Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)
Chương 150: Chấm Dứt Hợp Đồng
Lạc Thủy Kinh Ngân
15/06/2024
Thẩm Thu Hoa không quan tâm đến lời đồn trên mạng, nàng chỉ tập trung đóng phim. Nàng học tiếng Anh thông qua việc ghi nhớ, dù có Dương Quỳnh hỗ trợ phần giao tiếp nhưng nàng vẫn chưa dùng nó lưu loát. Trong lúc quay phim, nàng hay tranh thủ trò chuyện với nhân viên trong đoàn để trao dồi tiến Anh cũng như hiểu thêm về cách họ suy nghĩ.
Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa đang trò chuyện với đạo diễn, lắc đầu: “Có người sinh ra đã ưu tú, dù ở đâu cũng ưu tú.”
Tề Duyệt nghe thấy gật đầu, nàng bỗng nhìn Dương Quỳnh nói: “Chị Quỳnh, chị còn không ngại mà nói vậy? Chị còn chưa ưu tú sao? Hôm qua em còn nghe hai anh nước ngoài khen thân thủ chị đỉnh. Chị với chị Thu Hoa là một văn một võ, có chừa đường sống cho người khác không hả?”
Liễu Du cũng thở dài than: “Tiểu Duyệt, không phải cậu cũng là thiên tài sao? Vài giây đã hack được website của người ta. Có người bình thường nào làm được vậy không?”
Dương Quỳnh nghe thấy, mắng: “Em lại hack vào web của người ta? Chị nói cho em biết, em có thể xuất ngoại là vì chị đảm bảo với phía công an đó.”
Tề Duyệt là thành phần nguy hiểm, đương nhiên phải bị cảnh sát giám sát gắt gao. Nếu không phải Dương Quỳnh hứa hẹn với cấp trên, nàng rất khó xuất cảnh.
“Chị đừng nghe lời tiểu Du. Em ngoan lắm, không làm gì đâu. Chị yên tâm, dù em không nghe lời chị, cũng không thể để idol em dính đến phiền phức, đúng không chị?” Tề Duyệt tỏ vẻ bé ngoan nói.
Dương Quỳnh nghe thấy điểm yếu của nàng, chỉ vào nàng nói: “Là em tự nói đó. Nếu em làm bậy, chị để anh hai loại em khỏi fandom!”
Tề Duyệt bị dọa sợ nói: “Chị đừng ác vậy mà!”
Dương Quỳnh ngước cằm, Tề Duyệt vội im lặng. Nàng uất ức, lắc tay Liễu Du: “Tiểu Du ơi, chị Quỳnh bắt nạt mình.”
- -------------------------------------------------------
Lạc Hoa không ở phim trường. Anh là minh tinh, dù ít đóng phim nhưng anh vẫn thường tham gia sự kiện. Lúc này, anh đã về nước quay quảng cáo, còn chụp bìa tạp chí được lên lịch nửa năm trước, bây giờ mới có thời gian chụp.
Lư Tự theo Lạc Hoa về nước. Hắn đã giải quyết xong chuyện bên Mỹ.
Lạc Hoa ở trong nước một tháng hoàn thành mọi việc. Anh quay quảng cáo, chụp bìa tạp chí. Các đối tác rất vui vẻ, mọi người nhìn thấy Lạc Hoa hiếm khi xuất hiện, bây giờ lại thường lộ diện sao mà không vui?
Cho nên đại ngôn của Lạc Hoa có thêm năm sáu cái. Còn có một vài đại ngôn anh thấy không tệ nhưng không phù hợp với mình nên đã đề cử Thẩm Thu Hoa. Tai tiếng của Thẩm Thu Hoa và Lạc Hoa rất ồn ào trên mạng, các nhãn hiệu vừa thấy Lạc Hoa giúp đỡ Thẩm Thu Hoa cũng hiểu hậu đài của nàng là Lạc Hoa. Nếu là vậy, tương lai của Thẩm Thu Hoa có thể phát triển kém sao? Vậy nên quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi.
Bên phía Lư Tự cũng có rất nhiều thương hiệu muốn hợp tác. Lư Tự khó xử khi Thẩm Thu Hoa đã có hơn 30 đại ngôn, Lạc Hoa lại giới thiệu thêm năm, sáu cái, nếu đồng ý hết đừng nói người khác, Thẩm Thu Hoa có lẽ sẽ trở mặt với hắn.
Thẩm Thu Hoa không có hứng thú hợp tác với các nhãn hiệu bằng đóng phim. Nhưng nàng là người lí trí, biết làm minh tinh hay diễn viên đều cần phát triển nhiều mặt. Không thể chỉ nhận phim, không nhận đại ngôn. Vậy nên nàng không có ý kiến với việc hợp tác thương nghiệp, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn. Lúc trước Lư Tự thấy cân nặng Thẩm Thu Hoa cố gắng tăng trong hai tháng đã sụt giảm trong hai tuần nên áy náy. Lần này hắn quyết định đề cử Nguyên Hương và Như Quyên với những nhãn hiệu đó.
Mục đích chính Lạc Hoa về nước là giải quyết chuyện của Nguyên Hương và Như Quyên. Cách tệ nhất là hủy hợp đồng. Anh vừa ra mặt, đưa lợi ích cho công ty quản lý của các nàng, đối phương cũng muốn hoạt động trong giới, mà hai cô nàng nửa năm qua không cố gắng tập luyện. Công ty còn rất nhiều thực tập sinh, giữ các nàng cũng không có lợi nên hai bên chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.
Nguyên Hương và Như Quyên đã biết Lạc Hoa là đại thiếu gia ở kiếp trước. Hai người rất cung kính, ngoan ngoãn trước mặt Lạc Hoa. Hai người cảm động khi nghe Lạc Hoa muốn đưa các nàng đến Mỹ huấn luyện nửa năm.
Lạc Hoa làm việc dứt khoát, sắp xếp cho cả hai xuất ngoại, lộ trình huấn luyện cũng đã giao cho người ta sắp xếp.
Ngày đầu đến Mỹ, Nguyên Hương và Như Quyên đến phim trường. Hai cô nhóc nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, lại còn chung công ty, lập tức bật khóc.
“Sao hai đứa lại khóc? Bây giờ chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, không cần kiêng dè, không phải rất tốt sao?” Thẩm Thu Hoa an ủi.
Hai người lau nước mắt, Như Quyên nói: “Nương nương, nô tỳ chỉ muốn đi theo nương nương, không muốn debut làm minh tinh.”
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Hồ đồ! Hai đứa từ nhỏ đã học hát học nhảy, trong nước cũng luyện lâu rồi, bây giờ cũng có tiếng tăm. Sao hai đứa có thể vì chị từ bỏ?” Nàng kéo tay hai người: “Công ty của anh hai tốt lắm, chỉ cần hai đứa cố gắng, tương lai chắc chắn có thể phát triển.”
Nhóm các nàng có thêm Như Quyên, Nguyên Hương, thế là mấy cô gái mỗi ngày sôi nổi, náo nhiệt.
Nhưng ngày vui chóng tàn, chưa đến một tuần, nhân viên đã sắp xếp xong lộ trình tập luyện của Nguyên Hương và Như Quyên.
- --------------------------------------------------------------
Tuy Dương Quỳnh luôn ở bên Thẩm Thu Hoa nhưng đôi khi cô cũng nhận vai quần chúng. Phim trường này rất lớn, có nhiều đoàn phim đến quay. Bộ phim Cuộc Đời Như Một Vở Kịch của Thẩm Thu Hoa là phim thương mại, không có nhiều cảnh hành động. Đoàn phim bên cạnh là khoa học viễn tưởng, hầu hết là những cảnh hành động. Đối phương xem Dương Quỳnh diễn suất xong, quyết định mời cô.
Thẩm Thu Hoa rất khuyến khích Dương Quỳnh đóng phim. Nàng biết Dương Quỳnh không hoạt động là sẽ ngứa tay. Cô đi giải tỏa nhiều thì tối ít lăn lộn nàng.
- ------------------------------------------------------
Lạc Hoa vừa thay quần áo rời khỏi đoàn phim. Anh cũng bị kéo làm diễn viên quần chúng. Đương nhiên đạo diễn cũng rất hãnh diện khi mời được ảnh đế diễn vai quần chúng.
Lạc Hoa cũng quen mấy chuyện này. Hôm nay tôi giúp anh, ngày mai anh giúp tôi, ai mà không muốn người khác giúp đỡ khi mình cần?
Buổi tối, đạo diễn mời anh ăn cơm. Hai ly rượu vang xuống bụng, Phương Qua hỏi: “Lạc Hoa, tôi biết anh mười mấy năm rồi, có lần nào thấy anh quan tâm đến diễn viên nữ đâu. Chỗ anh em với nhau, anh với cô Thẩm Thu Hoa kia là sao?”
Lạc Hoa nâng ly rượu, đảo đảo ly rượu vang đỏ lóng lành.
“Anh đã là đạo diễn quốc tế rồi mà sao vẫn còn nhiều chuyện như đám phóng viên.”
Phương Qua nâng ly cụng: “Anh nói vậy sai rồi, tôi không có hứng thú với chuyện showbiz. Tôi chỉ hứng thú với chuyện của anh.” Phương Qua tiếp tục: “Bây giờ không có ai, anh nói tôi nghe anh với Thẩm Thu Hoa là gì của nhau? Cô ấy xinh đẹp, trong sáng, hiếm có lắm! Nếu anh mê cô nàng, tôi giúp anh, bộ phim sau mời cô ấy làm nữ chính.”
Lạc Hoa vỗ lên bàn: “Quyết định vậy đi.”
“Này!” Phương Qua sợ hãi. “Cái gì mà quyết định vậy đi? Anh còn chưa nói gì cho tôi mà!”
Lạc Hoa vẫy tay bảo hắn đến gần: “Thẩm Thu Hoa là em tôi.”
Phương Qua nhìn Lạc Hoa như nhìn quái vật: “Em gái mưa?”
Lạc Hoa gõ đầu hắn: “Em ruột của tôi.”
Phương Qua cười: “Anh đùa tôi chắc? Anh ở đâu mà có em ruột?”
Lạc Hoa buông ly rượu: “Phương Qua, chúng ta biết nhau nhiều năm, anh cũng rõ tôi không phải người hay nói đùa. Tôi xem Thu Hoa như em ruột, tôi sẽ che chở, yêu thương em ấy. Vừa nãy anh nói bộ sau mời em ấy làm nữ chính, tôi vẫn nhớ đấy nhé, anh nợ tôi một nữ chính.”
“Này!” Phương Qua không phục: “Tôi cứ đinh ninh là anh thương người ta.”
“Tôi thương em ấy nhưng đó là tình cảm anh em, anh đừng nghĩ lung tung.” Lạc Hoa lại cụng ly với hắn: “Sau này có tài nguyên nào tốt, anh nhớ giới thiệu cho em tôi, tôi sẽ không quên anh.”
Phương Qua ngây ngốc nhìn anh, lúc lâu sau mới nói: “Anh nói thật sao?”
“Tôi cần gì phải đùa anh?”
Phương Qua tin tưởng, gật đầu: “Được, hai chúng ta là anh em. Nếu anh đã xem cô ấy là em mình vậy thì Thẩm Thu Hoa cũng là em tôi. Chuyện tài nguyên của em gái cứ để tôi lo.”
- -------------------------------------------------------------------------
Dạo này Lư Tự nhận rất nhiều kịch bản, có phim truyền hình, có phim điện ảnh. Hắn loại đi những kịch bản không ổn, những đoàn phim vỏ rỗng, chọn ra mười mấy bộ hắn cho rằng không tệ gửi Thẩm Thu Hoa.
Mỗi ngày Thẩm Thu Hoa tan làm sẽ đến đoàn phim bên cạnh xem Dương Quỳnh đóng phim, nàng vừa xem vừa đọc kịch bản Lư Tự gửi.
Dương Quỳnh quay xong cảnh cuối, mặt mày xám tro bước đến, Thẩm Thu Hoa thấy thế vội đưa ly nước cho cô: “Chị uống nước đi.”
“Em đang xem gì vậy?” Dương Quỳnh thấy nàng chăm chú xem điện thoại bèn hỏi.
“Có kịch bản này hay lắm. Đề tài kịch tính, bí ẩn.” Thẩm Thu Hoa xem hai lần mới nắm được nội dung.
“Em thấy hứng thú?” Dương Quỳnh cũng đến xem.
“Chị còn nhớ Lương Vân Thanh không?” Hai người bắt đầu đi về. Tề Duyệt và Liễu Du dọn dẹp đồ đạc mới rời đi
Dương Quỳnh ngẫm một lúc đáp: “Là đạo diễn bộ phim kháng Nhật.”
Lương Vân Thanh là đạo diễn phim Thanh Sơn. Hai nàng đều tham gia diễn suất. Khi đó Lương Vân Thanh là đạo diễn, hoàn toàn nhờ quỹ giúp đỡ đạo diễn mới của Lạc Hoa mới có thể quay bộ phim ấy.
Thanh Sơn cháy vé cũng vì được Lạc Hoa giúp đỡ tuyên truyền. Đây thật sự là quá ưu đãi với một đạo diễn mới. Lúc sau Lương Vân Thanh quay một bộ phim nghệ thuật, tuy doanh thu phòng vé không tốt nhưng lại đạt giải đạo diễn mới xuất sắc của nước ngoài. Hai bộ phim đã khiến Lương Vân Thanh đứng vững gót chân trong giới.
Lần này hắn muốn quay đề tài kịch tính, kì bí. Thể loại này rất hiếm thấy trong nước, vì nó khó triển khai nội dung đúng chỗ. Rất nhiều đạo diễn quay từ phim kịch tính biến thành phim khủng bố. Ngoài ra kịch bản phim khó viết. Lương Vân Thanh không biết tìm đâu ra một tác giả mới, mua bản quyền tác phẩm chưa phát hành của người này.
Ba bộ phim ba đề tài, có thể thấy được Lương Vân Thanh là đạo diễn có tham vọng.
Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa đang trò chuyện với đạo diễn, lắc đầu: “Có người sinh ra đã ưu tú, dù ở đâu cũng ưu tú.”
Tề Duyệt nghe thấy gật đầu, nàng bỗng nhìn Dương Quỳnh nói: “Chị Quỳnh, chị còn không ngại mà nói vậy? Chị còn chưa ưu tú sao? Hôm qua em còn nghe hai anh nước ngoài khen thân thủ chị đỉnh. Chị với chị Thu Hoa là một văn một võ, có chừa đường sống cho người khác không hả?”
Liễu Du cũng thở dài than: “Tiểu Duyệt, không phải cậu cũng là thiên tài sao? Vài giây đã hack được website của người ta. Có người bình thường nào làm được vậy không?”
Dương Quỳnh nghe thấy, mắng: “Em lại hack vào web của người ta? Chị nói cho em biết, em có thể xuất ngoại là vì chị đảm bảo với phía công an đó.”
Tề Duyệt là thành phần nguy hiểm, đương nhiên phải bị cảnh sát giám sát gắt gao. Nếu không phải Dương Quỳnh hứa hẹn với cấp trên, nàng rất khó xuất cảnh.
“Chị đừng nghe lời tiểu Du. Em ngoan lắm, không làm gì đâu. Chị yên tâm, dù em không nghe lời chị, cũng không thể để idol em dính đến phiền phức, đúng không chị?” Tề Duyệt tỏ vẻ bé ngoan nói.
Dương Quỳnh nghe thấy điểm yếu của nàng, chỉ vào nàng nói: “Là em tự nói đó. Nếu em làm bậy, chị để anh hai loại em khỏi fandom!”
Tề Duyệt bị dọa sợ nói: “Chị đừng ác vậy mà!”
Dương Quỳnh ngước cằm, Tề Duyệt vội im lặng. Nàng uất ức, lắc tay Liễu Du: “Tiểu Du ơi, chị Quỳnh bắt nạt mình.”
- -------------------------------------------------------
Lạc Hoa không ở phim trường. Anh là minh tinh, dù ít đóng phim nhưng anh vẫn thường tham gia sự kiện. Lúc này, anh đã về nước quay quảng cáo, còn chụp bìa tạp chí được lên lịch nửa năm trước, bây giờ mới có thời gian chụp.
Lư Tự theo Lạc Hoa về nước. Hắn đã giải quyết xong chuyện bên Mỹ.
Lạc Hoa ở trong nước một tháng hoàn thành mọi việc. Anh quay quảng cáo, chụp bìa tạp chí. Các đối tác rất vui vẻ, mọi người nhìn thấy Lạc Hoa hiếm khi xuất hiện, bây giờ lại thường lộ diện sao mà không vui?
Cho nên đại ngôn của Lạc Hoa có thêm năm sáu cái. Còn có một vài đại ngôn anh thấy không tệ nhưng không phù hợp với mình nên đã đề cử Thẩm Thu Hoa. Tai tiếng của Thẩm Thu Hoa và Lạc Hoa rất ồn ào trên mạng, các nhãn hiệu vừa thấy Lạc Hoa giúp đỡ Thẩm Thu Hoa cũng hiểu hậu đài của nàng là Lạc Hoa. Nếu là vậy, tương lai của Thẩm Thu Hoa có thể phát triển kém sao? Vậy nên quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi.
Bên phía Lư Tự cũng có rất nhiều thương hiệu muốn hợp tác. Lư Tự khó xử khi Thẩm Thu Hoa đã có hơn 30 đại ngôn, Lạc Hoa lại giới thiệu thêm năm, sáu cái, nếu đồng ý hết đừng nói người khác, Thẩm Thu Hoa có lẽ sẽ trở mặt với hắn.
Thẩm Thu Hoa không có hứng thú hợp tác với các nhãn hiệu bằng đóng phim. Nhưng nàng là người lí trí, biết làm minh tinh hay diễn viên đều cần phát triển nhiều mặt. Không thể chỉ nhận phim, không nhận đại ngôn. Vậy nên nàng không có ý kiến với việc hợp tác thương nghiệp, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn. Lúc trước Lư Tự thấy cân nặng Thẩm Thu Hoa cố gắng tăng trong hai tháng đã sụt giảm trong hai tuần nên áy náy. Lần này hắn quyết định đề cử Nguyên Hương và Như Quyên với những nhãn hiệu đó.
Mục đích chính Lạc Hoa về nước là giải quyết chuyện của Nguyên Hương và Như Quyên. Cách tệ nhất là hủy hợp đồng. Anh vừa ra mặt, đưa lợi ích cho công ty quản lý của các nàng, đối phương cũng muốn hoạt động trong giới, mà hai cô nàng nửa năm qua không cố gắng tập luyện. Công ty còn rất nhiều thực tập sinh, giữ các nàng cũng không có lợi nên hai bên chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.
Nguyên Hương và Như Quyên đã biết Lạc Hoa là đại thiếu gia ở kiếp trước. Hai người rất cung kính, ngoan ngoãn trước mặt Lạc Hoa. Hai người cảm động khi nghe Lạc Hoa muốn đưa các nàng đến Mỹ huấn luyện nửa năm.
Lạc Hoa làm việc dứt khoát, sắp xếp cho cả hai xuất ngoại, lộ trình huấn luyện cũng đã giao cho người ta sắp xếp.
Ngày đầu đến Mỹ, Nguyên Hương và Như Quyên đến phim trường. Hai cô nhóc nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, lại còn chung công ty, lập tức bật khóc.
“Sao hai đứa lại khóc? Bây giờ chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, không cần kiêng dè, không phải rất tốt sao?” Thẩm Thu Hoa an ủi.
Hai người lau nước mắt, Như Quyên nói: “Nương nương, nô tỳ chỉ muốn đi theo nương nương, không muốn debut làm minh tinh.”
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Hồ đồ! Hai đứa từ nhỏ đã học hát học nhảy, trong nước cũng luyện lâu rồi, bây giờ cũng có tiếng tăm. Sao hai đứa có thể vì chị từ bỏ?” Nàng kéo tay hai người: “Công ty của anh hai tốt lắm, chỉ cần hai đứa cố gắng, tương lai chắc chắn có thể phát triển.”
Nhóm các nàng có thêm Như Quyên, Nguyên Hương, thế là mấy cô gái mỗi ngày sôi nổi, náo nhiệt.
Nhưng ngày vui chóng tàn, chưa đến một tuần, nhân viên đã sắp xếp xong lộ trình tập luyện của Nguyên Hương và Như Quyên.
- --------------------------------------------------------------
Tuy Dương Quỳnh luôn ở bên Thẩm Thu Hoa nhưng đôi khi cô cũng nhận vai quần chúng. Phim trường này rất lớn, có nhiều đoàn phim đến quay. Bộ phim Cuộc Đời Như Một Vở Kịch của Thẩm Thu Hoa là phim thương mại, không có nhiều cảnh hành động. Đoàn phim bên cạnh là khoa học viễn tưởng, hầu hết là những cảnh hành động. Đối phương xem Dương Quỳnh diễn suất xong, quyết định mời cô.
Thẩm Thu Hoa rất khuyến khích Dương Quỳnh đóng phim. Nàng biết Dương Quỳnh không hoạt động là sẽ ngứa tay. Cô đi giải tỏa nhiều thì tối ít lăn lộn nàng.
- ------------------------------------------------------
Lạc Hoa vừa thay quần áo rời khỏi đoàn phim. Anh cũng bị kéo làm diễn viên quần chúng. Đương nhiên đạo diễn cũng rất hãnh diện khi mời được ảnh đế diễn vai quần chúng.
Lạc Hoa cũng quen mấy chuyện này. Hôm nay tôi giúp anh, ngày mai anh giúp tôi, ai mà không muốn người khác giúp đỡ khi mình cần?
Buổi tối, đạo diễn mời anh ăn cơm. Hai ly rượu vang xuống bụng, Phương Qua hỏi: “Lạc Hoa, tôi biết anh mười mấy năm rồi, có lần nào thấy anh quan tâm đến diễn viên nữ đâu. Chỗ anh em với nhau, anh với cô Thẩm Thu Hoa kia là sao?”
Lạc Hoa nâng ly rượu, đảo đảo ly rượu vang đỏ lóng lành.
“Anh đã là đạo diễn quốc tế rồi mà sao vẫn còn nhiều chuyện như đám phóng viên.”
Phương Qua nâng ly cụng: “Anh nói vậy sai rồi, tôi không có hứng thú với chuyện showbiz. Tôi chỉ hứng thú với chuyện của anh.” Phương Qua tiếp tục: “Bây giờ không có ai, anh nói tôi nghe anh với Thẩm Thu Hoa là gì của nhau? Cô ấy xinh đẹp, trong sáng, hiếm có lắm! Nếu anh mê cô nàng, tôi giúp anh, bộ phim sau mời cô ấy làm nữ chính.”
Lạc Hoa vỗ lên bàn: “Quyết định vậy đi.”
“Này!” Phương Qua sợ hãi. “Cái gì mà quyết định vậy đi? Anh còn chưa nói gì cho tôi mà!”
Lạc Hoa vẫy tay bảo hắn đến gần: “Thẩm Thu Hoa là em tôi.”
Phương Qua nhìn Lạc Hoa như nhìn quái vật: “Em gái mưa?”
Lạc Hoa gõ đầu hắn: “Em ruột của tôi.”
Phương Qua cười: “Anh đùa tôi chắc? Anh ở đâu mà có em ruột?”
Lạc Hoa buông ly rượu: “Phương Qua, chúng ta biết nhau nhiều năm, anh cũng rõ tôi không phải người hay nói đùa. Tôi xem Thu Hoa như em ruột, tôi sẽ che chở, yêu thương em ấy. Vừa nãy anh nói bộ sau mời em ấy làm nữ chính, tôi vẫn nhớ đấy nhé, anh nợ tôi một nữ chính.”
“Này!” Phương Qua không phục: “Tôi cứ đinh ninh là anh thương người ta.”
“Tôi thương em ấy nhưng đó là tình cảm anh em, anh đừng nghĩ lung tung.” Lạc Hoa lại cụng ly với hắn: “Sau này có tài nguyên nào tốt, anh nhớ giới thiệu cho em tôi, tôi sẽ không quên anh.”
Phương Qua ngây ngốc nhìn anh, lúc lâu sau mới nói: “Anh nói thật sao?”
“Tôi cần gì phải đùa anh?”
Phương Qua tin tưởng, gật đầu: “Được, hai chúng ta là anh em. Nếu anh đã xem cô ấy là em mình vậy thì Thẩm Thu Hoa cũng là em tôi. Chuyện tài nguyên của em gái cứ để tôi lo.”
- -------------------------------------------------------------------------
Dạo này Lư Tự nhận rất nhiều kịch bản, có phim truyền hình, có phim điện ảnh. Hắn loại đi những kịch bản không ổn, những đoàn phim vỏ rỗng, chọn ra mười mấy bộ hắn cho rằng không tệ gửi Thẩm Thu Hoa.
Mỗi ngày Thẩm Thu Hoa tan làm sẽ đến đoàn phim bên cạnh xem Dương Quỳnh đóng phim, nàng vừa xem vừa đọc kịch bản Lư Tự gửi.
Dương Quỳnh quay xong cảnh cuối, mặt mày xám tro bước đến, Thẩm Thu Hoa thấy thế vội đưa ly nước cho cô: “Chị uống nước đi.”
“Em đang xem gì vậy?” Dương Quỳnh thấy nàng chăm chú xem điện thoại bèn hỏi.
“Có kịch bản này hay lắm. Đề tài kịch tính, bí ẩn.” Thẩm Thu Hoa xem hai lần mới nắm được nội dung.
“Em thấy hứng thú?” Dương Quỳnh cũng đến xem.
“Chị còn nhớ Lương Vân Thanh không?” Hai người bắt đầu đi về. Tề Duyệt và Liễu Du dọn dẹp đồ đạc mới rời đi
Dương Quỳnh ngẫm một lúc đáp: “Là đạo diễn bộ phim kháng Nhật.”
Lương Vân Thanh là đạo diễn phim Thanh Sơn. Hai nàng đều tham gia diễn suất. Khi đó Lương Vân Thanh là đạo diễn, hoàn toàn nhờ quỹ giúp đỡ đạo diễn mới của Lạc Hoa mới có thể quay bộ phim ấy.
Thanh Sơn cháy vé cũng vì được Lạc Hoa giúp đỡ tuyên truyền. Đây thật sự là quá ưu đãi với một đạo diễn mới. Lúc sau Lương Vân Thanh quay một bộ phim nghệ thuật, tuy doanh thu phòng vé không tốt nhưng lại đạt giải đạo diễn mới xuất sắc của nước ngoài. Hai bộ phim đã khiến Lương Vân Thanh đứng vững gót chân trong giới.
Lần này hắn muốn quay đề tài kịch tính, kì bí. Thể loại này rất hiếm thấy trong nước, vì nó khó triển khai nội dung đúng chỗ. Rất nhiều đạo diễn quay từ phim kịch tính biến thành phim khủng bố. Ngoài ra kịch bản phim khó viết. Lương Vân Thanh không biết tìm đâu ra một tác giả mới, mua bản quyền tác phẩm chưa phát hành của người này.
Ba bộ phim ba đề tài, có thể thấy được Lương Vân Thanh là đạo diễn có tham vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.