Chương 26
Trường Vĩ Ngư
23/07/2016
Edit: Yun
Nửa đêm hôm ấy, Lạc Thần đột nhiên tỉnh giấc.
Vửa mở mắt, nàng đã cảm thấy đau ở bụng dưới, đồng thời cũng có gì đó ấm nóng đang chảy ra.
Cảm giác này, thật là lâu rồi chưa có.
Trong lòng Lạc Thần đã có phán đoán. Xem ra là nàng đã có nguyệt sự. Tính ra, mười bốn tuổi cũng vừa vặn.
Nhưng có điều không ổn là, bây giờ nàng đang nằm trên giường của Nhiễm Chi Thần, lại bị hắn ôm chặt như vậy…
Nghĩ tới đây, Lạc Thần cả kinh, cẩn thận lấy cánh tay của Nhiễm Chi Thần đang đặt ngang hông nàng ra, muốn xuống giường. Không nghĩ rằng, động tác nhẹ như vậy cũng đánh thức hắn.
Nhiễm Chi Thần vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí, lập tức trầm giọng nói: “Đốt đèn.”
Người hầu đứng ở cửa nghe thấy, vội vàng đi vào, đốt đèn lên.
Rất nhanh, phòng ngủ đã sáng choang.
Bởi thế, vết máu dưới thân Lạc Thần lập tức lộ ra.
Không chỉ như vậy, trên chăn đệm trắng như tuyết và cả trên cái áo trắng của Nhiễm Chi Thần cũng bị dính những vết máu loang lổ.
Đầu tiên, Nhiễm Chi Thần trầm mặt xuống, đang muốn hỏi gì đó lại nghe được một tỳ nữ tuổi hơi lớn vui mừng nói: “Chúc mừng Bảo cô nương hôm nay trưởng thành.”
Thời đại này, nữ tử chỉ cần có nguyệt sự là được coi như trưởng thành, không kể số tuổi.
Nhất thời, Lạc Thần cảm thấy lúng túng.
Nhiễm Chi Thần sửng sốt, sau đó là như hiểu ra, nhíu mày, thấy Lạc Thần đang ngồi không được tự nhiên ở kia, ánh mắt hắn có chút sâu xa.
Không hiểu sao, dưới ánh mắt ấy, Lạc Thần thấy lông tơ dựng đứng…
Đúng lúc này, một tỳ nữ khác lo lắng nói với Nhiễm Chi Thần: “Chủ thượng, kinh nguyệt của nữ tử chính là thứ không sạch sẽ, kính xin ngài mau dâng hương tắm rửa để trừ xui xẻo.”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần gật đầu, nói với Lạc Thần: “Ngươi cũng đi sửa sang lại đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy ra cửa.
**************
Lạc Thần thay quần áo, uống hết một bát nước gừng ấm, thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.
Một tỳ nữ lại đi vào trong phòng nói với nàng: “Bảo cô nương, chủ thượng nói hôm nay ngươi ngủ tạm ở phòng bên.”
Lạc Thần gật đầu, không thấy ngoài ý liệu.
Đúng theo như lời của tỳ nữ kia, trong mắt mọi người thời này, kinh nguyệt của nữ tử chính là thứ không sạch sẽ. Vậy nên nữ tử đến nguyệt sự thì không thể ngủ chung giường với nam tử. Nếu không điềm xấu sẽ bám vào trên người nam tử.
Chỉ cần là gia đình có điều kiện thì dù là vợ chồng cũng sẽ ngủ riêng.
Lạc Thần thu dọn ít thứ rồi theo tỳ nữ kia đi sang phòng bên.
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng ngủ một mình trong gần một năm nay, thành ra cũng hơi lạ lẫm, lăn lộn một lúc trên giường rồi mới ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lạc Thần đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy tiếng nói từ ngoài phòng vọng vào: “Bảo cô nương đã ngủ chưa? Chủ thượng gọi ngươi trở lại.”
Nghe vậy, Lạc Thần không thể làm gì khác, dụi dụi mắt, miễn cưỡng ngồi dậy, không hiểu Nhiễm Chi Thần có ý gì.
Vừa buồn ngủ vừa đi về phòng Nhiễm Chi Thần, nàng ngửi thấy mùi thảo dược. Xem ra để xua đi thứ gọi là xui xẻo, người hầu đã cẩn thận dùng cây ngải đốt hương.
Lập tức, Lạc Thần tỉnh táo không ít, trong lòng lại bất đắc dĩ nói thầm, thật đúng là để ý…
Nhiễm Chi Thần nằm trên giường, khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi, híp mắt, vẫy tay với Lạc Thần: “Lại đây.”
Theo lời hắn, Lạc Thần đi qua, vừa ngồi xuống mép giường đã bị Nhiễm Chi Thần kéo lại, ngã nhào vào lòng hắn.
Thấy thế, Lạc Thần cân nhắc một chút mới nói: “Chủ thượng, nguyệt sự của nữ tử…”
“Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi.” Không đợi Lạc Thần nói xong, Nhiễm Chi Thần đã ngắt lời nàng.
Đã như thế, Lạc Thần cũng không thể nói gì nữa, đành nhắm mắt lại.
Lần này, rất nhanh, tiếng hít thở của hai người đã vang lên đều đều trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Chi Thần nhìn trên áo của mình lại bị dính một vết máu, cau mày lại, vẻ mặt rất quái dị.
Không biết sao, nhìn bộ dạng rất là ghét bỏ lại không thể phát tác ấy của Nhiễm Chi Thần, Lạc Thần lại thấy buồn cười.
Nàng vội cúi đầu, che dấu độ cong trên khóe miệng.
Nhưng trong mắt người khác, nàng cúi đầu băn khoăn như vậy, rất là vô tội.
Cuối cùng, Nhiễm Chi Thần chỉ trừng mắt nhìn Lạc Thần rồi không nói gì mà đứng dậy, bước nhanh sang phòng bên.
Đêm đó, cạnh giường của Nhiễm Chi Thần có thêm một cái giường nhỏ khác.
Chẳng qua, đến ngày thứ hai, Lạc Thần phát hiện ra, bản thân mình vốn nên ngủ ở trên cái giường nhỏ đó, chẳng biết lúc nào, lại về đến trong lòng Nhiễm Chi Thần.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại hàm vui vẻ.
Thấy qua ngủ quen giường, quen gối, lại chưa thấy ai như Nhiễm Chi Thần. Không biết lúc trước không có nàng hắn ngủ như thế nào.
Ban đêm, Nhiễm Chi Thần nhìn thân thể mềm mại trong ngực, cũng cảm thấy nghi ngờ không dứt.
Từ nhỏ, giấc ngủ của hắn luôn không an ổn, thường thức tỉnh lúc nửa đêm vì gặp ác mộng.
Còn việc như thế bắt đầu từ khi nào, hắn cũng không nhớ nổi nữa. Có lẽ là từ khi phát hiện phụ thân và Lý thị có quan hệ bất chính, có lẽ là từ khi Triệu thị tự vẫn, cũng có lẽ là lúc đại ca và phụ thân quyết liệt với nhau.
Tóm lại, từ rất lâu trước đó, hắn đã ít khi được yên giấc.
Trần thị biết được chuyện từ hạ nhân, cho là hắn bị vật gì không sạch sẽ quấn thân, từng mời phù thủy, đạo trưởng tới nhưng cũng không có hiệu quả.
Dần dần, hắn cũng quen với những ngày có ác mộng làm bạn.
Không nghĩ tới, gần một năm nay, những ác mộng kia, càng ngày càng xa hắn.
Hắn nhận ra, sau khi cho Tiểu Bảo sang phòng bên, hắn nằm trên giường đến canh ba cũng không thể nào ngủ được. Sau đó hắn gọi nàng về, ôm thân thể mềm mại của nàng, thấy trong lòng an tâm hơn không ít.
