Chương 21:
Trần Nan
05/10/2024
Hành lang có tông màu xám trắng mang hơi hướng công nghệ mạnh mẽ, đèn tường có màu trắng lạnh.
Người đàn ông mặc một bộ vest tinh tế, lúc đôi mắt rũ xuống nhìn điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng và trầm tĩnh của anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thư ký Giang lo lắng.
Anh ấy sẽ không bị tổng giám đốc Dung diệt khẩu chứ?
Nghề thư ký này thật sự quá nguy hiểm.
Không hồ là cô Dung.
Dũng cảm thật!
Vậy mà lại dám nói tổng giám đốc Dung là trai đểu!
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, giả vờ phân tích như không có chuyện gì xảy ra: "Chắc là cô chủ đang làm nũng để anh dỗ chăng?"
Thư ký Giang phải hao tâm tổn tứ vì cuộc sống sinh hoạt của cấp trên.
Suy cho cùng, trong khoảng thời gian cô Dung tăng ca, tổng giám đốc Dung trông không khác gì so với thường ngày, nhưng là một thư ký vạn năng, Giang Tụng hiểu rõ, tâm trạng của tổng giám đốc Dung nhất định không được tốt.
"Làm nũng?"
Dung Hoài Yến ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhã nhìn anh ấy, thản nhiên nói:
"Thư ký Giang, chắc anh vẫn còn độc thân nhỉ?"
Nói xong, anh thản nhiên cất điện thoại đi, đôi chân dài thẳng tắp nấp sau ống quần âu đi thẳng về phía thang máy.
Để lại thư ký Giang với vẻ mặt bối rối.
Chuyện này thì có liên quan gì tới việc anh ấy có độc thân hay không?
Trợ lý đi cùng dè dặt nói: "Ý của tổng giám đốc Dung là kết luận phân tích của anh nghe không giống đã có người yêu.”
Thư ký Giang: "!!!"
Đau thấu tim!
*
Cố Tinh Đàn đợi gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tên khốn kiếp cặn bã kia giải thích.
Cô vô cùng nghi ngờ rằng có phải anh đã ngầm thừa nhận rồi không?
Trong phòng làm việc, đầu ngón tay xinh đẹp của cô gái đặt lên má, tay kia thì vuốt ve những cánh hoa đá quý trên chiếc đồng hồ quả quýt cổ, cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn gỗ, sự kiên nhẫn trên khuôn mặt xinh đẹp dần biến mất.
Lúc này.
Cửa phòng khép hờ có tiếng gõ cửa vang lên, Nam Trì thò đầu vào, nói: "Cô ơi, nếu cô rảnh rỗi không có việc gì thì có muốn phát livestream một tiếng không?"
Thiết bị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mà còn chưa thử lần nào.
Ngón tay thon dài của Cố Tinh Đàn gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi môi đỏ mím chặt khẽ buông lỏng ra, sau đó đứng dậy: "Được."
Cứ suy nghĩ mãi về chuyện này cũng không thể tập trung phục chế được, dời lực chú ý đi một chút cũng tốt.
Tránh cho...
Cô liếc nhìn điện thoại một lần cuối.
Vẫn im lặng như gà.
Ánh mắt Nam Trĩ trở nên kinh ngạc, thật ra cô ấy không ngờ rằng Cố Tinh Đàn sẽ thoải mái đồng ý như vậy, vội vàng mở cửa ra: "Ngày nào cũng có rất nhiều fans nghiêm túc muốn nghe cô giảng về phục chế đang đợi cô đó!
Tuy rằng đại đa số đều tới vì vẻ đẹp ngút trời của cô Cố.
Cố Tinh Đàn không thay quần áo mà mặc nguyên bộ đồ thường mặc lúc làm việc, thậm chí cặp kính mạ vàng trên mũi cũng không thèm tháo xuống, cứ như vậy mà xuất hiện đột ngột trên livestream.
[A a a a a a, cuối cùng cũng đợi được cô, người đẹp Cố quyến rũ chết tôi rồi!]
[Tại sao lại có người đeo kính mà vẫn không giấu nổi nhan sắc thần tiên thế này chứ?]
[Lâu lắm không gặp người đẹp rồi, dạo này cô bận làm gì thế?]
[Hu hu, còn tưởng sau này sẽ không được nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của mỹ nữ nhà chúng ta nữa cơ.]
"..."
Sau một thời gian dài không livestream, mới đầu số người xem rất ít, sau đó, có một số fans chụp màn hình livestream đăng lên Weibo.
Chỉ với một bức ảnh chụp ngẫu nhiên.
Cũng trông rất có không khí.
Trong nền gỗ tối màu, vẻ đẹp cổ điển với cặp kính gọng vàng tràn ngập khí chất bác học khiến cho vô số người kéo vào xem.
Số người xem livestream tăng từ mấy trăm tới hơn ngàn người chỉ sau vài phút ngắn ngủi.
"Gần đây tôi đang phục chế một bức tranh cổ ngàn ngăm bị tổn hại nghiêm trọng nên không có thời gian livestream." Cố Tinh Đàn liếc nhìn bình luận, từ từ chậm rãi trả lời câu hỏi của mọi người.
Sau đó nhấp một ngụm nước ấm trong bình giữ nhiệt.
Sau một hồi lâu không nói gì, giọng nói vốn trong trẻo có hơi khàn khàn, truyền tới tai người nghe, ngọt ngào khiến người ta muốn xoa tai.
"Vậy thì hôm nay chúng ta chính thức bắt đầu học phục chế thư họa."
"Phần cốt lõi trong việc phục chế thư họa cổ từ trước tới nay luôn này: Tẩy, yết, bổ, toàn, chúng ta sẽ bắt đầu từ "tẩy", lấy bức tranh cổ gần đây tôi đang phục chế làm ví dụ..."
Khi nói tới đề tài chuyên nghiệp, Cố Tinh Đàn không tạo cảm giác lười biếng lúc bình thường livestream nữa mà lại vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đào hoa quyến rũ vô cùng tập trung và trầm tĩnh, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể gián đoạn cô.
Dần dần.
Những bình luận về vẻ đẹp của cô càng ngày càng ít đi, vấn đề phụ chế chuyên nghiệp càng ngày càng nhiều lên.
Khi Cố Tinh Đàn nhắc tới bước cuối cùng trong việc phục chế thư họa là cần phải có một người bắt chước chuyên nghiệp, bình luận bỗng nhiên xuất hiện một câu hỏi dùng phông chữ to chỉ dành cho hội viên:
[Nhà phục chế thư họa không biết vẽ tranh thì làm sao có thể phục chế tốt được!]
Ánh mắt Cố Tinh Đàn dán chặt vào hai chữ "vẽ tranh" vài giây, sau đó ung dung thản nhiên mà cuộn tờ giấy cũ nát dùng để minh họa trong tay, lạnh lùng nói: "Đã biết trong bánh bà xã không có bà xã, cùng lẽ đó, nhà phục chế thư họa cũng có thể không biết vẽ tranh."
Khán giả: Logic kiểu này... có vẻ đúng nhỉ?
Lúc này đột nhiên có người nói: [Đó không phải là lý do cho việc không biết vẽ tranh sao?]
Trong phòng livestream bất ngờ có pháo hoa phóng lên.
Thì ra người này đã tặng ba phi thuyền vũ trụ trị giá 19999 và được lên top 1.
Người đó nói thêm: [Tôi tiêu tiền là để xem chủ phòng vẽ tranh.]
Có lẽ là muốn cho mọi người mở mang tầm mắt.
Rất nhiều người xem cũng bắt đầu điên cuồng tặng quà theo xu hướng...
[Muốn xem chủ phòng vẽ tranh!]
Pháo hoa liên tục phóng lên không ngừng, phòng live vốn yên lặng đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Bất cứ ai có hiểu biết về ngành công nghiệp đồ cổ đều không thiếu tiền, ai ai cũng bắt đầu tặng quà.
"Đóng phần tặng quà đi."
Hàng lông mày xinh đẹp của Cố Tinh Đàn nhíu lại, giữa đôi môi tuôn ra hai chữ rõ ràng.
Nam Trĩ khó xử nói: "Cô ơi, lag rồi."
"Chắc là do số người tặng quà quá nhiều."
Chỉ có pháp hoa không ngừng phóng lên.
"Cô, cô ơi..."
Cô ấy muốn hỏi, nếu khán giả đã nhiệt tình như vậy thì cô có muốn vẽ một bức tranh hay không.
Nhưng để ý thấy Cố Tinh Đàn nhận được nhiều quà như vậy mà khuôn mặt xinh đẹp lại không mấy vui vẻ, đôi môi đỏ còn mím lại thành một đường thẳng tắp, ngón tay trắng nõn đặt trên đầu gối không ngừng siết chặt vỏ đồng hồ quả quýt cổ, vì dùng sức quá đà nên đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cảm xúc căng thẳng tới cực điểm.
Vẽ tranh?
Cố Tinh Đàn nghĩ: Đời này, cô sẽ không bao giờ cầm bút vẽ nữa, không ai có thể trở thành ngoại lệ của cô.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan.
Màn hình đang lag bỗng nhiên khôi phục lại, không đợi Nam Trĩ đóng phần thường, phía trên đã có một biểu ngữ chúc mừng nổ ra: [Chúc mừng Asdfg đã tặng 188 phi thuyền vũ trụ và trở thành người đứng đầu.]
Vãi chưởng?
Nam Trĩ ngây ra.
Trong đầu nhanh chóng tính toán, 188 nhân 19999 tương đương bao nhiêu tiền?
Là người đứng đầu danh sách, đãi ngộ vô cùng trân quý, ví dụ như ô bình luận cũng như có hào quang của tiền bạc mà tỏa sáng, cũng đủ để khiến mọi người nhìn rõ.
