Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 123: Nam nhân đeo mặt nạ
Nhất Bút Niên Hoa
04/07/2016
“Người này dường như
đã dự trước là chàng nhất định sẽ đoán được.” Thẩm Hành Vu ném giấy qua
một bên, xoay người, nằm sấp trong ngực Mộ Phi Chỉ.
“A Vu, có phải gần đây nàng rất thích ngủ không?” Mộ Phi Chỉ hoàn toàn ném chuyện tờ giấy kia qua một bên, hắn ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, trong giọng nói có chút nghi vấn nho nhỏ.
Thẩm Hành Vu ngửi hương vị dễ chịu trên người hắn, nói: “Chàng chưa nghe câu mùa xuân mệt mỏi, mùa thu uể oải sao?”
“Ài, ta còn tưởng mình rất cố gắng nên có tin tức chứ!” Mộ Phi Chỉ nói, lập tức kéo chăn đắp lên thân Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu phát hiện, da mặt người này càng ngày càng dày rồi, còn nàng thi càng lúc càng mỏng, mấy câu chuyện mà hắn có thể nói cho nàng đỏ mặt.
“Mùng mười, giờ là trưa mùng tám, còn một ngày.” Thẩm Hành Vu mở hai trừng hai mắt, ngáp một cái.
Trong lòng Mộ Phi Chỉ vẫn có chút nghi vẫn, nhưng mà thấy nàng không nói lời nào cũng không nói gì nữa.
...
Hôm nay mùng chín, Mộ Phi Chỉ mang theo Hắc Ưng tới Thiên cơ các một chuyến. Trước khi đi, hắn nhìn đứa bé nằm trong ngực Thẩm Hành Vu, rất từ bi nói: “Hôm nay không cần đi học.”
“A a a.” Thần nhi vốn không có sinh khí ghé vào trên gối Thẩm Hành Vu, nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói lời này thì lập tức ngẩng đầu lên, giống như kẻ chán chường kia không phải bé.
“Phúc Hải, đưa thái tử tới chỗ quỷ y, nói để nó ở đó hai ngày.” Mộ Phi Chỉ phân phó Phúc Hải, lúc này mới đi ra ngoài.
Khi Thần nhi bị Phúc Hải ôm lấy đi tới chỗ Quỷ y, trên đường đi rơi lệ, nói: “Phụ vương bại hoại, lại muốn một mình chiếm lấy mẫu hậu, hu hu.”
Phúc Hải nghe những lời ‘đại nghịch bất đạo’ kia, khóe miệng run rẩy, bởi vì cả nước Hoài Nam này, dám nói Mộ Phi Chỉ như vậy chắc chỉ có vị tiểu chủ tử này.
Thẩm Hành Vu biết rõ Mộ Phi Chỉ làm như vậy nhất định có dụng ý của mình, cho nên, sau khi Thần nhi bị đưa đi, nàng vẫn luôn ngồi trong điện Thái Cực, chờ Mộ Phi Chỉ trở về.
“Chủ tử, đây là vải do phủ nội vụ dâng lên.” Thạch Lưu bưng vải tới, trông thấy Thẩm Hành Vu ngồi ở đó, nàng đặt đĩa xuống.
“Thạch Lưu, Bạch Tước đối với ngươi thế nào?” Thẩm Hành Vu nghe thấy giọng Thạch Lưu, nhìn khuôn mặt an tĩnh của nàng, không khỏi nhớ tới mấy ngày nay không thấy nàng, cũng không biết nàng và Bạch Tước thế nào rồi.
Thạch Lưu dường như có chút không nói nên lời, nàng đứng ở nơi đó, tay chân hơi luống cuống.
Thẩm Hành Vu kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng, giống như chị cả hỏi: “Chuyện của hai ngươi ta vẫn phải biết một ít, nếu ngươi không muốn, ta...”
“Nô tì...” Mặc dù giọng nói Thạch Lưu hơi do dự nhưng vẫn thức thời cắt đứt lời của Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nghe thấy nàng trả lời như vậy, khóe miệng mỉm cười, nàng nắm tay Thạch Lưu, mang theo nhiệt độ ấm áp, khiến Thạch Lưu cũng cười theo.
“Nắm cho chắc, nếu như bị bắt nạt thì nhất định phải nói cho ta biết.” Những lời này của Thẩm Hành Vu làm cho Thạch Lưu đỏ vành mắt.
Dù Thạch Lưu không nói gì, nhưng nàng gật đầu, đôi mắt phiếm hồng đã nói rõ tất cả.
Sau khi Thạch Lưu đi, trong nội điện chỉ còn lại mình Thẩm Hành Vu, nàng bóc vải, miếng thịt trăng trắng làm người khác rất muốn ăn. Nàng ăn một miếng, cảm nhận được hương vị đặc trưng tỏa ra, nàng nghĩ, hoàng cung Hoài Nam hai năm qua dường như càng ngày càng nhiều hương vị tình người, lại nói tới đứ trẻ Mộ Tê Hoàng sắp sinh, còn có... niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho sinh nhật của hắn.
Mộ Phi Chỉ đi ra ngoài không lâu đã trở lại, Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn bóng dáng Mộ Phi Chỉ. Hắn vốn như vậy, cho dù thế nào cũng khiến người ta liếc nhìn là cảm thấy cam bái hạ phong.
“Nhìn mê mẩn sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngơ ngác si mê nhìn mình, khóe miệng nở nụ cười. Hắn tiến lên, nhìn vải, tự mình bóc một quả, đưa vào trong miệng Thẩm Hành Vu.
“Ngọt không?” Mộ Phi Chỉ hỏi Thẩm Hành Vu.
“Ừ.” Thẩm Hành Vu mỉm cười khẽ gật đầu, một lọn tóc nghịch ngợm cũng rơi xuống.
Mộ Phi Chỉ vươn tay xoa mặt nàng, nghiêm chỉnh nói: “A, thế thì ta phải nếm thử.” Nói xong, hắn hôn lên môi Thẩm Hành Vu.
Thành thân đã hơn hai năm, Mộ Phi Chỉ không thể không thừa nhận, lực hấp dẫn của Thẩm Hành Vu không những không giảm mà còn khiến hắn không ngừng được. Hơn nữa, dường như là hấp dẫn trí mạng, một khi đụng phải thì không bao giờ muốn ngừng lại, muốn che chở nàng trong ngực mình.
Nụ hô của hai người vẫn thường như thế, triền miên, tinh tế, mỗi lần kế thúc Thẩm Hành Vu đều phải thở gấp rất lâu.
“Phu quân, 18 là sinh nhật chàng, chúng ta không tổ chức lớn, được không?” Đôi mắt nàng mang theo một tầng hơi nước, nàng dựa vào ngực Mộ Phi Chỉ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mộ Phi Chỉ xoa cái mũi của nàng, khẽ gật đầu, mang theo vui vẻ nói: “Đương nhiên là nghe theo nương tử.”
Thẩm Hành Vu cười ha ha.
...
Mùng mười, sau khi hạ triều, Mộ Phi Chỉ thay đổi bộ trường bào màu đen, tóc cũng buộc chặt lên, so với hình tượng lười biếng bình thường thì mặc quần áo này càng nhanh nhẹn hơn.
“A Vu, sợ là hôm nay nàng phải đi cùng ta rồi.” Mộ Phi Chỉ đứng trước gương đồng, hai tay khoát lên vai Thẩm Hành Vu, nói với nàng: “Thần nhi đã giao cho Đỗ Trọng, nàng phải ở bên cạnh ta mới tôt.”
“Được.” Thẩm Hành Vu gật đầu, không chút do dự.
Mộ Phi Chỉ đột nhiên hỏi: “Nàng không sợ ở bên cạnh ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Chàng sẽ luôn bảo vệ ta.” Thẩm Hành Vu nhàn nhã chải tóc, nói với Mộ Phi Chỉ.
“Không xong rồi.” Mộ Phi Chỉ nâng trán: “Đời này đều bị nàng ăn sạch.”
“Hả, phu quân đang ghét bỏ ta sao? Ta không ăn sạch chàng mới lạ, mặc dù đã có chồng nhưng nhìn ta vô cùng trẻ!” Thẩm Hành Vu nhìn gương mặt trẻ tuổi trong gương, dí dỏm nói.
Một tay Mộ Phi Chỉ ấn chặt vai Thẩm Hành Vu, một tay dùng sức, nâng Thẩm Hành Vu lên, trong chớp mắt, Thẩm Hành Vu giẫm phải chân Mộ Phi Chỉ, bị Mộ Phi Chỉ ôm vào lòng.
“Đây là nguyên nhân nàng không cho ta đụng vào sao?” Lời nói Mộ Phi Chỉ lúc này có chút ủy khuất, tình cảm của hai người, mặc dù ban đầu là Mộ Phi Chỉ ép buộc, nhưng về sau cũng coi như nước chảy thành sông, hơn nữa, Thẩm Hành Vu luôn mềm lòng khi đối mặt với Mộ Phi Chỉ, hoặc là nói, xưa nay Thẩm Hành Vu luôn chơi xấu, cho nên chuyện trên giường Thẩm Hành Vu luôn nghe theo Mộ Phi Chỉ, chỉ có điều tối qua Thẩm Hành Vu sống chết không cho Mộ Phi Chỉ chạm vào, khiến Mộ Phi Chỉ rất buồn bực.
“Nói gì thế?” Thẩm Hành Vu hờn dỗi trừng Mộ Phi Chỉ, nói: “Thời kỳ đặc thù.”
“Nào có, rõ ràng vẫn chưa tới thời gian đó.” Mộ Phi Chỉ cúi đầu xuống, chôn ở cổ nàng, không cam lòng nói.
Thẩm Hành Vu mím môi cưởi không ra cười, ôm hắn một lát, nàng đẩy hắn ra, nói: “Không phải muốn đi hồ Tĩnh Tâm sao? Đừng quấn quít ta nữa.”
“Ừ, xem ra là nhan sắc vi phu không đủ, cho nên nương tử ghé bỏ ta.” Cuối cùng, Mộ Phi Chỉ kết luận như vậy.
Một lúc lâu sau, một chiếc xe ngựa bình thường chạy nahnh về phía hồ Tĩnh Tâm. Hồ ở ngoại ô kinh đô, mùa xuân thích hợp nhất là du ngoạn, nhưng mà vào mùa này, lá cây rụng xuống, không có sức sống, người đến du ngoạn rất ít, nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Hành Vu lại cảm thấy tiêu điều.
“Có sợ không?” Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, vuốt mặt nàng hỏi.
Thẩm Hành Vu cọ cọ vào tay hắn, lắc đầu.
“Còn nhơ lúc nàng ở trong cung nhìn thấy ta, thì chỉ hận không thể cách xa ta mười dặm.” Mộ Phi Chỉ nghĩ tới lúc đó hai người ở chung, không khỏi nở nụ cười.
“Cũng không biết là ai giở trò lưu manh, cởi quần áo trước mặt ta.” Thẩm Hành Vu giận dữ nói.
“Ha ha.” Mộ Phi Chỉ nở nụ cười sáng lạn.
Cứ như vậy, hai người cười cười nói nói, Hắc Ưng đánh xe bên ngoài, khoảng nửa canh giờ đã đến hồ Tĩnh Tâm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, không có ai ở đây.
Hắc Ưng xuống xe ngựa, kéo rèm cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu xuống xe.
“Bên kia có cái đình, chúng ta đi vào ngồi.” Thẩm Hành Vu móc một cái hộp trong xe, lúc này mới cho Mộ Phi Chỉ nắm tay đi tới.”
“Nàng muốn pha trà cho ta sao?” Mộ Phi Chỉ trông thấy Thẩm Hành Vu lấy một bộ trà cụ ra.
Thẩm Hành Vu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không biết phải đợi bao lâu, nghe nói nước suối ở đây rất tốt, pha trà không gì tốt hơn.”
Hắc Ưng phụ trách lấy nước, chỉ một lát, Thẩm Hành Vu đã đun nước, lấy lá trà trong ống trúng, cẩn thận rửa.
“Vương thượng và Vương hậu đúng là hăng hái.” Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang bận rộn, một giọng nói truyền từ xa tới.
Thẩm Hành Vu giống như không gnhe thấy, đưa ấm tử sa cho Mộ Phi Chỉ, bĩu môi nói: “Hơi nóng.”
“Ừ, làn da của nương tử kiều nộn, không thể bị phỏng được.” Mộ Phi Chỉ cũng hoàn toàn bỏ qua cái tên nói chuyện kia, tri kỷ nhận lấy ấm tử sa, hai người không coi ai ra gì trao đổi ánh mắt triền miên.
Không biết từ lúc nào ở ngoài đình có một nam nhân đeo mặt nạ, hắn kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt quả thật có chút kỳ lạ. Đôi nam nữ này làm như không thấy hắn, rất vui vẻ.
“Vị huynh đài này, đây là trà hoa lài mà bổn cung mới nghiên cứu được, ngươi có muốn nếm thử hay không?” Thẩm Hành Vu nói xong, ném một chén nước trà tới chỗ nam nhân đeo mặt nạ, giống như liệu được rằng hắn sẽ nhận được.
Khi chèn trà kia sắp tới trước mặt, nam nhân đeo mặt nạ vung chén tra ra ngoài.
Mộ Phi Chỉ cũng không ngoài ý muốn, hắn chậc chậc hai tiếng, có chút đáng tiếc nói với Thẩm Hành Vu: “A Vu, lãng phí một ly trà.”
“Ồ, dù sao kịch độc ở đó không thu lại được.” Thẩm Hành Vu bĩu môi nói.
“A Vu, có phải gần đây nàng rất thích ngủ không?” Mộ Phi Chỉ hoàn toàn ném chuyện tờ giấy kia qua một bên, hắn ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, trong giọng nói có chút nghi vấn nho nhỏ.
Thẩm Hành Vu ngửi hương vị dễ chịu trên người hắn, nói: “Chàng chưa nghe câu mùa xuân mệt mỏi, mùa thu uể oải sao?”
“Ài, ta còn tưởng mình rất cố gắng nên có tin tức chứ!” Mộ Phi Chỉ nói, lập tức kéo chăn đắp lên thân Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu phát hiện, da mặt người này càng ngày càng dày rồi, còn nàng thi càng lúc càng mỏng, mấy câu chuyện mà hắn có thể nói cho nàng đỏ mặt.
“Mùng mười, giờ là trưa mùng tám, còn một ngày.” Thẩm Hành Vu mở hai trừng hai mắt, ngáp một cái.
Trong lòng Mộ Phi Chỉ vẫn có chút nghi vẫn, nhưng mà thấy nàng không nói lời nào cũng không nói gì nữa.
...
Hôm nay mùng chín, Mộ Phi Chỉ mang theo Hắc Ưng tới Thiên cơ các một chuyến. Trước khi đi, hắn nhìn đứa bé nằm trong ngực Thẩm Hành Vu, rất từ bi nói: “Hôm nay không cần đi học.”
“A a a.” Thần nhi vốn không có sinh khí ghé vào trên gối Thẩm Hành Vu, nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói lời này thì lập tức ngẩng đầu lên, giống như kẻ chán chường kia không phải bé.
“Phúc Hải, đưa thái tử tới chỗ quỷ y, nói để nó ở đó hai ngày.” Mộ Phi Chỉ phân phó Phúc Hải, lúc này mới đi ra ngoài.
Khi Thần nhi bị Phúc Hải ôm lấy đi tới chỗ Quỷ y, trên đường đi rơi lệ, nói: “Phụ vương bại hoại, lại muốn một mình chiếm lấy mẫu hậu, hu hu.”
Phúc Hải nghe những lời ‘đại nghịch bất đạo’ kia, khóe miệng run rẩy, bởi vì cả nước Hoài Nam này, dám nói Mộ Phi Chỉ như vậy chắc chỉ có vị tiểu chủ tử này.
Thẩm Hành Vu biết rõ Mộ Phi Chỉ làm như vậy nhất định có dụng ý của mình, cho nên, sau khi Thần nhi bị đưa đi, nàng vẫn luôn ngồi trong điện Thái Cực, chờ Mộ Phi Chỉ trở về.
“Chủ tử, đây là vải do phủ nội vụ dâng lên.” Thạch Lưu bưng vải tới, trông thấy Thẩm Hành Vu ngồi ở đó, nàng đặt đĩa xuống.
“Thạch Lưu, Bạch Tước đối với ngươi thế nào?” Thẩm Hành Vu nghe thấy giọng Thạch Lưu, nhìn khuôn mặt an tĩnh của nàng, không khỏi nhớ tới mấy ngày nay không thấy nàng, cũng không biết nàng và Bạch Tước thế nào rồi.
Thạch Lưu dường như có chút không nói nên lời, nàng đứng ở nơi đó, tay chân hơi luống cuống.
Thẩm Hành Vu kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng, giống như chị cả hỏi: “Chuyện của hai ngươi ta vẫn phải biết một ít, nếu ngươi không muốn, ta...”
“Nô tì...” Mặc dù giọng nói Thạch Lưu hơi do dự nhưng vẫn thức thời cắt đứt lời của Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu nghe thấy nàng trả lời như vậy, khóe miệng mỉm cười, nàng nắm tay Thạch Lưu, mang theo nhiệt độ ấm áp, khiến Thạch Lưu cũng cười theo.
“Nắm cho chắc, nếu như bị bắt nạt thì nhất định phải nói cho ta biết.” Những lời này của Thẩm Hành Vu làm cho Thạch Lưu đỏ vành mắt.
Dù Thạch Lưu không nói gì, nhưng nàng gật đầu, đôi mắt phiếm hồng đã nói rõ tất cả.
Sau khi Thạch Lưu đi, trong nội điện chỉ còn lại mình Thẩm Hành Vu, nàng bóc vải, miếng thịt trăng trắng làm người khác rất muốn ăn. Nàng ăn một miếng, cảm nhận được hương vị đặc trưng tỏa ra, nàng nghĩ, hoàng cung Hoài Nam hai năm qua dường như càng ngày càng nhiều hương vị tình người, lại nói tới đứ trẻ Mộ Tê Hoàng sắp sinh, còn có... niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho sinh nhật của hắn.
Mộ Phi Chỉ đi ra ngoài không lâu đã trở lại, Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn bóng dáng Mộ Phi Chỉ. Hắn vốn như vậy, cho dù thế nào cũng khiến người ta liếc nhìn là cảm thấy cam bái hạ phong.
“Nhìn mê mẩn sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngơ ngác si mê nhìn mình, khóe miệng nở nụ cười. Hắn tiến lên, nhìn vải, tự mình bóc một quả, đưa vào trong miệng Thẩm Hành Vu.
“Ngọt không?” Mộ Phi Chỉ hỏi Thẩm Hành Vu.
“Ừ.” Thẩm Hành Vu mỉm cười khẽ gật đầu, một lọn tóc nghịch ngợm cũng rơi xuống.
Mộ Phi Chỉ vươn tay xoa mặt nàng, nghiêm chỉnh nói: “A, thế thì ta phải nếm thử.” Nói xong, hắn hôn lên môi Thẩm Hành Vu.
Thành thân đã hơn hai năm, Mộ Phi Chỉ không thể không thừa nhận, lực hấp dẫn của Thẩm Hành Vu không những không giảm mà còn khiến hắn không ngừng được. Hơn nữa, dường như là hấp dẫn trí mạng, một khi đụng phải thì không bao giờ muốn ngừng lại, muốn che chở nàng trong ngực mình.
Nụ hô của hai người vẫn thường như thế, triền miên, tinh tế, mỗi lần kế thúc Thẩm Hành Vu đều phải thở gấp rất lâu.
“Phu quân, 18 là sinh nhật chàng, chúng ta không tổ chức lớn, được không?” Đôi mắt nàng mang theo một tầng hơi nước, nàng dựa vào ngực Mộ Phi Chỉ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mộ Phi Chỉ xoa cái mũi của nàng, khẽ gật đầu, mang theo vui vẻ nói: “Đương nhiên là nghe theo nương tử.”
Thẩm Hành Vu cười ha ha.
...
Mùng mười, sau khi hạ triều, Mộ Phi Chỉ thay đổi bộ trường bào màu đen, tóc cũng buộc chặt lên, so với hình tượng lười biếng bình thường thì mặc quần áo này càng nhanh nhẹn hơn.
“A Vu, sợ là hôm nay nàng phải đi cùng ta rồi.” Mộ Phi Chỉ đứng trước gương đồng, hai tay khoát lên vai Thẩm Hành Vu, nói với nàng: “Thần nhi đã giao cho Đỗ Trọng, nàng phải ở bên cạnh ta mới tôt.”
“Được.” Thẩm Hành Vu gật đầu, không chút do dự.
Mộ Phi Chỉ đột nhiên hỏi: “Nàng không sợ ở bên cạnh ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Chàng sẽ luôn bảo vệ ta.” Thẩm Hành Vu nhàn nhã chải tóc, nói với Mộ Phi Chỉ.
“Không xong rồi.” Mộ Phi Chỉ nâng trán: “Đời này đều bị nàng ăn sạch.”
“Hả, phu quân đang ghét bỏ ta sao? Ta không ăn sạch chàng mới lạ, mặc dù đã có chồng nhưng nhìn ta vô cùng trẻ!” Thẩm Hành Vu nhìn gương mặt trẻ tuổi trong gương, dí dỏm nói.
Một tay Mộ Phi Chỉ ấn chặt vai Thẩm Hành Vu, một tay dùng sức, nâng Thẩm Hành Vu lên, trong chớp mắt, Thẩm Hành Vu giẫm phải chân Mộ Phi Chỉ, bị Mộ Phi Chỉ ôm vào lòng.
“Đây là nguyên nhân nàng không cho ta đụng vào sao?” Lời nói Mộ Phi Chỉ lúc này có chút ủy khuất, tình cảm của hai người, mặc dù ban đầu là Mộ Phi Chỉ ép buộc, nhưng về sau cũng coi như nước chảy thành sông, hơn nữa, Thẩm Hành Vu luôn mềm lòng khi đối mặt với Mộ Phi Chỉ, hoặc là nói, xưa nay Thẩm Hành Vu luôn chơi xấu, cho nên chuyện trên giường Thẩm Hành Vu luôn nghe theo Mộ Phi Chỉ, chỉ có điều tối qua Thẩm Hành Vu sống chết không cho Mộ Phi Chỉ chạm vào, khiến Mộ Phi Chỉ rất buồn bực.
“Nói gì thế?” Thẩm Hành Vu hờn dỗi trừng Mộ Phi Chỉ, nói: “Thời kỳ đặc thù.”
“Nào có, rõ ràng vẫn chưa tới thời gian đó.” Mộ Phi Chỉ cúi đầu xuống, chôn ở cổ nàng, không cam lòng nói.
Thẩm Hành Vu mím môi cưởi không ra cười, ôm hắn một lát, nàng đẩy hắn ra, nói: “Không phải muốn đi hồ Tĩnh Tâm sao? Đừng quấn quít ta nữa.”
“Ừ, xem ra là nhan sắc vi phu không đủ, cho nên nương tử ghé bỏ ta.” Cuối cùng, Mộ Phi Chỉ kết luận như vậy.
Một lúc lâu sau, một chiếc xe ngựa bình thường chạy nahnh về phía hồ Tĩnh Tâm. Hồ ở ngoại ô kinh đô, mùa xuân thích hợp nhất là du ngoạn, nhưng mà vào mùa này, lá cây rụng xuống, không có sức sống, người đến du ngoạn rất ít, nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Hành Vu lại cảm thấy tiêu điều.
“Có sợ không?” Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, vuốt mặt nàng hỏi.
Thẩm Hành Vu cọ cọ vào tay hắn, lắc đầu.
“Còn nhơ lúc nàng ở trong cung nhìn thấy ta, thì chỉ hận không thể cách xa ta mười dặm.” Mộ Phi Chỉ nghĩ tới lúc đó hai người ở chung, không khỏi nở nụ cười.
“Cũng không biết là ai giở trò lưu manh, cởi quần áo trước mặt ta.” Thẩm Hành Vu giận dữ nói.
“Ha ha.” Mộ Phi Chỉ nở nụ cười sáng lạn.
Cứ như vậy, hai người cười cười nói nói, Hắc Ưng đánh xe bên ngoài, khoảng nửa canh giờ đã đến hồ Tĩnh Tâm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, không có ai ở đây.
Hắc Ưng xuống xe ngựa, kéo rèm cho Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu xuống xe.
“Bên kia có cái đình, chúng ta đi vào ngồi.” Thẩm Hành Vu móc một cái hộp trong xe, lúc này mới cho Mộ Phi Chỉ nắm tay đi tới.”
“Nàng muốn pha trà cho ta sao?” Mộ Phi Chỉ trông thấy Thẩm Hành Vu lấy một bộ trà cụ ra.
Thẩm Hành Vu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không biết phải đợi bao lâu, nghe nói nước suối ở đây rất tốt, pha trà không gì tốt hơn.”
Hắc Ưng phụ trách lấy nước, chỉ một lát, Thẩm Hành Vu đã đun nước, lấy lá trà trong ống trúng, cẩn thận rửa.
“Vương thượng và Vương hậu đúng là hăng hái.” Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang bận rộn, một giọng nói truyền từ xa tới.
Thẩm Hành Vu giống như không gnhe thấy, đưa ấm tử sa cho Mộ Phi Chỉ, bĩu môi nói: “Hơi nóng.”
“Ừ, làn da của nương tử kiều nộn, không thể bị phỏng được.” Mộ Phi Chỉ cũng hoàn toàn bỏ qua cái tên nói chuyện kia, tri kỷ nhận lấy ấm tử sa, hai người không coi ai ra gì trao đổi ánh mắt triền miên.
Không biết từ lúc nào ở ngoài đình có một nam nhân đeo mặt nạ, hắn kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt quả thật có chút kỳ lạ. Đôi nam nữ này làm như không thấy hắn, rất vui vẻ.
“Vị huynh đài này, đây là trà hoa lài mà bổn cung mới nghiên cứu được, ngươi có muốn nếm thử hay không?” Thẩm Hành Vu nói xong, ném một chén nước trà tới chỗ nam nhân đeo mặt nạ, giống như liệu được rằng hắn sẽ nhận được.
Khi chèn trà kia sắp tới trước mặt, nam nhân đeo mặt nạ vung chén tra ra ngoài.
Mộ Phi Chỉ cũng không ngoài ý muốn, hắn chậc chậc hai tiếng, có chút đáng tiếc nói với Thẩm Hành Vu: “A Vu, lãng phí một ly trà.”
“Ồ, dù sao kịch độc ở đó không thu lại được.” Thẩm Hành Vu bĩu môi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.