Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 20:

Trần Nan

05/10/2024

Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước ao thu, đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến nhếch lên, thản nhiên nói: “Chuyện gì nào?”

Anh thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?

Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn chạm vào yết hầu của anh, từ từ di chuyển xuống, lướt qua kẽ hở trên cổ áo sơ mi.

Đôi môi đỏ mọng áp lại gần, hơi thở tỏa ra mùi hương thơm ngát: “Đổi lấy nụ cười của bà xã.”

“Đã nhớ ra chưa?”

Dường như hiểu ra suy nghĩ của cô, Dung Hoài Yến ngả lưng vào ghế sô pha, nói đầy ẩn ý: “Cô Dung cho rằng đồ trang sức cổ kia dùng để tặng cho em à?”

Cố Tinh Đàn nheo mắt lại, ánh mắt vốn trìu mến đột nhiên trở nên sắc bén như đao: “Chứ còn gì nữa?”

“Chẳng nhẽ anh còn bà xã nào khác?”

Dung Hoài Yến ôm lấy nửa vòng eo thon gọn của cô, đề phòng còn hành động bất ngờ khác.

Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi cô, nhẹ nhàng đẩy khóe môi lên rồi cười nói: “Thêm một món trang sức vào sính lễ cho con gái chúng mình, lẽ nào cô Dung không vui sao?”

? ? ?

Tại sao lúc nào cũng có một đứa con gái thậm chí còn chưa tồn tại tranh giành với cô!

Tức chết mất!

Làm sao mà vui được!

Anh muốn có con gái chứ gì?

Vẻ mặt Cố Tinh Đàn không chút biểu cảm nhảy xuống khỏi đùi người đàn ông, không thèm mang dép do giúp việc đem tới mà cứ thế dùng chân trần giẫm xuống sàn nhà.

Sau đó, cô đặt hai tay lên vai Dung Hoài Yến, cúi đầu nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Anh cứ đợi đấy!”

Cuối cùng mới lóc cóc chạy lên lầu.

Người nào không biết còn tưởng cô Dung đang gây sự đòi đánh nhau.

Lúc này.

Bên ngoài cửa có giọng nói trầm thấp truyền tới…

Rất nhanh, thư ký Giang và nhóm nhân viên an ninh mặc áo chống đạn, hai tay cầm hàng loạt chiếc hộp tinh xảo từ bên ngoài bước vào.

Thư ký Giang lần lượt mở từng chiếc hộp ra, cung kính nói: “Tổng giám đốc Dung, tất cả đã được gửi đi kiểm tra và cũng đã được điều chỉnh nhỏ lại theo kích cỡ của phu nhân.”

“Ừm.”

Dung Hoài Yến hờ hững đáp lại, nhìn những món trang sức cổ lấp lánh dưới ánh đèn càng ngày càng chói mắt.

Phỉ thúy và kim cương chỉ khi trải qua thăng trầm của năm tháng mới càng trở nên lộng lẫy.



Trong phòng ngủ chính.

Cố Tinh Đàn lục tung tủ quần áo lên mới tìm thấy “hộp đồ chơi” mà mình cất giấu.

Cô khẽ hừ một tiếng. Đôi mắt đào hoa long lanh hơi nhướng lên có thể thấy rõ đuôi mắt ửng hồng, yêu kiều động lòng người.

Trái ngược hoàn toàn với đồ vật nhỏ bé dễ thương có lông trắng như tuyết trên tay cô.

Ở dưới lầu, Dung Hoài Yến vừa tắm xong liền trở về phòng ngủ chính.

Nhưng không ngờ rằng.

Tất cả đèn trong phòng ngủ chính đều tắt.

Dung Hoài Yến đứng ở cửa mất hai giây, xung quanh quá tối nên không thể thấy rõ biểu cảm của anh.

Vừa định bước vào, anh liền nghe thấy cô Dung dùng giọng nói ngọt ngào, nũng nịu nói: “Bật đèn đi…”



Mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Ngay khi Cố Tinh Đàn nghĩ rằng Dung Hoài Yến đã rời đi, đột nhiên phòng ngủ chính đang chìm trong bóng tối lập tức sáng như ban ngày.

Anh trực tiếp bật chiếc đèn chùm pha lê sáng nhất lên.

Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông vẫn đặt lên công tắc trên tường, làm cho ngón tay anh tựa hồ được ánh pha lê phản chiếu lấp lánh bao bọc.

Đẹp đẽ vô cùng.

Dung Hoài Yến ngước mắt lên, nhìn thấy bên cạnh cửa sổ kính sát đất hướng ra khung cảnh đêm của biệt thự có một cô gái mặc váy ngủ ren mỏng màu trắng sữa đang nằm nghiêng mình trên tấm thảm nhung dài mềm mại.

Thân hình mảnh mai uyển chuyển, những đường cong gợi cảm được lớp vải ôm sát, đôi chân dài thon thả trắng nõn đan chéo nhau.

Có lẽ là do bật đèn đột ngột.

Đôi mắt cô bị ánh sáng kích thích nên ngấn lệ long lanh, như thể chỉ cần chớp nhẹ một cái, nước mắt sẽ lập tức trào ra.

Quan trọng là cô còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ bông.

Chiếc đuôi nhỏ hình cầu được cô mân mê trong lòng bàn tay, tạo nên một màn hồng nhan họa thủy, hoạt sắc sinh hương, nhưng biểu cảm lại ngây thơ trong sáng, đôi môi đỏ mọng hé mở:

“Ba à, đuôi của em rơi mất rồi.”

Nghe thấy cô xưng hô như vậy, ánh mắt của Dung Hoài Yến vẫn không hề thay đổi, chỉ có đồng tử là sâu hơn vài phần, đen tuyền như mực, còn hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.

Từng bước một.

Áo khoác ngủ lụa đen bay giữa không trung.

Những bó cơ trên bắp chân thẳng tắp của người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện, tuy không dày đặc nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

“Đuôi rơi ra à?”

Giọng nói của anh khàn khàn, vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Để tôi xem rơi từ chỗ nào.”



Mẹ nó, rơi từ chỗ quái nào!

Lời này vừa thốt ra.

Cố Tinh Đàn suýt chút nữa dừng cuộc chơi tại đây.

Là cô đã đánh giá thấp tên chính nhân quân tử này. Phải gọi là đạt đến cảnh giới cầm thú vô liêm sỉ.

Cô kìm nén giấu đuôi thỏ đi, quyết tâm không nhận thua, dùng đầu ngón tay chậm rãi đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, mỉm cười một cách vừa ngây thơ vừa khiêu gợi: “Không được, tổng giám đốc Dung của chúng ta là công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, làm sao có thể phạm pháp được?”

“Ba…”

Cuối cùng còn cố ý gọi một tiếng.

Ngay sau đó.

Đôi môi mỏng có chút nóng bỏng của người đàn ông ghé sát vào tai cô: “Của em hết, còn phạm pháp nữa không?”

Hai mắt Cố Tinh Đàn lập tức sáng rực lên, ném ngay chiếc đuôi tròn trong tay cho Dung Hoài Yến, cả cơ thể mềm mại rúc vào lòng anh, cười nói: “Nhanh lên, nhanh lên, mau chóng làm xong đi, em muốn đi xem bọn chúng trông như thế nào.”

Dung Hoài Yến không vội.

Ngón tay dài của anh đang đặt ở tai cô từ từ di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vân vê một bên tai thỏ đang cụp xuống.

Đôi mắt đen láy, môi mỏng hơi ẩm ướt, ngay cả gương mặt vốn thanh tao như núi xanh giờ cũng nhuốm vẻ diễm lệ, thậm chí còn ẩn chứa chút u ám quỷ dị.

Rõ ràng là anh đang vân vê tai thỏ.

Kỳ lạ thật.

Trái tim Cố Tinh Đàn không thể khống chế mà đập thình thịch mấy hồi, vành tai trắng nõn dưới mái tóc đen dần dần ửng hồng giống như đuôi mắt.

Nhìn như in dấu hoa đào, màu sắc càng thêm phần đậm đà.

Sau khi mân mê cả hai chiếc tai, ngón tay của người đàn ông lại trượt xuống chiếc cằm thanh tú của cô gái.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, vô thức mong đợi đôi môi mỏng của anh sẽ đáp xuống.

Đúng lúc đó.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nối tiếp liên hồi.

Cố Tinh Đàn đột nhiên định thần lại, theo bản năng đẩy Dung Hoài Yến ra, muốn nghe điện thoại, nhưng vòng eo thon thả ấy lại bị giữ chặt.

Đôi môi mỏng áp chặt xuống.

“Ưm…”

Cố Tinh Đàn không kịp đề phòng, bị anh hôn bất chợt.

Lúc này, tiếng chuông lại vang lên, càng lúc càng dồn dập.

Cố Tinh Đàn cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, khó thở nhìn về phía màn hình điện thoại không ngừng sáng lên cách đó không xa: “Có… việc gấp…”

Hình như là số điện thoại của Nam Trĩ.

Bình thường, cô ấy sẽ không gọi điện liên tục cho cô vào ban đêm.

Trừ khi có việc gấp.



Mười phút sau, Cố Tinh Đàn thay quần áo đi ra ngoài. Nhìn chiếc áo ngủ lụa tơ tằm xộc xệch hở ra quá nửa của Dung Hoài Yến, nằm đúng ở vị trí cô nằm trước đó, giống như một thiếu niên nhà lành thuần khiết bị người ta vấy bẩn.

Cố Tinh Đàn ngậm ngùi, cảm nhận được mấy món trang sức cổ của mình sắp bay mất rồi.

Đúng lúc này lại cho anh leo cây.

Thực sự là mất hết nhân tính!

Trước khi rời đi, Cố Tinh Đàn ho nhẹ một tiếng: “Bé Dung biến thái nhà mình nhịn giỏi nhất, cố lên.”

Suy nghĩ một lát, cô đưa ra kế hoạch B: “Nếu không được, váy ngủ của em vẫn còn trong phòng tắm, anh cứ tùy ý sử dụng. Em sẽ không lén mắng anh kẻ biến thái đâu.”

Dung Hoài Yến lấy tay đỡ trán.

Giọng điệu thờ ơ đến mức khiến mọi người dựng tóc gáy: “Còn chưa đi à?”

Ngay tức khắc.

“Rầm…”

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Trong lòng dành đúng ba giây mặc niệm bé Dung biến thái.

Cầu mong bé Dung bình an.

Cố Tinh Đàn lập tức dồn hết sự tập trung vào công việc. Quả thực bức họa cổ hồi sáng có vấn đề. Ngoại trừ vấn đề bị oxy hóa thì còn có những vấn đề khác.

Bắt buộc phải phục chế ngay lập tức.

Chủ nhân của bức tranh này là Vân Diệu hy vọng Cố Tinh Đàn sẽ đích thân phục chế.

Vì văn vật.

Không ai dám lười biếng.

Do đã tồn tại lâu đời, chỉ việc loại bỏ bụi bẩn và nấm mốc bám trên đó là một lượng lớn công việc, tốn rất nhiều thời gian và đòi hỏi sự kiên nhẫn. Bình thường Cố Tinh Đàn là người rất thiếu kiên nhẫn, nhưng cứ liên quan đến việc phục chế thư họa cổ, sự kiên nhẫn của cô có khi còn ngang với những bậc thầy có thâm niên trong nghề, làm sạch từng chút một, không sợ bẩn, cũng không biết mệt mỏi.

Đợi cho đến khi làm sạch hoàn toàn.

Coi như đã giải quyết xong vấn đề sơ bộ.

Bước tu sửa phía sau mới là vấn đề nan giải.

Khi rời khỏi Phong Hồ Cư, Cố Tinh Đàn đã tiện tay lấy ra tờ giấy cổ mà Đường Y Nhược gửi tới.

Dùng để phục chế văn vật.



Đúng vậy, người biết lo cho đại cục như cậu chủ Dung chắc chắn sẽ không tiếc rẻ thứ này.

Cố Tinh Đàn bế quan trong phòng phục chế suốt một tháng, ăn uống ngủ nghỉ cũng chỉ loanh quanh trong sân nhỏ này. Bình thường không gặp ai, sau khi nghe thấy động tĩnh mới bước ra ngoài lần đầu tiên.

Gần đến Tết Nguyên Đán.

Tuyết ngoài trời càng dày hơn.

“Mọi người đang làm gì thế?”

Bước đầu phục chế rất thành công, Cố Tinh Đàn vui vẻ nhìn những nhân viên bên ngoài tòa nhà đang khiêng các loại máy móc vào căn phòng trống bên cạnh phòng phục chế.

Bị làm phiền cũng không thấy khó chịu.

“Cô giáo, cô ra ngoài rồi à!" Bên cạnh Nam Trĩ còn có một anh chàng trẻ tuổi khá điển trai.

Cô ấy giới thiệu: “Đây là giám đốc Nguyễn.”

Cố Tinh Đàn: “Giám đốc Nguyễn?”

“Đúng vậy, giám đốc Nguyễn đang quản lý nền tảng livestream của bảo tàng chúng mình. Biết gần đây cô rất bận rộn phục chế văn vật, không có thời gian và không gian để livestream, thế nên họ đã đặc biệt bố trí gian phòng phía tây thành một phòng chuyên để livestream. Bình thường trong thời gian phục chế, cô có thể tranh thủ livestream, vừa làm vừa nghỉ ngơi.”

“Trang thiết bị bên trong rất chuyên nghiệp!”

Nam Trĩ nghĩ đến việc bình thường mình chỉ dùng điện thoại để cô giáo livestream, thật lãng phí tài nguyên. Cũng may cô giáo xinh đẹp tuyệt trần!

Nhìn thấy nhân viên dùng ánh mắt ra hiệu, Nam Trĩ nhanh chóng chạy đi thu xếp công việc.

Khi Nguyễn Kỳ Chước nhìn thấy Cố Tinh Đàn liền mỉm cười rạng rỡ.

Giống như một chú husky to xác.

Cố Tinh Đàn thầm đánh giá, nhưng nhìn người này rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó.

Ngay sau đó.

Cô lại thấy người đàn ông nhiệt tình chào hỏi mình: “Chị dâu nhỏ, chị còn nhớ em không?”

Cố Tinh Đàn cau mày suy nghĩ mấy giây.

Ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của Nguyễn Kỳ Chước dừng lại trên người Cố Tinh Đàn.

Có lẽ bởi vì đang phục chế nên Cố Tinh Đàn chỉ mặc một chiếc áo khoác len màu đen rộng thùng thình. Cặp kính gọng vàng được đặt trên sống mũi thanh tú của cô vẫn chưa tháo ra. Khi cô nói chuyện, những chiếc chuông nhỏ ở hai bên gọng kính đung đưa nhẹ nhàng, tạo ra âm thanh rất êm tai.

Dáng vẻ của người đẹp khi làm việc chăm chỉ.

Mới là thứ hấp dẫn nhất.

Cố Tinh Đàn nhìn anh ấy, cũng không nói có nhận ra hay chưa mà đổi chủ đề: “Chị dâu là chị dâu thôi, chị dâu nhỏ là có ý gì?”

Nguyễn Kỳ Chước còn đang chìm đắm trong nhan sắc của cô, vô thức nói: “Hả, chị còn muốn lên chức à.”

Nam Trĩ vừa chỉ đạo nhân viên chuẩn bị phòng livestream từ bên cạnh đi tới: “Lên chức gì thế?”

Nguyễn Kỳ Chước ý thức được chính mình vừa nói ra bí mật động trời, vô thức bịt miệng lại nhìn Cố Tinh Đàn.

Cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ấy, Cố Tinh Đàn mỉm cười: “Ý của cậu là, cậu chủ Dung thanh cao chính trực cũng cặp bồ à?”

Biểu cảm của Nguyễn Kỳ Chước đã cho cô câu trả lời: Không phải là hiển nhiên sao?

Được lắm.

Có vẻ như Dung Hoài Yến đã không ít lần trốn đi chơi riêng.

Nếu không thì làm sao mà có hình tượng “cặp bồ” được.

Chắc chắn là do bản thân anh không đứng đắn.

Nghĩ đến những mánh khóe lố lăng của Dung Hoài Yến thường ngày không giống như người mới chút nào, biểu cảm hứng thú ban đầu của Cố Tinh Đàn đã thay đổi đôi chút.

Chẳng lẽ đêm đầu tiên tân hôn anh giả vờ?

Đồ chó mưu mô!



Kể từ đêm Cố Tinh Đàn rời khỏi Phong Hồ Cư vì nhiệm vụ phục chế khẩn cấp, cô đã dốc toàn bộ tâm trí vào công việc.

Mà hôm nay sau khi trò chuyện với Nguyễn Kỳ Chước, lúc quay lại phòng làm việc tiếp tục phục chế, không biết tại sao cô cứ hay thất thần. Nhìn vào bức tranh hoa điểu bị tổn hại nặng nề cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Dung Hoài Yến.

Cũng như…

Cách anh cư xử trên giường.

Càng nghĩ càng tức giận.

Đúng là biết chơi quá.

Cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cẩn thận cất những bức họa cổ đã được phục chế sơ bộ. Sau đó cô mới uể oải ngả người xuống chiếc ghế lớn, lấy chiếc điện thoại đã lâu không dùng đến.

Mục tiêu rất rõ ràng.

Tìm nick không để ảnh đại diện kia.

*

Trong phòng họp chính trên tầng cao nhất của tập đoàn Dung Thị.

Kết thúc cuộc họp kéo dài gần bốn tiếng, Dung Hoài Yến liếc nhìn tài liệu do trợ lý cá nhân đưa cho, ung dung bước ra ngoài.

Lúc này.

Thư ký Giang đang đứng ở cửa lập tức bước tới đón anh.

Nghĩ đến tin nhắn mình vô tình nhìn thấy, anh ấy run rẩy đưa điện thoại di động cho anh: “Tổng giám đốc Dung, cô Dung vừa mới gửi tin nhắn cho anh.”

Vẻ mặt lạnh lùng như ngọc của Dung Hoài Yến cứng lại, sau đó thờ ơ cầm lấy điện thoại:

[Dung Hoài Yến, anh lại dám lừa gạt một thiếu nữ thuần khiết. Đồ trai đểu, trai đểu, trai đểu!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook