Chương 124: Vợ chồng (hạ)
Triêm Y
31/03/2017
Edit: Linh Sờ Tinh
“Không hẳn . Không có gì sơ sót cả ”. Tông Chính Lâm thật sự cảm thấy nếu như so với các chính phi khác trong đám các huynh đệ hoàng tử khác thì Hách Liên thị còn bớt lo hơn không ít người, ít nhất thì chưa thấy nàng ta vì tranh giành tình cảm mà lấy mạng người.
Nữ nhân ở hậu trạch vốn không ít chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng , mặc dù ban đầu tâm địa thiện lương , rồi cũng sẽ hoàn toàn thay đổi theo thời gian. Cũng không biết vị Chính phi này của hắn, đến lúc đó sẽ là như thế nào .
Hách Liên Mẫn Mẫn không có được câu trả lời như ý, cho rằng Tông Chính Lâm chỉ trả lời cho có lệ , nên càng thêm thất vọng.
“Vậy điện hạ vì sao…”. Cuối cùng thì thị cũng không hỏi được hết câu . Là người lớn lên trong giáo dưỡng nghiêm khắc, từ nhỏ nàng ta đã không cho phép bản thân mình phóng túng , nên không dám nói với Tông Chính Lâm những lời lớn mật.
Lục điện hạ là người vô cùng sâu sắc , chỉ quét mắt nhìn qua vẻ không được tự nhiên của nàng ta, liên kết lại là đã hiểu hết những đều nàng còn chưa nói hết.
Không tin tưởng nữ nhân này vì thế đây đã là cực hạn của hắn. Hách Liên Mẫn Mẫn hi vọng hắn đáp lại, hắn cũng không có kiên nhẫn để cho nàng ta. Huống chi còn có một Mộ Tịch Dao yêu tinh thích gây sóng gió, chỉ ứng phó tiểu nàng thôi còn không kịp, làm gì còn thời gian chia cho nữ nhân khác?
“Đưa đến đây thôi, về đi”. Tông Chính Lâm thấy bóng dáng Điền Phúc Sơn cách đó không xa, không đợi nàng đáp lại, đã đi thẳng ra ngoài cửa.
“Chủ tử, điện hạ đã đi xa rồi. Ban đêm gió lạnh, nên trở về thôi.” Phùng ma ma thay nàng chỉnh lại áo khoác, khuyên người đi về phòng, trời đã vào đêm mà đứng bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù luyến tiếc điện hạ, nhưng người đi thì cũng đi rồi, có thiết tha mong nhìn trông ngóng thì cũng không trở lại?
“Theo ý ma ma thì điện hạ đối với ta là có ý như thế nào? Nếu nói không để tâm, thì người vẫn đến chỗ ta đúng lệ. Nhưng nếu nói có vài phần tình cảm thì sao lại thường xuyên lạnh lùng nhàn nhạt, khiến cho người nhìn mà rét tâm ”.
Tông Chính Lâm thật sự không thèm để ý đến nữ nhân và cả mọi diễn xuất của họ trong hậu viện . Hắn ném bọn họ ở trong sân rồi không quan tâm, mặc kệ bọn họ tìm cách đến gần hắn như thế nào đi nữa cũng không đến gần hắn được. Chỉ cần không phạm vào quy củ của hắn, cho dù quậy lật cả hậu viện thì cũng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại.
“Chủ tử, điện hạ đương nhiên là tốt với ngài. Ngài xem ở trong phủ này ngoài Mộ Trắc phi ra thì còn có ai được điện hạ chiêu tẩm? Sự sủng ái lớn nhất của một n am nhân đối với nữ nhân chẳng phải là là cho nàng con nối dõi, để nàng sống an ổn hay sao?”
“Nhưng mà Mộ thị …” Hách Liên Mẫn Mẫn thực sự không thể để mất thể diện trước mặt hạ nhân. Nếu như thế thì chỉ tính số lần Mộ Tịch Dao được thị tẩm, thì sẽ dễ có cơ hội mang thai hơn nàng nhiều. Chẳng lẽ muốn cho nàng được con nối dòng đầy nhà, chỉ độc mình nàng ta thôi?
Phùng ma ma nhìn nàng mặt ủ mày chau, chỉ đành lựa lời khuyên bảo. “Chủ tử, sao ngài lại nghĩ vậy? Dù nàng ta có nhiều con thì sao, cũng chỉ là thứ xuất, sao có thể so với con trai trưởng do ngài sinh ra? Quy củ của tổ tông để lại sớm đã định ra xuất than đích thứ khác nhau, Mộ thị không thể lật người . Sao ngài lại khổ sở suy nghĩ làm chi ?”
