Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 954: Hồn Minh khiêu khích

Ngư Thiên Không

24/01/2014

- Ân, rất khó. Tôi hôm qua ta đã thử rời đi rồi, nhưng cho dù trốn đi từ hướng nào đều có người Hồn Minh xuất hiện, cuối cùng là ta chỉ có thể trốn tới chỗ của ngươi.

Mục Thanh Y nói ra.

Sở Mộ nhíu mày, tại sao Hồn Minh có bổn sự lớn như vậy, có thể làm Mục Thanh Y không ra khỏi đô thành.

- Có lẽ có thể. Ngươi bây giờ nên dưỡng thương tôt đi, chuyện khác không cần nghĩ nhiều.

Sở Mộ an ủi nói, nói xong Sở Mộ cũng đi ra khỏi phòng.

Mục Thanh Y nhìn qua bóng lưng Sở Mộ trấn định thong dong, chậm rãi thất thần, nhưng mà thần sắc dần dần ảm đạm lại, lại một lần nữa đắm chìm trong thống khổ không thể tự kiềm chế được.

Biến cố tới thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Hồn Minh tại cung điện Nữ Vương tìm ra chứng cớ Mục thị và một ít gia tộc lạm dụng quyền lực vơ vét tài nguyên, trong đó kể cả tiến hành giết sinh vật bị phong ấn trong Phong Ấn Tháp để lấy hồn tinh.

Đồng thời dùng Phương Vũ làm chủ để làm chứng những chuyện mà Mục Thanh Y áp bách làm những chuyện không muốn người ta biết, đều là vì thỏa mãn tư dục của Mục Thanh Y.

Tất cả những tội danh lừa bịp này được truyền bá thật nhanh, lúc đầu có rất nhiều người không tin chuyện này, dần dần chuyện này truyền đi càng rộng, khắp đường lớn ngõ nhỏ của Vạn Tượng Cảnh đều nghị luận nữ nhân sắp tiếp nhận chức nữ vương này.

- Ai, ta còn cho rằng nàng giống Đế Cơ điện hạ, là nữ vương tốt thương yêu con dân của mình, nhưng không ngờ nàng làm ra nhiều chuyện đáng xấu hổ như thế.

Lão nhân gia thở dài.

- Trước kia ta còn sùng bái nàng ta như thế, có thể nhìn thấy nàng thì ta sống ít đi mười năm cũng được, ai biết nàng tâm địa ác độc như vậy ah.

Cảm xúc của người dân vô cùng dễ lôi kéo, nhất là những người sớm bị Đế Cơ thu nạp nhân tâm.

- Khó trách thực lực của nàng tăng lên nhanh như vậy, còn cái gì thiên tài ngàn năm khó gặp, thì ra những chuyện này toàn là dùng đồ bẩn tăng lên, nếu cho ta thì ta cũng lên được cấp bậc đó.

Một ít hồn sủng sư mù quáng tức giận bất bình!

Người sùng bá Mục Thanh Y kỳ thật cũng không ít, nhưng mà dưới bằng chứng như núi của Hồn Minh thì bọn họ căn bản không cách nào nói chuyện cho người ta tin tưởng, hơn nữa lần này ra mặt vạch trần bộ mặt thật của Mục Thanh Y chính là Đế Cơ tiên tử, thật sự không ai có thể tin là tiên tử thiện lương này đi hãm hại Mục Thanh Y.

Trong lúc nhất thời dư luận xôn xao, các loại nghe đồn về Mục Thanh Y trong thời gian ngắn dâng trào, làm cho nàng thân bại danh liệt.

Chắc hẳn trừ những gia tộc ủng hộ Mục thị thâm canh cố đế, chỉ sợ tương lai nàng đi đâu cũng sẽ bị truy lùng và bắt vào Phong Ấn Tháp.

...

- Thế đơn lực bạc, sau đó lại bảo trì trung lập sẽ là hạ trạng này sao?

Mục Thanh Y vẻ mặt đắng chát thì thào tự nói.

Mục Thanh Y không muốn Sở Mộ cho người ngoài biết nơi ẩn thân của mình, chính là vì nàng bảo trì trung lập.

Nàng có thể khẳng định Tam đại cung điện chưa chắc nguyện ý trợ giúp mình, bởi vì bất kể nói thế nào thì Tam đại cung điện vẫn xếp nàng vào hàng ngũ của Hồn Minh, từ lần đề phòng ở Tuyết thành là nhìn ra được.

Cho nên dùng thị giác của Tam đại cung điện mà nhìn thì lần biến cố này chẳng qua là Hồn Minh nội đấu, bọn họ tuyệt đối không xen vào chuyện của người khác. Thậm chí còn khả năng vì đạt được lợi ích của Vạn Tượng Cảnh mà bỏ đá xuống giếng.

Mục Thanh Y lựa chọn tin tưởng Sở Mộ, nhưng nàng không dám tin tưởng người Tam đại cung điện.

Về phần vì sao phải tin tưởng Sở Mộ, Mục Thanh Y cũng chỉ dám đánh cược một lần, đáng được ăn mừng là nam tử này không có bán đứng nàng.

...

- Đừng buồn bực trong phòng, đi ra sân một chút đi, hô hấp chút ít không khí mới mẻ.

Sở Mộ đẩy cửa phòng ra. Thấy Mục Thanh Y vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, nhìn nàng có chút hậm hực.

Mục Thanh Y do dự một hồi, nhưng không có đứng lên.

Sở Mộ đi đến trước mặt nàng, đem cái mạng che mặt đưa lên mặt nàng, mở miệng nói:

- Vậy mang mạng che mặt đi, như vậy sẽ có cảm giác thần bí.

Mục Thanh Y lại đứng lên, vẻ mặt quật cường nói ra:

- Ta không mang.

- Được rồi, vậy thì đi ra ngoài một chút. Trong rừng có một ít linh thảo, linh khí nồng đậm, đối với khôi phục của ngươi có trợ giúp đấy. Đợi thê tử của ta hoàn thành bế quan, ta bảo nàng trợ giúp ngươi trị liệu linh hồn.

Sở Mộ nói ra.

Mục Thanh Y bước chân vừa đi ra thì sững sờ, dò hỏi:

- Thê tử ngươi?

- Ân, nàng là một vị Linh Sư.

Sở Mộ gật gật đầu.

- Linh Sư có thể trị hết linh hồn?

Mục Thanh Y tiếp tục hỏi.

Theo Mục Thanh Y biết trên thế giới này tất cả Linh Sư đều khó có khả năng tiến hành trị liệu linh hồn.



- Có thể, nàng hơi đặc thù.

Sở Mộ cũng không có nhiều lời, dẫn theo Mục Thanh Y tới cánh rừng gieo trồng linh thảo.

Gió mát thổi tới lướt qua đôi má nhu hòa, xen lẫn hương vị hương thảo. Mục Thanh Y vô ý thức ngửi một hơi, lại cảm giác hương vị này tràn ngập tâm thần, đem lo lắng trong nội tâm xua tan, trong lúc nhất thời tâm tình cũng khoan khoái dễ chịu rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này nàng đắm chìm vào trong thống khổ và bi thương, hơn nữa lời đồn truyền ra làm cho nàng nhiều áp lực, không biết tại sao khi ngửi được không khí nơi này thì nàng cảm giác được nội tâm sáng rõ hơn nhiều.

- Có lẽ chuyện này cũng giúp ta đấy, có thể không có bất kỳ lo lắng nào truy cầu hồn sủng chi đạo của mình.

Mục Thanh Y thì thào tự nói ra.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có chút hưởng thụ không khí nơi này.

Sở Mộ đứng ở bên cạnh, thấy Mục Thanh Y có lẽ đã điều chỉnh tâm thần, lặng lẽ buông lỏng một hơi.

Bằng không thì cho dù nàng mang theo tâm tình như vậy tiến vào Yêu Cảnh, quả thực không khác gì đưa mạng cả.

- Ô ô ~~~~~~~

Tiểu Mạc Tà ghé vào vai của Sở Mộ, mở cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ngáp một cái.

Tiểu Mạc Tà hận không thể hiện tại đi vào Yêu cảnh, sau đó đại chiến đầm đìa với sinh vật trong đó ba trăm hiệp, bằng không thì suốt ngày ở trong Hồn Điện này quá mức nhàm chán.

Vốn Mục Thanh Y xuất hiện thì tiểu Mạc Tà ngứa tay muốn luận bàn với hồn sủng Mục Thanh Y, chỉ tiếc Mục Thanh Y hiện tại căn bản không có tâm tình này, tiểu Mạc Tà chỉ có thể tiếp tục nhàm chán ghé vào vai của Sở Mộ ngủ, chín cái đuôi nhỏ thỉnh thoảng loạng choạng, ngẫu nhiên cố ý quét qua mặt Sở Mộ, nói cho Sở Mộ biết mình rất nhàm chán!

Tiểu Mạc Tà chính là sát thủ nữ tính, sau một phen làm nũng Mục Thanh Y cũng phải cười cười, muốn thò tay đi vuốt ve nó.

- Cho người khác sờ đi, giúp nàng vui vẻ.

Sở Mộ dùng tinh thần chi âm nói cho tiểu Mạc Tà, không cho phép né tránh.

Tiểu Mạc Tà phát ra tiếng kêu ô ô, tỏ vẻ kháng nghị.

Thật tình không biết bao nhiêu người đều mơ tưởng có được đãi ngộ này, tiểu gia hỏa này lại hoàn toàn không cấp cho đại mỹ nữ nào mặt mũi này cả.

- Nó vẫn đi theo ngươi sao?

Mục Thanh Y nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu bạc của tiểu Mạc Tà, nhẹ giọng hỏi.

- Ân, vẫn vậy.

Sở Mộ gật gật đầu.

Mục Thanh Y nhìn qua Sở Mộ, phát hiện Sở Mộ nói rất khẳng định. Hơn nữa dùng lời lẽ đơn giản nhất, chuyện này làm cho Mục Thanh Y cảm giác được nam tử này đối đãi với hồn sủng này như tính mạng của mình, thậm chí so với tánh mạng của mình còn đáng giá hơn.

Trong lúc lơ đãng Mục Thanh Y lại ảm đạm tâm thần, nói khẽ:

- Hoàng của ta cũng thế, tuy ta sau này mới ký hồn ước với Hồn Hoàng của mình, nhưng mà ta vẫn chiếu cố nó.

- Chẳng lẽ Quan Hoàng Vương...

Sở Mộ sững sờ.

Nếu như Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y cũng vẫn lạc. Đối với nàng mà nói chính là đả kích trí mạng!

Mục Thanh Y lắc đầu:

- Mỗi một hoàng tộc đều có kỹ năng chạy trốn của mình, thời điểm tính mang của hoàng sắp hết sẽ hóa thành một đám hỏa diễm tàng vào trong không gian hồn sủng của mình. Nếu như trong một năm có thể được niết bàn chi hỏa là có thể phục sống lại.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Thanh Y nói những lời này cũng làm cho Sở Mộ nhớ lại sách hoàng tộc mới đọc không lâu, phía trên xác thực viết mỗi hoàng tộc đều có được kỹ năng bảo vệ tính mạng của mình.

- Dường như có người đến.

Mục Thanh Y thấp giọng nói một câu.

- Vậy ngươi về trong phòng của ta trước đi, ta vừa rồi nghe được bên ngoài ầm ĩ.

Sở Mộ nói xong thì dẫn Mục Thanh Y trở lại gian phòng.

...

Sau một lát một nam tử từ bên ngoài đi nhanh vào đình viện của Sở Mộ.

- Quá phận, chẳng phải là cố ý nhắm vào Hồn Điện chúng ta sao. Bọn này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám hung hăng càn quấy phải đánh bọn chúng.

Sở Mộ nhìn qua Đằng Lãng xa xa đi tới, đương nhiên âm thanh lải nhãi này cũng vang lên.

- Sở lão đệ, Sở lão đệ, biết chuyện nữ chiến thần Mục Thanh Y của ngươi chưa?

Đằng Lãng thấy Sở Mộ đang ngồi trong đình viện thì bước nhanh đi tới.

- Phiền toái xóa chữ "Ngươi" đi!

Sở Mộ vẻ mặt đen lại.



Những lời này Mục Thanh Y đoán chừng nghe được.

- Ai, chuyện sớm muộn.

Đằng Lãng rất không cảm thấy được thêm một câu.

- Ta nghe nói, chuyện bên ngoài có gì?

Sở Mộ cảm thấy không nên dây dưa vấn đề này. Mục Thanh Y nghe được thì không tốt lắm, hay là nói lãng sang chuyện khác.

- Ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, đám chó chết Hồn Minh kia bảo chúng ta chứa chấp tội nhân, bọn chúng nói lúc trước nàng chạy qua nơi này, nhưng cuối cùng Mục Thanh Y lại không có bóng dáng trong Hồn Điện. Thật sự trong cánh rừng chim nào cũng có, loại khiêu khích này là lý do khai chiến với Hồn Điện mà. Theo ta thấy cho dù chúng ta giấu thì thế nào, nữ nhân xinh đẹp lợi hại như thế Hồn Minh chúng không quan tâm thì chúng ta cần.

Đằng Lãng nói lời son sắt.

Sở Mộ cười khổ, Đằng Lãng này nói ra những câu thế này chắc chăn nội tâm bi phẫn lắm, chỉ sợ Mục Thanh Y không thây được tư thế của hắn rồi.

- Bọn chúng tìm tới cửa, có người nào?

Sở Mộ dò hỏi.

- Hùng Mạt Mạch Lăng mang theo một đám cẩu tạp chủng. Nói cái gì hoặc là cho bọn chúng điều tra, hoặc là giao người ra đây, nếu không cũng không trách bọn chúng khai chiến trong thành Vạn Tượng. Ta nói Sở lão đệ, loại chuyện này ngươi chịu được sao, đám Hồn Minh này tổn thương nữ nhân của ngươi, lại chạy đến địa bàn của chúng ta nháo sự...

Đằng Lãng không che đậy miệng.

- Chúng ta nên dùng tinh thần trao đổi đi.

Sắc mặt Sở Mộ đen lại không thể đen hơn.

- Bọn chúng tổn thương ai thế nào?

Bỗng nhiên âm thanh dễ nghe vang lên.

Sở Mộ quay đầu lại, phát hiện Diệp Khuynh Tư xinh đẹp mê người đứng ở nơi đó, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Đằng Lãng đang phóng nước.

Sở Mộ tự nhiên cảm giác Diệp Khuynh Tư đi tới, nhưng mà Đằng Lãng tên này hô lớn như vậy chắc nàng nghe rồi.

- Ách, không có gì, ta chỉ nói là có người dám tổn thương đệ muội... Hừ hừ!

Đằng Lãng phản ứng siêu nhanh, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói ra, một chút cũng không có ý đổi giọng.

Mắt Diệp Khuynh Tư làm sao không nhìn thấu tâm tư hai nam nhân này, âm thầm phỏng đoán có phải là mình nghỉ ngơi quá lâu nên nghe lầm hay không, cho nên cũng không để y tới bọn họ, nàng noi:

- Ta đi nghỉ ngơi đây, các ngươi đi trò chuyện đi.

Sở Mộ đang muốn gọi Diệp Khuynh Tư lại, nhưng ngẫm lại đoán chừng Mục Thanh Y đã giấu kỹ, Diệp Khuynh Tư tạm thời không phát hiện được, liền không có cố ý lưu nàng lại.

Nhưng chuyện lại vượt qua đoán trước cửa Sở Mộ!

Thời điểm cửa còn chưa phóng lại bỗng nhiên một đoàn ám sắc hỏa diễm nhanh chóng dấy lên, khí tức Ám Hỏa Thiên Ma Đế Hoàng đỉnh phong dâng lên.

Cùng lúc đó một cổ hàn băng lạnh thấu xương cũng hiện ra, cùng va chạm năng lượng vơi Ám Hỏa Thiên Ma, băng và hỏa lập tức tiêu tán, hóa thành một cổ năng lượng mạnh khuêch tán ra chung quanh.

Sở Mộ ở lại trong cung điện có cấu tạo vô cùng kiên cố, cho dù là sinh vật cấp Đế Hoàng cũng chưa chắc làm rung chuyển mảy may.

Nhưng mà ám hỏa cùng hàn băng này va chạm nhau lại đạt tới cấp Đế Hoàng đỉnh phong, trong khoảng khắc năng lượng tuôn ra thì gian phòng rộng rãi xa hoa của Sở Mộ đã biến thành phế tích, Sở Mộ nhìn thấy rung động không ít.

- Người nào lớn mật như thế, cũng dám trộm...

Đằng Lãng giận tím mặt, thời điểm đang muốn triệu hoán hồn sủng ra đối phó sát thủ trong phòng Sở Mộ thì ngạc nhiên khi nhìn thấy hai nữ tử đang đứng trên phế tích kia, một người trong đó mang theo Ám Hỏa Thiên Ma Diệp Khuynh Tư, một người khác làm con mắt Đằng Lãng mở to!

Đằng Lãng ngơ ngác nhìn qua Bạch Hổ bên cạnh Mục Thanh Y, sau đó lại cứng ngắc xoay người nhìn qua Sở Mộ, trong nội tâm tràn đầy vẻ kinh ngạc...

Sở Phương Trần này thật sự giấu Mục Thanh Y đang bị Hồn Minh truy nã trong gian phòng của mình, lá gan cũng quá lớn rồi.

- Ách... Ta... Ta cái gì cũng không thấy...

Hồi lâu Đằng Lãng mới kịp phản ứng, vội vàng làm vẻ mặt mơ hồ nhìn Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ vốn tưởng rằng Mục Thanh Y có thể giấu kỹ, nhưng mà Sở Mộ lại đánh giá thấp năng lực cảnh giác của Diệp Khuynh Tư rồi, may mà người nơi đây tin tưởng được, giải thích một phen cũng không có gì.

Diệp Khuynh Tư tư duy rất nhạy cảm, cũng rất thông minh, nàng thấy Sở Mộ cũng không có ý động thủ liền đại khái đoán được nữ nhân trong phòng của mình cũng không phải thích khách.

Lập tức, nàng cũng chầm chậm đi đến bên cạnh Sở Mộ, liếc mắt nhìn qua Sở Mộ, một bộ dáng ngươi không giải thích rõ ràng thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

- Nàng là thiên cơ Mục Thanh Y, gần đây xảy ra một ít chuyện nên ở trong phòng của chúng ta.

Sở Mộ trước tiên đem thân phận đối phương nói rõ ràng.

- Ah?

Diệp Khuynh Tư có chút ngoài ý muốn, lúc này mới đánh giá Mục Thanh Y cẩn thận.

Mục Thanh Y bất kể nói thế nào cũng là đại biểu cho nữ hồn sủng sư mạnh nhất nhân loại, rất nhiều nữ tính đều lập chí được như nàng, hơn nữa Diệp Khuynh Tư chính là nhân vật cấp bậc chúa tể đầu tiên nàng nhìn thấy cho nên đánh giá cẩn thận hơn.

Nhưng mà Diệp Khuynh Tư thân là Linh Sư, rất nhanh đoán được nữ nhân mạnh nhất của nhân loai này đang bị thương, linh hồn đã bị thương nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook