Quyển 2 - Chương 1494: Thăm dò Bạch đảo
Ngư Thiên Không
26/05/2014
Ly lão nhi giải thích rất nhiều tình huống của Hải tộc. Sau khi nghe xong, Sở Mộ đã biết được Bạch đảo trọng yếu như thế nào.
Hạo Kiếp hải yêu rõ ràng là muốn khống chế những thành viên Hải tộc mới sinh của các chủng tộc Đông Hải. Chỉ cần nó nắm được điểm yếu này, những chủng tộc muốn bảo đảm hậu duệ tiếp tục sinh tồn sẽ phải thần phục dưới trướng nó.
"Thật xin lỗi, Hạo Kiếp hải yêu vừa mới phát động tiến công đối với Hải tộc chúng ta. Mặc dù ta không thuộc đội ngũ chiến đấu, nhưng ta là Đông Hải công chúa phải đi ra chiến trường hỗ trợ thần dân của mình."
Ngư nhân công chúa nói với Sở Mộ.
"Nếu chiến đấu trên đảo có lẽ ta sẽ giúp được các ngươi."
Sở Mộ cười nói. Hiện tại hắn đang cần Hải tộc trợ giúp, dù lý hay tình, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Hạo Kiếp hải yêu chính là tử địch của Tân Nguyệt Địa, hắn trợ giúp Hải tộc tương đương với tìm được một đồng minh cường lực. Đồng thời đường biên giới ven biển Tân Nguyệt Địa sẽ được bảo vệ an toàn tuyệt đối, đây có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Ngư nhân công chúa do dự một hồi, nàng cảm thấy để cho khách nhân tham dự vào chiến tranh Hải tộc không quá thỏa đáng, cho nên nàng lựa lời khách khí:
"Hay là để chúng ta tự xử lý ..."
"Không, ngươi không cần ngại. Chúng ta vốn là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện cần thiết."
Sở Mộ trực tiếp cắt ngang lời nàng.
"Đã như vậy, ta cám ơn ngươi trước !"
Ánh mắt Ngư nhân công chúa lộ vẻ cảm kích nhìn Sở Mộ.
Trên thực tế, Hải tộc bây giờ đang thiếu hụt cường giả, toàn thể hải vực có rất nhiều địa phương trọng yếu cần phải có quân đội canh gác, bảo vệ. Bất kỳ nơi nào bị đánh bại cũng sẽ khiến cho thế lực Đông Hải thương tổn nghiêm trọng. Mà Bạch đảo chính là một ví dụ điển hình.
Ngư nhân công chúa vốn muốn phái thuộc hạ dẫn đám người Sở Mộ đi tới Bạch đảo. Nhưng cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy phụ thân nàng đã quá nhiều việc rồi, chuyện tình Bạch đảo tự mình xử lý thì tốt hơn. Ít nhất cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho phụ thân nàng.
"Chúng ta cùng đi chứ !"
Ngư nhân công chúa nói.
"Được !"
Sở Mộ gật đầu nói.
Ngư nhân công chúa am hiểu ngôn ngữ nhân loại nhờ đó có thể giao lưu dễ dàng hơn. Nếu như phái thành viên Hải tộc khác sẽ làm cho song phương khó xử, lỡ may phát sinh chuyện gì lại không thể trao đổi. Bởi vì phương thức suy nghĩ và nhận định của Hải tộc và nhân loại nhất định là khác nhau.
Sở Mộ đúng là có năng lực nhận xét Hồn sủng rất phong phú, cho dù chạy vào Cấm Vực cũng có thể qua lại tự nhiên. Nhưng hiện tại hắn đối mặt với một nền văn minh xa lạ, không có cách nào tùy ý hành động như trước.
Ngư nhân công chúa muốn quay về Hải thành điều khiển một chi Hải tộc vệ đội cùng đi, vì thế Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi tạm thời xuất phát tới Bạch đảo trước.
Hắn cầm trên tay viên trân châu chỉ đường Ngư nhân công chúa đưa cho, trực tiếp phi hành trên không trung hướng tới Bạch đảo.
Từ Hải thành san hô đến Bạch đảo tương đối xa xôi, mỗi lần vượt qua hải vực lại nhìn thấy một mảng đại dương rộng lớn hơn mở ra trước mắt, trời biển bao la dường như vô tận.
"Tại sao không nói một câu?"
Sở Mộ nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
Không biết Trữ Mạn Nhi đang hờn dỗi chuyện gì, lúc này nàng làm như không thèm để ý tới hắn.
"Là do tiểu Hoàng Tuyền?"
Sở Mộ dò hỏi.
Trên người Trữ Mạn Nhi tồn tại tiên khí đặc thù có thể hấp dẫn đại đa số sinh vật, chỉ ngoại trừ nhân loại mà thôi. Thế mà tiểu Hoàng Tuyền lại xem nàng như không khí, có lẽ tiểu nha đầu đang tức giận chuyện này.
"Không phải !"
Trữ Mạn Nhi lầm bầm một câu.
"Vậy tức giận chuyện gì ?"
Trong lòng Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.
"Hừ !"
Trữ Mạn Nhi trừng mắt nhìn sang Sở Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên tựa như một con gà mái nổi giận.
"Ngươi giận ta đây?"
Sở Mộ lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay ngắt gương mặt béo tròn của nàng một cái.
"Sắc lang !"
Trữ Mạn Nhi buồn bực hất tay hắn ra.
"…"
Thì ra tiểu nha đầu vẫn còn quấn quýt chuyện này, Sở Mộ cũng hết chỗ nói rồi.
Vốn là Ngư nhân công chúa không mặc y phục đứng trước mặt hắn, bản thân hắn chỉ là người bình thường, vẫn phải dùng đôi mắt phàm trần để nhìn làm sao tránh khỏi một số bộ phận “đặc biệt”? Huống chi Ngư nhân công chúa xinh đẹp tuyệt luân, vóc người bốc lửa, đổi lại những người khác đã sớm ngây dại rồi, hắn vẫn có thể giữ vững trấn định nói chuyện với nàng đã là hay lắm rồi.
"Tốt lắm, đừng có suốt ngày nghĩ ngợi mấy chuyện nhàm chán đó, chúng ta tới Bạch đảo còn có chuyện trọng yếu cần phải làm."
Sở Mộ vuốt vuốt khuôn mặt nàng, mỉm cười khuyên nhủ.
"Lúc nào cũng ngó chừng bộ ngực người ta, lại không chịu nói chuyện với ta. Thật là đáng ghét !"
Trữ Mạn Nhi lầm bầm lầu bầu, bộ dạng giống như là đứa nhỏ bị người lớn lạnh nhạt.
"Ta không chịu nói chuyện với ngươi khi nào ?"
Đến mức này Sở Mộ thật sự buồn bực, tiểu nha đầu rõ ràng là có ý oan uổng cho hắn.
"Tại sao khi ngươi nói chuyện với ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngư nhân công chúa ?"
Trữ Mạn Nhi kiên quyết không tha cho hắn.
Hai chuyện này liên quan gì với nhau? Quả nhiên nữ nhân muốn nổi cơn vốn không cần lý do mà.
Thật ra thời điểm Trữ Mạn Nhi xuống nước, y phục cũng đã ướt đẫm, trừ một vài điểm trọng yếu có áo lót che chắn, những địa phương khác vẫn lộ ra trước mắt hắn. Chỉ có điều hắn không dám ngó nàng trắng trợn mà thôi.
Về phần Ngư nhân công chúa dù sao vẫn tương đối xa lạ, lại không phải là nhân loại, hắn muốn ngó thì ngó, người ta cũng không quan tâm làm gì. Lúc nãy Sở Mộ phải có định lực vững chắc như núi mới giữ được bình tĩnh nói chuyện trước mặt hai nàng.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì tiểu Hoàng Tuyền đã phân tán lực chú ý của hắn.
Trữ Mạn Nhi thấy Sở Mộ trả lời không được, trong lòng lại càng không vui, thì thầm tự nhủ:
"Vốn còn muốn nói cho ca ca một chuyện..."
"Chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi.
"Không nói nữa !"
Trữ Mạn Nhi bĩu môi chế giễu.
"Được rồi, tùy ngươi thôi !"
Sở Mộ lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy Sở Mộ tỏ thái độ bình thản như thường, Trữ Mạn Nhi nín một hồi rốt cuộc chịu không được, đột nhiên hô lớn:
"Ta muốn trở về Vạn Tượng thành, ta muốn tố cáo với tỷ tỷ, ta muốn nói ngươi khi dễ ta."
"Ta khi dễ ngươi khi nào?"
Sở Mộ rùng mình ớn lạnh, vội vàng phản bác.
"Có là có, để coi tỷ tỷ tin ai cho biết !"
Sở Mộ xem như thua nàng triệt để rồi, tiểu nha đầu này đoán chừng đã bị tiểu Hoàng Tuyền lây bệnh điên.
Thời điểm mới vừa nhặt được Trữ Mạn Nhi, nha đầu này cũng thường xuyên nổi điên, hễ lên cơn là náo động không dứt, căn bản không cho hắn an tâm tu luyện. Đôi khi hắn phải làm lơ thái độ của nàng, trực tiếp khiêng trên vai đi đường.
Sau khi Trữ Mạn Nhi trưởng thành đã biết điều hơn nhiều, tính tình cũng ôn nhu, hiền lành khác xưa. Nhưng điều này không có nghĩa là tính điên đã bị tiêu trừ, một khi phát sinh chuyện gì đó sẽ phải giải thích khô ran cổ họng, lại còn phải chìu chuộng cả ngày mới dẹp yên được nàng.
Sau đó hắn đã rút ra một kinh nghiệm vô cùng đúng đắn, đó là dứt khoát im lặng không nói lời nào là tốt rồi.
Hắn không chịu nói, Trữ Mạn Nhi không thể nào một mình lầm bầm cả ngày được.
Quả nhiên, chiêu này thực sự hữu dụng, khi hắn không thèm để ý Trữ Mạn Nhi một đoạn thời gian ngắn, tiểu nha đầu này cũng mất đi đối tượng phát tiết, chỉ lầm bầm hờn dỗi một lát rồi thôi.
Quãng đường đi từ Hải thành san hô đến Bạch đảo mất chừng ba ngày, Ngư nhân công chúa dẫn theo đội ngũ Hải tộc thủ vệ sẽ chạy tới vào bốn ngày sau.
Sở Mộ đi trước một bước, coi như là đánh trận đầu.
Thời điểm sắp đến gần Bạch đảo, Sở Mộ phát hiện vốn là đại dương xanh lam biến thành một vùng biển đục ngầu, thỉnh thoảng có thể thấy được rất nhiều thi thể khổng lồ trôi nổi trên mặt biển.
Hạo Kiếp hải yêu rõ ràng là muốn khống chế những thành viên Hải tộc mới sinh của các chủng tộc Đông Hải. Chỉ cần nó nắm được điểm yếu này, những chủng tộc muốn bảo đảm hậu duệ tiếp tục sinh tồn sẽ phải thần phục dưới trướng nó.
"Thật xin lỗi, Hạo Kiếp hải yêu vừa mới phát động tiến công đối với Hải tộc chúng ta. Mặc dù ta không thuộc đội ngũ chiến đấu, nhưng ta là Đông Hải công chúa phải đi ra chiến trường hỗ trợ thần dân của mình."
Ngư nhân công chúa nói với Sở Mộ.
"Nếu chiến đấu trên đảo có lẽ ta sẽ giúp được các ngươi."
Sở Mộ cười nói. Hiện tại hắn đang cần Hải tộc trợ giúp, dù lý hay tình, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Hạo Kiếp hải yêu chính là tử địch của Tân Nguyệt Địa, hắn trợ giúp Hải tộc tương đương với tìm được một đồng minh cường lực. Đồng thời đường biên giới ven biển Tân Nguyệt Địa sẽ được bảo vệ an toàn tuyệt đối, đây có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Ngư nhân công chúa do dự một hồi, nàng cảm thấy để cho khách nhân tham dự vào chiến tranh Hải tộc không quá thỏa đáng, cho nên nàng lựa lời khách khí:
"Hay là để chúng ta tự xử lý ..."
"Không, ngươi không cần ngại. Chúng ta vốn là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện cần thiết."
Sở Mộ trực tiếp cắt ngang lời nàng.
"Đã như vậy, ta cám ơn ngươi trước !"
Ánh mắt Ngư nhân công chúa lộ vẻ cảm kích nhìn Sở Mộ.
Trên thực tế, Hải tộc bây giờ đang thiếu hụt cường giả, toàn thể hải vực có rất nhiều địa phương trọng yếu cần phải có quân đội canh gác, bảo vệ. Bất kỳ nơi nào bị đánh bại cũng sẽ khiến cho thế lực Đông Hải thương tổn nghiêm trọng. Mà Bạch đảo chính là một ví dụ điển hình.
Ngư nhân công chúa vốn muốn phái thuộc hạ dẫn đám người Sở Mộ đi tới Bạch đảo. Nhưng cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy phụ thân nàng đã quá nhiều việc rồi, chuyện tình Bạch đảo tự mình xử lý thì tốt hơn. Ít nhất cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho phụ thân nàng.
"Chúng ta cùng đi chứ !"
Ngư nhân công chúa nói.
"Được !"
Sở Mộ gật đầu nói.
Ngư nhân công chúa am hiểu ngôn ngữ nhân loại nhờ đó có thể giao lưu dễ dàng hơn. Nếu như phái thành viên Hải tộc khác sẽ làm cho song phương khó xử, lỡ may phát sinh chuyện gì lại không thể trao đổi. Bởi vì phương thức suy nghĩ và nhận định của Hải tộc và nhân loại nhất định là khác nhau.
Sở Mộ đúng là có năng lực nhận xét Hồn sủng rất phong phú, cho dù chạy vào Cấm Vực cũng có thể qua lại tự nhiên. Nhưng hiện tại hắn đối mặt với một nền văn minh xa lạ, không có cách nào tùy ý hành động như trước.
Ngư nhân công chúa muốn quay về Hải thành điều khiển một chi Hải tộc vệ đội cùng đi, vì thế Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi tạm thời xuất phát tới Bạch đảo trước.
Hắn cầm trên tay viên trân châu chỉ đường Ngư nhân công chúa đưa cho, trực tiếp phi hành trên không trung hướng tới Bạch đảo.
Từ Hải thành san hô đến Bạch đảo tương đối xa xôi, mỗi lần vượt qua hải vực lại nhìn thấy một mảng đại dương rộng lớn hơn mở ra trước mắt, trời biển bao la dường như vô tận.
"Tại sao không nói một câu?"
Sở Mộ nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
Không biết Trữ Mạn Nhi đang hờn dỗi chuyện gì, lúc này nàng làm như không thèm để ý tới hắn.
"Là do tiểu Hoàng Tuyền?"
Sở Mộ dò hỏi.
Trên người Trữ Mạn Nhi tồn tại tiên khí đặc thù có thể hấp dẫn đại đa số sinh vật, chỉ ngoại trừ nhân loại mà thôi. Thế mà tiểu Hoàng Tuyền lại xem nàng như không khí, có lẽ tiểu nha đầu đang tức giận chuyện này.
"Không phải !"
Trữ Mạn Nhi lầm bầm một câu.
"Vậy tức giận chuyện gì ?"
Trong lòng Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.
"Hừ !"
Trữ Mạn Nhi trừng mắt nhìn sang Sở Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên tựa như một con gà mái nổi giận.
"Ngươi giận ta đây?"
Sở Mộ lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay ngắt gương mặt béo tròn của nàng một cái.
"Sắc lang !"
Trữ Mạn Nhi buồn bực hất tay hắn ra.
"…"
Thì ra tiểu nha đầu vẫn còn quấn quýt chuyện này, Sở Mộ cũng hết chỗ nói rồi.
Vốn là Ngư nhân công chúa không mặc y phục đứng trước mặt hắn, bản thân hắn chỉ là người bình thường, vẫn phải dùng đôi mắt phàm trần để nhìn làm sao tránh khỏi một số bộ phận “đặc biệt”? Huống chi Ngư nhân công chúa xinh đẹp tuyệt luân, vóc người bốc lửa, đổi lại những người khác đã sớm ngây dại rồi, hắn vẫn có thể giữ vững trấn định nói chuyện với nàng đã là hay lắm rồi.
"Tốt lắm, đừng có suốt ngày nghĩ ngợi mấy chuyện nhàm chán đó, chúng ta tới Bạch đảo còn có chuyện trọng yếu cần phải làm."
Sở Mộ vuốt vuốt khuôn mặt nàng, mỉm cười khuyên nhủ.
"Lúc nào cũng ngó chừng bộ ngực người ta, lại không chịu nói chuyện với ta. Thật là đáng ghét !"
Trữ Mạn Nhi lầm bầm lầu bầu, bộ dạng giống như là đứa nhỏ bị người lớn lạnh nhạt.
"Ta không chịu nói chuyện với ngươi khi nào ?"
Đến mức này Sở Mộ thật sự buồn bực, tiểu nha đầu rõ ràng là có ý oan uổng cho hắn.
"Tại sao khi ngươi nói chuyện với ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngư nhân công chúa ?"
Trữ Mạn Nhi kiên quyết không tha cho hắn.
Hai chuyện này liên quan gì với nhau? Quả nhiên nữ nhân muốn nổi cơn vốn không cần lý do mà.
Thật ra thời điểm Trữ Mạn Nhi xuống nước, y phục cũng đã ướt đẫm, trừ một vài điểm trọng yếu có áo lót che chắn, những địa phương khác vẫn lộ ra trước mắt hắn. Chỉ có điều hắn không dám ngó nàng trắng trợn mà thôi.
Về phần Ngư nhân công chúa dù sao vẫn tương đối xa lạ, lại không phải là nhân loại, hắn muốn ngó thì ngó, người ta cũng không quan tâm làm gì. Lúc nãy Sở Mộ phải có định lực vững chắc như núi mới giữ được bình tĩnh nói chuyện trước mặt hai nàng.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì tiểu Hoàng Tuyền đã phân tán lực chú ý của hắn.
Trữ Mạn Nhi thấy Sở Mộ trả lời không được, trong lòng lại càng không vui, thì thầm tự nhủ:
"Vốn còn muốn nói cho ca ca một chuyện..."
"Chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi.
"Không nói nữa !"
Trữ Mạn Nhi bĩu môi chế giễu.
"Được rồi, tùy ngươi thôi !"
Sở Mộ lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy Sở Mộ tỏ thái độ bình thản như thường, Trữ Mạn Nhi nín một hồi rốt cuộc chịu không được, đột nhiên hô lớn:
"Ta muốn trở về Vạn Tượng thành, ta muốn tố cáo với tỷ tỷ, ta muốn nói ngươi khi dễ ta."
"Ta khi dễ ngươi khi nào?"
Sở Mộ rùng mình ớn lạnh, vội vàng phản bác.
"Có là có, để coi tỷ tỷ tin ai cho biết !"
Sở Mộ xem như thua nàng triệt để rồi, tiểu nha đầu này đoán chừng đã bị tiểu Hoàng Tuyền lây bệnh điên.
Thời điểm mới vừa nhặt được Trữ Mạn Nhi, nha đầu này cũng thường xuyên nổi điên, hễ lên cơn là náo động không dứt, căn bản không cho hắn an tâm tu luyện. Đôi khi hắn phải làm lơ thái độ của nàng, trực tiếp khiêng trên vai đi đường.
Sau khi Trữ Mạn Nhi trưởng thành đã biết điều hơn nhiều, tính tình cũng ôn nhu, hiền lành khác xưa. Nhưng điều này không có nghĩa là tính điên đã bị tiêu trừ, một khi phát sinh chuyện gì đó sẽ phải giải thích khô ran cổ họng, lại còn phải chìu chuộng cả ngày mới dẹp yên được nàng.
Sau đó hắn đã rút ra một kinh nghiệm vô cùng đúng đắn, đó là dứt khoát im lặng không nói lời nào là tốt rồi.
Hắn không chịu nói, Trữ Mạn Nhi không thể nào một mình lầm bầm cả ngày được.
Quả nhiên, chiêu này thực sự hữu dụng, khi hắn không thèm để ý Trữ Mạn Nhi một đoạn thời gian ngắn, tiểu nha đầu này cũng mất đi đối tượng phát tiết, chỉ lầm bầm hờn dỗi một lát rồi thôi.
Quãng đường đi từ Hải thành san hô đến Bạch đảo mất chừng ba ngày, Ngư nhân công chúa dẫn theo đội ngũ Hải tộc thủ vệ sẽ chạy tới vào bốn ngày sau.
Sở Mộ đi trước một bước, coi như là đánh trận đầu.
Thời điểm sắp đến gần Bạch đảo, Sở Mộ phát hiện vốn là đại dương xanh lam biến thành một vùng biển đục ngầu, thỉnh thoảng có thể thấy được rất nhiều thi thể khổng lồ trôi nổi trên mặt biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.