Xem ra, Tiểu Bảo của hắn, quả thực là bảo bối.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Thần.
Sau đó hắn ôm nàng, ngủ thật say…
Người con gái nằm trong ngực hắn, không hề hay biết gì…
************
Mấy ngày sau, Nhiễm Chi Thần bỗng nhận được một tin tức khẩn cấp. Sau khi xem xong, hắn lập tức triệu tập thuộc hạ, cưỡi ngựa, đi cả đêm đến một phân nhánh của Nhiễm gia ở Đông Châu tại Lỗ quốc.
Trước khi đi, hắn ngồi trên ngựa, nhìn Lạc Thần đang cùng mọi người đưa tiễn hắn, nói: “Mấy ngày nay ở trong phủ học cưỡi ngựa đi.”
Sau đó hắn vung roi, cưỡi ngựa đi.
Lạc Thần nhìn bóng lưng hắn đi xa, lẳng lặng đứng yên tai chỗ thật lâu. Mãi đến khi Nhiễm quản gia lên tiếng nhắc nhở, nàng mới thở dài rồi xoay người rời đi.
Thật ra, nàng biết cưỡi ngựa. Kiếp trước, để diễn xuất, nàng đã từng học một thời gian. Kiếp này, nàng lại có võ nghệ, thể lực được tăng lên nhiều, chỉ cần hơi chút luyện tập, cho dù là phóng ngựa chạy nhanh nàng cũng có thể làm được.
Nhưng nàng đã cố ý che giấu Nhiễm Chi Thần, bởi vì cơ hội này, quá ít gặp…
Ngày thứ hai, Lạc Thần lấy cớ là đi thăm Hoắc Chấn Hải, ra phủ từ sớm.
Dọc đường đi, nàng ngồi trong xe ngựa cẩn thận quan sát xung quanh, ghi nhớ những con đường đã đi qua, so sánh với bản đồ Nhiễm Châu mà nàng đã nghiên cứu qua trước đó.
Không sai, nàng chuẩn bị chạy trốn.
Nhiễm Chi Thần ra phủ một mình, lại còn là đi mấy ngày, cơ hội này thật sự ít có. Bỏ lỡ lần này, lần sau không biết sẽ là khi nào.
Quan trọng nhất là, nàng không có thời gian để đợi thêm.
Từ sau khi có nguyệt sự, nàng bắt đầu cảm thấy, ánh mắt Nhiễm Chi Thần nhìn nàng, hình như đã bắt đầu khang khác. Nàng không hiểu được ánh mắt ấy có nghĩa gì, nhưng mỗi lần chạm vào, đều khiến lòng nàng bất an.
Thậm chí vào ban đêm, bên cạnh việc ôm nàng, hắn cũng đã có những động tác khác. Mặc dù không tùy ý như ở Chu quốc, nhưng không còn coi nàng là một cái gối ôm một cách đơn thuần như trước nữa.
Thế nên mấy ngày nay, Lạc Thần luôn thầm thấy lo lắng. Dù rằng từ ngày thành giáo tập tỳ nữ, nàng đã chuẩn bị có ngày phải thất thân. Nhưng nếu có thể tránh được, nàng sẽ cố hết sức tránh.
Trước đó, nàng từng nghĩ qua rất nhiều biện pháp thoát khỏi Nhiễm phủ, không thể không nói, chạy trốn như vậy, đúng là hạ sách trong hạ sách.
Nàng từng định tìm cơ hội lập công, cầu Nhiễm Chi Thần ban cho nàng được tự do.
Nhưng trong một năm này, nàng không thấy bất cứ chuyện gì mà nàng có thể nhúng tay, đừng nói tới lập công.
Nàng cũng từng nghĩ sẽ chờ đến khi Nhiễm Chi Thần nói chuyện hôn nhân, để ý tới thê tử tương lai, tự nhiên sẽ đuổi nàng đi.
Nhưng không nói đến việc Nhiễm Chi Thần không có dấu hiệu sẽ nói chuyện hôn nhân, thì riêng việc hắn vẫn ngủ cùng giường với nàng khi nàng có nguyệt sự đã đủ để Lạc Thần cảm thấy, hắn sẽ không dễ dàng thả nàng đi.
Với thân phận của hắn, cho dù làm như vậy, gia đình của thê tử cũng không dám có nửa phần bất mãn.
Nàng còn từng nghĩ chờ tới khi Nhiễm Chi Thần kết hôn, nàng sẽ nghĩ cách thỏa thuận với thê tử của hắn, để an bài đường ra thích đáng cho nàng.
Tính ra, phương pháp này nếu được vận dụng đúng, có lẽ sẽ rất tốt.
Nhưng không biết tại sao, chỉ cần ý tưởng này toát ra, lòng nàng sẽ cảm thấy khó chịu đến hoảng hốt.
Chẳng lẽ nàng không chỉ phải tận mắt thấy hắn lấy vợ, mà còn phải giao vận mệnh của mình cho thê tử của hắn hay sao?
Nếu nàng làm như vậy, thì thật đáng buồn. Thà rằng nàng mạo hiểm một chút, chập nhận cuộc sống khổ cực sau khi rời đi Nhiễm phủ, cũng không muốn dùng biện pháp khuất nhục như vậy.
Vì thế, nghĩ tới nghĩ lui, chạy trốn dù mạo hiểm, nhưng lại là nhanh nhất, đồng thời cũng là phương thức mà nàng có thể tiếp nhận.
Còn nếu chẳng may bị bắt về sẽ có kết quả gì, Lạc Thần không muốn nghĩ tới.
Kiếp trước nàng vẫn cho rằng, chỉ cần có thể sống là được.
Ngay cả khi mới chuyển kiếp tới đây, nàng cũng vẫn cho là như vậy.
Nhưng trong một năm này, nàng cảm thấy trên đời này, có rất nhiều chuyện còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn cả cái chết, cũng có rất nhiều chuyện đáng giá dùng tính mạng để đánh cuộc.
Nửa đêm hôm ấy, Lạc Thần đột nhiên tỉnh giấc.
Vửa mở mắt, nàng đã cảm thấy đau ở bụng dưới, đồng thời cũng có gì đó ấm nóng đang chảy ra.
Cảm giác này, thật là lâu rồi chưa có.
Trong lòng Lạc Thần đã có phán đoán. Xem ra là nàng đã có nguyệt sự. Tính ra, mười bốn tuổi cũng vừa vặn.
Nhưng có điều không ổn là, bây giờ nàng đang nằm trên giường của Nhiễm Chi Thần, lại bị hắn ôm chặt như vậy…
Nghĩ tới đây, Lạc Thần cả kinh, cẩn thận lấy cánh tay của Nhiễm Chi Thần đang đặt ngang hông nàng ra, muốn xuống giường. Không nghĩ rằng, động tác nhẹ như vậy cũng đánh thức hắn.
Nhiễm Chi Thần vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí, lập tức trầm giọng nói: “Đốt đèn.”
Người hầu đứng ở cửa nghe thấy, vội vàng đi vào, đốt đèn lên.
Rất nhanh, phòng ngủ đã sáng choang.
Bởi thế, vết máu dưới thân Lạc Thần lập tức lộ ra.
Không chỉ như vậy, trên chăn đệm trắng như tuyết và cả trên cái áo trắng của Nhiễm Chi Thần cũng bị dính những vết máu loang lổ.
Đầu tiên, Nhiễm Chi Thần trầm mặt xuống, đang muốn hỏi gì đó lại nghe được một tỳ nữ tuổi hơi lớn vui mừng nói: “Chúc mừng Bảo cô nương hôm nay trưởng thành.”
Thời đại này, nữ tử chỉ cần có nguyệt sự là được coi như trưởng thành, không kể số tuổi.
Nhất thời, Lạc Thần cảm thấy lúng túng.
Nhiễm Chi Thần sửng sốt, sau đó là như hiểu ra, nhíu mày, thấy Lạc Thần đang ngồi không được tự nhiên ở kia, ánh mắt hắn có chút sâu xa.
Không hiểu sao, dưới ánh mắt ấy, Lạc Thần thấy lông tơ dựng đứng…
Đúng lúc này, một tỳ nữ khác lo lắng nói với Nhiễm Chi Thần: “Chủ thượng, kinh nguyệt của nữ tử chính là thứ không sạch sẽ, kính xin ngài mau dâng hương tắm rửa để trừ xui xẻo.”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần gật đầu, nói với Lạc Thần: “Ngươi cũng đi sửa sang lại đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy ra cửa.
**************
Lạc Thần thay quần áo, uống hết một bát nước gừng ấm, thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.
Một tỳ nữ lại đi vào trong phòng nói với nàng: “Bảo cô nương, chủ thượng nói hôm nay ngươi ngủ tạm ở phòng bên.”
Lạc Thần gật đầu, không thấy ngoài ý liệu.
Đúng theo như lời của tỳ nữ kia, trong mắt mọi người thời này, kinh nguyệt của nữ tử chính là thứ không sạch sẽ. Vậy nên nữ tử đến nguyệt sự thì không thể ngủ chung giường với nam tử. Nếu không điềm xấu sẽ bám vào trên người nam tử.
Chỉ cần là gia đình có điều kiện thì dù là vợ chồng cũng sẽ ngủ riêng.
Lạc Thần thu dọn ít thứ rồi theo tỳ nữ kia đi sang phòng bên.
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng ngủ một mình trong gần một năm nay, thành ra cũng hơi lạ lẫm, lăn lộn một lúc trên giường rồi mới ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lạc Thần đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy tiếng nói từ ngoài phòng vọng vào: “Bảo cô nương đã ngủ chưa? Chủ thượng gọi ngươi trở lại.”
Nghe vậy, Lạc Thần không thể làm gì khác, dụi dụi mắt, miễn cưỡng ngồi dậy, không hiểu Nhiễm Chi Thần có ý gì.
Vừa buồn ngủ vừa đi về phòng Nhiễm Chi Thần, nàng ngửi thấy mùi thảo dược. Xem ra để xua đi thứ gọi là xui xẻo, người hầu đã cẩn thận dùng cây ngải đốt hương.
Lập tức, Lạc Thần tỉnh táo không ít, trong lòng lại bất đắc dĩ nói thầm, thật đúng là để ý…
Nhiễm Chi Thần nằm trên giường, khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi, híp mắt, vẫy tay với Lạc Thần: “Lại đây.”
Theo lời hắn, Lạc Thần đi qua, vừa ngồi xuống mép giường đã bị Nhiễm Chi Thần kéo lại, ngã nhào vào lòng hắn.
Thấy thế, Lạc Thần cân nhắc một chút mới nói: “Chủ thượng, nguyệt sự của nữ tử…”
“Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi.” Không đợi Lạc Thần nói xong, Nhiễm Chi Thần đã ngắt lời nàng.
Đã như thế, Lạc Thần cũng không thể nói gì nữa, đành nhắm mắt lại.
Lần này, rất nhanh, tiếng hít thở của hai người đã vang lên đều đều trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Chi Thần nhìn trên áo của mình lại bị dính một vết máu, cau mày lại, vẻ mặt rất quái dị.
Không biết sao, nhìn bộ dạng rất là ghét bỏ lại không thể phát tác ấy của Nhiễm Chi Thần, Lạc Thần lại thấy buồn cười.
Nàng vội cúi đầu, che dấu độ cong trên khóe miệng.
Nhưng trong mắt người khác, nàng cúi đầu băn khoăn như vậy, rất là vô tội.
Cuối cùng, Nhiễm Chi Thần chỉ trừng mắt nhìn Lạc Thần rồi không nói gì mà đứng dậy, bước nhanh sang phòng bên.
Đêm đó, cạnh giường của Nhiễm Chi Thần có thêm một cái giường nhỏ khác.
Chẳng qua, đến ngày thứ hai, Lạc Thần phát hiện ra, bản thân mình vốn nên ngủ ở trên cái giường nhỏ đó, chẳng biết lúc nào, lại về đến trong lòng Nhiễm Chi Thần.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại hàm vui vẻ.
Thấy qua ngủ quen giường, quen gối, lại chưa thấy ai như Nhiễm Chi Thần. Không biết lúc trước không có nàng hắn ngủ như thế nào.
Ban đêm, Nhiễm Chi Thần nhìn thân thể mềm mại trong ngực, cũng cảm thấy nghi ngờ không dứt.
Từ nhỏ, giấc ngủ của hắn luôn không an ổn, thường thức tỉnh lúc nửa đêm vì gặp ác mộng.
Còn việc như thế bắt đầu từ khi nào, hắn cũng không nhớ nổi nữa. Có lẽ là từ khi phát hiện phụ thân và Lý thị có quan hệ bất chính, có lẽ là từ khi Triệu thị tự vẫn, cũng có lẽ là lúc đại ca và phụ thân quyết liệt với nhau.
Tóm lại, từ rất lâu trước đó, hắn đã ít khi được yên giấc.
Trần thị biết được chuyện từ hạ nhân, cho là hắn bị vật gì không sạch sẽ quấn thân, từng mời phù thủy, đạo trưởng tới nhưng cũng không có hiệu quả.
Dần dần, hắn cũng quen với những ngày có ác mộng làm bạn.
Không nghĩ tới, gần một năm nay, những ác mộng kia, càng ngày càng xa hắn.
Hắn nhận ra, sau khi cho Tiểu Bảo sang phòng bên, hắn nằm trên giường đến canh ba cũng không thể nào ngủ được. Sau đó hắn gọi nàng về, ôm thân thể mềm mại của nàng, thấy trong lòng an tâm hơn không ít.
Xem ra, Tiểu Bảo của hắn, quả thực là bảo bối.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Thần.
Sau đó hắn ôm nàng, ngủ thật say…
Người con gái nằm trong ngực hắn, không hề hay biết gì…
************
Mấy ngày sau, Nhiễm Chi Thần bỗng nhận được một tin tức khẩn cấp. Sau khi xem xong, hắn lập tức triệu tập thuộc hạ, cưỡi ngựa, đi cả đêm đến một phân nhánh của Nhiễm gia ở Đông Châu tại Lỗ quốc.
Trước khi đi, hắn ngồi trên ngựa, nhìn Lạc Thần đang cùng mọi người đưa tiễn hắn, nói: “Mấy ngày nay ở trong phủ học cưỡi ngựa đi.”
Sau đó hắn vung roi, cưỡi ngựa đi.
Lạc Thần nhìn bóng lưng hắn đi xa, lẳng lặng đứng yên tai chỗ thật lâu. Mãi đến khi Nhiễm quản gia lên tiếng nhắc nhở, nàng mới thở dài rồi xoay người rời đi.
Thật ra, nàng biết cưỡi ngựa. Kiếp trước, để diễn xuất, nàng đã từng học một thời gian. Kiếp này, nàng lại có võ nghệ, thể lực được tăng lên nhiều, chỉ cần hơi chút luyện tập, cho dù là phóng ngựa chạy nhanh nàng cũng có thể làm được.
Nhưng nàng đã cố ý che giấu Nhiễm Chi Thần, bởi vì cơ hội này, quá ít gặp…
Ngày thứ hai, Lạc Thần lấy cớ là đi thăm Hoắc Chấn Hải, ra phủ từ sớm.
Dọc đường đi, nàng ngồi trong xe ngựa cẩn thận quan sát xung quanh, ghi nhớ những con đường đã đi qua, so sánh với bản đồ Nhiễm Châu mà nàng đã nghiên cứu qua trước đó.
Không sai, nàng chuẩn bị chạy trốn.
Nhiễm Chi Thần ra phủ một mình, lại còn là đi mấy ngày, cơ hội này thật sự ít có. Bỏ lỡ lần này, lần sau không biết sẽ là khi nào.
Quan trọng nhất là, nàng không có thời gian để đợi thêm.
Từ sau khi có nguyệt sự, nàng bắt đầu cảm thấy, ánh mắt Nhiễm Chi Thần nhìn nàng, hình như đã bắt đầu khang khác. Nàng không hiểu được ánh mắt ấy có nghĩa gì, nhưng mỗi lần chạm vào, đều khiến lòng nàng bất an.
Thậm chí vào ban đêm, bên cạnh việc ôm nàng, hắn cũng đã có những động tác khác. Mặc dù không tùy ý như ở Chu quốc, nhưng không còn coi nàng là một cái gối ôm một cách đơn thuần như trước nữa.
Thế nên mấy ngày nay, Lạc Thần luôn thầm thấy lo lắng. Dù rằng từ ngày thành giáo tập tỳ nữ, nàng đã chuẩn bị có ngày phải thất thân. Nhưng nếu có thể tránh được, nàng sẽ cố hết sức tránh.
Trước đó, nàng từng nghĩ qua rất nhiều biện pháp thoát khỏi Nhiễm phủ, không thể không nói, chạy trốn như vậy, đúng là hạ sách trong hạ sách.
Nàng từng định tìm cơ hội lập công, cầu Nhiễm Chi Thần ban cho nàng được tự do.
Nhưng trong một năm này, nàng không thấy bất cứ chuyện gì mà nàng có thể nhúng tay, đừng nói tới lập công.
Nàng cũng từng nghĩ sẽ chờ đến khi Nhiễm Chi Thần nói chuyện hôn nhân, để ý tới thê tử tương lai, tự nhiên sẽ đuổi nàng đi.
Nhưng không nói đến việc Nhiễm Chi Thần không có dấu hiệu sẽ nói chuyện hôn nhân, thì riêng việc hắn vẫn ngủ cùng giường với nàng khi nàng có nguyệt sự đã đủ để Lạc Thần cảm thấy, hắn sẽ không dễ dàng thả nàng đi.
Với thân phận của hắn, cho dù làm như vậy, gia đình của thê tử cũng không dám có nửa phần bất mãn.
Nàng còn từng nghĩ chờ tới khi Nhiễm Chi Thần kết hôn, nàng sẽ nghĩ cách thỏa thuận với thê tử của hắn, để an bài đường ra thích đáng cho nàng.
Tính ra, phương pháp này nếu được vận dụng đúng, có lẽ sẽ rất tốt.
Nhưng không biết tại sao, chỉ cần ý tưởng này toát ra, lòng nàng sẽ cảm thấy khó chịu đến hoảng hốt.
Chẳng lẽ nàng không chỉ phải tận mắt thấy hắn lấy vợ, mà còn phải giao vận mệnh của mình cho thê tử của hắn hay sao?
Nếu nàng làm như vậy, thì thật đáng buồn. Thà rằng nàng mạo hiểm một chút, chập nhận cuộc sống khổ cực sau khi rời đi Nhiễm phủ, cũng không muốn dùng biện pháp khuất nhục như vậy.
Vì thế, nghĩ tới nghĩ lui, chạy trốn dù mạo hiểm, nhưng lại là nhanh nhất, đồng thời cũng là phương thức mà nàng có thể tiếp nhận.
Còn nếu chẳng may bị bắt về sẽ có kết quả gì, Lạc Thần không muốn nghĩ tới.
Kiếp trước nàng vẫn cho rằng, chỉ cần có thể sống là được.
Ngay cả khi mới chuyển kiếp tới đây, nàng cũng vẫn cho là như vậy.
Nhưng trong một năm này, nàng cảm thấy trên đời này, có rất nhiều chuyện còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn cả cái chết, cũng có rất nhiều chuyện đáng giá dùng tính mạng để đánh cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.