Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1150: Yêu Tỏa, ngũ mã phanh thây

Ngư Thiên Không

10/03/2014

Sở Mộ niệm chú ngữ tốc độ thật nhanh, bốn người này đang định phát động công kích thì Sở Mộ đã giơ tay lên, hình thành một đạo không gian bích chướng ngăn cản ánh mắt của năm người này.

Không gian bích chướng xuất hiện làm cho Sở Mộ cơ hồ lập tức biến mất trong không khí, kỹ năng của năm người chỉ đánh vào vị trí cũ của Sở Mộ mà thôi.

Không gian bích chướng vặn vẹo một hồi và trực tiếp nát bấy, hiệu quả năm kỹ năng điệp gia không kém gì công kích của cấp chúa tể, bọn họ tin tưởng mặc dù ma nhân này có né tránh được thì nhất định cũng bị năng lượng khuếch tán làm ảnh hưởng.

Sinh vật hành tung quỷ dị làm cho nội tâm bọn họ bất an, năng lượng có khí lãng xoáy lên người của năm người, lại còn kẹp mang theo một tia lãnh ý xuyên qua linh hồn và cốt tủy.

Tiêu Đàm liếc mắt nhìn qua khu vực hỗn độn kia, cũng không có phát hiện thân ảnh ma nhân nằm ở đâu, hắn nhíu mày, vội vàng khống chế Vân Điểu né tránh qua một bên.

Bốn người khác phản ứng đều bất mãn, lãnh ý xâm nhập thì bọn họ lập tức bỏ trốn qua các hướng, chạy ra vài dặm cũng không dám quay đầu lại.

- Vù vù vù...

Ma diễm màu bạc quỷ dị bao phủ phạm vi của năm người này, thân ảnh ma nhân kỳ dị mang theo hương vị tử vong, ma trảo thật dài mang theo máu tươi xoẹt qua.

Năm người đồng thời đổ mô hôi lại, không lcó Tiêu Đàm nhắc nhở thì vừa rồi khẳng định sẽ có một người bị móc tim mà chết.

Nhưng mà chẳng biết tại sao cho dù đã làm ra phản ứng nhưng mà lãnh ý này vẫn quanh quẩn thân hình của bọn họ.

- Không tốt, mau tránh ra!

Ngô Trì hú lên quái dị.

Vừa dứt lời thì trên không trung xuất hiện một đám mây đen mang theo khí tức tử vong, khi bàn tay Sở Mộ áp xuống thì ma diễm thiêu đốt bầu trời như muốn hủy diệt mọi thứ!

Tà Trủng vô cùng to lớn, trùng trùng điệp điệp đánh lên vị trí chạy trôn của Gia Trấn, hắn và hồn sủng của hắn lập tức bị bao trùm lại.

- Ông...

Âm thanh một tiếng chuông tang vang lên, Tà Trủng từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy cả sơn mạch này, lập tức lấy nó làm trung tập áp chung quanh thành đất bằng, ma diễm khủng bố thiêu đốt cuồn cuộn, thiêu đốt sơn lĩnh phạm vi vài chục dặm, đồ sộ mà đáng sợ.

Một chiêu Tà Trủng đánh xuống, ngay cả Gia Trấn và hồn sủng của hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bốn người khác nhìn thấy tình cảnh tử vong này thì bị trấn trụ, bọn họ mở to hai mắt nhìn qua kỹ năng tà dị và hung hãn này.

Ma diễm màu bạc chiếu gọi gương mặt của bọn họ, làm cho sắc mặt tái nhợt của bọn họ sáng lên, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi nhìn qua Sở Mộ.

Lại một sinh vật cấp chúa tể và hồn sủng sư chết đi, như thế bọn họ đã tổn thất bốn gã cường giả cấp chúa tể cấp thấp, bản thân Cảnh thành thì cường giả cấp chúa tể là có hạn, vốn bởi vì có đại lượng Ma Linh xuất hiện làm cho thực lực cường giả của Văn thành gia tăng trên phạm vi lớn, thật không ngờ giữa đường giết ra hai ma nhân làm cho bọn họ tổn thất lớn như vậy.

Hiện tại chỉ sợ cho dù đạt được Ma Linh cũng không cách nào đền bù tổn thất, Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì là hai thủ lĩnh ở nơi này đã ngãy vào đáy cốc, trạng thái gặp được Ma Linh trước kia và hiện giờ là hai đáy cốc.

Sở Mộ thở phì phò, hắn điều chỉnh hô hấp của mình lại, một chiêu Tà Trủng này cần thời gian chuẩn bị lâu dài, tuy trước kia Sở Mộ cũng đã phác hoạ, nhưng mà bây giờ hoàn thành nhanh chóng kỹ năng Tà Trủng vẫn cần phải nghỉ ngơi và điều chỉnh một chút.

May mà là đám người Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì đã bị kỹ năng này chấn trụ rồi, không có tiếp tục công kích Sở Mộ, bằng không thì Sở Mộ cũng bị tổn thương không nhỏ.

Trực tiếp dùng đại tiêu hao đánh chết một gã cường giả chúa tể cấp thấp, chiến đấu kết tiếp vô cùng nhẹ nhõm, lực chú ý của Sở Mộ đặt lên con Vũ Yêu của Vĩnh Sùng.

Vĩnh Sùng là người đầu tiên phát giác được Sở Mộ vừa rồi có một chút thoát lực, sau khi kịp phản ứng thì cho hồn sủng vỗ cánh bay tới, huyễn hóa ra vô số đạo lưu tinh thật nhỏ từ trên trời bay xuống.

Hô hấp của Sở Mộ đã điều hoà, thời điểm lưu tinh thật nhỏ thiêu đốt và sau một lát liền đốt thành tro bụi, có chút ý quỹ tích rơi xuống.

Trước kia chiến đấu với Bạch Ngữ thì bọn họ đã lãnh giáo được khống chế không gian quỷ dị của ma nhân. Một khi thân hình của ma nhân biến mất thì rất có thể xuất hiện ở sau lưng người nào đó, sau đó dưới tình huống không có phòng bị bóp nát tim của ngươi!

Sở Mộ lúc này không có tấn công. Thân hình màu bạc Vĩnh Sùng bay hơn mười dặm nhưng nhìn thấy đôi mắt màu bạc đang thiêu đôt thì như chim sợ cành cong.

Ngô Trì thấy đối phương thối lui thì mới ý thức được vừa rồi không tấn công là ngu xuẩn cỡ nào. Cơ hội qua đi muốn làm cho đối thủ bị trọng thương phải phí rất nhiều sức lực.

Ngô Trì quét mắt nhìn qua vị trí của Uông Trường Phong cùng Hoàng Đồng hai người một cái, lúc này hắn phát hiện hai người này đang chiến đấu với Chiến Thú Mặc Dã bên kia, tức giận đến xanh mặt!

- Hai người các ngươi đang làm cái gì! Tại sao không thể giết được một con hồn sủng của đối thủ?

Ngô Trì nổi giận mắng! !



- Được rồi, nó đã trọng thương, lập tức có thể giết chết!

Uông Trường Phong trả lời.

- Lập tức, chẳng lẻ muốn chờ chúng ta chết hết sao?

Ngô Trì cả giận nói.

Hai sinh vật cấp thấp chúa tể đối phó một con sinh vật chuẩn cấp chúa tể mà dùng thời gian dài như vậy, hai người này còn có thể phế vật cỡ nào nữa đây?

Uông Trường Phong cùng Hoàng Đồng không có dám nói thêm lời nào, chỉ có thể cắn răng, đem tức giận chuyển lên người của Chiến Dã.

- Đây là thứ đáng chết. Lần này nhất định giết chết nó!

Uông Trường Phong căm phẫn nói ra.

Khiếu Thiên Phi Sư vô cánh so với Lôi Đình Kiếm Sí Sư là chủng tộc bá đạo cường đại còn mạnh hơn, nó như biến thành cự sơn nện vào người của Chiến Dã. Sau đó vô số hào quang như nham thạch nứt vỡ ra.

Chiến Dã nhìn thì trạng thái đã trọng thương. Trên thực tế dùng sinh mệnh lực của nó thì đây chỉ xem là thương thế trung đẳng mà thôi.

Kỹ năng của Khiếu Thiên Phi Sư không cách nào né tránh. Chiến Dã chỉ bao vệ đầu lâu của mình, dùng áo giáp của mình thừa nhận chiêu này.

Áo giáp vỡ vụn rất nghiêm trọng, máu tươi đầm đìa.

Nhưng mà mỗi một lần chiến đấu Chiến Dã không phải bị thương nhẹ thì bị thương cực nặng, tổn thương cũng không phải tổn thương.

- Hống hống hống! ! ! ! ! !

Chiến Dã hét giận dữ một tiếng, tất cả miệng vết thương bắt đầu có trùng dịch chảy ra ngoài, những chất lỏng sền sệt này bao phủ vết thương, rất nhanh làm thương thế hợp lại cực nhanh.

Sau một lát áo giáp lại tỏa sáng và khôi phục lần nữa, chiến ý dâng trào tăng vọt!

Nhìn thấy Chiến Dã có kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh thì Uông Trường Phong cùng Hoàng Đồng hai người đều trừng to mắt.

Chiến đấu vừa rồi bọn họ đã cảm thấy Chiến Thú Mặc Dã có sinh mệnh lực mạnh hơn chuẩn chúa tể nhiều lắm, bắt đầu giết rất tốn sức, ai biết thằng này còn có kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh, đây tương đương với bọn họ phải cố sức thêm lần nữa.

Hai người đều nghiêng mắt nhìn qua Ngô Trì, chắc hẳn lại kéo dài thêm chút thời gian thì chỉ sợ Ngô Trì sẽ đích thân bay tới giết bọn họ.

Hiện tại Ngô Trì không có tâm tư đặt lên hai người này, ma nhân kia dẫn xuất không gian phong bạo mang theo tử vong không rõ kia, thời điểm này không rõ hắn sẽ đối phó ai.

- Vù vù vù vù vù ~~~~~~~~~

Phong bạo màu bạc hủy diệt nhiều nơi, Ngô Trì cùng Ngô Tự hai người sa vào trong cơn lốc thừa nhận lực xé rách đáng sợ này, hơn nữa còn bị ném ra thật xa.

Vĩnh Sùng cùng Tiêu Đàm hai người thấy bọn họ đều rơi vào trong không gian phong bạo, thừa lúc Sở Mộ vừa mới hoàn thành chú ngữ thì Vân Điểu cùng Vũ Yêu đồng thời thi triển kỹ năng giam cầm dực hệ.

Lông vũ màu trắng và màu đen quấn quanh chung quanh người của Sở Mộ, nhìn qua trên đó mang theo ấn ký cổ xưa và cất giấu ma lực đặc thù.

Trong gian cầm màu trắng và bên ngoài là giam cầm màu đen, hai tầng giam cầm đồng thời đánh vào người của Sở Mộ, Sở Mộ đang khống chế không gian phong bạo và động tác cũng dừng lại.

Sở Mộ dùng không gian phong bạo ném hai người kia ra xa hai trăm mét, tuy không đủ giết bọn họ nhưng làm cho bốn chúa tể cấp thấp phân tán ra, như vậy đối với Sở Mộ là có thể đánh bại.

Hiển nhiên Vĩnh Sùng cùng Tiêu Đàm đều ý thức được điểm ấy, thời điểm này ra sức ngăn cản, đem Sở Mộ giam cầm lại, không cách nào thao túng phong bạo.

