Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 49:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
Khi họ trở lại vương phủ, vừa lúc gặp Trần quản gia cầm bản vẽ của Tuyết Lô Viên tìm tới.
Nói là Vương gia dặn dò ông ấy sửa lại một bên vườn ngoài của Tuyết Lô Viên, muốn hỏi xem Thang di nương có ý tưởng gì về việc sửa sang lại không.
Đã sắp vào đông, kỳ hạn của công trình có hơi gấp gáp, phải xây xong địa long trước trận tuyết đầu mùa.
(*) Mùa đông ở TQ rất lạnh, để sưởi ấm các phòng, người xưa đã xây dựng một hệ thống sưởi ấm dưới nền nhà, được gọi là địa long (địa noãn). Miệng lò và ống thông khí nằm ở bên ngoài, để tránh trong phòng bị nhiễm khí than, khi đốt hơi nóng sẽ truyền vào bên dưới sàn nhà thông qua một hệ thống ống dẫn bằng gạch, làm tăng nhiệt độ trong phòng. Cách làm này rất tốn kém, chỉ có nhà giàu mới chơi vậy.
Trần quản gia cười ha ha nói: “Đây là Vương gia đặc biệt truyền lệnh vì lo Thang di nương bị lạnh.”
Mùa đông đốt địa long, phí tổn lớn hơn nhiều so với chậu than, rất nhiều gia đình phú quý cũng chỉ đặt ống dẫn ở chủ viện.
Tần bà tử nghe vậy thì tỏ vẻ cảm kích.
Thang Ấu Ninh không biết đang yên đang lành tại sao phải sửa vườn, Tần bà tử lại hiểu rõ lắm.
Bởi vì Vương gia muốn nâng đỡ nàng, để nàng có thể vẻ vang làm trắc phi.
“Trắc phi…” Khuôn mặt tiểu nương tử từ trước đến nay vô ưu vô tư, giờ đây lại nhiễm chút sầu muộn.
Thang Ấu Ninh không thông minh, nhưng trí nhớ nàng rất tốt.
Nàng nhớ rõ chuyện xảy ra khi nàng còn rất nhỏ.
Nhớ rõ sắc mặt khó coi của phụ thân khi bị đích mẫu làm khó.
Phụ thân đối xử với nàng rất tốt, nhưng có một số việc ông cũng không thể thay đổi.
Thang Ấu Ninh nhớ về nguyện vọng mà nàng từng ước ao khi còn bé.
—— Hy vọng được sống dưới một mái ấm chỉ có phụ thân mà không có đích mẫu.
Nàng không dám nói chuyện này với bất kì ai, bởi vì suy nghĩ này là không đúng, đích mẫu và phụ thân là phu thê, bọn họ cũng cùng nhau sinh ra huynh trưởng.
Nếu nàng đoạt phụ thân rồi, huynh trưởng sẽ không có phụ thân mất.
Nhũ nương cũng nói bà ấy không thích đích mẫu, nên nàng quyết không nói ra.
Hiện tại, Thang Ấu Ninh quyết định hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ nàng đã không làm được.
Nàng hy vọng sau này mình sẽ được dưỡng lão ở nơi không có "đích mẫu" tồn tại.
Chỉ có nàng và nhũ nương là được rồi, không ai có thể quản lý các nàng, cũng không ai có thể nhục mạ nói các nàng hạ tiện.
Thang Ấu Ninh suy nghĩ cẩn thận, nhìn Trần quản gia đang thảo luận với Tần bà tử, tự ý quay người đi về phía Bạch Tễ Đường, tìm Bạc Thời Diễn.
Từ sau khi hồi kinh, Bạc Thời Diễn rất bận, cả ngày nay vẫn chưa được gặp nàng.
Lúc này hắn đặt xuống bút son, nhẹ xoa giữa mày: “Lại đây.”
Hắn muốn ngửi mùi hương trên người nàng.
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi qua, mở miệng nói: “Vương gia, ta không muốn làm trắc phi.”
Tay Bạc Thời Diễn dừng lại, hai mắt hơi hơi nheo lại: “Nàng nói cái gì?”
Tầm mắt của hắn dừng trên gò má mềm mại như ngọc của nàng, ánh mắt lạnh lẽo: “Nàng muốn từ chối bổn vương?”
Thang Ấu Ninh gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Bạc Thời Diễn chậm rãi đứng lên: “Là ý của chính nàng sao?”
“Đúng vậy.”
Nếu được như Chu di nương, cầm ngân lượng rời khỏi phủ, chỉ cần không phải trở về nhà đích mẫu, nàng lại thích như thế hơn.
Bạc Thời Diễn nâng bước đi tới, thân hình cao lớn đứng trước mặt nàng, một tay nâng cằm nàng lên.
Hơi thở của hắn bao vây lấy thân hình nhỏ xinh của nàng.
“Cơ hội chỉ có một lần, Viên Viên, bổn vương sẽ không hỏi lại nàng lần thứ hai.” Giọng nói của hắn lộ vẻ nặng nề.
“Ta, ta biết mà.” Thang Ấu Ninh không dám cử động, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài tức giận à?”
“Không có.” Bạc Thời Diễn lạnh giọng phủ nhận, “Bổn vương sẽ không cưỡng cầu bất cứ kẻ nào.”
Thang Ấu Ninh tròn xoe mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin, rõ ràng nàng cảm thấy hắn đang không vui.
Nhưng hắn không nói thì thôi vậy: “Đa tạ Vương gia.”
Hắn thật sự rất tốt.
Bạc Thời Diễn rũ mi, bắt tay ra sau lưng nói: “Nàng đừng hối hận là được.”
Hắn xoay người trở lại trước bàn, lệnh nàng đi ra ngoài.
Thang Ấu Ninh cũng không quấy rầy hắn, ngoan ngoãn cáo lui.
Mà Bạc Thời Diễn thì tiếp tục cầm lên bút son, tiếp tục chuyện đang cần xử lý, dường như không có việc gì, làm việc như ngày thường.
Sau khi ra khỏi Bạch Tễ Đường, trở lại Tuyết Lô Viên, Thang Ấu Ninh mới nói việc này với Tần bà tử.
Đây là lần đầu tiên, nàng tự mình quyết định mà không thương lượng với nhũ nương.
Đừng nói Tần bà tử bị hoảng sợ, ngay cả Tương Nghi và Thập Lan mới vừa rồi đi theo nhưng không biết tiểu nương tử nói với Vương gia chuyện gì, lúc này cũng cứng đơ người.
“Nương tử không muốn làm trắc phi à?” Tương Xảo không thể hiểu được, thật sự có người sẽ từ chối chuyện này sao?
Tần bà tử còn tưởng nàng bị người ta xúi giục, vội vàng dò hỏi: “Là đã xảy ra chuyện gì? Nói với nhũ nương đi.”
Thang Ấu Ninh cũng không có gì muốn giấu, nói hết ra với Tần bà tử.
Về mong muốn, về khát khao của nàng đối với tương lai.
Trong khoảng thời gian này, Tần bà tử thấy nàng luôn nỗ lực vẽ tranh, tiểu nương tử đã lớn rồi, đã có chính kiến của riêng mình.
Kiến thức bên ngoài nhiều vô biên, ai lại dậm chân không thay đổi được chứ?
Bà ấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tần bà tử nhìn Thang Ấu Ninh lớn lên, khi còn nhỏ đáng yêu trắng trẻo, ngốc nghếch đến mức khiến người ta phải đau lòng, Thang lão gia không khỏi thương xót nàng, nuông chiều nàng hơn, nên Bành thị cực kỳ ghét nàng.
Tuy có phụ thân che chở, tiểu cô nương yên bình lớn lên, nhưng không lúc nào không bị xỉa xói nhục mạ.
Cùng sống dưới mái hiên, chịu mấy lời chửi bới là bình thường, chỉ là không đặt trong lòng thôi.
“Thôi thôi, chúng ta cũng không cầu thứ vinh hoa phú quý này." Tần bà tử ôm chầm Thang Ấu Ninh: “Nương tử vui là được rồi.”
“Nhũ nương cảm thấy cũng được sao?” Nàng nghiêng đầu.
Tần bà tử đã đến tuổi này rồi, còn gì mà nhìn không rõ nữa, bà thở dài: “Chuyện của vương hầu khanh tướng thật sự rất phức tạp, có lẽ còn không bình yên vui vẻ bằng bình dân áo vải.”
Tục ngữ nói, không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ, một trắc phi cần phải có thủ đoạn nhường nào chứ?
Tần bà tử không phải không có sầu lo, hiện tại Vương gia chỉ nhất thời cảm thấy nàng mới mẻ, luôn đối xử tốt.
Về sau ai biết ngài ấy có ghét bỏ nàng vụng về không?
Ở kinh thành, có thể giao tế với các nữ quyến nhà quan gia, không nói đến hoàn mỹ không chỗ chê trách, ít nhất cũng phải biết đối nhân xử thế.
Nghe nói bên phía Nam Nghiêu, Bạc thị là một gia tộc giàu có, tổ tông bậc thúc phụ huynh đệ rất nhiều, đó là mới chỉ nhắc đến đồng lứa của Bạc Thời Diễn, còn huynh trưởng phía trên với tiểu đệ phía dưới.
Rồi cả mấy tiểu cô, nàng dâu nữa, khó tránh khỏi có liên quan, còn có khi bị trưởng bối ngứa mắt…
Trắc phi không giống với thiếp thất, không thể không bị quản nghiêm hơn.
Chi bằng ở nông trang, nuôi chó nuôi mèo, rời xa thị phi.
Quyết định như vậy, Tần bà tử liền dặn dò Thang Ấu Ninh: “Nếu nương tử không muốn ở đây lâu, có lẽ không nên có con cái.”
Nếu không thì sẽ như sợi dây diều bị nắm đầu, không bay xa được.
“Con cái?” Thang Ấu Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Vương gia nói sẽ không chạm vào con, hắn cũng kêu con đừng chạm vào hắn.”
“Có chuyện này nữa sao?” Tần bà tử không khỏi buồn bực.
Trong lòng càng thêm chắc chắn, Nhiếp Chính Vương hẳn đã mắc bệnh kín
**
Việc tu sửa ở Tuyết Lô Viên bị hủy bỏ, người buồn bực nhất là Trần quản gia.
Vương gia đã mở miệng rồi, sao lại không sửa nữa?
Không chỉ như thế, ngài ấy còn ra lệnh, sau này không cho phép Thang di nương tùy ý ra ngoài.
Trần quản gia cảm thấy có gì đó không thích hợp, hỏi Nhiễm Tùng, Nhiễm Tùng lắc đầu nói không biết.
Ông ấy chỉ bàn chút việc tu sửa với Tần bà tử thôi mà, không lẽ Vương gia cãi nhau với Thang di nương rồi.
Không thể để mọi thứ như thế này được, Vương gia khó lắm mới có suy nghĩ muốn nâng một trắc phi, thế nhưng lại bị từ chối!
Trần quản gia vỗ trán: “Tần bà tử, Thang di nương không biết nặng nhẹ thì thôi đi, chẳng lẽ bà cũng không biết?”
Tần bà tử nghe nói Vương gia hạ lệnh không cho ra cửa, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, ngày lành của Tuyết Lô Viên đã hết rồi sao?
Bà ấy thở dài: “Trần quản gia cứ xem như chúng ta không biết điều đi."
“Bà, bà thật đúng là…” Trần quản gia lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thang Ấu Ninh ở buồng trong nghe thấy thì ngó đầu ra xem.
Tần bà tử cũng không gạt nàng, bẩm báo lại mọi chuyện.
“Hắn không cho ta ra ngoài?” Thang Ấu Ninh chép chép miệng: “Thiếp thất ai cũng vậy cả, lúc trước là do ta xin được thôi.”
Quả nhiên hắn tức giận rồi, còn gạt người nói không tức giận.
“Nương tử…” Tương Xảo Tương Nghi muốn nói lại thôi, mà Thập Lan thì không muốn tham gia.
Thang Ấu Ninh không tâm không phổi nói: “Chúng ta tự chơi trong vườn cũng được, ta muốn đi vẽ tranh.”
Tần bà tử lại cảm thấy, lần này nàng không làm sai, dựa vào sự sủng ái của nam nhân, được nâng đỡ lên cao, thế một khi hắn thu hồi sự sủng ái đó, nàng sẽ phải chịu đựng cái gì đây?
Nếu không có năng lực tự mình ngồi ở chỗ cao, tất nhiên sẽ tự ngã xuống.
Tâm tư tiểu nương tử thuần thiện, tội gì phải trải qua mấy chuyện này.
Có một số thứ, không phải thứ nàng nên tranh giành.
-
Trần quản gia thật đáng yêu
-
Đã mấy ngày Vương gia không đến Tuyết Lô Viên, những người khác trong hậu viện cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn bộn bề chính vụ.
Trước kia một hai năm cũng không bước vào hậu viện được mấy lần, lúc này mới mấy ngày, có gì lạ lùng đâu.
Nhưng mà—— xế chiều hôm nay, Nhiễm Tùng gọi Lâu di nương đến Bạch Tễ Đường, đánh đàn cho Vương gia nghe.
Điều này như một loại tín hiệu nào đó, mấy vị di nương khác hăng hái hơn hẳn.
Ai nấy đều cho người đi thăm dò, có phải Vương gia đã chán ngấy Thang di nương, muốn gặp những người khác rồi không?
Lăng Như càng không ngồi im được, chạy đến Tuyết Lô Viên hỏi thăm tình hình.
Trên đường đi nàng còn đang suy nghĩ vẩn vơ, ai ngờ tới cửa thì thấy, ở Tuyết Lô Viên hết thảy vẫn như cũ.
Thậm chí trên đầu Thang Ấu Ninh còn cài hai cây trâm tinh xảo, là trang sức Thiên Bảo Các đưa tới.
Lăng Như không khỏi bật cười: “Muội còn có lòng trang điểm à, Vương gia gọi Lâu di nương tới đó, muội biết chưa?”
Thang Ấu Ninh không biết, lắc lắc đầu.
“Nói là qua đánh đàn, ai biết đánh đàn xong sẽ làm gì chứ.” Lăng Như hừ nhẹ.
Lâu Nghi Tư đã bị cấm túc hai lần rồi, nàng ấy còn tưởng người này sẽ không có hi vọng được sủng ái cơ.
Ai ngờ, Vương gia vẫn nhớ kỹ dung nhan xinh đẹp của nàng ta.
Quả nhiên người thiên sinh lệ chất, đến chỗ nào cũng sẽ không bị mai một.
Lăng Như cảm thấy mình lại sắp đổi đối tượng để ghen tị, Lâu Nghi Tư không được người ưa thích, khiến người ta càng đố kỵ hơn so với Thang Ấu Ninh!
Thang Ấu Ninh yên lặng nghe nàng ấy nói, thỉnh thoảng bỏ vào miệng một viên kẹo sữa.
Lăng Như quay đầu lại: “Trông muội thản nhiên quá nhỉ, muội vẫn chắc chắn Lâu di nương sẽ không tranh được với mình à?”
“Hả?” Thang Ấu Ninh nhai kẹo vừa ồm ồm nói: “Ta cũng thích nghe đàn.”
Nhưng không ai đàn cho nàng nghe.
“Đây là chuyện nghe đàn hả!” Lăng Như bĩu môi: “Tất nhiên Lâu di nương sẽ nhân cơ hội quyến rũ Vương gia!”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì lộ vẻ tò mò: “Quyến rũ thế nào?”
“Sao ta biết được?” Lăng Như ghen ghét không chịu nổi, hận tại sao người được đến Bạch Tễ Đường không phải là mình.
*
Bạch Tễ Đường.
Lâu Nghi Tư tấu xong một khúc nhạc, nụ cười trên mặt nhu tình như nước.
Hôm nay Bạc Thời Diễn không có chỉ định khúc nhạc nào, khúc nàng đàn chính là khúc nhạc nàng khổ tâm tạo ra.
Từ âm đầu tiên đến âm cuối cùng không hề mắc lỗi, dù có là cầm sư tài nghệ cao siêu cũng không thể soi mói được gì.
Tiếng đàn kết thúc, dư âm lượn lờ.
Lâu Nghi Tư chờ mãi mà không nghe thấy Bạc Thời Diễn nói gì, nhịn không được đứng lên, chầm chậm tiến tới: “Vương gia…”
Nói là Vương gia dặn dò ông ấy sửa lại một bên vườn ngoài của Tuyết Lô Viên, muốn hỏi xem Thang di nương có ý tưởng gì về việc sửa sang lại không.
Đã sắp vào đông, kỳ hạn của công trình có hơi gấp gáp, phải xây xong địa long trước trận tuyết đầu mùa.
(*) Mùa đông ở TQ rất lạnh, để sưởi ấm các phòng, người xưa đã xây dựng một hệ thống sưởi ấm dưới nền nhà, được gọi là địa long (địa noãn). Miệng lò và ống thông khí nằm ở bên ngoài, để tránh trong phòng bị nhiễm khí than, khi đốt hơi nóng sẽ truyền vào bên dưới sàn nhà thông qua một hệ thống ống dẫn bằng gạch, làm tăng nhiệt độ trong phòng. Cách làm này rất tốn kém, chỉ có nhà giàu mới chơi vậy.
Trần quản gia cười ha ha nói: “Đây là Vương gia đặc biệt truyền lệnh vì lo Thang di nương bị lạnh.”
Mùa đông đốt địa long, phí tổn lớn hơn nhiều so với chậu than, rất nhiều gia đình phú quý cũng chỉ đặt ống dẫn ở chủ viện.
Tần bà tử nghe vậy thì tỏ vẻ cảm kích.
Thang Ấu Ninh không biết đang yên đang lành tại sao phải sửa vườn, Tần bà tử lại hiểu rõ lắm.
Bởi vì Vương gia muốn nâng đỡ nàng, để nàng có thể vẻ vang làm trắc phi.
“Trắc phi…” Khuôn mặt tiểu nương tử từ trước đến nay vô ưu vô tư, giờ đây lại nhiễm chút sầu muộn.
Thang Ấu Ninh không thông minh, nhưng trí nhớ nàng rất tốt.
Nàng nhớ rõ chuyện xảy ra khi nàng còn rất nhỏ.
Nhớ rõ sắc mặt khó coi của phụ thân khi bị đích mẫu làm khó.
Phụ thân đối xử với nàng rất tốt, nhưng có một số việc ông cũng không thể thay đổi.
Thang Ấu Ninh nhớ về nguyện vọng mà nàng từng ước ao khi còn bé.
—— Hy vọng được sống dưới một mái ấm chỉ có phụ thân mà không có đích mẫu.
Nàng không dám nói chuyện này với bất kì ai, bởi vì suy nghĩ này là không đúng, đích mẫu và phụ thân là phu thê, bọn họ cũng cùng nhau sinh ra huynh trưởng.
Nếu nàng đoạt phụ thân rồi, huynh trưởng sẽ không có phụ thân mất.
Nhũ nương cũng nói bà ấy không thích đích mẫu, nên nàng quyết không nói ra.
Hiện tại, Thang Ấu Ninh quyết định hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ nàng đã không làm được.
Nàng hy vọng sau này mình sẽ được dưỡng lão ở nơi không có "đích mẫu" tồn tại.
Chỉ có nàng và nhũ nương là được rồi, không ai có thể quản lý các nàng, cũng không ai có thể nhục mạ nói các nàng hạ tiện.
Thang Ấu Ninh suy nghĩ cẩn thận, nhìn Trần quản gia đang thảo luận với Tần bà tử, tự ý quay người đi về phía Bạch Tễ Đường, tìm Bạc Thời Diễn.
Từ sau khi hồi kinh, Bạc Thời Diễn rất bận, cả ngày nay vẫn chưa được gặp nàng.
Lúc này hắn đặt xuống bút son, nhẹ xoa giữa mày: “Lại đây.”
Hắn muốn ngửi mùi hương trên người nàng.
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi qua, mở miệng nói: “Vương gia, ta không muốn làm trắc phi.”
Tay Bạc Thời Diễn dừng lại, hai mắt hơi hơi nheo lại: “Nàng nói cái gì?”
Tầm mắt của hắn dừng trên gò má mềm mại như ngọc của nàng, ánh mắt lạnh lẽo: “Nàng muốn từ chối bổn vương?”
Thang Ấu Ninh gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Bạc Thời Diễn chậm rãi đứng lên: “Là ý của chính nàng sao?”
“Đúng vậy.”
Nếu được như Chu di nương, cầm ngân lượng rời khỏi phủ, chỉ cần không phải trở về nhà đích mẫu, nàng lại thích như thế hơn.
Bạc Thời Diễn nâng bước đi tới, thân hình cao lớn đứng trước mặt nàng, một tay nâng cằm nàng lên.
Hơi thở của hắn bao vây lấy thân hình nhỏ xinh của nàng.
“Cơ hội chỉ có một lần, Viên Viên, bổn vương sẽ không hỏi lại nàng lần thứ hai.” Giọng nói của hắn lộ vẻ nặng nề.
“Ta, ta biết mà.” Thang Ấu Ninh không dám cử động, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài tức giận à?”
“Không có.” Bạc Thời Diễn lạnh giọng phủ nhận, “Bổn vương sẽ không cưỡng cầu bất cứ kẻ nào.”
Thang Ấu Ninh tròn xoe mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin, rõ ràng nàng cảm thấy hắn đang không vui.
Nhưng hắn không nói thì thôi vậy: “Đa tạ Vương gia.”
Hắn thật sự rất tốt.
Bạc Thời Diễn rũ mi, bắt tay ra sau lưng nói: “Nàng đừng hối hận là được.”
Hắn xoay người trở lại trước bàn, lệnh nàng đi ra ngoài.
Thang Ấu Ninh cũng không quấy rầy hắn, ngoan ngoãn cáo lui.
Mà Bạc Thời Diễn thì tiếp tục cầm lên bút son, tiếp tục chuyện đang cần xử lý, dường như không có việc gì, làm việc như ngày thường.
Sau khi ra khỏi Bạch Tễ Đường, trở lại Tuyết Lô Viên, Thang Ấu Ninh mới nói việc này với Tần bà tử.
Đây là lần đầu tiên, nàng tự mình quyết định mà không thương lượng với nhũ nương.
Đừng nói Tần bà tử bị hoảng sợ, ngay cả Tương Nghi và Thập Lan mới vừa rồi đi theo nhưng không biết tiểu nương tử nói với Vương gia chuyện gì, lúc này cũng cứng đơ người.
“Nương tử không muốn làm trắc phi à?” Tương Xảo không thể hiểu được, thật sự có người sẽ từ chối chuyện này sao?
Tần bà tử còn tưởng nàng bị người ta xúi giục, vội vàng dò hỏi: “Là đã xảy ra chuyện gì? Nói với nhũ nương đi.”
Thang Ấu Ninh cũng không có gì muốn giấu, nói hết ra với Tần bà tử.
Về mong muốn, về khát khao của nàng đối với tương lai.
Trong khoảng thời gian này, Tần bà tử thấy nàng luôn nỗ lực vẽ tranh, tiểu nương tử đã lớn rồi, đã có chính kiến của riêng mình.
Kiến thức bên ngoài nhiều vô biên, ai lại dậm chân không thay đổi được chứ?
Bà ấy chỉ cảm thấy đau lòng.
Tần bà tử nhìn Thang Ấu Ninh lớn lên, khi còn nhỏ đáng yêu trắng trẻo, ngốc nghếch đến mức khiến người ta phải đau lòng, Thang lão gia không khỏi thương xót nàng, nuông chiều nàng hơn, nên Bành thị cực kỳ ghét nàng.
Tuy có phụ thân che chở, tiểu cô nương yên bình lớn lên, nhưng không lúc nào không bị xỉa xói nhục mạ.
Cùng sống dưới mái hiên, chịu mấy lời chửi bới là bình thường, chỉ là không đặt trong lòng thôi.
“Thôi thôi, chúng ta cũng không cầu thứ vinh hoa phú quý này." Tần bà tử ôm chầm Thang Ấu Ninh: “Nương tử vui là được rồi.”
“Nhũ nương cảm thấy cũng được sao?” Nàng nghiêng đầu.
Tần bà tử đã đến tuổi này rồi, còn gì mà nhìn không rõ nữa, bà thở dài: “Chuyện của vương hầu khanh tướng thật sự rất phức tạp, có lẽ còn không bình yên vui vẻ bằng bình dân áo vải.”
Tục ngữ nói, không có kim cương cũng đừng ôm đồ sứ, một trắc phi cần phải có thủ đoạn nhường nào chứ?
Tần bà tử không phải không có sầu lo, hiện tại Vương gia chỉ nhất thời cảm thấy nàng mới mẻ, luôn đối xử tốt.
Về sau ai biết ngài ấy có ghét bỏ nàng vụng về không?
Ở kinh thành, có thể giao tế với các nữ quyến nhà quan gia, không nói đến hoàn mỹ không chỗ chê trách, ít nhất cũng phải biết đối nhân xử thế.
Nghe nói bên phía Nam Nghiêu, Bạc thị là một gia tộc giàu có, tổ tông bậc thúc phụ huynh đệ rất nhiều, đó là mới chỉ nhắc đến đồng lứa của Bạc Thời Diễn, còn huynh trưởng phía trên với tiểu đệ phía dưới.
Rồi cả mấy tiểu cô, nàng dâu nữa, khó tránh khỏi có liên quan, còn có khi bị trưởng bối ngứa mắt…
Trắc phi không giống với thiếp thất, không thể không bị quản nghiêm hơn.
Chi bằng ở nông trang, nuôi chó nuôi mèo, rời xa thị phi.
Quyết định như vậy, Tần bà tử liền dặn dò Thang Ấu Ninh: “Nếu nương tử không muốn ở đây lâu, có lẽ không nên có con cái.”
Nếu không thì sẽ như sợi dây diều bị nắm đầu, không bay xa được.
“Con cái?” Thang Ấu Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Vương gia nói sẽ không chạm vào con, hắn cũng kêu con đừng chạm vào hắn.”
“Có chuyện này nữa sao?” Tần bà tử không khỏi buồn bực.
Trong lòng càng thêm chắc chắn, Nhiếp Chính Vương hẳn đã mắc bệnh kín
**
Việc tu sửa ở Tuyết Lô Viên bị hủy bỏ, người buồn bực nhất là Trần quản gia.
Vương gia đã mở miệng rồi, sao lại không sửa nữa?
Không chỉ như thế, ngài ấy còn ra lệnh, sau này không cho phép Thang di nương tùy ý ra ngoài.
Trần quản gia cảm thấy có gì đó không thích hợp, hỏi Nhiễm Tùng, Nhiễm Tùng lắc đầu nói không biết.
Ông ấy chỉ bàn chút việc tu sửa với Tần bà tử thôi mà, không lẽ Vương gia cãi nhau với Thang di nương rồi.
Không thể để mọi thứ như thế này được, Vương gia khó lắm mới có suy nghĩ muốn nâng một trắc phi, thế nhưng lại bị từ chối!
Trần quản gia vỗ trán: “Tần bà tử, Thang di nương không biết nặng nhẹ thì thôi đi, chẳng lẽ bà cũng không biết?”
Tần bà tử nghe nói Vương gia hạ lệnh không cho ra cửa, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, ngày lành của Tuyết Lô Viên đã hết rồi sao?
Bà ấy thở dài: “Trần quản gia cứ xem như chúng ta không biết điều đi."
“Bà, bà thật đúng là…” Trần quản gia lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thang Ấu Ninh ở buồng trong nghe thấy thì ngó đầu ra xem.
Tần bà tử cũng không gạt nàng, bẩm báo lại mọi chuyện.
“Hắn không cho ta ra ngoài?” Thang Ấu Ninh chép chép miệng: “Thiếp thất ai cũng vậy cả, lúc trước là do ta xin được thôi.”
Quả nhiên hắn tức giận rồi, còn gạt người nói không tức giận.
“Nương tử…” Tương Xảo Tương Nghi muốn nói lại thôi, mà Thập Lan thì không muốn tham gia.
Thang Ấu Ninh không tâm không phổi nói: “Chúng ta tự chơi trong vườn cũng được, ta muốn đi vẽ tranh.”
Tần bà tử lại cảm thấy, lần này nàng không làm sai, dựa vào sự sủng ái của nam nhân, được nâng đỡ lên cao, thế một khi hắn thu hồi sự sủng ái đó, nàng sẽ phải chịu đựng cái gì đây?
Nếu không có năng lực tự mình ngồi ở chỗ cao, tất nhiên sẽ tự ngã xuống.
Tâm tư tiểu nương tử thuần thiện, tội gì phải trải qua mấy chuyện này.
Có một số thứ, không phải thứ nàng nên tranh giành.
-
Trần quản gia thật đáng yêu
-
Đã mấy ngày Vương gia không đến Tuyết Lô Viên, những người khác trong hậu viện cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn bộn bề chính vụ.
Trước kia một hai năm cũng không bước vào hậu viện được mấy lần, lúc này mới mấy ngày, có gì lạ lùng đâu.
Nhưng mà—— xế chiều hôm nay, Nhiễm Tùng gọi Lâu di nương đến Bạch Tễ Đường, đánh đàn cho Vương gia nghe.
Điều này như một loại tín hiệu nào đó, mấy vị di nương khác hăng hái hơn hẳn.
Ai nấy đều cho người đi thăm dò, có phải Vương gia đã chán ngấy Thang di nương, muốn gặp những người khác rồi không?
Lăng Như càng không ngồi im được, chạy đến Tuyết Lô Viên hỏi thăm tình hình.
Trên đường đi nàng còn đang suy nghĩ vẩn vơ, ai ngờ tới cửa thì thấy, ở Tuyết Lô Viên hết thảy vẫn như cũ.
Thậm chí trên đầu Thang Ấu Ninh còn cài hai cây trâm tinh xảo, là trang sức Thiên Bảo Các đưa tới.
Lăng Như không khỏi bật cười: “Muội còn có lòng trang điểm à, Vương gia gọi Lâu di nương tới đó, muội biết chưa?”
Thang Ấu Ninh không biết, lắc lắc đầu.
“Nói là qua đánh đàn, ai biết đánh đàn xong sẽ làm gì chứ.” Lăng Như hừ nhẹ.
Lâu Nghi Tư đã bị cấm túc hai lần rồi, nàng ấy còn tưởng người này sẽ không có hi vọng được sủng ái cơ.
Ai ngờ, Vương gia vẫn nhớ kỹ dung nhan xinh đẹp của nàng ta.
Quả nhiên người thiên sinh lệ chất, đến chỗ nào cũng sẽ không bị mai một.
Lăng Như cảm thấy mình lại sắp đổi đối tượng để ghen tị, Lâu Nghi Tư không được người ưa thích, khiến người ta càng đố kỵ hơn so với Thang Ấu Ninh!
Thang Ấu Ninh yên lặng nghe nàng ấy nói, thỉnh thoảng bỏ vào miệng một viên kẹo sữa.
Lăng Như quay đầu lại: “Trông muội thản nhiên quá nhỉ, muội vẫn chắc chắn Lâu di nương sẽ không tranh được với mình à?”
“Hả?” Thang Ấu Ninh nhai kẹo vừa ồm ồm nói: “Ta cũng thích nghe đàn.”
Nhưng không ai đàn cho nàng nghe.
“Đây là chuyện nghe đàn hả!” Lăng Như bĩu môi: “Tất nhiên Lâu di nương sẽ nhân cơ hội quyến rũ Vương gia!”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì lộ vẻ tò mò: “Quyến rũ thế nào?”
“Sao ta biết được?” Lăng Như ghen ghét không chịu nổi, hận tại sao người được đến Bạch Tễ Đường không phải là mình.
*
Bạch Tễ Đường.
Lâu Nghi Tư tấu xong một khúc nhạc, nụ cười trên mặt nhu tình như nước.
Hôm nay Bạc Thời Diễn không có chỉ định khúc nhạc nào, khúc nàng đàn chính là khúc nhạc nàng khổ tâm tạo ra.
Từ âm đầu tiên đến âm cuối cùng không hề mắc lỗi, dù có là cầm sư tài nghệ cao siêu cũng không thể soi mói được gì.
Tiếng đàn kết thúc, dư âm lượn lờ.
Lâu Nghi Tư chờ mãi mà không nghe thấy Bạc Thời Diễn nói gì, nhịn không được đứng lên, chầm chậm tiến tới: “Vương gia…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.