Quyển 2 - Chương 445: Danh chấn Thiên Hạ - Hồn Điện Sở Thần (thượng,hạ)
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Sở Mộ gật đầu, từ từ hồi phục tâm tình lại.
Cho dù lửa giận trong lòng Sở Mộ bốc cháy cỡ nào, hắn vẫn luôn duy trì lý trí của mình. Bởi vì hiện tại tất cả Hồn sủng của hắn cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thanh Chập Long cấp quân chủ đỉnh phong.
Cho nên Sở Mộ lựa chọn đè nén tâm tình, chôn sâu tức giận vào trong linh hồn. Đến khi nào có thời cơ, hắn sẽ xuất thủ giải cứu Thanh Chập Long không có linh hồn kia, cho dù trực tiếp giết nó cũng phải làm cho bằng được. Sở Mộ sẽ không thể tha thứ cho đám người Hồn Minh tàn ác kia, sẽ không để cho Thanh Chập Long bị tàn phá đau khổ như vậy. Ít nhất Sở Mộ cảm thấy Thiên Thương Thanh Chập Long nhìn thấy một màn này cũng sẽ hành động giống như mình.
Hồi lâu sau, Sở Mộ cất bước trầm trọng đi về phía đại môn Thánh vực.
Sau khi rời khỏi đại môn Thánh vực, Sở Mộ phát hiện trên mặt đám Thánh vệ lộ ra thần sắc bất mãn, hiển nhiên thái độ của gã nam tử khống chế Thanh Chập Long lúc nãy làm cho đội ngũ Thánh vệ cảm thấy bị khinh thường và không tôn trọng.
Thánh vệ là một trong những chức vị thần thánh nhất của Hồn Điện, từ xưa đến này bọn họ làm chuyện gì đều cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận. Rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng mà bọn họ lại bị gã nam tử Hồn Minh kia chọc giận, từ đó có thể thấy được thái độ của gã nam tử kia làm cho người ta chán ghét tới mức nào.
Thế nhưng, khi đội ngũ Thánh vệ phát hiện một người thanh niên khác đi ra khỏi đại môn, hơn nữa thấy rõ hình dạng của hắn, bọn họ lại kinh ngạc trợn mắt nhìn cho thật kỹ.
Bọn họ nhớ là thời gian trước có một thanh niên chừng hai mươi tuổi bước vào Đế Thánh thánh vực đột phá cảnh, lúc ấy có không ít thành viên Hồn Điện bao gồm cả lão Linh sư và Vũ điện chủ đi tới ‘tiễn đưa’.
Mặc dù các Thánh vệ không nói nhưng mà bọn họ biết lần này Sở Mộ tiến vào Thánh vực hầu như không có khả năng đi ra. Thế mà bây giờ hiện ra ở trước mặt bọn là thân ảnh người thanh niên đó.
Trên người hắn toàn là vết thương, bộ dạng mỏi mệt cùng cực, nhưng ánh mắt lấp lánh có thần, quan trọng nhất là hắn còn sống đi ra khỏi Đế Thánh thánh vực.
"Ngươi … ngươi có vào trong Đế Thánh thánh vực không? Hay là chỉ đi dạo một vòng quanh đại môn rồi về?”
Thật sự không phải là các Thánh vệ khinh thường Sở Mộ, nhưng lấy niên kỉ như hắn tiến vào Đế Thánh thánh vực quả thật là không có khả năng sống sót.
"Ta đi dạo chung quanh phạm vi ranh giới ba mươi dặm, đây là không gian giới chỉ và Hồn sủng giới chỉ của ta, một linh vật Khúc Linh Căn và ấu sủng Quỷ Chu Hoa yêu."
Sở Mộ vừa nói vừa đưa không gian giới chỉ cho Thánh vệ kiểm tra.
Thánh vệ còn chưa nói hết, trên mặt lại càng hiện lên vẻ kinh ngạc tột đỉnh.
Người thanh niên này không những bước chân vào Đế Thánh thánh vực, lại còn bắt sống Hồn sủng, thậm chí thuận tiện đào luôn một linh vật giá trị cực cao trở lại.
"Lúc nãy người kia là ai vậy? Các ngươi biết không??
Sở Mộ thuận tiện hỏi một câu
Đội ngũ Thánh vệ kinh ngạc hồi lâu, mãi cho đến khi Sở Mộ hỏi lần thứ hai mới kịp phản ứng, mở miệng nói:
"Nếu ta nhớ không lầm hẳn là Hồn Minh Lý Hoang từng giành lấy vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ ba một lần, bây giờ là thanh niên thực lực tối cường tại bậc thang thứ nhất. Đồng thời cũng là người có khả năng lớn nhất đoạt lấy vinh quang cuối cùng ở đại hội lần này."
"Hồn Minh Lý Hoang"
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ, âm thầm ghi nhớ cái tên này.
"Ta bây giờ đi báo tin cho Đức lão, mấy ngày gần đây qua hắn thường xuyên tới hỏi thăm ngươi có đi ra hay chưa !"
Một gã Thánh vệ lấy lại tinh thần, bước nhanh xuống cầu thang chạy đi báo tin.
Sở Mộ cũng biết bộ dạng hiện tại không thể gặp người, cho nên hắn đi theo một gã Thánh vệ đi tới Liệu thương điện, để cho Linh sư giúp đỡ khôi phục thể lực và chữa thương.
Thương tổn thân thể không ảnh hưởng nhiều đối với Sở Mộ, hồn lực khô kiệt mới là vấn đề chủ yếu nhất. Sau khi thần kinh Sở Mộ từ từ buông lỏng, thân thể tiếp nhận dược tề trị liệu mới cảm nhận toàn thể mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sở Mộ chẳng qua là tiến vào trạng thái ngủ mê, khi hắn cảm giác có người đi lại bên cạnh liền mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, còn có một ít nghiêm túc và kinh ngạc xen lẫn trong đó, chính là Đức Lão linh sư và Vũ điện chủ vốn đã quen thuộc.
Đức Lão linh sư nổi danh là lão ngoan đồng của Hồn Điện, hắn chưa bao giờ bày ra vẻ mặt trang trọng và nghiêm nghị giống như những lão tiền bối khác. Khi hắn nhìn thấy Sở Mộ nằm trị liệu trên giường, cặp mắt ti hí cố gắng trợn trừng quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, kinh ngạc hồi lâu nhưng không nói tiếng nào.
Đức Lão linh sư dĩ nhiên không cho rằng Sở Mộ không hề tiến vào Đế Thánh thánh vực, lúc nãy hắn đã nghe từ miệng Thánh vệ biết được tiểu tử này đã hoàn thành đột phá cảnh, thậm chí còn mang về Quỷ Chu Hoa Yêu độ khó cao hơn một tầng.
Một thành viên bậc thang thứ ba khiêu chiến vinh quang bậc thang thứ nhất đã khiến cho đám người thế hệ trước như bọn họ không dám tin tưởng, có một số người còn lắc đầu thở dài buồn bã, trong lòng suy nghĩ:
“Đáng tiếc cho một tuổi trẻ tài năng lại bị chôn vùi.”
Kết quả là người thanh niên được bọn họ ‘tiễn đưa rầm rộ tiến vào địa ngục’ quay trở về, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ ngay cả cường giả bậc thang thứ nhất cũng khó làm nổi. Vì thế đám lão gia hỏa này lại bị hù dọa một trận.
"Tiểu tử, có phải là ngươi còn ẩn tàng Hồn Sủng cường đại gì gì đó hay không? Đại loại như mười đoạn quân chủ, thánh thú, thần thú vân vân và vân vân ... !"
Lão Linh sư thấy Sở Mộ tỉnh lại lập tức trừng mắt hỏi tới.
Sở Mộ lắc đầu, mở miệng giải thích:
"Ta dã luyện ở bên ngoài lâu dài, trên trình độ nhất định có thể tự do xuyên qua Mê giới đẳng cấp cao hơn thực lực bản thân, lần này vận khí của ta tương đối tốt cho nên đi không lâu vô tình gặp phải Quỷ Chu Hoa Yêu."
"Cho dù là ranh giới Đế Thánh thánh vực cũng thường xuyên đối mặt vài con mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh hoặc chín đoạn cấp quân chủ. Chẳng lẽ cái con Quỷ Chu Hoa Yêu kia tự mình chui vào Hồn sủng giới chỉ của ngươi?"
Rõ ràng là Lão Linh sư không hề tin tưởng lời nói của Sở Mộ.
"Cái này là kỹ xảo săn thú, đôi khi bắt sống Hồn sủng chưa chắc phải đích thân ra tay, thật ra lãnh địa Đế Thánh thánh vực rất là nguy hiểm. Trước kia ta rất nhiều lần đi lại trong Mê giới cấp chín, thậm chí còn có thể xâm nhập địa bàn Hồn sủng bá chủ không bị phát hiện. Nhưng mà tại Đế Thánh thánh vực, ta vẫn bị công kích mấy lần, nếu không làm sao mang bộ dáng này quay trở về?"
Sở Mộ cười khổ nói.
Ban đầu Sở Mộ từng một mình một người xông vào Cấm Vực địa bàn của Lam Vũ Yêu Linh Hoàng, khi đó Sở Mộ đã chật vật đào thoát mới giữ được mạng. Bây giờ Đế Thánh thánh vực hiển nhiên có trình độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều, nhưng thực lực Sở Mộ cũng tăng tiến không ít, nếu không quá mức xui xẻo thì giữ mạng không thành vấn đề.
"Đức lão, ngươi đừng hỏi nữa, trước tiên trị liệu giúp hắn và Hồn sủng đi !"
Vũ điện chủ đúng lúc lên tiếng ngăn trở Đức Lão linh sư hỏi han dài dòng.
Lúc này Đức lão mới nhớ ra Sở Mộ là thương binh, đành phải trừng mắt liếc sang mở miệng nói:
"Ta trị liệu cho ngươi, sau khi lành lặn sẽ tra khảo ngươi vô cùng vô cùng cẩn thận. Lão nhân gia ta không tin mình không tra rõ được ngươi là ai. Hôm nay khỏi đi, nằm ngủ ở chỗ này một ngày, hồn lực đã khô kiệt thành cái dạng gì rồi, trước giờ ta chưa từng thấy tên thanh niên nào liều mạng như thế này."
Thật ra Sở Mộ cũng rất bất đắc dĩ, xem ra vị Đức Lão linh sư này cương quyết chơi trò giằng co với mình rồi.
Nói đi thì nói lại, cũng không thể trách tố chất thần kinh của Đức Lão linh sư có vấn đề. Bởi vì Đế Thánh thánh vực vốn là địa phương dành cho trung niên đồng lứa và đám tiền bối lịch lãm, hơn nữa trước khi thực lực đạt tới nhất định và được cao tầng Hồn Điện công mới có cơ hội xông xáo trong đó. Nếu muốn để cho Đức Lão linh sư tin tưởng một thành viên bậc thang thứ ba ‘đi dạo’ trong Đế Thánh thánh vực, sau đó bắt sống một con Quỷ Chu Hoa Yêu đi ra là một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Khi Sở Mộ trở lại đã là ngày thứ mười diễn ra đột phát cảnh thứ hai, bản thân Đức Lão linh sư là trọng tài chính chịu trách nhiệm giải quyết cảnh này. Vì thế Đức Lão linh sư tự mình trình báo thành tích của Sở Mộ cho ban tổ chức.
Ban tổ chức sẽ tiến hành xếp hạng cho một nhóm thí sinh hoàn thành nhiệm vụ đột phá cảnh độ khó cao, đến ngày thứ mười một bọn họ lập tức công bố Thiên Hạ bảng.
Trên quảng trường trung tâm Thiên Hạ thành lại xuất hiện tình trạng người người ra vào tấp nập một lần nữa, trường hợp này ở Thiên Hạ thành cách sáu năm sẽ diễn ra một lần, đồng thời sẽ kéo dài một quãng thời gian rất lâu.
Trên quảng trường là vô số ánh mắt mong đợi và nóng bỏng, trong số những người này có không ít xuất thân từ ngàn dặm xa xôi, đi tới đây là vì muốn nổi danh trên Thiên Hạ bảng. Cho dù chỉ xuất hiện một lần, bọn họ vẫn có thể mang vinh quang quay trở lại cố hương của mình rồi.
Chỉ có điều Thiên Hạ bảng danh sách có hạn, có mong đợi thì có mừng rỡ, đồng thời cũng có thất vọng và ảo não. Theo thời gian chầm chậm trôi qua, tâm tình đám người quan sát càng lúc dao động càng nhanh.
"Kỳ quái, cảnh thứ nhất Hồn Điện Sở Thần vô cùng quang vinh kia mà, tại sao không có xuất hiện nữa?"
Một số người vốn không ôm hi vọng bắt đầu nghị luận, phần lớn bọn họ chỉ tới đây chú ý có danh tự của thanh niên cường giả mình sùng bái hay không. Trong lúc đó cũng mang theo kỳ vọng thần tượng của mình giành được vinh quang cao nhất. Chỉ có như thế, bọn họ sẽ cảm thấy vui mừng, ít nhất cũng có cảm giác mình đang bơi theo dòng nước của hàng ngũ thanh niên cường giả.
Sở Mộ là thành viên bậc thang thứ ba nhưng biểu hiện cực kỳ nổi bật. Lúc trước đánh một trận với Trầm Dịch Thành đã có không ít người hâm mộ rồi, lần này khiêu chiến vinh quang lại càng hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Vì thế trong lúc Thiên Hạ bảng công bố đã có vô số người chú ý kết quả tranh tài của hắn.
"Tìm kỹ rồi cũng không thấy, có phải là phá cảnh thất lợi hay không?"
“Bảng tên bậc thang thứ hai tuy nhiều, nhưng nhìn một vòng là không bỏ sót được, trên đó quả thật không có tên của hắn.”
"Khả năng lớn nhất là ẩn giấu thực lực, đoán chừng hắn chỉ cố ý đột phá cảnh thành công."
Đồng thời cũng có người biện hộ dùm cho Sở Mộ.
Thanh âm mọi người nghị luận về chuyện Sở Mộ vang lên náo nhiệt, Diệp Khuynh Tư đứng ở trong đám người sắc mặt hơi khó coi.
Thiên Hạ bảng đã công bố rồi nhưng Sở Mộ vẫn chưa về, Diệp Khuynh Tư thậm chí không có tâm tư nhìn thứ hạng của mình, ngẩng đầu ngó chừng trên bảng nhưng ánh mắt vô thần.
"Ngươi vị trí thứ ba, nhất định cũng có phần thưởng vinh quang 200 triệu."
Diệp Hoàn Sinh tìm thấy tên của Diệp Khuynh Tư liền nói cho nàng biết.
Lúc ban đầu ở Ly thành, thực lực Diệp Khuynh Tư đã không thua kém Sở Mộ bao nhiêu. Trong quá trình hắn khiêu chiến vượt cấp tăng cường thực lực thì hai người Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh cũng y như thế, mục tiêu của bọn họ đều là vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai.
Thậm chí Diệp Khuynh Tư giành lấy hạng ba cũng là ẩn tàng một phần thực lực.
Diệp Hoàn Sinh quay đầu thấy Diệp Khuynh Tư không nói một lời thì lên tiếng trấn an:
"Tên kia không có chuyện gì đâu! Hắn là Tù đảo vương giả Tây Giới, năng lực dã luyện cực mạnh. Đế Thánh thánh vực nguy hiểm đúng là nguy hiểm, nhưng hắn hành động cẩn thận vẫn miễn cưỡng bò ra mà."
Thật ra Diệp Khuynh Tư cũng tin tưởng Sở Mộ có thể trở về, bởi vì nàng biết rõ thực lực chân chính của Sở Mộ. Nhất là hóa thân Bán Ma lại càng kinh khủng, ít nhất ở thời khắc nguy cơ vẫn có thể thông qua Bán Ma chạy trốn bảo mạng.
Nhưng đến bây giờ còn không có nhận được tin tức Sở Mộ, vì thế trong lòng Diệp Khuynh Tư cảm thấy hơi bất an. Trong khoảng thời gian này tâm tình nàng bỗng nhiên dao động mãnh liệt, tựa hồ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lỡ may hoặc xui xẻo, cảm xúc càng ngày càng lớn đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
"Ý, kỳ quái, Hồn Điện có người thứ hai tên là Sở Thần hả?"
Lúc này chợt có thanh âm kinh ngạc vang lên.
"Hẳn là chỉ có một người thôi, tại sao hỏi như vậy?"
"Các ngươi nhìn bảng săn thú cảnh của bậc thang thứ nhất."
Trong Thiên Hạ thành có vô số người đang chú ý thứ hạng của ba bậc thang, những người vốn tập trung vào bậc thang thứ nhất bỗng nhiên phát hiện cái tên Hồn Điện Sở Thần được khắc vào bảng vinh quang săn thú cảnh, thế là thanh âm nghi vấn và bàn luận lại vang lên cực kỳ náo nhiệt.
"Chuyện này... đúng là Hồn Điện Sở Thần nha! Tại sao tên của hắn chạy đến bậc thang thứ nhất nằm rồi? Hơn nữa còn xếp hạng 39."
"Ban tổ chức đánh dấu nhầm rồi?"
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy."
"Nhất định là nhầm lẫn rồi, đây còn phải hỏi sao?"
Thanh âm nghi ngờ tính chính xác của ban tổ chức xuất hiện như sóng thủy triều cuồn cuộn.
Lúc ban đầu mọi người nhìn thấy cái tên này sẽ có cảm giác đầu tiên chính là nghi ngờ, thay vì muốn bọn họ tin tưởng một thành viên bậc thang thứ ba giành được vinh quang tại bậc thang thứ nhất, không bằng nói rằng đám lão gia hỏa kia già khọm của mấy thế lực lớn kia ghi chép sai lầm còn dễ tin tưởng hơn.
Làn sóng phản đối ập đến khiến cho các thành viên giám sát cũng phải run sợ trong lòng, vội vàng kiểm tra đối chiếu kết quả. Bảng danh sách này là do ban tổ chức giao cho một nhóm nhân viên đặc biệt chịu trách nhiệm thống kê và xếp hạng, nếu như sai lầm nhất định bọn họ sẽ phiền toái rất lớn.
Chỉ có điều trải qua một phen kiểm tra đối chiếu cực kỳ cẩn thận, mấy nhân viên giám sát hoàn toàn xác định bảng danh sách này hoàn toàn chính xác.
"Bảng công bố không có sai lầm chỗ nào hết, Hồn Điện Sở Thần tại cảnh thứ nhất đấu thú đạt được vinh quang cao nhất bậc thang thứ hai, cảnh thứ hai săn thú đạt được vinh quang bậc thang thứ nhất, tổng cộng phân chia xếp hạng là 39. Không rõ chân tướng thì không nên tùy ý bịa đặt, nếu có lần sau ban tổ chức sẽ tiến hành trừng phạt những người gây nhiễu loạn nhân tâm."
Mấy nhân viên kia vô cùng nghiêm túc tuyên bố kết quả Thiên Hạ bảng một lần nữa.
Cái kết quả này vừa mới truyền ra lập tức làm cho đám đông chợt im lặng kỳ lạ, ngay cả không khí cũng muốn đông đặc lại, cảm giác đè nén đến khó thở.
Nhưng mà chốc lát sau cả quảng trường đột ngột sôi trào.
Hồn Điện Sở Thần là thành viên bậc thang thứ ba đúng là giành lấy vinh quang bậc thang thứ nhất.
"Hắn... hắn không phải là thành viên bậc thang thứ ba hay sao?"
"Cái này không thể nào a…aaa! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, thực lực của hắn cường thịnh cỡ nào cũng không thể giành được vinh quang bậc thang thứ nhất nha! Chính là bậc thang thứ nhất đó ..."
Thanh âm kinh ngạc và hoảng sợ sóng sau cao hơn sóng trước rung động khắp quảng trường Thiên Hạ, từ vị trí trung tâm Thiên Hạ bảng thổi quét bốn phương tám hướng, hơn nữa còn đang lan tràn ra khắp Thiên Hạ thành với tốc độ chóng mặt.
"Khuynh Tư, Khuynh Tư, thật sự là hắn !"
Diệp Hoàn Sinh đưa tay gạt đám người ra, vui mừng nói với Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư ban đầu cũng cho rằng mình nghe lầm, nhưng sau khi Diệp Hoàn Sinh chạy đi chứng thật thì bản thân nàng mới giảm bớt nghi ngờ. Nhưng trên thực tế nàng cũng không dám tin tưởng điều này, cố ý tự mình chạy lại gần bảng công bố săn thú cảnh của bậc thang thứ nhất tìm kiếm.
Quả nhiên là cái tên Hồn Điện Sở Thần được khắc sâu vào bảng vinh quang Thiên Hạ ở phía trên cao. Vào lúc này vị trí của hắn đang thu hút vô số ánh mắt của đám đông hiếu ký.
Cái tên Hồn Điện Sở Thần vốn không sai biệt bao nhiêu với những tên khác ở chung quanh, thậm chí còn có rất nhiều cái tên xếp hạng trên Sở Mộ.
Nhưng hắn là một thành viên bậc thang thứ ba, có thể lọt vào bảng danh sách này quả thực là mang tính rung động còn mạnh hơn cả vinh quang cao nhất tại bậc thang thứ hai.
"Khuynh Tư, hắn nhất định là đã trở về, chúng ta mau trở lại Hồn Điện xem một chút !"
Diệp Hoàn Sinh vội vàng nói với Diệp Khuynh Tư.
Khuôn mặt u buồn của Diệp Khuynh Tư rốt cuộc hiện ra nụ cười, lập tức lao ra khỏi đám người, hai huynh muội bọn họ một đường phóng tới Hồn Điện.
Cho dù lửa giận trong lòng Sở Mộ bốc cháy cỡ nào, hắn vẫn luôn duy trì lý trí của mình. Bởi vì hiện tại tất cả Hồn sủng của hắn cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thanh Chập Long cấp quân chủ đỉnh phong.
Cho nên Sở Mộ lựa chọn đè nén tâm tình, chôn sâu tức giận vào trong linh hồn. Đến khi nào có thời cơ, hắn sẽ xuất thủ giải cứu Thanh Chập Long không có linh hồn kia, cho dù trực tiếp giết nó cũng phải làm cho bằng được. Sở Mộ sẽ không thể tha thứ cho đám người Hồn Minh tàn ác kia, sẽ không để cho Thanh Chập Long bị tàn phá đau khổ như vậy. Ít nhất Sở Mộ cảm thấy Thiên Thương Thanh Chập Long nhìn thấy một màn này cũng sẽ hành động giống như mình.
Hồi lâu sau, Sở Mộ cất bước trầm trọng đi về phía đại môn Thánh vực.
Sau khi rời khỏi đại môn Thánh vực, Sở Mộ phát hiện trên mặt đám Thánh vệ lộ ra thần sắc bất mãn, hiển nhiên thái độ của gã nam tử khống chế Thanh Chập Long lúc nãy làm cho đội ngũ Thánh vệ cảm thấy bị khinh thường và không tôn trọng.
Thánh vệ là một trong những chức vị thần thánh nhất của Hồn Điện, từ xưa đến này bọn họ làm chuyện gì đều cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận. Rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng mà bọn họ lại bị gã nam tử Hồn Minh kia chọc giận, từ đó có thể thấy được thái độ của gã nam tử kia làm cho người ta chán ghét tới mức nào.
Thế nhưng, khi đội ngũ Thánh vệ phát hiện một người thanh niên khác đi ra khỏi đại môn, hơn nữa thấy rõ hình dạng của hắn, bọn họ lại kinh ngạc trợn mắt nhìn cho thật kỹ.
Bọn họ nhớ là thời gian trước có một thanh niên chừng hai mươi tuổi bước vào Đế Thánh thánh vực đột phá cảnh, lúc ấy có không ít thành viên Hồn Điện bao gồm cả lão Linh sư và Vũ điện chủ đi tới ‘tiễn đưa’.
Mặc dù các Thánh vệ không nói nhưng mà bọn họ biết lần này Sở Mộ tiến vào Thánh vực hầu như không có khả năng đi ra. Thế mà bây giờ hiện ra ở trước mặt bọn là thân ảnh người thanh niên đó.
Trên người hắn toàn là vết thương, bộ dạng mỏi mệt cùng cực, nhưng ánh mắt lấp lánh có thần, quan trọng nhất là hắn còn sống đi ra khỏi Đế Thánh thánh vực.
"Ngươi … ngươi có vào trong Đế Thánh thánh vực không? Hay là chỉ đi dạo một vòng quanh đại môn rồi về?”
Thật sự không phải là các Thánh vệ khinh thường Sở Mộ, nhưng lấy niên kỉ như hắn tiến vào Đế Thánh thánh vực quả thật là không có khả năng sống sót.
"Ta đi dạo chung quanh phạm vi ranh giới ba mươi dặm, đây là không gian giới chỉ và Hồn sủng giới chỉ của ta, một linh vật Khúc Linh Căn và ấu sủng Quỷ Chu Hoa yêu."
Sở Mộ vừa nói vừa đưa không gian giới chỉ cho Thánh vệ kiểm tra.
Thánh vệ còn chưa nói hết, trên mặt lại càng hiện lên vẻ kinh ngạc tột đỉnh.
Người thanh niên này không những bước chân vào Đế Thánh thánh vực, lại còn bắt sống Hồn sủng, thậm chí thuận tiện đào luôn một linh vật giá trị cực cao trở lại.
"Lúc nãy người kia là ai vậy? Các ngươi biết không??
Sở Mộ thuận tiện hỏi một câu
Đội ngũ Thánh vệ kinh ngạc hồi lâu, mãi cho đến khi Sở Mộ hỏi lần thứ hai mới kịp phản ứng, mở miệng nói:
"Nếu ta nhớ không lầm hẳn là Hồn Minh Lý Hoang từng giành lấy vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ ba một lần, bây giờ là thanh niên thực lực tối cường tại bậc thang thứ nhất. Đồng thời cũng là người có khả năng lớn nhất đoạt lấy vinh quang cuối cùng ở đại hội lần này."
"Hồn Minh Lý Hoang"
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ, âm thầm ghi nhớ cái tên này.
"Ta bây giờ đi báo tin cho Đức lão, mấy ngày gần đây qua hắn thường xuyên tới hỏi thăm ngươi có đi ra hay chưa !"
Một gã Thánh vệ lấy lại tinh thần, bước nhanh xuống cầu thang chạy đi báo tin.
Sở Mộ cũng biết bộ dạng hiện tại không thể gặp người, cho nên hắn đi theo một gã Thánh vệ đi tới Liệu thương điện, để cho Linh sư giúp đỡ khôi phục thể lực và chữa thương.
Thương tổn thân thể không ảnh hưởng nhiều đối với Sở Mộ, hồn lực khô kiệt mới là vấn đề chủ yếu nhất. Sau khi thần kinh Sở Mộ từ từ buông lỏng, thân thể tiếp nhận dược tề trị liệu mới cảm nhận toàn thể mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sở Mộ chẳng qua là tiến vào trạng thái ngủ mê, khi hắn cảm giác có người đi lại bên cạnh liền mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, còn có một ít nghiêm túc và kinh ngạc xen lẫn trong đó, chính là Đức Lão linh sư và Vũ điện chủ vốn đã quen thuộc.
Đức Lão linh sư nổi danh là lão ngoan đồng của Hồn Điện, hắn chưa bao giờ bày ra vẻ mặt trang trọng và nghiêm nghị giống như những lão tiền bối khác. Khi hắn nhìn thấy Sở Mộ nằm trị liệu trên giường, cặp mắt ti hí cố gắng trợn trừng quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, kinh ngạc hồi lâu nhưng không nói tiếng nào.
Đức Lão linh sư dĩ nhiên không cho rằng Sở Mộ không hề tiến vào Đế Thánh thánh vực, lúc nãy hắn đã nghe từ miệng Thánh vệ biết được tiểu tử này đã hoàn thành đột phá cảnh, thậm chí còn mang về Quỷ Chu Hoa Yêu độ khó cao hơn một tầng.
Một thành viên bậc thang thứ ba khiêu chiến vinh quang bậc thang thứ nhất đã khiến cho đám người thế hệ trước như bọn họ không dám tin tưởng, có một số người còn lắc đầu thở dài buồn bã, trong lòng suy nghĩ:
“Đáng tiếc cho một tuổi trẻ tài năng lại bị chôn vùi.”
Kết quả là người thanh niên được bọn họ ‘tiễn đưa rầm rộ tiến vào địa ngục’ quay trở về, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ ngay cả cường giả bậc thang thứ nhất cũng khó làm nổi. Vì thế đám lão gia hỏa này lại bị hù dọa một trận.
"Tiểu tử, có phải là ngươi còn ẩn tàng Hồn Sủng cường đại gì gì đó hay không? Đại loại như mười đoạn quân chủ, thánh thú, thần thú vân vân và vân vân ... !"
Lão Linh sư thấy Sở Mộ tỉnh lại lập tức trừng mắt hỏi tới.
Sở Mộ lắc đầu, mở miệng giải thích:
"Ta dã luyện ở bên ngoài lâu dài, trên trình độ nhất định có thể tự do xuyên qua Mê giới đẳng cấp cao hơn thực lực bản thân, lần này vận khí của ta tương đối tốt cho nên đi không lâu vô tình gặp phải Quỷ Chu Hoa Yêu."
"Cho dù là ranh giới Đế Thánh thánh vực cũng thường xuyên đối mặt vài con mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh hoặc chín đoạn cấp quân chủ. Chẳng lẽ cái con Quỷ Chu Hoa Yêu kia tự mình chui vào Hồn sủng giới chỉ của ngươi?"
Rõ ràng là Lão Linh sư không hề tin tưởng lời nói của Sở Mộ.
"Cái này là kỹ xảo săn thú, đôi khi bắt sống Hồn sủng chưa chắc phải đích thân ra tay, thật ra lãnh địa Đế Thánh thánh vực rất là nguy hiểm. Trước kia ta rất nhiều lần đi lại trong Mê giới cấp chín, thậm chí còn có thể xâm nhập địa bàn Hồn sủng bá chủ không bị phát hiện. Nhưng mà tại Đế Thánh thánh vực, ta vẫn bị công kích mấy lần, nếu không làm sao mang bộ dáng này quay trở về?"
Sở Mộ cười khổ nói.
Ban đầu Sở Mộ từng một mình một người xông vào Cấm Vực địa bàn của Lam Vũ Yêu Linh Hoàng, khi đó Sở Mộ đã chật vật đào thoát mới giữ được mạng. Bây giờ Đế Thánh thánh vực hiển nhiên có trình độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều, nhưng thực lực Sở Mộ cũng tăng tiến không ít, nếu không quá mức xui xẻo thì giữ mạng không thành vấn đề.
"Đức lão, ngươi đừng hỏi nữa, trước tiên trị liệu giúp hắn và Hồn sủng đi !"
Vũ điện chủ đúng lúc lên tiếng ngăn trở Đức Lão linh sư hỏi han dài dòng.
Lúc này Đức lão mới nhớ ra Sở Mộ là thương binh, đành phải trừng mắt liếc sang mở miệng nói:
"Ta trị liệu cho ngươi, sau khi lành lặn sẽ tra khảo ngươi vô cùng vô cùng cẩn thận. Lão nhân gia ta không tin mình không tra rõ được ngươi là ai. Hôm nay khỏi đi, nằm ngủ ở chỗ này một ngày, hồn lực đã khô kiệt thành cái dạng gì rồi, trước giờ ta chưa từng thấy tên thanh niên nào liều mạng như thế này."
Thật ra Sở Mộ cũng rất bất đắc dĩ, xem ra vị Đức Lão linh sư này cương quyết chơi trò giằng co với mình rồi.
Nói đi thì nói lại, cũng không thể trách tố chất thần kinh của Đức Lão linh sư có vấn đề. Bởi vì Đế Thánh thánh vực vốn là địa phương dành cho trung niên đồng lứa và đám tiền bối lịch lãm, hơn nữa trước khi thực lực đạt tới nhất định và được cao tầng Hồn Điện công mới có cơ hội xông xáo trong đó. Nếu muốn để cho Đức Lão linh sư tin tưởng một thành viên bậc thang thứ ba ‘đi dạo’ trong Đế Thánh thánh vực, sau đó bắt sống một con Quỷ Chu Hoa Yêu đi ra là một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Khi Sở Mộ trở lại đã là ngày thứ mười diễn ra đột phát cảnh thứ hai, bản thân Đức Lão linh sư là trọng tài chính chịu trách nhiệm giải quyết cảnh này. Vì thế Đức Lão linh sư tự mình trình báo thành tích của Sở Mộ cho ban tổ chức.
Ban tổ chức sẽ tiến hành xếp hạng cho một nhóm thí sinh hoàn thành nhiệm vụ đột phá cảnh độ khó cao, đến ngày thứ mười một bọn họ lập tức công bố Thiên Hạ bảng.
Trên quảng trường trung tâm Thiên Hạ thành lại xuất hiện tình trạng người người ra vào tấp nập một lần nữa, trường hợp này ở Thiên Hạ thành cách sáu năm sẽ diễn ra một lần, đồng thời sẽ kéo dài một quãng thời gian rất lâu.
Trên quảng trường là vô số ánh mắt mong đợi và nóng bỏng, trong số những người này có không ít xuất thân từ ngàn dặm xa xôi, đi tới đây là vì muốn nổi danh trên Thiên Hạ bảng. Cho dù chỉ xuất hiện một lần, bọn họ vẫn có thể mang vinh quang quay trở lại cố hương của mình rồi.
Chỉ có điều Thiên Hạ bảng danh sách có hạn, có mong đợi thì có mừng rỡ, đồng thời cũng có thất vọng và ảo não. Theo thời gian chầm chậm trôi qua, tâm tình đám người quan sát càng lúc dao động càng nhanh.
"Kỳ quái, cảnh thứ nhất Hồn Điện Sở Thần vô cùng quang vinh kia mà, tại sao không có xuất hiện nữa?"
Một số người vốn không ôm hi vọng bắt đầu nghị luận, phần lớn bọn họ chỉ tới đây chú ý có danh tự của thanh niên cường giả mình sùng bái hay không. Trong lúc đó cũng mang theo kỳ vọng thần tượng của mình giành được vinh quang cao nhất. Chỉ có như thế, bọn họ sẽ cảm thấy vui mừng, ít nhất cũng có cảm giác mình đang bơi theo dòng nước của hàng ngũ thanh niên cường giả.
Sở Mộ là thành viên bậc thang thứ ba nhưng biểu hiện cực kỳ nổi bật. Lúc trước đánh một trận với Trầm Dịch Thành đã có không ít người hâm mộ rồi, lần này khiêu chiến vinh quang lại càng hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Vì thế trong lúc Thiên Hạ bảng công bố đã có vô số người chú ý kết quả tranh tài của hắn.
"Tìm kỹ rồi cũng không thấy, có phải là phá cảnh thất lợi hay không?"
“Bảng tên bậc thang thứ hai tuy nhiều, nhưng nhìn một vòng là không bỏ sót được, trên đó quả thật không có tên của hắn.”
"Khả năng lớn nhất là ẩn giấu thực lực, đoán chừng hắn chỉ cố ý đột phá cảnh thành công."
Đồng thời cũng có người biện hộ dùm cho Sở Mộ.
Thanh âm mọi người nghị luận về chuyện Sở Mộ vang lên náo nhiệt, Diệp Khuynh Tư đứng ở trong đám người sắc mặt hơi khó coi.
Thiên Hạ bảng đã công bố rồi nhưng Sở Mộ vẫn chưa về, Diệp Khuynh Tư thậm chí không có tâm tư nhìn thứ hạng của mình, ngẩng đầu ngó chừng trên bảng nhưng ánh mắt vô thần.
"Ngươi vị trí thứ ba, nhất định cũng có phần thưởng vinh quang 200 triệu."
Diệp Hoàn Sinh tìm thấy tên của Diệp Khuynh Tư liền nói cho nàng biết.
Lúc ban đầu ở Ly thành, thực lực Diệp Khuynh Tư đã không thua kém Sở Mộ bao nhiêu. Trong quá trình hắn khiêu chiến vượt cấp tăng cường thực lực thì hai người Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh cũng y như thế, mục tiêu của bọn họ đều là vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai.
Thậm chí Diệp Khuynh Tư giành lấy hạng ba cũng là ẩn tàng một phần thực lực.
Diệp Hoàn Sinh quay đầu thấy Diệp Khuynh Tư không nói một lời thì lên tiếng trấn an:
"Tên kia không có chuyện gì đâu! Hắn là Tù đảo vương giả Tây Giới, năng lực dã luyện cực mạnh. Đế Thánh thánh vực nguy hiểm đúng là nguy hiểm, nhưng hắn hành động cẩn thận vẫn miễn cưỡng bò ra mà."
Thật ra Diệp Khuynh Tư cũng tin tưởng Sở Mộ có thể trở về, bởi vì nàng biết rõ thực lực chân chính của Sở Mộ. Nhất là hóa thân Bán Ma lại càng kinh khủng, ít nhất ở thời khắc nguy cơ vẫn có thể thông qua Bán Ma chạy trốn bảo mạng.
Nhưng đến bây giờ còn không có nhận được tin tức Sở Mộ, vì thế trong lòng Diệp Khuynh Tư cảm thấy hơi bất an. Trong khoảng thời gian này tâm tình nàng bỗng nhiên dao động mãnh liệt, tựa hồ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lỡ may hoặc xui xẻo, cảm xúc càng ngày càng lớn đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
"Ý, kỳ quái, Hồn Điện có người thứ hai tên là Sở Thần hả?"
Lúc này chợt có thanh âm kinh ngạc vang lên.
"Hẳn là chỉ có một người thôi, tại sao hỏi như vậy?"
"Các ngươi nhìn bảng săn thú cảnh của bậc thang thứ nhất."
Trong Thiên Hạ thành có vô số người đang chú ý thứ hạng của ba bậc thang, những người vốn tập trung vào bậc thang thứ nhất bỗng nhiên phát hiện cái tên Hồn Điện Sở Thần được khắc vào bảng vinh quang săn thú cảnh, thế là thanh âm nghi vấn và bàn luận lại vang lên cực kỳ náo nhiệt.
"Chuyện này... đúng là Hồn Điện Sở Thần nha! Tại sao tên của hắn chạy đến bậc thang thứ nhất nằm rồi? Hơn nữa còn xếp hạng 39."
"Ban tổ chức đánh dấu nhầm rồi?"
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy."
"Nhất định là nhầm lẫn rồi, đây còn phải hỏi sao?"
Thanh âm nghi ngờ tính chính xác của ban tổ chức xuất hiện như sóng thủy triều cuồn cuộn.
Lúc ban đầu mọi người nhìn thấy cái tên này sẽ có cảm giác đầu tiên chính là nghi ngờ, thay vì muốn bọn họ tin tưởng một thành viên bậc thang thứ ba giành được vinh quang tại bậc thang thứ nhất, không bằng nói rằng đám lão gia hỏa kia già khọm của mấy thế lực lớn kia ghi chép sai lầm còn dễ tin tưởng hơn.
Làn sóng phản đối ập đến khiến cho các thành viên giám sát cũng phải run sợ trong lòng, vội vàng kiểm tra đối chiếu kết quả. Bảng danh sách này là do ban tổ chức giao cho một nhóm nhân viên đặc biệt chịu trách nhiệm thống kê và xếp hạng, nếu như sai lầm nhất định bọn họ sẽ phiền toái rất lớn.
Chỉ có điều trải qua một phen kiểm tra đối chiếu cực kỳ cẩn thận, mấy nhân viên giám sát hoàn toàn xác định bảng danh sách này hoàn toàn chính xác.
"Bảng công bố không có sai lầm chỗ nào hết, Hồn Điện Sở Thần tại cảnh thứ nhất đấu thú đạt được vinh quang cao nhất bậc thang thứ hai, cảnh thứ hai săn thú đạt được vinh quang bậc thang thứ nhất, tổng cộng phân chia xếp hạng là 39. Không rõ chân tướng thì không nên tùy ý bịa đặt, nếu có lần sau ban tổ chức sẽ tiến hành trừng phạt những người gây nhiễu loạn nhân tâm."
Mấy nhân viên kia vô cùng nghiêm túc tuyên bố kết quả Thiên Hạ bảng một lần nữa.
Cái kết quả này vừa mới truyền ra lập tức làm cho đám đông chợt im lặng kỳ lạ, ngay cả không khí cũng muốn đông đặc lại, cảm giác đè nén đến khó thở.
Nhưng mà chốc lát sau cả quảng trường đột ngột sôi trào.
Hồn Điện Sở Thần là thành viên bậc thang thứ ba đúng là giành lấy vinh quang bậc thang thứ nhất.
"Hắn... hắn không phải là thành viên bậc thang thứ ba hay sao?"
"Cái này không thể nào a…aaa! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, thực lực của hắn cường thịnh cỡ nào cũng không thể giành được vinh quang bậc thang thứ nhất nha! Chính là bậc thang thứ nhất đó ..."
Thanh âm kinh ngạc và hoảng sợ sóng sau cao hơn sóng trước rung động khắp quảng trường Thiên Hạ, từ vị trí trung tâm Thiên Hạ bảng thổi quét bốn phương tám hướng, hơn nữa còn đang lan tràn ra khắp Thiên Hạ thành với tốc độ chóng mặt.
"Khuynh Tư, Khuynh Tư, thật sự là hắn !"
Diệp Hoàn Sinh đưa tay gạt đám người ra, vui mừng nói với Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư ban đầu cũng cho rằng mình nghe lầm, nhưng sau khi Diệp Hoàn Sinh chạy đi chứng thật thì bản thân nàng mới giảm bớt nghi ngờ. Nhưng trên thực tế nàng cũng không dám tin tưởng điều này, cố ý tự mình chạy lại gần bảng công bố săn thú cảnh của bậc thang thứ nhất tìm kiếm.
Quả nhiên là cái tên Hồn Điện Sở Thần được khắc sâu vào bảng vinh quang Thiên Hạ ở phía trên cao. Vào lúc này vị trí của hắn đang thu hút vô số ánh mắt của đám đông hiếu ký.
Cái tên Hồn Điện Sở Thần vốn không sai biệt bao nhiêu với những tên khác ở chung quanh, thậm chí còn có rất nhiều cái tên xếp hạng trên Sở Mộ.
Nhưng hắn là một thành viên bậc thang thứ ba, có thể lọt vào bảng danh sách này quả thực là mang tính rung động còn mạnh hơn cả vinh quang cao nhất tại bậc thang thứ hai.
"Khuynh Tư, hắn nhất định là đã trở về, chúng ta mau trở lại Hồn Điện xem một chút !"
Diệp Hoàn Sinh vội vàng nói với Diệp Khuynh Tư.
Khuôn mặt u buồn của Diệp Khuynh Tư rốt cuộc hiện ra nụ cười, lập tức lao ra khỏi đám người, hai huynh muội bọn họ một đường phóng tới Hồn Điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.