nũng nịu hỏi: "Tổng giám đốc Dung ơi, là vợ của anh, chắc tôi kiểm tra điện thoại của anh một chút cũng không sao mà đúng không?"
"Cứ tự nhiên."
Nhìn thì bình tĩnh thế nhưng Cố Tinh Đàn không tin là anh không hề có bí mật gì.
Điện thoại của ai mà không có một vài bí mật chẳng muốn ai biết chứ!
Ban nãy khi tìm bản ghi âm, cô cũng không có mở ra những app riêng tư của Dung Hoài Yến.
Cô bình tĩnh lại rồi vào thẳng giao diện tìm kiếm, kiểm tra lịch sử tìm kiếm của anh!
Đến khi nhìn thấy lịch sử tìm kiếm, Cố Tinh Đàn cau mày nghĩ: không có gì thật ư?
Người đàn ông này không khỏi đơn điệu, sạch sẽ quá thì phải?
Không đúng.
Vậy anh học mấy cái trò... Dâm dục kia ở đâu?
Giờ phút này, đầu ngón tay cô không cẩn thận ấn vào album, ập vào mắt là từng tấm ảnh "Kinh dị.”
Cố Tinh Đàn suýt nữa thì bị dọa ném điện thoại đi luôn.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lộ ra vẻ mặt khó tin hỏi: "Dung Hoài Yến, thẩm mỹ của anh chắc biến thái lắm hả?"
"Nhiều bức ảnh xinh đẹp trang nhã của tôi như vậy mà anh không lưu, lưu mấy bức này làm gì?"
Dung Hoài Yến bình tĩnh ngó chúng: "Cô Dung xinh đẹp như tiên, lưu lại làm kỳ niệm."
Lưu làm kỷ niệm cái con khỉ ấy!
Cô bắt đầu cảm thấy Nam Trĩ nói rất đúng.
Những tấm ảnh đó chính là lịch sử đen tối của cô!
Mắt thấy anh sắp vẽ xong, Cố Tinh Đàn lập tức đẩy Dung Hoài Yến ra rồi nhảy xuống ghế quý phi, xách váy lên, để chân trần chạy như bay ra ngoài.
Dung Hoài Yến cũng không cản cô, thuận tay đặt bút xuống, vẻ mặt thả lỏng dựa vào ghế quý phi, cổ áo vẫn luôn ngay ngắn nghiêm chỉnh bị cô nhéo nhăn dúm dó, hơi rộng mở lộ ra cái cổ với đường cong hoàn mỹ.
Giờ đây, khuôn mặt luôn kiêu ngạo lạnh lùng của Dung Hoài Yến lại toát ra vẻ nhẹ nhàng lười biếng trước bóng đêm mịt mù ngoài cửa sổ.
Đôi mắt đen kịt như mực khẽ nheo lại, lướt qua bình phong cổ nhìn về phía đôi chân thon thả của cô gái.
Dung Hoài Yến thấy mỗi khi cô dùng sức thì hoa hải đường ở mắt cá chân sẽ bò lên giống như đung đưa trước gió, làn váy cũng bồng bềnh bay nhẹ lên. Sau đó, anh có thể thấy được đóa hoa Tây Phủ hải đường nở rộ, trông cực kỳ đẹp trên bắp chân trắng nõn của cô.
Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến cong cong, ngón tay thon dài chậm rãi mở nắp lư hương bằng đồng hình sư tử bên cạnh ra, đốt thêm một cây nhang gỗ mun.
Nhưng cuối cùng, mùi hương gỗ mun thoang thoảng vẫn chẳng thể xóa tan mùi hoa tươi mát của đóa hải đường kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.