Quyển 2 - Chương 412: Bộ lạc Phược Phong Linh
Ngư Thiên Không
08/06/2013
"Thiếu chủ, đây là con đường gió trong truyền thuyết, nó đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, có một ít học giả trải qua kỳ ngộ từng miêu tả chuyện này. Bọn họ nói rằng một khi bước vào con đường gió sẽ cảm thấy bản thân mình không còn bị sức gió cản trở và bài xích, giống như là một con đường thông khí, có thể nối thông với khu vực không biết tên. Nhưng mà người đó căn bản không biết lộ tuyến và quỹ tích của con đường gió, thường thường đi một đoạn bọn họ sẽ rời khỏi con đường gió lúc nào không biết."
"Nếu vậy chỉ cần có Phong hệ Hồn sủng dẫn đường, chẳng phải là dễ dàng tìm thấy con đường gió hay sao?" Sở Mộ hỏi.
"Không thể nào! Con đường gió trong truyền thuyết tồn tại là vì mục đích dẫn đường cho những Hồn sủng có huyết thống lưu lạc, giúp cho chúng nó tìm được đường về nhà trong lãnh thổ rộng lớn này. Chỉ có những Hồn sủng lưu lạc tâm trí đủ thành thục mới biết con đường gió đi như thế nào. Phần lớn Hồn sủng của nhân loại ký kết hồn ước khi còn là ấu sủng, cho nên chúng nó không thể biết được phương pháp tìm kiếm và di chuyển trên con đường gió này. Những Hồn sủng trưởng thành ký kết hồn ước với nhân loại chỉ là con số lẻ, chúng nó lại càng không có khả năng dẫn nhân loại trở về nhà mình. Về phần những Hồn sủng bị thành viên Hồn Minh cưỡng ép ký kết hồn ước thì trí nhớ đã bị thanh tẩy sạch sẽ, chúng nó căn bản không thể nhớ lại con đường trở về nhà." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Nói như vậy Phược Phong Linh đang dẫn ta trở về nhà của nó?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
"Hẳn là không sai, bên trong Phược Phong thánh vực hẳn là có không ít bộ lạc Phược Phong Linh Tộc, con Phược Phong Linh này chính là một thành viên trong đó. Mỗi bộ lạc sẽ lấy mười đoạn Phược Phong Linh làm đầu lĩnh, bao gồm cả gia tộc Phược Phong Linh gộp lại sẽ tạo thành lực lượng nòng cốt của chủng tộc chúng nó. Thậm chí gia tộc Phược Phong Linh rất có thể khống chế rất nhiều chủng tộc Phong hệ Hồn sủng khác chấp nhận thần phục. Nói cách khác, Phong hệ Hồn sủng sẽ tôn thờ gia tộc Phược Phong Linh làm Thủ hộ giả, cứ như vậy mở rộng dần ra sẽ tạo thành một thể hệ bộ lạc Phược Phong Linh Tộc đầy đủ."
"Vậy thì ấu sủng Phược Phong Linh hẳn là thuộc về cùng một bộ lạc, chẳng qua là không biết tại sao chạy tới ranh giới Hữu Phong." Ly lão nhi thấp giọng nói.
Sau khi Hồn sủng cấp thống lĩnh thành thục sẽ có lãnh thổ của mình, nếu như chủng tộc Phược Phong Linh lấy bộ lạc làm đơn vị sinh tồn, vậy thì một bộ lạc cấp quân chủ khẳng định sẽ có lãnh địa tương đối khổng lồ.
Sở Mộ từng trà trộn bên trong không ít Mê giới trung và cao cấp, lấy thực lực của hắn lúc nào cũng phải kiêng kị và dè chừng đối với lãnh địa của Hồn sủng cấp quân chủ. Bởi vì nơi đó thường thường sẽ có Hồn sủng cấp quân chủ hoàn toàn thành thục, chỉ cần hành động và phán đoán sai lầm một lần rất có thể hối hận không kịp.
Mặt khác, trên đại lục còn có rất nhiều Hồn sủng cấp quân chủ tồn tại ở những vùng đất vô cùng bí mật, hoặc là ở địa phương trung tâm dãy sơn mạch, hoặc là trong rừng sâu núi thẳm, hoặc là dưới vực sâu không thấy đáy…v…v đại đa số rất khó tìm ra vị trí, số lượng Hồn sủng sư có năng lực đặt chân vào đó chỉ là con số ít ỏi.
Sở Mộ nghĩ đến bây giờ mình đang đi trên con đường gió trong truyền thuyết, từng bước từng bước tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, nội tâm hắn bắt đầu dâng lên cảm giác mong đợi và hưng phấn.
Linh hồn Sở Mộ và Phược Phong Linh vẫn đang duy trì một tia tâm linh tương liên, cho nên Sở Mộ cũng không lo lắng tám đoạn cao giai Phược Phong Linh bố trí bẫy rập đối với mình. Hiện tại hắn chỉ ôm tâm thái tò mò và kích động đi tới, dần dần phát hiện con đường gió xâm nhập vào trong ranh giới Cường Phong.
Con đường gió này tồn tại vô cùng bí ẩn, căn bản không thể nào xuất hiện những Hồn sủng khác bộ lạc Phược Phong Linh. Cho dù vô tình xuất hiện ở trong này cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi bởi vì tính phức tạp và lực lượng kỳ dị trên con đường gió, nguồn lực lượng này hoàn toàn bài xích tất cả sinh vật chủng tộc khác.
Cho nên trong quá trình đi dọc theo con đường này, Sở Mộ không có gặp phải bất kỳ một con Hồn sủng nào khác, hắn chỉ âm thầm nhớ lại đoạn ký ức tàn phá của Phược Phong Linh suy đoán, có lẽ là gần đến bộ lạc Phược Phong Linh rồi.
"Tinh !”
Bỗng nhiên Phược Phong Linh rời khỏi mặt đất, nhẹ nhàng vỗ hai cái cánh tinh xảo bay lên không trung.
"Dạ, theo sau !"
Dạ Lôi Mộng Thú lập tức thi triển năng lực đạp không bắt đầu bám theo Phược Phong Linh. Sở Mộ dần dần ý thức được bộ lạc Phược Phong Linh được một tầng không vực đặc thù bảo vệ.
Tám đoạn cao giai Phược Phong Linh từ từ đẩy nhanh tốc độ, Sở Mộ dựa vào tâm linh tương liên có thể cảm giác được Phược Phong Linh đang rất kích động và khẩn cấp, hẳn là sắp tới bộ lạc Phược Phong Linh rồi.
Theo quá trình tiếp cận bộ lạc Phược Phong Linh, một vài đoạn trí nhớ bắt đầu xuất hiện trong đầu Sở Mộ.
Một bầu trời bao la không một gợn mây, vô số vòng xoáy màu đen phân tán chung quanh, tất cả lực lượng Phong hệ chậm rãi vận động theo một quy luật bí ẩn nào đó.
Nếu như Sở Mộ dùng thị giác bình thường phán đoán, lúc này hắn chỉ nhìn thấy một số vòng xoáy đen dưới bầu trời mà thôi, nhiều lắm chỉ có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng khi hắn xâm nhập vào tinh thần và cảm xúc của Phược Phong Linh liền thấy bên trong không gian đó xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ, những hình ảnh đó trong tầm mắt hắn từ từ hợp thành cảnh tượng của một bộ lạc khổng lồ tồn tại ngay vị trí trung tâm vòng xoáy.
Bên trong vòng xoáy màu đen có vô số Phong hệ Hồn sủng đồng tộc, những tiểu sinh linh Phong hệ bay lên bầu trời xanh rộng lớn, chúng nó khoan khoái bay lượn, nhẹ nhàng quấn lấy nhau đùa giỡn, cũng có một số Phong hệ Hồn sủng Phong hệ thành thục ở phía xa xa thi triển kỹ năng tỷ thí.
Ở ngoài cùng bộ lạc là đội ngũ mười đoạn Quỷ Tinh Linh âm thầm canh gác, ánh mắt chúng nó rất nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh, nếu có bất kỳ Hồn sủng nào khác tộc xâm lấn sẽ lập tức đón nhận kỹ năng Phong hệ cao cấp của chúng nó.
Giờ phút này Sở Mộ cảm nhận được nội tâm Phược Phong Linh cực kỳ kích động và khẩn cấp, hoàn toàn là cảm giác vừa mới trở về nhà. Mà loại tình cảm này rất giống với nhân loại, chẳng qua là được thể hiện bằng phương thức khác nhau mà thôi.
Có lẽ tất cả tính mạng đều là như vậy, chỉ có điều những chủng tộc khác nhau sẽ có ý thức và lý niệm bất đồng.
Sở Mộ dần dần lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, hắn có thể hiểu được tại sao Phược Phong Linh bị thanh tẩy trí nhớ vẫn không muốn quên mất nơi này, nơi này là nhà của nó, là địa phương nó sinh ra và trưởng thành.
"Tinh tinh !”
Thanh âm Phược Phong Linh vô cùng vui vẻ và khoan khoái, có lẽ trong đầu nó cũng đang xuất hiện cảnh tượng giống như Sở Mộ.
Hồi tưởng lại bộ dạng Phược Phong Linh nằm co rúc bất động trong Hồn sủng giới chỉ, rồi lại nhìn nó vui vẻ bay lượn giữa trời xanh bao la kia, Sở Mộ không nhịn được nở nụ cười đồng cảm. Xem ra chính mình không cưỡng ép tiêu trừ trí nhớ của Phược Phong Linh là hành động đúng đắn. Nếu Phược Phong Linh mất đi trí nhớ thì nội tâm nó vẫn cắm rễ tại bộ lạc Phược Phong Linh này, nhưng nó vĩnh viễn không thể nào tìm ra con đường trở về nhà. Cho dù Sở Mộ cưỡng ép ký kết hồn ước, nhưng bởi vì tồn tại một tia rạn nứt trong trí nhớ sẽ khiến cho song phương không bao giờ có được sự cảm thông và tương liên với nhau chân chính.
"Thiếu chủ, Phược Phong Linh thật sự muốn dẫn ngươi đi tới bộ lạc Phược Phong Linh của nó, hình như bộ lạc của nó đang bị ngoại địch xâm lấn cho nên rất cần Hồn sủng sư trợ giúp xua đuổi kẻ địch. Đám địch nhân xâm lăng kia rất có thể là nguyên nhân chính làm cho Phược Phong thánh vực rơi vào tình trạng nguy hiểm. Sau này thiếu chủ cứ lượng sức mà làm, trợ giúp bộ lạc Phược Phong Linh quét dọn đám địch nhân xâm lăng nói không chừng còn được tặng một ít bảo vật. Mấy bộ lạc Hồn sủng kiểu này chiếm cứ lãnh thổ cực kỳ rộng lớn, chỉ cần ngươi được chúng nó thừa nhận và cảm tạ sẽ giải quyết được vấn đề thiếu hụt tài chính."
Ly lão nhi bỗng nhiên hưng phấn nói với Sở Mộ.
"Nếu vậy chỉ cần có Phong hệ Hồn sủng dẫn đường, chẳng phải là dễ dàng tìm thấy con đường gió hay sao?" Sở Mộ hỏi.
"Không thể nào! Con đường gió trong truyền thuyết tồn tại là vì mục đích dẫn đường cho những Hồn sủng có huyết thống lưu lạc, giúp cho chúng nó tìm được đường về nhà trong lãnh thổ rộng lớn này. Chỉ có những Hồn sủng lưu lạc tâm trí đủ thành thục mới biết con đường gió đi như thế nào. Phần lớn Hồn sủng của nhân loại ký kết hồn ước khi còn là ấu sủng, cho nên chúng nó không thể biết được phương pháp tìm kiếm và di chuyển trên con đường gió này. Những Hồn sủng trưởng thành ký kết hồn ước với nhân loại chỉ là con số lẻ, chúng nó lại càng không có khả năng dẫn nhân loại trở về nhà mình. Về phần những Hồn sủng bị thành viên Hồn Minh cưỡng ép ký kết hồn ước thì trí nhớ đã bị thanh tẩy sạch sẽ, chúng nó căn bản không thể nhớ lại con đường trở về nhà." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Nói như vậy Phược Phong Linh đang dẫn ta trở về nhà của nó?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
"Hẳn là không sai, bên trong Phược Phong thánh vực hẳn là có không ít bộ lạc Phược Phong Linh Tộc, con Phược Phong Linh này chính là một thành viên trong đó. Mỗi bộ lạc sẽ lấy mười đoạn Phược Phong Linh làm đầu lĩnh, bao gồm cả gia tộc Phược Phong Linh gộp lại sẽ tạo thành lực lượng nòng cốt của chủng tộc chúng nó. Thậm chí gia tộc Phược Phong Linh rất có thể khống chế rất nhiều chủng tộc Phong hệ Hồn sủng khác chấp nhận thần phục. Nói cách khác, Phong hệ Hồn sủng sẽ tôn thờ gia tộc Phược Phong Linh làm Thủ hộ giả, cứ như vậy mở rộng dần ra sẽ tạo thành một thể hệ bộ lạc Phược Phong Linh Tộc đầy đủ."
"Vậy thì ấu sủng Phược Phong Linh hẳn là thuộc về cùng một bộ lạc, chẳng qua là không biết tại sao chạy tới ranh giới Hữu Phong." Ly lão nhi thấp giọng nói.
Sau khi Hồn sủng cấp thống lĩnh thành thục sẽ có lãnh thổ của mình, nếu như chủng tộc Phược Phong Linh lấy bộ lạc làm đơn vị sinh tồn, vậy thì một bộ lạc cấp quân chủ khẳng định sẽ có lãnh địa tương đối khổng lồ.
Sở Mộ từng trà trộn bên trong không ít Mê giới trung và cao cấp, lấy thực lực của hắn lúc nào cũng phải kiêng kị và dè chừng đối với lãnh địa của Hồn sủng cấp quân chủ. Bởi vì nơi đó thường thường sẽ có Hồn sủng cấp quân chủ hoàn toàn thành thục, chỉ cần hành động và phán đoán sai lầm một lần rất có thể hối hận không kịp.
Mặt khác, trên đại lục còn có rất nhiều Hồn sủng cấp quân chủ tồn tại ở những vùng đất vô cùng bí mật, hoặc là ở địa phương trung tâm dãy sơn mạch, hoặc là trong rừng sâu núi thẳm, hoặc là dưới vực sâu không thấy đáy…v…v đại đa số rất khó tìm ra vị trí, số lượng Hồn sủng sư có năng lực đặt chân vào đó chỉ là con số ít ỏi.
Sở Mộ nghĩ đến bây giờ mình đang đi trên con đường gió trong truyền thuyết, từng bước từng bước tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, nội tâm hắn bắt đầu dâng lên cảm giác mong đợi và hưng phấn.
Linh hồn Sở Mộ và Phược Phong Linh vẫn đang duy trì một tia tâm linh tương liên, cho nên Sở Mộ cũng không lo lắng tám đoạn cao giai Phược Phong Linh bố trí bẫy rập đối với mình. Hiện tại hắn chỉ ôm tâm thái tò mò và kích động đi tới, dần dần phát hiện con đường gió xâm nhập vào trong ranh giới Cường Phong.
Con đường gió này tồn tại vô cùng bí ẩn, căn bản không thể nào xuất hiện những Hồn sủng khác bộ lạc Phược Phong Linh. Cho dù vô tình xuất hiện ở trong này cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi bởi vì tính phức tạp và lực lượng kỳ dị trên con đường gió, nguồn lực lượng này hoàn toàn bài xích tất cả sinh vật chủng tộc khác.
Cho nên trong quá trình đi dọc theo con đường này, Sở Mộ không có gặp phải bất kỳ một con Hồn sủng nào khác, hắn chỉ âm thầm nhớ lại đoạn ký ức tàn phá của Phược Phong Linh suy đoán, có lẽ là gần đến bộ lạc Phược Phong Linh rồi.
"Tinh !”
Bỗng nhiên Phược Phong Linh rời khỏi mặt đất, nhẹ nhàng vỗ hai cái cánh tinh xảo bay lên không trung.
"Dạ, theo sau !"
Dạ Lôi Mộng Thú lập tức thi triển năng lực đạp không bắt đầu bám theo Phược Phong Linh. Sở Mộ dần dần ý thức được bộ lạc Phược Phong Linh được một tầng không vực đặc thù bảo vệ.
Tám đoạn cao giai Phược Phong Linh từ từ đẩy nhanh tốc độ, Sở Mộ dựa vào tâm linh tương liên có thể cảm giác được Phược Phong Linh đang rất kích động và khẩn cấp, hẳn là sắp tới bộ lạc Phược Phong Linh rồi.
Theo quá trình tiếp cận bộ lạc Phược Phong Linh, một vài đoạn trí nhớ bắt đầu xuất hiện trong đầu Sở Mộ.
Một bầu trời bao la không một gợn mây, vô số vòng xoáy màu đen phân tán chung quanh, tất cả lực lượng Phong hệ chậm rãi vận động theo một quy luật bí ẩn nào đó.
Nếu như Sở Mộ dùng thị giác bình thường phán đoán, lúc này hắn chỉ nhìn thấy một số vòng xoáy đen dưới bầu trời mà thôi, nhiều lắm chỉ có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng khi hắn xâm nhập vào tinh thần và cảm xúc của Phược Phong Linh liền thấy bên trong không gian đó xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ, những hình ảnh đó trong tầm mắt hắn từ từ hợp thành cảnh tượng của một bộ lạc khổng lồ tồn tại ngay vị trí trung tâm vòng xoáy.
Bên trong vòng xoáy màu đen có vô số Phong hệ Hồn sủng đồng tộc, những tiểu sinh linh Phong hệ bay lên bầu trời xanh rộng lớn, chúng nó khoan khoái bay lượn, nhẹ nhàng quấn lấy nhau đùa giỡn, cũng có một số Phong hệ Hồn sủng Phong hệ thành thục ở phía xa xa thi triển kỹ năng tỷ thí.
Ở ngoài cùng bộ lạc là đội ngũ mười đoạn Quỷ Tinh Linh âm thầm canh gác, ánh mắt chúng nó rất nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh, nếu có bất kỳ Hồn sủng nào khác tộc xâm lấn sẽ lập tức đón nhận kỹ năng Phong hệ cao cấp của chúng nó.
Giờ phút này Sở Mộ cảm nhận được nội tâm Phược Phong Linh cực kỳ kích động và khẩn cấp, hoàn toàn là cảm giác vừa mới trở về nhà. Mà loại tình cảm này rất giống với nhân loại, chẳng qua là được thể hiện bằng phương thức khác nhau mà thôi.
Có lẽ tất cả tính mạng đều là như vậy, chỉ có điều những chủng tộc khác nhau sẽ có ý thức và lý niệm bất đồng.
Sở Mộ dần dần lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, hắn có thể hiểu được tại sao Phược Phong Linh bị thanh tẩy trí nhớ vẫn không muốn quên mất nơi này, nơi này là nhà của nó, là địa phương nó sinh ra và trưởng thành.
"Tinh tinh !”
Thanh âm Phược Phong Linh vô cùng vui vẻ và khoan khoái, có lẽ trong đầu nó cũng đang xuất hiện cảnh tượng giống như Sở Mộ.
Hồi tưởng lại bộ dạng Phược Phong Linh nằm co rúc bất động trong Hồn sủng giới chỉ, rồi lại nhìn nó vui vẻ bay lượn giữa trời xanh bao la kia, Sở Mộ không nhịn được nở nụ cười đồng cảm. Xem ra chính mình không cưỡng ép tiêu trừ trí nhớ của Phược Phong Linh là hành động đúng đắn. Nếu Phược Phong Linh mất đi trí nhớ thì nội tâm nó vẫn cắm rễ tại bộ lạc Phược Phong Linh này, nhưng nó vĩnh viễn không thể nào tìm ra con đường trở về nhà. Cho dù Sở Mộ cưỡng ép ký kết hồn ước, nhưng bởi vì tồn tại một tia rạn nứt trong trí nhớ sẽ khiến cho song phương không bao giờ có được sự cảm thông và tương liên với nhau chân chính.
"Thiếu chủ, Phược Phong Linh thật sự muốn dẫn ngươi đi tới bộ lạc Phược Phong Linh của nó, hình như bộ lạc của nó đang bị ngoại địch xâm lấn cho nên rất cần Hồn sủng sư trợ giúp xua đuổi kẻ địch. Đám địch nhân xâm lăng kia rất có thể là nguyên nhân chính làm cho Phược Phong thánh vực rơi vào tình trạng nguy hiểm. Sau này thiếu chủ cứ lượng sức mà làm, trợ giúp bộ lạc Phược Phong Linh quét dọn đám địch nhân xâm lăng nói không chừng còn được tặng một ít bảo vật. Mấy bộ lạc Hồn sủng kiểu này chiếm cứ lãnh thổ cực kỳ rộng lớn, chỉ cần ngươi được chúng nó thừa nhận và cảm tạ sẽ giải quyết được vấn đề thiếu hụt tài chính."
Ly lão nhi bỗng nhiên hưng phấn nói với Sở Mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.