Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 468: Rơi vào tay địch

Ngư Thiên Không

08/06/2013

Một canh giờ trôi qua rất nhanh, hai đại thủ lĩnh và Trầm Dịch Thành từ từ xuất hiện tại khu vực đang vây khốn Sở Mộ.

Bây giờ Sở Mộ chỉ có thể hoạt động trong không gian mấy trăm thước, đám sát thủ đang từng bước ép sát dồn Sở Mộ vào trong trận chiến gian nan.

"Đại thủ lĩnh, Sở Thần bắt đầu xung phong liều chết ở mặt đông rồi."

Phó thủ lĩnh trước tiên báo cáo tình huống cụ thể cho đại thủ lĩnh biết.

"Hướng đông có bao nhiêu người?" Đại thủ lĩnh áo lam nhàn nhạt hỏi.

"Chín người, cũng đủ ngăn cản hắn một ít thời gian." Phó thủ lĩnh hồi đáp.

"Tốt, động thủ đi, nhớ kỹ phải bắt sống."

Đại thủ lĩnh phất tay áo trực tiếp hạ lệnh.

Trầm Dịch Thành muốn nhìn thấy cảnh tượng Sở Mộ bị bắt giữ nên không lưu lại hậu phương chỉ huy thuộc hạ, vội vàng ra lệnh cho Yêu Linh của mình chạy theo hướng đông.

Đại thủ lĩnh áo lam liếc nhìn bóng lưng Trầm Dịch Thành từ từ đi xa nhưng không có chạy theo sau, chỉ mở miệng nói với đại thủ lĩnh kia:

"Tin tức cấp ba, Phan đại nhân trở lại."

"Phan đại nhân? Hắn không phải là đang ở bên cạnh chủ thượng hả?"

"Có thể là nhận thấy tình huống nơi này phức tạp."

Đại thủ lĩnh áo lam nói.

"Nếu như Phan đại nhân trở lại, vậy thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Ở mặt đông, Sở Mộ đang khống chế Dạ Lôi Mộng Thú vừa chiến đấu vừa tìm cách xuyên qua rừng rậm.

Ở chung quanh hắn có không ít hung quang xanh biếc thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng lại có hàn quang lướt ngang qua người Sở Mộ chém đứt hàng loạt cây cối gần đó.

Sở Mộ bây giờ đúng là hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh nơi này, tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương. Hắn phải tìm ra lộ tuyến né tránh công kích hoàn mỹ nhất, đồng thời còn phải nghĩ tới bước hành động kế tiếp trong thời gian ngắn. Thậm chí mười gã sát thủ ở sau lưng và chín gã sát thủ trước mặt đã hình thành vòng vây chặt chẽ, hầu như không có khe hở nào có thể đào thoát.

"Hí !”

Dạ Lôi Mộng Thú tức giận kêu lên một tràng dài, thân ảnh đen nhánh lướt qua không gian nhanh như chớp. Trong vòng một giây, Dạ Lôi Mộng Thú có thể chạy hơn trăm thước, đồng thời trong quá trình đó còn phải tiến hành né tránh các loại công kích từ bốn phương tám hướng ập đến, năng lực né tránh xảo diệu cỡ này đã mạnh hơn Yêu Linh cùng cấp vài phần.



"Sở Thần, để ta xem ngươi chạy đi đâu !"

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một cười đắc ý, Sở Mộ vô cùng quen thuộc thanh âm này, chủ nhân của nó chính là Trầm Dịch Thành luôn tìm trăm phương ngàn kế trả thù.

Sau khi nghe thấy tiếng cười của Trầm Dịch Thành, Sở Mộ chỉ nhếch miệng biểu tình khinh miệt. Hắn đưa tay vỗ vỗ Mộng Giác trên đầu Dạ Lôi Mộng Thú, ra hiệu cho nó thay đổi phương hướng chạy trốn, thoáng cái đã rời xa Trầm Dịch Thành rồi biến mất khỏi trong tầm mắt của đám sát thủ.

"Ầm !"

Hủy Quang đột ngột rơi xuống đánh thẳng vào người một gã sát thủ ngăn cản đường đi. Dạ Lôi Mộng Thú và Chiến Dã cùng lúc buông thả Hủy Quang đánh hắn tan xác, ngay cả Lục Nhãn yêu thú cũng bị lực lượng xung kích đẩy văng ra ngoài xa.

Sau khi giết chết gã sát thủ cản đường, Sở Mộ không có bất kỳ do dự nào, tiếp tục dốc toàn lực chạy trốn về phía đông.

Nhưng mà không gian di động của Sở Mộ càng lúc càng hẹp, cho đến hiện tại đã có mười lăm gã sát thủ hoàn toàn bao vây hắn.

Nếu như chỉ có mười lăm gã sát thủ này, có lẽ Sở Mộ vẫn đủ sức chu toàn một phen. Nhưng mà Sở Mộ dựa vào năng lực nhạy cảm đã nhận ra một luồng áp bách cường đại đang từ từ tiếp cận mình.

Hơn nữa phương hướng xuất phát của đầu Hồn sủng cường đại kia chính là phía đông, cũng là lộ tuyến chạy trốn duy nhất của hắn. Nếu con đường này đã bị phong kín, vậy thì Sở Mộ không còn đường trốn rồi, xem ra hắn không có cách nào thoát khỏi một trận chiến đẫm máu.

Luồng khí thế cường đại kia bay tới với tốc độ cực nhanh, Sở Mộ có thể khẳng định đầu Hồn sủng kia đã hoàn toàn khóa định vị trí của mình, cho dù hắn tiến hành che giấu hơi thở cũng chỉ là vô ích.

Sở Mộ âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới bên trong trận doanh sát thủ còn có một Hồn sủng sư thực lực kinh người như thế. Mắt thấy mười lăm gã sát thủ nhanh chóng phong kín tất cả lộ tuyến, trong lòng Sở Mộ càng thêm trầm trọng.

"Uỳnh !”

Bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn truyền đến, đám cây rừng phía trước Sở Mộ bị hai bàn tay khổng lồ đẩy ra, hai tròng mắt chớp lóe hung quang từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ và Hồn sủng của hắn.

Một luồng khí tức tanh máu ập vào mặt khiến cho Sở Mộ không nhịn được lui về phía sau mấy bước. Sở Mộ kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào con Hồn sủng hung tàn này.

Đây là một đầu Huyết Thú, một con Huyết Thú cấp quân chủ.

Sau lưng con quái vật này là cặp cánh dơi cực kỳ dữ tợn, cho dù đang ở trạng thái bình thường nhưng hai cánh vẫn đạt tới chiều dài mười thước.

"Thiếu chủ, đây là một đầu chín đoạn cao giai Bức Quân Huyết Thú trung đẳng cấp quân chủ." Ly lão nhi thất kinh kêu lên.

Trên đỉnh đầu Bức Quân Huyết Thú là một gã nam tử xa lạ, ánh mắt hắn nhìn xuống Sở Mộ lộ vẻ đạm mạc và hời hợt, từ đó có thể cảm giác được thái độ của hắn hoàn toàn là coi rẻ và xem thường đối thủ.

"Vụt vụt vụt vụt !”



Sau khi Bức Quân Huyết Thú và Hồn sủng sư cường đại kia xuất hiện, chung quanh Sở Mộ đột nhiên truyền tới một loạt thanh âm xao động, vô số cặp mắt xanh lục phong tỏa mọi phương hướng chạy trốn của hắn.

Ngay sau đó thân ảnh mười lăm gã sát thủ chậm rãi xuất hiện bên cạnh đám Lục Nhãn yêu thú, đến lúc này tấm lưới phủ trên đầu Sở Mộ đã hoàn toàn rơi xuống, thoạt nhìn hắn đã không còn một chút cơ hội chạy thoát ra khỏi nơi này.

"Phan đại nhân."

Ánh mắt một gã phó thủ lĩnh có vẻ kiêng kị nhìn lướt qua Bức Quân Huyết Thú ngăn cản ở hướng đông. Sau đó liền khom người hành lễ, cung kính nói với gã nam tử kia.

Gã nam tử được gọi là Phan đại nhân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua đám sát thủ, chậm rãi nói:

"Các ngươi đúng là một đám ngu xuẩn không có đầu óc."

"Phan đại nhân, chúng ta đã tận lực rồi."

Phó thủ lĩnh vội vàng tạ tội.

"Tự ngươi nhìn xuống dưới chân của mình đi." Phan đại nhân lạnh lùng quát lớn một tiếng.

Đám sát thủ sửng sốt ngây người, vội vàng cúi đầu xem xét mặt đất phía dưới chân mình. Chốc lát sau, trên trán tất cả sát thủ liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Trong khi đám sát thủ một lòng rút ngắn thời gian bao vây Sở Mộ, hơn nữa toàn bộ bọn chúng cảm thấy lần này Sở Mộ có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tử vong. Nhưng bọn chúng hoàn toàn không nghĩ tới trong lúc bên mình đang thả lưới thì Sở Mộ cũng âm thầm bố trí cạm bãy. Nếu không có Phan đại nhân nhắc nhở thì cả đám đã lâm vào nguy cơ rồi, một khi bẫy rập này phát động không biết trong số bọn chúng còn bao nhiêu kẻ sống sót.

"Sở Thần đúng không? Thu hồi Hồn sủng của ngươi trở về đi, bẫy rập này chỉ có thể đối phó mấy tên ngu xuẩn kia thôi."

Phan đại nhân cười cười khinh miệt, lạnh lùng nói với Sở Mộ.

Trong lòng Sở Mộ lập tức trầm xuống đáy cốc, vốn trước đó Sở Mộ phục chế bẫy rập Nhiên Mộc Tịnh của Ma Thụ chiến sĩ bao phủ trong phạm vi khá lớn. Một khi phát động khẳng định có thể khiến cho đám sát thủ trận cước đại loạn, sau đó hắn sẽ nhân cơ hội hiếm có tìm đường chạy trốn.

Nhưng mà Sở Mộ không có lường trước ở chỗ này bỗng nhiên xuất hiện một cường giả ẩn giấu thực lực kinh người như thế, cái tên Phan đại nhân này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn, chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra bẫy rập Nhiên Mộc Tịnh tồn tại.

Sở Mộ biết mình không thể nào đối phó nhiều địch nhân cỡ này, vì bảo đảm Hồn sủng an toàn và không có chuyện gì ngoài dự liệu. Ngay khi Bức Quân Huyết Thú xuất hiện, Sở Mộ đã thu hồi Hồn sủng của mình vào trong không gian Hồn sủng, bộ dạng giống như là thúc thủ chịu trói.

Một lát sau hai gã phó thủ lĩnh đi tới trước mặt Sở Mộ, niệm chú ngữ phong tỏa hồn niệm của hắn rồi dẫn tới chỗ Phan đại nhân.

"Phan đại nhân, xử trí thế nào?" Một gã phó thủ lĩnh hỏi.

"Mang hắn đi, chủ thượng muốn gặp hắn."

Phan đại nhân nhếch miệng cười khẩy, hạ lệnh cho mấy thủ hạ đi kèm hai bên Sở Mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook