Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 104:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh, Vu Diệp vội vàng tiến đến mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Vừa nhìn cậu liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao trên 1m85, diện mạo anh tuấn, lạnh mặt nhìn những phóng viên này.

Lúc trước Giản Vân Tu mua nhà, không có tiền trang hoàng nhà, cũng may y đối với trang hoàng yêu cầu thấp, làm đủ điện nước, trải gạch trắng toàn bộ là đủ rồi… Tóm lại, bởi vì không có tiền, bọn họ không đổi cửa lớn của căn hộ.

Cửa này không chỉ xấu mà còn không cách âm, chỉ cần ghé vào sát cửa là có thể nghe rõ ràng âm thanh bên ngoài.

Vu Diệp liền nghe được người đàn ông hô lên, đuổi hết những phóng viên này đi.

Những phóng viên này kỳ thật không vui lòng rời đi, nhưng người đàn ông này một bộ dáng hung thần ác sát, vén tay áo lên còn muốn đánh người…… Những phóng viên này rốt cuộc vẫn phải đi.

Đương nhiên, Vu Diệp cảm thấy những phóng viên này đi không nhất định là vì người đàn ông này muốn đánh người, hơn phân nửa là bởi vì nhận ra đồng hồ trên cổ tay anh ta.

Cái đồng hồ kia, không có hơn trăm vạn không mua được!

Mà người đàn ông này dù có hung dữ nhưng cũng không đơn giản, tóm lại không phải người những phóng viên này có thể đắc tội…… Những phóng viên này tự nhiên liền đi rồi.

Dù sao Giản Vân Tu không ra khỏi cửa, bọn họ dù có ở cửa đợi, cũng ngồi xổm không ra tin tức.

Phóng viên bị đuổi đi, Vu Diệp vẫn cứ không yên lòng, tiếp tục nhìn ngoài cửa —— người đàn ông này cậu không quen biết, người này tới làm gì?

Đang tò mò, Vu Diệp liền nhìn thấy người đàn ông vừa nãy còn hung thần ác sát đột nhiên hòa hoãn biểu tình, hắn xoa xoa mặt, ở trên mặt xoa ra một nụ cười tươi, lại sửa sang quần áo lại……

Nháy mắt biến thành một bộ dáng tinh anh tuổi trẻ, người đàn ông lúc này mới bắt đầu gõ cửa: “Giản Vân Tu có ở nhà không?”

Vu Diệp không dám trả lời, nhìn về phía Giản Vân Tu bên cạnh.

Động tĩnh bên ngoài thực tế cũng hấp dẫn Giản Vân Tu đến cạnh cửa, nhưng Vu Diệp đang nhìn ra ngoài, hên y cái gì cũng chưa làm, chỉ đứng bên cạnh.

Vu Diệp đè thấp giọng hỏi: “Vân Tu, người nọ tôi không quen biết…… Làm sao bây giờ?”

Giản Vân Tu không biết, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, người ngoài cửa lại nói: “Giản Vân Tu, Giản Vân Tu em có ở nhà không? Anh là bạn học cùng trường với em, Vương Thắng Siêu.”

Vu Diệp nghe thấy cái tên này liền cả kinh, Vương Thắng Siêu này cậu biết, kia chẳng phải là mối tình đầu Giản Vân Tu đã tìm thật lâu đó sao?

Đáng tiếc vẫn luôn không tìm được!

Bất quá, người trước mắt này thật sự đáng giận, thế mà giả làm Vương Thắng Siêu muốn lừa cậu đi mở cửa!

Cậu đã nhìn qua ảnh chụp Vương Thắng Siêu trên tay Giản Vân Tu, Vương Thắng Siêu kia rõ ràng là một thằng bé mập mà đen!

Trước đó có người dùng tin tức Vương Thắng Siêu lừa Giản Vân Tu đi “Thiên Thượng Nhân Gian”, hiện tại lại có người đánh cờ hiệu Vương Thắng Siêu muốn lừa cậu ta mở cửa.

Vu Diệp tức giận một trận, Giản Vân Tu lại đột nhiên đi đến cạnh cửa, trực tiếp mở cửa ra.

“Vân Tu, kia không phải Vương Thắng Siêu đâu……” Vu Diệp muốn ngăn cản, nhưng giờ khắc này sức lực Giản Vân Tu phá lệ lớn, chỉ một chút liền mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, bọn họ liền thấy được người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, xách theo cái bao nilon.

Vu Diệp cảm thấy Giản Vân Tu chắc chắn lại phải đau lòng.

Những thứ bình thường Giản Vân Tu để không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu, có đôi khi được chút tin tức nhỏ, đi tìm thì tìm ki được, y liền sẽ đau lòng mấy ngày, lo lắng mối tình đầu của y sống không tốt.

Vu Diệp đã bắt đầu cân nhắc phải an ủi Giản Vân Tu như thế nào, sau đó liền nhìn thấy Giản Vân Tu đột nhiên cười, cười cười rồi y lại nghẹn ngào: “Anh… Sao bây giờ anh mới đến tìm em?”

Giản Vân Tu khóc?

Vu Diệp bị chấn kinh rồi!

Giản Vân Tu trước kia dù có đau lòng, bất quá chỉ nhốt mình trong phòng, không ngừng đàn dương cầm suốt mấy giờ đồng hồ, đã khóc bao giờ đâu?

Nhưng hiện tại, Giản Vân Tu nói chuyện đều mang theo tiếng khóc.



“Thật xin lỗi, thật xin lỗi em……” Ngôn Cảnh Tắc không ngừng xin lỗi, đôi mắt cũng có chút nhức nhối.

Hắn đi vào cửa nhà Giản Vân Tu, nhìn thấy phóng viên ngồi xổm trước cửa, liền khó chịu một trận.

Mấy tên paparazzi này quả thực là chuyện gì cũng nhúng tay vào, trách không được Giản Vân Tu cuối cùng bị buộc phải tự sát……

Hắn đuổi paparazzi đi, lúc này mới bắt đầu gõ cửa, nhưng không ai trả lời, liền đem tên cũ nguyên chủ nói ra.

Không sai, nguyên chủ tên thật là Vương Thắng Siêu.

Ông ngoại nguyên chủ là ông chủ than đá họ Vương, lúc nguyên chủ sinh ra, ông vừa mới xem một bộ điện ảnh nước ngoài truyền vào tên là ‘Siêu Nhân’, liền lấy cho cháu ngoại mình cái tên như vậy.

Vị lão gia tử này cảm thấy tên này đặc biệt hay, nhưng trên thực tế… Dù sao sau khi nguyên chủ sửa tên, chưa hề nói với ai tên cũ của mình.

Quá quê…

Ngôn Cảnh Tắc nói ra tên này cũng chỉ là muốn thử xem, không nghĩ tới mới vừa nói ra, cửa liền mở.

Sau đó hắn liền thấy được tiểu vương tử của hắn.

Giản Vân Tu nhìn thấy hắn, lập tức liền cười, vui sướng trên mặt cơ hồ không che lấp được.

Nụ cười tươi này xông thẳng đến Ngôn Cảnh Tắc, xuyên qua thân thể hắn, chui vào trong lòng hắn, làm hắn cũng khắc chế không được muốn cười lại, nhưng rất nhanh, trong mắt Giản Vân Tu liền có nước mắt, hỏi hắn tại sao bây giờ mới đến.

Trái tim Ngôn Cảnh Tắc như bị nắm chặt.

Sau đó Giản Vân Tu muốn tự sát, sao có thể đổ lỗi cho những phóng viên này, đều tại nguyên chủ.

“Thật xin lỗi, Vân Tu, thật xin lỗi……” Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đánh chính mình.

“Em vẫn luôn tìm anh.” Giản Vân Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ánh mắt Giản Vân Tu thanh triệt mà lại rõ ràng, mà dưới đáy mắt kia, tràn đầy đều là tình yêu.

Đây là vương tử của hắn, là thiên sứ của hắn, còn yêu hắn, lại bị hắn làm tổn thương…… Ngôn Cảnh Tắc hận chết nguyên chủ!

Vu Diệp lúc này lại ngốc ra.

Giản Vân Tu như vậy, không phải là đang làm nũng chứ? Giản Vân Tu thế mà còn biết làm nũng?!

Đây là mặt trời mọc từ hướng tây á!

Nhưng tuy rằng khiếp sợ, Vu Diệp cũng không chính sự: “Hai người các anh đừng đứng ngoài cửa, mau vào trong đi!” phóng viên đi rồi quay lại thì làm sao?

Giản Vân Tu thích đàn ông, đây cũng không phải là tin tức gì tốt a!

Giản Vân Tu ngẩn người, lúc này mới tránh cửa ra, đôi mắt không chớp mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng vào nhà, đóng cửa, liền nhìn đến bộ dáng này của Giản Vân Tu, trong lòng càng khó chịu: “Vân Tu, thực xin lỗi, anh nên sớm tới tìm em…… Thực xin lỗi.”

Giản Vân Tu vươn một ngón tay, chạm vào mặt Ngôn Cảnh Tắc một chút.

Ngón tay kia vừa dài vừa thon, cũng không mềm mại trắng nõn, ngược lại nhìn rất có lực độ, là một đôi tay thuộc về đàn ông, thuộc về một dương cầm gia.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy đôi tay này đẹp biết bao, hắn thậm chí nghiêng đầu, chuẩn xác mà thơm vào đầu ngón tay Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu lập tức liền rụt tay về.

Vu Diệp: “……” Này, có phải phát triển quá nhanh rồi không?

Hắn nhớ rõ hai người kia đã mười mấy năm không gặp mặt rồi mà? Sao mới vừa gặp mặt liền như thiên lôi câu động địa hỏa vậy?!

Giản Vân Tu trực tiếp liền dùng ngón tay đi chạm vào người ta, người này thì sao? Thế mà còn thơm ngón tay Giản Vân Tu!

Vu Diệp trợn tròn mắt, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu lại còn ở đối diện, hoàn toàn xem nhẹ cậu ta.

“Anh có thể cởi áo khoác ra không?” Giản Vân Tu đột nhiên hỏi.



Lúc Ngôn Cảnh Tắc ra cửa đã mặc trang phục tốt nhất của mình trên người, bộ tây trang trên người đây là bộ đắt nhất của hắn.

Nhưng hắn hiện tại không nói hai lời liền cởi áo khoác ra, trực tiếp ném trên mặt đất.

Sau đó, Giản Vân Tu đi lên, đột nhiên ôm lấy hắn.

Vu Diệp: “……” tiến triển này thật sự quá nhanh!

Ngôn Cảnh Tắc bị ôm lấy, cả người đều cứng lại.

Giản Vân Tu bảo hắn cởi áo khoác tây trang, hắn đại khái là biết nguyên nhân, khẳng định là thói ở sạch của Giản Vân Tu phát tác, cảm thấy tây trang hắn dơ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi hắn cởi tây trang, Giản Vân Tu thế mà sẽ ôm lấy hắn.

Giản Vân Tu ôm hắn!

Ngôn Cảnh Tắc muốn ôm lại Giản Vân Tu, nhưng Giản Vân Tu đã thối lui một lần nữa.

Giản Vân Tu trong mắt còn hàm chứa nước mắt, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng long lanh, y liền dùng ánh mắt sáng lấp lánh như vậy nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Là sự thật…… lúc trước sao anh lại đột ngột đi mất? Mấy năm nay anh sống có tốt không?”

“Anh chuyển trường, mấy năm nay anh sống rất khá, đặc biệt tốt, thực xin lỗi, anh vẫn luôn không tới tìm em……”

“Anh không phải đã tới rồi sao?” Giản Vân Tu nói, y lại cười, mi mắt cong cong.

Vương Thắng Siêu khi đó bị người ta bắt nạt, sau lại đột nhiên chuyển trường…… Y vẫn luôn lo lắng người này gặp phải chuyện gì phiền toái, thậm chí còn mơ thấy hắn xảy ra chuyện…… Hiện tại nhìn thấy người này không có việc gì, y thật sự rất cao hứng.

“Đúng vậy, anh đã tới, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, về sau em có đuổi anh, anh cũng không đi.” Ngôn Cảnh Tắc trịnh trọng mà thề.

Hắn chính là vì người này mà tới, hắn sẽ vĩnh viễn bồi cạnh người này, vĩnh viễn sẽ không đi.

“Em sẽ không đuổi anh đi.” Giản Vân Tu nghiêm túc nói.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, lại bắt đầu đối diện.

Vu Diệp: “……” Hai người này không dứt luôn ta ơi!

Với lại lời bọn họ nói… Thật buồn nôn!

Vu Diệp đối với Giản Vân Tu rất hiểu biết.

Giản Vân Tu có chướng ngại xã giao, còn đem đại bộ phận tâm tư đặt vào âm nhạc, cho nên rất đơn thuần, nói chuyện cũng trực lai trực vãng, hơn nữa y vẫn luôn xem Vương Thắng Siêu như người yêu…… Y nói với Vương Thắng Siêu như vậy, hay là đi lên ôm, tuy làm người ta khiếp sợ nhưng cũng còn tính là hợp lý.

Nhưng còn Vương Thắng Siêu này, sao lời Giản Vân Tu nói, y hoàn toàn có thể tiếp nhận dễ dàng? Còn có cái bộ dáng tình ý miên man với Giản Vân Tu kia nữa?

Giản Vân Tu rõ ràng nói bọn họ năm đó không có thổ lộ với nhau, còn từng lo lắng Vương Thắng Siêu là trai thẳng, lo lắng người ta đã sớm kết hôn……

Hai người này trước kia cũng chỉ là bạn cùng trường bình thường, nhưng diễn xuất của Vương Thắng Siêu bây giờ giống như hắn và Giản Vân Tu từng yêu nhau một hồi qua biết bao sinh sinh tử tử, lại bị người ra tàn nhẫn tách ra, cuối cùng mới gặp được nhau vậy.

Còn có một việc cũng làm người khó hiểu…… Vu Diệp bắt đầu phát ra ánh sáng bóng đèn của mình: “Vương Thắng Siêu kia, tôi xem qua ảnh chụp trước kia của anh rồi, anh với ảnh chụp, lớn lên không giống nhau lắm a……”

Đâu chỉ là không giống nhau thôi, quả thực chính là hai người luôn!

“Sau này tôi cao lên rất nhiều, lại chú ý chống nắng.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Vu Diệp cười cười.

Nguyên chủ lúc ấy ngồi xổm trong nhà đi theo gia sư học một năm, lập tức liền trắng, vóc dáng đã cao lên còn gầy đi…… Trai lớn mười tám thay đổi.

“Thật sự thay đổi rất nhiều, trách không được Vân Tu tìm không thấy anh.” Vu Diệp nói.

“Thực xin lỗi, đều là anh sai.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu, hắn muốn nắm tay Giản Vân Tu, muốn ôm Giản Vân Tu, lại sợ làm thói ở sạch của Giản Vân Tu khó chịu, cũng không dám động.

Kết quả, Giản Vân Tu cầm tay hắn: “Không sao mà.”

Ngôn Cảnh Tắc lập tức quý trọng mà nắm lại tay Giản Vân Tu.

Cầm bàn tay này trong tay, hắn liền có loại cảm giác trái tim mình bị lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook