Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1330: Một nửa màu bạc, một nửa màu đen.

Ngư Thiên Không

15/04/2014

Hô! ! ! Hô! ! ! ! ! ! !

Khí lưu xuyên qua bên cạnh Hà Thương, sắc mặt Hà Thương tái nhợt, toàn thân là máu.

Có thể kiên trì lâu như vậy thật sự không dễ dàng.

- Hắc ám lĩnh vực!

Hà Thương cắn răng, ra lệnh cho Ám Hoàng.

Thân thể suy yếu của Ám Hoàng biến hóa, bỗng nhiên hóa thành một đạo khí lưu bao quanh Thế Chủ Thụ!

Khác với Dạ, hắc ám lĩnh vực này sẽ tụ tập nguyên tố hắc ám lại một chỗ, sau đó biến nơi này thành khu vực địch nhân nhìn không thấy năm ngón tay.

Mà khi tất cả nguyên tố hắc ám đạt tới một cực hạn trong không gian, năng lượng hắc ám sẽ sinh ra nổ tung mạnh mẽ.

Kỹ năng nổ tung này không có phân địch ta, hoàn toàn là kỹ năng tự sát của Ám Hoàng.

Hà Thương chiến đấu đã đạt tới cực hạn, hắn biết rõ bên người của Trữ Mạn Nhi hiện giờ đang có mộng thú ẩn nấp, đang lặng lẽ bảo vệ nàng.

Hà Thương hiện tại muốn làm chính là che dấu tầm mắt của đám người này, dùng kỹ năng hắc ám bạo liệt mạnh nhất tranh thủ thời gian chạy trốn cuối cùng cho Trữ Mạn Nhi, hắn tin tưởng mộng thú có thể mang nàng ra khỏi đây.

Thiên địa tối đen, bảy sinh vật cấp Bất Hủ đã không thấy rõ vị trí của Hà Thương.

Hơn nữa tất cả bọn họ không dám mù quáng phóng thích kỹ năng, bởi vì ai cũng không cam đaon Hà Thương có điên đảo không gian hay không, phóng thích kỹ năng lung tung chỉ làm hại người mình.

- Xích ~~~~~~~~

Dạ lĩnh hội ý của Hà Thương, thời điểm hắc ám hàng lâm thì bóng mờ hiện ra, rất nhanh nhảy đến trước mặt của Trữ Mạn Nhi.

Dạ nhìn qua Trữ Mạn Nhi kêu một tiếng, ý bảo Trữ Mạn Nhi nhảy lên người của nó.

Trữ Mạn Nhi sững sờ, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Dạ bao giờ, nhưng mà từ miêu tả của Sở Mộ thì nàng biết đây là hồn sủng lang thang của hắn.

Từ cảm ứng linh hồn thì Trữ Mạn Nhi biết rõ đây là hồn sủng của Sở Mộ.

- Ta không đi.

Trữ Mạn Nhi nhìn Dạ lắc đầu.

- Phốc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bỗng nhiên một trường mâu lợi hại đâm xuyên qua bóng tối.

Một dòng máu tươi bắn ra, nóng hổi phun dưới chân của Trữ Mạn Nhi!

Trữ Mạn Nhi xoay người, đạo quang mang trong bóng tối kia xuyên qua người của Hà Thương.

Thân thể của Hà Thương bị quang mâu bắn trúng bay ra ngoài, xẹt qua đỉnh đầu của Trữ Mạn Nhi sau đó đính lên thân Thế Chủ Thụ!

- Cạch! Cạch! Cạch!

Máu tươi nhỏ xuống rất bắt mắt!

Sắc mặt Hà Thương vô cùng tái nhợt, hồn sủng sư một khi bị đánh xuyên thân thể thì cách tử vong không xa.

Ám Hoàng sau khi phát hiện thân thể chủ nhân bị đánh xuyên qua, phát ra một tiếng gào thê lương, chạy về hướng của Hà Thương.

- Mạn Nhi, đừng... Đừng tùy hứng, nhanh... Nhanh rời khỏi đây.

