Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 10: La Vực Yểm thiếu - Dương Lạc Sâm

Ngư Thiên Không

14/04/2013



Nằm ở trong bồn tắm cảm thụ hơi nóng thấm dần qua lớp da đúng là vô cùng thoải mái, nhất là chung quanh còn có mùi hương hoa ngào ngạt nữa.

Đại khái đã có bốn năm không hưởng thụ cảm giác được người khác hầu hạ rồi. Đủ các loại sinh tồn, phong bế, hung hiểm, tàn sát liên tục ập đến làm cho thần kinh vô cùng căng thẳng. Bây giờ mới có thể tạm thời trút được gánh nặng, xem như thư giãn một bữa vậy.

Trong thời gian bốn năm này, ngoại trừ sinh tồn lại là sinh tồn, ngoại trừ chiến đấu vẫn là chiến đấu, cuộc sống như thế rốt cuộc kết thúc vào ngày hôm nay. Hơn nữa còn sắp sửa trở về thăm nhà, tâm tình này đúng là rất khó diễn tả bằng ngôn từ.

Nếu như có thể, Sở Mộ thật sự muốn lập tức đi Cương La thành, sau đó đứng ở trước mặt cha mình, nói cho hắn biết mình còn sống.

Suy nghĩ không ngừng tung bay, phấn hoa lượn lờ trên mặt nước. Sở Mộ suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt mỏi mệt nhìn lên trần nhà trang trí rất đẹp, bộ dạng lãng tử tang thương không cần dùng lời nói vẫn khiến cho hai tỳ nữ nổi lên cảm giác chua xót trong lòng.

"Đinh Vũ tỷ tỷ, hắn đang làm gì thế?" Tỳ nữ Thanh Hà nhỏ giọng hỏi.

Đinh Vũ lắc đầu, len lén nhìn tới Sở Mộ. Chẳng biết tại sao Đinh Vũ cảm thấy nam tử này hoàn toàn trái ngược với lúc nãy. Sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ tràn đầy dã tính kia ra, hắn chỉ còn lại chán nản và tịch mịch, khí chất thần bí làm cho Đinh Vũ sinh ra cảm giác hiếu kỳ, trong mắt nam tử này chắc chắn ẩn giấu rất nhiều chuyện xưa.

"Lúc nãy ta nghe người khác nói, Yểm Ma cung vừa xuất hiện một kỳ tài có một không hai, người này mười tám tuổi đã trở thành Tù đảo vương giả, phá vỡ kỷ lục của Hạ Nghiễm Hàn Hạ đại nhân. Chỉ mới nửa ngày mà hầu như tất cả mọi người đều biết tin tức này rồi." Thanh Hà thấy Sở Mộ đang trầm tư suy nghĩ, nhỏ giọng nói chuyện với Đinh Vũ.

"Là chỉ hắn?" Đinh Vũ hơi kinh ngạc hỏi lại, cố ý nhìn thoáng qua khuôn mặt Sở Mộ.

Trên thực tế, trải qua một lần tắm rửa kỹ lưỡng thì bề ngoài Sở Mộ đã biến hóa rất lớn, dần dần bộc lộ ra khí chất tuấn tú bức người. Nếu như cắt tỉa râu tóc lại gọn gàng thì hắn chính là hình tượng thanh niên anh tuấn bất phàm đúng tiêu chuẩn.

"Hình như là thế, đám tỷ muội của chúng ta hẳn là đang hối hận lắm đó. Nếu như hắn có thể lợi hại giống như Hạ Nghiễm Hàn đại nhân. Vậy thì thêm vài năm nữa nói không chừng chúng ta cũng có chức vị như Phong Hương tỷ. À à, Tù đảo vương giả là có ý gì?" Thanh Hà nói.

Đinh Vũ hết chỗ nói rồi, lúc nãy thấy tiểu nha đầu này hưng phấn như thế, bộ dạng y như chuẩn bị nhào tới đòi lập gia đình với người ta vậy, còn tưởng rằng nàng biết ý nghĩa của Tù đảo vương giả chứ?



Đinh Vũ đến từ Hằng Hải, Tù đảo cũng thuộc phạm vi Hằng Hải nên hiểu rõ thông tin về Tù đảo, lập tức giải thích: "Tù đảo là một hòn đảo tử vong, mỗi ba năm sẽ nhốt lên đó ba nghìn tù nhân, chỉ có một người sống sót được phép rời khỏi."

"A? Khủng bố như vậy." Thanh Hà kinh ngạc mở to cái miệng xinh xắn, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tới Sở Mộ, lẳng lặng chỉ ngón tay vào Sở Mộ hạ giọng nói: “Vậy hắn..."

"Ừ, rất có thể là người sống sót mới trở về từ Tù đảo." Đinh Vũ gật đầu.

Thật ra nội tâm Đinh Vũ cũng đang rung động không dứt, nếu người thanh niên này đúng là vị Tù đảo vương giả kia, vậy thì lần này nàng xem như trao thân gửi phận đúng người rồi. Hắn đã có thể phá vỡ thành tích của Hạ Nghiễm Hàn, địa vị trong Yểm Ma cung chắc chắn không thể đo lường nổi.

"Nơi này cách La Vực bao xa?" Bỗng nhiên Sở Mộ mở miệng hỏi.

"A?" Hai nàng đồng thời giật nảy mình, không nghĩ tới Sở Mộ lại bỗng nhiên nói chuyện như thế.

"Mướn... mướn Phi Mã đại khái mất chừng hai tháng." Thanh Hà kịp thời phản ứng, vội vã trả lời Sở Mộ.

"À, ngài có danh hiệu cấp bảy hẳn là có thể trực tiếp sử dụng Tật Phong Ma Câu của Yểm Ma cung, một tháng là có thể chạy tới rồi." Đinh Vũ bổ sung.

"Tật Phong Ma Câu?" Sở Mộ cũng cảm thấy có chút ngoài dự liệu.

Tật Phong Ma Câu là Hồn sủng cấp thống lĩnh, mặc dù lực chiến đấu không mạnh nhưng sức chịu đựng tương đối kinh người, là ngựa cưỡi viễn chinh thượng thừa nhất. Sở Mộ không ngờ rằng danh hiệu cấp bảy của Yểm Ma cung thậm chí có quyền lực lớn như vậy, trực tiếp sử dụng Tật Phong Ma Câu đi đường? Cũng hơi … hoành tráng đi?

Sở Mộ không có ý định lưu lại trong Yểm Ma cung quá lâu, sau khi xử lý vài thứ trên người trực tiếp lên đường đi Cương La thành.

Trong Yểm Ma cung.

"Mười tám tuổi Tù đảo vương giả? Trong tay Hạ Nghiễm Hàn cũng có nhân tài nha!" Trong đại sảnh, một người nam tử mặc trường bào tôn quý khẽ vuốt chòm râu, nhàn nhạt nói.



Ở trước mặt nam tử tôn qúy này là Tô Vũ nửa quỳ dưới đất.

"Phụ thân, người này cuồng vọng chí cực, thậm chí còn dám nhục nhã hài nhi trước mặt mọi người. Ngài nhất định không thể tha thứ hắn." Tô Vũ bày ra bộ dạng ủy khuất nói.

Lam Yểm Ma cung chủ bỗng dưng thay đổi sắc mặt, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, gằn giọng nói: "Nói xằng nói bậy cái gì là Yểm Ma cung đệ nhất cuồng, đã thua còn đến trước mặt ta khóc lóc kể lể, làm cho ta mất hết mặt mũi rồi. Hừ, lúc trước ta đã nói với ngươi, thanh niên cao thủ trong Yểm Ma cung nhiều như mây, cường giả chân chính hoặc là dốc lòng tu luyện, hoặc là lịch lãm ở dã ngoại, phế vật như ngươi vẫn luôn sống ở trong Yểm Ma cung thì ra cái dạng gì hả? Cái gì mà Yểm Ma cung đệ nhất cuồng, tất cả đều là những kẻ tầm thường nịnh nọt mà thôi, những Yểm thiếu chân chính tùy tiện quay trở lại một người cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất."

"Phụ thân, ta đã rất nỗ lực." Tô Vũ bị chửi té tát mặt mày đỏ bừng, hồi lâu sau mới nghẹn ngào giải thích một câu.

"Cố gắng? Ngươi cũng dám nói cố gắng, những thứ khác không nói, chỉ riêng Tù đảo vương giả Sở Mộ kia kìa, thời điểm mười lăm tuổi đã tiến vào Tù đảo liên tục tàn sát, sinh tồn trong thời gian ba năm, người ta bò ra từ một đống thi thể đó.”

“Hừ hừ !”

"Ngươi nhìn nhìn nhìn lại một cái mặt mình đi, thời điểm mười lăm tuổi ngươi đang làm gì hả? Khóc lóc kêu gào đòi cho ta ban thưởng Lam Yểm Ma cho ngươi, bây giờ thì tốt rồi, năm đoạn ba giai Lam Yểm Ma thậm chí đối mặt Băng Không Tinh Linh cũng đánh không lại. Ngươi nói một chút coi, ngươi có tư cách gì chống lại người khác?" Lam Yểm Ma cung chủ mắng chửi thao thao bất tuyệt, tuyệt đối không hạ khẩu lưu tình. Nếu bên dưới không phải là nhi tử của hắn, khẳng định đã sớm một tát đập chết rồi.

"Nhưng mà... ta... ta chỉ chưa kịp thích ứng chiến đấu kiểu này mà thôi, để cho ta thích ứng thì..." Tô Vũ vẫn cố gắng giải thích.

"Tốt lắm, tốt lắm, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta đây là rõ ràng nhất. Nhớ kỹ sau này cố gắng mọc ra thêm vài cái đầu, đừng có ra đường vỗ ngực xưng đệ nhất cuồng gì gì đó, hừ..." Lam Yểm Ma cung chủ tiếp tục quát mắng.

"Nhưng mà… phụ thân, chuyện này cứ như vậy quên đi hả? Hắn thiếu chút nữa giết ta." Tô Vũ cắn răng nói, Sở Mộ bày ra tư thái cuồng ngạo làm cho Tô Vũ nhớ mãi không quên, tuy hận nhưng chẳng làm gì được.

Lam Yểm Ma cung chủ thật ra cũng thương yêu hắn không dứt, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: "Ta sẽ bắt nạt dùm cho ngươi, thế nhưng… danh tiếng tiểu tử này hẳn là đã truyền đi rộng khắp rồi. Đám người trong Nội Ma Cung cũng bắt đầu chú ý, ban ngày ban mặt đụng hắn khẳng định là không được. Nghe nói hắn bị Hạ Nghiễm Hàn phái đến La Vực, La Vực Yểm thiếu là thủ hạ của ta. Ta sẽ bảo hắn lưu ý chuyện này."

"La Vực Yểm thiếu. Phụ thân, chẳng lẽ ngài nói..." Cặp mắt Tô Vũ lập tức lóe lên tia sáng quỷ dị.

"Ừ, là hắn, Dương Lạc Sâm." Vừa nhắc tới Dương Lạc Sâm, Lam Yểm Ma cung chủ cao cao tại thượng cũng lộ ra mấy phần thưởng thức, hiển nhiên là cực kỳ thích thú với Yểm thiếu Dương Lạc Sâm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook