Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 103:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết rối rắm của Đổng Thanh Lâm, hắn có ký ức nguyên chủ, cái gì cũng không sợ.

Ra cửa, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên gọi điện thoại cho bí thư của mình, bảo bí thư qua nhà gặp mình, sau đó tìm được xe, chạy nhanh về nhà.

Nguyên chủ ngày hôm qua vì Đổng Thanh Lâm ảm đạm thần thương, làm cho bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn quyết định trước tiên phải thu thập bản thân sạch sẽ mới đi tìm Giản Vân Tu.

Còn chỗ ở của Giản Vân Tu… Nguyên chủ đã sớm tra ra được!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc về đến nhà, bí thư còn chưa tới, hắn nhắn tin cho bí thư một tin, liền vào phòng tắm.

Tắm rửa một hơi, rửa sạch sẽ bụi bặm trên mặt, Ngôn Cảnh Tắc lại thay một bộ tây trang chỉn chu.

Người đàn ông xuất hiện tròn gương tuy trước mắt còn quầng thâm xanh đen, nhưng tinh thần thoạt nhìn khá hơn nhiều, vẻ ngoài vẫn là… rất soái.

Cha nguyên chủ chính là xuất thân nông dân chưa đi học ngày nào, lại có thể làm con gái ông chủ than đá ở thành phố, gặp qua không biết bao nhiêu người, mê đến thần hồn điên đảo, tuổi trẻ kia chỉ có thể kêu một tiếng ‘ngon’, nguyên chủ giống cha hắn, lớn lên đồng dạng không tồi.

Cũng chỉ có lúc niên thiếu chạy khắp núi, hơn nữa bị ông ngoại hắn nuôi béo mới thành thằng bé đen thui mập ú.

Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ mặt mình, đi xuống lầu.

Cha nguyên chủ đối với con trai rất để bụng, nguyên chủ mới vừa tốt nghiệp, một biệt thự được trang hoàng đầy đủ được đưa đến dưới danh nghĩa của hắn, chính là căn nhà trước mắt đây, nguyên chủ bình thường cũng đều ở nơi này, chẳng sợ đi qua chỗ Đổng Thanh Lâm xem Đổng Thanh Lâm đàn dương cầm mấy giờ đồng hồ cũng sẽ không ngủ lại, vẫn luôn trở về.

Nơi này mới là địa bàn nguyên chủ tán thành, là địa phương làm nguyên chủ an tâm — trên tường biệt thự này treo đầy ảnh chụp Giản Vân Tu.

Bên trong có ảnh Giản Vân Tu tham gia trình diễn, cũng có Giản Vân Tu lúc bình thường, thậm chí trong đó còn có ảnh chụp nguyên chủ cho người chụp lén Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu trên ảnh đều mặc một thân đồ trắng, y có đôi khi mặt không biểu tình, có đôi khi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chỉ nhìn sơ đã khiến cho tim người ta nhảy gia tốc.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình quá hạnh phúc.

Đáng tiếc, ảnh chụp tốt như vậy ảnh, sau đó đều bị nguyên chủ xé, bởi vì Đổng Thanh Lâm chán ghét biệt thự này, hắn còn bán luôn biệt thự. Thật là đầu óc có hố.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu, bí thư của hắn đang chờ.

Nguyên chủ tuy là tổng tài, nhưng hắn làm tổng tài này không phải dựa vào thực học, mà chủ yếu dựa vào cha hắn — công ty hiện tại nguyên chủ quản lý là cha hắn cho.

Đương nhiên, nguyên chủ cũng không phải không làm được gì, tốt xấu còn có thể quản được.

Mà thân là một tổng tài, nguyên chủ có một tiêu xứng với tổng tài —— nữ bí thư mỹ diễm.

Bí thư này chủ yếu phụ trách phương diện cuộc sống nguyên chủ, tỷ như giúp nguyên chủ phát tiền lương cho Đổng Thanh Lâm gì đó.

“Chu bí thư, về sau Đổng Thanh Lâm bên kia không cần đưa tiền nữa. Hình như tôi có đưa một cái thẻ cho Đổng Thanh Lâm? Cũng hủy đi. Còn có nhà hắn ta ở, cô tìm người cho ra một mức giá… Dương cầm bên trong gì đó có thể bán trước, cũng không tiện nghi, đúng rồi còn có xe của hắn, mang về làm xe bus công ty.” Ngôn Cảnh Tắc một hơi nói không ít chuyện.

Nguyên chủ mấy năm nay vẫn luôn không quen bạn trai bạn gái, hắn cũng không có ham mê gì bất lương, tiền nhiều hơn cũng không có chỗ tiêu, Đổng Thanh Lâm lại cứ nấu cơm cho hắn gì đó, lại cứ biểu hiện thật yêu hắn, nguyên chủ đối với Đổng Thanh Lâm tự nhiên cũng rất hào phóng.

Tỷ như Đổng Thanh Lâm học dương cầm, nguyên chủ liền dùng nhiều tiền tìm lão sư tốt nhất cho hắn ta.

Đương nhiên hiện tại những thứ đó đều phải ngừng.

Đổng Thanh Lâm đều đã yêu đương với người khác, hắn ta dựa vào cái gì bảo hắn coi tiền như rác?

Không sai, Đổng Thanh Lâm có đối tượng khác, người nọ họ Cao, tên Cao Bác Hào, tuy nói Cao Bác Hào trong nhà không có tiền nhiều như nhà hắn, nhưng Cao Bác Hào rất có bản lĩnh, so với nguyên lợi hại hơn nhiều.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, hai năm kế tiếp kia, nguyên chủ như điên mà dây dưa Đổng Thanh Lâm, chọc giận Cao Bác Hào, Cao Bác Hào còn lật đổ luôn công ty của nguyên chủ……

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không hận Cao Bác Hào, đó là nguyên chủ tự làm tự chịu.

Dù sao hắn về sau liền cùng Đổng Thanh Lâm phân rõ giới hạn, Cao Bác Hào sẽ không đến tìm hắn phiền toái nữa.

Chu bí thư và nguyên chủ cùng tuổi, cũng là hai mươi tám tuổi, lớn lên phá lệ mỹ diễm, dáng người bốc lửa tướng mạo cũng xuất chúng, nguyên chủ bình thường có hoạt động gì mang theo nàng đi ra ngoài, một chút cũng không mất mặt.

Lúc này, bí thư mỹ diễm giật mình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngài xác định chứ?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Xác định.”



“Ngài mấy ngày hôm trước, không phải còn……” Chu bí thư chần chờ mà nhìn ông chủ mình. Lúc trước Đổng Thanh Lâm đối với ông chủ nàng ngàn y trăm thuận, ông chủ nàng khinh thường nhìn lại Đổng Thanh Lâm, nhưng mấy tháng trước, Đổng Thanh Lâm đột nhiên không còn cả ngày nhớ thương phải đưa cơm cho ông chủ nàng, không cả ngày gọi điện thoại nhắn tin cho ông chủ nàng, ông chủ liền đột nhiên để ý Đổng Thanh Lâm, lại bảo nàng chuẩn bị quà đưa cho Đổng Thanh Lâm, lại bảo nàng chú ý hướng đi của Đổng Thanh Lâm.

Mấy ngày nay, càng là vì Đổng Thanh Lâm nổi giận đùng đùng.

Nàng còn tưởng rằng Đổng Thanh Lâm làm kẻ thế thân, rất nhanh là có thể chuyển thành chính thức ấy chứ!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vốn dĩ nghĩ thôi, ở bên người hai năm cũng được, nhưng hắn không muốn thì thôi… Hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện của Vân Tu.”

Chu bí thư sửng sốt, Ngôn Cảnh Tắc trước đó thực quan tâm Giản Vân Tu, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không đề cập tới…… Sao hiện tại lại để bụng rồi?

“Vân Tu bị người ta hãm hại, tôi nhất định phải nghĩ cách giúp em ấy tẩy trắng! Cô giúp tôi tìm một đội xã giao tốt, lại tìm xem có người đại diện nào tốt không…” Ngôn Cảnh Tắc phân phó một đống lớn, cuối cùng nói: “Chờ chuyện này làm xong, tôi tăng thêm tiền lương cho cô!”

Chu bí thư nghe được một câu cuối cùng, tức khắc tinh thần chấn động: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!”

Ngôn Cảnh Tắc và Chu bí thư cùng nhau ra cửa, sau đó liền lên xe.

Hắn muốn đi tìm Giản Vân Tu.

Phía sau Ngôn Cảnh, Chu bí thư nhìn theo hắn rời đi rồi mới vào xe, sau đó hướng về phía căn hộ Ngôn Cảnh Tắc cho Đổng Thanh Lâm ở.

Nàng có chìa khóa nơi đó, lúc này liền đem bán trước những nhạc cụ sang quý ở đó.

Nghĩ đến Đổng Thanh Lâm sắp phải bị đuổi ra khỏi nhà, Chu bí thư đột nhiên có chỗ đồng tình hắn ta, nhưng thật nhanh lại cảm thấy mình có tật xấu. Đổng Thanh Lâm dựa vào một khuôn mặt, từ chỗ ông chủ nàng lấy hơn trăm vạn, hiện tại đáp lên Cao Bác Hào, chỗ nào cần nàng đồng tình?

Nàng không bằng nên đồng tình một chút bản thân mình. Ngôn Cảnh Tắc cầm một chiếc điện thoại, nàng mặc kệ ở đâu làm gì đều phải chạy tới bận việc, lương một tháng mới có hai vạn.

Chu bí thư làm việc, Ngôn Cảnh Tắc lái xe lên phố, nghĩ nghĩ, lại đi siêu thị mua một bột sữa tốt nhất, lại mua lá trà ngon nhất, cùng với đường trắng. Hắn nhớ rõ Giản Vân Tu thích uống trà sữa.

Nhưng Giản Vân Tu có thói ở sạch, tiệm trà sữa gần trường học tuyệt đối không mua, đều tự mình làm.

Mua đồ xong, Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trực tiếp đi tiểu khu Giản Vân Tu ở.

Giản Vân Tu sinh ra ở Giản gia, cha y xác thực chính là chủ tịch chế dược Đức Thái – Giản Khải Sơn.

Mấy năm gần đây, xí nghiệp chế dược càng ngày càng nhiều, chế dược Đức Thái kiếm không nhiều như vậy, nhưng công ty bọn họ có mấy loại thuốc vẫn có danh tiếng, dân chúng công nhận, bởi vậy Giản gia vẫn rất có tiền.

Nhưng Giản Vân Tu và người trong nhà quan hệ cũng không tốt.

Nghe nói lúc trước Giản Vân Tu xuất ngoại du học cũng không phải cha y cấp tiền, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, tin xấu của Giản Vân Tu bay đầy trời, Giản Khải Sơn cũng không quản.

Giản Vân Tu dù sinh bệnh hay tự sát lăn lộn hai năm, cuối cùng vẫn là lão sư ở nước ngoài liên hệ với y, y mới có nơi để đi, chuẩn bị xuất ngoại.

Giản Vân Tu có thiên phú, tin xấu trong quốc nội ở nước ngoài lại không có bao nhiêu người biết, sau khi đi nước ngoài nếu có thể chữa bệnh được, vẫn là có tương lai tươi sáng.

Đáng tiếc máy bay gặp rủi ro.

Ngôn Cảnh Tắc nhớ kĩ thời gian máy bay gặp rủi ro, quyết định đến lúc đó trước tiên phải nhắc nhở hãng hàng không đó. Một chiếc máy bay đầy người cơ mà… Ngoại trừ nguyên chủ đáng chết, những người khác đều không nên chết.

Lại nói chính sự.

Bởi vì Giản Vân Tu và Giản gia quan hệ không tốt, thành phố B lại là địa phương tấc đất tấc vàng, cho nên chẳng sợ Giản Vân Tu là nghệ thuật gia nổi tiếng, y ở cũng là một nơi bình thường. Ít nhất không giống vị trí căn biệt thự kia của Ngôn Cảnh Tắc, ra vào phải phiền toái đủ thứ.

Nhà ở tiểu khu này thậm chí có thể dễ dàng mua được. Nguyên chủ liền ở bên này mua một căn hộ, Ngôn Cảnh Tắc soát thẻ, trực tiếp vào trong.

Hắn biết Giản Vân Tu đang ở nơi nào, Ngôn Cảnh Tắc xách theo bột sữa và trà, hướng qua nhà Giản Vân Tu.

Cũng không biết Giản Vân Tu có ở nhà hay không.

Giản Vân Tu ở nhà.

Y tầng hai mươi, cao nhất trong tiểu khu này.

Nhà y không lớn, trong nhà cũng không có gia cụ gì, trang hoàng cũng theo phong cách lạnh như băng, càng có vẻ không có hơi người.

Mà giờ phút này, Giản Vân Tu ngồi cạnh bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng, ngồi trên chiếc ghế đá cẩm thạch trắng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ngoài cửa nhà y có vài phóng viên ngồi xổm, còn có người kêu to, chuyện này mang đến cho y áp lực cực lớn, thần kinh cả người đều căng chặt.



“Vân Tu, chúng ta báo nguy không?” Người ngồi đối diện Giản Vân Tu đề nghị.

Người ngồi đối diện Giản Vân Tu là một đàn em lúc Giản Vân Tu học âm nhạc ở nước ngoài quen biết, tên là Vu Diệp.

Năm đó Vu Diệp trong nhà rất có tiền, cho nên chẳng sợ cậu không có thiên phú gì, cũng xuất ngoại học âm nhạc, đáng tiếc vận khí cậu không tốt, sau khi học hai năm, trong nhà xảy ra chuyện phá sản, cha cậu trực tiếp thành trắng tay.

Vu Diệp lập tức thành kẻ nghèo hèn, đừng nói tiếp tục đi học, ăn cơm cũng thành vấn đề, sau đó là Giản Vân Tu giúp cậu.

Sau đó hắn liền bắt đầu đi theo Giản Vân Tu.

Thời ở sạch của Giản Vân Tu vô cùng nghiêm trọng, còn có chướng ngại xã giao, không thích tiếp xúc với người khác, cậu liền làm người đại diện của Giản Vân Tu, giúp Giản Vân Tu tiếp nhận các loại công tác.

Nhưng chuyện cậu có thể làm cũng chỉ có vài chuyện này kia, cậu trước kia không học qua chuyên nghiệp, không hiểu nhiều lắm, gần đây tuy đã tận lực nhưng vẫn giải quyết không được.

Đầu tiên là một tuần trước, Giản Vân Tu thu được một tin tức, nói người y muốn tìm ở “Thiên Thượng Nhân Gian”, Giản Vân Tu hưng phấn mà qua, kết quả vừa lúc cảnh sát nhận được cử báo, vây bắt người trong “Thiên Thượng Nhân Gian”.

Giản Vân Tu liền cứ như vậy bị cảnh sát bắt theo.

Chuyện này chính là hiểu lầm, Giản Vân Tu kỳ thật cái gì cũng không làm, đến cục cảnh sát đăng ký một chút là có thể về nhà…… Nhưng video Giản Vân Tu “bị bắt” bị người ta phát tán trên mạng!

Chẳng sợ Giản Vân Tu về nhà, chẳng sợ bọn họ làm sáng tỏ, chung quy vẫn có rất nhiều người làm như không thấy, cảm thấy Giản Vân Tu khẳng định đã làm chuyện dơ bẩn!

Hơn nữa, trong đoạn video kia, thái độ của Giản Vân Tu với cảnh sát cũng không tốt.

Cậu và Giản Vân Tu thân nhau, biết Giản Vân Tu thuần túy là thói ở sạch phát tác, bị cảnh sát đẩy nên không cao hứng, nhưng người khác không thấy như vậy! Họ cảm thấy Giản Vân Tu tự mình làm loại chuyện này, thế nhưng còn khó chịu với cảnh sát, làm người ghê tởm.

Này còn chưa tính, đêm qua, còn có một ít ảnh bất nhã của “Giản Vân Tu” bị truyền khắp nơi.

Vu Diệp trăm phần trăm xác định kia không phải Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu này có thói ở sạch, chẳng sợ gặp người y thích, nói không chừng cũng phải Plato*, đối với một người phụ nữ trung niên như vậy…… Giản Vân Tu cho dù chỉ cùng bà ta nắm cái tay, chỉ sợ phải rửa tay mười mấy hai mươi lần ấy chứ!

(*tình yêu Plato là tình yêu không tình dục)

Nhưng cậu biết, người khác không biết, rất nhiều người trên mạng cảm thấy người trên ảnh chính là Giản Vân Tu, còn có người bỏ đá xuống giếng nói xấu Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu không thích cùng người ta giao tế, một vài nghệ thuật gia lão làng xuất phát từ hảo ý mời y đi tham gia hoạt động, y đều là có thể đẩy liền đẩy, đi cũng bởi vì thói ở sạch nên không hòa nhập với mọi người, trời sinh y lại quá mức xuất sắc, quá được truy phủng, danh khí từ các mặt khác nhau đều đè ép những người đó.

Người như vậy, sao có thể không bị người ta ghen ghét?

Dù sao cũng có rất nhiều người chán ghét Giản Vân Tu, có vài người không chán ghét y, cũng sẽ không tại thời điểm này nói chuyện giúp y.

Vu Diệp rất lo lắng.

Giản Vân Tu cũng rất khó chịu, căn bản không biết mình nên làm cái gì.

Hiện tại Vu Diệp đề nghị muốn báo nguy…… Giản Vân Tu nói: “Không cần báo nguy!” mấy hôm trước y mới vừa đi cục cảnh sát, đối với nơi đó có bóng ma tâm lý.

“Vậy làm sao bây giờ?” Vu Diệp hỏi.

Giản Vân Tu mặt trắng bệch nói: “Chúng ta không mở cửa, bọn họ sẽ đi thôi.”

Cũng chỉ có thể như vậy…… Vu Diệp nói: “Hầy, Vân Tu, nếu cậu không tiêu tiền đi tìm cái cậu mập mạp kia, chúng ta trên tay có chừa lại chút tiền, lúc này cũng có thể đi mời thủy quân gì đó……”

Giản Vân Tu không ở trong giới giải trí, bộ dáng này của y cũng không thoải mái được trong giới giải trí, kiếm tiền tự nhiên cũng không nhiều.

Mua căn hộ này, bình thường đặt mua út nhạc cụ gì đó liền tiêu mất không ít tiền, Giản Vân Tu còn luôn nhờ thám tử tư tìm người…… Bọn họ không có tiền để dành.

“Đừng gọi anh ấy ‘mập mạp’!” Giản Vân Tu nói, có chút nôn nóng mà dùng móng tay cào mặt bàn.

“Được, được, tôi không gọi.” Vu Diệp nói, lại phát sầu mà nhìn ra cửa.

Những phóng viên này trực tiếp ngồi xổm trước cửa bọn họ…… Bọn họ làm sao bây giờ mới ổn?

Đang lo lắng, Vu Diệp đột nhiên nghe được một giọng nói: “Các người là ai? Ngồi xổm trước cửa nhà người khác muốn làm gì?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook