Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 122: Phát hiện ban đầu
Nhất Bút Niên Hoa
04/07/2016
Từ sau khi trở
lại Hoài Nam, cuộc sống gia đình của Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ càng
ngọt ngào hơn lúc ở Hoài Bắc. Sáng sớm mỗi ngày, Mộ Phi Chỉ rời giường
đều ôm con trai từ giường nhỏ ra, sau đó hai người cùng vào triều, lúc
trở lại điện Thái Cực, trên bàn đã xếp đủ các món cơm canh hương vị ấm
áp, Thẩm Hành Vu đứng trong sân chăm sóc thảo dược. Thời gian cứ như vậy trôi qua, bình thản rồi lại hạnh phúc, mà Hoài Nam dưới sự cai quản của Mộ Phi Chỉ càng ngày càng phồn vinh.
Ở kinh đô ngày càng phồn thịnh này, đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh dị. Sáng sớm hôm nay, Kinh thành Doãn phủ đã nhận được một vụ báo án từ thanh lâu, lúc mang theo thị vệ tiến tới thì xung quanh thanh lâu đã vây rất nhiều người, Tú bà sốt ruột đứng bên ngoài, khi thấy Kinh thành Doãn thì như thấy được cứu tinh, chạ tới Kinh thành doãn nói: “Đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, không biết ai làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế.”
“Không phải nói có án mạng chết người sao? Đưa bản quan đi.” Kinh thành doãn mặt lạnh nói với tú bà.
“Vâng, dạ, quỷ nô, mau đưa đại nhân vào hậu viện.” Tú bà nghe nói như vậy, vội vàng gọi quỷ nô tới.
Quỷ nô dẫn đường phía trước, một đoàn thị vệ và kinh thành Doãn đi ở phía sau.
Khi Quỷ nô khiếp sợ đẩy cửa phòng trên lầu hai ra, không chỉ là những thị vệ kia mà ngay cả Kinh thành Doãn cũng giật mình, có chút không dám tin, tại sao lại có thủ pháp giết người tàn nhẫn mà đẫm máu như vậy.
Trong phòng, mùi thơm nhàn nhạt hòa với mùi máu tươi, Kinh thành Doãn đứng ở cửa phòng, phất phất tay ới người phía sau: “Gọi khám nghiệm tử thi tới.”
Bởi vì sáng sớm nay có người tới phủ nha báo án, nói ở đây xảy ra án mạng, cho nên lúc tới Kinh thành Doãn đã mang theo cả người khám nghiệm tử thi, chỉ có điều nhìn tràng cảnh trước mắt, Kinh thành Doãn nghĩ, một người khám nghiệm tử thi sợ là rất vội.
Khám nghiệm tử thi nghe mệnh của Kinh thành Doãn vội đi lên từ đằng sau. Trước mắt hắn chính là thi thể của sáu nữ nhân, những nữ nhân này đều tóc tai bù xù, khuôn mặt sấp xuống, quần áo trên lưng bị người xé rách, sau lưng mỗi người đều bị đao kiếm khắc ít chữ.
Đầu tiên khám nghiệm tử thi cẩn thận ấn chữ sau lưng của những người kia, sau đó mới mời vài thị vệ, giúp hắn xem xét những thi thể kia.
...
Chỉ trong một lúc, vụ án sáu nữ nhân thanh lâu đã truyền khắp kinh thành, nhưng mà xét thấy hiệu suất xử lý gần đây rất nhanh, cho nên dù chấn động nhưng khi Kinh thành Doãn phủ tự minh ra thông cáo thì nhân dân đều tán dương và tín nhiệm hắn. Bọn họ tin tưởng quan phụ mẫu sẽ cho ra một lời giải thích sớm.
Buổi chiều nọ, Kinh thành Doãn mang theo một vị khám nghiệm tử thi vào cung, dưới sự dẫn dắt của Tổng quản đại thám giám Phúc Hải, an phận tới thư phòng.
Nói đi.” Sau khi Kinh thành Doãn và khám nghiệm tử thi đi vào, Mộ Phi Chỉ đang ôm Thần nhi, tự mình dạy nó luyện chữ.
Nhìn thấy Thần nhi, Kinh thành Doãn có thể thấy nhưng không thể trách, bây giờ những đại thần bọn họ bị chỉnh, ngày nào vào triều không gặp vị tiểu thái tử này đều có cảm giác lâm triều không được viên mạn, nhưng lại khiến vị khám nghiệm tử thi kia giật mình. May mắn Mộ Phi Chỉ không nói gì thêm, hắn chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn hai người, giọng nói ôn hòa.
“Vương thượng, đây là hình vẽ mà khám nghiệm tử thi lấy được trên lưng sáu kỹ nữ.” Kinh thành Doãn nói tới đây thì giọng nói ngưng trọng, hắn tiến lên giao tờ giấy cho Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ nhận tờ giấy này, nhìn một đống lộn xộn trên giấy, trong mắt hiện lên gì đó.
“Nói ý kiến của các ngươi cho cô vương nghe một chút.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên Thần nhi, Thần nhi vẫn giẫm trên ghế, nghiêm túc luyện chữ, dường như những lời của người lớn không ảnh hưởng tới bé.
“Khởi bẩm vương thượng, tiểu dân cho rằng, hẳn là trong những hình vẽ này có cất giấu lời nói gì đó, nhưng mà thần đã dùng vài phương pháp đều không nghiên cứu được gì. Tiếp theo, từ thủ đoạn giết người, sáu nữ nhân này bị cùng một người dùng kiếm xuyên qua họng, mất máu có nhiều mà chết, từ vết đao có thể thấy được, kẻ giết người có thể có võ công, bởi vì ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, cuối cùng, dưới thân kỹ nữ chúng thần phát hiện cái này.” Khám nghiệm tử thi quỳ, dâng lên một vật.
Mộ Phi Chỉ nhìn lá cờ nhỏ, rốt cuộc ánh mắt cũng thay đổi, hắn nhận lấy, sau đó hỏi Kinh thành Doãn: “Người trong kỹ viện nói làm sao?”
“Bẩm vương thượng, tú bà nói, đêm qua có vài cậu ấm gọi mấy vị hoa khôi, gian phòng đó rạng sáng còn truyền tới tiếng ca, nhưng sáng sớm hôm nay, tiểu nha hoàn đi gọi vài người rời giường thì thấy trường hợp như vậy, hôm nay chúng thần đáng lùng bắt mấy vị công tử đó.” Kinh thành Doãn bẩm báo.
“Nha hoàn đâu?” Mộ Phi Chỉ đột nhiên hỏi.
“Đang tr hỏi, bây giờ còn đang ở phủ nha.” Kinh thành Doãn trả lời.
“Kinh thành Doãn, lần sau đừng tái phạm sai lầm ngu ngốc như vậy.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, bế Thần nhi lên, giọng nói lạnh lùng.
Cho tới khi trở lại Kinh thành phủ nha, nghe nói nha hoàn này đã tự sát, khi đó Kinh thành Doãn mới biết mình phạm phải sai lầm lớn, mọi người chỉ biết nha hoàn kia là người phát hiện đầu tiên, nhưng mà nha hoàn này cũng có thể là nội ứng.
...
Kinh Thành Doãn đi rồi, Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi trở về điện Thái Cực, lúc trở về, Thẩm Hành Vu đang miễn cưỡng ỷ trên giường, Mộ Phi Chỉ thả Thần nhi xuống, để tự bé đi rửa tay, lúc này mới tiến lên ôm Thẩm Hành Vu, mê luyến hôn lên trán nàng một cái, sau đó mới hỏi: “Sao lại mệt mỏi như vậy?”
“Còn không phải do chàng làm hại sao?” Thẩm Hành Vu trừng Mộ Phi Chỉ, hờn dỗi nói.
Mộ Phi Chỉ cười cười ôm nàng, cắn cắn khóe môi nàng, nghiêm chỉnh nói: “Ừ, hôm nay ta sẽ tiết chết.”
“Sắc lang.” Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra.
“A Vu, ta có một tờ giấy, nàng xem một chút, xem có thể nhìn ra cái gì không.” Mộ Phi Chỉ đưa tờ giấy vừa rồi lấy từ chỗ khám nghiệm tử thi ra.
Thẩm Hành Vu rất mẫn cảm với máu, Mộ Phi Chỉ vừa lấy giấy ra, Thẩm Hành Vu đã ngửi được mùi máu trên đó.
Thẩm Hành Vu lấy tới, tra xét rồi bỏ sang bên, sau đó trong ánh mắt bình tĩnh của Mộ Phi Chỉ, duỗi hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, hôn xuống môi hắn, rồi mới nói: “Đợi ta làm cho chàng một cái túi hương, loại máu thế này, rất dễ nhiễm độc dược.”
“Có nương tử bảo vệ, ta sợ gì?” Mộ Phi Chỉ dường như còn chưa kịp phản ứng, tới khi hắn nhận ra, trong mắt là một mảnh vui mừng, một tay chế trụ ót Thẩm Hành Vu, hôn lên.
Đợi khi xong xuôi, Mộ Phi Chỉ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thần nhi đang cắn ngón tay, đứng dưới giường ngơ ngác nhìn hai người, Thẩm Hành Vu thấy vậy, khuôn mặt ửng hồng, vùi đầu trong ngực Mộ Phi Chỉ.
“Mẫu hậu, thần nhi cũng muốn hôn nhẹ.” Thần nhi chợt giang hai tay về phía thc, nhưng mà ánh mắt lại liếc nhìn Mộ Phi Chỉ.
“Phúc Hải.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt lấy eo Thẩm Hành Vu, nàng hoàn toàn không thể động đậy, Mộ Phi Chỉ vừa ôm lấy Thẩm Hành Vu, vừa hô to.
Phúc Hải vừa vào thì thấy Thần nhi đang ủy khuất nhìn mình.
“Đã tới giờ, dẫn nó tới chỗ Thái phó.” Mộ Phi Chỉ phân phó.
“Phụ vương, hôm nay trong nhà Thái phó có việc, không thể tới dạy Thần nhi.” Thần nhi chạy tới giường, cố gắng bò lên trên, vừa cố trèo vừa nói: “Hôm qua con đã nói với mẫu hậu.”
“A!” Thẩm Hành Vu nâng trán, một lớn một nhỏ lại bắt đầu.”
“Ừ, đi gọi Hữu tướng cho ta, nói, Thái tử phiền hắn.” Mộ Phi Chỉ lại quăng dao về phía Phúc Hải.
Phúc Hải vội vàng đáp, đành tiến lên bế Thần nhi.
Hôm nay Thần nhi lại không phản kháng, chỉ là lúc bị Phúc Hải ôm đi, bé ôm cổ Phúc Hải, bình tĩnh nói: “Hôm nay Thần nhi bị phụ vương dọa, buổi tối nhất định sẽ không ngủ được, mẫu hậu nhất định sẽ theo ta.” Ngụ ý chính là, phụ vương, khuya hôm nay mẫu hậu sẽ thuộc về con.”
“...” Phúc Hải không biết nói gì, tiểu thái tử giả bộ uất tức là nhất, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, luôn ngủ không được, đơn giản vì muốn Thẩm Hành Vu ngủ cùng, Mộ Phi Chỉ cũng không ngăn được, điêu này làm cho Mộ Phi Chỉ hận ngứa răng.
Tiễn phiền toái nhỏ đi, Mộ Phi Chỉ mới nói tiếp chuyện xảy ra lúc sáng.
“Nói như vậy, manh mối có giá trị duy nhất chính là dấu vết trên lưng sáu người này?” Thẩm Hành Vu cầm lấy tờ giấy kia, nhìn những hình vẽ hỗn loạn, như có điều suy nghĩ nói.
“Khám nghiệm tử thi trong nha phủ không nghĩ ra biện pháp, nương tử y thuật cao siêu, có phải nàng có cao kiến gì không?” Mộ Phi Chỉ tới sát sau lưng Mộ Phi Chỉ, gối lên vai nàng, tươi cười nhìn nàng,
“Ừ, có một chút.” Thẩm Hành Vu nhìn một lát, nghiêm túc gật nhẹ đầu, sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Cái này rất đơn giản, tìm một vò Nữ nhi hồng.”
Mộ Phi Chỉ rất tin tưởng lời Thẩm Hành Vu, lập tức cho người đi lấy nữ nhi hồng.
Nữ nhi hồng mười năm vừa được lấy từ trong đất ra, Thẩm Hành Vu mở ra, ngửi thấy hương vị tinh khiết, nàng liếc Mộ Phi Chỉ nói: “Rượu ngon vậy chàng cũng giấu, chưa từng cho ta uống.”
Mộ Phi Chỉ nâng trán: “Nàng luôn say rượu, ta làm sao dám cho nàng uống.”
“Hừ, lấy cớ.” Thẩm Hành Vu hừ hừ một tiếng, sau đó vẩy vẩy, rót một chén nữ nhi hồng lên tờ giấy trắng.
Rượu tiếp xúc với giấy, giấy lập tức bị thấm ướt, những vết máu hỗn loạn cũng thế, chỉ có điều, một phút sau, những dấu vết còn lại đã giải ra chân tướng của những hình vẽ kia.
Thì ra vết máu sau lưng những kỹ nữ kia đều có thuốc, cho nên sau khi khám nghiệm tử thi ấn những vết máu này, thuốc xen lẫn trong máu, Thẩm Hành Vu rót rượu hỗn hợp vào, thuốc lập tức có hiệu nghiệm, vết máu dần dần bớt đi, chỉ còn lại một hàng chữ lớn.
“Buổi trưa mùng mười, bên hồ Tĩnh Tâm.”
Ở kinh đô ngày càng phồn thịnh này, đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh dị. Sáng sớm hôm nay, Kinh thành Doãn phủ đã nhận được một vụ báo án từ thanh lâu, lúc mang theo thị vệ tiến tới thì xung quanh thanh lâu đã vây rất nhiều người, Tú bà sốt ruột đứng bên ngoài, khi thấy Kinh thành Doãn thì như thấy được cứu tinh, chạ tới Kinh thành doãn nói: “Đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, không biết ai làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế.”
“Không phải nói có án mạng chết người sao? Đưa bản quan đi.” Kinh thành doãn mặt lạnh nói với tú bà.
“Vâng, dạ, quỷ nô, mau đưa đại nhân vào hậu viện.” Tú bà nghe nói như vậy, vội vàng gọi quỷ nô tới.
Quỷ nô dẫn đường phía trước, một đoàn thị vệ và kinh thành Doãn đi ở phía sau.
Khi Quỷ nô khiếp sợ đẩy cửa phòng trên lầu hai ra, không chỉ là những thị vệ kia mà ngay cả Kinh thành Doãn cũng giật mình, có chút không dám tin, tại sao lại có thủ pháp giết người tàn nhẫn mà đẫm máu như vậy.
Trong phòng, mùi thơm nhàn nhạt hòa với mùi máu tươi, Kinh thành Doãn đứng ở cửa phòng, phất phất tay ới người phía sau: “Gọi khám nghiệm tử thi tới.”
Bởi vì sáng sớm nay có người tới phủ nha báo án, nói ở đây xảy ra án mạng, cho nên lúc tới Kinh thành Doãn đã mang theo cả người khám nghiệm tử thi, chỉ có điều nhìn tràng cảnh trước mắt, Kinh thành Doãn nghĩ, một người khám nghiệm tử thi sợ là rất vội.
Khám nghiệm tử thi nghe mệnh của Kinh thành Doãn vội đi lên từ đằng sau. Trước mắt hắn chính là thi thể của sáu nữ nhân, những nữ nhân này đều tóc tai bù xù, khuôn mặt sấp xuống, quần áo trên lưng bị người xé rách, sau lưng mỗi người đều bị đao kiếm khắc ít chữ.
Đầu tiên khám nghiệm tử thi cẩn thận ấn chữ sau lưng của những người kia, sau đó mới mời vài thị vệ, giúp hắn xem xét những thi thể kia.
...
Chỉ trong một lúc, vụ án sáu nữ nhân thanh lâu đã truyền khắp kinh thành, nhưng mà xét thấy hiệu suất xử lý gần đây rất nhanh, cho nên dù chấn động nhưng khi Kinh thành Doãn phủ tự minh ra thông cáo thì nhân dân đều tán dương và tín nhiệm hắn. Bọn họ tin tưởng quan phụ mẫu sẽ cho ra một lời giải thích sớm.
Buổi chiều nọ, Kinh thành Doãn mang theo một vị khám nghiệm tử thi vào cung, dưới sự dẫn dắt của Tổng quản đại thám giám Phúc Hải, an phận tới thư phòng.
Nói đi.” Sau khi Kinh thành Doãn và khám nghiệm tử thi đi vào, Mộ Phi Chỉ đang ôm Thần nhi, tự mình dạy nó luyện chữ.
Nhìn thấy Thần nhi, Kinh thành Doãn có thể thấy nhưng không thể trách, bây giờ những đại thần bọn họ bị chỉnh, ngày nào vào triều không gặp vị tiểu thái tử này đều có cảm giác lâm triều không được viên mạn, nhưng lại khiến vị khám nghiệm tử thi kia giật mình. May mắn Mộ Phi Chỉ không nói gì thêm, hắn chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn hai người, giọng nói ôn hòa.
“Vương thượng, đây là hình vẽ mà khám nghiệm tử thi lấy được trên lưng sáu kỹ nữ.” Kinh thành Doãn nói tới đây thì giọng nói ngưng trọng, hắn tiến lên giao tờ giấy cho Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ nhận tờ giấy này, nhìn một đống lộn xộn trên giấy, trong mắt hiện lên gì đó.
“Nói ý kiến của các ngươi cho cô vương nghe một chút.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên Thần nhi, Thần nhi vẫn giẫm trên ghế, nghiêm túc luyện chữ, dường như những lời của người lớn không ảnh hưởng tới bé.
“Khởi bẩm vương thượng, tiểu dân cho rằng, hẳn là trong những hình vẽ này có cất giấu lời nói gì đó, nhưng mà thần đã dùng vài phương pháp đều không nghiên cứu được gì. Tiếp theo, từ thủ đoạn giết người, sáu nữ nhân này bị cùng một người dùng kiếm xuyên qua họng, mất máu có nhiều mà chết, từ vết đao có thể thấy được, kẻ giết người có thể có võ công, bởi vì ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, cuối cùng, dưới thân kỹ nữ chúng thần phát hiện cái này.” Khám nghiệm tử thi quỳ, dâng lên một vật.
Mộ Phi Chỉ nhìn lá cờ nhỏ, rốt cuộc ánh mắt cũng thay đổi, hắn nhận lấy, sau đó hỏi Kinh thành Doãn: “Người trong kỹ viện nói làm sao?”
“Bẩm vương thượng, tú bà nói, đêm qua có vài cậu ấm gọi mấy vị hoa khôi, gian phòng đó rạng sáng còn truyền tới tiếng ca, nhưng sáng sớm hôm nay, tiểu nha hoàn đi gọi vài người rời giường thì thấy trường hợp như vậy, hôm nay chúng thần đáng lùng bắt mấy vị công tử đó.” Kinh thành Doãn bẩm báo.
“Nha hoàn đâu?” Mộ Phi Chỉ đột nhiên hỏi.
“Đang tr hỏi, bây giờ còn đang ở phủ nha.” Kinh thành Doãn trả lời.
“Kinh thành Doãn, lần sau đừng tái phạm sai lầm ngu ngốc như vậy.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, bế Thần nhi lên, giọng nói lạnh lùng.
Cho tới khi trở lại Kinh thành phủ nha, nghe nói nha hoàn này đã tự sát, khi đó Kinh thành Doãn mới biết mình phạm phải sai lầm lớn, mọi người chỉ biết nha hoàn kia là người phát hiện đầu tiên, nhưng mà nha hoàn này cũng có thể là nội ứng.
...
Kinh Thành Doãn đi rồi, Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi trở về điện Thái Cực, lúc trở về, Thẩm Hành Vu đang miễn cưỡng ỷ trên giường, Mộ Phi Chỉ thả Thần nhi xuống, để tự bé đi rửa tay, lúc này mới tiến lên ôm Thẩm Hành Vu, mê luyến hôn lên trán nàng một cái, sau đó mới hỏi: “Sao lại mệt mỏi như vậy?”
“Còn không phải do chàng làm hại sao?” Thẩm Hành Vu trừng Mộ Phi Chỉ, hờn dỗi nói.
Mộ Phi Chỉ cười cười ôm nàng, cắn cắn khóe môi nàng, nghiêm chỉnh nói: “Ừ, hôm nay ta sẽ tiết chết.”
“Sắc lang.” Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra.
“A Vu, ta có một tờ giấy, nàng xem một chút, xem có thể nhìn ra cái gì không.” Mộ Phi Chỉ đưa tờ giấy vừa rồi lấy từ chỗ khám nghiệm tử thi ra.
Thẩm Hành Vu rất mẫn cảm với máu, Mộ Phi Chỉ vừa lấy giấy ra, Thẩm Hành Vu đã ngửi được mùi máu trên đó.
Thẩm Hành Vu lấy tới, tra xét rồi bỏ sang bên, sau đó trong ánh mắt bình tĩnh của Mộ Phi Chỉ, duỗi hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, hôn xuống môi hắn, rồi mới nói: “Đợi ta làm cho chàng một cái túi hương, loại máu thế này, rất dễ nhiễm độc dược.”
“Có nương tử bảo vệ, ta sợ gì?” Mộ Phi Chỉ dường như còn chưa kịp phản ứng, tới khi hắn nhận ra, trong mắt là một mảnh vui mừng, một tay chế trụ ót Thẩm Hành Vu, hôn lên.
Đợi khi xong xuôi, Mộ Phi Chỉ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thần nhi đang cắn ngón tay, đứng dưới giường ngơ ngác nhìn hai người, Thẩm Hành Vu thấy vậy, khuôn mặt ửng hồng, vùi đầu trong ngực Mộ Phi Chỉ.
“Mẫu hậu, thần nhi cũng muốn hôn nhẹ.” Thần nhi chợt giang hai tay về phía thc, nhưng mà ánh mắt lại liếc nhìn Mộ Phi Chỉ.
“Phúc Hải.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt lấy eo Thẩm Hành Vu, nàng hoàn toàn không thể động đậy, Mộ Phi Chỉ vừa ôm lấy Thẩm Hành Vu, vừa hô to.
Phúc Hải vừa vào thì thấy Thần nhi đang ủy khuất nhìn mình.
“Đã tới giờ, dẫn nó tới chỗ Thái phó.” Mộ Phi Chỉ phân phó.
“Phụ vương, hôm nay trong nhà Thái phó có việc, không thể tới dạy Thần nhi.” Thần nhi chạy tới giường, cố gắng bò lên trên, vừa cố trèo vừa nói: “Hôm qua con đã nói với mẫu hậu.”
“A!” Thẩm Hành Vu nâng trán, một lớn một nhỏ lại bắt đầu.”
“Ừ, đi gọi Hữu tướng cho ta, nói, Thái tử phiền hắn.” Mộ Phi Chỉ lại quăng dao về phía Phúc Hải.
Phúc Hải vội vàng đáp, đành tiến lên bế Thần nhi.
Hôm nay Thần nhi lại không phản kháng, chỉ là lúc bị Phúc Hải ôm đi, bé ôm cổ Phúc Hải, bình tĩnh nói: “Hôm nay Thần nhi bị phụ vương dọa, buổi tối nhất định sẽ không ngủ được, mẫu hậu nhất định sẽ theo ta.” Ngụ ý chính là, phụ vương, khuya hôm nay mẫu hậu sẽ thuộc về con.”
“...” Phúc Hải không biết nói gì, tiểu thái tử giả bộ uất tức là nhất, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, luôn ngủ không được, đơn giản vì muốn Thẩm Hành Vu ngủ cùng, Mộ Phi Chỉ cũng không ngăn được, điêu này làm cho Mộ Phi Chỉ hận ngứa răng.
Tiễn phiền toái nhỏ đi, Mộ Phi Chỉ mới nói tiếp chuyện xảy ra lúc sáng.
“Nói như vậy, manh mối có giá trị duy nhất chính là dấu vết trên lưng sáu người này?” Thẩm Hành Vu cầm lấy tờ giấy kia, nhìn những hình vẽ hỗn loạn, như có điều suy nghĩ nói.
“Khám nghiệm tử thi trong nha phủ không nghĩ ra biện pháp, nương tử y thuật cao siêu, có phải nàng có cao kiến gì không?” Mộ Phi Chỉ tới sát sau lưng Mộ Phi Chỉ, gối lên vai nàng, tươi cười nhìn nàng,
“Ừ, có một chút.” Thẩm Hành Vu nhìn một lát, nghiêm túc gật nhẹ đầu, sau đó nói với Mộ Phi Chỉ: “Cái này rất đơn giản, tìm một vò Nữ nhi hồng.”
Mộ Phi Chỉ rất tin tưởng lời Thẩm Hành Vu, lập tức cho người đi lấy nữ nhi hồng.
Nữ nhi hồng mười năm vừa được lấy từ trong đất ra, Thẩm Hành Vu mở ra, ngửi thấy hương vị tinh khiết, nàng liếc Mộ Phi Chỉ nói: “Rượu ngon vậy chàng cũng giấu, chưa từng cho ta uống.”
Mộ Phi Chỉ nâng trán: “Nàng luôn say rượu, ta làm sao dám cho nàng uống.”
“Hừ, lấy cớ.” Thẩm Hành Vu hừ hừ một tiếng, sau đó vẩy vẩy, rót một chén nữ nhi hồng lên tờ giấy trắng.
Rượu tiếp xúc với giấy, giấy lập tức bị thấm ướt, những vết máu hỗn loạn cũng thế, chỉ có điều, một phút sau, những dấu vết còn lại đã giải ra chân tướng của những hình vẽ kia.
Thì ra vết máu sau lưng những kỹ nữ kia đều có thuốc, cho nên sau khi khám nghiệm tử thi ấn những vết máu này, thuốc xen lẫn trong máu, Thẩm Hành Vu rót rượu hỗn hợp vào, thuốc lập tức có hiệu nghiệm, vết máu dần dần bớt đi, chỉ còn lại một hàng chữ lớn.
“Buổi trưa mùng mười, bên hồ Tĩnh Tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.