Chương 125: Chuẩn bị
Triêm Y
02/04/2017
Edit: Linh Sờ Tinh
Tại Thiền Như Uyển ,Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin báo nói Lục điện hạ mang theo Trắc phi đến thư phòng,sau khi vào không thấy đi ra nữa. Tin tức này còn khiến cho người kinh sợ hơn hẳn việc điện hạ nghỉ ở viện của Mộ thị.
“Ma ma, phái người truyền tin. Ngày mai về Hách Liên phủ.” Dù sẽ bị phụ thân quở trách cũng vãn phải đi về một chuyến. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chức Chính phi của nàng cũng sẽ chỉ là danh nghĩa, Hách Liên gia cũng không có được chỗ tốt.
Ngày hôm sau, Mộ Tịch Dao lười biếng tựa vào người Tông Chính Lâm, cản không cho hắn vào trong viện đi luyện kiếm. Đêm qua Lục điện hạ giày vò nàng như thế còn không cho nàng thoải mái ngủ nướng một chút hay sao? Không có gấu ôm hình người mát mẻ là hắn thì ngày hè này biết như thế nào ?
Tông Chính Lâm nhắm mắt nằm ngửa, mặc kệ nàng . Chút thủ đoạn nhỏnày cũng chẳng có gì ghê gớm , hắn đương nhiên chấp nhận được. Chẳng qua đôi khi vì sắc đẹp của nàng mà lỡ việc , cũng là một phen tình thú.
Hơn nữa , so với thể nghiệm mất hồn hôm qua, thì chút thủ đoạn nhỏ này của Mộ Tịch Dao cũng không đáng kể gì . Lúc này tiểu nữ nhân nằm trên người hắn, bàn tay ôn nhu nhỏ bé kia không ngừng trút giận lên người hắn , nhưng thế nào cũng không giống như hả giận mà lại giống như chút tán tỉnh buổi sớm .
“Kiều Kiều, nàng cứ việc dùng sức . Tên tiểu tử Bánh bao nhỏ Thành Khánh trong viện của nàng , còn cả con thỏ bảo bối kia nữa có bị đói một lát chắc cũng không sao”. Lục điện hạ thản nhiên giễu cợt nàng.
Mộ Tịch Dao nghe hắn nhắc tới con trai và con thỏ nhỏ, mới nhớ ra mình còn việc quan trọng hơn. Không thể cứ bị boss kéo ra ngoài một cách không rõ ràng như thế. Quả nhiên là nếu tâm trí chỉ nghĩ đến việc báo thù sẽ dễ dàng bị người khác đánh lạc hướng .
“Điện hạ!” Mộ Tịch Dao kéo tay hắn, nũng nịu , “Con trai của điện hạ hôm qua cũng không có gặp ngài, chắc sẽ rất nhớ phụ thân . Chàng xem có phải chàng cũng nên đến gặp bé ? Thuận đường đưa thiếp về luôn?”
Tông Chính Lâm hưởng thụ sự nình nọt lấy lòng của nàng, sau khi được đủ chỗ tốt rồi, mới chậm chạp đứng dậy. Mộ Tịch Dao tốn công cằn nhằn nhiều thế với hắn , chẳng qua là vì câu “thuận tiện ” này mà thôi.
Vệ Chân chờ mãi cũng không thấy điện hạ ra ngoài, đang nhìn trời cảm thán rằng đây là lần thứ hai Lục điện hạ không luyện công buổi sớm. Lại thấy điện hạ ôm Trắc phi, vững vàng đi về phía hậu viện.
Nhìn vẻ cúi đầu của đám thị vệ phía sau điện hạ , khiến Vệ Chân có cảm giác sâu sắc rằng công phu mềm nắn rắn buông của Dao chủ tử cũng quá lợi hại? Dao chủ tử cuốn lấy điện hạ khiến điện hạ đã phá hư quá nhiều quy củ , quả nhiên mỹ nhân là tử lộ của anh hùng.
“Vui vẻ ?” Nàng sao có thể phô trương đắc ý nhìn hắn mất uy nghiêm như thế ?
Được như ý nguyện nên tâm trạng của Mộ Tịch Dao trở nên tốt hơn rất nhiều, bèn chân chó khích lệ nói vài câu để an ủi Lục điện hạ .
“Điện hạ uy vũ bất phàm, dung mạo uy vũ không cần thêm chút hoa lệ nào cũng vẫn hiện lộ một khí thế như rồng như phượng, ai dám nói linh tinh ?” Vẻ mặt Mộ Tịch Dao khi nói mấy lời này vô cùng nghiêm túc, nói năng một cách hùng hồn không biết xấu hổ là gì .
“Sao ?” Tông Chính Lâm nghe trình độ nịnh hót của nàng lại nâng cao thêm một bậc , nhưng hắn cũng chưa thấy thỏa mãn, Tiếp tục trêu chọc nàng, “Nếu bản điện hạ là người như Kiều Kiều nói , vậy thì Kiều Kiều phải xuất sắc đến mức nào thì mới có thể mê hoặc tâm trí của bản điện hạ ?”
Hắn chờ xem cái người có da mặt dày này trả lời thế nào.
Mộ Tịch Dao thấy vẻ trêu trọc tràn trong mắt hắn thì lại càng lên mặt .
“Thiếp đương nhiên cũng không thể thua kém . Miễn cưỡng cũng bằng được với mỹ nhân trong“Lạc Thủy ” mà thôi ”.
Tông Chính Lâm ngửa đầu cười to, tiếng cười trầm thấp của hắn thật lâu không dứt.
Mộ Tịch Dao vốn đã rất giỏi trong việc khen ngợi người khác , không ngờ tài nghệ khoe khoang mới là đệ nhất. Dã tâm của nàng thật không nhỏ, vừa nói tìm ví dụ là tìm một tiểu mỹ nhân nổi tiếng kim cổ trong thoại bản .
“Thật là lợi to ! Bản điện hạ tuỳ tay lại có được bảo bối hiếm có, từ bây giờ phải chặt chẽ canh chừng , không để Kiều Kiều bị người khác dòm ngó ?”. Mỹ nhân trong “Lạc Thủy” bị người người tranh đoạt, vận mệnh cuộc đời rất nhấp nhô.
Mộ Tịch Dao sửng sốt, nàng đúng là quên mất điều này. Ánh mắt vừa chuyển , lập tức tươi tỉnh lên . “Chuyện này nào có đáng gì? Quân của điện hạ , đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thiếp được làm bạn với một vị anh hùng cái thế, cũng sẽ trở thành một giai thoại”. Việc Tây chinh của Kiến An đế đúng là thành tựu để đời, nên giờ nàng nói như vậy cũng không tính là quá nịnh hót.
Tông Chính Lâm nghe mà trong lòng thoải mái, đối với nam nhân mà nói thì việc tranh hùng nơi chốn sa trường , thể hiện mưu trí gan dạ mới là việc đáng tự hào nhất . Tiếng nói của Mộ Tịch Dao thanh thuý vang vang, tuy rằng là có ý muốn nịnh nọt lấy lòng, nhưng lại hợp với tâm tư của hắn.
Mộ Tịch Dao thấy thần thái của hắn rực rỡ, mắt phượng sáng ngời, trong lòng vui vẻ.
Lý tưởng hào hùng này của boss, chắc là bệnh chung của các hoàng đế ? Trong lịch sử nào có vị minh chủ thánh quân nào là không dùng máu tươi để xây nên sự nghiệp? Đã là hoàng đế , tất nhiên là phải văn võ song toàn, vì thế nên làm sao có thể thiếu hạng mục chinh phạt?
Nhưng mà kiếp trước thủ đoạn của Kiến An đế quá tàn nhẫn, vì chinh phạt mà máu tươi xương trắng vô số . Mộ Tịch Dao rất mẫn cảm đối với sát nghiệp này. Trước kia nàng không tin vào số mệnh, ý trời, nhưng giờ chính mình đã được trải nghiệm mới hiểu được làm người phải có long kính sợ . Nếu đã có thể dùng người để thi hành biện pháp chính trị thì không nên dùng bạo lực để trấn áp thống trị.
“Kiều Kiều định làm việc kia như thế nào?” Ngày mail à Tông Chính Lâm rời phủ, hắn rất tò mò về việc nàng thanh tra hậu viện .
“Điện hạ có đồng ý cho thiếp mượn ám vệ để sử dụng không?”. Còn đang muốn nói chuyện với hắn, không ngờ Lục điện hạ còn để tâm hơn cả nàng.
Tông Chính Lâm nhướng mày, nàng muốn dùng ám vệ làm gì? Trước kia ám vệ cũng đã điều tra nhưng không có chút manh mối gì .
“Điện hạ, thiếp dùng ám vệ không phải để bắt nội gian.” Mộ Tịch Dao tinh nghịch cười, hai mắt sáng như sao. “Hai bên giao chiến, ngoài việc đường đường chính chính nghênh địch để giành thắng lợi, còn có cách khác là dùng thủ đoạn nữa.”
Từ trước đến nay bất cứ tính toán gì của nàng đều có lý do chuẩn bị , nói là phải có vật chứng . Nhưng không phải cứ tính gì là có thể làm được như ý muốn, bách phát bách trúng . Có đôi khi thắng lợi có được chỉ cần vài phần thực lực, vài phần may mắn và còn có mấy phần gan dạ.
Lần này nàng dùng chính mạng sống của mình để đánh cược . Manh mối không đủ, vậy thì nghĩ biện pháp làm cho chứng cứ xuất hiện . Một khi đã đấu trí cùng người khác , thì sẽ phải dùng tất cả thủ đoạn để được kết quả cần có mà thôi , Mộ Tịch Dao không định chỉ bỏ ra chút mồi thử . Nàng đương nhiên sẽ sử dụng vài phần tính toàn , sẽ cho bọn hắn thấy một Mộ thị “ Ngớ ngẩn” xinh đẹp. ( trong bản raw ghi rõ ở đây dùng từ “ Thành trống” . Theo nghĩa thường thấy thì từ này có nghĩa như cụm từ “Vườn không nhà trống” hoặc nói cách khác ý nghĩa hoàn toàn trên mặt chữ là : Một toà thành trống không có tướng quân cũng như dân chúng. Nhưng hiện nay từ “thành trống” này còn có một ý nghĩa khác,, dùng để tả một người vờ vịt làm bộ ngu ngốc trong thời điểm quan trọng hòng lừa gạt đối phương để thoát khỏi hiểm cảnh)
Tông Chính Lâm nghe nàng nói vậy thì cảm thấy rất thú vị, chuyện này thế mà lại có thể như bày binh đánh trận, nàng muốn dùng mưu phá án ?
“Lần này rời kinh, ta để Vệ Chân lại làm hộ vệ cho nàng. Khi muốn điều động ám vệ thì chỉ cần giao cho hắn là được ”.
Mộ Tịch Dao kinh hãi, “Điện hạ, ngài để Vệ Chân lại cho thiếp, vậy ai sẽ là cận vệ cho ngài ?”
Tới Thục Tung lần này , Tông Chính Lâm chắc chắn sẽ không dễ dàng mà bắt được phản đảng. Không cần đoán già đoán non mà chỉ cần nhìn việc đêm hôm qua Đệ Ngũ Dật Triều và nhóm phụ tá trắng đêm nghĩ kế là biết đối phương không phải dễ đối phó .
Huống hồ kẻ có năng lực lấy nàng làm mồi nhử , dụ hai vị điện hạ trúng kế, tất nhiên thủ đoạn không thấp . Hơn nữa dưới trướng kẻ này chắc chắn không thiếu phụ tá . Những tử sĩ bị tẩy não thậm chí còn một lòng quyết tử , nếu so với người bình thường thì giống chó điên hơn, cực kỳ khó chơi.
Nghe nói vì việc tiêu diệt phản đảng lần này, Tông Chính Minh cũng chủ động xin đi, muốn cùng Tông Chính Lâm bình định Thục Trung. Lý do là trong trận chiến tại Thịnh Kinh lần trước hắn có tham gia chỉ huy tác chiến, rất am hiểu thủ đoạn của phản đảng, nếu được đi cùng hắn và Tông Chính Lâm có thể phối hợp tác chiến.
Sau khi Nguyên Thành đế liên tục cân nhắc liền chuẩn tấu. Lần này ông ta hạ quyết tâm tóm gọn, nhổ cỏ tận gốc, trừ đi nội loạn Đại Ngụy để sau đó toàn tâm cho chiến sự Mạc Bắc.
“Đừng lo lắng. Lần này Nghiêm Thừa Chu theo ta ,còn có thống lĩnh ám vệ đi theo hộ giá. Kiều Kiều an tâm dưỡng thai là được rồi, đừng làm bản điện phải lo lắng phân tâm ”. Thấy thái độ sắc mặt nàng thay đổi, Tông Chính Lâm cảm thấy thoả mãn khi nàng quan tâm đến mình . Nhưng khi cúi người hôn lên trán nàng, trong mắt không dấu được vẻ tàn nhẫn băng hàn.
Lần này toàn bộ đám phản đảng của Thục Trung bị lộ ra ánh sang , Mộ Tịch Dao đã trở thành người nhất định phải trừ khử của đối phương. Vì thế ngày nào còn chưa trừ đi tai họa này thì có nghĩa là ngày đó nàng vẫn còn nguy hiểm. Tông Chính Lâm không cho phép mình mạo hiểm.
Tại Thiền Như Uyển ,Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin báo nói Lục điện hạ mang theo Trắc phi đến thư phòng,sau khi vào không thấy đi ra nữa. Tin tức này còn khiến cho người kinh sợ hơn hẳn việc điện hạ nghỉ ở viện của Mộ thị.
“Ma ma, phái người truyền tin. Ngày mai về Hách Liên phủ.” Dù sẽ bị phụ thân quở trách cũng vãn phải đi về một chuyến. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chức Chính phi của nàng cũng sẽ chỉ là danh nghĩa, Hách Liên gia cũng không có được chỗ tốt.
Ngày hôm sau, Mộ Tịch Dao lười biếng tựa vào người Tông Chính Lâm, cản không cho hắn vào trong viện đi luyện kiếm. Đêm qua Lục điện hạ giày vò nàng như thế còn không cho nàng thoải mái ngủ nướng một chút hay sao? Không có gấu ôm hình người mát mẻ là hắn thì ngày hè này biết như thế nào ?
Tông Chính Lâm nhắm mắt nằm ngửa, mặc kệ nàng . Chút thủ đoạn nhỏnày cũng chẳng có gì ghê gớm , hắn đương nhiên chấp nhận được. Chẳng qua đôi khi vì sắc đẹp của nàng mà lỡ việc , cũng là một phen tình thú.
Hơn nữa , so với thể nghiệm mất hồn hôm qua, thì chút thủ đoạn nhỏ này của Mộ Tịch Dao cũng không đáng kể gì . Lúc này tiểu nữ nhân nằm trên người hắn, bàn tay ôn nhu nhỏ bé kia không ngừng trút giận lên người hắn , nhưng thế nào cũng không giống như hả giận mà lại giống như chút tán tỉnh buổi sớm .
“Kiều Kiều, nàng cứ việc dùng sức . Tên tiểu tử Bánh bao nhỏ Thành Khánh trong viện của nàng , còn cả con thỏ bảo bối kia nữa có bị đói một lát chắc cũng không sao”. Lục điện hạ thản nhiên giễu cợt nàng.
Mộ Tịch Dao nghe hắn nhắc tới con trai và con thỏ nhỏ, mới nhớ ra mình còn việc quan trọng hơn. Không thể cứ bị boss kéo ra ngoài một cách không rõ ràng như thế. Quả nhiên là nếu tâm trí chỉ nghĩ đến việc báo thù sẽ dễ dàng bị người khác đánh lạc hướng .
“Điện hạ!” Mộ Tịch Dao kéo tay hắn, nũng nịu , “Con trai của điện hạ hôm qua cũng không có gặp ngài, chắc sẽ rất nhớ phụ thân . Chàng xem có phải chàng cũng nên đến gặp bé ? Thuận đường đưa thiếp về luôn?”
Tông Chính Lâm hưởng thụ sự nình nọt lấy lòng của nàng, sau khi được đủ chỗ tốt rồi, mới chậm chạp đứng dậy. Mộ Tịch Dao tốn công cằn nhằn nhiều thế với hắn , chẳng qua là vì câu “thuận tiện ” này mà thôi.
Vệ Chân chờ mãi cũng không thấy điện hạ ra ngoài, đang nhìn trời cảm thán rằng đây là lần thứ hai Lục điện hạ không luyện công buổi sớm. Lại thấy điện hạ ôm Trắc phi, vững vàng đi về phía hậu viện.
Nhìn vẻ cúi đầu của đám thị vệ phía sau điện hạ , khiến Vệ Chân có cảm giác sâu sắc rằng công phu mềm nắn rắn buông của Dao chủ tử cũng quá lợi hại? Dao chủ tử cuốn lấy điện hạ khiến điện hạ đã phá hư quá nhiều quy củ , quả nhiên mỹ nhân là tử lộ của anh hùng.
“Vui vẻ ?” Nàng sao có thể phô trương đắc ý nhìn hắn mất uy nghiêm như thế ?
Được như ý nguyện nên tâm trạng của Mộ Tịch Dao trở nên tốt hơn rất nhiều, bèn chân chó khích lệ nói vài câu để an ủi Lục điện hạ .
“Điện hạ uy vũ bất phàm, dung mạo uy vũ không cần thêm chút hoa lệ nào cũng vẫn hiện lộ một khí thế như rồng như phượng, ai dám nói linh tinh ?” Vẻ mặt Mộ Tịch Dao khi nói mấy lời này vô cùng nghiêm túc, nói năng một cách hùng hồn không biết xấu hổ là gì .
“Sao ?” Tông Chính Lâm nghe trình độ nịnh hót của nàng lại nâng cao thêm một bậc , nhưng hắn cũng chưa thấy thỏa mãn, Tiếp tục trêu chọc nàng, “Nếu bản điện hạ là người như Kiều Kiều nói , vậy thì Kiều Kiều phải xuất sắc đến mức nào thì mới có thể mê hoặc tâm trí của bản điện hạ ?”
Hắn chờ xem cái người có da mặt dày này trả lời thế nào.
Mộ Tịch Dao thấy vẻ trêu trọc tràn trong mắt hắn thì lại càng lên mặt .
“Thiếp đương nhiên cũng không thể thua kém . Miễn cưỡng cũng bằng được với mỹ nhân trong“Lạc Thủy ” mà thôi ”.
Tông Chính Lâm ngửa đầu cười to, tiếng cười trầm thấp của hắn thật lâu không dứt.
Mộ Tịch Dao vốn đã rất giỏi trong việc khen ngợi người khác , không ngờ tài nghệ khoe khoang mới là đệ nhất. Dã tâm của nàng thật không nhỏ, vừa nói tìm ví dụ là tìm một tiểu mỹ nhân nổi tiếng kim cổ trong thoại bản .
“Thật là lợi to ! Bản điện hạ tuỳ tay lại có được bảo bối hiếm có, từ bây giờ phải chặt chẽ canh chừng , không để Kiều Kiều bị người khác dòm ngó ?”. Mỹ nhân trong “Lạc Thủy” bị người người tranh đoạt, vận mệnh cuộc đời rất nhấp nhô.
Mộ Tịch Dao sửng sốt, nàng đúng là quên mất điều này. Ánh mắt vừa chuyển , lập tức tươi tỉnh lên . “Chuyện này nào có đáng gì? Quân của điện hạ , đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thiếp được làm bạn với một vị anh hùng cái thế, cũng sẽ trở thành một giai thoại”. Việc Tây chinh của Kiến An đế đúng là thành tựu để đời, nên giờ nàng nói như vậy cũng không tính là quá nịnh hót.
Tông Chính Lâm nghe mà trong lòng thoải mái, đối với nam nhân mà nói thì việc tranh hùng nơi chốn sa trường , thể hiện mưu trí gan dạ mới là việc đáng tự hào nhất . Tiếng nói của Mộ Tịch Dao thanh thuý vang vang, tuy rằng là có ý muốn nịnh nọt lấy lòng, nhưng lại hợp với tâm tư của hắn.
Mộ Tịch Dao thấy thần thái của hắn rực rỡ, mắt phượng sáng ngời, trong lòng vui vẻ.
Lý tưởng hào hùng này của boss, chắc là bệnh chung của các hoàng đế ? Trong lịch sử nào có vị minh chủ thánh quân nào là không dùng máu tươi để xây nên sự nghiệp? Đã là hoàng đế , tất nhiên là phải văn võ song toàn, vì thế nên làm sao có thể thiếu hạng mục chinh phạt?
Nhưng mà kiếp trước thủ đoạn của Kiến An đế quá tàn nhẫn, vì chinh phạt mà máu tươi xương trắng vô số . Mộ Tịch Dao rất mẫn cảm đối với sát nghiệp này. Trước kia nàng không tin vào số mệnh, ý trời, nhưng giờ chính mình đã được trải nghiệm mới hiểu được làm người phải có long kính sợ . Nếu đã có thể dùng người để thi hành biện pháp chính trị thì không nên dùng bạo lực để trấn áp thống trị.
“Kiều Kiều định làm việc kia như thế nào?” Ngày mail à Tông Chính Lâm rời phủ, hắn rất tò mò về việc nàng thanh tra hậu viện .
“Điện hạ có đồng ý cho thiếp mượn ám vệ để sử dụng không?”. Còn đang muốn nói chuyện với hắn, không ngờ Lục điện hạ còn để tâm hơn cả nàng.
Tông Chính Lâm nhướng mày, nàng muốn dùng ám vệ làm gì? Trước kia ám vệ cũng đã điều tra nhưng không có chút manh mối gì .
“Điện hạ, thiếp dùng ám vệ không phải để bắt nội gian.” Mộ Tịch Dao tinh nghịch cười, hai mắt sáng như sao. “Hai bên giao chiến, ngoài việc đường đường chính chính nghênh địch để giành thắng lợi, còn có cách khác là dùng thủ đoạn nữa.”
Từ trước đến nay bất cứ tính toán gì của nàng đều có lý do chuẩn bị , nói là phải có vật chứng . Nhưng không phải cứ tính gì là có thể làm được như ý muốn, bách phát bách trúng . Có đôi khi thắng lợi có được chỉ cần vài phần thực lực, vài phần may mắn và còn có mấy phần gan dạ.
Lần này nàng dùng chính mạng sống của mình để đánh cược . Manh mối không đủ, vậy thì nghĩ biện pháp làm cho chứng cứ xuất hiện . Một khi đã đấu trí cùng người khác , thì sẽ phải dùng tất cả thủ đoạn để được kết quả cần có mà thôi , Mộ Tịch Dao không định chỉ bỏ ra chút mồi thử . Nàng đương nhiên sẽ sử dụng vài phần tính toàn , sẽ cho bọn hắn thấy một Mộ thị “ Ngớ ngẩn” xinh đẹp. ( trong bản raw ghi rõ ở đây dùng từ “ Thành trống” . Theo nghĩa thường thấy thì từ này có nghĩa như cụm từ “Vườn không nhà trống” hoặc nói cách khác ý nghĩa hoàn toàn trên mặt chữ là : Một toà thành trống không có tướng quân cũng như dân chúng. Nhưng hiện nay từ “thành trống” này còn có một ý nghĩa khác,, dùng để tả một người vờ vịt làm bộ ngu ngốc trong thời điểm quan trọng hòng lừa gạt đối phương để thoát khỏi hiểm cảnh)
Tông Chính Lâm nghe nàng nói vậy thì cảm thấy rất thú vị, chuyện này thế mà lại có thể như bày binh đánh trận, nàng muốn dùng mưu phá án ?
“Lần này rời kinh, ta để Vệ Chân lại làm hộ vệ cho nàng. Khi muốn điều động ám vệ thì chỉ cần giao cho hắn là được ”.
Mộ Tịch Dao kinh hãi, “Điện hạ, ngài để Vệ Chân lại cho thiếp, vậy ai sẽ là cận vệ cho ngài ?”
Tới Thục Tung lần này , Tông Chính Lâm chắc chắn sẽ không dễ dàng mà bắt được phản đảng. Không cần đoán già đoán non mà chỉ cần nhìn việc đêm hôm qua Đệ Ngũ Dật Triều và nhóm phụ tá trắng đêm nghĩ kế là biết đối phương không phải dễ đối phó .
Huống hồ kẻ có năng lực lấy nàng làm mồi nhử , dụ hai vị điện hạ trúng kế, tất nhiên thủ đoạn không thấp . Hơn nữa dưới trướng kẻ này chắc chắn không thiếu phụ tá . Những tử sĩ bị tẩy não thậm chí còn một lòng quyết tử , nếu so với người bình thường thì giống chó điên hơn, cực kỳ khó chơi.
Nghe nói vì việc tiêu diệt phản đảng lần này, Tông Chính Minh cũng chủ động xin đi, muốn cùng Tông Chính Lâm bình định Thục Trung. Lý do là trong trận chiến tại Thịnh Kinh lần trước hắn có tham gia chỉ huy tác chiến, rất am hiểu thủ đoạn của phản đảng, nếu được đi cùng hắn và Tông Chính Lâm có thể phối hợp tác chiến.
Sau khi Nguyên Thành đế liên tục cân nhắc liền chuẩn tấu. Lần này ông ta hạ quyết tâm tóm gọn, nhổ cỏ tận gốc, trừ đi nội loạn Đại Ngụy để sau đó toàn tâm cho chiến sự Mạc Bắc.
“Đừng lo lắng. Lần này Nghiêm Thừa Chu theo ta ,còn có thống lĩnh ám vệ đi theo hộ giá. Kiều Kiều an tâm dưỡng thai là được rồi, đừng làm bản điện phải lo lắng phân tâm ”. Thấy thái độ sắc mặt nàng thay đổi, Tông Chính Lâm cảm thấy thoả mãn khi nàng quan tâm đến mình . Nhưng khi cúi người hôn lên trán nàng, trong mắt không dấu được vẻ tàn nhẫn băng hàn.
Lần này toàn bộ đám phản đảng của Thục Trung bị lộ ra ánh sang , Mộ Tịch Dao đã trở thành người nhất định phải trừ khử của đối phương. Vì thế ngày nào còn chưa trừ đi tai họa này thì có nghĩa là ngày đó nàng vẫn còn nguy hiểm. Tông Chính Lâm không cho phép mình mạo hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.