Hách Liên Mẫn Mẫn nắm lấy tay bà , giọng có vẻ cô đơn. “Chẳng phải là vì chưa thấy bóng dáng con trai trưởng sao? Nếu là có, ta cũng có thể ở nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn khi ở trước mặt Thục phi nương nương và điện hạ”.
Hách Liên Mẫn Mẫn đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Sauk hi suy nghĩ một chút, vội trở nên căng thẳng, vô ý xiết chặt tay Phùng ma ma.
“Ma ma, vừa rồi điện hạ đi về hướng nào? có thấy rõ không?”
“Điều này…,” Phùng ma ma không rõ vì sao chủ tử lại hỏi như thế, hơn nữa còn lo lắng như vậy, không dám sơ suất, cẩn thận nhớ lại, mới do dự mở miệng, “Nô tỳ thấy hình như điện hạ đi về phía bên trái?”
Hách Liên Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành một nắm.
Đến thư phòng thì sao lại đi về phía hoa viên thông qua hậu viện? Vậy mà điện hạ nói, có chuyện quan trọng cần thương nghị, cho nên tối nay không ở lại?
*****
Điền Phúc Sơn đi phía sau điện hạ, rất buồn bực. Không phải là đã hẹn với tiên sinh, bây giờ nên đến thư phòng nghị sự cơ mà? Tại sao lại quay trở lại chỗ Dao chủ tử?
Đợi lúc hai người đến cửa sân, lại thấy đại môn Đan Như uyển khóa chặt, đóng kín cực kỳ nghiêm cẩn, đại quản sự đành phải tiến lên gõ cửa. Trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc. Hẳn là âm thầm nói với Vệ Chân, vị kia cho điện hạ ăn canh bế môn?
Lần này bị hắn bắt gặp, đúng là trải nghiệm mới lạ. Không biết điện hạ có cần hắn canh chừng, để bộc lộ tài năng bản thân? Điền Phúc Sơn làm đại quản sự trong phủ, từ nhỏ hầu hạ Tông Chính Lâm, chưa bao giờ thấy điện hạ làm hành động quá mức khác người. Đối với lời đồn đãi Lục điện hạ leo tường vào nhà, có chút chờmong nho nhỏ.
Tông Chính Lâm nhìn cửa sân đóng kín không một khe hở, âm thầm buồn cười. Tiểu nữ nhân châm lửa, trước khi đi bị hắn dọa, bây giờ lại định làm rùa đen rụt đầu?
Nha hoàn Đan Như uyển nghe đại quản sự gọi cửa, chỉ dám nhìn không dám phản ứng. Tuy rằng chủ tử miệng nói không được mở cửa, nhưng điện hạ muốn vào, ai ngăn được? Thân là hạ nhân, làm gì có chuyện hai vị chủ tử âm thầm đùa giỡn, lại để cho mình đi xử lý chứ? Nhưng mà nói lại, người hầu trong Đan Như uyển, phúc lợi đương nhiên phong phú, nhưng cũng phải có đủ đầu óc. Theo tính tình kia của chủ tử, thỉnh thoảng lại có trò gian trá, ngươi phải hiểu rõ hàm xúc trong đó có đúng hay không?
Mộ Tịch Dao ở trong phòng đang chỉ huy nha đầu thu thập hành trang cho Tông Chính Lâm. Ngoại bào đai từng món từng món chọn đi chọn lại, từng chồng ngăn nắp. Một phòng người bận rộn đi lại, lại thấy Lục điện hạ vén rèm đi vào phòng.
Mộ Tịch Dao liếc xéo bóng dáng cao lớn kia, không để ý lắm , bỗng nhiên kinh hô lên một tiếng, quăng chiếc áo bào của nam tử trên tay đi, đứng dậy trốn sau tấm bình phong.
Không phải nói đêm nay có chuyện quan trọng không về được sao? Sao lại đến Đan Như uyển nhanh vậy? Sẽ không phải là cố ý về để thu thập mình chứ?
Mộ Tịch Dao có tật giật mình. Chính nàng vừa rồi cũng rõ chọn châm lửa là quá mức nguy hiểm, né tránh theo bản năng. Boss hôm nay đuổi tới cửa, kế tiếp chắc chắn không có quả ngon để ăn. Nữ nhân này lừa mình dối người, Tông Chính Lâm đang ở trước mặt, có thể trốn đi đâu?
Lục điện hạ hiếm khi thấy dáng vẻ bối rối của nàng, tâm tình vô cùng tốt. Nữ nhân này còn biết xấu hổ? Nhìn nàng vừa thẹn vừa vội, vội vàng tránh né, Tông Chính Lâm cảm thấy đây là con thỏ nuôi trong nhà, phản ứng lúc hoảng sợ cực kỳ thú vị. Đây không phải là người ta thường nói “Rối loạn thì chạy vòng quanh” sao?
Tiểu nữ nhân bộ dáng xấu hổ, chỉ làm hắn càng muốn động.
Mọi người trong phòng bị Trắc phi đột nhiên hét chói tai dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục điện hạ ba bước làm một đi qua, cánh tay duỗi ra, túm Trắc phi từ sau bình phong đi ra, chớp mắt đã ôm lấy người.
Cũng mặc kệ mọi người xấu hổ, Tông Chính Lâm cúi người nói nhỏ bên tai Mộ Tịch Dao.
“Lời kiều kiều vừa nói, bản điện hiểu rõ, thật sự tâm ngứa khó chịu, lúc này đến đòi nợ”. Không để ý nàng chôn đầu rất sâu, tai đỏ lên, Tông Chính Lâm ôm ngang người đi ra ngoài.
“Thu thập một chút, Trắc phi tối nay hầu hạở thư phòng”. Lục điện hạ cướp mỹ nhân từ trong phòng, cảm thấy hả lòng hạ dạ ôm ôn hương ngọc nhuyễn đến tiền viện.
Còn lại một đám người hầu hạở Đan Như uyển, hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Điện hạ lúc này ôm chủ tử đi, lúc tiểu chủ tử đi ngủ không tìm thấy người nói chuyện xua, lại làm ầm ĩ thì phải làm sao?
Bánh bao nhỏ Thành Khánh thật vất vả mới có thể được thân cận với mẫu thân, lại bị lão già nhà hắn nửa đường cắt đứt. Ban đêm, bánh bao nhỏ khóc đến đáng thương, âm thanh như trẻ con đòi bú tìm mẹ. Phải được mẫu thân nói chuyện xưa mới ngủ được.
Mặc Lan bị ép buộc không còn cách nào khác, học âm điệu chủ tử, kể bảy tám câu chuyện gom vào một chỗ, nói đi nói lại. Cũng may trẻ con còn nhỏ, dỗ mãi cũng nghe lời. Qua một lúc, Thành Khánh bị chuyện xưa hấp dẫn, từ từ quên quấy khóc.
Chờ Mặc Lan nói khô cả họng, tiểu chủ tử rốt cục nghe đến mệt mỏi, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ. Triệu ma ma lúc này mới yên lòng, dẫn vú nuôi trở về phòng sắp xếp thỏa đáng cho tiểu chủ tử. May mắn Mặc Lan linh động, nếu không tiểu chủ tử nháo lợi hại như vậy, là muốn ép bọn họ đến tiền viện tìm người sao? Xem điện hạ có bao nhiêu hào hứng, ai dám xông tới quấy rầy việc tốt của chủ tử, khẳng định không xong.
Chỉ là hai vị chủ tử hôm nay đều không ở Đan Như uyển, tiểu chủ tử phải cẩn thận che chở. Vạn phần không thể sơ suất. Mấy ngày trước Trắc phi rời phủ “an thai”, điện hạ bảo hộ tiểu chủ tử chu toàn. Trực tiếp đưa vào cung Thục phi, làm Thục phi sợ tới mức cho rằng tiểu chủ tử không tốt, sợ bóng sợ gió một hồi.
“Điện hạ ~~”, Mộ Tịch Dao chôn trong lòng Tông Chính Lâm không ngẩng đầu, thấy hắn quyết tâm không thả người, dừng chống cự không có chút ý nghĩa nào, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào tránh được thủ đoạn trừng trị của nam nhân này.
“Điện hạ cơ mật đại sự, thiếp vào đó quấy rầy, không ổn chút nào đi?”. Giọng nói kia vừa mềm lại vừa đẹp, lo lắng cho Tông Chính Lâm khắp nơi.
Mộ Tịch Dao hiện tại hối hận thì đã muộn. Sớm biết boss không kiêng kị như vậy, ngay cả phổ phỉ cũng làm, nàng có rút não mới to gan kích thích hắn.
Lục điện hạ vững vàng ôm người, khóe môi cong lên, buồn cười nhìn nàng vẫn giãy dụa.
“Kiều kiều đã không nỡ để bản điện rời đi, vậy chờở phòng bên. Đợi bản điện xong chuyện, tất nhiên cùng kiều kiều vành tai tóc mai chạm nhau, ân ái triền miên. Dùng cái này bù cho một tháng tương tư của kiều kiều.”
Lục điện hạ nói đúng tình thâm ý trọng, Mộ Tịch Dao nghe vào tai từng chữ nổ vang, nàng sợ tới hoa dung thất sắc, càng căm tức.
Xú nam nhân này cố ý bẻ cong ý mình, lão vô sĩ tự dát vàng lên mặt. Ai khổ nỗi tương tư? Không biết xấu hổ! Boss càng ngày càng lệch lạc, kiêu ngạo như khổng tước, đắc ý, nằm mơ đi!
Hai người giao phong mấy lần, bất luận như thế nào Mộ Tịch Dao e lệ không chịu lộ diện, không chịu thì như thế nào, con đường khoảng cách như vậy, cuối cùng cũng đến đích.
Đi đến cửa thư phòng, Tông Chính Lâm buông nàng xuống, thuận tay sửa sang lại quần áo vừa mới bị vò nát. Lục điện hạ đạt được mục đích, lông mày nhíu lại, dẫn người vào cửa.
Mộ Tịch Dao nhìn bóng lưng cao ngất, hung hăng phẫn nộ trừng vài lần.
Thua người không thua trận! Đánh chết cũng không thểở trước mặt phụ tá Tông Chính Lâm khí thế yếu đi. Mộ Tịch Dao thần sắc lập tức nghiêm túc, khí chất đó đủ trầm ổn, thoải mái chầm chậm đi vào.
Khách khí chào Đệ Ngũ Dật Triêu, gật đầu ra hiệu với phụ tá khác. Mộ Tịch Dao thừa dịp xoay người một lát, trần trụi tung cho Tông Chính Lâm một cái mị nhãn, đắc ý dào dạt đến phòng bên. Huệ Lan theo sát phía sau, không dám thở mạnh. Trên tay cầm gối mềm cùng sách nàng thích nhất. Nơi này là thư phòng điện hạ, đừng nói nàng là một nô tài, cho dù là Chính phi cũng chưa từng tới.
Nhìn chủ tử phía trước dáng vẻ tùy ý, coi như nhà mình tự tại như thường, phảng phất nửa điểm cũng không phát hiện không khí ngưng trọng vừa rồi trong thư phòng. Huệ Lan dẫn theo Khỏa Tâm, chỉ sợ chủ tửở thư phòng gây ra động tĩnh, quấy rầy đại sự điện hạ, vậy thì tội to rồi.
Mộ Tịch Dao dựa vào gối mềm, nhàn nhã lật sách xem, tâm tư đã sớm bay xa.
Nếu lúc nãy không nhìn nhầm, học sĩ thanh tú sau lưng Đệ Ngũ Dật Triêu là Cung Thư Dương không thể nghi ngờ. Còn mấy người khác, nàng thật sự không biết. Vừa rồi thuận miệng nói “Đại sự cơ mật”, chẳng qua muốn thoát thân. Không ngờ bị nàng đoán đúng rồi.
Những thành viên nòng cốt này, đều được Tông Chính Lâm cực kỳ tín nhiệm. Bằng không cũng sẽ không mạo muội mang nàng đến đây, thân mật trước mặt người khác.
Lúc trước Đệ Ngũ Dật Triêu thấy Lục điện hạ và Trắc phi ở cùng nhau vài lần. Bây giờ thấy hai người trước sau vào nhà, cũng không kinh ngạc chút nào. Trắc phi tài năng, hắn vẫn biết vài phần. Có thể hai lần ở cực hiểm toàn thân trở ra, nữ nhân như vậy, đối với điện hạ mà nói, quả thật là trợ lực cực lớn. Có Trắc phi trấn giữ hậu trạch, điện hạ có thể an tâm mưu đồ đại sự.
Đám người còn lại mặc dù kinh ngạc điện hạ vì sao sẽ mang nữ nhân vào thư phòng, nhưng biết rõ con người điện hạ. Đã được Tông Chính Lâm tín nhiệm, sao có thể là người ngu dốt? Mọi người ăn ý xem nhẹ thói cũ là thư phòng nữ nhân không được vào, được Đệ Ngũ Dật Triêu chiêu mời, vì việc điện hạ đến Thục Trung bày mưu tính kế.
Chốc lát phía trước tranh luận khí thế ngất trời, phía sau Mộ Tịch Dao ôm sách của mình thoải mái vui vẻ. Chuyện của nam nhân, nàng không thích biết được quá nhiều. Nàng là người lười như vậy, nên ôm chặt đùi boss, kiên định theo đuổi cuộc sống an nhàn thoải mái.
“Không hẳn . Không có gì sơ sót cả ”. Tông Chính Lâm thật sự cảm thấy nếu như so với các chính phi khác trong đám các huynh đệ hoàng tử khác thì Hách Liên thị còn bớt lo hơn không ít người, ít nhất thì chưa thấy nàng ta vì tranh giành tình cảm mà lấy mạng người.
Nữ nhân ở hậu trạch vốn không ít chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng , mặc dù ban đầu tâm địa thiện lương , rồi cũng sẽ hoàn toàn thay đổi theo thời gian. Cũng không biết vị Chính phi này của hắn, đến lúc đó sẽ là như thế nào .
Hách Liên Mẫn Mẫn không có được câu trả lời như ý, cho rằng Tông Chính Lâm chỉ trả lời cho có lệ , nên càng thêm thất vọng.
“Vậy điện hạ vì sao…”. Cuối cùng thì thị cũng không hỏi được hết câu . Là người lớn lên trong giáo dưỡng nghiêm khắc, từ nhỏ nàng ta đã không cho phép bản thân mình phóng túng , nên không dám nói với Tông Chính Lâm những lời lớn mật.
Lục điện hạ là người vô cùng sâu sắc , chỉ quét mắt nhìn qua vẻ không được tự nhiên của nàng ta, liên kết lại là đã hiểu hết những đều nàng còn chưa nói hết.
Không tin tưởng nữ nhân này vì thế đây đã là cực hạn của hắn. Hách Liên Mẫn Mẫn hi vọng hắn đáp lại, hắn cũng không có kiên nhẫn để cho nàng ta. Huống chi còn có một Mộ Tịch Dao yêu tinh thích gây sóng gió, chỉ ứng phó tiểu nàng thôi còn không kịp, làm gì còn thời gian chia cho nữ nhân khác?
“Đưa đến đây thôi, về đi”. Tông Chính Lâm thấy bóng dáng Điền Phúc Sơn cách đó không xa, không đợi nàng đáp lại, đã đi thẳng ra ngoài cửa.
“Chủ tử, điện hạ đã đi xa rồi. Ban đêm gió lạnh, nên trở về thôi.” Phùng ma ma thay nàng chỉnh lại áo khoác, khuyên người đi về phòng, trời đã vào đêm mà đứng bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù luyến tiếc điện hạ, nhưng người đi thì cũng đi rồi, có thiết tha mong nhìn trông ngóng thì cũng không trở lại?
“Theo ý ma ma thì điện hạ đối với ta là có ý như thế nào? Nếu nói không để tâm, thì người vẫn đến chỗ ta đúng lệ. Nhưng nếu nói có vài phần tình cảm thì sao lại thường xuyên lạnh lùng nhàn nhạt, khiến cho người nhìn mà rét tâm ”.
Tông Chính Lâm thật sự không thèm để ý đến nữ nhân và cả mọi diễn xuất của họ trong hậu viện . Hắn ném bọn họ ở trong sân rồi không quan tâm, mặc kệ bọn họ tìm cách đến gần hắn như thế nào đi nữa cũng không đến gần hắn được. Chỉ cần không phạm vào quy củ của hắn, cho dù quậy lật cả hậu viện thì cũng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại.
“Chủ tử, điện hạ đương nhiên là tốt với ngài. Ngài xem ở trong phủ này ngoài Mộ Trắc phi ra thì còn có ai được điện hạ chiêu tẩm? Sự sủng ái lớn nhất của một n am nhân đối với nữ nhân chẳng phải là là cho nàng con nối dõi, để nàng sống an ổn hay sao?”
“Nhưng mà Mộ thị …” Hách Liên Mẫn Mẫn thực sự không thể để mất thể diện trước mặt hạ nhân. Nếu như thế thì chỉ tính số lần Mộ Tịch Dao được thị tẩm, thì sẽ dễ có cơ hội mang thai hơn nàng nhiều. Chẳng lẽ muốn cho nàng được con nối dòng đầy nhà, chỉ độc mình nàng ta thôi?
Phùng ma ma nhìn nàng mặt ủ mày chau, chỉ đành lựa lời khuyên bảo. “Chủ tử, sao ngài lại nghĩ vậy? Dù nàng ta có nhiều con thì sao, cũng chỉ là thứ xuất, sao có thể so với con trai trưởng do ngài sinh ra? Quy củ của tổ tông để lại sớm đã định ra xuất than đích thứ khác nhau, Mộ thị không thể lật người . Sao ngài lại khổ sở suy nghĩ làm chi ?”
Hách Liên Mẫn Mẫn nắm lấy tay bà , giọng có vẻ cô đơn. “Chẳng phải là vì chưa thấy bóng dáng con trai trưởng sao? Nếu là có, ta cũng có thể ở nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn khi ở trước mặt Thục phi nương nương và điện hạ”.
Hách Liên Mẫn Mẫn đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Sauk hi suy nghĩ một chút, vội trở nên căng thẳng, vô ý xiết chặt tay Phùng ma ma.
“Ma ma, vừa rồi điện hạ đi về hướng nào? có thấy rõ không?”
“Điều này…,” Phùng ma ma không rõ vì sao chủ tử lại hỏi như thế, hơn nữa còn lo lắng như vậy, không dám sơ suất, cẩn thận nhớ lại, mới do dự mở miệng, “Nô tỳ thấy hình như điện hạ đi về phía bên trái?”
Hách Liên Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành một nắm.
Đến thư phòng thì sao lại đi về phía hoa viên thông qua hậu viện? Vậy mà điện hạ nói, có chuyện quan trọng cần thương nghị, cho nên tối nay không ở lại?
*****
Điền Phúc Sơn đi phía sau điện hạ, rất buồn bực. Không phải là đã hẹn với tiên sinh, bây giờ nên đến thư phòng nghị sự cơ mà? Tại sao lại quay trở lại chỗ Dao chủ tử?
Đợi lúc hai người đến cửa sân, lại thấy đại môn Đan Như uyển khóa chặt, đóng kín cực kỳ nghiêm cẩn, đại quản sự đành phải tiến lên gõ cửa. Trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc. Hẳn là âm thầm nói với Vệ Chân, vị kia cho điện hạ ăn canh bế môn?
Lần này bị hắn bắt gặp, đúng là trải nghiệm mới lạ. Không biết điện hạ có cần hắn canh chừng, để bộc lộ tài năng bản thân? Điền Phúc Sơn làm đại quản sự trong phủ, từ nhỏ hầu hạ Tông Chính Lâm, chưa bao giờ thấy điện hạ làm hành động quá mức khác người. Đối với lời đồn đãi Lục điện hạ leo tường vào nhà, có chút chờmong nho nhỏ.
Tông Chính Lâm nhìn cửa sân đóng kín không một khe hở, âm thầm buồn cười. Tiểu nữ nhân châm lửa, trước khi đi bị hắn dọa, bây giờ lại định làm rùa đen rụt đầu?
Nha hoàn Đan Như uyển nghe đại quản sự gọi cửa, chỉ dám nhìn không dám phản ứng. Tuy rằng chủ tử miệng nói không được mở cửa, nhưng điện hạ muốn vào, ai ngăn được? Thân là hạ nhân, làm gì có chuyện hai vị chủ tử âm thầm đùa giỡn, lại để cho mình đi xử lý chứ? Nhưng mà nói lại, người hầu trong Đan Như uyển, phúc lợi đương nhiên phong phú, nhưng cũng phải có đủ đầu óc. Theo tính tình kia của chủ tử, thỉnh thoảng lại có trò gian trá, ngươi phải hiểu rõ hàm xúc trong đó có đúng hay không?
Mộ Tịch Dao ở trong phòng đang chỉ huy nha đầu thu thập hành trang cho Tông Chính Lâm. Ngoại bào đai từng món từng món chọn đi chọn lại, từng chồng ngăn nắp. Một phòng người bận rộn đi lại, lại thấy Lục điện hạ vén rèm đi vào phòng.
Mộ Tịch Dao liếc xéo bóng dáng cao lớn kia, không để ý lắm , bỗng nhiên kinh hô lên một tiếng, quăng chiếc áo bào của nam tử trên tay đi, đứng dậy trốn sau tấm bình phong.
Không phải nói đêm nay có chuyện quan trọng không về được sao? Sao lại đến Đan Như uyển nhanh vậy? Sẽ không phải là cố ý về để thu thập mình chứ?
Mộ Tịch Dao có tật giật mình. Chính nàng vừa rồi cũng rõ chọn châm lửa là quá mức nguy hiểm, né tránh theo bản năng. Boss hôm nay đuổi tới cửa, kế tiếp chắc chắn không có quả ngon để ăn. Nữ nhân này lừa mình dối người, Tông Chính Lâm đang ở trước mặt, có thể trốn đi đâu?
Lục điện hạ hiếm khi thấy dáng vẻ bối rối của nàng, tâm tình vô cùng tốt. Nữ nhân này còn biết xấu hổ? Nhìn nàng vừa thẹn vừa vội, vội vàng tránh né, Tông Chính Lâm cảm thấy đây là con thỏ nuôi trong nhà, phản ứng lúc hoảng sợ cực kỳ thú vị. Đây không phải là người ta thường nói “Rối loạn thì chạy vòng quanh” sao?
Tiểu nữ nhân bộ dáng xấu hổ, chỉ làm hắn càng muốn động.
Mọi người trong phòng bị Trắc phi đột nhiên hét chói tai dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục điện hạ ba bước làm một đi qua, cánh tay duỗi ra, túm Trắc phi từ sau bình phong đi ra, chớp mắt đã ôm lấy người.
Cũng mặc kệ mọi người xấu hổ, Tông Chính Lâm cúi người nói nhỏ bên tai Mộ Tịch Dao.
“Lời kiều kiều vừa nói, bản điện hiểu rõ, thật sự tâm ngứa khó chịu, lúc này đến đòi nợ”. Không để ý nàng chôn đầu rất sâu, tai đỏ lên, Tông Chính Lâm ôm ngang người đi ra ngoài.
“Thu thập một chút, Trắc phi tối nay hầu hạở thư phòng”. Lục điện hạ cướp mỹ nhân từ trong phòng, cảm thấy hả lòng hạ dạ ôm ôn hương ngọc nhuyễn đến tiền viện.
Còn lại một đám người hầu hạở Đan Như uyển, hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Điện hạ lúc này ôm chủ tử đi, lúc tiểu chủ tử đi ngủ không tìm thấy người nói chuyện xua, lại làm ầm ĩ thì phải làm sao?
Bánh bao nhỏ Thành Khánh thật vất vả mới có thể được thân cận với mẫu thân, lại bị lão già nhà hắn nửa đường cắt đứt. Ban đêm, bánh bao nhỏ khóc đến đáng thương, âm thanh như trẻ con đòi bú tìm mẹ. Phải được mẫu thân nói chuyện xưa mới ngủ được.
Mặc Lan bị ép buộc không còn cách nào khác, học âm điệu chủ tử, kể bảy tám câu chuyện gom vào một chỗ, nói đi nói lại. Cũng may trẻ con còn nhỏ, dỗ mãi cũng nghe lời. Qua một lúc, Thành Khánh bị chuyện xưa hấp dẫn, từ từ quên quấy khóc.
Chờ Mặc Lan nói khô cả họng, tiểu chủ tử rốt cục nghe đến mệt mỏi, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ. Triệu ma ma lúc này mới yên lòng, dẫn vú nuôi trở về phòng sắp xếp thỏa đáng cho tiểu chủ tử. May mắn Mặc Lan linh động, nếu không tiểu chủ tử nháo lợi hại như vậy, là muốn ép bọn họ đến tiền viện tìm người sao? Xem điện hạ có bao nhiêu hào hứng, ai dám xông tới quấy rầy việc tốt của chủ tử, khẳng định không xong.
Chỉ là hai vị chủ tử hôm nay đều không ở Đan Như uyển, tiểu chủ tử phải cẩn thận che chở. Vạn phần không thể sơ suất. Mấy ngày trước Trắc phi rời phủ “an thai”, điện hạ bảo hộ tiểu chủ tử chu toàn. Trực tiếp đưa vào cung Thục phi, làm Thục phi sợ tới mức cho rằng tiểu chủ tử không tốt, sợ bóng sợ gió một hồi.
“Điện hạ ~~”, Mộ Tịch Dao chôn trong lòng Tông Chính Lâm không ngẩng đầu, thấy hắn quyết tâm không thả người, dừng chống cự không có chút ý nghĩa nào, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào tránh được thủ đoạn trừng trị của nam nhân này.
“Điện hạ cơ mật đại sự, thiếp vào đó quấy rầy, không ổn chút nào đi?”. Giọng nói kia vừa mềm lại vừa đẹp, lo lắng cho Tông Chính Lâm khắp nơi.
Mộ Tịch Dao hiện tại hối hận thì đã muộn. Sớm biết boss không kiêng kị như vậy, ngay cả phổ phỉ cũng làm, nàng có rút não mới to gan kích thích hắn.
Lục điện hạ vững vàng ôm người, khóe môi cong lên, buồn cười nhìn nàng vẫn giãy dụa.
“Kiều kiều đã không nỡ để bản điện rời đi, vậy chờở phòng bên. Đợi bản điện xong chuyện, tất nhiên cùng kiều kiều vành tai tóc mai chạm nhau, ân ái triền miên. Dùng cái này bù cho một tháng tương tư của kiều kiều.”
Lục điện hạ nói đúng tình thâm ý trọng, Mộ Tịch Dao nghe vào tai từng chữ nổ vang, nàng sợ tới hoa dung thất sắc, càng căm tức.
Xú nam nhân này cố ý bẻ cong ý mình, lão vô sĩ tự dát vàng lên mặt. Ai khổ nỗi tương tư? Không biết xấu hổ! Boss càng ngày càng lệch lạc, kiêu ngạo như khổng tước, đắc ý, nằm mơ đi!
Hai người giao phong mấy lần, bất luận như thế nào Mộ Tịch Dao e lệ không chịu lộ diện, không chịu thì như thế nào, con đường khoảng cách như vậy, cuối cùng cũng đến đích.
Đi đến cửa thư phòng, Tông Chính Lâm buông nàng xuống, thuận tay sửa sang lại quần áo vừa mới bị vò nát. Lục điện hạ đạt được mục đích, lông mày nhíu lại, dẫn người vào cửa.
Mộ Tịch Dao nhìn bóng lưng cao ngất, hung hăng phẫn nộ trừng vài lần.
Thua người không thua trận! Đánh chết cũng không thểở trước mặt phụ tá Tông Chính Lâm khí thế yếu đi. Mộ Tịch Dao thần sắc lập tức nghiêm túc, khí chất đó đủ trầm ổn, thoải mái chầm chậm đi vào.
Khách khí chào Đệ Ngũ Dật Triêu, gật đầu ra hiệu với phụ tá khác. Mộ Tịch Dao thừa dịp xoay người một lát, trần trụi tung cho Tông Chính Lâm một cái mị nhãn, đắc ý dào dạt đến phòng bên. Huệ Lan theo sát phía sau, không dám thở mạnh. Trên tay cầm gối mềm cùng sách nàng thích nhất. Nơi này là thư phòng điện hạ, đừng nói nàng là một nô tài, cho dù là Chính phi cũng chưa từng tới.
Nhìn chủ tử phía trước dáng vẻ tùy ý, coi như nhà mình tự tại như thường, phảng phất nửa điểm cũng không phát hiện không khí ngưng trọng vừa rồi trong thư phòng. Huệ Lan dẫn theo Khỏa Tâm, chỉ sợ chủ tửở thư phòng gây ra động tĩnh, quấy rầy đại sự điện hạ, vậy thì tội to rồi.
Mộ Tịch Dao dựa vào gối mềm, nhàn nhã lật sách xem, tâm tư đã sớm bay xa.
Nếu lúc nãy không nhìn nhầm, học sĩ thanh tú sau lưng Đệ Ngũ Dật Triêu là Cung Thư Dương không thể nghi ngờ. Còn mấy người khác, nàng thật sự không biết. Vừa rồi thuận miệng nói “Đại sự cơ mật”, chẳng qua muốn thoát thân. Không ngờ bị nàng đoán đúng rồi.
Những thành viên nòng cốt này, đều được Tông Chính Lâm cực kỳ tín nhiệm. Bằng không cũng sẽ không mạo muội mang nàng đến đây, thân mật trước mặt người khác.
Lúc trước Đệ Ngũ Dật Triêu thấy Lục điện hạ và Trắc phi ở cùng nhau vài lần. Bây giờ thấy hai người trước sau vào nhà, cũng không kinh ngạc chút nào. Trắc phi tài năng, hắn vẫn biết vài phần. Có thể hai lần ở cực hiểm toàn thân trở ra, nữ nhân như vậy, đối với điện hạ mà nói, quả thật là trợ lực cực lớn. Có Trắc phi trấn giữ hậu trạch, điện hạ có thể an tâm mưu đồ đại sự.
Đám người còn lại mặc dù kinh ngạc điện hạ vì sao sẽ mang nữ nhân vào thư phòng, nhưng biết rõ con người điện hạ. Đã được Tông Chính Lâm tín nhiệm, sao có thể là người ngu dốt? Mọi người ăn ý xem nhẹ thói cũ là thư phòng nữ nhân không được vào, được Đệ Ngũ Dật Triêu chiêu mời, vì việc điện hạ đến Thục Trung bày mưu tính kế.
Chốc lát phía trước tranh luận khí thế ngất trời, phía sau Mộ Tịch Dao ôm sách của mình thoải mái vui vẻ. Chuyện của nam nhân, nàng không thích biết được quá nhiều. Nàng là người lười như vậy, nên ôm chặt đùi boss, kiên định theo đuổi cuộc sống an nhàn thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.