Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 50:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
Nàng ta đang muốn tiến lên thủ thỉ tâm tình, Bạc Thời Diễn ngước mắt lên nhìn: “Ai kêu ngươi đến đây?”
Mùi hương trên người nàng ta khiến hắn rất khó chịu.
“Vương gia?” Lâu Nghi Tư dừng lại bước chân, khuôn mặt hiện vẻ sợ hãi.
Nàng thật sự không biết nên làm thế nào để thể hiện sức quyến rũ của mình, nhưng cũng không muốn đi sai một bước rồi bị cấm túc.
Bạc Thời Diễn không muốn để lộ việc bản thân có chút nhạy cảm với mùi hương, hắn không muốn người có ý đồ chú ý đến mùi hương hắn ưa thích.
Lúc này hắn lạnh nhạt mở miệng: “Đàn không tệ, trở về đi.”
Lâu Nghi Tư nghe vậy thì mừng rỡ, cười với vẻ mặt thẹn thùng, dịu dàng nói: “Vương gia quá khen rồi, thần thiếp sẽ luôn đàn vì ngài.”
Nói xong, duyên dáng cúi đầu, lui đi ra ngoài.
Nàng không nóng nảy, trước mắt là một khởi đầu mới rất tốt
Sau khi nàng ta rời đi, Bạc Thời Diễn lệnh Nhiễm Tùng mở rộng cửa để mùi hương tản đi.
Hắn nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay đỡ trán, nhắm mắt ngưng thần.
Hai ngày nay, Bạc Thời Diễn chưa có được một giấc ngủ ngon.
Vốn đã khó ngủ hơn người bình thường, ban đêm còn bị cảnh trong mơ quấy nhiễu.
Tất cả đều là —— mộng xuân.
Dường như từ sau khi hắn ý thức được dục vọng của mình đối với Thang Ấu Ninh, tà hỏa trong lòng không còn kiềm chế được nữa.
Trước đây, Bạc Thời Diễn luôn tưởng rằng bản thân là người có ít ham muốn.
Có lẽ là do độc tố trong cơ thể ảnh hưởng, hắn chưa từng có dục niệm gì đối với nữ tử, lại còn rất bắt bẻ với mùi hương cơ thể, định sẵn sẽ goá bụa cả đời.
Nhưng mà, ở trong mơ, tiểu nương tử non mềm quấn quýt si mê hắn, hắn cũng không hề khách sáo chà đạp người, bắt nạt đến khi nàng khóc mới thôi.
Nước mắt nàng tuôn rơi càng khiến hắn muốn ức hiếp nàng hơn, hận không thể ăn hết nàng vào bụng, hoà vào xương cốt, không thể thoát ra…
Bạc Thời Diễn hồi tưởng lại, ánh mắt trở nên nặng nề.
Nhiễm Tùng đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, chủ tử có đổi đồ lót hay không, người hầu hạ gần nhất bên cạnh như y sao không biết.
Dù ngày thường hay ầm ĩ ồn ào, lúc này y cũng không dám lắm miệng.
—— Tuyệt đối không được trêu chọc một nam nhân không được thỏa mãn dục vọng.
Nếu không thì không chừng sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng hơn cả trừ tiền tiêu vặt.
Trần quản gia gõ cửa tiến vào, trong tay cầm một tấm thiệp mời, đến đây xin chỉ thị.
“Vương gia, là thiệp của Như Ý phu nhân.” Mời Thang di nương qua phẩm trà.
Nếu là lúc trước, Trần quản gia cũng không cần tới hỏi, nhưng bây giờ không phải Vương gia mới hạ lệnh không thể ra cửa sao?
Bạc Thời Diễn duỗi tay nhận thiệp, mở ra nhìn qua mới nói: “Để nàng ấy đi đi.”
Như Ý phu nhân là một trong người hắn tin tưởng, không thể tùy tiện từ chối, vậy thì quá mức thất lễ.
Trần quản gia rất vừa lòng với câu trả lời của Bạc Thời Diễn, có thể thấy được trong lòng ngài ấy vẫn còn nhớ tới tiểu nương tử.
Ông vuốt râu cười nói: “Tháng sau chính là sinh thần của Thang di nương, lão nô tính mời một gánh hát ảo thuật đến phủ, cũng có thể mời Nhạc La huyện chúa qua phủ chơi cho vui, Vương gia cảm thấy thế nào?”
Sinh thần của nàng ấy?
Bạc Thời Diễn lạnh lùng ngước mắt: “Một thiếp thất cần gì phải phô trương như vậy?”
Hắn liếc nhìn Trần quản gia nói: “Lần này cứ vậy đi, không có lần sau.”
Ý là phải tổ chức sinh thần cho nàng.
Trần quản gia cười cong hết cả mặt mày: “Lão nô đã biết.”
Bạc Thời Diễn cảm thấy vẻ mặt này của ông ấy rất ngứa mắt: “Trần Kính, đừng làm chuyện thừa thãi.”
Trần quản gia vội vàng cáo tội, tràn đầy buồn rầu: “Lão nô lớn tuổi rồi, không nghĩ đây là mấy chuyện thừa thãi, chỉ có thể nhọc lòng, mong có thể giúp đỡ được Vương gia phần nào.”
*
Thang Ấu Ninh ở Tuyết Lô Viên mấy ngày, còn chưa vẽ ra được toàn bộ nông trường mình đã chứng kiến liền nhận được thiệp của Như Ý phu nhân.
Mời nàng qua phủ uống trà.
“Ta có thể ra ngoài không?” Thang Ấu Ninh nắm chặt thiệp mời, dò hỏi Tần bà tử.
Tần bà tử trả lời: “Trần quản gia đã xin chỉ thị của Vương gia, có thể đi.”
Bà ấy nghĩ nghĩ, Vương gia đã rộng lượng như vậy rồi thì họ cũng không thể không hiểu phép tắc: “Trước khi ra phủ, nương tử hãy đến cảm tạ Vương gia trước đi.”
“Được.” Thang Ấu Ninh nhẹ giọng đồng ý.
Tương Nghi giúp nàng thay xiêm y, mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng, trên đầu búi tóc lưu vân, lấy tơ nhung cuốn lại, trên tai đeo hai viên ngọc vàng, đúng chất dịu dàng ngày thu.
Tương Xảo tới phòng bếp cầm ra một chung canh hầm, đến Bạch Tễ Đường tay không thì không tốt lắm, dù sao cũng là tâm ý của nương tử.
Ai ngờ ba chủ tớ đến lại không gặp được người, gã sai vặt trông cửa nói, Vương gia ra phủ đi dự yến tiệc rồi.
Lúc này không ở đây.
Thang Ấu Ninh đành phải từ bỏ, kêu Tương Xảo để canh lại rồi cũng ra cửa, đến phủ của Như Ý phu nhân.
Như Ý lão phu nhân năm nay đã hơn 60, tóc bạc đầy đầu, tinh thần lại rất trẻ trung.
Bà ấy tuy con cháu đầy nhà, nhưng lại không ở cùng phủ với tiểu bối, ngược lại dọn ra ngoài, tự lập phủ đệ.
Nếu là người nhà bình thường, như vậy sẽ bị nói xấu, cho rằng con cháu không hiếu thuận.
Như Ý phu nhân lại thật sự rộng rãi, cũng dí dỏm, nói mình đã quản lý phu gia cả cuộc đời rồi, già rồi ai lại làm nữa, tất nhiên là ném cho con dâu.
Bà ấy muốn tiệc tùng vui chơi, quá nhiều người ở cùng một chỗ, sợ rằng các tôn nhi ngày nào cũng sẽ đến ăn ké tiệc của bà.
Đây chỉ là mấy lời đùa giỡn, lại nhận được rất nhiều khen ngợi của tiểu bối.
Đều là làm thê tử người ta, ai lại không thích bản thân được làm chủ cả nhà chứ?
Lão phu nhân kịp thời lui ra, mặc kệ mọi chuyện, con dâu nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu!
Phủ đệ của Như Ý phu nhân từng là phủ công chúa.
Trưởng công chúa chỉ có một khuê nữ, cái gì cũng để lại cho đứa con này, sau khi qua đời Hoàng đế cũng không thu hồi phủ đệ, trên danh nghĩa tất cả đều thuộc về Như Ý phu nhân.
Đến tiên đế cũng miễn cưỡng thuộc hàng đồng lứa của Như Ý phu nhân, khi qua đời chưa đến 40 tuổi, chứ đừng nói đến tiểu hoàng đế hiện tại.
Vị lão nhân sống thọ này đã trải qua ba đời Đế vương triều Đại Yển.
Thang Ấu Ninh vừa xuống xe ngựa đã được mấy thị nữ xinh đẹp vây quanh.
Các nàng nói ngọt lại hoạt bát, rất được người ta yêu thích.
Như Ý phu nhân thích nhất mấy tiểu cô nương như vậy, trẻ trung năng động, ngày thường cũng không có gì làm, hành động của nhóm nha hoàn cũng khiến người ta thoải mái.
Thang Ấu Ninh được dẫn vào phủ, đang là lúc thu giao đông, trong vườn trồng đầy hoa.
Nàng không nhịn được "oa" một tiếng, nói: “Nơi này trông giống động phủ của tiên nữ quá.”
Có nhiều hoa đẹp, người đẹp thế này, sao mà xấu cho được?
“Ta đâu phải kêu con tới ngắm hoa.” Như Ý phu nhân đang ở trong đình, cười cười vẫy tay với nàng: “Đến đây.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy tiếng thì nhìn qua, lão phu nhân đang ở trong đình, bên người đặt vài cái sọt, trong đó toàn là hoa khô, ánh vàng rực rỡ.
Nàng đi qua, bái kiến lão phu nhân.
“Chúng nó đẹp thật đó.” Tay nhỏ của Thang Ấu Ninh ngo ngoe rục rịch, nàng rất muốn sờ xem.
Sau khi hoa được phơi khô có một mùi hương nhàn nhạt, màu sắc vàng đậm, đế hoa xanh bóng.
Vàng xanh đan xen, chút nào không tổn hại sự mới mẻ kiều diễm của nó.
Như Ý phu nhân mời nàng lại đây uống trà, là trà mùa thu mới phơi.
Chủng loại khác nhau có các cách phơi khác nhau.
Trong bếp lò nhỏ trên bàn, nước sôi ùng ục, bà ấy ngâm trà để Thang Ấu Ninh nếm thử.
“Đây là trà Cù Sơn chùa Bạch Mã mới đưa tới, mấy ngày trước kinh thành mưa lớn, Cù Sơn nhiễm sương, nở hoa sau sương giá, ta đã bỏ thêm chút đường phèn.”
Thang Ấu Ninh cúi đầu nhấp một ngụm, gật đầu: “Ngọt, thơm quá.”
Mùi hương thoang thoảng giữa cánh mũi, khi uống vào ngọt nhẹ, để lại dư vị.
Như Ý phu nhân cười nói: “Không có tiểu cô nương nào không yêu ngọt.”
Bà ấy duỗi tay lấy một cái sọt, xoa xoa mấy đoá hoa khô: “Con nhìn xem, thế nhân ai cũng thích vẽ cúc, hoa trà đã được phơi khô này, con vẽ được không?”
“Tất nhiên là được.” Thang Ấu Ninh nâng chén trà sứ trắng lên: “Đóa hoa nở ra trong nước, lại lần nữa nở rộ, không chỉ có hoa đẹp, nước trà cũng đẹp.”
Nàng thích màu ngũ thải ban lan.
*Ngũ thải chỉ năm màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen. Theo nghĩa rộng nó được hiểu là sự đa dạng sắc màu
Như Ý phu nhân nghe vậy liền mời nàng vẽ một bức sau khi trở về: “Ta muốn trao đổi với con.”
Bà ấy đưa Thang Ấu Ninh đến thư phòng, tham quan phòng cất tranh của mình.
Cả cuộc đời Như Ý phu nhân, bà ấy đã cất chứ bao nhiêu thi họa, có của bản thân bà ấy, cũng có của người khác, cho đi không ít, để lại cũng nhiều.
Thang Ấu Ninh vừa vào thư phòng đã được mở rộng tầm mắt.
Nhiều đồ cất giữ thế này, không thể nghi ngờ, lão phu nhân là một người cực kỳ giàu có.
Không chỉ về tiền tài, còn bao gồm cả nội tại và vốn sống, thâm sâu vô kể.
“Con có thể chọn một bức trong đó.” Như Ý phu nhân cười nói.
“Này… con có thể sao?” Thang Ấu Ninh có chút tự biết rõ mình, tranh của nàng sao xứng để trao đổi với lão phu nhân?
“Có gì không thể?” Như Ý phu nhân đánh giá thư phòng của mình: “Nó cần thêm một bức tranh tươi sáng, tranh của con rất đẹp.”
Thang Ấu Ninh không phải người biết đùn đẩy, mắt nhìn bà ấy, vui sướng gật đầu: “Đa tạ lão phu nhân! Đến lúc đó con đến đây chọn được không?”
Lời nào của người khác nàng cũng tin hết.
Như Ý phu nhân thích tính cách trong sáng bộc trực của nàng, lập tức ước hẹn thời gian với nàng.
“Sau khi tuyết rơi xong, tiện thể đi thưởng mai mới đâm nụ.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy liền đồng ý.
Nàng rất hâm mộ lão phu nhân, đây là cuộc sống dưỡng lão ai cũng mơ ước đúng không.
*
Sau khi hồi phủ, Thang Ấu Ninh cầm theo hai bao hoa khô, vốn định đi đưa một bao cho Vương gia nếm thử, gã sai vặt lại nói người vẫn chưa trở về.
Nàng đành rời đi, để ngày khác vậy.
Khoảnh khắc thu đông giao mùa, ngày ngắn đêm dài, vừa mới ăn cơm chiều xong mà trời đã tối sầm.
Trời tối lạnh lẽo, Tương Xảo Tương Nghi hầu hạ Thang Ấu Ninh rửa mặt chải đầu, vào buồng trong đợi chơi, cũng không thể tiếp tục đứng ngoài hành lang.
Khoảng giờ Tuất canh ba, cửa Tuyết Lô Viên đã khoá, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa.
Tần bà tử nghe được giọng của Nhiễm Tùng, lập tức mở cửa.
Hai cánh cửa gỗ mở ra, nhìn đoàn người bên ngoài, đúng là Vương gia tới.
Nhiễm Tùng đứng trước mặt, nói: “Bà tử, đi nấu trà tỉnh rượu đi, kêu Thang di nương tới đây hầu hạ.”
Y dùng ánh mắt ra hiệu với bà ấy, Vương gia vừa vào cửa lại không trở về Bạch Tễ Đường, nói muốn đến Tuyết Lô Viên.
Có thể thấy là không nhịn được nữa!
Tần bà tử sửng sốt, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, vội vàng đồng ý, đưa người vào.
Nét mặt Bạc Thời Diễn như thường, dáng vẻ không giống như uống say.
Thang Ấu Ninh từ trước đến nay ngủ muộn, vẫn chưa ngủ, đang chơi cờ bạch ngọc.
Nghe thấy có giọng nói liền đi ra, đối mặt với hắn.
Bạc Thời Diễn một tay ôm eo nàng, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, trở tay đóng cửa lại.
Đừng nói Thang Ấu Ninh ngơ ngác, nha hoàn chuẩn bị múc nước dâng trà cũng ngớ ra.
Trước giờ Vương gia luôn giữ tư thái thong dong, nào có "càn rỡ" thế này bao giờ, vừa thấy mặt đã ôm ôm ấp ấp?
Nhiễm Tùng ho khan một tiếng, nói: “Làm phiền hai vị tỷ tỷ để ý bên trong, ta đi về trước.”
Y chỉ là một gã sai vặt, đâu thể vào hầu hạ được.
Tương Nghi nhỏ giọng hỏi: “Vương gia muốn ngủ lại à?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao?”
Nhiễm Tùng nâng bước muốn rời đi.
Trong phòng, Thang Ấu Ninh bị hắn ấn trong lòng ngực, cảm giác không quá thoải mái, nàng nhíu mày giãy giụa lên: “Ngài uống say rồi à?”
“Bổn vương không say.” Bạc Thời Diễn phủ nhận, ôm nàng ngồi xuống trường kỷ.
Một tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, ánh mắt sáng quắc.
Giờ phút này hắn hiển nhiên không giống ngày thường, tựa hồ không chịu nói lý.
Thang Ấu Ninh trợn tròn mắt, cũng không biết nên ứng phó thế nào: “Ngài đừng ôm chặt như vậy, ngực ta đau.”
Hắn nghe vậy, tầm mắt dịch xuống, cổ họng khẽ nhúc nhích: “Ừm, đè dẹp lép rồi.”
“Viên Viên…” Bạc Thời Diễn không chịu buông tay, ngược lại ôm chặt eo nàng hơn, vùi đầu vào hõm cổ nàng.
“Làm trắc phi của bổn vương được không?”
Hả? Không phải hắn nói sẽ không hỏi lần hai sao?
Thang Ấu Ninh cảm thấy cổ hơi ngứa, rụt rụt cổ, lại không có đường lui, ngoài miệng trả lời: “Ta không…”
Những từ phía sau còn chưa kịp nói ra, nam tử kề sát nàng đột nhiên nghiêng mặt, dùng môi lưỡi lấp đi những lời từ chối từ miệng nàng.
Mùi hương trên người nàng ta khiến hắn rất khó chịu.
“Vương gia?” Lâu Nghi Tư dừng lại bước chân, khuôn mặt hiện vẻ sợ hãi.
Nàng thật sự không biết nên làm thế nào để thể hiện sức quyến rũ của mình, nhưng cũng không muốn đi sai một bước rồi bị cấm túc.
Bạc Thời Diễn không muốn để lộ việc bản thân có chút nhạy cảm với mùi hương, hắn không muốn người có ý đồ chú ý đến mùi hương hắn ưa thích.
Lúc này hắn lạnh nhạt mở miệng: “Đàn không tệ, trở về đi.”
Lâu Nghi Tư nghe vậy thì mừng rỡ, cười với vẻ mặt thẹn thùng, dịu dàng nói: “Vương gia quá khen rồi, thần thiếp sẽ luôn đàn vì ngài.”
Nói xong, duyên dáng cúi đầu, lui đi ra ngoài.
Nàng không nóng nảy, trước mắt là một khởi đầu mới rất tốt
Sau khi nàng ta rời đi, Bạc Thời Diễn lệnh Nhiễm Tùng mở rộng cửa để mùi hương tản đi.
Hắn nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay đỡ trán, nhắm mắt ngưng thần.
Hai ngày nay, Bạc Thời Diễn chưa có được một giấc ngủ ngon.
Vốn đã khó ngủ hơn người bình thường, ban đêm còn bị cảnh trong mơ quấy nhiễu.
Tất cả đều là —— mộng xuân.
Dường như từ sau khi hắn ý thức được dục vọng của mình đối với Thang Ấu Ninh, tà hỏa trong lòng không còn kiềm chế được nữa.
Trước đây, Bạc Thời Diễn luôn tưởng rằng bản thân là người có ít ham muốn.
Có lẽ là do độc tố trong cơ thể ảnh hưởng, hắn chưa từng có dục niệm gì đối với nữ tử, lại còn rất bắt bẻ với mùi hương cơ thể, định sẵn sẽ goá bụa cả đời.
Nhưng mà, ở trong mơ, tiểu nương tử non mềm quấn quýt si mê hắn, hắn cũng không hề khách sáo chà đạp người, bắt nạt đến khi nàng khóc mới thôi.
Nước mắt nàng tuôn rơi càng khiến hắn muốn ức hiếp nàng hơn, hận không thể ăn hết nàng vào bụng, hoà vào xương cốt, không thể thoát ra…
Bạc Thời Diễn hồi tưởng lại, ánh mắt trở nên nặng nề.
Nhiễm Tùng đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, chủ tử có đổi đồ lót hay không, người hầu hạ gần nhất bên cạnh như y sao không biết.
Dù ngày thường hay ầm ĩ ồn ào, lúc này y cũng không dám lắm miệng.
—— Tuyệt đối không được trêu chọc một nam nhân không được thỏa mãn dục vọng.
Nếu không thì không chừng sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng hơn cả trừ tiền tiêu vặt.
Trần quản gia gõ cửa tiến vào, trong tay cầm một tấm thiệp mời, đến đây xin chỉ thị.
“Vương gia, là thiệp của Như Ý phu nhân.” Mời Thang di nương qua phẩm trà.
Nếu là lúc trước, Trần quản gia cũng không cần tới hỏi, nhưng bây giờ không phải Vương gia mới hạ lệnh không thể ra cửa sao?
Bạc Thời Diễn duỗi tay nhận thiệp, mở ra nhìn qua mới nói: “Để nàng ấy đi đi.”
Như Ý phu nhân là một trong người hắn tin tưởng, không thể tùy tiện từ chối, vậy thì quá mức thất lễ.
Trần quản gia rất vừa lòng với câu trả lời của Bạc Thời Diễn, có thể thấy được trong lòng ngài ấy vẫn còn nhớ tới tiểu nương tử.
Ông vuốt râu cười nói: “Tháng sau chính là sinh thần của Thang di nương, lão nô tính mời một gánh hát ảo thuật đến phủ, cũng có thể mời Nhạc La huyện chúa qua phủ chơi cho vui, Vương gia cảm thấy thế nào?”
Sinh thần của nàng ấy?
Bạc Thời Diễn lạnh lùng ngước mắt: “Một thiếp thất cần gì phải phô trương như vậy?”
Hắn liếc nhìn Trần quản gia nói: “Lần này cứ vậy đi, không có lần sau.”
Ý là phải tổ chức sinh thần cho nàng.
Trần quản gia cười cong hết cả mặt mày: “Lão nô đã biết.”
Bạc Thời Diễn cảm thấy vẻ mặt này của ông ấy rất ngứa mắt: “Trần Kính, đừng làm chuyện thừa thãi.”
Trần quản gia vội vàng cáo tội, tràn đầy buồn rầu: “Lão nô lớn tuổi rồi, không nghĩ đây là mấy chuyện thừa thãi, chỉ có thể nhọc lòng, mong có thể giúp đỡ được Vương gia phần nào.”
*
Thang Ấu Ninh ở Tuyết Lô Viên mấy ngày, còn chưa vẽ ra được toàn bộ nông trường mình đã chứng kiến liền nhận được thiệp của Như Ý phu nhân.
Mời nàng qua phủ uống trà.
“Ta có thể ra ngoài không?” Thang Ấu Ninh nắm chặt thiệp mời, dò hỏi Tần bà tử.
Tần bà tử trả lời: “Trần quản gia đã xin chỉ thị của Vương gia, có thể đi.”
Bà ấy nghĩ nghĩ, Vương gia đã rộng lượng như vậy rồi thì họ cũng không thể không hiểu phép tắc: “Trước khi ra phủ, nương tử hãy đến cảm tạ Vương gia trước đi.”
“Được.” Thang Ấu Ninh nhẹ giọng đồng ý.
Tương Nghi giúp nàng thay xiêm y, mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng, trên đầu búi tóc lưu vân, lấy tơ nhung cuốn lại, trên tai đeo hai viên ngọc vàng, đúng chất dịu dàng ngày thu.
Tương Xảo tới phòng bếp cầm ra một chung canh hầm, đến Bạch Tễ Đường tay không thì không tốt lắm, dù sao cũng là tâm ý của nương tử.
Ai ngờ ba chủ tớ đến lại không gặp được người, gã sai vặt trông cửa nói, Vương gia ra phủ đi dự yến tiệc rồi.
Lúc này không ở đây.
Thang Ấu Ninh đành phải từ bỏ, kêu Tương Xảo để canh lại rồi cũng ra cửa, đến phủ của Như Ý phu nhân.
Như Ý lão phu nhân năm nay đã hơn 60, tóc bạc đầy đầu, tinh thần lại rất trẻ trung.
Bà ấy tuy con cháu đầy nhà, nhưng lại không ở cùng phủ với tiểu bối, ngược lại dọn ra ngoài, tự lập phủ đệ.
Nếu là người nhà bình thường, như vậy sẽ bị nói xấu, cho rằng con cháu không hiếu thuận.
Như Ý phu nhân lại thật sự rộng rãi, cũng dí dỏm, nói mình đã quản lý phu gia cả cuộc đời rồi, già rồi ai lại làm nữa, tất nhiên là ném cho con dâu.
Bà ấy muốn tiệc tùng vui chơi, quá nhiều người ở cùng một chỗ, sợ rằng các tôn nhi ngày nào cũng sẽ đến ăn ké tiệc của bà.
Đây chỉ là mấy lời đùa giỡn, lại nhận được rất nhiều khen ngợi của tiểu bối.
Đều là làm thê tử người ta, ai lại không thích bản thân được làm chủ cả nhà chứ?
Lão phu nhân kịp thời lui ra, mặc kệ mọi chuyện, con dâu nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu!
Phủ đệ của Như Ý phu nhân từng là phủ công chúa.
Trưởng công chúa chỉ có một khuê nữ, cái gì cũng để lại cho đứa con này, sau khi qua đời Hoàng đế cũng không thu hồi phủ đệ, trên danh nghĩa tất cả đều thuộc về Như Ý phu nhân.
Đến tiên đế cũng miễn cưỡng thuộc hàng đồng lứa của Như Ý phu nhân, khi qua đời chưa đến 40 tuổi, chứ đừng nói đến tiểu hoàng đế hiện tại.
Vị lão nhân sống thọ này đã trải qua ba đời Đế vương triều Đại Yển.
Thang Ấu Ninh vừa xuống xe ngựa đã được mấy thị nữ xinh đẹp vây quanh.
Các nàng nói ngọt lại hoạt bát, rất được người ta yêu thích.
Như Ý phu nhân thích nhất mấy tiểu cô nương như vậy, trẻ trung năng động, ngày thường cũng không có gì làm, hành động của nhóm nha hoàn cũng khiến người ta thoải mái.
Thang Ấu Ninh được dẫn vào phủ, đang là lúc thu giao đông, trong vườn trồng đầy hoa.
Nàng không nhịn được "oa" một tiếng, nói: “Nơi này trông giống động phủ của tiên nữ quá.”
Có nhiều hoa đẹp, người đẹp thế này, sao mà xấu cho được?
“Ta đâu phải kêu con tới ngắm hoa.” Như Ý phu nhân đang ở trong đình, cười cười vẫy tay với nàng: “Đến đây.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy tiếng thì nhìn qua, lão phu nhân đang ở trong đình, bên người đặt vài cái sọt, trong đó toàn là hoa khô, ánh vàng rực rỡ.
Nàng đi qua, bái kiến lão phu nhân.
“Chúng nó đẹp thật đó.” Tay nhỏ của Thang Ấu Ninh ngo ngoe rục rịch, nàng rất muốn sờ xem.
Sau khi hoa được phơi khô có một mùi hương nhàn nhạt, màu sắc vàng đậm, đế hoa xanh bóng.
Vàng xanh đan xen, chút nào không tổn hại sự mới mẻ kiều diễm của nó.
Như Ý phu nhân mời nàng lại đây uống trà, là trà mùa thu mới phơi.
Chủng loại khác nhau có các cách phơi khác nhau.
Trong bếp lò nhỏ trên bàn, nước sôi ùng ục, bà ấy ngâm trà để Thang Ấu Ninh nếm thử.
“Đây là trà Cù Sơn chùa Bạch Mã mới đưa tới, mấy ngày trước kinh thành mưa lớn, Cù Sơn nhiễm sương, nở hoa sau sương giá, ta đã bỏ thêm chút đường phèn.”
Thang Ấu Ninh cúi đầu nhấp một ngụm, gật đầu: “Ngọt, thơm quá.”
Mùi hương thoang thoảng giữa cánh mũi, khi uống vào ngọt nhẹ, để lại dư vị.
Như Ý phu nhân cười nói: “Không có tiểu cô nương nào không yêu ngọt.”
Bà ấy duỗi tay lấy một cái sọt, xoa xoa mấy đoá hoa khô: “Con nhìn xem, thế nhân ai cũng thích vẽ cúc, hoa trà đã được phơi khô này, con vẽ được không?”
“Tất nhiên là được.” Thang Ấu Ninh nâng chén trà sứ trắng lên: “Đóa hoa nở ra trong nước, lại lần nữa nở rộ, không chỉ có hoa đẹp, nước trà cũng đẹp.”
Nàng thích màu ngũ thải ban lan.
*Ngũ thải chỉ năm màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen. Theo nghĩa rộng nó được hiểu là sự đa dạng sắc màu
Như Ý phu nhân nghe vậy liền mời nàng vẽ một bức sau khi trở về: “Ta muốn trao đổi với con.”
Bà ấy đưa Thang Ấu Ninh đến thư phòng, tham quan phòng cất tranh của mình.
Cả cuộc đời Như Ý phu nhân, bà ấy đã cất chứ bao nhiêu thi họa, có của bản thân bà ấy, cũng có của người khác, cho đi không ít, để lại cũng nhiều.
Thang Ấu Ninh vừa vào thư phòng đã được mở rộng tầm mắt.
Nhiều đồ cất giữ thế này, không thể nghi ngờ, lão phu nhân là một người cực kỳ giàu có.
Không chỉ về tiền tài, còn bao gồm cả nội tại và vốn sống, thâm sâu vô kể.
“Con có thể chọn một bức trong đó.” Như Ý phu nhân cười nói.
“Này… con có thể sao?” Thang Ấu Ninh có chút tự biết rõ mình, tranh của nàng sao xứng để trao đổi với lão phu nhân?
“Có gì không thể?” Như Ý phu nhân đánh giá thư phòng của mình: “Nó cần thêm một bức tranh tươi sáng, tranh của con rất đẹp.”
Thang Ấu Ninh không phải người biết đùn đẩy, mắt nhìn bà ấy, vui sướng gật đầu: “Đa tạ lão phu nhân! Đến lúc đó con đến đây chọn được không?”
Lời nào của người khác nàng cũng tin hết.
Như Ý phu nhân thích tính cách trong sáng bộc trực của nàng, lập tức ước hẹn thời gian với nàng.
“Sau khi tuyết rơi xong, tiện thể đi thưởng mai mới đâm nụ.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy liền đồng ý.
Nàng rất hâm mộ lão phu nhân, đây là cuộc sống dưỡng lão ai cũng mơ ước đúng không.
*
Sau khi hồi phủ, Thang Ấu Ninh cầm theo hai bao hoa khô, vốn định đi đưa một bao cho Vương gia nếm thử, gã sai vặt lại nói người vẫn chưa trở về.
Nàng đành rời đi, để ngày khác vậy.
Khoảnh khắc thu đông giao mùa, ngày ngắn đêm dài, vừa mới ăn cơm chiều xong mà trời đã tối sầm.
Trời tối lạnh lẽo, Tương Xảo Tương Nghi hầu hạ Thang Ấu Ninh rửa mặt chải đầu, vào buồng trong đợi chơi, cũng không thể tiếp tục đứng ngoài hành lang.
Khoảng giờ Tuất canh ba, cửa Tuyết Lô Viên đã khoá, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa.
Tần bà tử nghe được giọng của Nhiễm Tùng, lập tức mở cửa.
Hai cánh cửa gỗ mở ra, nhìn đoàn người bên ngoài, đúng là Vương gia tới.
Nhiễm Tùng đứng trước mặt, nói: “Bà tử, đi nấu trà tỉnh rượu đi, kêu Thang di nương tới đây hầu hạ.”
Y dùng ánh mắt ra hiệu với bà ấy, Vương gia vừa vào cửa lại không trở về Bạch Tễ Đường, nói muốn đến Tuyết Lô Viên.
Có thể thấy là không nhịn được nữa!
Tần bà tử sửng sốt, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, vội vàng đồng ý, đưa người vào.
Nét mặt Bạc Thời Diễn như thường, dáng vẻ không giống như uống say.
Thang Ấu Ninh từ trước đến nay ngủ muộn, vẫn chưa ngủ, đang chơi cờ bạch ngọc.
Nghe thấy có giọng nói liền đi ra, đối mặt với hắn.
Bạc Thời Diễn một tay ôm eo nàng, nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, trở tay đóng cửa lại.
Đừng nói Thang Ấu Ninh ngơ ngác, nha hoàn chuẩn bị múc nước dâng trà cũng ngớ ra.
Trước giờ Vương gia luôn giữ tư thái thong dong, nào có "càn rỡ" thế này bao giờ, vừa thấy mặt đã ôm ôm ấp ấp?
Nhiễm Tùng ho khan một tiếng, nói: “Làm phiền hai vị tỷ tỷ để ý bên trong, ta đi về trước.”
Y chỉ là một gã sai vặt, đâu thể vào hầu hạ được.
Tương Nghi nhỏ giọng hỏi: “Vương gia muốn ngủ lại à?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao?”
Nhiễm Tùng nâng bước muốn rời đi.
Trong phòng, Thang Ấu Ninh bị hắn ấn trong lòng ngực, cảm giác không quá thoải mái, nàng nhíu mày giãy giụa lên: “Ngài uống say rồi à?”
“Bổn vương không say.” Bạc Thời Diễn phủ nhận, ôm nàng ngồi xuống trường kỷ.
Một tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, ánh mắt sáng quắc.
Giờ phút này hắn hiển nhiên không giống ngày thường, tựa hồ không chịu nói lý.
Thang Ấu Ninh trợn tròn mắt, cũng không biết nên ứng phó thế nào: “Ngài đừng ôm chặt như vậy, ngực ta đau.”
Hắn nghe vậy, tầm mắt dịch xuống, cổ họng khẽ nhúc nhích: “Ừm, đè dẹp lép rồi.”
“Viên Viên…” Bạc Thời Diễn không chịu buông tay, ngược lại ôm chặt eo nàng hơn, vùi đầu vào hõm cổ nàng.
“Làm trắc phi của bổn vương được không?”
Hả? Không phải hắn nói sẽ không hỏi lần hai sao?
Thang Ấu Ninh cảm thấy cổ hơi ngứa, rụt rụt cổ, lại không có đường lui, ngoài miệng trả lời: “Ta không…”
Những từ phía sau còn chưa kịp nói ra, nam tử kề sát nàng đột nhiên nghiêng mặt, dùng môi lưỡi lấp đi những lời từ chối từ miệng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.