Asdfg: [Không cần vẽ tranh nữa, tiếp tục dạy phục chế đi.]
Nói xong, bố đường này lại thả thêm 188 phi thuyền vũ trụ nữa.
!!!
Hả!
Đây là ông lớn nào vậy?
Cuối cùng, khán giả cũng không còn có ý định tiêu tiền để đứng ở vị trí cao yêu cầu Cố Tinh Đàn vẽ tranh nữa, mà đều dồn sự chú ý vào ông lớn đã chi gần ngàn vạn vào phòng live này.
Khi mở giao diện trang chủ ra.
Rất trống trải, tới cả ảnh đại diện cũng không có, tên cũng đặt linh tinh.
Lúc này, Nam Trĩ cũng hoảng hốt đóng giao diện phần thưởng lại, ôm lấy trái tim bé bỏng của mình mà nói: "Cô, cô ơi..."
"Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Chỉ có Cố Tinh Đàn nhíu mày nhìn tài khoản đã thăng cấp lên hạng một kia, nó cách xa hạng hai cả một dải ngân hà.
Đây là ai vậy?
Vậy mà lại chi nhiều tiền như vậy để giải vây giúp cô.
Trước khi kết thúc livestream, Cố Tinh Đàn bảo Nam Trĩ liên hệ với Nguyễn Kỳ Chước, trả lại toàn bộ quà tặng của fans.
Mà lúc này.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Dung Thị.
Nguyễn Kỳ Chước cười tủm tỉm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế văn phòng xem livestream, thản nhiên đùa giỡn: "Tổng giám đốc Dung của chúng ta đúng là vung tiền như rác, chỉ vì một nụ cười của người ta nhỉ."
"Đáng tiếc, hình như mỹ nữ không thấy biết ơn cho lắm."
"Muốn trả lại quà tặng cho anh rồi."
Dung Hoài Yến thản nhiên nói: "Không lấy lại."
Sau đó, hình ảnh khuôn mặt ủ rũ của Cố Tinh Đàn hiện lên trong đầu anh, cứ như tinh thần sẽ sụp đổ trong giây lát vậy.
Đầu ngón tay thon dài chậm rãi vuốt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ không thể nhìn rõ.
Yên lặng một lát, anh chậm rãi mở giao diện trò chuyện với Cố Tinh Đàn.
Trả lời tin nhắn cuối cùng của cô:
[Cô Dung, cố tình bịa đặt, lan truyền những sự thật hư cấu tới mức đủ để hạ thấp nhân cách, phá hoại danh dự của người khác, nếu tình trạng nghiêm trọng có thể cấu thành tội phỉ báng.]
[Vậy nên, anh đã lừa một cô gái ngây thơ lúc nào?]
Cố Tinh Đàn trả lời tin nhắn rất nhanh:
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Bình thường anh làm đủ thứ chuyện trên giường, đêm tân hôn đó là lần đầu tiên anh lừa em!]
Dung Hoài Yến nhìn câu trả lời vừa hiện lên, đôi môi mỏng cong lên: [Cách cư xử của anh vẫn chưa giống sao?]
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Đồ đểu!]
Rhy: [Cô Dung, em không thể bôi nhọ anh chỉ vì anh quá tài giỏi được.]
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [... Không biết xấu hổ.]
Nguyễn Kỳ Chước trơ mắt nhìn vẻ mặt vốn lạnh lùng của cậu chủ Dung, bây giờ trong ánh mắt lại có vài phần vui vẻ, nhịn không được mà nhíu mày: "Cô người tình lấy lòng anh rồi à?”
Dung Hoài Yến không để ý tới cách anh ấy gọi Cố Tinh Đàn.
Nghĩ tới lý do cô Dung chửi anh là trai đểu, quả thật khiến anh rất vui.
...
Sau khi buổi livestream của Cố Tinh Đàn kết thúc, tâm trạng cô vẫn luôn không tốt.
Sớm biết vậy, hôm nay cô đã không live.
Đều tại tên khốn đểu giả Dung Hoài Yến, nếu không phải tại anh, cô sẽ không thể tập trung phục chế rồi mới phải livestream để thay đổi tâm trạng.
Sau đó.
Tâm trạng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Đương nhiên, sau khi thấy tin nhắn của Dung Hoài Yến.
Cái gì mà quá mức tài giỏi.
Thật sự biết cách dát vàng lên mặt.
Cô vốn định cất điện thoại đi thì đột nhiên nó lại rung lên.
Rhy: [Nếu em vẫn còn nghi ngờ thì sao không thử tự kiểm chứng đi?]
Thấy dòng tin nhắn này, điện thoại của Cố Tinh Đàn suýt nữa rơi xuống.
Trong căn phòng tối tăm chưa bật đèn, những sợi tóc đen nhánh xõa xuống vai, đầu ngón tay run rẩy mà trả lời từng chữ:
[Đừng có mơ.]
Trong lúc vô tình.
Hàng lông mày đang nhíu chặt cô gái bỗng nhiên dần thả lỏng vì một câu nói.
Khóe môi khẽ nhếch lên, rồi lại nhanh chóng mím lại.
*
Cố Tinh Đàn vốn định khôi phục hoàn toàn bức tranh hoa điểu này sau đó về nhà.
Nhưng không ngờ rằng.
Sáng sớm hôm sau, ông ngoại lại gọi điện tới nói nhớ cô.
Nếu không biết rằng ông ngoại đã già rồi, sẽ không xem livestream linh tinh trên điện thoại, cô thật rất nghi ngờ rằng có phải hôm qua ông ngoại đã nhìn thấy đoạn livestream về hội họa của cô hay không.
Thật sự rất trùng hợp.
Trên mái hiên hành lang dày tuyết, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, tầng tuyết không giảm mà cứ tăng lên.
Cố Tinh Đàn mặc áo khoác lông mỏng, đứng ở trong sẩn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sáu chữ trên cây cột bên ngoài phòng làm việc mà ông ngoại tự viết bằng bút lông...
Chọn một việc, theo cả đời.
Cô vẫn luôn lấy ông ngoại làm mục tiêu.
Sau này sẽ trở thành nhà phục chế bảo vật quốc gia thực thụ.
Nhưng Cố Tinh Đàn biết khả năng này rất thấp, vì cô có một điểm yếu chí mạng...
Những nhà phục chế như ông ngoại tinh thông toàn bộ tẩy, yết, bổ, toàn, hoàn toàn không cần thuê người sao chép khác tới để vẽ tiếp phần thiếu của bức tranh, tự mình có thể phục chế được một bức tranh cổ.
Còn cô.
Không thể vẽ tranh.
Cho nên mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành một nhà phục chế thư họa thực thụ đỉnh cao như ông ngoại.
Bông tuyết rơi trên mi mắt cô.
Một bông.
Rồi lại một bông nữa.
Trong mùa đông khắc nghiệt, nó chậm rãi tan ra trên mí mắt mỏng mỏng, hồng hồng của cô, ngưng kết thành một giọt nước.
Khi lông mi cô động đậy.
Những giọt nước lăn dọc xuống theo đuôi mắt rồi biến mất dưới nền tuyết.
*
Cảm xúc của Cố Tinh Đàn rất chóng biến mất, khi tới căn biệt thự nhỏ mà ông ngoại ở, cô đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, cô lười biếng đẩy cửa lớn và gọi: "Ông ngoại, cháu tới thăm ông đây."
"Cô công chúa nhỏ nhà chúng ta đã trở lại rồi."
Một giọng nói già nua nhưng chất chứa đầy yêu thương truyền tới từ phòng khách.
Dường như không phải đang nói chuyện với cô.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn lóe lên, cô thay dép theo thói quen: "Có khách tới sao?"
Cô tò mò đi vòng qua lối vào xem, lọt vào trong ánh mắt cô là một bóng hình đoan chính chững chạc đang ngồi trên sô pha gỗ, cô bỗng nhiên ngẩn người ra, vô thức hỏi:
"Sao anh lại tới đây?"
Dung Hoài Yến thản nhiên ngước mắt nhìn cô, đôi mắt vẫn trong veo như vậy: "Đến thăm ông ngoại."
Xí...
Khỏi phải nói, Dung Hoài Yến rất có đạo đức nghề nghiệp.
Dù sao thì người này bình thường còn không chủ động đi thăm ba mẹ ruột lấy một lần, tới thăm ông ngoại của cô vợ trên danh nghĩa chắc cũng chỉ đơn giản là làm từ thiện.
Lúc này, ông lão tóc hoa râm với vóc người rắn rỏi bưng một đĩa dâu tây từ trong phòng bếp bước ra: "Nào, loại trái cây mà công chúa nhỏ thích ăn nhất."
"Cảm ơn ông ngoại!"
Cố Tinh Đàn cười ngọt ngào, giọng điệu làm nũng nghe rất giống bông gòn kéo sợi, từng câu từng chữ như quấn lấy trái tim người nghe, khiến người ta sẵn sàng trao hết tất cả cho cô công chúa nhỏ này.
Đây mới là cách làm nũng của cô Dung.
Dung Hoài Yến nghĩ như vậy.
Cố Tinh Đàn cầm dâu tây ngồi xuống bên cạnh Dung Hoài Yến, nhân lúc ông ngoại không chú ý, cô thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"
Đối diện với đôi mắt trong veo chứa đầy sự nghi ngờ của cô.
Dung Hoài Yến bình tĩnh dời mắt, cầm chiếc chén cát tím tràn ngập mùi trà nhấp một ngụm, môi mỏng khẽ hé: "Nếu cô Dung cứ nhất quyết phải hỏi nguyên nhân, vậy thì..."
Cố Tinh Đàn nín thở nghe.
Quả nhiên!
Nhà tư bản hút máu người này chưa bao giờ làm những chuyện nhạt nhẽo.
Giây tiếp theo.
Lại nghe thấy anh thản nhiên nói năm chữ:
"Chứng minh sự trong sạch."
Người đàn ông mặc một bộ vest tinh tế, lúc đôi mắt rũ xuống nhìn điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng và trầm tĩnh của anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thư ký Giang lo lắng.
Anh ấy sẽ không bị tổng giám đốc Dung diệt khẩu chứ?
Nghề thư ký này thật sự quá nguy hiểm.
Không hồ là cô Dung.
Dũng cảm thật!
Vậy mà lại dám nói tổng giám đốc Dung là trai đểu!
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, giả vờ phân tích như không có chuyện gì xảy ra: "Chắc là cô chủ đang làm nũng để anh dỗ chăng?"
Thư ký Giang phải hao tâm tổn tứ vì cuộc sống sinh hoạt của cấp trên.
Suy cho cùng, trong khoảng thời gian cô Dung tăng ca, tổng giám đốc Dung trông không khác gì so với thường ngày, nhưng là một thư ký vạn năng, Giang Tụng hiểu rõ, tâm trạng của tổng giám đốc Dung nhất định không được tốt.
"Làm nũng?"
Dung Hoài Yến ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhã nhìn anh ấy, thản nhiên nói:
"Thư ký Giang, chắc anh vẫn còn độc thân nhỉ?"
Nói xong, anh thản nhiên cất điện thoại đi, đôi chân dài thẳng tắp nấp sau ống quần âu đi thẳng về phía thang máy.
Để lại thư ký Giang với vẻ mặt bối rối.
Chuyện này thì có liên quan gì tới việc anh ấy có độc thân hay không?
Trợ lý đi cùng dè dặt nói: "Ý của tổng giám đốc Dung là kết luận phân tích của anh nghe không giống đã có người yêu.”
Thư ký Giang: "!!!"
Đau thấu tim!
*
Cố Tinh Đàn đợi gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tên khốn kiếp cặn bã kia giải thích.
Cô vô cùng nghi ngờ rằng có phải anh đã ngầm thừa nhận rồi không?
Trong phòng làm việc, đầu ngón tay xinh đẹp của cô gái đặt lên má, tay kia thì vuốt ve những cánh hoa đá quý trên chiếc đồng hồ quả quýt cổ, cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn gỗ, sự kiên nhẫn trên khuôn mặt xinh đẹp dần biến mất.
Lúc này.
Cửa phòng khép hờ có tiếng gõ cửa vang lên, Nam Trì thò đầu vào, nói: "Cô ơi, nếu cô rảnh rỗi không có việc gì thì có muốn phát livestream một tiếng không?"
Thiết bị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mà còn chưa thử lần nào.
Ngón tay thon dài của Cố Tinh Đàn gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi môi đỏ mím chặt khẽ buông lỏng ra, sau đó đứng dậy: "Được."
Cứ suy nghĩ mãi về chuyện này cũng không thể tập trung phục chế được, dời lực chú ý đi một chút cũng tốt.
Tránh cho...
Cô liếc nhìn điện thoại một lần cuối.
Vẫn im lặng như gà.
Ánh mắt Nam Trĩ trở nên kinh ngạc, thật ra cô ấy không ngờ rằng Cố Tinh Đàn sẽ thoải mái đồng ý như vậy, vội vàng mở cửa ra: "Ngày nào cũng có rất nhiều fans nghiêm túc muốn nghe cô giảng về phục chế đang đợi cô đó!
Tuy rằng đại đa số đều tới vì vẻ đẹp ngút trời của cô Cố.
Cố Tinh Đàn không thay quần áo mà mặc nguyên bộ đồ thường mặc lúc làm việc, thậm chí cặp kính mạ vàng trên mũi cũng không thèm tháo xuống, cứ như vậy mà xuất hiện đột ngột trên livestream.
[A a a a a a, cuối cùng cũng đợi được cô, người đẹp Cố quyến rũ chết tôi rồi!]
[Tại sao lại có người đeo kính mà vẫn không giấu nổi nhan sắc thần tiên thế này chứ?]
[Lâu lắm không gặp người đẹp rồi, dạo này cô bận làm gì thế?]
[Hu hu, còn tưởng sau này sẽ không được nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của mỹ nữ nhà chúng ta nữa cơ.]
"..."
Sau một thời gian dài không livestream, mới đầu số người xem rất ít, sau đó, có một số fans chụp màn hình livestream đăng lên Weibo.
Chỉ với một bức ảnh chụp ngẫu nhiên.
Cũng trông rất có không khí.
Trong nền gỗ tối màu, vẻ đẹp cổ điển với cặp kính gọng vàng tràn ngập khí chất bác học khiến cho vô số người kéo vào xem.
Số người xem livestream tăng từ mấy trăm tới hơn ngàn người chỉ sau vài phút ngắn ngủi.
"Gần đây tôi đang phục chế một bức tranh cổ ngàn ngăm bị tổn hại nghiêm trọng nên không có thời gian livestream." Cố Tinh Đàn liếc nhìn bình luận, từ từ chậm rãi trả lời câu hỏi của mọi người.
Sau đó nhấp một ngụm nước ấm trong bình giữ nhiệt.
Sau một hồi lâu không nói gì, giọng nói vốn trong trẻo có hơi khàn khàn, truyền tới tai người nghe, ngọt ngào khiến người ta muốn xoa tai.
"Vậy thì hôm nay chúng ta chính thức bắt đầu học phục chế thư họa."
"Phần cốt lõi trong việc phục chế thư họa cổ từ trước tới nay luôn này: Tẩy, yết, bổ, toàn, chúng ta sẽ bắt đầu từ "tẩy", lấy bức tranh cổ gần đây tôi đang phục chế làm ví dụ..."
Khi nói tới đề tài chuyên nghiệp, Cố Tinh Đàn không tạo cảm giác lười biếng lúc bình thường livestream nữa mà lại vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đào hoa quyến rũ vô cùng tập trung và trầm tĩnh, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể gián đoạn cô.
Dần dần.
Những bình luận về vẻ đẹp của cô càng ngày càng ít đi, vấn đề phụ chế chuyên nghiệp càng ngày càng nhiều lên.
Khi Cố Tinh Đàn nhắc tới bước cuối cùng trong việc phục chế thư họa là cần phải có một người bắt chước chuyên nghiệp, bình luận bỗng nhiên xuất hiện một câu hỏi dùng phông chữ to chỉ dành cho hội viên:
[Nhà phục chế thư họa không biết vẽ tranh thì làm sao có thể phục chế tốt được!]
Ánh mắt Cố Tinh Đàn dán chặt vào hai chữ "vẽ tranh" vài giây, sau đó ung dung thản nhiên mà cuộn tờ giấy cũ nát dùng để minh họa trong tay, lạnh lùng nói: "Đã biết trong bánh bà xã không có bà xã, cùng lẽ đó, nhà phục chế thư họa cũng có thể không biết vẽ tranh."
Khán giả: Logic kiểu này... có vẻ đúng nhỉ?
Lúc này đột nhiên có người nói: [Đó không phải là lý do cho việc không biết vẽ tranh sao?]
Trong phòng livestream bất ngờ có pháo hoa phóng lên.
Thì ra người này đã tặng ba phi thuyền vũ trụ trị giá 19999 và được lên top 1.
Người đó nói thêm: [Tôi tiêu tiền là để xem chủ phòng vẽ tranh.]
Có lẽ là muốn cho mọi người mở mang tầm mắt.
Rất nhiều người xem cũng bắt đầu điên cuồng tặng quà theo xu hướng...
[Muốn xem chủ phòng vẽ tranh!]
Pháo hoa liên tục phóng lên không ngừng, phòng live vốn yên lặng đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Bất cứ ai có hiểu biết về ngành công nghiệp đồ cổ đều không thiếu tiền, ai ai cũng bắt đầu tặng quà.
"Đóng phần tặng quà đi."
Hàng lông mày xinh đẹp của Cố Tinh Đàn nhíu lại, giữa đôi môi tuôn ra hai chữ rõ ràng.
Nam Trĩ khó xử nói: "Cô ơi, lag rồi."
"Chắc là do số người tặng quà quá nhiều."
Chỉ có pháp hoa không ngừng phóng lên.
"Cô, cô ơi..."
Cô ấy muốn hỏi, nếu khán giả đã nhiệt tình như vậy thì cô có muốn vẽ một bức tranh hay không.
Nhưng để ý thấy Cố Tinh Đàn nhận được nhiều quà như vậy mà khuôn mặt xinh đẹp lại không mấy vui vẻ, đôi môi đỏ còn mím lại thành một đường thẳng tắp, ngón tay trắng nõn đặt trên đầu gối không ngừng siết chặt vỏ đồng hồ quả quýt cổ, vì dùng sức quá đà nên đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cảm xúc căng thẳng tới cực điểm.
Vẽ tranh?
Cố Tinh Đàn nghĩ: Đời này, cô sẽ không bao giờ cầm bút vẽ nữa, không ai có thể trở thành ngoại lệ của cô.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan.
Màn hình đang lag bỗng nhiên khôi phục lại, không đợi Nam Trĩ đóng phần thường, phía trên đã có một biểu ngữ chúc mừng nổ ra: [Chúc mừng Asdfg đã tặng 188 phi thuyền vũ trụ và trở thành người đứng đầu.]
Vãi chưởng?
Nam Trĩ ngây ra.
Trong đầu nhanh chóng tính toán, 188 nhân 19999 tương đương bao nhiêu tiền?
Là người đứng đầu danh sách, đãi ngộ vô cùng trân quý, ví dụ như ô bình luận cũng như có hào quang của tiền bạc mà tỏa sáng, cũng đủ để khiến mọi người nhìn rõ.
Asdfg: [Không cần vẽ tranh nữa, tiếp tục dạy phục chế đi.]
Nói xong, bố đường này lại thả thêm 188 phi thuyền vũ trụ nữa.
!!!
Hả!
Đây là ông lớn nào vậy?
Cuối cùng, khán giả cũng không còn có ý định tiêu tiền để đứng ở vị trí cao yêu cầu Cố Tinh Đàn vẽ tranh nữa, mà đều dồn sự chú ý vào ông lớn đã chi gần ngàn vạn vào phòng live này.
Khi mở giao diện trang chủ ra.
Rất trống trải, tới cả ảnh đại diện cũng không có, tên cũng đặt linh tinh.
Lúc này, Nam Trĩ cũng hoảng hốt đóng giao diện phần thưởng lại, ôm lấy trái tim bé bỏng của mình mà nói: "Cô, cô ơi..."
"Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Chỉ có Cố Tinh Đàn nhíu mày nhìn tài khoản đã thăng cấp lên hạng một kia, nó cách xa hạng hai cả một dải ngân hà.
Đây là ai vậy?
Vậy mà lại chi nhiều tiền như vậy để giải vây giúp cô.
Trước khi kết thúc livestream, Cố Tinh Đàn bảo Nam Trĩ liên hệ với Nguyễn Kỳ Chước, trả lại toàn bộ quà tặng của fans.
Mà lúc này.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Dung Thị.
Nguyễn Kỳ Chước cười tủm tỉm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế văn phòng xem livestream, thản nhiên đùa giỡn: "Tổng giám đốc Dung của chúng ta đúng là vung tiền như rác, chỉ vì một nụ cười của người ta nhỉ."
"Đáng tiếc, hình như mỹ nữ không thấy biết ơn cho lắm."
"Muốn trả lại quà tặng cho anh rồi."
Dung Hoài Yến thản nhiên nói: "Không lấy lại."
Sau đó, hình ảnh khuôn mặt ủ rũ của Cố Tinh Đàn hiện lên trong đầu anh, cứ như tinh thần sẽ sụp đổ trong giây lát vậy.
Đầu ngón tay thon dài chậm rãi vuốt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ không thể nhìn rõ.
Yên lặng một lát, anh chậm rãi mở giao diện trò chuyện với Cố Tinh Đàn.
Trả lời tin nhắn cuối cùng của cô:
[Cô Dung, cố tình bịa đặt, lan truyền những sự thật hư cấu tới mức đủ để hạ thấp nhân cách, phá hoại danh dự của người khác, nếu tình trạng nghiêm trọng có thể cấu thành tội phỉ báng.]
[Vậy nên, anh đã lừa một cô gái ngây thơ lúc nào?]
Cố Tinh Đàn trả lời tin nhắn rất nhanh:
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Bình thường anh làm đủ thứ chuyện trên giường, đêm tân hôn đó là lần đầu tiên anh lừa em!]
Dung Hoài Yến nhìn câu trả lời vừa hiện lên, đôi môi mỏng cong lên: [Cách cư xử của anh vẫn chưa giống sao?]
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [Đồ đểu!]
Rhy: [Cô Dung, em không thể bôi nhọ anh chỉ vì anh quá tài giỏi được.]
Người đẹp bình thường không có gì bắt mắt: [... Không biết xấu hổ.]
Nguyễn Kỳ Chước trơ mắt nhìn vẻ mặt vốn lạnh lùng của cậu chủ Dung, bây giờ trong ánh mắt lại có vài phần vui vẻ, nhịn không được mà nhíu mày: "Cô người tình lấy lòng anh rồi à?”
Dung Hoài Yến không để ý tới cách anh ấy gọi Cố Tinh Đàn.
Nghĩ tới lý do cô Dung chửi anh là trai đểu, quả thật khiến anh rất vui.
...
Sau khi buổi livestream của Cố Tinh Đàn kết thúc, tâm trạng cô vẫn luôn không tốt.
Sớm biết vậy, hôm nay cô đã không live.
Đều tại tên khốn đểu giả Dung Hoài Yến, nếu không phải tại anh, cô sẽ không thể tập trung phục chế rồi mới phải livestream để thay đổi tâm trạng.
Sau đó.
Tâm trạng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Đương nhiên, sau khi thấy tin nhắn của Dung Hoài Yến.
Cái gì mà quá mức tài giỏi.
Thật sự biết cách dát vàng lên mặt.
Cô vốn định cất điện thoại đi thì đột nhiên nó lại rung lên.
Rhy: [Nếu em vẫn còn nghi ngờ thì sao không thử tự kiểm chứng đi?]
Thấy dòng tin nhắn này, điện thoại của Cố Tinh Đàn suýt nữa rơi xuống.
Trong căn phòng tối tăm chưa bật đèn, những sợi tóc đen nhánh xõa xuống vai, đầu ngón tay run rẩy mà trả lời từng chữ:
[Đừng có mơ.]
Trong lúc vô tình.
Hàng lông mày đang nhíu chặt cô gái bỗng nhiên dần thả lỏng vì một câu nói.
Khóe môi khẽ nhếch lên, rồi lại nhanh chóng mím lại.
*
Cố Tinh Đàn vốn định khôi phục hoàn toàn bức tranh hoa điểu này sau đó về nhà.
Nhưng không ngờ rằng.
Sáng sớm hôm sau, ông ngoại lại gọi điện tới nói nhớ cô.
Nếu không biết rằng ông ngoại đã già rồi, sẽ không xem livestream linh tinh trên điện thoại, cô thật rất nghi ngờ rằng có phải hôm qua ông ngoại đã nhìn thấy đoạn livestream về hội họa của cô hay không.
Thật sự rất trùng hợp.
Trên mái hiên hành lang dày tuyết, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, tầng tuyết không giảm mà cứ tăng lên.
Cố Tinh Đàn mặc áo khoác lông mỏng, đứng ở trong sẩn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sáu chữ trên cây cột bên ngoài phòng làm việc mà ông ngoại tự viết bằng bút lông...
Chọn một việc, theo cả đời.
Cô vẫn luôn lấy ông ngoại làm mục tiêu.
Sau này sẽ trở thành nhà phục chế bảo vật quốc gia thực thụ.
Nhưng Cố Tinh Đàn biết khả năng này rất thấp, vì cô có một điểm yếu chí mạng...
Những nhà phục chế như ông ngoại tinh thông toàn bộ tẩy, yết, bổ, toàn, hoàn toàn không cần thuê người sao chép khác tới để vẽ tiếp phần thiếu của bức tranh, tự mình có thể phục chế được một bức tranh cổ.
Còn cô.
Không thể vẽ tranh.
Cho nên mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành một nhà phục chế thư họa thực thụ đỉnh cao như ông ngoại.
Bông tuyết rơi trên mi mắt cô.
Một bông.
Rồi lại một bông nữa.
Trong mùa đông khắc nghiệt, nó chậm rãi tan ra trên mí mắt mỏng mỏng, hồng hồng của cô, ngưng kết thành một giọt nước.
Khi lông mi cô động đậy.
Những giọt nước lăn dọc xuống theo đuôi mắt rồi biến mất dưới nền tuyết.
*
Cảm xúc của Cố Tinh Đàn rất chóng biến mất, khi tới căn biệt thự nhỏ mà ông ngoại ở, cô đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, cô lười biếng đẩy cửa lớn và gọi: "Ông ngoại, cháu tới thăm ông đây."
"Cô công chúa nhỏ nhà chúng ta đã trở lại rồi."
Một giọng nói già nua nhưng chất chứa đầy yêu thương truyền tới từ phòng khách.
Dường như không phải đang nói chuyện với cô.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn lóe lên, cô thay dép theo thói quen: "Có khách tới sao?"
Cô tò mò đi vòng qua lối vào xem, lọt vào trong ánh mắt cô là một bóng hình đoan chính chững chạc đang ngồi trên sô pha gỗ, cô bỗng nhiên ngẩn người ra, vô thức hỏi:
"Sao anh lại tới đây?"
Dung Hoài Yến thản nhiên ngước mắt nhìn cô, đôi mắt vẫn trong veo như vậy: "Đến thăm ông ngoại."
Xí...
Khỏi phải nói, Dung Hoài Yến rất có đạo đức nghề nghiệp.
Dù sao thì người này bình thường còn không chủ động đi thăm ba mẹ ruột lấy một lần, tới thăm ông ngoại của cô vợ trên danh nghĩa chắc cũng chỉ đơn giản là làm từ thiện.
Lúc này, ông lão tóc hoa râm với vóc người rắn rỏi bưng một đĩa dâu tây từ trong phòng bếp bước ra: "Nào, loại trái cây mà công chúa nhỏ thích ăn nhất."
"Cảm ơn ông ngoại!"
Cố Tinh Đàn cười ngọt ngào, giọng điệu làm nũng nghe rất giống bông gòn kéo sợi, từng câu từng chữ như quấn lấy trái tim người nghe, khiến người ta sẵn sàng trao hết tất cả cho cô công chúa nhỏ này.
Đây mới là cách làm nũng của cô Dung.
Dung Hoài Yến nghĩ như vậy.
Cố Tinh Đàn cầm dâu tây ngồi xuống bên cạnh Dung Hoài Yến, nhân lúc ông ngoại không chú ý, cô thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"
Đối diện với đôi mắt trong veo chứa đầy sự nghi ngờ của cô.
Dung Hoài Yến bình tĩnh dời mắt, cầm chiếc chén cát tím tràn ngập mùi trà nhấp một ngụm, môi mỏng khẽ hé: "Nếu cô Dung cứ nhất quyết phải hỏi nguyên nhân, vậy thì..."
Cố Tinh Đàn nín thở nghe.
Quả nhiên!
Nhà tư bản hút máu người này chưa bao giờ làm những chuyện nhạt nhẽo.
Giây tiếp theo.
Lại nghe thấy anh thản nhiên nói năm chữ:
"Chứng minh sự trong sạch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.