Sở Mộ bị giam cầm thì thân thể không cách nào nhúc nhích, cảm giác này giống như có một cái thùng sắt đang ép lên người của mình.

Giam cầm thành công chính là cơ hội tấn công tốt nhất, Vĩnh Sùng cùng Tiêu Đàm lần này yên tâm niệm chú ngữ, nhao nhao muốn thi triển kỹ năng mạnh mẽ làm Sở Mộ trọng thương.

Vũ Yêu dùng con mắt nhìn qua, trong con mắt của chúng ẩn giấu năng lực cổ xưa đặc thù, thời điểm con ngươi lóe sáng lên thì chúng cởi bỏ phong ấn, phóng thích yêu lực Vũ tộc!

Mà Vũ Yêu này lại có năng lực nhân đôi yêu lực, Vũ Yêu của Vĩnh Sùng lúc này đồng tử biến ảo liên tục, từ khi gáy gọi một tiếng thì hai con ngươi của Vũ Yêu phóng xuất tia chớp màu da cam, phân biệt bay qua hai bên của Sở Mộ!

Năng lượng thiểm điện màu cam kết nối với nhau, quấn quanh cổ tay, mắt cá chân, cái cổ của Sở Mộ hình thành xiềng xích, chăm chú bóp chặt thân thể Sở Mộ.

Mà xiềng xích kéo dài vươn ra và lan tràn, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào ranh giới cao nhất.



Thân hình màu bạc của Sở Mộ giống như bị gông cùm giữa thiên địa, hơn nữa xiềng xích cao thấp đang rủ xuống muốn đem đầu lâu Sở Mộ, cánh tay cùng và lưng áo, hai chân trực tiếp kéo ra bốn phía.

Sở Mộ con giãy dụa ra khỏi giam cầm, tính công kích của Vũ Yêu này không có giam cầm được Sở Mộ.

- Đây là Thiên Địa Yêu Tỏa, lực lượng lôi kéo của chúng có thể giam cầm người rất mạnh, rất nhiều người không biết khí lực của mình có bao nhiêu, Thiên Địa Yêu Tỏa này có thể thỏa mãn hắn rồi, hiện tại ngươi cũng có thể thông qua kỹ năng này làm hắn biết khắc sâu của lực lượng này, nhận hết thống khổ!

Vĩnh Sùng cười rộ lên.

Kỹ năng Thiên Địa Yêu Tỏa này hắn chỉ để dành, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Giam cầm, phong ấn, trói buộc sinh vật cao cấp có xác xuất rất thấp, nhưng kỹ năng thành công thì có thể chấn trụ, sau khi thành công thì sinh ra hiệu quả cực nhanh.

Trước kia ma nhân dùng móng vuốt trực tiếp xé nát vài con sinh vật chúa tể, đã nói lên nó lực lượng mạnh, loại lực lượng này nếu rơi lên người của hắn thì cho dù không thể đem hắn ngũ mã phanh thây thì cũng có thể kéo nát xương cốt!

Hiện tại Sở Mộ cần làm gì là giam cầmVân Điểu giam cầm, muốn tại lực lượng lôi kéo trước khi là không kịp, Sở Mộ quét mắt nhìn qua Vĩnh Sùng đang đắc ý, trong nội tâm cũng thoáng trầm xuống, dù sao lực lượng cũng tương đương với yêu tỏa.

- Cát! ! ! ! ! !

Thời điểm suy nghĩ thì bỗng nhiên có tia chớp màu da cam uốn lượn đánh tới, ngay sau đó yêu tỏa này bị kéo căng, đem hai tay, hai chân và đầu lâu của Sở Mộ kéo căng ra!

Thân thể Sở Mộ bị kéo dài ra, cốt cách trong thân thể phát ra âm thanh răng rắc.

Lúc này Sở Mộ đã cảm nhận được lực lượng của mình mạnh bao nhiêu, nhất là thời điểm ở trên người của mình.

Nhưng mà Sở Mộ lại không thể không thừa nhận lực lượng mạnh hơn mình, ít nhất là so lực lượng thuần túy với Đồ Lục Thú thì nó mạnh hơn Sở Mộ nhiều.

Giam cầm, lôi kéo, Sở Mộ cảm giác xương cốt của mình muốn chia lìa, hắn cắn răng tỉnh táo tự hỏi phương pháp phá giải.

Cách đó không xa Thiện Ác Nữ Vương Vũ Sa cao ngạo đứng bên cạnh địch nhân cấp chuẩn chúa tể, loại đối thủ cấp bậc này nàng khinh thường ra tay, dứt khoát khống chế một nửa, sau đó lại cho chúng tự giết lẫn nhau.

Nàng liếc mắt nhìn qua Sở Mộ bị giam cầm, đang do dự có nên ra tay giúp hắn không.

Trên thực tế nếu như Sở Mộ hiện tại chết đi thì hồn ước đứt gãy, Vũ Sa có thể đạt được tự do, nhưng Thiện Ác Hoa Vương vẫn ở trong không gian hồn sủng của hắn, Sở Mộ chết, Thiện Ác Hoa Vương khẳng định cũng chết theo, huống chi, Vũ Sa tin tưởng mấy củi mục này không thể giết chết Sở Mộ, vì để Sở Mộ dần dần buông lỏng cảnh giác với nàng, Vũ Sa vẫn quyết định trợ giúp Sở Mộ.

Vũ Sa niệm chú ngữ huyễn hóa cánh hoa muốn giúp Sở Mộ cắt đứt dây xích.

Nhưng thời điểm chú ngữ chưa hoàn thành thì nàng phát hiện ma diễm trên người Sở Mộ bỗng nhiên rút đi!

- Thằng này còn rất thông minh.

Vũ Sa lầm bầm một câu.

Vũ Sa nói Sở Mộ thông minh đó là bởi vì Sở Mộ đang khôi phục trạng thái hình người.

Dây xích giam cầm lực lượng của bán ma, Sở Mộ hóa thân thành hình thái nhân loại, Sở Mộ không có lực công kích gì làm thì không thể giam cầm hắn được.

Sở Mộ đem ma diễm tán đi hóa thành hình người, nhưng mà Sở Mộ cũng không muốn làm cho người ta nhìn thấy dung mạo của mình, cho nên thân thể của hắn vẫn có oán khí đặc thù lượn lờ, làm cho hắn có nhiều hơn vài phần vũ mị.

Thiên Địa Yêu Tỏa yếu đi, Sở Mộ đã căn bản không cảm giác được đau đớn gì cả, mà lực lượng giam cầm sẽ yếu đi theo thời gian.

Vĩnh Sùng nhìn thấy Sở Mộ tán ma diễm đi, cũng cho rằng hắn thoát lực giống như Bạch Ngữ lúc nãy. Bị lực lượng của mình lôi kéo thì trừ phi là sinh vật chủ phòng ngự, bằng không thì không cách nào bình yên thừa nhận nó.

Hắn quay đầu đưa mắt nhìn qua bọn người Ngô Trì cùng Ngô Tự vô cùng chật vật, trong mắt mang theo thần sắc cao ngạo.

- Vĩnh đại nhân dùng kỹ năng này thật tốt.

Ngô Trì dùng ngữ khí âm dương quái khí nói ra.

Ngô Tự trông thấy ma nhân này bị hạn chế, hơn nữa hình như ma diễm đã rút đi rồi, thân thể như trút được gánh nặng, liên tục hai ma nhân cơ hồ đánh bọn họ bị tàn phế, sức chiến đấu của hồn sủng hiện giờ không còn bao nhiêu, cú tiếp tục như vậy mà quay về Văn thành thì bọn họ cũng biến thành tàn binh bại tướng.

- Đại nhân, tình huống có chút không đúng.

Tiêu Đàm lãnh đạm ở bên cạnh thấp giọng nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook