Chương 8:
Trần Nan
04/10/2024
Cố Tinh Đàn như trút được gánh nặng khi vật liệu phục chế sắp về tay. Cô nở nụ cười đầy xinh đẹp khiến gương mặt vốn đã xinh xắn càng bừng sáng. Tâm trạng cô tốt tới mức cảm thấy gương mặt nhăn nhó của trợ lý Nam Trĩ khi đi theo cô cũng trở nên đáng yêu cực kỳ.
Trong căn-tin dành cho nhân viên trong viện bảo tàng, Nam Trĩ nhìn Cố Tinh Đàn đang đủng đỉnh ăn cơm, tức tối cực kỳ: "Cô ơi, giờ mọi người đều đồn ầm lên là tối qua cô lên xe của một người đàn ông trung niên, nói cô bị bao nuôi!"
"Còn có người chụp cả cảnh gửi vào nhóm nữa."
Cố Tinh Đàn nhếch miệng cười khinh bỉ, nhìn ảnh bằng chứng cho tin đồn mình bị một lão già trung niên bao nuôi trong nhóm. Bức ảnh là cảnh tài xế nhà họ Dung tới đón cô hôm qua.
Cố Tinh Đàn điềm nhiên như không có gì, không nhìn ảnh nữa, cũng chẳng để bụng tới chuyện này: "À... thế à?"
Nhìn đã biết không phải thật. Nhưng người ta cứ muốn tin thì giải thích kiểu gì cũng vô dụng.
Nam Trĩ thấy phản ứng của Cố Tinh Đàn thì sửng sốt: Thế thôi?
Rồi cô ấy vội vàng giải thích rõ: "Cô ơi, cô còn nhớ cô Đường - người phục chế sách cổ luôn kèn cựa với cô không ạ?"
Trước khi Cố Tinh Đàn vào làm ở viện bảo tàng, Đường Y Nhược là nhà phục chế nữ trẻ tuổi nhất trong bảo tàng. Bởi Đường Y Nhược theo học nhà phục chế sách cổ được kính trọng nhất viện bảo tàng, nên cả lý lịch và quá trình học tập của cô ta đều cực kỳ xuất sắc. Đã vậy, Đường Y Nhược còn rất xinh đẹp, nhã nhặn thanh cao như đoá hoa cúc, nên cô ta rất được người trong bảo tàng coi trọng và tâng bốc, được bọn bọ công nhận là nữ thần giới phục chế.
Nhưng từ khi Cố Tinh Đàn xuất hiện như trời giáng, nhận được mọi tài nguyên tốt nhất trong những nhà phục chế trẻ tuổi ở bảo tàng khiến người khác bất bình thay nữ thần.
Tuy Cố Tinh Đàn không hứng thú gì với mấy thứ đó, nhưng cô cũng chẳng ngăn nổi mọi người so bì.
Nghe giọng Nam Trĩ cực kỳ chát chúa: "Nghe nói cô Đường có một người theo đuổi cực kỳ giỏi, còn tặng cô ta mấy tờ giấy phỏng theo giấy cổ và giấy lụa thời Tống nữa. Chậc chậc, mọi người đều biết gần đây cô đang thiếu loại giấy này mà. Nên họ bèn dìm cô xuống, nâng cô ta lên đó."
Việc phục chế sách cổ cũng giống như phục chế thư pháp cổ và thư hoạ cổ, thứ thiếu thốn nhất lúc nào cũng là vật liệu phục chế.
"Cho nên, có người đồn cô Đường được người theo đuổi trẻ tuổi ngời ngời tặng giấy cổ - thứ cô mong mà chẳng có được. Còn cô lại bị một gã đàn ông trung niên bao nuôi."
"Cô nghĩ đi, nghĩ kĩ mà xem!"
Nam Trĩ càng nói càng tức, đoạn cầm chai nước khoáng lên, tu ừng ực hết luôn phân nửa.
"Cô Đường? Ai cơ?"
