Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami
Chương 17
Tĩnh Nghiên
30/04/2021
Giang Tĩnh Lạc hai mắt trừng to lên, bĩu môi nói nhẹ với con trai
-Đúng là mami có nói như vậy nhưng vừa nãy con có biết con đã làm ảnh hưởng bao nhiêu đến người xung quanh không hả? Muốn thù cũ thù mới tính một thể thì mami chiều con luôn
Giang Tiểu Lục lắc đầu liên tục nhìn Giang Tĩnh Lạc
-Thôi ạ! Giờ con ngoan rồi mami
Sau khi dỗ xong cậu nhóc ngủ say, Giang Tĩnh Lạc túc trực bên cậu mấy tiếng, trước khi ra ngoài cô còn không quên truyền thông hôn nhẹ lên trán nhóc coi như chúc ngủ ngon .
Về đến nhà gần như Xuân Nghị không hề rời khỏi cái máy tính, anh nhắn cho Tĩnh Lạc cho đến khi cô rep lại thì thôi.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, cô liền hỏi
-Nghị! Cậu có thấy tiểu bảo bối nhà tôi cứ thế khác khác thế nào ý, đúng không?
Thật sự quá khác luôn chứ không phải hơi khác! Không lẽ những đứa trẻ có IQ cao hơn 200 lại thay đổi thất thường như vậy sao?
Giang Tĩnh Lạc suy nghĩ, chắc phải cố gắng làm việc nhanh còn đưa nhóc đi kiểm tra thôi chứ cứ thế này ai mà chịu nổi chứ
Đọc được tin nhắn ấy, Xuân Nghị chỉ cười nhẹ lên rồi đáp lại cực nhanh.
- Lạc Nhi, em thấy chị nghĩ hơi nhiều rồi … chỉ là cậu nhóc nhà chị giống ác quỷ hơn thiên thần nhiều với người ngoài như anh còn nhìn thấy rõ động thái của cả hai mẹ con, không lẽ cô không thấy ư ? À cũng phải, người trong cuộc sẽ không thấy được.
Giang Tĩnh Lạc cùng khuôn mặt nhướng nhướng mày khó hiểu, nhìn Xuân Nghi nhưng chưa biết nói gì, nói ra thì thực sự lúc này Xuân Nghị vốn định im lặng, nhưng bị ánh nhìn gay gắt của Giang Tĩnh Lạc trên avatar, làm anh không nhịn được run lên một cái nói.
-Nếu chị dành được nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc và quan sát cậu nhóc nhiều hơn thì chị sẽ thấy được trong đó nhóc đã cố gắng để lấy lòng và được chị yêu thương nhiều hơn .
- Lấy Lòng? Nhưng để làm gì chứ? Giang Tĩnh Lạc lại khó hiểu hỏi lại anh, cô là mẹ của cậu nhóc, muốn gì có nấy, mà cho dù nhóc có bị lạc, cô tin với cái đầu óc đó của cậu nhóc cũng sẽ biết kiếm đường về.
Anh thở dài rồi lắc đầu nhẹ, đáp
-Theo em chuyện này chị nên tự tìm ra sự thật hoặc phương án hai có thể trực tiếp để cậu nhóc nói ra đều được
-Nghị ! _ Giang Tĩnh Lạc nhìn, cô nói rồi bỏ đi
Xuân Nghị đứng dậy, anh có chút thất vọng , bóng lưng đi nhìn trông thật buồn bã như chứa rất nhiều nỗi u sầu phiền toái
Kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Tĩnh Lạc, hình như cảm xúc của anh có chút thay đổi, hai bàn tay anh nắm chặt lại hình nắm đấm rồi suy nghĩ lại
Có một vài thứ, chính mình không nên ước muốn, vì đấy, vĩnh viễn đều không là của mình nhưng... ở gần một người mình thích... mấy năm như vậy... thật sự muốn buông bỏ càng không thể nào buông bỏ.
Anh đi từng bước một nặng nề trở về phòng, môi anh cười chua chát với nỗi đau này, anh nói
-Ha, Nghị ơi là Nghị... mày nên từ bỏ rồi! Dù có thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không thuộc về mày được đâu…haha
Giang Tiểu Lục cũng biết bản thân khác lạ, nên ngoài việc đi học ở trường, cậu nhóc là đứa trẻ vui nháo và nghịch ngợm, còn ở lớp học chính thức của cậu nhóc, thì phải gọi là Thiên Tài.
Sau khi sắp xếp lại về kế hoạch của mình, Giang Tiểu Lục nhẹ nhàng cất nó vào nơi bí mật.
Vừa đúng lúc Giang Tĩnh Lạc thức dậy
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, trên người vẫn y nguyên bọ đồ ngủ nhìn rất đáng yêu, mắt nhắm mắt mở hỏi Giang Tiểu Lục
-Đói chưa nhóc?
Tiểu Lục nhìn cô xoa bụng
-Con đói sắp chết rồi mami ơi…
Nhìn thằng con đáng yêu như vậy càng tiếp thêm động lực cho cô, Giang Tĩnh Lạc đứng dậy nhanh nhẹn pha cho nhóc cốc sữa và làm thêm một phần sandwich trứng rồi đi vô nhà tắm .
Đi ra không còn bộ đồ ngủ lúc nãy mà thay vào đó là chiếc váy trắng ôm gọn thân hình nhỏ nhắn kia, kèm theo là túi đựng đồ vô cùng sang chảnh của cô.
Ngồi xuống nhìn cậu nhóc ăn uống cũng đáng yêu như vậy thật khiến cô không chịu được, Giang Tĩnh Lạc thu lại máy tính
-Một lát nữa mẹ phải đi có chút việc….
Lời nói của Giang Tĩnh Lạc chưa dứt thì Giang Tiểu Lục đã nhét nốt miếng bánh và uống nốt ngụm sữa chạy lại ôm chặt chân của cô kêu
-Huhu, mami lại bỏ rơi con đúng không? Con biết mami không yêu con nữa mà..
-Mami vẫn yêu con mà bảo bối!
-Vậy mami đưa con theo cùng đi được hông?
Ực…Giang Tĩnh Lạc cúi xuống nhìn cậu nhóc nuốt nước bọt, trong đầu cô nghĩ thầm
Rồi…cuối cùng tôi đây cũng hiểu được tại sao Xuân Nghị lại nói như vậy rồi đó trời ! …
- Mami .. mami!
Trông thấy Giang tĩnh Lạc thất thần, cậu nhóc ngước lên hét to .
Môi cô nhếch lên, hai mày hơi nhướng nhìn xuống Giang Tiểu Lục hỏi
- Vậy cái ngoan ngoãn mấy ngày nay là để chuẩn bị cho ngày hôm nay á hả?
-Đ.. Đâu có đâu mami!! Mami hiểu nhầm rồi mà _ Giang Tiểu Lục chảy mồ hôi đầu thì lắc lắc nói
Giang Tĩnh Lạc thở dài, cô nhìn cậu nhóc rồi nói
- Nhưng mami đi làm việc chứ không phải đi chơi, hợp đồng lần này vài chục tỷ lận đó, tiểu bảo bối của mami nhắm cho mami đủ mấy chục tỷ không?
-Đúng là mami có nói như vậy nhưng vừa nãy con có biết con đã làm ảnh hưởng bao nhiêu đến người xung quanh không hả? Muốn thù cũ thù mới tính một thể thì mami chiều con luôn
Giang Tiểu Lục lắc đầu liên tục nhìn Giang Tĩnh Lạc
-Thôi ạ! Giờ con ngoan rồi mami
Sau khi dỗ xong cậu nhóc ngủ say, Giang Tĩnh Lạc túc trực bên cậu mấy tiếng, trước khi ra ngoài cô còn không quên truyền thông hôn nhẹ lên trán nhóc coi như chúc ngủ ngon .
Về đến nhà gần như Xuân Nghị không hề rời khỏi cái máy tính, anh nhắn cho Tĩnh Lạc cho đến khi cô rep lại thì thôi.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, cô liền hỏi
-Nghị! Cậu có thấy tiểu bảo bối nhà tôi cứ thế khác khác thế nào ý, đúng không?
Thật sự quá khác luôn chứ không phải hơi khác! Không lẽ những đứa trẻ có IQ cao hơn 200 lại thay đổi thất thường như vậy sao?
Giang Tĩnh Lạc suy nghĩ, chắc phải cố gắng làm việc nhanh còn đưa nhóc đi kiểm tra thôi chứ cứ thế này ai mà chịu nổi chứ
Đọc được tin nhắn ấy, Xuân Nghị chỉ cười nhẹ lên rồi đáp lại cực nhanh.
- Lạc Nhi, em thấy chị nghĩ hơi nhiều rồi … chỉ là cậu nhóc nhà chị giống ác quỷ hơn thiên thần nhiều với người ngoài như anh còn nhìn thấy rõ động thái của cả hai mẹ con, không lẽ cô không thấy ư ? À cũng phải, người trong cuộc sẽ không thấy được.
Giang Tĩnh Lạc cùng khuôn mặt nhướng nhướng mày khó hiểu, nhìn Xuân Nghi nhưng chưa biết nói gì, nói ra thì thực sự lúc này Xuân Nghị vốn định im lặng, nhưng bị ánh nhìn gay gắt của Giang Tĩnh Lạc trên avatar, làm anh không nhịn được run lên một cái nói.
-Nếu chị dành được nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc và quan sát cậu nhóc nhiều hơn thì chị sẽ thấy được trong đó nhóc đã cố gắng để lấy lòng và được chị yêu thương nhiều hơn .
- Lấy Lòng? Nhưng để làm gì chứ? Giang Tĩnh Lạc lại khó hiểu hỏi lại anh, cô là mẹ của cậu nhóc, muốn gì có nấy, mà cho dù nhóc có bị lạc, cô tin với cái đầu óc đó của cậu nhóc cũng sẽ biết kiếm đường về.
Anh thở dài rồi lắc đầu nhẹ, đáp
-Theo em chuyện này chị nên tự tìm ra sự thật hoặc phương án hai có thể trực tiếp để cậu nhóc nói ra đều được
-Nghị ! _ Giang Tĩnh Lạc nhìn, cô nói rồi bỏ đi
Xuân Nghị đứng dậy, anh có chút thất vọng , bóng lưng đi nhìn trông thật buồn bã như chứa rất nhiều nỗi u sầu phiền toái
Kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Tĩnh Lạc, hình như cảm xúc của anh có chút thay đổi, hai bàn tay anh nắm chặt lại hình nắm đấm rồi suy nghĩ lại
Có một vài thứ, chính mình không nên ước muốn, vì đấy, vĩnh viễn đều không là của mình nhưng... ở gần một người mình thích... mấy năm như vậy... thật sự muốn buông bỏ càng không thể nào buông bỏ.
Anh đi từng bước một nặng nề trở về phòng, môi anh cười chua chát với nỗi đau này, anh nói
-Ha, Nghị ơi là Nghị... mày nên từ bỏ rồi! Dù có thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không thuộc về mày được đâu…haha
Giang Tiểu Lục cũng biết bản thân khác lạ, nên ngoài việc đi học ở trường, cậu nhóc là đứa trẻ vui nháo và nghịch ngợm, còn ở lớp học chính thức của cậu nhóc, thì phải gọi là Thiên Tài.
Sau khi sắp xếp lại về kế hoạch của mình, Giang Tiểu Lục nhẹ nhàng cất nó vào nơi bí mật.
Vừa đúng lúc Giang Tĩnh Lạc thức dậy
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, trên người vẫn y nguyên bọ đồ ngủ nhìn rất đáng yêu, mắt nhắm mắt mở hỏi Giang Tiểu Lục
-Đói chưa nhóc?
Tiểu Lục nhìn cô xoa bụng
-Con đói sắp chết rồi mami ơi…
Nhìn thằng con đáng yêu như vậy càng tiếp thêm động lực cho cô, Giang Tĩnh Lạc đứng dậy nhanh nhẹn pha cho nhóc cốc sữa và làm thêm một phần sandwich trứng rồi đi vô nhà tắm .
Đi ra không còn bộ đồ ngủ lúc nãy mà thay vào đó là chiếc váy trắng ôm gọn thân hình nhỏ nhắn kia, kèm theo là túi đựng đồ vô cùng sang chảnh của cô.
Ngồi xuống nhìn cậu nhóc ăn uống cũng đáng yêu như vậy thật khiến cô không chịu được, Giang Tĩnh Lạc thu lại máy tính
-Một lát nữa mẹ phải đi có chút việc….
Lời nói của Giang Tĩnh Lạc chưa dứt thì Giang Tiểu Lục đã nhét nốt miếng bánh và uống nốt ngụm sữa chạy lại ôm chặt chân của cô kêu
-Huhu, mami lại bỏ rơi con đúng không? Con biết mami không yêu con nữa mà..
-Mami vẫn yêu con mà bảo bối!
-Vậy mami đưa con theo cùng đi được hông?
Ực…Giang Tĩnh Lạc cúi xuống nhìn cậu nhóc nuốt nước bọt, trong đầu cô nghĩ thầm
Rồi…cuối cùng tôi đây cũng hiểu được tại sao Xuân Nghị lại nói như vậy rồi đó trời ! …
- Mami .. mami!
Trông thấy Giang tĩnh Lạc thất thần, cậu nhóc ngước lên hét to .
Môi cô nhếch lên, hai mày hơi nhướng nhìn xuống Giang Tiểu Lục hỏi
- Vậy cái ngoan ngoãn mấy ngày nay là để chuẩn bị cho ngày hôm nay á hả?
-Đ.. Đâu có đâu mami!! Mami hiểu nhầm rồi mà _ Giang Tiểu Lục chảy mồ hôi đầu thì lắc lắc nói
Giang Tĩnh Lạc thở dài, cô nhìn cậu nhóc rồi nói
- Nhưng mami đi làm việc chứ không phải đi chơi, hợp đồng lần này vài chục tỷ lận đó, tiểu bảo bối của mami nhắm cho mami đủ mấy chục tỷ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.