Chương 27
Trường Vĩ Ngư
23/07/2016
Lúc đi ngang qua một dãy phố phồn hoa, Lạc Thần xuống xe ngựa, như vô ý dừng tại một gian hàng ven đường.
Nhìn dòng người nhộn nhịp, nàng ngắm nhìn cây trâm gỗ trong tay, như có điều suy nghĩ…
“Tiểu thư!” Đúng lúc này, một tiếng la vừa mừng vừa sợ vang lên.
Lạc Thần quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trẻ vội vàng đi qua đám người, đến gần nàng.
Mắt Lạc Thần sáng ngời, mừng rỡ vô cùng.
Người này chính là Đông Tuyết.
**************
Trong gian phòng trang nhã của một quán trà, hai chủ tớ gặp nhau, thổn thức không thôi.
“Tiểu thư, ta tưởng rằng trong trận đại hỏa ấy, ngươi đã…” Vừa nói, Đông Tuyết vừa không kìm được khẽ sụt sùi.
Một lúc sau, nàng cầm khăn tay, lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Những ngày này, cứ nhớ tới tiểu thư, lòng Đông Tuyết lại thấy nghẹn lại.”
“Đúng vậy, ai cũng không sao là tốt rồi.” Nhìn ánh mắt Đông Tuyết hồng hồng, Lạc Thần thở phào một hơi.
Từ sau khi rời khỏi đấu thú tràng, Đông Tuyết vẫn là một cái nút thắt trong lòng nàng. Nay, nàng đã có thể buông ra.
“Nhưng ngươi thoát khỏi đấu thú tràng bằng cách nào? Mà vị đang đứng đằng sau ngươi còn chưa giới thiệu cho ta đâu.” Lạc Thần nhìn nam tử đi bên cạnh Đông Tuyết, cười hỏi.
“Hắn…” Mặt Đông Tuyết đỏ lên, ngượng ngùng vò chiếc khăn trong tay, cúi đầu, xấu hổ nói: “Hắn là phu quân của ta, tên là Vương Dũng…”
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng nghe thấy Đông Tuyết khẳng định, Lạc Thần vẫn kinh ngạc nhíu mày, nghiêm túc đánh giá nam tử.
Nhìn kỹ lại cũng thấy hơi quen mắt. Chẳng lẽ người này từng là hạ nhân của Lạc gia?
Không đúng, khi đó Lạc gia bị xử cả cửu tộc, tất cả nam đinh đều bị chém đầu, nữ quyến duy nhất của Lạc gia là nàng cũng trở thành đầy tớ, đưa tới đấu thú tràng.
Vương Dũng thấy Lạc Thần nhìn hắn, thấp thỏm đứng dậy, cúi người hành lễ, tiếng nói mang vẻ kích động: “Tiểu thư, ngài không nhớ ta sao? Ta từng trông coi đấu thú tràng, hôm xảy ra đại hỏa, chúng ta đã gặp mặt.” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn có chút lúng túng.
Nghe vậy, Lạc Thần nhíu mày, cẩn thận tìm tòi trí nhớ, nhưng cũng không thấy có ấn tượng gì. Nàng quay đầu nhìn Đông Tuyết, ánh mắt nghi hoặc.
Người trông coi đấu thú tràng, sao lại thành vợ chồng với Đông Tuyết?
Đông Tuyết cảm khái nói: “Chắc tiểu thư không biết, hôm đó, sau khi ngài bị mang đi, ta luôn thấy hoảng hốt. Mãi đến lúc các nô lệ bạo loạn, đại hỏa dấy lên, ta còn ngơ ngác không biết tìm đường chạy trốn. Cuối cùng, phu quân đã cứu ta.”
Nói xong, Đông Tuyết ẩn tình nhìn nam tử bên cạnh, nói tiếp với Lạc Thần: “Đấu thú tràng xảy ra chuyện lớn như vậy, phu quân sợ bị trừng phạt nên cũng chạy theo đám nô lệ. Lúc gần đi, hắn thuận tay cứu ta. Sau đó, biết ta lẻ loi một mình, hắn vẫn luôn chăm sóc ta. Rồi chúng ta thành hôn.”
Anh hùng cứu mỹ nhân? Lạc Thần cười, rồi như nhớ ra điều gì, lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ người có khỏe không?”
“Tất cả đều rất tốt. Khi đó đều do Đông Tuyết vô dụng, chẳng những không giúp được gì cho tiểu thư, còn khiến tiểu thư lo lắng cho ta.” Đông Tuyết hổ thẹn nói.
Lạc Thần nhìn gò má hồng nhuận, thân thể đẫy đà của nàng, xem ra đúng là được chăm sóc rất tốt.
Điều này làm cho nàng có thêm mấy phần hảo cảm với Vương Dũng.
“Các ngươi tới Nhiễm Châu có chuyện gì không?” Lạc Thần lên tiếng hỏi.
“Cậu của phu quân viết thư, nói rằng ở Nhiễm Châu hắn có vài mảnh ruộng không ai chăm lo. Lần này chúng ta tới đây là muốn nương nhờ hắn. Nhưng hôm nay tìm được tiểu thư, tiểu thư đi đâu, Đông Tuyết cũng muốn đi theo.”
“Đừng nói linh tinh, giờ ngươi đã là vợ của người ta, giúp chồng dạy con mới là chính sự.” Lạc Thần nghiêm nghị nói.
“Ta không sao!” Đúng lúc này, Vương Dũng vội vàng ngắt lời Lạc Thần, “A Tuyết muốn theo tiểu thư cũng được, ta không sao.” Thấy Lạc Thần cau mày, hắn lại lắp bắp lặp lại lần nữa.
Lạc Thần cúi đầu suy nghĩ.
Nàng biết ở thế đạo này, nử tử không nhà, không nơi nương tựa, thì nửa bước cũng khó đi.
Mặc dù trong một năm nay, nàng đã âm thầm chuẩn bị nhiều thứ, không chỉ tiết kiệm được chút tiền tài từ Nhiễm gia, mà còn có võ nghệ phòng thân. Nhưng nếu có nhà, có mấy người bạn dựa vào, con đường sau này của nàng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Lạc Thần nghĩ kỹ, cuối cùng thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Đông Tuyết: “Đông Tuyết, ngươi nghe đây, Lạc gia đã tàn. Trên đời này, không có Lạc gia tiểu thư nào cả. Nay ngươi đã lập gia đình, sau này hãy theo phu quân ngươi, cố gắng sống tốt. Ta cũng sẽ có cuộc sống của ta. Duyên phận chủ tớ giữa ta và ngươi đã hết, sau này, tự đi con đường riêng của mình đi thôi.”
Nói xong, Lạc Thần không để ý tới tiếng kêu khóc của Đông Tuyết, rời đi quán trà, vào xe ngựa, đạp bụi mà đi.
Lần này ra phủ, vốn nàng định chuẩn bị để mấy hôm nữa chạy trốn. Nhưng gặp Đông Tuyết là ngoài ý liệu, có nhiều chuyện nàng còn chưa kịp làm.
May thay, hơn nửa tháng nữa Nhiễm Chi Thần mới trở về. Nàng không thiếu thời gian, có thể mưu tính cẩn thận một phen.
Khi xe ngựa gần tới Nhiễm phủ, Lạc Thần nhìn những đám mây phương xa, nhớ tới vẻ mặt thương tâm của Đông Tuyết khi nàng nói câu nói “Duyện phận chủ tớ giữa ta và ngươi đã hết”, không khỏi thở dài một hơi.
Thật ra, nếu cùng Đông Tuyết đến nhà cậu của Vương Dũng, với vài mẫu ruộng bỏ hoang, nàng cũng có thể sống an ổn.
Nhưng đáng tiếc, con đường tương lai của nàng rất mờ mịt. Đông Tuyết đã có cuộc sống riêng, nàng không muốn làm liên lụy đến nàng.
***************
Lạc Thần vừa về phủ đã nhìn thấy Nhiễm Chi Vũ đang chơi với Đại Bảo, hắn thở hổn hển nói với Lạc Thần: “Không phải hôm nay A Thần tới phủ của quái lão đầu kia sao? Sớm vậy đã về rồi?”
“Ừ, gặp ít chuyện trên đường, không đi được, mới về sớm hơn.” Lạc Thần vừa nói nhẹ, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Nhiễm Chi Vũ.
Đại Bảo cũng lại gần, thân thiết cọ cọ Lạc Thần.
Bây giờ, trong Nhiễm phủ, ngoại trừ Nhiễm Chi Thần, người Đại Bảo thân cận nhất chính là Lạc Thần.
Lạc Thần cười, vuốt ve đầu Đại Bảo, lại nhìn Nhiễm Chi Vũ, nàng hơi buồn rầu. Sau này, có lẽ rất khó để nàng gặp lại bọn họ.
Liên tục mấy ngày sau, trừ những lúc Lạc Thần học cưỡi ngựa theo lời của Nhiễm Chi Thần, thời gian còn lại, hầu như đều ở bên ngoài.
Đối với việc này, tuy Nhiễm quản gia có nghi ngờ, nhưng nghe hộ vệ bẩm báo, Lạc Thần cũng chỉ thích nhứng ca khúc ở rạp hát mà thôi, nên nghĩ là do tâm tính của trẻ con, dặn dò mấy câu liền không hỏi tới nữa.
Một ngày này, Lạc Thần vừa ra cửa, gặp được mấy chiếc xe ngựa xa hoa đến. Nhìn ký hiệu trên xe, chắc là người của Trần gia ở Hoài Dương.
Nhiễm quản gia nhiệt tình chào đón, hàn huyên một lúc với người trung niên đi đầu. Từ trong xe, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi xuống, khôn khéo cúi người với Nhiễm quản gia, rồi nhã nhặn đứng sau lưng người trung niên kia.
Lạc Thần nhìn cô gái kia, lập tức hiểu ra.
Nửa năm qua, trong ngoài Nhiễm gia đã có nhiều tin đồn về hôn sự của Nhiễm Chi Thần. Các tiểu thư đại thế gia cũng thành đối tượng của những tin đồn ấy. Trong đó, Trần gia nhị tiểu thư và Trương gia thất tiểu thư là có tiếng nhất.
Với việc này, Nhiễm Chi Thần mắt điếc tai ngơ, khiến người ta không hiểu được hắn nghĩ gì.
Chắc là Trần gia thấy vậy nên gấp gáp. Nhiễm Chi Thần có thể kéo dài, nhưng nữ nhi của họ lại không thể chờ được.
Nếu không, họ cũng sẽ không đưa nữ nhi đang ở tuổi lấy chồng đường đột tới bái phỏng.
Lại nói, vị Trần tiểu thư này vốn là biểu muội của Nhiễm Chi Thần. Biểu muội cùng cha tới nhà biểu ca làm khách, không tính là chuyện gì quá đáng trong thời đại mà lễ giáo phong kiến không mấy khắt khe này.
Còn họ có phải là biết Nhiễm Chi Thần không ở trong phủ, cố ý lấy cớ này tới thăm hay không, Lạc Thần lại lười nghĩ.
Nàng cười tự giễu, nói với tỳ nữ cạnh đó: “Bảo người đánh xe đi cửa bên.”
Dứt lời, nàng không nhìn sang cửa chính một lần nào nữa, xoay người tới cửa bên.
Lần này đi, nàng không nghĩ sẽ trở lại…
***************
Sau khi đi khỏi Nhiễm phủ, Lạc Thần giống như ngày thường, tới rạp hát.
Trong gian phòng trang nhã được thiết kế riêng cho nữ khách, cách bức rèm, nàng hưng trí nhìn sân khấu, nâng ly trà nhấp một ngụm, nhíu mày, nghiêng người nói với tỳ nữ: “Trà này rất khó uống, ngươi tới trà trang ở phố đông mua Bích Loa Xuân thượng hạng tới đây. Mau lên.”
Tỳ nữ kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ mà làm theo. Dù nàng và Lạc Thần đều là hạ nhân của Nhiễm phủ, nhưng vì thái độ của Nhiễm Chi Thần nên địa vị của Lạc Thần ở Nhiễm phủ, nhiều tiểu thư thứ xuất cũng không thể sánh bằng.
Sau khi phái tỳ nữ đi, Lạc Thần lấy cớ là đi ngoài, rời khỏi nhã gian một mình, yêu cầu người hộ vệ đi cùng ở nguyên tại chỗ.
Người hộ vệ chờ rất lâu cũng không thấy Lạc Thần trở lại, đang lo lắng thì bỗng có mấy tiếng la hét vang lên: “Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mọi người chạy mau! Người của rạp hát mau đi lấy nước!”
Ngay sau đó, một luồng khói dày đặc, gay mũi không biết từ đâu lan ra.
Mọi người kinh sợ, quá hoảng hốt nên thi nhau nhào về phía cánh cửa.
Hộ vệ cũng khiếp sợ, vừa chen ra ngoài phòng, vừa nhìn xung quanh tìm Lạc Thần. Nhưng trong lúc hỗn loạn này, đâu có dễ dàng mà tìm được.
Cùng lúc đó, ở cửa sau vắng vẻ của rạp hát, một chàng trai trẻ tuấn tú đang đưa ngân phiếu cho một nam nhân trung niên có bộ râu dê.
Người trung tuổi liếc nhìn ngân phiếu, hài lòng gật đầu, giao cái bọc trong tay ra.
Chàng trai trẻ mở bọc ra nhìn, quần áo, dược thảo, bôi kiếm và những thứ dùng hàng ngày đều có đủ hết. Quan trọng là còn có một cái thẻ đề tên giả.
Chàng trai trẻ gật đầu rồi định rời đi, đột nhiên kẻ có bộ râu dê kia lại ngập
ngừng nói: “Cô nương, dù lời này không nên hỏi nhưng ta lại không thể nhịn được. Chẳng lẽ…ngài người của Nhiễm gia?”
Nghe vậy, sắc mặt chàng trai trẻ kia trầm xuống, nói: “Nếu biết không nên hỏi vậy thì tốt nhất là đừng hỏi. Chuyện hôm nay, nếu tiết lộ ra, ngươi phải biết là sẽ có kết quả gì.”
Dứt lời, không để ý tới sắc mặt thay đổi của người trung tuổi, chàng trai kia nhảy lên ngựa, vung roi đi.
Chàng trai trẻ này, chính là Lạc Thần cải trang.
Từ khi có ý muốn chạy trốn, Lạc Thần vẫn luôn chuẩn bị. Tên có râu dê này là nàng tình cờ biết được qua nhị sư huynh.
Kẻ này có nhiều mưu mẹo, am hiểu nhất là dùng đường ngang ngõ tắt, người tìm hắn làm việc có rất nhiều, làm không chút sơ hở. Hơn nữa, hắn rất kín miệng.
Lần này chạy trốn, tên râu dê ấy có tác dụng rất lớn, không chỉ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho nàng, mà ngay cả việc tạo ra hỗn loạn trong rạp hát cũng là hắn sai người làm.
Nói là đại hỏa, nhưng thật ra chỉ là cỏ ướt bị đốt, sinh ra khói thôi. Vì có người cố ý khuếch đại, ai cũng mải thoát thân nên mới không nhận ra.
******************
Mấy ngày sau, Đông Châu của Lỗ quốc, tại phân nhánh của Nhiễm gia.
Nhiễm Chi Thần ở trong thư phòng, triệu tập thuộc hạ thương nghị chuyện gì đó. Một lúc sau hắn nói: “Như vậy được rồi, mau thi hành đi.”
“Vâng!” Mấy người thuộc hạ cùng lên tiếng, lần lượt đi ra.
Trong thư phòng chỉ còn lại Nhiễm Chi Thần và Trần Tử Nặc.
Trần Tử Nặc nhìn khuôn mặt đầy tia máu của Nhiễm Chi Thần, khuyên nhủ nói: “Trọng Thần, chuyện của Đông Châu cho dù vội, nhưng không đáng để ngươi mệt nhọc như vậy. Ngươi xem ngươi, mấy ngày đều không chợp mắt, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi.”
Nhiễm Chi Thần vuốt trán, mệt mỏi nói: “Sớm làm xong chuyện còn sớm ngày về phủ.”
“Về phủ sớm làm gì? Trong phủ cũng không có việc gì.” Trần Tử Nặc kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần sửng sốt.
Đúng vậy, hắn luôn muốn trở về làm gì? Trước kia, hắn ở ngoài Nhiễm Châu mấy tháng cũng là bình thường, không có khi nào giống bây giờ, chưa tới Đông Châu đã muốn trở về.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa bỗng có tiếng hạ nhân nói: “Chủ thượng, người trong phủ tới.”
Nhiễm Chi Thần nhướng mày, trầm giọng nói: “Truyền vào.”
Một người hộ vệ đi vào, thi lễ với Nhiễm Chi Thần, rồi nói với giọng lo sợ: “Khởi bẩm chủ thượng, Bảo cô nương nàng… chạy trốn… Đây là thư của Nhiễm quản gia gửi cho ngài.”
Nhìn dòng người nhộn nhịp, nàng ngắm nhìn cây trâm gỗ trong tay, như có điều suy nghĩ…
“Tiểu thư!” Đúng lúc này, một tiếng la vừa mừng vừa sợ vang lên.
Lạc Thần quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trẻ vội vàng đi qua đám người, đến gần nàng.
Mắt Lạc Thần sáng ngời, mừng rỡ vô cùng.
Người này chính là Đông Tuyết.
**************
Trong gian phòng trang nhã của một quán trà, hai chủ tớ gặp nhau, thổn thức không thôi.
“Tiểu thư, ta tưởng rằng trong trận đại hỏa ấy, ngươi đã…” Vừa nói, Đông Tuyết vừa không kìm được khẽ sụt sùi.
Một lúc sau, nàng cầm khăn tay, lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Những ngày này, cứ nhớ tới tiểu thư, lòng Đông Tuyết lại thấy nghẹn lại.”
“Đúng vậy, ai cũng không sao là tốt rồi.” Nhìn ánh mắt Đông Tuyết hồng hồng, Lạc Thần thở phào một hơi.
Từ sau khi rời khỏi đấu thú tràng, Đông Tuyết vẫn là một cái nút thắt trong lòng nàng. Nay, nàng đã có thể buông ra.
“Nhưng ngươi thoát khỏi đấu thú tràng bằng cách nào? Mà vị đang đứng đằng sau ngươi còn chưa giới thiệu cho ta đâu.” Lạc Thần nhìn nam tử đi bên cạnh Đông Tuyết, cười hỏi.
“Hắn…” Mặt Đông Tuyết đỏ lên, ngượng ngùng vò chiếc khăn trong tay, cúi đầu, xấu hổ nói: “Hắn là phu quân của ta, tên là Vương Dũng…”
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng nghe thấy Đông Tuyết khẳng định, Lạc Thần vẫn kinh ngạc nhíu mày, nghiêm túc đánh giá nam tử.
Nhìn kỹ lại cũng thấy hơi quen mắt. Chẳng lẽ người này từng là hạ nhân của Lạc gia?
Không đúng, khi đó Lạc gia bị xử cả cửu tộc, tất cả nam đinh đều bị chém đầu, nữ quyến duy nhất của Lạc gia là nàng cũng trở thành đầy tớ, đưa tới đấu thú tràng.
Vương Dũng thấy Lạc Thần nhìn hắn, thấp thỏm đứng dậy, cúi người hành lễ, tiếng nói mang vẻ kích động: “Tiểu thư, ngài không nhớ ta sao? Ta từng trông coi đấu thú tràng, hôm xảy ra đại hỏa, chúng ta đã gặp mặt.” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn có chút lúng túng.
Nghe vậy, Lạc Thần nhíu mày, cẩn thận tìm tòi trí nhớ, nhưng cũng không thấy có ấn tượng gì. Nàng quay đầu nhìn Đông Tuyết, ánh mắt nghi hoặc.
Người trông coi đấu thú tràng, sao lại thành vợ chồng với Đông Tuyết?
Đông Tuyết cảm khái nói: “Chắc tiểu thư không biết, hôm đó, sau khi ngài bị mang đi, ta luôn thấy hoảng hốt. Mãi đến lúc các nô lệ bạo loạn, đại hỏa dấy lên, ta còn ngơ ngác không biết tìm đường chạy trốn. Cuối cùng, phu quân đã cứu ta.”
Nói xong, Đông Tuyết ẩn tình nhìn nam tử bên cạnh, nói tiếp với Lạc Thần: “Đấu thú tràng xảy ra chuyện lớn như vậy, phu quân sợ bị trừng phạt nên cũng chạy theo đám nô lệ. Lúc gần đi, hắn thuận tay cứu ta. Sau đó, biết ta lẻ loi một mình, hắn vẫn luôn chăm sóc ta. Rồi chúng ta thành hôn.”
Anh hùng cứu mỹ nhân? Lạc Thần cười, rồi như nhớ ra điều gì, lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ người có khỏe không?”
“Tất cả đều rất tốt. Khi đó đều do Đông Tuyết vô dụng, chẳng những không giúp được gì cho tiểu thư, còn khiến tiểu thư lo lắng cho ta.” Đông Tuyết hổ thẹn nói.
Lạc Thần nhìn gò má hồng nhuận, thân thể đẫy đà của nàng, xem ra đúng là được chăm sóc rất tốt.
Điều này làm cho nàng có thêm mấy phần hảo cảm với Vương Dũng.
“Các ngươi tới Nhiễm Châu có chuyện gì không?” Lạc Thần lên tiếng hỏi.
“Cậu của phu quân viết thư, nói rằng ở Nhiễm Châu hắn có vài mảnh ruộng không ai chăm lo. Lần này chúng ta tới đây là muốn nương nhờ hắn. Nhưng hôm nay tìm được tiểu thư, tiểu thư đi đâu, Đông Tuyết cũng muốn đi theo.”
“Đừng nói linh tinh, giờ ngươi đã là vợ của người ta, giúp chồng dạy con mới là chính sự.” Lạc Thần nghiêm nghị nói.
“Ta không sao!” Đúng lúc này, Vương Dũng vội vàng ngắt lời Lạc Thần, “A Tuyết muốn theo tiểu thư cũng được, ta không sao.” Thấy Lạc Thần cau mày, hắn lại lắp bắp lặp lại lần nữa.
Lạc Thần cúi đầu suy nghĩ.
Nàng biết ở thế đạo này, nử tử không nhà, không nơi nương tựa, thì nửa bước cũng khó đi.
Mặc dù trong một năm nay, nàng đã âm thầm chuẩn bị nhiều thứ, không chỉ tiết kiệm được chút tiền tài từ Nhiễm gia, mà còn có võ nghệ phòng thân. Nhưng nếu có nhà, có mấy người bạn dựa vào, con đường sau này của nàng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Lạc Thần nghĩ kỹ, cuối cùng thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Đông Tuyết: “Đông Tuyết, ngươi nghe đây, Lạc gia đã tàn. Trên đời này, không có Lạc gia tiểu thư nào cả. Nay ngươi đã lập gia đình, sau này hãy theo phu quân ngươi, cố gắng sống tốt. Ta cũng sẽ có cuộc sống của ta. Duyên phận chủ tớ giữa ta và ngươi đã hết, sau này, tự đi con đường riêng của mình đi thôi.”
Nói xong, Lạc Thần không để ý tới tiếng kêu khóc của Đông Tuyết, rời đi quán trà, vào xe ngựa, đạp bụi mà đi.
Lần này ra phủ, vốn nàng định chuẩn bị để mấy hôm nữa chạy trốn. Nhưng gặp Đông Tuyết là ngoài ý liệu, có nhiều chuyện nàng còn chưa kịp làm.
May thay, hơn nửa tháng nữa Nhiễm Chi Thần mới trở về. Nàng không thiếu thời gian, có thể mưu tính cẩn thận một phen.
Khi xe ngựa gần tới Nhiễm phủ, Lạc Thần nhìn những đám mây phương xa, nhớ tới vẻ mặt thương tâm của Đông Tuyết khi nàng nói câu nói “Duyện phận chủ tớ giữa ta và ngươi đã hết”, không khỏi thở dài một hơi.
Thật ra, nếu cùng Đông Tuyết đến nhà cậu của Vương Dũng, với vài mẫu ruộng bỏ hoang, nàng cũng có thể sống an ổn.
Nhưng đáng tiếc, con đường tương lai của nàng rất mờ mịt. Đông Tuyết đã có cuộc sống riêng, nàng không muốn làm liên lụy đến nàng.
***************
Lạc Thần vừa về phủ đã nhìn thấy Nhiễm Chi Vũ đang chơi với Đại Bảo, hắn thở hổn hển nói với Lạc Thần: “Không phải hôm nay A Thần tới phủ của quái lão đầu kia sao? Sớm vậy đã về rồi?”
“Ừ, gặp ít chuyện trên đường, không đi được, mới về sớm hơn.” Lạc Thần vừa nói nhẹ, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Nhiễm Chi Vũ.
Đại Bảo cũng lại gần, thân thiết cọ cọ Lạc Thần.
Bây giờ, trong Nhiễm phủ, ngoại trừ Nhiễm Chi Thần, người Đại Bảo thân cận nhất chính là Lạc Thần.
Lạc Thần cười, vuốt ve đầu Đại Bảo, lại nhìn Nhiễm Chi Vũ, nàng hơi buồn rầu. Sau này, có lẽ rất khó để nàng gặp lại bọn họ.
Liên tục mấy ngày sau, trừ những lúc Lạc Thần học cưỡi ngựa theo lời của Nhiễm Chi Thần, thời gian còn lại, hầu như đều ở bên ngoài.
Đối với việc này, tuy Nhiễm quản gia có nghi ngờ, nhưng nghe hộ vệ bẩm báo, Lạc Thần cũng chỉ thích nhứng ca khúc ở rạp hát mà thôi, nên nghĩ là do tâm tính của trẻ con, dặn dò mấy câu liền không hỏi tới nữa.
Một ngày này, Lạc Thần vừa ra cửa, gặp được mấy chiếc xe ngựa xa hoa đến. Nhìn ký hiệu trên xe, chắc là người của Trần gia ở Hoài Dương.
Nhiễm quản gia nhiệt tình chào đón, hàn huyên một lúc với người trung niên đi đầu. Từ trong xe, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi xuống, khôn khéo cúi người với Nhiễm quản gia, rồi nhã nhặn đứng sau lưng người trung niên kia.
Lạc Thần nhìn cô gái kia, lập tức hiểu ra.
Nửa năm qua, trong ngoài Nhiễm gia đã có nhiều tin đồn về hôn sự của Nhiễm Chi Thần. Các tiểu thư đại thế gia cũng thành đối tượng của những tin đồn ấy. Trong đó, Trần gia nhị tiểu thư và Trương gia thất tiểu thư là có tiếng nhất.
Với việc này, Nhiễm Chi Thần mắt điếc tai ngơ, khiến người ta không hiểu được hắn nghĩ gì.
Chắc là Trần gia thấy vậy nên gấp gáp. Nhiễm Chi Thần có thể kéo dài, nhưng nữ nhi của họ lại không thể chờ được.
Nếu không, họ cũng sẽ không đưa nữ nhi đang ở tuổi lấy chồng đường đột tới bái phỏng.
Lại nói, vị Trần tiểu thư này vốn là biểu muội của Nhiễm Chi Thần. Biểu muội cùng cha tới nhà biểu ca làm khách, không tính là chuyện gì quá đáng trong thời đại mà lễ giáo phong kiến không mấy khắt khe này.
Còn họ có phải là biết Nhiễm Chi Thần không ở trong phủ, cố ý lấy cớ này tới thăm hay không, Lạc Thần lại lười nghĩ.
Nàng cười tự giễu, nói với tỳ nữ cạnh đó: “Bảo người đánh xe đi cửa bên.”
Dứt lời, nàng không nhìn sang cửa chính một lần nào nữa, xoay người tới cửa bên.
Lần này đi, nàng không nghĩ sẽ trở lại…
***************
Sau khi đi khỏi Nhiễm phủ, Lạc Thần giống như ngày thường, tới rạp hát.
Trong gian phòng trang nhã được thiết kế riêng cho nữ khách, cách bức rèm, nàng hưng trí nhìn sân khấu, nâng ly trà nhấp một ngụm, nhíu mày, nghiêng người nói với tỳ nữ: “Trà này rất khó uống, ngươi tới trà trang ở phố đông mua Bích Loa Xuân thượng hạng tới đây. Mau lên.”
Tỳ nữ kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ mà làm theo. Dù nàng và Lạc Thần đều là hạ nhân của Nhiễm phủ, nhưng vì thái độ của Nhiễm Chi Thần nên địa vị của Lạc Thần ở Nhiễm phủ, nhiều tiểu thư thứ xuất cũng không thể sánh bằng.
Sau khi phái tỳ nữ đi, Lạc Thần lấy cớ là đi ngoài, rời khỏi nhã gian một mình, yêu cầu người hộ vệ đi cùng ở nguyên tại chỗ.
Người hộ vệ chờ rất lâu cũng không thấy Lạc Thần trở lại, đang lo lắng thì bỗng có mấy tiếng la hét vang lên: “Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mọi người chạy mau! Người của rạp hát mau đi lấy nước!”
Ngay sau đó, một luồng khói dày đặc, gay mũi không biết từ đâu lan ra.
Mọi người kinh sợ, quá hoảng hốt nên thi nhau nhào về phía cánh cửa.
Hộ vệ cũng khiếp sợ, vừa chen ra ngoài phòng, vừa nhìn xung quanh tìm Lạc Thần. Nhưng trong lúc hỗn loạn này, đâu có dễ dàng mà tìm được.
Cùng lúc đó, ở cửa sau vắng vẻ của rạp hát, một chàng trai trẻ tuấn tú đang đưa ngân phiếu cho một nam nhân trung niên có bộ râu dê.
Người trung tuổi liếc nhìn ngân phiếu, hài lòng gật đầu, giao cái bọc trong tay ra.
Chàng trai trẻ mở bọc ra nhìn, quần áo, dược thảo, bôi kiếm và những thứ dùng hàng ngày đều có đủ hết. Quan trọng là còn có một cái thẻ đề tên giả.
Chàng trai trẻ gật đầu rồi định rời đi, đột nhiên kẻ có bộ râu dê kia lại ngập
ngừng nói: “Cô nương, dù lời này không nên hỏi nhưng ta lại không thể nhịn được. Chẳng lẽ…ngài người của Nhiễm gia?”
Nghe vậy, sắc mặt chàng trai trẻ kia trầm xuống, nói: “Nếu biết không nên hỏi vậy thì tốt nhất là đừng hỏi. Chuyện hôm nay, nếu tiết lộ ra, ngươi phải biết là sẽ có kết quả gì.”
Dứt lời, không để ý tới sắc mặt thay đổi của người trung tuổi, chàng trai kia nhảy lên ngựa, vung roi đi.
Chàng trai trẻ này, chính là Lạc Thần cải trang.
Từ khi có ý muốn chạy trốn, Lạc Thần vẫn luôn chuẩn bị. Tên có râu dê này là nàng tình cờ biết được qua nhị sư huynh.
Kẻ này có nhiều mưu mẹo, am hiểu nhất là dùng đường ngang ngõ tắt, người tìm hắn làm việc có rất nhiều, làm không chút sơ hở. Hơn nữa, hắn rất kín miệng.
Lần này chạy trốn, tên râu dê ấy có tác dụng rất lớn, không chỉ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho nàng, mà ngay cả việc tạo ra hỗn loạn trong rạp hát cũng là hắn sai người làm.
Nói là đại hỏa, nhưng thật ra chỉ là cỏ ướt bị đốt, sinh ra khói thôi. Vì có người cố ý khuếch đại, ai cũng mải thoát thân nên mới không nhận ra.
******************
Mấy ngày sau, Đông Châu của Lỗ quốc, tại phân nhánh của Nhiễm gia.
Nhiễm Chi Thần ở trong thư phòng, triệu tập thuộc hạ thương nghị chuyện gì đó. Một lúc sau hắn nói: “Như vậy được rồi, mau thi hành đi.”
“Vâng!” Mấy người thuộc hạ cùng lên tiếng, lần lượt đi ra.
Trong thư phòng chỉ còn lại Nhiễm Chi Thần và Trần Tử Nặc.
Trần Tử Nặc nhìn khuôn mặt đầy tia máu của Nhiễm Chi Thần, khuyên nhủ nói: “Trọng Thần, chuyện của Đông Châu cho dù vội, nhưng không đáng để ngươi mệt nhọc như vậy. Ngươi xem ngươi, mấy ngày đều không chợp mắt, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi.”
Nhiễm Chi Thần vuốt trán, mệt mỏi nói: “Sớm làm xong chuyện còn sớm ngày về phủ.”
“Về phủ sớm làm gì? Trong phủ cũng không có việc gì.” Trần Tử Nặc kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần sửng sốt.
Đúng vậy, hắn luôn muốn trở về làm gì? Trước kia, hắn ở ngoài Nhiễm Châu mấy tháng cũng là bình thường, không có khi nào giống bây giờ, chưa tới Đông Châu đã muốn trở về.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa bỗng có tiếng hạ nhân nói: “Chủ thượng, người trong phủ tới.”
Nhiễm Chi Thần nhướng mày, trầm giọng nói: “Truyền vào.”
Một người hộ vệ đi vào, thi lễ với Nhiễm Chi Thần, rồi nói với giọng lo sợ: “Khởi bẩm chủ thượng, Bảo cô nương nàng… chạy trốn… Đây là thư của Nhiễm quản gia gửi cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.