Cố Tinh Đàn nhấp một ngụm trà hoa nhài trong cốc giữ nhiệt, hương nhài thoang thoảng lan toả trong miệng. Cô lười biếng cất tiếng hỏi, tỏ vẻ không để tâm.
"Ở ngay kia đó ạ."
Nam Trĩ vừa hay bắt gặp cô gái mặc chiếc áo măng-tô lông màu mơ chín được một đám người vây quanh, bèn khẽ hất cằm, ra hiệu cho Cố Tinh Đàn mau nhìn xem.
Cố Tinh Đàn thờ ơ liếc một cái. Trông quen quen? Cô còn chưa kịp nghĩ kĩ, Nam Trĩ đã hỏi: "Cậu Dung đồng ý đưa giấy cổ cho cô chưa ạ?"
Ánh mắt Cố Tinh Đàn toát lên vẻ vui mừng, đầu ngón tay trắng nõn đang vân vê nhành mai đỏ không biết do vị đầu bếp có tâm hồn bay bổng nào hái xuống cắm trên bàn. Cô trả lời với vẻ thong dong: "Yên tâm đi, tôi đã "thuyết" phục được anh ấy rồi. Hôm nay anh ấy sẽ ngoan ngoãn cho người mang đồ tới."
Nam Trĩ bốc chốc yên lòng hơn: "Không ngờ cậu Dung thoạt trông không nhiễm khói lửa trần gian lại nghĩa khí vào lúc cần thiết như vậy!"
"Còn bị cô thuyết phục thành công nữa chứ!"
‘Sắc’ phục hay thuyết phục?*
*Hai từ đồng âm.
Cố Tinh Đàn quay sang nhìn gương mặt ngây thơ trong sáng của trợ lý nhỏ nhà mình. Tiếp đó hỏi với vẻ khó hiểu: "Chẳng phải em từng có bạn trai à?"
Nam Trĩ: "?" Thì sao?
Cố Tinh Đàn đứng dậy, vỗ vai cô ấy, khẽ thở dài: "Thôi vậy, đợi trưởng thành rồi em sẽ hiểu."
Nam Trĩ: "?"
Cô ơi, hình như cô quên mất... hai chúng ta bằng tuổi đó!
Tâm trạng Cố Tinh Đàn đang cực kỳ tốt. Trên đường trở về phòng làm việc, cô nhận được điện thoại của thư ký Giang.
Cố Tinh Đàn bắt máy, hỏi: "Tới đưa giấy cho tôi hả?"
Giọng thư ký Giang có vẻ hơi lúng túng: "Bà chủ, xảy ra chút vấn đề, có lẽ phải mấy ngày nữa mới mang giấy tới cho cô được."
Nụ cười trên môi Cố Tinh Đàn đông cứng lại, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: "Là sao?"
Thư ký Giang sợ hãi đáp: "Giấy cổ mà cô cần đã bị tặng cho người khác rồi ạ."
Giờ phút này, Cố Tinh Đàn đứng dưới gốc mai đỏ rực ngoài căn-tin, ánh mắt vô tình chạm phải góc nghiêng của Đường Y Nhược đang ngồi cạnh cửa sổ. Trong đầu cô như có tiếng sấm chớp nổ đùng đoàng! Cố Tinh Đàn cuối cùng cũng nhớ ra đã từng gặp cô ta ở đâu rồi.
Giấy cổ vốn khó tìm. Cô ta còn là bạn lớn lên từng nhỏ cùng Dung Hoài Yến. Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Cố Tinh Đàn như lơ đãng hỏi: "Tặng ai rồi? Đường Y Nhược?"
Thư ký Giang sửng sốt: "Sao cô biết ạ?!"
Anh ấy vốn chẳng dám nhắc tới, sợ bà chủ hiểu lầm. Nhưng Cố Tinh Đàn đã chẳng cho anh ấy cơ hội giải thích mà cúp điện thoại cái rụp.
Gương mặt Cố Tinh Đàn vốn xinh đẹp thanh tú, nhưng khi lạnh lùng lại mang nét hung dữ và nguy hiểm vô cùng.
Từng bông tuyết vụn li ti lại bắt đầu rơi. Nam Trĩ đi lấy ô cho Cố Tinh Đàn lững thững về tới phòng làm việc thì bắt gặp cô Cố nhà mình mặt lạnh tanh lao ra khỏi viện bảo tàng.
"Ớ, cô ơi, cô đi đâu vậy?"
"Cô cầm ô đi chứ! Bị cảm lạnh thì biết làm sao?!"
Cảm lạnh á? Bây giờ Cố Tinh Đàn sắp phun ra lửa rồi đây!
*
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Dung được trang trí theo phong cách tối giản, gam màu chủ yếu là màu trắng lạnh, trông có vẻ hơi trống trải. Nhưng bất cứ đồ vật trang trí nào bên trong cũng mang đậm hơi thở cổ kính, thậm chí, tóm bừa một bức tranh sơn dầu treo trên tường cũng có nguồn gốc từ thời cổ. Một bức thôi đã ngàn vàng khó cầu.
Dung Hoài Yến ngồi trên chiếc ghế làm việc bọc da, nét mặt lạnh băng, hệt như nhuốm đẫm sương lạnh tuyết giá ngoài trời. Lúc này trông anh chẳng có chút nho nhã dịu dàng của vị quý công tử khiêm tốn gì hết.
Thư ký Giang đứng gần anh chỉ cảm thấy cả người lạnh tới phát run. Anh ấy khó khăn lắm mới giữ vững nổi bình tĩnh mà một vị thư ký trưởng nên có, ngập ngừng cất lời hỏi: "Tổng giám đốc Dung, dù xấp giấy cổ kia đã bị bà Dung tặng cho cô Đường, nhưng tôi đã cho người đi tìm rồi ạ! Nhiều nhất là ba ngày chắc chắn sẽ tìm được loại giấy cổ phù hợp cho cô Dung ạ."
Ba ngày? Dung Hoài Yến chơi đùa cây bút kim loại màu đen trên tay, lạnh lùng đáp: "Không kịp."
Dung Hoài Yến vừa dứt lời, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn làm việc vốn im ắng chợt nhấp nháy như đang đáp lại anh. Là tin nhắn thoại của bà xã gửi cho anh, mẩu tin nhắn thoại chỉ có vài giây.
Dung Hoài Yến không bận tâm việc thư ký Giang vẫn đang có mặt, bật loa ngoài lên nghe luôn.
Sau đó... Giọng nói thánh thót tối qua hãy còn nỉ non khóc lóc bên tai Dung Hoài Yến giờ đây trở nên hung dữ vô cùng. Nội dung đoạn tin nhắn thoại vang vọng khắp phòng làm việc: "Dung Hoài Yến, anh dám chơi chị đây miễn phí!!!"
Phòng tuyến im lặng mà thư ký Giang cố gắng gìn giữ suốt khoảng thời gian vừa rồi cuối cùng cũng vỡ nát! Anh ấy suýt chút nữa là hẻo luôn tại chỗ. Lúc này đây, anh ấy chỉ ước mình có thể biến thành cây nấm nhỏ bé yếu ớt vô tội, không có cảm giác tồn tại, chôn rễ ở góc phòng thôi! Anh ấy lén nhìn nét mặt dù trời có sập cũng chưa từng thay đổi của tổng giám đốc, thầm khen trong lòng: Không hổ là tổng giám đốc Dung! Tố chất tâm lý mạnh thế này cơ mà!
Tiếp đó, thư ký Giang đứng gần nhìn rõ tổng giám nhà mình vừa gõ vừa gửi mấy dòng chữ liền cho bà chủ. Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy tổng giám đốc nói nhiều như vậy, dù chỉ là qua tin nhắn WeChat.
Dưới chân tòa cao ốc tập đoàn nhà họ Dung, Cố Tinh Đàn vừa tới nơi, liếc mắt đọc tin nhắn đối phương trả lời vừa hiển thị trên màn hình: [Điều 1042 Bộ luật Dân sự quy định về nghĩa vụ vợ chồng, trong đó bao gồm cả quy định về đời sống tình dục giữa vợ chồng với nhau. Cho nên, không thể nói là chơi miễn phí, mà là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một cách hợp pháp.]
[Cô Dung, tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mọi người mọi nhà.]
Đôi môi xinh đẹp của Cố Tinh Đàn mím chặt thành đường mỏng. Cô quả quyết đạp phanh xe, chiếc xe thể thao màu ngọc lục bảo vững vàng đậu ngay ngắn bên đường, nom cực kỳ bắt mắt trên nền tuyết trắng xóa.
Qua cánh cửa kính lớn, nhân viên ở quầy lễ tân có thể nhìn rõ mồn một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn ở ngoài. Cũng như nhìn rõ gương mặt chị đẹp đang bước thẳng về phía toà nhà dưới trời tuyết.
Sau thoáng chốc kinh ngạc, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự, hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai ạ?"
"Dung Hoài Yến."
Giọng nói nhẹ nhàng du dương của chị đẹp như làn nước suối mát chảy thẳng vào cõi lòng. Nhưng nội dung câu nói lại khiến nhân viên lễ tân bị doạ đứng hình. Chị đẹp gọi thẳng tên tổng giám đốc Dung luôn kìa?
Bàn tay đang ghi chép thông tin của nhân viên lễ tân khựng lại, vô thức hỏi: "Xin hỏi cô tìm tổng giám đốc Dung có việc gì ư? Cô có hẹn trước chưa ạ?"
Cố Tinh Đàn chỉ nhắc tới cái tên anh thôi đã đầy một bụng tức rồi. Bấy giờ, cô đang tựa người lên quầy lễ tân, ngón tay thon dài trắng nõn ấn nút công tắc của chiếc đồng hồ bỏ túi luôn mang trên người lần này tới lần khác, hết đóng vào lại mở ra.
Âm thanh tích tích của máy móc vang lên đều đặn một cách có quy luật giúp Cố Tinh Đàn lấy lại bình tĩnh. Cô lười biếng nhướng mắt, nhếch miệng cười nhạt, đáp: "À, tôi tìm anh ấy học kiến thức về luật ấy mà!"
Trong căn-tin dành cho nhân viên trong viện bảo tàng, Nam Trĩ nhìn Cố Tinh Đàn đang đủng đỉnh ăn cơm, tức tối cực kỳ: "Cô ơi, giờ mọi người đều đồn ầm lên là tối qua cô lên xe của một người đàn ông trung niên, nói cô bị bao nuôi!"
"Còn có người chụp cả cảnh gửi vào nhóm nữa."
Cố Tinh Đàn nhếch miệng cười khinh bỉ, nhìn ảnh bằng chứng cho tin đồn mình bị một lão già trung niên bao nuôi trong nhóm. Bức ảnh là cảnh tài xế nhà họ Dung tới đón cô hôm qua.
Cố Tinh Đàn điềm nhiên như không có gì, không nhìn ảnh nữa, cũng chẳng để bụng tới chuyện này: "À... thế à?"
Nhìn đã biết không phải thật. Nhưng người ta cứ muốn tin thì giải thích kiểu gì cũng vô dụng.
Nam Trĩ thấy phản ứng của Cố Tinh Đàn thì sửng sốt: Thế thôi?
Rồi cô ấy vội vàng giải thích rõ: "Cô ơi, cô còn nhớ cô Đường - người phục chế sách cổ luôn kèn cựa với cô không ạ?"
Trước khi Cố Tinh Đàn vào làm ở viện bảo tàng, Đường Y Nhược là nhà phục chế nữ trẻ tuổi nhất trong bảo tàng. Bởi Đường Y Nhược theo học nhà phục chế sách cổ được kính trọng nhất viện bảo tàng, nên cả lý lịch và quá trình học tập của cô ta đều cực kỳ xuất sắc. Đã vậy, Đường Y Nhược còn rất xinh đẹp, nhã nhặn thanh cao như đoá hoa cúc, nên cô ta rất được người trong bảo tàng coi trọng và tâng bốc, được bọn bọ công nhận là nữ thần giới phục chế.
Nhưng từ khi Cố Tinh Đàn xuất hiện như trời giáng, nhận được mọi tài nguyên tốt nhất trong những nhà phục chế trẻ tuổi ở bảo tàng khiến người khác bất bình thay nữ thần.
Tuy Cố Tinh Đàn không hứng thú gì với mấy thứ đó, nhưng cô cũng chẳng ngăn nổi mọi người so bì.
Nghe giọng Nam Trĩ cực kỳ chát chúa: "Nghe nói cô Đường có một người theo đuổi cực kỳ giỏi, còn tặng cô ta mấy tờ giấy phỏng theo giấy cổ và giấy lụa thời Tống nữa. Chậc chậc, mọi người đều biết gần đây cô đang thiếu loại giấy này mà. Nên họ bèn dìm cô xuống, nâng cô ta lên đó."
Việc phục chế sách cổ cũng giống như phục chế thư pháp cổ và thư hoạ cổ, thứ thiếu thốn nhất lúc nào cũng là vật liệu phục chế.
"Cho nên, có người đồn cô Đường được người theo đuổi trẻ tuổi ngời ngời tặng giấy cổ - thứ cô mong mà chẳng có được. Còn cô lại bị một gã đàn ông trung niên bao nuôi."
"Cô nghĩ đi, nghĩ kĩ mà xem!"
Nam Trĩ càng nói càng tức, đoạn cầm chai nước khoáng lên, tu ừng ực hết luôn phân nửa.
"Cô Đường? Ai cơ?"
Cố Tinh Đàn nhấp một ngụm trà hoa nhài trong cốc giữ nhiệt, hương nhài thoang thoảng lan toả trong miệng. Cô lười biếng cất tiếng hỏi, tỏ vẻ không để tâm.
"Ở ngay kia đó ạ."
Nam Trĩ vừa hay bắt gặp cô gái mặc chiếc áo măng-tô lông màu mơ chín được một đám người vây quanh, bèn khẽ hất cằm, ra hiệu cho Cố Tinh Đàn mau nhìn xem.
Cố Tinh Đàn thờ ơ liếc một cái. Trông quen quen? Cô còn chưa kịp nghĩ kĩ, Nam Trĩ đã hỏi: "Cậu Dung đồng ý đưa giấy cổ cho cô chưa ạ?"
Ánh mắt Cố Tinh Đàn toát lên vẻ vui mừng, đầu ngón tay trắng nõn đang vân vê nhành mai đỏ không biết do vị đầu bếp có tâm hồn bay bổng nào hái xuống cắm trên bàn. Cô trả lời với vẻ thong dong: "Yên tâm đi, tôi đã "thuyết" phục được anh ấy rồi. Hôm nay anh ấy sẽ ngoan ngoãn cho người mang đồ tới."
Nam Trĩ bốc chốc yên lòng hơn: "Không ngờ cậu Dung thoạt trông không nhiễm khói lửa trần gian lại nghĩa khí vào lúc cần thiết như vậy!"
"Còn bị cô thuyết phục thành công nữa chứ!"
‘Sắc’ phục hay thuyết phục?*
*Hai từ đồng âm.
Cố Tinh Đàn quay sang nhìn gương mặt ngây thơ trong sáng của trợ lý nhỏ nhà mình. Tiếp đó hỏi với vẻ khó hiểu: "Chẳng phải em từng có bạn trai à?"
Nam Trĩ: "?" Thì sao?
Cố Tinh Đàn đứng dậy, vỗ vai cô ấy, khẽ thở dài: "Thôi vậy, đợi trưởng thành rồi em sẽ hiểu."
Nam Trĩ: "?"
Cô ơi, hình như cô quên mất... hai chúng ta bằng tuổi đó!
Tâm trạng Cố Tinh Đàn đang cực kỳ tốt. Trên đường trở về phòng làm việc, cô nhận được điện thoại của thư ký Giang.
Cố Tinh Đàn bắt máy, hỏi: "Tới đưa giấy cho tôi hả?"
Giọng thư ký Giang có vẻ hơi lúng túng: "Bà chủ, xảy ra chút vấn đề, có lẽ phải mấy ngày nữa mới mang giấy tới cho cô được."
Nụ cười trên môi Cố Tinh Đàn đông cứng lại, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: "Là sao?"
Thư ký Giang sợ hãi đáp: "Giấy cổ mà cô cần đã bị tặng cho người khác rồi ạ."
Giờ phút này, Cố Tinh Đàn đứng dưới gốc mai đỏ rực ngoài căn-tin, ánh mắt vô tình chạm phải góc nghiêng của Đường Y Nhược đang ngồi cạnh cửa sổ. Trong đầu cô như có tiếng sấm chớp nổ đùng đoàng! Cố Tinh Đàn cuối cùng cũng nhớ ra đã từng gặp cô ta ở đâu rồi.
Giấy cổ vốn khó tìm. Cô ta còn là bạn lớn lên từng nhỏ cùng Dung Hoài Yến. Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Cố Tinh Đàn như lơ đãng hỏi: "Tặng ai rồi? Đường Y Nhược?"
Thư ký Giang sửng sốt: "Sao cô biết ạ?!"
Anh ấy vốn chẳng dám nhắc tới, sợ bà chủ hiểu lầm. Nhưng Cố Tinh Đàn đã chẳng cho anh ấy cơ hội giải thích mà cúp điện thoại cái rụp.
Gương mặt Cố Tinh Đàn vốn xinh đẹp thanh tú, nhưng khi lạnh lùng lại mang nét hung dữ và nguy hiểm vô cùng.
Từng bông tuyết vụn li ti lại bắt đầu rơi. Nam Trĩ đi lấy ô cho Cố Tinh Đàn lững thững về tới phòng làm việc thì bắt gặp cô Cố nhà mình mặt lạnh tanh lao ra khỏi viện bảo tàng.
"Ớ, cô ơi, cô đi đâu vậy?"
"Cô cầm ô đi chứ! Bị cảm lạnh thì biết làm sao?!"
Cảm lạnh á? Bây giờ Cố Tinh Đàn sắp phun ra lửa rồi đây!
*
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Dung được trang trí theo phong cách tối giản, gam màu chủ yếu là màu trắng lạnh, trông có vẻ hơi trống trải. Nhưng bất cứ đồ vật trang trí nào bên trong cũng mang đậm hơi thở cổ kính, thậm chí, tóm bừa một bức tranh sơn dầu treo trên tường cũng có nguồn gốc từ thời cổ. Một bức thôi đã ngàn vàng khó cầu.
Dung Hoài Yến ngồi trên chiếc ghế làm việc bọc da, nét mặt lạnh băng, hệt như nhuốm đẫm sương lạnh tuyết giá ngoài trời. Lúc này trông anh chẳng có chút nho nhã dịu dàng của vị quý công tử khiêm tốn gì hết.
Thư ký Giang đứng gần anh chỉ cảm thấy cả người lạnh tới phát run. Anh ấy khó khăn lắm mới giữ vững nổi bình tĩnh mà một vị thư ký trưởng nên có, ngập ngừng cất lời hỏi: "Tổng giám đốc Dung, dù xấp giấy cổ kia đã bị bà Dung tặng cho cô Đường, nhưng tôi đã cho người đi tìm rồi ạ! Nhiều nhất là ba ngày chắc chắn sẽ tìm được loại giấy cổ phù hợp cho cô Dung ạ."
Ba ngày? Dung Hoài Yến chơi đùa cây bút kim loại màu đen trên tay, lạnh lùng đáp: "Không kịp."
Dung Hoài Yến vừa dứt lời, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn làm việc vốn im ắng chợt nhấp nháy như đang đáp lại anh. Là tin nhắn thoại của bà xã gửi cho anh, mẩu tin nhắn thoại chỉ có vài giây.
Dung Hoài Yến không bận tâm việc thư ký Giang vẫn đang có mặt, bật loa ngoài lên nghe luôn.
Sau đó... Giọng nói thánh thót tối qua hãy còn nỉ non khóc lóc bên tai Dung Hoài Yến giờ đây trở nên hung dữ vô cùng. Nội dung đoạn tin nhắn thoại vang vọng khắp phòng làm việc: "Dung Hoài Yến, anh dám chơi chị đây miễn phí!!!"
Phòng tuyến im lặng mà thư ký Giang cố gắng gìn giữ suốt khoảng thời gian vừa rồi cuối cùng cũng vỡ nát! Anh ấy suýt chút nữa là hẻo luôn tại chỗ. Lúc này đây, anh ấy chỉ ước mình có thể biến thành cây nấm nhỏ bé yếu ớt vô tội, không có cảm giác tồn tại, chôn rễ ở góc phòng thôi! Anh ấy lén nhìn nét mặt dù trời có sập cũng chưa từng thay đổi của tổng giám đốc, thầm khen trong lòng: Không hổ là tổng giám đốc Dung! Tố chất tâm lý mạnh thế này cơ mà!
Tiếp đó, thư ký Giang đứng gần nhìn rõ tổng giám nhà mình vừa gõ vừa gửi mấy dòng chữ liền cho bà chủ. Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy tổng giám đốc nói nhiều như vậy, dù chỉ là qua tin nhắn WeChat.
Dưới chân tòa cao ốc tập đoàn nhà họ Dung, Cố Tinh Đàn vừa tới nơi, liếc mắt đọc tin nhắn đối phương trả lời vừa hiển thị trên màn hình: [Điều 1042 Bộ luật Dân sự quy định về nghĩa vụ vợ chồng, trong đó bao gồm cả quy định về đời sống tình dục giữa vợ chồng với nhau. Cho nên, không thể nói là chơi miễn phí, mà là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một cách hợp pháp.]
[Cô Dung, tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mọi người mọi nhà.]
Đôi môi xinh đẹp của Cố Tinh Đàn mím chặt thành đường mỏng. Cô quả quyết đạp phanh xe, chiếc xe thể thao màu ngọc lục bảo vững vàng đậu ngay ngắn bên đường, nom cực kỳ bắt mắt trên nền tuyết trắng xóa.
Qua cánh cửa kính lớn, nhân viên ở quầy lễ tân có thể nhìn rõ mồn một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn ở ngoài. Cũng như nhìn rõ gương mặt chị đẹp đang bước thẳng về phía toà nhà dưới trời tuyết.
Sau thoáng chốc kinh ngạc, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự, hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai ạ?"
"Dung Hoài Yến."
Giọng nói nhẹ nhàng du dương của chị đẹp như làn nước suối mát chảy thẳng vào cõi lòng. Nhưng nội dung câu nói lại khiến nhân viên lễ tân bị doạ đứng hình. Chị đẹp gọi thẳng tên tổng giám đốc Dung luôn kìa?
Bàn tay đang ghi chép thông tin của nhân viên lễ tân khựng lại, vô thức hỏi: "Xin hỏi cô tìm tổng giám đốc Dung có việc gì ư? Cô có hẹn trước chưa ạ?"
Cố Tinh Đàn chỉ nhắc tới cái tên anh thôi đã đầy một bụng tức rồi. Bấy giờ, cô đang tựa người lên quầy lễ tân, ngón tay thon dài trắng nõn ấn nút công tắc của chiếc đồng hồ bỏ túi luôn mang trên người lần này tới lần khác, hết đóng vào lại mở ra.
Âm thanh tích tích của máy móc vang lên đều đặn một cách có quy luật giúp Cố Tinh Đàn lấy lại bình tĩnh. Cô lười biếng nhướng mắt, nhếch miệng cười nhạt, đáp: "À, tôi tìm anh ấy học kiến thức về luật ấy mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.