Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami
Chương 18
Tĩnh Nghiên
30/04/2021
Những lần trước đưa tiểu Lục bảo bối theo vì công ty là người làm chủ, cho dù cô lơ là cũng chẳng sao nhưng hiện tại không phải.
Cho dù biết rõ cái hạng mục dự án này chắc gì rơi vào tay công ty cô, thì cũng có thể tạo ấn tượng cho chủ tịch ở đó.
Tiểu Lục Bảo Bối nghe vậy khuôn mặt liền trễ xuống, bĩu môi nhìn cô
Giang Tiểu Lục lúc này nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh Lạc, lần này cậu thật sự đang rất bình tĩnh
- Mami cho con đi theo đi, con hứa nhất định con sẽ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài đợi. Không đi linh tinh đâu mà
- Với cái tính tò mò của con thì chắc chả tin vào đâu được
Tiểu Lục ngắt hơi lúc rồi nói
- Mami phải tin con chứ! Con là bảo bối của mami mà, không còn dùng hộp socola mà mami tặng con hôm trước làm đồ trao đổi. Được không?
Giang Tĩnh Lạc nhìn tiểu bảo bối nghiêm túc như vậy chắc là lần đầu tiên, cũng là lần đầu cô thấy cái khuôn mặt mũm mĩm kia bây giờ lại trở nên gầy gò..
Giang Tiểu Lục khuôn mặt buồn bã, mắt như sắp chảy ra nước nhìn cô với ánh mắt như van nài vậy
Nghĩ ngợi được lúc lâu Giang Tĩnh Lạc mới nói
-30 giây thay đồ bắt đầu…
Ánh mắt của tiểu bảo bối bỗng phát sáng sau khi nghe câu nói đó , nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt mũm mĩm đã trở lại.
- Ze, mami không được nói xạo con nha!
Dứt lời Giang Tiểu Lục đã như bay chạy vào trong phòng thay đồ…vừa thay vừa ca hát
Giang Tĩnh Lạc thở dài, mày cô nhướng lên suy nghĩ
-Bỗng dưng cảm thấy cho nó đi là điều sai lầm
….. …. ….. …. ….
Những lần trước đưa tiểu Lục bảo bối theo vì công ty là người làm chủ, cho dù cô lơ là cũng chẳng sao nhưng hiện tại không phải.
Cho dù biết rõ cái hạng mục dự án này chắc gì rơi vào tay công ty cô, thì cũng có thể tạo ấn tượng cho chủ tịch ở đó.
Tiểu Lục Bảo Bối nghe vậy khuôn mặt liền trễ xuống, bĩu môi nhìn cô
Giang Tiểu Lục lúc này nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh Lạc, lần này cậu thật sự đang rất bình tĩnh
- Mami cho con đi theo đi, con hứa nhất định con sẽ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài đợi. Không đi linh tinh đâu mà
- Với cái tính tò mò của con thì chắc chả tin vào đâu được
Tiểu Lục ngắt hơi lúc rồi nói
- Mami phải tin con chứ! Con là bảo bối của mami mà, không còn dùng hộp socola mà mami tặng con hôm trước làm đồ trao đổi. Được không?
Giang Tĩnh Lạc nhìn tiểu bảo bối nghiêm túc như vậy chắc là lần đầu tiên, cũng là lần đầu cô thấy cái khuôn mặt mũm mĩm kia bây giờ lại trở nên gầy gò..
Giang Tiểu Lục khuôn mặt buồn bã, mắt như sắp chảy ra nước nhìn cô với ánh mắt như van nài vậy
Nghĩ ngợi được lúc lâu Giang Tĩnh Lạc mới nói
-30 giây thay đồ bắt đầu…
Ánh mắt của tiểu bảo bối bỗng phát sáng sau khi nghe câu nói đó , nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt mũm mĩm đã trở lại.
- Ze, mami không được nói xạo con nha!
Dứt lời Giang Tiểu Lục đã như bay chạy vào trong phòng thay đồ…vừa thay vừa ca hát
Giang Tĩnh Lạc thở dài, mày cô nhướng lên suy nghĩ
-Bỗng dung cảm thấy cho nó đi là điều sai lầm
Bảo bối của cô chỉ thế là cùng…
Thời gian chờ đợi tiểu bảo bối thay quần áo, Giang Tĩnh Lạc lôi chiếc điện thoại ra lướt qua một lần rồi tắt đi, cô đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bảo bối trước khi đi .
Với dạ dày khổng lồ kia chắc cũng phải mấy hộp sữa kèm theo túi bánh kẹo mới được. Giang Tĩnh Lạc mở ngăn kéo ra lấy vỉ sữa dâu chuẩn bị trước và vài chiếc bánh choco pie mà cậu nhóc yêu thích vào chiếc balo nhỏ xinh kia.
Chuẩn bị xong xuôi thì tiểu bảo bối chạy từ trong phòng ra với bộ quần áo chỉnh tề, thêm cái nơ trước ngực của cậu nhìn thật soái a.
Bước ra Giang Tiểu Lục còn không quên tạo cái dáng y hệt người mẫu rồi hất tóc lên tỏ vẻ…
Cô nhìn lúc lâu rồi nói
-Tiểu Lục! Con thật sự muốn mặc bộ này hả?
-Dạ! Đẹp trai mà mami
Giang Tĩnh Lạc cười gượng rồi chỉ vào bộ đồ đó nói
-Mami nhớ mami mua cho con rất nhiều bộ đồ bình thường mà…nhất thiết phải mặc bộ này sao
Biết tính cách của cậu nhóc ăn chắc sẽ không bao giờ thay đổi nên cô cũng mặc kệ, chỉ cần biết bây giờ phải dẫn nhóc đi thôi. Giang Tĩnh Lạc vừa thở dài vừa chỉnh lại tóc và quần áo cho cậu, rồi đeo lên vai chiếc balo nhỏ xinh chứa hàng đống đồ ăn.
Sau đó cô dẫn bảo bối ra ngoài cửa thì bắt gặp Xuân Nghị, cậu vừa nhìn bộ đồ của Giang Tiểu Lục mắt vừa rớt ra nhìn lại bộ đồ trên người mình…Thật không ngờ một đứa trẻ còn có gu ăn mặc hơn cả mình .
-Tiểu Lục, bộ đồ của cháu nhìn đẹp nhỉ
Xuân Nghị cúi xuống chỉ vào bộ đồ hỏi cậu
-Đương nhiên rồi! Chứ có ai gu tệ hại như chú đâu
Giang Tiểu Lục vừa nói vừa lắc đầu khiến Xuân Nghị cảm thấy vừa bối rối vừa có chút ngại ngùng
Giang Tĩnh Lạc nhìn cuộc đối thoại của hai chú cháu kia mà không thể không xấu hổ. Ôi sao lại có đứa trẻ như thế này cơ chứ?
-Rồi rốt cuộc có đi hay không hả? Có cái gu ăn mặc cũng nói từ nãy đến giờ.
Cho dù biết rõ cái hạng mục dự án này chắc gì rơi vào tay công ty cô, thì cũng có thể tạo ấn tượng cho chủ tịch ở đó.
Tiểu Lục Bảo Bối nghe vậy khuôn mặt liền trễ xuống, bĩu môi nhìn cô
Giang Tiểu Lục lúc này nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh Lạc, lần này cậu thật sự đang rất bình tĩnh
- Mami cho con đi theo đi, con hứa nhất định con sẽ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài đợi. Không đi linh tinh đâu mà
- Với cái tính tò mò của con thì chắc chả tin vào đâu được
Tiểu Lục ngắt hơi lúc rồi nói
- Mami phải tin con chứ! Con là bảo bối của mami mà, không còn dùng hộp socola mà mami tặng con hôm trước làm đồ trao đổi. Được không?
Giang Tĩnh Lạc nhìn tiểu bảo bối nghiêm túc như vậy chắc là lần đầu tiên, cũng là lần đầu cô thấy cái khuôn mặt mũm mĩm kia bây giờ lại trở nên gầy gò..
Giang Tiểu Lục khuôn mặt buồn bã, mắt như sắp chảy ra nước nhìn cô với ánh mắt như van nài vậy
Nghĩ ngợi được lúc lâu Giang Tĩnh Lạc mới nói
-30 giây thay đồ bắt đầu…
Ánh mắt của tiểu bảo bối bỗng phát sáng sau khi nghe câu nói đó , nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt mũm mĩm đã trở lại.
- Ze, mami không được nói xạo con nha!
Dứt lời Giang Tiểu Lục đã như bay chạy vào trong phòng thay đồ…vừa thay vừa ca hát
Giang Tĩnh Lạc thở dài, mày cô nhướng lên suy nghĩ
-Bỗng dưng cảm thấy cho nó đi là điều sai lầm
….. …. ….. …. ….
Những lần trước đưa tiểu Lục bảo bối theo vì công ty là người làm chủ, cho dù cô lơ là cũng chẳng sao nhưng hiện tại không phải.
Cho dù biết rõ cái hạng mục dự án này chắc gì rơi vào tay công ty cô, thì cũng có thể tạo ấn tượng cho chủ tịch ở đó.
Tiểu Lục Bảo Bối nghe vậy khuôn mặt liền trễ xuống, bĩu môi nhìn cô
Giang Tiểu Lục lúc này nghiêm túc nhìn Giang Tĩnh Lạc, lần này cậu thật sự đang rất bình tĩnh
- Mami cho con đi theo đi, con hứa nhất định con sẽ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài đợi. Không đi linh tinh đâu mà
- Với cái tính tò mò của con thì chắc chả tin vào đâu được
Tiểu Lục ngắt hơi lúc rồi nói
- Mami phải tin con chứ! Con là bảo bối của mami mà, không còn dùng hộp socola mà mami tặng con hôm trước làm đồ trao đổi. Được không?
Giang Tĩnh Lạc nhìn tiểu bảo bối nghiêm túc như vậy chắc là lần đầu tiên, cũng là lần đầu cô thấy cái khuôn mặt mũm mĩm kia bây giờ lại trở nên gầy gò..
Giang Tiểu Lục khuôn mặt buồn bã, mắt như sắp chảy ra nước nhìn cô với ánh mắt như van nài vậy
Nghĩ ngợi được lúc lâu Giang Tĩnh Lạc mới nói
-30 giây thay đồ bắt đầu…
Ánh mắt của tiểu bảo bối bỗng phát sáng sau khi nghe câu nói đó , nụ cười rạng rỡ cùng khuôn mặt mũm mĩm đã trở lại.
- Ze, mami không được nói xạo con nha!
Dứt lời Giang Tiểu Lục đã như bay chạy vào trong phòng thay đồ…vừa thay vừa ca hát
Giang Tĩnh Lạc thở dài, mày cô nhướng lên suy nghĩ
-Bỗng dung cảm thấy cho nó đi là điều sai lầm
Bảo bối của cô chỉ thế là cùng…
Thời gian chờ đợi tiểu bảo bối thay quần áo, Giang Tĩnh Lạc lôi chiếc điện thoại ra lướt qua một lần rồi tắt đi, cô đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bảo bối trước khi đi .
Với dạ dày khổng lồ kia chắc cũng phải mấy hộp sữa kèm theo túi bánh kẹo mới được. Giang Tĩnh Lạc mở ngăn kéo ra lấy vỉ sữa dâu chuẩn bị trước và vài chiếc bánh choco pie mà cậu nhóc yêu thích vào chiếc balo nhỏ xinh kia.
Chuẩn bị xong xuôi thì tiểu bảo bối chạy từ trong phòng ra với bộ quần áo chỉnh tề, thêm cái nơ trước ngực của cậu nhìn thật soái a.
Bước ra Giang Tiểu Lục còn không quên tạo cái dáng y hệt người mẫu rồi hất tóc lên tỏ vẻ…
Cô nhìn lúc lâu rồi nói
-Tiểu Lục! Con thật sự muốn mặc bộ này hả?
-Dạ! Đẹp trai mà mami
Giang Tĩnh Lạc cười gượng rồi chỉ vào bộ đồ đó nói
-Mami nhớ mami mua cho con rất nhiều bộ đồ bình thường mà…nhất thiết phải mặc bộ này sao
Biết tính cách của cậu nhóc ăn chắc sẽ không bao giờ thay đổi nên cô cũng mặc kệ, chỉ cần biết bây giờ phải dẫn nhóc đi thôi. Giang Tĩnh Lạc vừa thở dài vừa chỉnh lại tóc và quần áo cho cậu, rồi đeo lên vai chiếc balo nhỏ xinh chứa hàng đống đồ ăn.
Sau đó cô dẫn bảo bối ra ngoài cửa thì bắt gặp Xuân Nghị, cậu vừa nhìn bộ đồ của Giang Tiểu Lục mắt vừa rớt ra nhìn lại bộ đồ trên người mình…Thật không ngờ một đứa trẻ còn có gu ăn mặc hơn cả mình .
-Tiểu Lục, bộ đồ của cháu nhìn đẹp nhỉ
Xuân Nghị cúi xuống chỉ vào bộ đồ hỏi cậu
-Đương nhiên rồi! Chứ có ai gu tệ hại như chú đâu
Giang Tiểu Lục vừa nói vừa lắc đầu khiến Xuân Nghị cảm thấy vừa bối rối vừa có chút ngại ngùng
Giang Tĩnh Lạc nhìn cuộc đối thoại của hai chú cháu kia mà không thể không xấu hổ. Ôi sao lại có đứa trẻ như thế này cơ chứ?
-Rồi rốt cuộc có đi hay không hả? Có cái gu ăn mặc cũng nói từ nãy đến giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.