Hà Thương bị đóng lên cây suy yếu nói ra.

Rất nhanh, máu tươi từ cổ họng tuôn ra ngoài, miệng của Hà Thương bị máu tươi chiếm cứ, căn bản không thể nói chuyện!

Trữ Mạn Nhi lúc này như bị đóng băng, ánh mắt hoảng sợ nhìn qua Hà Thương!

Hà Thương là người duy nhất trong vương cung tin tưởng giá trị con người của nàng, quang mâu đâm thủng hắn đính lên thân Thế Chủ Thụ làm trái tim nàng vỡ nát.



Trữ Mạn Nhi thống khổ muốn gào thét, nhưng mà nàng không cách nào gào thét được.

- Ha ha ha, Hứa Lô, ngươi bắn thật chuẩn nha, ngươi biết hắn ở nơi nào a.f

- Ta đã phóng thích hào quang trên người của hắn mà.

- Ám Hoàng của hắn còn chưa chết, mọi người cẩn thận một chút, kỹ năng lĩnh vực của hắn còn không bao lâu đâu!

Trong bóng tối truyền ra âm thanh cười nhạo, những âm thanh này Trữ Mạn Nhi nghe quá chói tai.

Nàng cho tới bây giờ là người thiện lương, nhưng mà sau khi bị đẩy vào tuyệt cảnh thì Trữ Mạn Nhi đã hận đám người này thấu xương.

Nàng nhìn qua Hà Thương bị đóng lên cây, hận ý và tức giận trong nội tâm Trữ Mạn Nhi đạt tới đỉnh phong chưa từng có.

Những người này đáng bị trừng phạt, những người này đáng bị trừng phạt.

Toàn thân Trữ Mạn Nhi đã bị huyết vân bao phủ, trước kia bị tàn hồn của Thế Chủ Thụ ngăn cản nhưng bây giờ tà ác cực điểm đã bộc phát.

Nàng không rõ Thế Chủ Thụ tại sao ngăn cản mình, nếu như trước đó đem những vong hồn và máu tươi kia chuyển thành lực lượng, như vậy phong ưng không cần chết, ngay cả Hà Thương che chở cho nàng cũng không chết.

- Vù vù vù vù vù! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Một khi cái ác đã nảy mầm, thế giới sẽ sinh linh đồ thán, không một ngọn cỏ.

Mái tóc của nàng hóa thành huyết hồng, da thịt tuyết trắng đầy tà văn, thân hình thướt tha lơ lưng giữa không trung, Trữ Mạn Nhi ngẩng đầu lên hấp thu tà khí và huyết khí hóa thành ma nữ tà ác, cặp mắt trông rỗng chỉ có tức giận và oán hận vô tận.

- Không... Không...

Hà Thương bị đóng trên Thế Chủ Thụ trông thấy màn này thì đồng tử mở to.

Hắn gian nan vươn tay, hy vọng ngăn cản Trữ Mạn Nhi làm chuyện này, làm như thế thì tính mạng của hắn trôi qua còn nhanh hơn

- Tất cả các ngươi phải trả giá, trên người các ngươi mang quá nhiều tội ác rồi.

Trữ Mạn Nhi nửa lơ lửng dưới tàng cây, âm thanh như băng sơn truyền ra.

- Những lời này hình như ta nghe đám người Thần Tông nói qua rồi, Trữ tiểu thư, đừng quên người có tội cũng có phần người Thần Tông đấy, đừng nói lời ngây thơ như vậy.

Vong Linh Cung Trầm Cửu Quỷ giễu cợt nói ra.

- Đợi lĩnh vực hắc ám biến mất, ngươi mà không giao hạt giống Thế Chủ Thụ ra thì đừng trách chúng ta giết sạch sinh vật trong Tịch Tĩnh Lâm này, khi đó ngươi sẽ biết cái gì là trả giá lớn.

Hải quân hải chủ Tiết Ứng Phong tàn ác nói ra!

Bảy người này căn bản không đem công kích của Trữ Mạn Nhi để vào mắt, bọn họ lúc này chờ lĩnh vực hắc ám biến mất, hạt giống Thế Chủ Thụ tới tay.

Nhưng mà bọn họ không biết sâu trong bóng tối Trữ Mạn Nhi đang từ từ lột xác, lột xác xong nàng đáng sợ thế nào không ai biết cả, nội tâm của nàng trong thời gian ngắn chồng chất phẫn nộ, oán hận, bi thương, tự trách!

Tà khí bỗng nhiên mang theo tất cả, hóa thành một cổ hắc ám như sòng thần, khuếch trương ra khắp bốn phương tám hướng.

Trữ Mạn Nhi nửa lơ lửng trên không trung, tà khí cùng oán khí đã hóa thành thực chất, biến thành một thanh tà kiếm đầy oán niệm và lệ khí.

Nàng cầm lấy tà kiếm này bay về phía địch nhân, nhưng mà bản tính Trữ Mạn Nhi thiện lương nên có chút do dự.

Con mắt như băng tuyết của nàng nhìn qua Thế Chủ Thụ, lại nhìn qua Hà Thương đang giãy dựa.

Đều chết đi, những người này nên biến mất trên đời.

Những người có nội tâm không tinh khiết, bọn chúng không đáng sông trên đời.

Tâm ma đã gieo xuống, Trữ Mạn Nhi rốt cục cũng ra tay, nàng cầm ta kiềm lao về phía đám người tham lam này.

Giờ khắc này Trữ Mạn Nhi giơ tay run rẩy.

- Bỏ!

Bỗng nhiên một bàn tay cực lớn nắm lấy cổ tay của Trữ Mạn Nhi!



Tà khí bàng bạc trong khống chế của Trữ Mạn Nhi, bỗng nhiên có bàn tay cầm lấy cổ tay của Trữ Mạn Nhi càng làm giết chóc bạo phát ra ngoài, chẳng phân biệt được địch ta!

Hóa thân ma nữ nên trong mắt Trữ Mạn Nhi chỉ có tức giận, ai ngăn cản sẽ giết kẻ đó.

Nàng xoay người muốn một chiêu đánh bay người này.

Nhưng mà khi nàng thấy gõ người tới, thời điểm nhìn thấy ma diễm trên người của hắn thì thân thể Trữ Mạn Nhi run lên kịch liệt.

Linh hồn cùng linh hồn khế ước làm cho liên hệ của hai người thân mật, giống như bộ phận linh hồn của mình, loại tình huống này bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản nàng trừng phạt, nhưng chỉ có hắn, chỉ hắn mới không bị Trữ Mạn Nhi đánh bay.

Thân hình cao ngạo, gương mặt anh tuấn kiên nghị, một thân ma diễm tà ác màu bạc, trên thế giới này chỉ có một người mới làm cho tâm tình của Trữ Mạn Nhi cảm thấy an bình và ôn hòa, người này chính là ma nhân ca ca ước hẹn linh hồn với nàng.

- Ngươi biết vì cái gì nhiều người như vậy nguyện ý chết vì ngươi không, nguyện ý vứt bỏ tất cả thủ hộ lấy ngươi không?

Bàn tay lớn của Sở Mộ nắm chặt cổ tay tội ác của Trữ Mạn Nhi, không chút sứt mẻ!

Con mắt Trữ Mạn Nhi xuất hiện một tia lý tính lập lòe.

- Mỗi người, mỗi sinh linh đều khát vọng lực lượng, đây chính là căn bản sinh tồn của mọi vật. Vì thích ứng sinh tồn trên thế giới này, vì bảo vệ người chí thân của mình, vị đạt được vinh dự cao hơn nữa...

- Con đường truy cầu lực lượng, tất cả sinh linh ban đầu đều có ước nguyện của mình... Thế nhưng mà con đường lực lượng này vô cùng nhấp nhô, có bao nhiêu sinh linh chết lặng trong giết chóc để truy cầu lực lượng này, vì truy cầu lực lượng mạnh nhất mà hối hận khi người chí thân mất đi...

- Thậm chí, rất nhiều sinh linh căn bản không biết vì sao mình muốn trở nên mạnh mẽ, tại sao phải đạt được lực lượng!

- Chúng quên ước nguyện ban đầu, mất phương hướng trong thế giới nhược nhục cường thực, mất đi nội tâm tinh khiết nhất, luân làm thành nô lệ của sinh tồn...

- Mà ngươi, chưa bao giờ bị thứ không sạch sẽ của thế giới này xâm chiếm, có được nội tâm tinh khiết nhất. Bọn họ nhìn thấy ngươi như nhìn thấy mình lúc chưa bị cừu hận, thống khổ, bi thương, phẫn nộ ăn mòn linh hồn, tất cả mọi người nguyện ý dùng tánh mạng thủ hộ ngươi, là vì ngươi trở thành nơi ký thác tinh thần của bọn họ, làm cho bọn họ quên đi cảm xuc mặt trái khi truy cầu lực lượng, làm cho linh hồn chán ghét của bọn họ được gột rửa.

Sở Mộ không thích nói chuyện, lần này chỉ là lần duy nhất Sở Mộ nói nhiều như vậy, nhất là rất trịnh trọng.

Từ người hóa ma, lại từ ma hóa thân thành người, tự trải qua không biết bao nhiêu chuyện cho nên Sở Mộ ý thức thật sâu bản tâm và linh hồn quý trọng, đáng ngưỡng mộ thế nào!

- Đừng làm chuyện điên rồ, đừng để tức giận và oán hận chi phối mình. Nhiều người như vậy dùng tánh mạng thủ hộ lấy ngươi, ngươi càng phải quý trọng tính mạng và linh hồn của mình

Sở Mộ nói xong câu này thì chậm rãi buông tay ra.

Nếu như mình nói mà không cách nào làm Trữ Mạn Nhi hiểu ý nghĩa vì cái gì nhiều sinh vật nguyện ý trả giá tính mạng vì mình, như vậy Sở Mộ nếu không ngăn cản thì nàng cuối cùng sẽ hóa thân thành ma.

Sở Mộ nói ra lời này làm toàn thân Trữ Mạn Nhi như bị sét đánh.

Chỉ suýt chút nữa nàng đã phá hủy nơi ký thác tinh thần của những thủ hộ giả và mọi người rồi!

Trữ Mạn Nhi chán nản buông tay xuống, Sở Mộ nói lời này làm nội tâm của nàng rung động thật lớn, qua nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ nghĩ điểm này.

- Ca ca, ta... Ta thật không biết nên làm như thế nào, chẳng lẽ bỏ qua những người này sao?

Trữ Mạn Nhi vẫn mang theo chấp niệm.

Sở Mộ lắc đầu, hắn vươn tay, đưa bàn tay đặt lên trán của Trữ Mạn Nhi.

- Ngươi phải bảo trì bản tâm của ngươi, tâm của ngươi sẽ được người ta ngưỡng mộ.

- Mà giết chóc nên giao cho người nhiễm đầy máu như ta.

Giờ phút này lòng bàn tay của hắn xuất hiện lực lượng đặc thù, cưỡng ép đem tất cả lực lượng tà ác trong người Trữ Mạn Nhi rút ra ngoài, hơn nữa rút toàn bộ vào người của mình.

- Ta đáp ứng ngươi, tất cả người làm ngươi thương tâm ta sẽ giết, giết sạch!

Nói xong câu đó tà khí trên người Sở Mộ bỗng nhiên bạo tăng.

Giống như tà thần hàng lâm, ma diễm khủng bố từ trên trời giáng xuống, mang theo phẫn nộ, oán niệm bao phủ cuộc sống.

Một nửa màu bạc, thôn phệ một nửa đại địa.

Một nửa màu đen, quét ngang không gian thác loạn.

Cùng lúc đó đồng tử Sở Mộ , thân hình Sở Mộ thân hình, ma diễm trên người Sở Mộ hóa thành một nửa màu bạc một nửa màu đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook