Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 113:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc trở về, Giản Vân Tu đang phân chia thức ăn.

Hôm qua có khách y ngại chia ra, vốn định ăn một vài miếng trước mặt thôi là được, kết quả Ngôn Cảnh Tắc gắp riêng thức ăn cho y…

Giản Vân Tu nhớ tới chuyện này, tâm tình tốt lắm hừ hừ ca, đem thức ăn trên bàn chia làm ba phần.

Ngôn Cảnh Tắc đối với y thật tốt……Trong đầu y còn nhảy ra giai điệu mới!

Sau đó, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn thấy Giản Vân Tu mặt đầy sung sướng mà…… dùng chiếc đũa gõ gõ cái chén.

Từng cái còn khá dễ nghe.

Ngôn Cảnh Tắc vốn tâm tình rất tốt còn trở nên tốt hơn.

Giản Vân Tu làm đồ ăn là cơm nhà bình thường, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy ăn rất ngon, bất quá hắn cũng đau lòng Giản Vân Tu —— Giản Vân Tu có thói ở sạch như vậy, làm cơm không biết muốn rửa tay bao lâu: “Vân Tu, anh làm đồ ăn em nguyện ý ăn, đúng không? Về sau trong nhà anh nấu cơm nhé?”

“Nhưng anh còn phải đi làm.”

“Không sao, anh không cần làm việc đúng giờ, mỗi ngày bớt thời giờ đi hai ba tiếng đồng hồ là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn hôm nay đã xem toàn bộ tư liệu công ty mình một lần, lại kết hợp ký ức nguyên chủ chải vuốt qua, tất cả sở hữu đều sắp xếp lại, về sau hoàn toàn có thể dùng mấy giờ đồng hồ xử lý xong công việc trong một ngày.

Chờ xử lý xong công việc, thời gian còn lại hắn liền có thể dùng để bồi cạnh Giản Vân Tu, quả thực rất hoàn mỹ.

“Có thể như vậy sao?” Giản Vân Tu có chút kinh hỉ.

“Đương nhiên có thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn chính là thiên tài đã gặp qua là không quên được!

Vu Diệp: “……” Tổng tài không phải hẳn là rất bận sao? Cậu xem những tự truyện mấy lão tổng viết gì đó, đều nói mình mỗi ngày phải làm việc mười mấy giờ đồng hồ. Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày làm việc hai ba tiếng đồng hồ có khi nào làm việc quá không đàng hoàng hay không?

Cho nên Ngôn Cảnh Tắc đây là chuẩn bị học tập theo mấy truyện tổng tài, chỉ lo yêu đương không lo làm việc hả?

Nhưng mà người ta dù không làm việc, cũng có rất nhiều tiền là được.

Vu Diệp nhớ tới tiền tiết kiệm đáng thương của mình, yên lặng ăn tiếp.

Sau khi ăn xong, Vu Diệp đưa ra ý muốn dọn đi, còn nói: “Vân Tu có thói ở sạch, tôi đi rồi anh ấy còn có thể càng tự tại hơn một chút.”

Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên là không chút do dự đáp ứng, ai thích trong nhà mình có cái bóng đèn siêu cấp đâu?

Nhưng trong trí nhớ nguyên chủ, Vu Diệp này đối với Giản Vân Tu vẫn luôn rất tốt… Ngôn Cảnh Tắc quan tâm hỏi cậu tính toán tiếp theo.

Vu Diệp tuy rằng vẫn luôn làm người đại diện của Giản Vân Tu, nhưng cậu cũng học dương cầm nhiều năm, còn lấy được bằng tốt nghiệp của trường nổi tiếng nước ngoài, cậu tính toán tiếp tục làm người đại diện kiêm trợ lý cho Giản Vân Tu, đồng thời tìm một ít việc làm thêm liên quan tới ngành để làm.

Chuyện khác không nói, cậu chỉ cần cầm sơ yếu lý lịch đi dạy người ta đàn dương cầm, một giờ mấy trăm đồng cũng không phải nói chơi.

Ngôn Cảnh Tắc nghe qua tính toán của cậu, lập tức: “Như vậy khá tốt…… Đúng rồi, cậu làm người đại diện cho Vân Tu, tiền lương cơ bản tôi cho cậu một tháng một vạn đi, nếu Vân Tu có công tác, trích phần trăm tính thêm.”

Vu Diệp đều ngốc: “Tiền lương có thể quá cao rồi không?” Giản Vân Tu quá trạch*, công việc không nhiều lắm, dưới loại tình huống này tiền lương cơ bản đã một vạn, sẽ lỗ vốn!

(*trạch trong trạch nam, ru rú trong nhà không thích ra đường)

“Không cao, về sau Vân Tu còn cần cậu phải lo lắng.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nói xong còn gọi điện thoại cho Chu bí thư, bảo nàng định ra một phần hợp đồng người đại diện ngày mai mang lại đây, thuận tiện giúp Vu Diệp chuyển nhà.

Khụ khụ, hắn gấp không chờ nổi mà hy vọng Vu Diệp dọn đi sớm một chút.

Nói xong chuyện Vu Diệp, Ngôn Cảnh Tắc cùng Giản Vân Tu lên lầu, tiếp tục thu nhạc đăng lên trang web hiệp hội dương cầm gia kia.

Nơi này để tên hệ thống là tên thật, đăng ký đều là dương cầm gia nổi tiếng, hơn nữa Giản Vân Tu rất sớm đã tham gia ưua không ít hội diễn tấu và thi đấu, danh khí không nhỏ…… Mọi người đều cho Giản Vân Tu đánh giá không tồi.

Lúc ban đầu, Giản Vân Tu có chút không biết giao lưu với người ta như thế nào, nhưng cách một cái mạng làm giảm đi lo âu của y, hơn nữa mọi người đều nói về âm nhạc mà y quen thuộc…

Giản Vân Tu bắt đầu nói với bọn họ mình lấy linh cảm từ đâu, nói với bọn họ vì sao mình muốn viết bản nhạc như vậy, còn dựa theo kiến nghị của bọn họ, sửa chữa một vài chỗ trong bản nhạc.

Trước đó y giao lưu với người khác không tính là nhiều, hiện tại vừa giao lưu một lần đã học được không ít thứ.

Nhưng vừa đến 10 giờ tối, Ngôn Cảnh Tắc đã bảo y đi ngủ: “Mai em lại theo chân bọn họ tám tiếp nhé.”

“Được rồi…” Giản Vân Tu có chút buồn bực mà đóng máy tính, đột nhiên lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh cúi đầu xuống đây.”

Ngôn Cảnh Tắc không rõ nguyên do mà cúi đầu.



Sau đó Giản Vân Tu liền ở hai bên trên mặt, còn có cái trán và trên miệng Ngôn Cảnh Tắc, mỗi nơi hôn một cái: “Ngủ ngon.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Làm người phải lễ thượng vãng lai*, tích thủy chi ân còn đương dũng tuyền tương báo**…… Hắn hôn Giản Vân Tu mười sáu cái, thẳng đến khi Giản Vân Tu chạy trốn.

(*lễ thượng vãng lai: lễ nghĩa coi trọng có qua có lại.

**tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.)

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc liền dậy làm bữa sáng, lúc nấu ăn còn đặc biệt đội lên mũ trùm tắm một lần, loại Giản Vân Tu hay dùng lúc nấu ăn.

Chu bí thư đến đây đón Vu Diệp: “……” Ngôn tổng thế mà còn nấu cơm?! Với lại đây là cái thời trang gì?

Nhưng đúng là thế thân và bản tôn thật sự không thể so được… Trước kia Đổng Thanh Lâm nấu cơm cho Ngôn tổng hắn còn ngại khó ăn, hiện tại hắn còn tự mình xuống bếp.

Vu Diệp rời giường nhìn thấy cũng bị kinh ngạc, sau đó liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vu Diệp, trước kia tôi cũng chưa nấu ăn bao giờ, nếu nấu không thể ăn thì… Tôi đã bảo Chu bí thư mang theo bữa sáng, cậu ăn thức ăn Chu bí thư mang theo đi.”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền bánh mì và bò bít tết hắn vừa làm xong đi rồi — hắn muốn đi đánh thức mỹ nhân đang ngủ của mình, để y nếm thử bữa sáng tình yêu mình làm.

Vu Diệp: “……” Không phải anh nấu cơm không thể ăn nên không làm cho tui, mà căn bản là không muốn làm cho tui chứ gì? Bất quá so với ăn thịt bò bít tết nước ngoài, ăn bánh bao đại mỹ nữ mua cho còn ngon hơn…

Vu Diệp ăn xong bánh bao, ký hợp đồng, liền cùng Chu bí thư đóng gói đồ đạc của mình, vui sướng mà rời khỏi khu biệt thự xa hoa này.

Tuy cậu rất thích Giản Vân Tu, nhưng so với ở với Giản Vân Tu, vẫn là ở một mình thoải mái hơn!

Chỉ là hơi đáng tiếc — vì Giản Vân Tu có thói ở sạch, cậu ở chỗ này chưa được hưởng thụ qua quản gia hầu gái tri kỉ phục vụ.

Chu bí thư tiếp Vu Diệp đi, không bao lâu đã trở lại. Ngôn Cảnh Tắc treo giải thưởng một trăm vạn, giá cả thật sự quá cao, người rất giống Giản Vân Tu kia đã tìm được.

Vẫn là người này tự mình tìm tới cửa —— gã cảm thấy một trăm vạn nhiều như vậy, tiền không thể cho người khác cầm, hắn muốn tự mình lấy.

Còn lý do vì sao hình ảnh kiều diễm của gã bay đầy trời mà gã còn một chút cũng không thèm để ý, thậm chí nguyện ý chủ động thừa nhận gã là người trên ảnh chụp, là bởi vì những hình ảnh bất nhã đó kỳ thật là nội dung công việc của gã.

Vị này chính là dựa vào việc hầu hạ phú bà kiếm tiền, là hội sở Ngưu Lang chuyên môn phục vụ nữ giới.

“Vốn dĩ tôi chỉ là lớn lên giống Giản Vân Tu năm sáu phần thôi, nhưng có lần gặp được một người khách thực thích Giản Vân Tu, cứ hay chọn tôi thì thôi, sau lại còn đưa tôi xuất ngoại làm phẫu thuật thẩm mỹ, tôi liền giống Giản Vân Tu đến tám phần…… Mấy ảnh đó là tiện nhân ở cùng tôi chụp lén, nó còn lấy ảnh tôi bán lấy tiền. Chuyện trên mạng ồn ào lớn quá, tôi sợ Giản Vân Tu tìm tôi phiền toái cũng không dám xuất đầu, hiện tại các người nói cho một trăm vạn, tiện nhân kia lại muốn bán tôi lãnh tiền, tôi liền tiên hạ thủ vi cường……” Người này nói ra cũng bằng phẳng.

Mấy ngày trước, ảnh của gã và khách bị đưa lên mạng, gã đã bị ông chủ của hội mắng một trận, khách hàng cũng không dám tới tìm gã, mỗi ngày của gã cũng dần khổ sở hơn.

Này còn chưa tính, gã bị người ta coi thành Giản Vân Tu, Giản Vân Tu vẫn là người lợi hại như vậy…… Gã sợ Giản Vân Tu tìm gã phiền toái, tự nhiên không dám ngoi đầu.

Người trong hội biết đó là gã, nhưng cũng không ai úng não đi nói ra —— bọn họ làm loại hình kinh doanh này, sao có thể để người ta biết?

Thẳng đến khi Ngôn Cảnh Tắc treo giải thưởng một trăm vạn.

Kia cũng không phải là một vạn mười vạn, mà là một trăm vạn!

Tuy rằng bọn họ bình thường kiếm không ít, nhưng đều là kiếm rải rác, bọn họ lại có thói quen ăn xài phung phí tiêu tiền, không tích cóp được bao nhiêu, có một trăm vạn liền không giống, có thể về quê mua căn nhà, tương lai không làm được việc này nữa thì cũng còn đường lui.

Những người trong hội ngo ngoe rục rịch, ngay cả người trộm lấy ảnh chụp gã đi bán cũng đều động tâm…… Vị này dứt khoát liền tự mình tìm tới cửa trước.

Người này nói không ít, gã nói vẫn là nói thật, không gạt người.

Chỉ là, bạn cùng phòng kiêm đối thủ cạnh tranh của gã tuy ở hắn trong phòng để cameras chụp lén gã, nhưng không tính toán bán lấy tiền, cũng không có ý định đối phó Giản Vân Tu.

Trong hội bọn họ không được chụp lén, bạn cùng phòng kỳ thật muốn vu oan gã chụp lén khách, đem hắn đuổi đi.

Là có người chủ động tìm tới bạn cùng phòng gã mua ảnh chụp, không biết người kia là ai…

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp báo cảnh sát, xử lý hết nguyên ổ cái hội kia, lại cho người đi tra kẻ mua ảnh chụp.

Đương nhiên, vai chính trên ảnh bất nhã chủ động đứng ra, lại nguyện ý làm chứng, hắn thật ra không làm gì gã, cũng chỉ cho một trăm vạn, sau đó lại đem gã đóng gói đưa ra khỏi nước, đưa đến bệnh viện trước kia gã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ.

Cho dù đối mặt nhìn, người này cùng Giản Vân Tu kỳ thật khác nhau rất lớn, Ngôn Cảnh Tắc cũng chịu không nổi người này mang gương mặt tương tự Giản Vân Tu!

Chuyện Giản Vân Tu xem như hoàn toàn làm sáng tỏ.

Đặc biệt là Ngôn Cảnh Tắc báo cảnh sát, Weibo cảnh sát cũng chuyển phát chuyện này, mãnh liệt khiển trách hành vi phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác như vậy, chuyện này khiến cho những người muốn hắt nước bẩn vào Giản Vân Tu cũng hắt không được.

Trên mạng còn có vô số người đồng tình Giản Vân Tu —— Giản Vân Tu thật sự quá thảm!

“Vân Tu nhà tui quá thảm!”



“Loại này hành vi thật ghê tởm a!”

“Ghê tởm nhất chính là người bắt được ảnh chụp kia, rõ ràng biết đó không phải Vân Tu, còn dùng tới hãm hại Vân Tu!”

“May mắn là Ngôn thiếu không tin! Ngôn thiếu làm tốt lắm!”

“Ngôn thiếu quá đẹp trai!”

……

Giản Vân Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc liền cứ như vậy lại tăng thêm một đợt fans, fan CP hai người trong một đêm liền phát triển lớn mạnh.

Tổng tài bá đạo và âm nhạc gia cao lãnh, thật sự quá xứng!

Những việc trên mạng, Giản Vân Tu biết nhưng cũng không để ý.

Y chỉ cảm thấy bản thân mình gần đây đặc biệt hạnh phúc!

Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm thấy mình thực hạnh phúc. Hắn chỉ cần về nhà sau đó đổi quần áo tắm rửa một cái, là có thể ôm ấp hôn hít Giản Vân Tu!

Hắn còn phát hiện, Giản Vân Tu tuy có thói ở sạch, nhưng hắn chủ yếu là chịu không nổi mấy thứ đồ dơ bên ngoài tới.

Trong nhà trên thang lầu gì đó nếu có tro bụi…… Y có thể làm như không thấy.

Đương nhiên, những nhạc cụ đó, phòng riêng của y, y đều sẽ quét dọn sạch sẽ.

Giản Vân Tu như vậy còn rất đáng yêu.

Thời gian chớp mắt đã qua một tháng, một tháng này, mỗi ngày Ngôn Cảnh Tắc chỉ đi làm ba giờ buổi sáng, thời gian khác liền bồi cạnh Giản Vân Tu, chuyện này làm Giản Vân Tu mỗi ngày đều rất sung sướng.

Trước đó y có soạn những bản nhạc vẫn chưa công bố ra, cũng trong tháng này lục tục được đăng lên trang web kia để giao lưu với những người khác.

Trước đó có một đoạn âm nhạc khủng bố lúc y chơi Plants vs Zombies viết, tên là ‘Tui bị ăn não’ cũng được đăng lên.

Mà âm nhạc của y trên trang web đó được đánh giá rất cao, đặc biệt là mấy bản y tính toán đặt trong album ‘Rã rời’ ban đầu.

Thậm chí còn có một âm nhạc gia tìm tới Giản Vân Tu, muốn mua bản quyền mấy bản nhạc đó: “Bài này thật sự đặc biệt hay, lúc tôi đàn liền nhớ tới người yêu thời niên thiếu… Gần đây bạn tôi quay một bộ phim điện ảnh, anh ta yêu cầu mấy bản nhạc như vậy, những bản này có thể cho anh ấy sử dụng không? Phí bản quyền có thể thương lượng.”

Giản Vân Tu gần đây đang nhớ thương muốn kiếm tiền, nghe nói có phí bản quyền, không chút do dự đồng ý.

Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản có chút lo lắng, lo lắng chuyện sao chép xảy ra sẽ ảnh hưởng đến hiệp ước này, nhưng gần đây Giản Vân Tu giao lưu với người này hắn đều nhìn trong mắt, còn biết mấy đoạn ngắn của bản này, mấy năm trước Giản Vân Tu đã đàn qua chỗ lão sư y, tức khắc không lo lắng nữa.

Những bản nhạc này trăm phần trăm là Giản Vân Tu làm, người nọ nói Giản Vân Tu sao chép, có bản lĩnh thì đứng ra giằng co đi!

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, người nọ ngoại trừ khiển trách một chút bên ngoài trên Twitter cũng không đứng ra giằng co, rõ ràng là không dám ra tới, hiện tại bọn họ cũng không cần sợ.

Mấy bản nhạc kia của Giản Vân Tu cấp cho bộ điện ảnh kia làm ca khúc chủ đề và âm nhạc bối cảnh, tổng cộng thu của người ta mười lăm vạn đôla.

Tiền này với Ngôn Cảnh Tắc mà nói không tính là nhiều, nhưng Giản Vân Tu vẫn luôn nhớ thương, chờ đến hôm tiền đến tay càng đặc biệt vui vẻ, ngón tay vui sướng mà đàn tấu trên bàn.

“Vui vẻ như vậy sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Đúng vậy!” Giản Vân Tu gật gật đầu: “Thật nhiều tiền!”

Y nếu không mua nhạc cụ, nhiều tiền như vậy có thể tiêu dùng thật nhiều năm!

Nhưng hiện tại…… Giản Vân Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, tài khoản ngân hàng của anh nhiều ít?”

“Em hỏi cái này làm gì?” Ngôn Cảnh Tắc có chút kỳ quái.

“Đem tiền chuyển cho anh.” Giản Vân Tu nói.

“Em muốn đem tiền cho anh?” Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

“Ưm, em cũng sẽ nuôi gia đình.” Giản Vân Tu nghiêm túc gật đầu.

“Vân Tu nhà anh giỏi quá.” Ngôn Cảnh Tắc hôn y mọi nơi, đột nhiên nghĩ tới Đổng Thanh Lâm trước nay chỉ có lấy tiền từ nguyên chủ.

Chuyện Đổng Thanh Lâm, hắn vẫn luôn muốn thẳng thắn ra……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook