Chương 18
Khánh Linh
02/06/2022
Đến tối, cô đi đến điện của Hoắc vương, vừa bước vào thì thấy Hoắc vương đang nằm ở bàn, khắp người toàn mùi rượi, cô đi đến gần hỏi
' Huynh đang làm cái gì vậy hả? '
Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nói
' Vũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồi '
Cô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nói
' Ta không giận huynh '
' Vậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không? '
Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nói
' Ta xin lỗi '
Sáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì. Một lúc sau, Hoắc vương nói
' Vũ Ninh chuyện tối qua, ta....'
' Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynh '
' Tại sao? '
' Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâu '
Nghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi. Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nói
' Muội ấy từ chối ta, tại sao? '
' Ai? Vũ Ninh hả? '
' Ừ '
' Tử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô ta '
' Ta thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh ta '
Hoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi cô
' Cô từ chối Tử Ngạo sao? '
' Phải '
' Cô không thích hắn sao? '
Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nói
' Chính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấy '
' Ngươi nói vậy là có ý gì? '
' Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổ '
Vương Niệm thở dài, nói
' Ta không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thận '
' Ta không thể '
' Ta chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hận '
Nói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nói
' Ta xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơn '
Tử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốt
Cô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi. Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nói
' Ra đây, không thì đừng trách ta '
Một nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắn
' Tử Ngạo phái ngươi đi theo ta? '
' Dạ, thuộc hạ tên Tửu Quân '
' Ngươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươi '
Nói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏi
' Có chuyện gì? '
' Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồi '
Hoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nói
' Sao ngươi không đi theo muội ấy? '
' Cô ấy không cho thuộc hạ đi theo '
Hoắc vương nhìn lên phía trước nói
' Huy động tất cả các mật thám tìm muội ấy '
Hoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nói
' Ta không muốn ăn mang đi đi '
' Vương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho người '
Hoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nói
' Muội đang ở đâu '
Cô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nói
' Vũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây? '
' Từ giờ về sau ta sẽ ở đây '
' Vũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia sao '
' Im đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khác '
Hắn cười lên nói
' Đương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư '
' Huynh đang làm cái gì vậy hả? '
Hoắc vương nhìn cô, sau đó bỗng kéo tay cô xuống rồi ôm cô vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng không cách nào đẩy ra được, lúc này hắn nói
' Vũ Ninh ta xin lỗi muội, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi, muội đừng giận ta nữa được không? Ta thật sự biết lỗi rồi '
Cô nghe thấy thì liền giao động, cô thở dài nói
' Ta không giận huynh '
' Vậy thì tốt quá, Vũ Ninh ta thích muội, muội ở lại bên cạnh ta được không? '
Cô nhanh chóng đẩy Hoắc vương ra rồi rời đi, cô đi thẳng tới phòng khoé mắt hiện lên sự buồn rầu, nói
' Ta xin lỗi '
Sáng hôm sau, Hoắc vương tỉnh dậy, hắn nhớ tất cả những gì mình đã làm ngày hôm qua, hắn đi tới phòng cô rồi bước vào trong, hai người ngồi trên chiếc bàn nhìn nhau không ai nói gì. Một lúc sau, Hoắc vương nói
' Vũ Ninh chuyện tối qua, ta....'
' Ta xin lỗi huynh ta không thể ở cạnh huynh '
' Tại sao? '
' Ta không thể nói được, Tử Ngạo ta và huynh mãi mãi không thể đến với nhau được đâu '
Nghe thấy vậy, Hoắc vương buồn rầu, hắn đứng dậy rời đi,hắn đi tới phủ của Vương Niệm, Hoắc vương điên cuồng uống rượi. Mấy canh giờ sau, lúc say Hoắc vương nói
' Muội ấy từ chối ta, tại sao? '
' Ai? Vũ Ninh hả? '
' Ừ '
' Tử Ngạo, ta biết ngay là ngươi thích cô ta '
' Ta thích Vũ Ninh, thích rất nhiều, ta không muốn muội ấy đi ta muốn muội ấy mãi mãi ở cạnh ta '
Hoắc vương uống xong thì ngủ gục ở đó, thấy vậy Vương Niệm đành đưa Hoắc vương về phủ, vừa đưa Hoắc vương vào trong, sắp xếp cho hắn xong lúc Vương Niệm ra cửa thì gặp cô, hắn hỏi cô
' Cô từ chối Tử Ngạo sao? '
' Phải '
' Cô không thích hắn sao? '
Cô nhìn vào trong ánh mắt buồn rầu nói
' Chính vì thích huynh ấy ta mới quyết định từ chối huynh ấy '
' Ngươi nói vậy là có ý gì? '
' Ta không thể ở cạnh huynh ấy, ta sẽ phải rời đi rất nhanh thôi,ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời của huynh ấy, chi bằng ta từ chối huynh ấy bây giờ thì đến khi ta đi huynh ấy mới không cảm thấy đau khổ '
Vương Niệm thở dài, nói
' Ta không biết cô đang giấu bí mật gì nhưng chuyện ẹ này ta nhất định phải nói cho cô, Tử Ngạo từ bé đã chịu khổ cực, từ khi mẫu thân hắn mất chưa một ai có thể hắn cười như cô, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, trong lòng hắn cô rất quan trọng, ta mong cô suy nghĩ cẩn thận '
' Ta không thể '
' Ta chỉ nói thế thôi, tùy các người chỉ cần sau này cô đừng có hối hận '
Nói xong Vương Niệm rời đi, cô đi vào trong ngồi xuống bên cạnh giường, cô khẽ chạm vào khuân mặt Hoắc vương, nói
' Ta xin lỗi, ta không nên gặp huynh thì tốt hơn '
Tử Ngạo, ta đi đây, ta không biết bản thân có thẻ sống được bao lâu nữa vậy nên ta mong huynh không có ta vẫn có thể sống tốt
Cô về phòng thu dọn hành lý, cô đi đến nhà bếp nấu cho Hoắc vương mấy món ăn rồi bảo Lưu quản gia khi hắn tỉnh thì mang tới, rồi cô rời đi, cô ra cửa phủ, còn quay lại nhìn vẻ mặt không lỡ nhưng vẫn bước đi. Cô đi ra một đoạn đường vắng rồi nhìn về phía sau mình nói
' Ra đây, không thì đừng trách ta '
Một nam nhân trẻ trung, bước ra, hắn đi tới gần cô, cô hỏi hắn
' Tử Ngạo phái ngươi đi theo ta? '
' Dạ, thuộc hạ tên Tửu Quân '
' Ngươi về đi đừng có theo ta nếu không viên đạn của ta sẽ vào ngay đầu ngươi '
Nói xong cô bước đi, Tửu Quân đứng sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa, hắn nhanh chóng về phủ tới điện của Hoắc vương gọi mãi không thấy hắn dậy, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, thấy vậy Tửu Quân lấy trong người ra một viên thuốc giải rượu rồi cho Hoắc vương uống, ngay sau đó Hoắc vương tỉnh dậy, hắn hỏi
' Có chuyện gì? '
' Vương gia, Vũ Ninh tiểu thư rời đi rồi '
Hoắc vương nghe thấy thì liền chạy ra khỏi phủ, Tửu Quân cũng đi theo sau, hai người đ tới con đường hổi nãy rồi đi lên phía trước tìm cô nhưng không thấy tung tích, Hoắc vương nhìn Tửu Quân tức giận nói
' Sao ngươi không đi theo muội ấy? '
' Cô ấy không cho thuộc hạ đi theo '
Hoắc vương nhìn lên phía trước nói
' Huy động tất cả các mật thám tìm muội ấy '
Hoắc vương về phủ, hắn ngồi trong điện buồn rầu,lúc này Lưu quản gia mang rất nhiều đồ ăn tới, Hoắc vương nhìn thấy thì nói
' Ta không muốn ăn mang đi đi '
' Vương gia, đây là Vũ Ninh tiểu thư chuẩn bị cho người '
Hoắc vương nghe thấy thì liền ăn những món ăn đó, hắn nhìn vào những đồ ăn trên bàn nói
' Muội đang ở đâu '
Cô bấy giờ, đi theo chỉ dẫn tới phủ của Phương Gia Thành, cô ngang nhiên bước vào, thấy cô hắn kinh ngạc nói
' Vũ Ninh tiểu thư, sao người lại tới đây? '
' Từ giờ về sau ta sẽ ở đây '
' Vũ Ninh tiểu thư cãi nhau với Hoắc vương gia sao '
' Im đi, ngươi cho ta ở không không thì ta đi chỗ khác '
Hắn cười lên nói
' Đương nhiên hoan nghênh rồi,người đâu đi chuẩn bị phòng cho Vũ Ninh tiểu thư '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.