Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 467: Truy tung - Phản truy tung (thượng,hạ)

Ngư Thiên Không

08/06/2013

Bỗng nhiên thân thể Băng Hồ hiện ra một luồng sương lạnh, vô số Băng Tinh nhanh chóng tổ hợp bao trùm tiểu Băng Hồ ở trạng thái Sở Liên rồi đông cứng thành tượng đá.

Vài giây sau bức tượng đá xuất hiện vết nứt chằng chịt, khí tức hoàng tộc Yêu Hồ dần dần lan tràn ra bốn phía. Tiểu Băng Hồ lập tức hóa thân thành Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ chân chính.

Cẩn Nhu công chúa nhảy lên trên lưng Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ, ra lệnh cho Ám Ma Sát đi theo rồi nhanh chóng chạy về phía Sở Mộ, tranh thủ tìm được Sở Mộ trước khi bị đám sát thủ bao vây.

Tình huống Sở Mộ bây giờ cũng không lạc quan lắm, gần năm mươi đầu Hồn sủng đang đuổi theo hắn tạo thành nguy cơ rất lớn. Chỉ cần Sở Mộ lựa chọn sai phương hướng, hoặc là tốc độ chậm lại sẽ lập tức bị chúng nó bao vây kín mít, sau đó hắn sẽ rơi vào trận chiến cực kỳ nguy hiểm.

Lúc trước Sở Mộ đã đánh giá thấp số lượng thành viên của đám sát thủ, chính là phán đoán sai lầm mới diễn biến thành một màn chạy trốn chật vật như thế này. Mỗi một lần Sở Mộ sắp hất địch nhân ra xa lại có một, hai gã sát thủ mới xuất hiện ở trước mặt, sau đó tiếp tục gia nhập vào trận truy đuổi khốc liệt này.

Mạc Tà biểu hiện vô cùng dũng mãnh, dọc theo đường đi đã giết chết mười mấy con Lục Nhãn yêu thú. Mấy lần gần như bị vây khốn triệt để đều dựa vào móng vuốt của Mạc Tà mở ra một con đường máu.

"Ngao ô ô !”

Mạc Tà là hoàng tộc Yêu Hồ hiển nhiên cũng cảm nhận được vị trí của Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ, nó biết Băng Hồ đang nhanh chóng đến gần Sở Mộ. Cho nên Mạc Tà cố ý nhắc nhở Sở Mộ.

"Mạc Tà, chúng ta phân tán ra, ngươi đi dẫn công chúa đến chỗ của ta, hội hợp càng nhanh càng tốt, nhất định phải mau !"

Sở Mộ nói.

Một mình Sở Mộ không có cách nào ứng phó nhiều sát thủ như vậy, hiện tại hắn nhất định phải liên thủ với Cẩn Nhu công chúa mới có đủ lực chiến đấu. Nếu không hắn và công chúa rất có thể sẽ bị loại bỏ tại cảnh thứ bảy, thậm chí còn có nguy hiểm đến tính mạng.

"Ô ô ô !"

Mạc Tà cũng không có bất kỳ do dự nào, Miện Diễm trên người bốc cháy hừng hực mang theo khí thế ngập trời ngập đất. Chín cái đuôi diễm lệ quét qua đốt cháy một mảng rừng làm bức tường ngăn cản truy binh.

Ở bên trong biển lửa nóng rực đó, thân thể Mạc Tà hóa thành năm hư ảnh phân ra năm phương hướng khác nhau chạy trốn.

Đám Lục Nhãn yêu thú ở phía sau không thể phân biệt đâu là bản thể của Mạc Tà, chỉ có thể vội vàng phát động công kích về phía cả năm hư ảnh.

"Ngao ô ô !”

Ở một hướng khác là bản thể Mạc Tà đang gia tốc chạy trốn, ngay khi công kích đánh tới thì lực lượng Miện Diễm trên người bỗng nhiên dập tắt. Mạc Tà biến trở về trạng thái Sở Liên, dựa vào thân thể nhỏ bé lần lượt xuyên qua hàng loạt công kích dày đặc, sau đó bóng dáng của nó biến mất vào sâu trong rừng.

"Đầu Cửu Vĩ Viêm Hồ đã chạy trốn."

Phó thủ lĩnh sát thủ trầm giọng nói.

Trên một tán cây gần đó, một gã nam tử mặc y phục xanh lục dõi mắt nhìn xuống, cười lạnh nói:

"Đừng quản Yêu Hồ nữa, đi theo ta bắt Sở Thần."

"Vâng !"

Sở Mộ bây giờ đã kéo giãn khoảng cách tương đối an toàn với đám sát thủ, Mạc Tà không có ở bên người nên Sở Mộ nhất định phải cẩn thận. Một khi bị vây khốn chắc chắn sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng.

Tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú vẫn đang tăng nhanh, hiệu quả của kỹ năng Ám Dạ Trục Nguyệt giúp cho tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú từ từ vượt qua đám Hồn sủng kia rất nhiều.

"Xẹt !”

Bỗng nhiên ở vị trí bên trái Dạ Lôi Mộng Thú xuất hiện một con Yêu Linh hung tàn, móng vuốt của nó lóe lên hàn quang phá vỡ phòng ngự Dạ Lôi Mộng Thú. Chỉ một đòn đã lập tức đả thương Dạ Lôi Mộng Thú, lưu lại bên hông nó một vết cào sâu hoắm.

Máu tươi cực kỳ bắt mắt dưới ánh trăng ảm đạm, thân thể Dạ Lôi Mộng Thú bị công kích bất ngờ không kịp đề phòng liền nghiêng sang một bên, bước chân xiêu vẹo hỗn loạn một trận mới miễn cưỡng điều chỉnh thăng bằng. Nó biết hiện tại là thời khắc nguy cơ nên không dám chần chờ chút nào, vừa ổn định thân hình liền thi triển ra kỹ năng Cực Ảnh gia tốc lần nữa.

Trong lòng Sở Mộ thất kinh hồn vía, quay đầu nhìn lại liền phát hiện con Yêu Linh hung tàn kia theo sát phía sau. Ở trên người con Yêu Linh là một gã nam tử đang nở nụ cười tàn nhẫn, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ tỏ vẻ hưng phấn.

"Trầm Dịch Thành."

Trong đầu Sở Mộ nổ đùng một cái như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không ngờ tới Trầm Dịch Thành lại xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa còn dẫn theo không ít thủ hạ truy sát mình.

Lúc trước Sở Mộ đã biết Trầm Dịch Thành đang ở trong Mê giới, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới cái tên này lại có mặt ở trong trận doanh của đám sát thủ.

"Sở Thần, nhà ngươi đúng là biết điều, không ngờ lại ngu tới mức tự chui đầu vào rọ, hắc hắc !"

Trầm Dịch Thành cười cười âm lãnh.

Cảm giác được Trầm Dịch Thành thả ra sát ý lạnh băng, Sở Mộ không có tiếp tục quan sát làm gì nữa, nhanh chóng khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chui vào trong rừng rậm cố gắng tìm phương pháp ứng phó.



Sở Mộ biết tốc độ Yêu Linh của Trầm Dịch Thành không chậm hơn Dạ Lôi Mộng Thú. Chỉ có điều bản thân hắn đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cho dù phải tăng tốc chạy trốn nhưng không biết lúc nào lại có địch nhân xông ra ngăn cản. Nhưng Sở Mộ biết Trầm Dịch Thành chỉ là cái loại thiếu gia thích sống an nhàn sung sướng trong thành. Cho nên đối với trường hợp truy đuổi kiểu này nhất định không thể nào so sánh với Sở Mộ.

Quả nhiên đúng là Sở Mộ phán đoán, chỉ một lát sau Trầm Dịch Thành đã bị Sở Mộ chạy theo lộ tuyến quỷ dị bỏ lại phía sau. Đồng thời Sở Mộ buông thả hồn niệm ra ngoài che kín khí tức của mình.

"Ngươi chạy không được, nơi này đều là người của ta, mặc kệ ngươi có năng lực dã luyện cường thịnh cỡ nào cũng đừng hòng mơ tưởng chạy thoát khỏi tay ta."

Trầm Dịch Thành cũng không nóng nảy, bộ dạng giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.

Ở trong khu vực thung lũng này tổng cộng có năm mươi gã sát thủ, đám người này đã trải qua mười năm bồi dưỡng và huấn luyện nghiêm khắc, năng lực truy tung và ám sát có thể nói là nhất lưu.

Khu vực rừng rậm chung quanh đã bị đám sát thủ khống chế vững vàng, tựa như một cái lưới lớn giăng sẵn ở trên đầu. Chỉ cần Trầm Dịch Thành ra lệnh thì tấm lưới sẽ từ từ thu nhỏ lại, cho dù bây giờ Sở Mộ kéo giãn được một ít khoảng cách nhưng cuối cùng vẫn bị bọn chúng bao vây. Bao gồm cả Cẩn Nhu công chúa cũng không có cách nào rời khỏi.

Bên trong rừng rậm mù mịt, Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú ẩn hình núp trong bóng tối giữa các táng cây.

Sau khi bị Trầm Dịch Thành đột ngột công kích, Sở Mộ dựa vào kinh nghiệm phong phú đã thành công thoát khỏi đám sát thủ truy kích.

Nhưng mà Sở Mộ lại nhận ra một thực tế đáng sợ hơn, đó là đám sát thủ đã hoàn toàn bao vây bốn phương tám hướng. Mặc dù không ngừng đào thoát và chạy trốn, nhưng trên thực tế hắn chỉ lọt ra khỏi một mảnh lưới nhỏ. So với tấm lưới khổng lồ giăng khắp thung lũng có thể nói là không đáng kể. Nếu không thể nghĩ ra một kế thoát thân hoàn mỹ, nhất định Sở Mộ sẽ bị bọn chúng từ từ thu hẹp không gian rồi tiến hành vây công.

Thực lực Sở Mộ nhiều nhất chỉ có thể đối kháng chính diện bốn gã sát thủ, đó là dưới tình huống không có cường giả như Trầm Dịch Thành nhúng tay vào, với tình cảnh này hắn khó lòng bình an chạy trốn ra khỏi vòng vây.

"Rống rống !"

Chiến Dã từ trên tán cây nhảy xuống, lập tức thi triển kỹ năng Thiên Liệt Trảo nhắm tới bộ phận yếu hại trên người một con Lục Nhãn yêu thú.

Gã sát thủ kia có tính cảnh giác rất cao, thoáng cái đã nhận ra chiến thú Mặc Dã xuất hiện ở trên đầu mình nên kịp thời ra lệnh cho cho hai con Yêu Linh khác nhào tới tiến hành hạn chế.

"Vù !"

Thế nhưng Thiên Liệt Trảo lại xuất hiện ở sau lưng gã sát thủ vô cùng quỷ dị, ngay cả hồn giáp cũng không thể phát huy tác dụng rõ ràng, bên hông hắn bị móng vuốt Chiến Dã tạo thành một vết thương máu chảy đầm đìa.

Cùng lúc đó thân ảnh Mặc Dã bị hai con Lục Nhãn yêu thú công kích bỗng nhiên mờ dần rồi tản mát.

“Dạ Mộng Đảo Ảnh.”

Đây chính là tuyệt kỹ sở trường của Dạ Lôi Mộng Thú, dưới ánh trăng và hoàn cảnh trong rừng u tối này, kỹ năng mộng cảnh của nó được gia tăng uy lực trên phạm vi lớn, hoàn toàn có thể đạt tới trình độ đổi giả thành thật.

Gã sát thủ kia không có cách nào phòng bị nổi năng lực quỷ dị này, bên hông bị Chiến Dã cào mất một miếng thịt lập tức rống lên thống khổ.

Chín đoạn cao giai Lục Nhãn yêu thú ở cạnh hắn nhìn thấy chủ nhân bị công kích liền bay về phía Chiến Dã, đồng thời tụ lực thi triển ra kỹ năng Phấn Toái Trảo.

Trong lúc Chiến Dã chiến đấu thông thường sẽ không lựa chọn né tránh. Vì muốn đả kích địch nhân đến mức lớn nhất, nó thậm chí không tiếc liều mạng đối kháng, dùng máu của chính mình đổi lấy thương tổn trên người địch nhân. Khi đầu Lục Nhãn yêu thú kia tới gần, Chiến Dã trực tiếp ngưng tụ lực lượng Ám hệ, sau đó bắn ra một đạo Hủy Quang tới chỗ gã sát thủ kia.

"Ầm !"

Năng lượng Hủy Quang công kích với tốc độ nhanh như chớp, gã sát thủ đã bị trọng thương miễn cưỡng niệm lên chú ngữ phòng ngự nhưng bị Hủy Quang phá hủy dễ dàng. Lực lượng hắc ám nhanh chóng xâm nhập từ miệng vết thương trên người gã sát thủ, sau đó điên cuồng hủ thực nội tạng trong cơ thể hắn.

"Chiến Dã, đi."

Sở Mộ đánh xong một kích liền lui, không hề do dự ra lệnh cho Chiến Dã cùng nhau bỏ chạy.

Chiến Dã không đủ thời gian né tránh Phấn Toái Trảo của con Lục Nhãn yêu thú kia, nó liền co người lại che chắn bộ phận trọng yếu rồi dùng Mặc Khải ngăn cản đối phương công kích.

Chiến Dã có năng lực đề kháng và hồi phục cực mạnh, công kích trình độ này không thể gây ảnh hưởng đối với nó. Sau khi nghênh đón một kích của Lục Nhãn yêu thú, nó liền co hai chân trước đánh văng đối phương ra ngoài xa. Rồi nhanh chóng chạy theo Sở Mộ, biến mất vào trong rừng sâu.

"Vụt vụt !"

Một gã sát thủ khác ở gần nhất nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới.

Nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy thi thể đồng bọn và bóng lưng Mặc Dã, khi hắn đang ra sức truy đuổi thì đối phương đã hoàn toàn biến mất vào trong bóng tối. Vì thế hắn đành phải dừng lại tại chỗ chờ đợi đám sát thủ ở phía sau chạy lên hỗ trợ.

Ở phía sau gã sát thủ này chính là phó thủ lĩnh.

Phó thủ lĩnh lạnh lùng nhìn xuống thi thể tên thủ hạ, vẻ mặt vô cùng trầm trọng không nói câu nào.

"Phó thủ lĩnh, thực lực Hồn Điện Sở Thần sâu không lường được."

Gã sát thủ kia thấp giọng nói.



Ở trong trận doanh sát thủ tổng cộng có ba đại thủ lĩnh và sáu phó thủ lĩnh. Trong đó một đại thủ lĩnh đã bị đối phương ám sát dưới tình huống không ai hay biết.

Đám sát thủ đến từ Hạ Cung, bọn họ đều được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, có thể tự mình hành động trong mọi hoàn cảnh khác nhau. Cho dù ở nơi này, cần ẩn núp, truy tung, đánh lén hay ám sát đều là sở trường của bọn chúng. Cơ hồ mỗi người đều có năng lực xâm nhập doanh địch lấy đầu địch nhân.

Nhưng mà đám sát thủ này hoàn toàn không ngờ tới ở trong hàng ngũ bậc thang thứ hai lại có một cường giả vận dụng năng lực ẩn giấu và ám sát kinh khủng như thế.

Người này không chỉ dễ dàng xông vào trận doanh sát thủ, lặng lẽ giết chết một vị đại thủ lĩnh không hề phát ra động tĩnh. Dưới tình huống bị truy đuổi vẫn có thể giết ngược những sát thủ vốn cực kỳ am hiểu phương pháp truy tung.

Điều này khiến cho đám sát thủ cảm giác như chính mình bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay, chứ không phải phe mình đang vây giết người ta.

"Bảo mọi người cẩn thận hơn nữa, thu liễm hô hấp tới mức nhỏ nhất, di động vị trí ngắn và đều, đồng thời dọn dẹp hết thảy chướng ngại vật có thể ẩn núp, dò xét điểm mù, cho người chạy ra xa khóa chặt các phương hướng. Đối phương cũng là một người tay dính đầy máu, hắn có thể nhiều lần thoát khỏi chúng ta truy tung và lợi dụng hoàn cảnh né tránh quá tốt. Cái tên này khẳng định đã nắm giữ năng lực sinh tồn tới cảnh giới cao thâm rồi."

Phó thủ lĩnh trầm giọng hạ lệnh.

Ánh trăng dần dần hạ xuống đường chân trời, không gian bên trong thung lũng thỉnh thoảng vang lên tiếng gió rít, rất nhiều bóng đen không ngừng di chuyển xen kẽ, hành động cực kỳ cẩn thận. Mùi máu tươi chậm rãi lan truyền trong gió.

Khu rừng rậm rạp yên tĩnh dị thường, nhưng đôi lúc truyền ra tiếng kêu thảm thiết khiến cho lòng người sợ hãi.

"Một đám phế vật, một đám phế vật, đến bây giờ còn không có bắt được hắn. Cái gì mà luôn miệng nói là tinh anh trong tinh anh của Hạ Cung. Tại sao truy sát cả buổi rồi vẫn bị một tên bất nhập lưu đùa bỡn xoay quanh như vậy."

Trầm Dịch Thành chỉ thẳng vào mặt một đại thủ lĩnh chửi ầm lên.

Lúc trước Trầm Dịch Thành vốn tưởng rằng chỉ cần nửa canh giờ là có thể bắt giữ Sở Mộ. Nhưng suốt hai canh giờ đã trôi qua, đám sát thủ nhân số đông đảo chỉ có thể từ từ vây khốn Sở Mộ trong một khu vực tương đối nhỏ, làm cho hắn không có không gian hoạt động. Nhưng chỉ đến đó là hết, bọn chúng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản án mạng phát sinh.

Khiến cho Trầm Dịch Thành tức giận nhất chính là trong vòng hai canh giờ đã có chín gã sát thủ bị Sở Mộ giết chết. Nếu như thời gian tiếp tục kéo dài xuống chẳng phải là năm mươi sát thủ sẽ bị tru diệt sạch sẽ hay sao?

Sắc mặt hai đại thủ lĩnh cũng rất khó coi, mới đầu bọn họ đã ý thức được đối phương là một nhân vật cực kỳ hung hiểm, khó lòng bắt giữ hắn trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà bọn họ thật sự không nghĩ tới cái tên Hồn Điện Sở Thần kia lại đáng sợ đến trình độ này, thậm chí cảnh giới giết người của hắn còn cao hơn cả sát thủ.

"Trầm đại nhân, bình tĩnh chớ nóng, mặc dù thuộc hạ không muốn ca tụng uy phong người khác làm giảm tinh thần phe mình. Nhưng mà cái tên Sở Thần này tuyệt đối không có đơn giản như ngài lúc trước, năng lực sinh tồn nơi hoang dã của hắn quá tốt, kỹ thuật giết người cũng cao cường, khả năng phản truy tung đều là thượng thừa. Thậm chí không thua gì Tổng thủ lĩnh của chúng ta."

Một đại thủ lĩnh lạnh nhạt nói.

Đám sát thủ cũng có phân chia cấp bậc cụ thể, sát thủ bình thường là thành viên, sau đó là đội trưởng, rồi tới phó thủ lĩnh và đại thủ lĩnh, cuối cùng là Tổng thủ lĩnh địa vị cực cao.

"Tổng thủ lĩnh của các ngươi là Tả Tiêu đúng không?"

Trầm Dịch Thành miễn cưỡng kiềm chế tức giận trong lòng, mở miệng hỏi.

"Vâng, trên thực lực không nói đến thực lực thế nào, theo thuộc hạ phán đoán thì cái tên Sở Thần này am hiểu tàn sát không thua gì Tổng thủ lĩnh. Nếu như cho hắn một không gian rộng rãi, sợ rằng chúng ta sẽ bị hắn giết sạch trong vòng ba ngày."

Đại thủ lĩnh hiển nhiên là một sát thủ kinh nghiệm phong phú, lấy trình độ của hắn phán đoán thực lực địch nhân hiếm khi sai lầm.

"Ngươi nói hắn có năng lực giết sạch các ngươi trong vòng ba ngày?”

Trên mặt Trầm Dịch Thành lộ vẻ kinh hãi.

Một đại thủ lĩnh khác lắc đầu nói:

"Ta cảm thấy chỉ cần hai ngày, hai canh giờ đã chết chín người. Trước đó Tổng thủ lĩnh hẳn là không nghĩ tới trong nhóm thanh niên đồng lứa lại có một nhân vật đáng sợ như vậy tồn tại. Trầm đại nhân, không phải là chúng ta cố ý chậm trễ, mà là vì lúc trước ngài cung cấp tin tức sai lầm, hoặc có thể là hắn ẩn giấu thực lực quá sâu."

"Các ngươi nói mấy thứ này là có ý gì, chẳng lẽ muốn lùi bước?"

Trầm Dịch Thành lại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.

Thực lực Sở Mộ sâu không lường, hành động lại quyết đoán hơn người. Lúc trước do một lần sai lầm nên Trầm Dịch Thành mới ăn quả đắng, hiện tại đã có cơ hội phục thù ở trước mắt, hắn làm sao đè nén lửa giận trong lòng bình tĩnh chờ đợi được đây?

"Nếu đã nhận mệnh, cho dù chúng ta toàn quân bị diệt cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Lúc nãy thuộc hạ nói là nếu cho hắn một hoàn cảnh rộng rãi hơn, chúng ta người nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn cản nổi hắn. Thế nhưng, chúng ta đã bố trí cạm bẫy từ sớm, ngay cả Tổng thủ lĩnh cũng khó lòng thoát khỏi thiên la địa võng thì cái tên Sở Thần kia khẳng định trốn không thoát. Chỉ cần ngài đợi thêm một canh giờ nữa, chúng ta sẽ mang hắn tới trước mặt ngài."

Đại thủ lĩnh nói.

"Một canh giờ sau, ta muốn nhìn thấy hắn quỳ xuống trước mặt ta, còn có tiểu công chúa Yểm Ma cung nữa. Các ngươi nên biết nàng quan trọng cỡ nào, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì các ngươi trực tiếp tự vận đi, đừng có để chủ thượng bị phiền toái không cần thiết."

Trầm Dịch Thành hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng.

"Yên tâm, hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta."

Đại thủ lĩnh mặc y phục màu lam nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook