Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 44: Hắc Hổ, Hỏa Hồ, Lang.

Nhược Thanh Ngôn

21/06/2016

“Sư phụ, ngươi đã tìm tòi y thuật lâu như vậy, thiết nghĩ tất cả đã biết cũng không sai đi, ngươi vẫn muốn tiếp tục sao.?” Long Vân Thấm gần đây cảm thấy không thoải mái đều sẽ đến chỗ của Tống Miễn, vừa chăm sóc một chút dược thảo, cũng là muốn cùng lão gia tử bồi nàng nói chuyện phiếm.

Tam ca đến nơi này cũng không nhiều, tiếp xúc cùng Tống Miễn hồi lâu, Long Vân Thấm dễ dàng nhận ra lão nhân gia rất cô độc, rõ ràng thích được tiếp xúc cùng con cháu lại cố tình đi lên núi một mình ở ẩn. Nàng ở trên núi này lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng Tống Bồi Tiên, quả thực có chút không biết làm như thế nào.

Tống Miễn đang ngồi phối dược, nghe được lời nói của Long Vân Thấm, nhíu chặt lại lông mày nhìn nàng : “Nha đầu, muốn nói cái gì thì nói thẳng ra cho lão phu.”

Tống Miễn tự biết tháng ngày an ổn của bản thân không còn nhiều, ngày hắn thu nhận Long Vân Thấm cũng chính là một lần nữa tham gia vào cuộc chiến kia, hắn thừa nhận thức được, Long Vân Thấm muốn theo hắn học y thuật là giả, muốn cùng hắn tạo quan hệ tốt mới là thật. Tống Miễn tự nhiên sẽ nhớ đến thời điểm mười mấy năm trước, Tiên Hoàng Hậu vừa tới Nam Hoàng quốc, nếu không phải sự tình đó phát sinh, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy với Long Vân Thấm.

Xử lí xong xuôi dược liệu, Long Vân Thấm thế nhưng bưng nước tiến vào, làm cho Tống Miễn rửa sạch tay, nàng liền ở bên cạnh hắn nói : “Sư phụ, nếu ta muốn tranh vị trí kia, người có giúp ta hay không?”

Thực chất trong lòng Long Vân Thấm không yên ổn, nàng không thể nào nắm chắc được tâm tư của Tống Miễn. Hắn đã vì Long Hạo Thiên mà ẩn nhẫn mấy chục năm, quả thực không dễ dàng thuyết phục được hắn xuất thế một lần nữa. Nhưng nếu hắn có thể đồng ý, nhất định việc nàng muốn làm kia dễ dàng thêm rất nhiều. Hắn có đồng ý?

Tống Miễn không một chút để ý sắc mặt nghiêm trọng của nàng, cười hề hề nói : “Nga? Nha đầu ngươi nghĩ sẽ an toàn ngồi trên vị trí đó sao?”

Nàng lắc đầu : “Nếu ta muốn sống thật tốt, chỉ có một con đường này.” Nàng tình nguyện cuộc đời này bình yên mà sống qua, nhưng có những người chưa từng muốn buông tha quá nàng.

Người mà trước kia nàng để cho Thanh Y vệ điều tra vẫn chưa có một chút tin tức, nàng cảm thấy sự tình này nhất thiết phải đào sâu quan hệ một chút mới được, trong thâm cung kia như trước làm cho người ta đau đầu.

Tống Miễn cầm lấy khăn bông lau khô bàn tay, dẫn Long Vân Thấm vào phòng, nơi này là lần đầu tiên nàng bước vào. Bên trong bày biện rất nhiều bộ sách, nhiều nhất chính là sách về chính trị thống trị, rất ít chính là sách y học, Long Vân Thấm lập tức hiểu rõ, nguyên lai Tống Miễn chưa bao giờ rời di triều đình, dược kí, cũng chỉ là một bộ ngụy trang mà thôi.

“Rời đi triều đình mười mấy năm, làm việc càng thêm thuận tiện, ta vì Hoàng thượng làm việc xương cốt cũng đã muốn lão hóa rồi. Hiện tại liền nhường cho người trẻ tuổi các ngươi.”

Long Vân Thấm trong lòng lập tức vui vẻ, khẩn thiết nhìn Tống Miễn, Tống Miễn đi đến giá sách, sờ soạng một chút rồi đưa cho nàng một quyển, nàng nghi hoặc mở ra, càng nhìn đến mồ hôi càng chảy ròng ròng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu : “Sư phụ?”

“Ta hiện giờ cũng không thể giúp được ngươi bao nhiêu, bất quá ngươi đã có Lăng Triệt liền yên tâm. Ta khuyên ngươi hãy khoan động đến binh lực, thực chưa cần thiết, nếu bây giờ thiên hạ biết được ngươi cùng Tả Tây tướng quân liên minh, ngươi sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, còn có thể dẫn tới họa sát thân. Còn có hiện tại Nhị hoàng tử cùng Văn Nhân Mặc quan hệ không bình thường, ngươi không cần ở quan hệ của bọn họ động thủ, nên làm việc âm thầm thỏa đáng là tốt rồi. Mọi chuyện nên cùng Thanh Dương thương lượng thật tốt, còn có tiểu tử Lăng Triệt kia làm việc cẩn trọng ngoan độc, ngươi tốt nhất đừng có học cái tâm tư kia của hắn.”

Nội tâm Long Vân Thấm triệt để rung động, vài lời này của Tống Miễn lập tức làm cho nàng bừng tỉnh, mấu chốt mấy ngày nay nàng phiền não cuối cùng tìm được cách giải quyết. Nguyên lai Tống Miễn nắm rõ ràng thế cục như vậy. Nàng không biết nên biểu lộ cảm kích như thế nào.



“Sư phụ, ta…”

“Ngươi không cần nói thêm cái gì, ta chỉ làm việc ta phải làm. Năm đó là ta mắc nợ người, hiện thời chỉ hoàn trả lại mà thôi.” Thần sắc Tống Miễn tràn ngập tang thương, nhìn chân trời phía xa xăm đến xuất thần.

Long Vân Thấm đem nội dung trong cuốn sổ toàn bộ ghi nhớ, sau đó trực tiếp đem đi thiêu hủy, Tống Miễn có thể bảo hộ nó hoàn hảo, nhưng hiện tại nó rơi trên người nàng sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối. Không bằng đem đi tiêu hủy sạch sẽ.

Trở lại phủ công chúa, vừa vặn gặp được Long Thanh Dương, nàng nói với hắn muốn chính thức tiếp nhận Than Y vệ.

Thanh Y vệ là Lăng Triệt đưa cho nàng, hiện tại đã qua được mấy tháng, nàng ngoại trừ phân phó Ảnh làm việc thì chưa từng gặp qua người nào khác. Nghe nói lực lượng Thanh Y vệ lên đến năm ngàn, mỗi một người đều được huấn luyện cẩn mật, thay nàng làm việc trong chỗ tối.

Long Thanh Dương chần chờ rồi cuối cùng gật đầu đồng ý, hắn nhìn nàng nói : “Chỉ hy vọng ngươi sẽ không hối hận.” Một khi cùng Thanh Y vệ nhận thức, chính là xác định chắc chắn con đường nàng lựa chọn, không thể quay đầu lại.

Long Vân Thấm nhìn hắn mỉm cười, nàng đã sớm không có lựa chọn không phải sao.

Thanh Y vệ xây dựng chủ yếu tại các yếu điểm trên cả nước, toàn bộ kinh thành này cũng chỉ có mười mấy người canh giữ mà thôi. Long Vân Thấm theo Ảnh, cùng Long Thanh Dương đi đến cứ điểm đầu tiên của Thanh Y vệ.

Lần đầu tiên nàng bước vào nơi này, chính bản thân không che giấu được kinh sợ ai có thể nghĩ đến cứ điểm của Thanh Y vệ lại là một tiểu quán không có một chút bắt mắt nào như này, phía trước chỉ có lác đác vài gian hàng rong, dòng người đi qua nơi này không nhiều lắm, trong điếm tiểu nhị hiện còn ngủ gà ngủ gật.

Nàng được người dẫn đi hậu viện, xuyên qua cửa ngầm tiến vào, liền nhìn thấy mười mấy người đang ngồi bên trong, nam nữ đều có, nhìn quần áo trên người bọn họ quả thực không chút nào bắt mắt.

Giữa đám người gây chú ý nhất chính là một nam tử bưu hãn như hổ lớn, hắn cầm bát rượu lớn đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch. Trên tay trái hắn cầm một thanh chùy thủy, chùy thủ sắc bén vô cùng, lại bị hắn lấy đến cắt thịt.

Mười mấy người nhìn qua đều lười nhác vô năng, nhưng nhìn Ảnh tiến vào tất cả đều sửng sốt, lại nhìn đến Long Thanh Dương trên mặt liền hiện lên một chút kính ý. Cho đến khi bọn họ nhìn rõ theo sau hai người là một nữ tử, toàn thể đều trầm mặc.

Nam tử bưu hãn kia tên gọi Hắc Hổ, vừa thấy Long Vân Thấm tiến vào, hắn liền xuy lớn một tiếng, không ngừng đánh giá nàng nói : “Từ nơi nào lạc đến cái tiểu oa nhi, muốn tìm đến tiểu điếm kiếm việc làm sao?”

Ảnh ho nhẹ một tiếng muốn giải thích cái gì, lại bị Long Vân Thấm ngăn cản, nàng đem toàn bộ những người trong phòng nhìn hết một lượt, những người này nhìn như vô hại, bộ dáng tùy ý mà ngồi nhưng để ý tất cả đều là tư thế sẵn sàng công kích.



“Ta là Long Vân Thấm.” Nàng đơn giản nói ra tên của mình, trong phòng mọi người vừa nghe tên của nàng trong lòng hết thảy đều biết, đây là tân chủ tử của bọn họ.

“Nguyên lại là tân chủ tử, ta xem ngươi bất quá là cái tiểu nữ oa, như thế nào dẫn đầu chúng ta làm việc đây?” Hắc Hổ nói chuyện từ trước đến giờ đều không biết che giấu, hắn nghĩ cái gì liền sẽ nói cái đó.

Long Vân Thấm trong lòng minh bạch nàng không có cách nào làm cho những người này tin phục nàng trong chốc lát, bất quá nàng còn rất nhiều thời gian, nàng tự có tự tin sẽ làm cho bọn họ tán thành nàng. Hiện tại chỉ cần xác định trước một việc.

“Về sự không tín nhiệm của các ngươi, ta giải thích vô ích, các ngươi là người của Thanh Y vệ, ta hiện tại là chủ tử của Thanh Y vệ, các ngươi hoặc là nghe theo lệnh của ta, hoặc là lập tức rời đi, ta không cho phép các ngươi chọn con đường thứ ba nào khác. Các ngươi có tin phục hay không, thời gian sẽ giải đáp tất cả.”

Mọi người ở đây không cho là đúng, nàng nhưng là cái gì cũng chưa nói với bọn hắn.

Bọn hắn còn tưởng nàng nói ẩu nói tả biện hộ như thế nào để thuyết phục bọn họ, không nghĩ nàng lại trực tiếp bắt bọn hắn lựa chọn như vậy. Nhất thời ngay cả lời nói phản kháng cũng không chuẩn bị kịp.

Hắc Hổ bị lời nói nhẹ nhàng của Long Vân Thấm chọc cho khó chịu, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nhưng hắn cũng vậy, mười mấy người ở đây cũng thế, không có ai dám đứng ra rời khỏi nơi này, bọn hắn đã là người của Thanh Y vệ, há có thể dễ dàng rời đi.

“Không nói, vậy ta hiện tại liền là chủ tử duy nhất của các ngươi.”

Long Vân Thấm trực tiếp gọi tên những người trụ cột nhất trong phòng, tổng cộng có ba người, Hắc Hổ, Hỏa Hồ, Lang.

Người của Thanh Y vệ toàn bộ đều lấy tên của ác thú mà gọi chính mình, Long Vân Thấm đơn giản nói lí do của mình : “Ta muốn các ngươi làm việc rất đơn giản, nhưng tính khiêu chiến lại hoàn toàn bất đồng với tất cả các nhiệm vụ trong quá khứ của các ngươi, nếu các ngươi lo lắng chính mình không thể làm được liền có thể nói cho ta. Một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì phải làm đến cùng, ta rất không vui khi làm việc nửa trừng, các ngươi, hiểu?”

Ba người không ai lên tiếng, Long Vân Thấm tiếp tục nói : “Việc đơn giản! Hắc Hổ, nghe nói công phu của ngươi rất cao, một thân khinh công xuất quỷ nhận thần, ta chỉ cần ngươi đi theo dõi một lão phụ nhân, bất luận nàng tiếp xúc với ai đã làm cái gì ngươi phải nắm trong tay hoàn toàn rõ ràng, còn có, phải tra ra được chủ tử phía sau nàng.”

“Hỏa Hồ, ta muốn ngươi nhập cung lấy thân phận cung nữ ở tại bên người Ngũ công chúa, lấy được tín nhiệm của nàng, đồng thời, nhất thanh nhị sở của nàng ngươi đều phải nắm được trong tay.”

“Lang,…” Long Vân Thấm đột nhiên trầm mặc, cuối cùng nói : “Ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, tòng quân…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook