Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 413: Bắt đầu lịch lãm

Ngư Thiên Không

08/06/2013

Cho dù Hồn sủng sư dốc toàn bộ sức lực không ngừng tàn sát tại Mê giới, không ngừng lịch lãm tìm kiếm bảo vật cũng không thể nào có lợi bằng được chủ nhân Mê giới thừa nhận, tốt nhất là tạo thành quan hệ đồng minh. Như vậy Hồn sủng sư sẽ dễ dàng nhận được ích lợi to lớn ở trong lãnh thổ đó, đồng thời lỡ may gặp phải nguy hiểm còn được Hồn sủng đồng minh trợ giúp, có lẽ đây chính là may mắn nhất của một vị linh hồn Hồn sủng sư.

"Chỉ mong đám địch nhân xâm lăng thực lực không quá mạnh, nếu không ngay cả bản thân ta cũng không được yên ổn lịch lãm." Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Thật ra Sở Mộ cũng không nghĩ tới mình lại sử dụng thân phận đồng minh tiến vào bộ lạc Phược Phong Linh.

"Tinh tinh !”

Phược Phong Linh bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, thân thể nhỏ xinh xông thẳng vào trong đám mây đen, biến mất ở trong tầm mắt Sở Mộ.

Sở Mộ biết đã đến điểm cuối của con đường gió, lập tức ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú tăng tốc bám sát Phược Phong Linh.

Khu vực trước mắt Sở Mộ xuất hiện một mảnh hỗn độn, nhưng tình trạng này cực kỳ ngắn ngủi.

Quang mang rực rỡ hiện lên làm cho Sở Mộ chói cả mắt, theo bản năng lấy tay che trước mặt.

Khi Sở Mộ thả tay ra liền cảm giác không gian trước mặt mình rộng mở, trong sáng hẳn lên, trong tầm mắt hắn là bầu trời bao la bát ngát, toàn bộ không gian lấp lánh tia sáng giống như bảo thạch.

Hình ảnh này trùng hợp với trí nhớ tàn phá trong đầu Sở Mộ, đây là một địa phương hoàn toàn độc lập với tường gió, là một không vực riêng biệt dành cho bộ lạc Phược Phong Linh.

Sở Mộ dõi mắt nhìn ra xa, bởi vì hắn biết xung quanh bầu trời xanh khẳng định còn có rất nhiều vòng xoáy màu đen, đám vòng xoáy đen này chính là bức tường bên ngoài che chắn và bảo vệ lãnh thổ của bộ lạc Phược Phong Linh.

Chẳng qua là Sở Mộ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chính là ở chung quanh bầu trời xanh lúc này không có bất kỳ một vòng xoáy đen nào, cũng không có một hình ảnh nhà cửa, phòng ốc nào tồn tại.

Tựa như cả bộ lạc hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, hắn nhìn thoáng qua bất chợt có cảm giác tiêu điều và thê lương kỳ lạ.

Thậm chí Sở Mộ tìm kiếm hồi lâu cũng không nhìn thấy bất kỳ một sinh linh vào thuộc về bộ lạc Phược Phong Linh, những đồng tộc của tám đoạn cao giai Phược Phong Linh không biết đã đi nơi nào rồi?

"Tinh !”

Trên bầu trời xanh chỉ còn lại khí lưu hỗn loạn, tựa như là phế tích thôn xóm bị hủy diệt tạo thành.

Phược Phong Linh dốc toàn lực bay nhanh xuyên qua không gian trống trải này, cố gắng tìm kiếm đồng tộc của nó, dùng thanh âm của mình kêu gọi những Phong hệ Hồn sủng khác, chẳng qua là trên bầu trời xanh chỉ vang vọng lại thanh âm của nó.



"Tinh !"

Phược Phong Linh không có ý định bỏ qua, nó lượn lờ khắp nơi, bay đến mỗi một góc nhỏ trong không gian kỳ lạ này, trong lòng nó vẫn hi vọng nhìn thấy đồng tộc của mình.

Thanh âm Phược Phong Linh dần dần trở nên đau thương, nó đã phi hành đủ một vòng nhưng không có tìm được bất kỳ một đồng tộc nào, thậm chí phong huyệt (hang gió) cũng không thấy một cái.

Bộ lạc Phược Phong Linh hiển nhiên đã bị hủy diệt rồi.

Một đoạn trí nhớ khác lại xẹt qua trong đầu Sở Mộ, tâm tình hắn dần dần xuất hiện dao động kỳ lạ.

Từ trước tới giờ Sở Mộ đều cho rằng Phược Phong Linh dẫn mình đi tới bộ lạc của nó là vì muốn trợ giúp đánh lùi kẻ địch, trả lại an bình cho bộ lạc Phược Phong Linh.

Trên thực tế, Sở Mộ và Ly lão nhi đã phán đoán sai lầm.

Bộ lạc Phược Phong Linh đã biến mất trên cõi đời này, ở đây là còn lưu lại một không gian hoang vu, vắng lặng, không có một chút sự sống nào, không có tộc quần Phong hệ, khung cảnh ảm đạm và thê lương cùng cực. Lúc trước tám đoạn cao giai Phược Phong Linh còn đang kích động bỗng nhiên kêu lêu một tiếng đau lòng.

Sau khi Phược Phong Linh được trả lại trí nhớ và quay trở về Phược Phong thánh vực, nó đã khẩn cấp muốn gặp lại bộ lạc của mình.

Thật ra trí nhớ của Phược Phong Linh đã bị tàn phá, nó còn nhớ phương thức quay về bộ lạc, nhớ lại những ký ức tốt đẹp khi còn sống chung với bộ lạc.

Nhưng mà Phược Phong Linh quên mất một điều, quên mất bộ lạc Phược Phong Linh đã không còn tồn tại khi nó rời khỏi.

Trí nhớ tàn phá đã tạo ra một màn bi kịch thê lương xuyên thấu tinh thần yếu ớt của Phược Phong Linh.

Một nửa Ức Dịch xóa đi tin tức bộ lạc bị hủy diệt trong nội tâm Phược Phong Linh, một nửa Ức Dịch khác có tác dụng làm cho nó nhớ rõ lại thời gian vui vẻ, sung sướng khi còn chung sống với đồng tộc của mình.

Vào lúc này tinh thần Phược Phong Linh chấn động kịch liệt, lệ nóng nhẹ nhàng nhỏ ra trên khuôn mặt lung linh kia, sự thật tàn nhẫn đả kích nó vô cùng trầm trọng.

Từ linh hồn Phược Phong Linh truyền đến cảm xúc đau thương khó nói nên lời, Sở Mộ có thể nhận ra tâm tình này, hắn chỉ đứng yên tại chỗ nhìn tới con Hồn sủng tội nghiệp kia.

"Kết cục rất tàn khốc." Giọng nói Ly lão nhi chậm rãi truyền ra.



Sở Mộ cũng không nghĩ tới kết quả này, nếu biết kết quả như thế này, có lẽ hắn sẽ mạnh tay thanh tẩy toàn bộ trí nhớ của Phược Phong Linh, sau đó cấp cho nó một cuộc sống mới, một tương lai mới để đi lại từ đầu.

"Phược Phong Linh, tỉnh lại đi, có lẽ sự tồn tại của ngươi sẽ tạo nên một bộ lạc Phược Phong Linh hoàn toàn mới."

Sở Mộ lớn tiếng nói với Phược Phong Linh.

Sở Mộ không biết Phược Phong Linh có thể nghe hiểu hay không, đưa tay vỗ vỗ Dạ Lôi Mộng Thú nói:

"Dạ, chúng ta đi thôi, nơi này đã không cần chúng ta nữa."

"Hí !"

Ánh mắt Dạ Lôi Mộng Thú cũng lấp lánh tia sáng đồng tình, nhìn thoáng qua Phược Phong Linh đang rơi vào bi kịch, sải bước đi ra ngoài thế giới đặc thù này.

Trong lúc Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú yên lặng rời khỏi bộ lạc Phược Phong Linh thì sau lưng truyền đến một tiếng gào thét tê tâm liệt phế. Sở Mộ đã không còn tâm tình tìm kiếm ấu sủng Phược Phong Linh, nhưng hắn điều chỉnh tâm tình rất nhanh, bất kể là đồng cảm với Phược Phong Linh bao nhiêu, cho dù bộ lạc Phược Phong Linh không thể nào hồi phục như trước, nhưng những việc đó không liên quan đến hắn. Mà ở đây chỉ có một con Phược Phong Linh trưởng thành gánh vác nhiệm vụ này, nó phải sống sót, nó phải tìm cách mạnh mẽ hơn mới có hi vọng xây dựng lại bộ lạc Phược Phong Linh của mình.

Sở Mộ còn có chuyện riêng của mình cần phải làm, hắn không thể chỉ vì Phược Phong Linh mà lưu lại quá lâu. Dạ Lôi Mộng Thú men theo con đường gió đi từ từ tiến vào ranh giới Hữu Phong và khu vực Cường Phong.

Khu vực Hữu Phong đã bị đội ngũ Thánh vệ quét dọn không ít Phong hệ Hồn sủng, vì thế nơi này không có bao nhiêu tính khiêu chiến đối với Sở Mộ. Nhưng hắn tạm thời không thể xác định thực lực Phong hệ Hồn sủng tại ranh giới Cường Phong, cho nên quyết định bắt đầu lịch lãm từ đường ranh giới giữa hai khu vực, từng bước từng bước xâm nhập vào ranh giới Hữu Phong, vừa rèn luyện chiến lực Hồn sủng đồng thời tận lực cướp đoạt tài nguyên trong Phược Phong thánh vực. Bởi vì hiện tại hắn đang thiếu hụt một khoản tài chính khổng lồ.

"Đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu chiến đấu."

Sở Mộ mỉm cười nói với đám Hồn sủng của mình.

Tất cả Hồn sủng gầm lên một tiếng, thanh âm sục sôi ý chí chiến đấu, tùy thời chờ đợi Sở Mộ triệu hồi ra ngoài tham gia chiến đấu.

Trong quá trình lịch lãm, Sở Mộ dành phần lớn thời gian di chuyển trên mặt đất, bởi vì chiến đấu trên không trung vốn bất lợi đối với Sở Mộ

Thật ra Sở Mộ cũng có thể phi hành, Dạ Lôi Mộng Thú, Bạch Yểm Ma và Băng Không Tinh Linh hoàn toàn có năng lực chiến đấu trên không trung, chẳng qua là phương thức tác chiến không thể nào lưu loát bằng Phong hệ Hồn sủng, thời gian trôi qua càng lâu càng dễ rơi vào hoàn cảnh xấu.

Sở Mộ vạch ra kế hoạch ban đầu chính là lịch lãm trong Phược Phong thánh vực thời gian ba tháng.

Tháng đầu tiên hầu như Sở Mộ chỉ di chuyển trong khu vực ở giữa ranh giới Hữu Phong và Cường Phong, mục đích chủ yếu là muốn quen thuộc hoàn cảnh và phương thức tác chiến của Phong hệ Hồn sủng, từ từ tìm ra kế hoạch ứng phó tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook