Chương 22:
Trần Nan
05/10/2024
Dung Hoài Yến ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô Dung dần đỏ lên, ngón tay dài cầm chén trà tử sa cổ kính dừng lại một chút rồi đặt chén xuống.
Tự mình pha một chén trà xanh.
Rồi lặng lẽ đẩy đến trước mặt cô.
"Anh đừng giả vờ tốt bụng." Cố Tinh Đàn cảm thấy mình đã nhìn thấu sự xấu xa bên dưới vẻ ngoài quân tử khiêm tốn của anh.
“Không uống à?”
Dung Hoài Yến nhẹ giọng hỏi.
“Uống!”
Cố Tinh Đàn cầm chén trà lên uống sạch trong một ngụm, cứ như đang uống rượu vậy.
Trà của ông ngoại đều là loại thượng hạng, sao cô lại không uống cơ chứ, Dung Hoài Yến đúng là vớ bở.
Đàm Trinh Khanh nhìn đôi vợ chồng son ngồi phía đối diện đang “thân mật” với vẻ hài lòng: “Ông ngoại thấy tình cảm của hai đứa tốt như này thì yên tâm rồi.”
“…”
Cố Tinh Đàn nghẹn họng nhưng lại không có cách nào bác bỏ.
Dẫu sao thì họ vẫn phải giả vờ là một đôi vợ chồng son thắm thiết trước mặt ông ngoại.
Cô nghiêng đầu nhìn chàng công tử kiêu ngạo đang bình chân như vại, đôi mắt đẹp đảo qua, đột nhiên nảy ra ý xấu.
"Ông ngoại đúng là gừng càng già càng cay, con mắt chọn người của ông vẫn tốt hơn ba cháu nhiều."
"Hoài Yến ấy à, anh ấy vừa lên được phòng khách vừa xuống được nhà bếp, mà còn hiểu biết cả cầm kỳ thi họa và thơ từ ca phú nữa."
Trước tiên trái lương tâm lấy hết những văn mẫu trên Weibo ra khen một lần, sau đó đổi chủ đề: “Nếu không tối nay để anh ấy thể hiện tài nấu nướng của mình thử xem sao ạ?”
Quả nhiên.
Ông ngoại vô cùng kinh ngạc nhìn Dung Hoài Yến: "Thật sao?"
Biết Cố Tinh Đàn cố tình muốn làm khó mình.
Dung Hoài Yến nhìn thoáng qua hồ ly nhỏ đang đắc ý, môi mỏng mang theo nụ cười bình tĩnh tao nhã, nói với vẻ thâm sâu: "Tất nhiên có thể…"
Vừa dứt lời.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Là thư ký Giang, theo sau là quản lý của nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Lăng Thành và mấy nhân viên giao cơm. Anh ấy liếc nhìn Dung Hoài Yến trước rồi giải thích: “Chúc ông buổi tối tốt lành. Nhà hàng tư nhân gần đây mới mời được một đầu bếp bậc thầy chuyên làm về ẩm thực Quảng Đông được bốn mươi năm. Tổng giám đốc Dung biết ông thích đồ ăn Quảng Đông nên chúng tôi đã chuẩn bị trước cho ông một số món nếm thử.”
Ngay lập tức tâm tình của ông cụ Đàm càng tốt hơn: “Hoài Yến có lòng quá.”
Ông cụ nào lại không thích bọn trẻ hiếu thảo cơ chứ?
Quả nhiên.
Bởi vì biểu hiện “hiếu thảo” của Dung Hoài Yến, ông cụ không những không cho anh xuống bếp nấu ăn tối nay mà còn lấy ra rượu ngon mà ông đã cất giữ mấy chục năm, chuẩn bị giữ anh ở lại qua đêm.
Cố Tinh Đàn: “…”
Tên khốn xảo trá này!
Chẳng trách vừa rồi trông anh có vẻ ung dung bình thản như thế. Hóa ra đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng làm sao anh đoán được sẽ bị úp sọt như thế này?
Cố Tinh Đàn khoanh tay, uể oải nằm ở trên sô pha, nhướng mày nhìn anh dò xét.
Không đúng.
Không phải ông ngoại nói ông nhớ cô à?
Tại sao từ lúc đến đây toàn nói chuyện với Dung Hoài Yến thôi?
Vậy mà lúc trước cô còn lo lắng rằng ông ngoại sẽ nhắc đến hội họa với cô lần nữa.
Ăn tối xong, Cố Tinh Đàn nói với ông cụ Đàm bằng giọng chua chát: "Ông ngoại, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Ông cụ Đàm đang trò chuyện với Dung Hoài Yến về ván cờ mà trước đây anh đã giải cho ông cụ Đường. Trong bữa ăn ông cũng kéo anh đến cạnh bàn cờ bày ra, bây giờ nghe Cố Tinh Đàn nói vậy thì cũng chẳng mảy may để ý, xua tay: "Đi đi."
Cố Tinh Đàn: “…”
Cô không còn là cô công chúa nhỏ được ông ngoại yêu nhất nữa rồi!
Phải là công chúa Dung mới đúng!
*
Hầu như vào các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Cố Tinh Đàn đều ở đây để học thư pháp và kiến thức phục chế hội họa với ông ngoại cô. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng cô cũng sẽ quay về ở lại vài ngày. Trong căn nhà này có rất nhiều dấu vết sinh hoạt của cô, thậm chí còn nhiều hơn so với căn biệt thự lộng lẫy của nhà họ Cố.
Ông ngoại rất yêu thương cô.
Mặc dù bản chất ông giản dị nhưng lại vô cùng hào phóng với đứa cháu gái bên ngoại duy nhất của mình, tất cả mọi thứ được sử dụng đều là tốt nhất có thể.
Thậm chí khi cô mười tám tuổi, ông đã tự mình chế tạo một chiếc giường có màn trang trí được chạm khắc tinh xảo làm quà tặng thành niên cho cô. Toàn bộ thân giường được làm bằng loại gỗ sưa quý hiếm nhất.
Lúc này, trên mặt bàn vẫn còn đặt hộp quà son môi cô mua lần trước.
Còn chưa kịp mở ra.
Sau đó cô cũng quên luôn.
Tắm xong rồi cô quay lại bàn làm việc, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của mình mân mê vỏ ngoài thỏi son bằng kim loại. Cô mở nắp nhìn bên trong là màu son đỏ đậm.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Khi Cố Tinh Đàn đặt son môi xuống, đầu ngón trỏ vô tình dính vào chút son giống như nốt chu sa trong tuyết trắng, đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn mờ ảo.
Cô không để ý dùng ngón tay khác xoa đi thành màu hồng nhạt.
"Cô à, phần thưởng của người xem khác đều đã được trả lại, nhưng... phần thưởng đứng đầu danh sách, giám đốc Nguyễn nói không thể trả lại."
Là điện thoại của Nam Trĩ gọi đến.
Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn dừng lại, cau mày: "Lý do là gì?"
"Giám đốc Nguyễn nói là..." Nam Trĩ hình như đang suy nghĩ tìm từ, cuối cùng quyết định trích dẫn chính xác từng chữ: "Anh ấy nói ông chủ lớn này không thiếu tiền, thích làm việc nghĩa lại thương hoa tiếc ngọc không muốn nhìn thấy một người đẹp bị làm khó dễ nên cô không cần suy nghĩ, cứ cầm tiền tiêu đi.”
Thích làm việc nghĩa?
Lại còn thương hoa tiếc ngọc?
Thành thật mà nói, Nam Trĩ đã âm thầm tưởng tượng ra một doanh nhân trung niên giàu có đầy nhiệt huyết nên cứ im lặng một lúc lâu.
Cố Tinh Đàn nghe được suy đoán cuối cùng của Nam Trĩ về “Doanh nhân trung niên giàu có”, tuy táo bạo nhưng cũng... có lý.
Đằng sau mấy triệu này.
Bỏng tay quá.
Nhỡ đâu đối phương lại giấu vợ tặng quà cho nữ streamer thì sao?
Cô nhớ lại những tin tức xã hội đã đọc trước đây về vấn đề này, ôi…
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Cố Tinh Đàn giật mình nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nhất định phải trả lại!"
Cô không muốn xuất hiện trên tin tức xã hội đâu.
Tiêu đề khi đó sẽ là: [Một người đàn ông tặng quà cho nữ streamer xinh đẹp gần triệu bạc bị vợ đuổi theo đâm mười tám nhát trên đường]
Phụ đề: [Tin giật gân! Nữ streamer xinh đẹp thực ra là người phục chế vô danh Cố Tinh Đàn]
"Gửi cho tôi danh thiếp của Nguyễn Kỳ Chước."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói bâng quơ nhẹ nhàng: "Em muốn danh thiếp của anh ta để làm gì?"
Giọng điệu quen thuộc lạnh lùng như ngọc trong tuyết, mát lạnh nhưng lại toát lên sự ấm áp.
"Tại sao mỗi lần anh đi lại đều không phát ra tiếng động gì thế?" Trái tim Cố Tinh Đàn đập loạn xạ vì giọng nói đột ngột vang lên.
Cô giận dữ nhìn người đàn ông đang đi về phía này.
Dung Hoài Yến thản nhiên dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn cởi hai cúc áo trên, hơi mở cổ áo ra để lộ xương quai xanh đầy thu hút bên trong. Cậu chủ vốn quy củ đứng đắn giờ đây cũng nhiễm chút màu sắc tươi đẹp của khói lửa nhân gian.
Khi đến gần.
Cảm giác lạnh lẽo như mùi gỗ mun bị bao phủ bởi tuyết giờ đã pha trộn với mùi thơm nồng nàn của rượu nữ nhi hồng. Trong sự cấm dục trào ra những tia lửa nhỏ, chỉ cần một cơ hội là có thể đốt cháy mọi thứ.
Ngay khi Dung Hoài Yến vừa bước vào.
Căn phòng ban đầu được coi là rộng rãi bỗng dưng trở nên chật chội.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vóc dáng anh vốn đã cao lớn, giờ đây đứng ngược sáng khiến cái bóng đổ xuống lại càng tăng thêm tính xâm lược.
Nhìn qua những ngón tay đang cuộn lại của cô, Dung Hoài Yến chậm rãi thốt ra bốn chữ từ đôi môi mỏng:
“Sao căng thẳng thế?”
“Ai căng thẳng chứ!”
Cố Tinh Đàn cố làm ra vẻ, vô thức cao giọng lên một chút.
Chẳng phải vì bầu không khí kỳ lạ sao? Cứ có cảm giác anh đang chuẩn bị làm “chuyện xấu” gì đó
Không thể không nói.
Thời gian trước nằm cùng giường không phải vô ích. Trong một số thời điểm Cố Tinh Đàn cũng coi như có chút hiểu biết về Dung Hoài Yến.
Ngay sau đó.
Cổ tay mảnh khảnh bỗng bị hai ngón tay thon dài hơi lạnh nâng lên.
Dung Hoài Yến bình tĩnh vuốt phẳng sự căng thẳng trong lòng bàn tay căng cứng co quắp của cô Dung. Cuối cùng lòng bàn tay thô ráp như có điện của anh dừng lại ở chỗ son môi màu hồng nhạt trên đỉnh ngón trỏ của cô.
Mắt anh lướt qua thỏi son trên bàn bên cạnh cô rồi dừng lại.
Lòng bàn tay của Cố Tinh Đàn vốn đã nhạy cảm, khi anh nắm lấy và vuốt nhẹ nhàng như vậy khiến cô suýt nữa mất kiểm soát, may mắn đã kịp thời lấy lại chút lý trí.
Nghĩ đến sự nghi ngờ mới nảy sinh vào ban ngày, cô không thể tin tưởng chỉ qua vài lời nói của anh: "Anh còn tự xưng là trai nhà lành đàng hoàng sạch sẽ nữa?"
“Trai nhà lành đàng hoàng sạch sẽ nhà nào mà lại tùy tiện sờ tay con gái như thế?”
Dung Hoài Yến cười nhẹ: "Anh biết cô Dung đang nóng lòng, người làm chồng này sẽ tự chứng minh vô tội."
Cố Tinh Đàn: “!”
Đây không phải là đổi trắng thay đen à?
Vừa nghe thấy bốn chữ này.
Thì thấy.
Báo động nguy hiểm!
Cô vừa chuẩn bị rút tay khỏi lòng bàn tay của anh thì trong nháy mắt thấy cánh tay thon dài của anh vòng qua đặt ở mép bàn, hoàn toàn giam giữ cô ở bên trong.
Anh còn có thể để ra một tay lấy thỏi son trên bàn.
Cố Tinh Đàn không kịp phản ứng, nhỏ giọng kêu lên: "Anh định làm gì vậy?"
Tim đập loạn nhịp một cách đột ngột, cô nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo anh: "Ông ngoại em còn đang ở bên ngoài!"
Vẻ mặt của Dung Hoài Yến vẫn bình tĩnh, dùng một tay mở nắp cây son đen viền vàng ra. Dưới ánh đèn, mu bàn tay trắng nổi nhẹ lên gân tay xanh, chỉ một bàn tay thôi cũng đủ để thấy rõ cấu trúc xương hoàn hảo.
Anh lợi dụng cơ hội để sử dụng ngón tay kia nâng cằm tinh xảo của cô gái lên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đừng nhúc nhích."
Trong không khí, mùi hương hải đường trên người cô gái dần lan tỏa.
Cảm nhận sự mịn màng như nhung của son chậm rãi thoa lên môi, Cố Tinh Đàn không dám nói một lời, chỉ sợ Dung Hoài Yến sẽ trang điểm cho cô thành cái mặt quái dị gì thôi.
“Đẹp lắm.”
Dung Hoài Yến đậy nắp son, đôi mắt nhạt nhẽo như tuyết trắng trên núi cao lẳng lặng ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Giống như chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật cơ thể hoàn hảo nhất.
Không có gương.
Nhưng qua đôi mắt sâu thẳm như biển của người đàn ông, phản chiếu ra khuôn mặt sáng ngời và quyến rũ của cô.
Cố Tinh Đàn sửng sốt, theo bản năng muốn mím môi.
Nhưng lại bị một ngón tay thon dài đặt lên.
Cố Tinh Đàn nghĩ ra điều gì đó bèn nắm chặt cổ tay anh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô bỗng trở nên cháy bỏng: "Ngay cả việc thoa son môi anh cũng biết à?!"
“Vậy mà nói mình…”
Lời nói chợt dừng lại.
Cố Tinh Đàn cảm thấy rõ ràng dây nơ của chiếc váy ngủ trên vai mình đã bị cởi ra, sau đó lớp vải mịn màng trượt dọc theo da của cô từ vai đến mắt cá chân. Chiếc váy ngủ satin màu xanh nhạt nằm dưới mắt cá chân trắng nõn tinh tế của cô như một bông hoa hải đường đang nở rộ.
Đồng tử của cô giãn ra.
Không ngờ rằng Dung Hoài Yến lại không có đạo đức, trực tiếp ra tay!
Cô vừa chuẩn bị mở miệng, nhưng lại nhìn thấy ngón tay của người đàn ông lại một lần nữa lướt nhẹ lên, đặt lên đôi môi mềm mại và quyến rũ của cô. Từng chút một bôi màu son đỏ tươi lên đầu ngón tay sạch sẽ, sau đó lướt nhẹ qua chiếc cổ nhỏ của cô.
Ngón tay dài của người đàn ông linh hoạt, như đang vẽ một bức tranh lộng lẫy trên lưng cô, nhưng không có bất kỳ mẫu hình nào.
Anh lạnh nhạt nhắc nhở: "Cô Dung, em có từng nghĩ tới một khả năng khác hay không?"
Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn nắm chặt vạt áo sơ mi của anh.
Cô không thể thở được, lại còn phải để tâm lắng tai nghe ngoài, sợ ở đây cách âm không tốt sẽ truyền ra những âm thanh lạ.
Sau một lúc bình tĩnh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Gì cơ?"
Chẳng lẽ biết tô son cũng là do tài năng thiên bẩm?
Đôi mắt của cô trong veo, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Người đàn ông nhíu mày, đầu ngón tay lại chạm nhẹ qua môi của Cố Tinh Đàn. Lần này anh lau sạch tất cả son môi trước khi nhẹ nhàng hôn lên, đứng yên với tư thế đó để trả lời: "Tám mươi phần trăm là tài năng, hai mươi phần trăm còn lại là vì anh siêng năng học hỏi."
“…”
Cố Tinh Đàn không có thời gian để ngẫm ý nghĩa trong lời nói của anh.
Chợt bị anh xoay người.
Xương cánh bướm mảnh mai phía sau dưới chiếc cổ mảnh khảnh như biết vỗ cánh, lọt vào tầm mắt của Dung Hoài Yến.
Cô vừa muốn giãy giụa thì nghe thấy giọng nói mơ hồ trầm thấp của anh: "Suỵt, hình như bên ngoài nghe được."
Bả vai Cố Tinh Đàn bỗng nhiên cứng đờ, khẩn trương đến mức thở nhẹ lại, không dám cử động nữa.
Dung Hoài Yến đưa những ngón tay dài của mình vào trong các ngón tay của cô, từ từ đan mười ngón tay vào nhau, giữ nguyên tư thế này rồi tắt ngọn đèn đang sáng duy nhất trên bàn.
Một đầu ngón tay khác dính son môi lướt qua phần xương mảnh mai sau gáy.
Cố Tinh Đàn ngơ ngác nghĩ.
Hình như hơi kỳ lạ.
…
Rất nhanh, Cố Tinh Đàn đã biết nguyên nhân.
Trước tấm gương toàn thân lớn trong phòng tắm.
Trong làn hơi nước mù mịt, khi Cố Tinh Đàn đi ngang qua đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
“Dừng!”
Rồi thoát khỏi vòng tay anh.
Nhìn vào gương và nghiêng người nhìn sau lưng mình.
Cô thấy tấm lưng xinh đẹp vốn trắng như tuyết giờ đã tô đầy màu son đỏ, trên đó còn viết hai dòng thơ rất mờ.
Cố Tinh Đàn nhìn thấy rõ ràng hai dòng thơ viết trên lưng mình, đôi mắt ướt nhòe ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
"Anh viết gì vậy?!"
Làm sao anh dám nói rằng mình có tám mươi phần trăm là tài năng?
Đây mà thực sự là một người mới học.
Chắc phải là một trăm phần trăm tài năng đúng không?!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ngón trỏ của Dung Hoài Yến chậm rãi viết hết nét này đến nét khác lên tấm gương toàn thân phủ kín hơi nước, giọng nói mát lạnh của anh xen lẫn tiếng khàn khàn:
“Tắt nến cởi váy lụa, toàn thân hương hải đường.”
Tự mình pha một chén trà xanh.
Rồi lặng lẽ đẩy đến trước mặt cô.
"Anh đừng giả vờ tốt bụng." Cố Tinh Đàn cảm thấy mình đã nhìn thấu sự xấu xa bên dưới vẻ ngoài quân tử khiêm tốn của anh.
“Không uống à?”
Dung Hoài Yến nhẹ giọng hỏi.
“Uống!”
Cố Tinh Đàn cầm chén trà lên uống sạch trong một ngụm, cứ như đang uống rượu vậy.
Trà của ông ngoại đều là loại thượng hạng, sao cô lại không uống cơ chứ, Dung Hoài Yến đúng là vớ bở.
Đàm Trinh Khanh nhìn đôi vợ chồng son ngồi phía đối diện đang “thân mật” với vẻ hài lòng: “Ông ngoại thấy tình cảm của hai đứa tốt như này thì yên tâm rồi.”
“…”
Cố Tinh Đàn nghẹn họng nhưng lại không có cách nào bác bỏ.
Dẫu sao thì họ vẫn phải giả vờ là một đôi vợ chồng son thắm thiết trước mặt ông ngoại.
Cô nghiêng đầu nhìn chàng công tử kiêu ngạo đang bình chân như vại, đôi mắt đẹp đảo qua, đột nhiên nảy ra ý xấu.
"Ông ngoại đúng là gừng càng già càng cay, con mắt chọn người của ông vẫn tốt hơn ba cháu nhiều."
"Hoài Yến ấy à, anh ấy vừa lên được phòng khách vừa xuống được nhà bếp, mà còn hiểu biết cả cầm kỳ thi họa và thơ từ ca phú nữa."
Trước tiên trái lương tâm lấy hết những văn mẫu trên Weibo ra khen một lần, sau đó đổi chủ đề: “Nếu không tối nay để anh ấy thể hiện tài nấu nướng của mình thử xem sao ạ?”
Quả nhiên.
Ông ngoại vô cùng kinh ngạc nhìn Dung Hoài Yến: "Thật sao?"
Biết Cố Tinh Đàn cố tình muốn làm khó mình.
Dung Hoài Yến nhìn thoáng qua hồ ly nhỏ đang đắc ý, môi mỏng mang theo nụ cười bình tĩnh tao nhã, nói với vẻ thâm sâu: "Tất nhiên có thể…"
Vừa dứt lời.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Là thư ký Giang, theo sau là quản lý của nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Lăng Thành và mấy nhân viên giao cơm. Anh ấy liếc nhìn Dung Hoài Yến trước rồi giải thích: “Chúc ông buổi tối tốt lành. Nhà hàng tư nhân gần đây mới mời được một đầu bếp bậc thầy chuyên làm về ẩm thực Quảng Đông được bốn mươi năm. Tổng giám đốc Dung biết ông thích đồ ăn Quảng Đông nên chúng tôi đã chuẩn bị trước cho ông một số món nếm thử.”
Ngay lập tức tâm tình của ông cụ Đàm càng tốt hơn: “Hoài Yến có lòng quá.”
Ông cụ nào lại không thích bọn trẻ hiếu thảo cơ chứ?
Quả nhiên.
Bởi vì biểu hiện “hiếu thảo” của Dung Hoài Yến, ông cụ không những không cho anh xuống bếp nấu ăn tối nay mà còn lấy ra rượu ngon mà ông đã cất giữ mấy chục năm, chuẩn bị giữ anh ở lại qua đêm.
Cố Tinh Đàn: “…”
Tên khốn xảo trá này!
Chẳng trách vừa rồi trông anh có vẻ ung dung bình thản như thế. Hóa ra đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng làm sao anh đoán được sẽ bị úp sọt như thế này?
Cố Tinh Đàn khoanh tay, uể oải nằm ở trên sô pha, nhướng mày nhìn anh dò xét.
Không đúng.
Không phải ông ngoại nói ông nhớ cô à?
Tại sao từ lúc đến đây toàn nói chuyện với Dung Hoài Yến thôi?
Vậy mà lúc trước cô còn lo lắng rằng ông ngoại sẽ nhắc đến hội họa với cô lần nữa.
Ăn tối xong, Cố Tinh Đàn nói với ông cụ Đàm bằng giọng chua chát: "Ông ngoại, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Ông cụ Đàm đang trò chuyện với Dung Hoài Yến về ván cờ mà trước đây anh đã giải cho ông cụ Đường. Trong bữa ăn ông cũng kéo anh đến cạnh bàn cờ bày ra, bây giờ nghe Cố Tinh Đàn nói vậy thì cũng chẳng mảy may để ý, xua tay: "Đi đi."
Cố Tinh Đàn: “…”
Cô không còn là cô công chúa nhỏ được ông ngoại yêu nhất nữa rồi!
Phải là công chúa Dung mới đúng!
*
Hầu như vào các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Cố Tinh Đàn đều ở đây để học thư pháp và kiến thức phục chế hội họa với ông ngoại cô. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng cô cũng sẽ quay về ở lại vài ngày. Trong căn nhà này có rất nhiều dấu vết sinh hoạt của cô, thậm chí còn nhiều hơn so với căn biệt thự lộng lẫy của nhà họ Cố.
Ông ngoại rất yêu thương cô.
Mặc dù bản chất ông giản dị nhưng lại vô cùng hào phóng với đứa cháu gái bên ngoại duy nhất của mình, tất cả mọi thứ được sử dụng đều là tốt nhất có thể.
Thậm chí khi cô mười tám tuổi, ông đã tự mình chế tạo một chiếc giường có màn trang trí được chạm khắc tinh xảo làm quà tặng thành niên cho cô. Toàn bộ thân giường được làm bằng loại gỗ sưa quý hiếm nhất.
Lúc này, trên mặt bàn vẫn còn đặt hộp quà son môi cô mua lần trước.
Còn chưa kịp mở ra.
Sau đó cô cũng quên luôn.
Tắm xong rồi cô quay lại bàn làm việc, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của mình mân mê vỏ ngoài thỏi son bằng kim loại. Cô mở nắp nhìn bên trong là màu son đỏ đậm.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Khi Cố Tinh Đàn đặt son môi xuống, đầu ngón trỏ vô tình dính vào chút son giống như nốt chu sa trong tuyết trắng, đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn mờ ảo.
Cô không để ý dùng ngón tay khác xoa đi thành màu hồng nhạt.
"Cô à, phần thưởng của người xem khác đều đã được trả lại, nhưng... phần thưởng đứng đầu danh sách, giám đốc Nguyễn nói không thể trả lại."
Là điện thoại của Nam Trĩ gọi đến.
Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn dừng lại, cau mày: "Lý do là gì?"
"Giám đốc Nguyễn nói là..." Nam Trĩ hình như đang suy nghĩ tìm từ, cuối cùng quyết định trích dẫn chính xác từng chữ: "Anh ấy nói ông chủ lớn này không thiếu tiền, thích làm việc nghĩa lại thương hoa tiếc ngọc không muốn nhìn thấy một người đẹp bị làm khó dễ nên cô không cần suy nghĩ, cứ cầm tiền tiêu đi.”
Thích làm việc nghĩa?
Lại còn thương hoa tiếc ngọc?
Thành thật mà nói, Nam Trĩ đã âm thầm tưởng tượng ra một doanh nhân trung niên giàu có đầy nhiệt huyết nên cứ im lặng một lúc lâu.
Cố Tinh Đàn nghe được suy đoán cuối cùng của Nam Trĩ về “Doanh nhân trung niên giàu có”, tuy táo bạo nhưng cũng... có lý.
Đằng sau mấy triệu này.
Bỏng tay quá.
Nhỡ đâu đối phương lại giấu vợ tặng quà cho nữ streamer thì sao?
Cô nhớ lại những tin tức xã hội đã đọc trước đây về vấn đề này, ôi…
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Cố Tinh Đàn giật mình nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nhất định phải trả lại!"
Cô không muốn xuất hiện trên tin tức xã hội đâu.
Tiêu đề khi đó sẽ là: [Một người đàn ông tặng quà cho nữ streamer xinh đẹp gần triệu bạc bị vợ đuổi theo đâm mười tám nhát trên đường]
Phụ đề: [Tin giật gân! Nữ streamer xinh đẹp thực ra là người phục chế vô danh Cố Tinh Đàn]
"Gửi cho tôi danh thiếp của Nguyễn Kỳ Chước."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói bâng quơ nhẹ nhàng: "Em muốn danh thiếp của anh ta để làm gì?"
Giọng điệu quen thuộc lạnh lùng như ngọc trong tuyết, mát lạnh nhưng lại toát lên sự ấm áp.
"Tại sao mỗi lần anh đi lại đều không phát ra tiếng động gì thế?" Trái tim Cố Tinh Đàn đập loạn xạ vì giọng nói đột ngột vang lên.
Cô giận dữ nhìn người đàn ông đang đi về phía này.
Dung Hoài Yến thản nhiên dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn cởi hai cúc áo trên, hơi mở cổ áo ra để lộ xương quai xanh đầy thu hút bên trong. Cậu chủ vốn quy củ đứng đắn giờ đây cũng nhiễm chút màu sắc tươi đẹp của khói lửa nhân gian.
Khi đến gần.
Cảm giác lạnh lẽo như mùi gỗ mun bị bao phủ bởi tuyết giờ đã pha trộn với mùi thơm nồng nàn của rượu nữ nhi hồng. Trong sự cấm dục trào ra những tia lửa nhỏ, chỉ cần một cơ hội là có thể đốt cháy mọi thứ.
Ngay khi Dung Hoài Yến vừa bước vào.
Căn phòng ban đầu được coi là rộng rãi bỗng dưng trở nên chật chội.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vóc dáng anh vốn đã cao lớn, giờ đây đứng ngược sáng khiến cái bóng đổ xuống lại càng tăng thêm tính xâm lược.
Nhìn qua những ngón tay đang cuộn lại của cô, Dung Hoài Yến chậm rãi thốt ra bốn chữ từ đôi môi mỏng:
“Sao căng thẳng thế?”
“Ai căng thẳng chứ!”
Cố Tinh Đàn cố làm ra vẻ, vô thức cao giọng lên một chút.
Chẳng phải vì bầu không khí kỳ lạ sao? Cứ có cảm giác anh đang chuẩn bị làm “chuyện xấu” gì đó
Không thể không nói.
Thời gian trước nằm cùng giường không phải vô ích. Trong một số thời điểm Cố Tinh Đàn cũng coi như có chút hiểu biết về Dung Hoài Yến.
Ngay sau đó.
Cổ tay mảnh khảnh bỗng bị hai ngón tay thon dài hơi lạnh nâng lên.
Dung Hoài Yến bình tĩnh vuốt phẳng sự căng thẳng trong lòng bàn tay căng cứng co quắp của cô Dung. Cuối cùng lòng bàn tay thô ráp như có điện của anh dừng lại ở chỗ son môi màu hồng nhạt trên đỉnh ngón trỏ của cô.
Mắt anh lướt qua thỏi son trên bàn bên cạnh cô rồi dừng lại.
Lòng bàn tay của Cố Tinh Đàn vốn đã nhạy cảm, khi anh nắm lấy và vuốt nhẹ nhàng như vậy khiến cô suýt nữa mất kiểm soát, may mắn đã kịp thời lấy lại chút lý trí.
Nghĩ đến sự nghi ngờ mới nảy sinh vào ban ngày, cô không thể tin tưởng chỉ qua vài lời nói của anh: "Anh còn tự xưng là trai nhà lành đàng hoàng sạch sẽ nữa?"
“Trai nhà lành đàng hoàng sạch sẽ nhà nào mà lại tùy tiện sờ tay con gái như thế?”
Dung Hoài Yến cười nhẹ: "Anh biết cô Dung đang nóng lòng, người làm chồng này sẽ tự chứng minh vô tội."
Cố Tinh Đàn: “!”
Đây không phải là đổi trắng thay đen à?
Vừa nghe thấy bốn chữ này.
Thì thấy.
Báo động nguy hiểm!
Cô vừa chuẩn bị rút tay khỏi lòng bàn tay của anh thì trong nháy mắt thấy cánh tay thon dài của anh vòng qua đặt ở mép bàn, hoàn toàn giam giữ cô ở bên trong.
Anh còn có thể để ra một tay lấy thỏi son trên bàn.
Cố Tinh Đàn không kịp phản ứng, nhỏ giọng kêu lên: "Anh định làm gì vậy?"
Tim đập loạn nhịp một cách đột ngột, cô nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo anh: "Ông ngoại em còn đang ở bên ngoài!"
Vẻ mặt của Dung Hoài Yến vẫn bình tĩnh, dùng một tay mở nắp cây son đen viền vàng ra. Dưới ánh đèn, mu bàn tay trắng nổi nhẹ lên gân tay xanh, chỉ một bàn tay thôi cũng đủ để thấy rõ cấu trúc xương hoàn hảo.
Anh lợi dụng cơ hội để sử dụng ngón tay kia nâng cằm tinh xảo của cô gái lên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đừng nhúc nhích."
Trong không khí, mùi hương hải đường trên người cô gái dần lan tỏa.
Cảm nhận sự mịn màng như nhung của son chậm rãi thoa lên môi, Cố Tinh Đàn không dám nói một lời, chỉ sợ Dung Hoài Yến sẽ trang điểm cho cô thành cái mặt quái dị gì thôi.
“Đẹp lắm.”
Dung Hoài Yến đậy nắp son, đôi mắt nhạt nhẽo như tuyết trắng trên núi cao lẳng lặng ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Giống như chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật cơ thể hoàn hảo nhất.
Không có gương.
Nhưng qua đôi mắt sâu thẳm như biển của người đàn ông, phản chiếu ra khuôn mặt sáng ngời và quyến rũ của cô.
Cố Tinh Đàn sửng sốt, theo bản năng muốn mím môi.
Nhưng lại bị một ngón tay thon dài đặt lên.
Cố Tinh Đàn nghĩ ra điều gì đó bèn nắm chặt cổ tay anh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô bỗng trở nên cháy bỏng: "Ngay cả việc thoa son môi anh cũng biết à?!"
“Vậy mà nói mình…”
Lời nói chợt dừng lại.
Cố Tinh Đàn cảm thấy rõ ràng dây nơ của chiếc váy ngủ trên vai mình đã bị cởi ra, sau đó lớp vải mịn màng trượt dọc theo da của cô từ vai đến mắt cá chân. Chiếc váy ngủ satin màu xanh nhạt nằm dưới mắt cá chân trắng nõn tinh tế của cô như một bông hoa hải đường đang nở rộ.
Đồng tử của cô giãn ra.
Không ngờ rằng Dung Hoài Yến lại không có đạo đức, trực tiếp ra tay!
Cô vừa chuẩn bị mở miệng, nhưng lại nhìn thấy ngón tay của người đàn ông lại một lần nữa lướt nhẹ lên, đặt lên đôi môi mềm mại và quyến rũ của cô. Từng chút một bôi màu son đỏ tươi lên đầu ngón tay sạch sẽ, sau đó lướt nhẹ qua chiếc cổ nhỏ của cô.
Ngón tay dài của người đàn ông linh hoạt, như đang vẽ một bức tranh lộng lẫy trên lưng cô, nhưng không có bất kỳ mẫu hình nào.
Anh lạnh nhạt nhắc nhở: "Cô Dung, em có từng nghĩ tới một khả năng khác hay không?"
Đầu ngón tay của Cố Tinh Đàn nắm chặt vạt áo sơ mi của anh.
Cô không thể thở được, lại còn phải để tâm lắng tai nghe ngoài, sợ ở đây cách âm không tốt sẽ truyền ra những âm thanh lạ.
Sau một lúc bình tĩnh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Gì cơ?"
Chẳng lẽ biết tô son cũng là do tài năng thiên bẩm?
Đôi mắt của cô trong veo, chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Người đàn ông nhíu mày, đầu ngón tay lại chạm nhẹ qua môi của Cố Tinh Đàn. Lần này anh lau sạch tất cả son môi trước khi nhẹ nhàng hôn lên, đứng yên với tư thế đó để trả lời: "Tám mươi phần trăm là tài năng, hai mươi phần trăm còn lại là vì anh siêng năng học hỏi."
“…”
Cố Tinh Đàn không có thời gian để ngẫm ý nghĩa trong lời nói của anh.
Chợt bị anh xoay người.
Xương cánh bướm mảnh mai phía sau dưới chiếc cổ mảnh khảnh như biết vỗ cánh, lọt vào tầm mắt của Dung Hoài Yến.
Cô vừa muốn giãy giụa thì nghe thấy giọng nói mơ hồ trầm thấp của anh: "Suỵt, hình như bên ngoài nghe được."
Bả vai Cố Tinh Đàn bỗng nhiên cứng đờ, khẩn trương đến mức thở nhẹ lại, không dám cử động nữa.
Dung Hoài Yến đưa những ngón tay dài của mình vào trong các ngón tay của cô, từ từ đan mười ngón tay vào nhau, giữ nguyên tư thế này rồi tắt ngọn đèn đang sáng duy nhất trên bàn.
Một đầu ngón tay khác dính son môi lướt qua phần xương mảnh mai sau gáy.
Cố Tinh Đàn ngơ ngác nghĩ.
Hình như hơi kỳ lạ.
…
Rất nhanh, Cố Tinh Đàn đã biết nguyên nhân.
Trước tấm gương toàn thân lớn trong phòng tắm.
Trong làn hơi nước mù mịt, khi Cố Tinh Đàn đi ngang qua đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
“Dừng!”
Rồi thoát khỏi vòng tay anh.
Nhìn vào gương và nghiêng người nhìn sau lưng mình.
Cô thấy tấm lưng xinh đẹp vốn trắng như tuyết giờ đã tô đầy màu son đỏ, trên đó còn viết hai dòng thơ rất mờ.
Cố Tinh Đàn nhìn thấy rõ ràng hai dòng thơ viết trên lưng mình, đôi mắt ướt nhòe ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
"Anh viết gì vậy?!"
Làm sao anh dám nói rằng mình có tám mươi phần trăm là tài năng?
Đây mà thực sự là một người mới học.
Chắc phải là một trăm phần trăm tài năng đúng không?!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ngón trỏ của Dung Hoài Yến chậm rãi viết hết nét này đến nét khác lên tấm gương toàn thân phủ kín hơi nước, giọng nói mát lạnh của anh xen lẫn tiếng khàn khàn:
“Tắt nến cởi váy lụa, toàn thân hương hải đường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.